Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình - Chương 12

Tác giả: Miss Sun

Tình nhân khác phu nhân chỗ nào ?
Từ khi Đường Ngôn về đội của cô thì bài báo viết về nghị trưởng Phương mới có chút tiến triển đáng chú ý. Cả tuần theo dõi nghị trưởng Phương mà cô chỉ có chút thông tin không mấy phần giá trị, vậy mà Đường Ngôn chỉ vài bữa đã có một lô những tấm hình hoạt động bên ngoài của nghị trưởng Phương. Cứ đà giúp đỡ của Đường Ngôn thế này thì sẽ nhanh chóng thôi cô sẽ hoàn thành xong đề tài của mình, hơn nữa việc đến bar Over cũng được Đường Ngôn vui vẻ chấp nhận đi thay cô. Quả thật lần này cô đã có một cộng sự quá tốt, ngoài sức tưởng tượng. Bởi thế cô thầm phong cho Đường Ngôn danh xưng “cao thủ”, mà hôm nay cao hứng cô muốn mời Đường Ngôn dùng bữa tối xem như khuyến khích tinh thần đồng đội
Có mặt tại nhà hàng Diễm Châu, một nhà hàng nổi tiếng bởi món mực và cua. Như Kỳ đã nhanh chóng chọn một bàn ngồi gần cửa sổ, vừa có thể thưởng thức món ăn vừa có thể nhìn ngắm cảnh đêm đông đúc bên ngoài. Tính ra thì Như Kỳ cũng ít khi nào đến nhà hàng này dùng bữa, bởi hai lý do hết sức thực tế là cô không thích cua và túi tiền của cô cũng không thích điều đó. Tuy nhiên trong một lần khi đi ngang qua con đường này thấy Đường Ngôn có lần nhắc đến nhà hàng Diễm Châu, nên Như Kỳ cũng là bấm bụng mời khách. Một khoản đầu tư vào Đường Ngôn để đổi lấy thông tin cần thiết thì cũng là rất đáng, rất đáng
Cầm thực đơn, Như Kỳ gọi một phần mực nướng cho mình, một phần cua cho Đường Ngôn, sau đó là lẩu hải sản và cuối cùng là một số món tráng miệng sau bữa ăn. Nhanh chóng sau đó thức ăn đã được dọn lên đầy đủ, mùi vị rất đánh thức cơn thèm ăn còn hình thức thì miễn bàn bởi dĩa nào cũng rất tinh tế, quả thật tiếng đồn không sai mà. Trong khi Như Kỳ thì hào hứng nếm thử các món ăn thì Đường Ngôn vẫn cứ nhàn nhã bình thản lột cua, chẳng có ý muốn nói chuyện. Thấy vậy Như Kỳ bèn chống đũa mà bắt chuyện trước
“Đường Ngôn này ! Anh thấy nhà hàng này thế nào ?” Như Kỳ vui vẻ hỏi
Đường Ngôn bóc xong một cái càng ngước nhìn Như Kỳ ngắn gọn nói
“Rất tốt”
Im lặng đôi chút Như Kỳ hỏi tiếp
“Thế thức ăn ngon chứ?”
Đường Ngôn bóc tới thân cua lần nữa ngẩn mặt nhìn Như Kỳ đáp ngắn
“Rất vừa miệng”
“Hôm nay để tôi mời anh, nên anh đừng khách sáo nhé !”
Đường Ngôn mỉm cười chậm rãi thưởng thức cua rồi nói đúng một chữ
“Được”
Dẫu biết Đường Ngôn là một người ít nói, nhưng ít đến độ khan hiến như thế kia quả là làm cô rất bất mãn, nên cô quyết định hôm nay sẽ làm một cuộc đại cách mạng ép Đường Ngôn mở miệng mới được.
