Phong Lưu Pháp Sư - Chương 113

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Lộ ra thân phận
“Băng Cung? Nếu ta đoán không nhầm thì nó chính là Băng Tuyết Thần Điện, môn phái thần bí đã danh chấn Thương Lan đại lục mấy ngàn năm trước, lúc đó họ có sức ảnh hưởng chẳng kém Quang Minh giáo hội. Sau này không ai biết được duyên cớ tại sao mà bọn họ biết mất chẳng còn tăm tích, không ngờ rằng bọn họ lại ẩn náu ở vùng băng nguyên.” Một lão đầu râu tóc bạc trắng trong thất đại trưởng lão cảm khái nói.
“Băng Tuyết Thần Điện thì ta đã từng nghe qua, nhưng mối huyết hải thâm cừu hàng ngàn năm với Phượng Hoàng gia tộc thì chưa từng được biết. ” Một lão đầu khác trong thất đại trưởng lão nói tiếp.
Long Nhất quay sang nhìn thấy mấy lão già ngàn tuổi này. Lời bọn họ nói không hề sai, có lẽ Phượng Hoàng gia tộc hàng ngàn năm trước không gọi là Phượng Hoàng gia tộc, mà là một cái tên khác, rồi sau này cải danh lại.
Long Nhất đem ý tưởng này nói ra, rồi miêu tả lại bộ dạng của Phượng Hoàng đấu khí.
Mấy vị trưởng lão bắt đầu trầm tư, một lúc lâu sau mới có một vị lão đầu cất tiếng nói: “Những gì ngươi thuật lại làm ta liên tưởng đến Liệt Diễm Sơn Trang ở Phượng Hoàng sơn mấy ngàn năm trước, từng là tử địch đối đầu với Băng Tuyết Thần Điện. Có lẽ Phượng Hoàng gia tộc là do hậu nhân của Liệt Diễm Sơn Trang tạo nên.”
Phượng Hoàng sơn? Liệt Diễm Sơn Trang? Cái gì đây, Long Nhất trước giờ chưa một lần nghe qua.
“Long Nhất, nếu Vô Song cô nương được Băng Tuyết Thần Điện thu làm môn hạ, chắc là không có chuyện gì đâu.” Tinh linh nữ vương nói.
Điều này còn cần bà phải nói sao. Trong lòng Long Nhất thầm nhủ. Hắn gật gật đầu: “Ta biết, nếu không thì đã không thoải mái như bây giờ. Được rồi, những gì cần nói ta đã nói ra hết rồi, còn về Liệt Diễm Sơn Trang ở Phượng Hoàng sơn có phải là Phượng Hoàng gia tộc hay không thì các người hãy suy ngẫm dần dần xem. Mấy ngày nay đi đường mệt muốn ૮ɦếƭ, ta đi ngủ cái đã. ”
Nói xong, Long Nhất ôm lấy Lộ Thiến Á hướng về gian phòng lúc đầu hắn cư ngụ ở sau hậu viện mà cất bước.
Tinh linh nữ vương ngao ngán nhìn Lộ Thiến Á mặt đỏ hồng bị Long Nhất kéo đi, trong đầu bà ta không khỏi hiện ra những suy nghĩ không phù hợp. Cũng không thể trách bà được, ngay cả thất đại trưởng lão sợ rằng trong đầu cũng có tư tưởng chẳng khác chi. Tuy vậy ai nấy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, công chúa đã là người của người ta rồi, cùng ngủ với hắn cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, thật là quá...
Long Nhất ôm Lộ Thiến Á về đến phòng, liền đặt nàng lên trên giường, sau đó…
Lộ Thiến Á mặt đỏ tim đập, nằm trong lòng Long Nhất một hồi lâu, nhưng vẫn chưa thấy tình lang có động tĩnh gì, bèn ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn đã ngủ rồi. Bất giác nàng không khỏi muốn cắn hắn một cái.
Ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc của Long Nhất, trong lòng Lộ Thiến Á trỗi dậy ngàn vạn mối nhu tình, nỗi nhớ nhung máy tháng qua rốt cuộc cũng đã được bồi thường. Hồi tưởng lại hơn trăm ngày đêm đã qua, Lộ Thiến Á không khỏi cảm thấy chút chua xót. Cuối cùng nàng cũng biết được như thế nào là tương tư, mang nó trong lòng quả thật rất khổ, rất khổ, khổ đến mức khiến nàng không dám nhớ nữa. Vì thế nàng quyết định sau này mỗi thời mỗi khắc không ly khai hắn dù chỉ một bước.
Nhưng… điều này thực sự có thể chăng? Lộ Thiến Á khẽ thở dài một hơi, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt từng đường từng nét rõ ràng phân minh của Long Nhất. Đây nào có phải là một nam nhân bình phàm, khi hắn ✓út bay tận trời cao thì ai có thể giữ hắn được đây. Thế giới của hắn quá mênh ௱ôЛƓ rộng lớn, chỉ một cái tinh linh sâm lâm bé nhỏ này làm sao có thể dung nạp cho được.
Lắc lắc cái đầu, Lộ Thiến Á muốn xua tan đi tạp niệm, rồi co người lại dựa vào bộ *** rắn chắc của Long Nhất, thầm hít lấy mùi hương nam nhân vô cùng quen thuộc trên thân thể này. Mùi vị đặc trưng của nam tử khiến cho nàng thấy an tâm, chìm dần vào giấc ngủ, sự nhớ nhung trong những ngày vừa qua thật là đã khiến nàng quá mệt mỏi rồi.
Khi màn đêm buông xuống, đội hộ vệ của Ny Tạp rút về, chuyển giao công tác cho một đội tinh linh hộ vệ khác.
“Đội trưởng Ny Tạp, người làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Trên đường quay lại, một nữ tinh linh hộ vệ thấy Ny Tạp trầm ngâm không nói một lời nào bèn cất tiếng hỏi.
Ny Tạp hồi thần trở lại, đáp: “Không có chuyện gì, ta thì có thể có chuyện gì cơ chứ.”
“Sắc mặt của người sao tệ vậy.” Một hộ vệ khác cất tiếng hỏi.
“Ta biết rồi, ta biết rồi. Ny Tạp đội trưởng đã thích phu quân của công chúa mất rồi, ta vừa mới nghe thấy người kêu danh tự của hắn.” Một tinh linh hộ vệ niên kỷ còn nhỏ lập tức nói.
“Ồ!” Tất cả những tinh linh hộ vệ ở đó đồng loạt mỉm cười.
Ny Tạp tức thì giận dữ, hét toáng lên: “Các người nói bậy cái gì đó? Chuyện này cũng có thể tuỳ tiện nói ra hả? Ta làm sao mà thích tên hỗn đản cứng đầu cứng cổ háo sắc thành tính đó chứ!”
Thấy Ny Tạp bốc hỏa, các hộ vệ có mặt đều không dám nói một tiếng nào.
“Ny Tạp đội trưởng mắng phu quân của công chúa, như vậy không phải là đã nói xằng rồi sao?” Vị hộ vệ có niên kỷ rất ít kia khẽ cất tiếng nói.
Ny Tạp tức thì dừng lại, giận dữ trừng mắt tiểu tinh linh kia một cái, sau đó dậm chân vội vã rời khỏi đội ngũ biến mất tiêu.
Chúng hộ vệ quay mặt nhìn lẫn nhau, rồi cùng quay ra nhìn vào tiểu tinh linh đã làm cho Ny Tạp giận dữ bỏ đi, làm cho nàng ta sợ rụt cổ không dám nói bất kỳ một lời nào nữa.
Ny Tạp buồn bã đến bên con suối nhỏ. Mỗi khi gặp chuyện không vui hay là nhớ đến người thân đã qua đời, nàng đều đến nơi này, mỗi lần ngồi là cả một đêm.
“Ai thích cái tên hỗn đản đó thì thích, chứ ta thì không.” Ny Tạp oán hận nói. Nàng nghĩ rằng bản thân mình thực ra không thích cái tên tiểu tử có tên gọi là Long Nhất đó, chỉ có điều nàng thấy chút hiếu kỳ với hắn mà thôi. Chuyện bản thân cùng với Lộ Thiến Á tắm tại hồ nước bị hắn nhìn lén nàng vẫn luôn để trong lòng, nhưng ai biết được rằng hắn lại quên đi mất, xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Điều này khiến cho tâm lý nàng luôn sầu muộn không vui.