“Tôi có một điều khó hiểu muốn hỏi anh được chứ ?” Như Kỳ mỉm cười thâm ý
“Cô cứ hỏi” Đường Ngôn chậm rãi nhìn Như Kỳ
“Tôi là người mà anh chọn làm đồng đội, tôi lại mời anh bữa tối, hơn nữa bề ngoài tôi cũng không xấu. Thì tôi thầm hỏi có gì mà anh bất mãn không muốn nói chuyện với tôi nhỉ ?” Như Kỳ cố ý khoe mẽ về mình để buộc Đường Ngôn mở miệng nhiều hơn
“Tôi không có ý đó. Cô đừng suy diễn ý của tôi. Chỉ là những gì cô nói đều đúng nên tôi đâu có gì phản bác” Đường Ngôn buông dao nĩa xuống khó khăn mà phân trần
“Thế anh nói xem ý của anh là gì?” Như Kỳ bắn sang ánh mắt thách thức với Đường Ngôn mà miệng vẫn cố giấu nụ cười
“Ý tôi là mọi thứ đều rất là tốt” Đường Ngôn có chút suy nghĩ nhưng cũng chỉ có thể dùng từ tốt để nói về những việc mà Như Kỳ đề cập đến
“Thế anh không có gì để hỏi han tôi sao? Ví dụ như tại sao tôi lại chọn nhà hàng này hoặc hỏi tại sao tôi lại mời anh chẳng hạn” Như Kỳ cố khiêu gợi đề tài nói chuyện với Đường Ngôn
“Mỗi người đều có cuộc sống cá nhân nên tôi không muốn ép buộc người khác trả lời” Đường Ngôn tận tình giải thích
“…” Như Kỳ gật gù mà thầm mắng “anh đúng là nín như hến mừ.. hừ hừ”
Im lặng, cúi đầu thưởng thức món ăn, Như Kỳ thôi đành tha cho khẩu vị của mình không vì một ai đó làm ảnh hưởng mà mất không một khối tiền không biết món ngon là gì. Bỗng một lúc sau Đường Ngôn đã cảm nhận được có chút sượng sạo nên mở lời nói trước
“Có một điều tôi muốn hỏi cô được chứ ?” Đường Ngôn nhìn Như Kỳ chờ đợi
Ngẩn mặt, nhìn Đường Ngôn sau đó cũng không quên mỉm cười, Như Kỳ đáp “Chuyện gì cứ hỏi” cô rất hào hứng vì cuối cùng cũng ép Đường Ngôn chịu đặt câu hỏi giao tiếp mở rộng câu chuyện
“Cô có gặp hay liên lạc gì với Selena không ?”
“Ách”…..câu hỏi của Đường Ngôn vừa dứt, liền khiến Như Kỳ vô cùng hối hận, biết thế cô đã không ép anh ta nói làm gì. Cô quên mất rằng chỉ khi nào nói chuyện về Selena thì anh ta mới nói nhiều mà thôi, điều đó khiến cô rất bực, nên cố tình buông đũa xuống giận dữ nói
“Selena là người tình hay thiếu nợ gì anh mà anh cứ tìm cô ta hoài vậy ? Cô ta chết rồi đừng tìm nữa” Như Kỳ nói đến quên cả kiềm chế chính mình
“Cô nói thật sao ? Cô ấy chết khi nào ? Tại sao cô ấy chết? Tôi có thể đến mộ phần cô ấy không ?” Đường Ngôn lo lắng mà gấp gáp nắm lấy tay Như Kỳ hỏi dồn.
“Ách…” lần thứ 2 Như Kỳ lại cảm thấy hối hận vì câu nói thiếu kiểm soát của mình, sao cô giống tự đào lỗ chôn mình thế không biết. Thái độ gấp gáp của Đường Ngôn khiến Như Kỳ cảm thấy nếu không nói cho rõ ràng thì có lẽ đêm nay cô khó thoát khỏi những câu hỏi của Đường Ngôn, quả thật cái miệng hại cái thân mà. Bây giờ thì biết giải thích với anh ta như thế nào về cái tên Selena đây, cô không thể tự thừa nhận mình là Selena được. Cô lúng túng đặt tay mình lên tay Đường Ngôn tỏ vẻ an ủi
“Tôi…ý tôi không phải thế” Như Kỳ ấp úng nói
“Vậy ý cô là gì ?” Đường Ngôn nhìn cô chờ đợi, tay cũng bất giác mà siết chặt hơn
“Tôi….ý tôi là…..” Như Kỳ không biết nên nói thế nào để Đường Ngôn đừng hỏi nữa, bởi càng hỏi càng khiến cô rối rắm mà thôi
Trong lúc đang phân vân tìm cách trấn tĩnh Đường Ngôn cũng như che giấu chính mình thì một tiếng nói lạ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Kỳ
“A… xem hôm nay chúng ta gặp được ai đây ?” trong câu nói còn mang cả ý cười nghạo nghễ
Im lặng một chút lấy hơi, người lạ lại tiếp tục tiến lại gần bàn ăn của Như Kỳ rồi chậm rãi nói tiếp “Đây chẳng phải cô người tình bé nhỏ sao ?”
Hướng sự chú ý về phía tiếng nói Như Kỳ thấy một cô gái trong một bộ váy màu hồng đang nhìn mình rồi lại giương giương nụ cười tự đắc. Như Kỳ cố lục lại trí nhớ khuôn mặt cô gái này, nhưng có vẻ là mập mờ có kí ức nhưng vẫn chưa nhớ ra chính xác. Trong khi cô đang cố nhớ thì tiếng nói ấy lại cất lên
“Khúc Thụy nên thấy cảnh này thì hơn, anh ta cũng nên biết rằng không chỉ anh ta rất phong lưu mà người tình của anh ta cũng đa tình. Đúng là một đôi rất hợp” cô gái không che giấu bất kì sự khinh thường nào trong lời nói của mình khi nhìn chăm chăm vào tay của Như Kỳ đang nắm tay Đường Ngôn
Như hiểu được vấn đề, Như Kỳ liền rút tay về mà không nói gì thêm. Lại là cái tên Khúc Thụy. Kể từ khi gặp anh ta cô lúc nào cũng không thích nghe cái tên này bên tai mình nhưng thực chất thì nghe quá nhiều rồi thì phải. Từ tòa soạn là nghe các nhân viên nhắc đến, về tới nhà là Trường Phi nói đến không ngừng, rồi cả đến bữa tối với bạn bè cũng thấy cái tên ẩn hiện xung quanh. Nhưng cũng nhờ đó mà cô xác định được cô gái trông quen quen này là ai, chính xác đó là vợ Khúc Thụy. Một lần nữa cô lại thầm khen ngợi trái đất này thiệt nhỏ quá đi
“Sao rồi, tôi nói đúng quá nên không có gì nói lại sao ?” vợ Khúc Thụy vòng tay trước ngực rồi mỉm cười rẻ rúm nhìn Như Kỳ
“Cô đừng nói linh tinh” Như Kỳ có chút bực bội mà trả lời
“Tôi nói linh tinh sao ? Lúc trước chính mắt tôi trông thấy cô trên giường chồng tôi, lúc này thì thấy cô đang thân thiết nắm tay một người khác.Chẳng lẽ mắt tôi lại lừa dối tôi sao ?” vợ Khúc Thụy nhếch môi cười kinh thường, giọng nói có lên có xuống như thể hận không thể nói lớn hơn cho cả nhà hàng cùng nghe
“…..” Như Kỳ im lặng, không phải cô không có gì muốn nói với vợ Khúc Thụy nhưng chẳng lẽ lại cãi nhau với cô ta trước mặt Đường Ngôn chỉ vì những lời nói đay nghiến vô căn cứ cũng như cố ý bóp méo sự thật đó.
Lần đầu gặp cô ta, Như Kỳ còn có cảm giác cô ta là một thiên kim rất đáng thương, bị phản bội trong tình yêu và bị lừa dối trong cuộc sống gia đình. Cô còn nhớ rất rõ cảm giác thương sót cô ta, vậy mà giờ đây cô ấy cư xử chẳng khác nào một đứa thất học. Vậy mà trước đây cô còn trách mình chỉ vì R*ợ*u mà vô tình làm tổn thương một người vợ chân chính, quả thật cô đã quá thương người rồi.
“Sao nào, bị tôi nói đúng quá nên không có gì nói lại sao ?” cô gái vẫn chưa thỏa mãn mà chỉ trích Như Kỳ. Như có vẻ chưa đủ cô gái nhìn sang Đường Ngôn như vờ trò chuyện cũng là vờ châm biếm
“Tôi khuyên anh, trước khi quen bạn gái nên tìm hiểu nhân phẩm của cô ta một chút, đừng bị vẻ đẹp bề ngoài dụ dỗ. Biết đâu ngoài anh ra cô ta còn có quan hệ với rất nhiều người khác nữa đấy” cô gái vẫn nhìn Đường Ngôn và nói bằng giọng điệu chế nhạo nhất có thể của mình
Nghe cô ta nói mà Như Kỳ không nén nổi cơn tức giận trong lòng mình, trong vô thức bàn tay cô nắm chặt đến mức in hằn cả 5 đấu móng tay trong lòng bàn tay. Có lẽ tay Như Kỳ rất đau nhưng cũng không bù lại cơn tức giận đang sôi sục trong lòng. Cô ta lấy tư cách gì để đánh giá cô là người thế nào, ngay cả trước đây cô đã từng sống trong thế giới bóng đêm cô cũng chưa từng làm chuyện gì trái với đạo lý làm người. Cô ta dựa vào đâu để vu khống cô dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông, dựa vào những gì cô ta thấy ư ? thật nực cười. Bởi có những chuyện thấy tận mắt, nghe