“Mà, không thích thì không thích chứ, sao ta lại bực tức như vậy nhỉ?” Ny Tạp thầm nghĩ. Bản thân nàng không hiểu nổi sao mình lại vô duyên vô cớ tức giận với tỷ muội trong đội hộ vệ. Trước giờ giữa bọn họ cho dù có chọc giận nhau như thế nào thì tất cả cũng đều mỉm cười vui vẻ.
Ny Tạp ngã mình xuống một khối đá lớn bên cạnh dòng suối, rồi nhìn lên bầu trời lốm đốm tinh quang, những sầu muộn trong lòng dần tiêu tán đi mất hết. Nàng nhớ lại lúc còn nhỏ mẫu thân đã từng nói, mỗi một vì sao trên bầu trời đều đại diện cho một người, sau khi người đó ૮ɦếƭ đi linh hồn sẽ quay trở về trên vì sao đại biểu cho bản thân, từ trên cao chiếu xuống để ngày ngày phù hộ cho thân nhân của mình.
Vì thế Ny Tạp luôn luôn tin rằng linh hồn phụ mẫu nàng đã quay trở lại với các vì sao, từ trên không trung tĩnh lặng quan sát nàng. Cho nên cứ mỗi lần không vui nàng đều đến bên cạnh dòng suối nhỏ này, ngắm nhìn các vì sao trên bầu trời để nói ra những tâm sự của bản thân mình, mỗi một lần nói xong tâm tình nàng liền tốt trở lại.
Long Nhất đã tỉnh giấc mộng, đã lâu lắm rồi không được ngủ ngon như thế. Hắn nhìn thấy Lộ Thiến Á như một con mèo ngoan đang nằm trong lòng mình, bèn nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng rời nàng ra bước xuống giường.
Lúc này trời đã tối đen, các tinh linh đều đi nghỉ cả. Tinh linh sâm lâm ngoại trừ thanh âm do những ngọn gió lay động lá cành ra thì không còn tiếng động nào khác.
Long Nhất từ trong phòng bước ra ngoài dạo mát, bất tri bất giác lại đi đến viện tử nơi nghỉ ngơi của tinh linh nữ vương. Không biết thần xui quỷ khiến làm sao hắn lại qua mặt được vài đội tinh linh hộ vệ đi tuần tra.
Thò đầu nhìn vào trong, Long Nhất phát hiện tinh linh nữ vương hiện đang ngắm trăng độc ẩm bên trong một tòa đình tinh trí, trong lòng không khỏi cười thầm. Vị tinh linh nữ vương này thật là có hứng quá đi mất, đang lúc nửa đêm tự nhiên lại uống R*ợ*u làm gì, không phải là quá tịch mịch hay sao? Trong đầu Long Nhất hiện lên những ý tưởng xấu xa.
“Lén lén lút lút ở đó làm gì thế? Nếu rảnh thì hãy qua đây bồi tiếp ta vài ly nào.” Tinh linh nữ vương đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng. Thanh âm tuy nhỏ nhưng mỗi một lời chẳng khác với phát ra ngay bên tai Long Nhất, khiến cho hắn khí huyết nhộn nhạo.
Vị tinh linh nữ vương này quả nhiên là có vài phần bổn sự, Long Nhất vừa dùng nội lực trụ ổn lại tâm mạch vừa suy nghĩ. Rồi đường đường chính chính bước ra, hắn khẽ cười nói: “Không phải là ta không muốn đi ra, chỉ là ở đây cô nam quả nữ, không thể tránh được người ta đàm tiếu mà.”
Tinh linh nữ vương tròn mắt nhìn Long Nhất, yêu kiều đáp trả: “Ngươi âm âm thầm thầm vượt qua đám hộ vệ của ta, lại còn nói cô nam quả nữ gì gì đó. Da mặt của ngươi quả thực là không phải dày bình thường đâu đó.”
“Quá khen, bình thường bình thường thôi, chỉ là thiên hạ đệ tam.” Long Nhất cười hắc hắc, không chút khách khí ngồi ngay đối diện với tinh linh nữ vương, rồi chụp lấy bình R*ợ*u dốc vào miệng.
Tinh linh nữ vương bất lực lắc đầu: “Người như ngươi thật là khiến cho kẻ khác khó nắm bắt, sau này Lộ Thiến Á đi theo ngươi không biết sẽ chịu bao nhiêu khổ sở đây.”
“Nữ vương bệ hạ, người biết không? Lộ Thiến Á từng tìm hiểu ta thấu đáo rồi mới ủng hộ ta đến vậy, nếu như người cũng muốn tìm hiểu ta thì…, hắc hắc…” Long Nhất cười ám muội. Không hiểu sao hắn không thể nào xem tinh linh nữ vương như trưởng bối được, cái gen háo sắc của hắn khiến hắn cuối cùng nhịn không nổi muốn trêu chọc bà một phen.
Tinh linh nữ vương sắc mặt biến đổi, trong lòng bà ngẫu nhiên nghĩ ngợi lung tung về một việc, nhưng Long Nhất lại chọc ghẹo sang chuyện khác. Bà lạnh giọng: “Tây Môn gia tộc các ngươi dạy ăn nói với trưởng bối như vậy sao? Hả Tây Môn thiếu gia?”
Long Nhất trong lòng kinh hãi, mục quang lập tức trở nên sắc bén, chẳng khác gì dao sắc đối nhãn với cặp mĩ mục của tinh linh nữ vương. Không thể ngờ rằng tinh linh nữ vương lại biết được thân phận thực sự của hắn, xem ra bà ta nhân lúc hắn dẫn Vô Song đến băng nguyên đã tiến hành điều tra. Thực chất thân phận Long Nhất không hề khó tra xét, chuyện của Tây Môn Vũ đã khiến cho cả Cuồng Long đế quốc nhốn nháo lên, bất kể là một năm đã qua đi, sự tình đã bình ổn trở lại, nhưng không ai có thể quên được vị thiếu gia từng khiến cho cả tòa thành dày đặc chướng khí. Vả lại từ khi rời khỏi Long Thành, Long Nhất không cải biến thanh âm cùng tướng mạo, người có lòng muốn tra xét cũng không quá khó khăn.
Long Nhất cùng tinh linh nữ vương đối nhãn một lúc lâu, biểu tình đột nhiên nhu hoà trở lại, lại lộ ra chiêu bài mỉm cười. Hắn nói: “Thủ đoạn của nữ vương bệ hạ thật là cao cường, không sai, ta chính là Tây Môn Vũ. Nhưng ở phương diện nào đó thì ta không phải là hắn, danh tự hiện tại của ta là Long Nhất, sau này cũng không cải biến.”
Lời Long Nhất nói ra lại đúng với sự thật, thân thể của hắn thuộc về Tây Môn Vũ, nhưng linh hồn thì không phải của tên thiếu gia đó. Chỉ có điều tinh linh nữ vương làm sao có thể hiểu được cơ chứ?
“Tây Môn Vũ, Tây Môn gia tộc nhị thiếu gia, chỉ quen chơi bời lêu lổng, bất học vô thuật, khi nam bá nữ, quấy phá bá tánh, con gái nhà lành bị hắn ta làm ô uế đếm không xuể, một năm trước còn dám gan to bằng trời dùng thủ đoạn cường bạo cưỡng gian công chúa của Cuồng Long đế quốc, sau đó thì biến mất không tăm tích.” Tinh linh nữ vương chầm chậm nói.
Long Nhất chỉ còn biết cười khổ. Thật đúng là vết nhơ quá lớn. Cả đời này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch nổi. Tại sao những gì tên khốn đó làm lại đem trút hết lên đầu ta thế này chứ?
Tinh linh nữ vương trông thấy khuôn mặt khổ sở của Long Nhất, lãnh đạm nói: “Người đó thực sự không phải là ngươi sao? Nữ nhi của ta thực sự sẽ đi theo loại người xấu xa không có việc ác nào mà không làm đó sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc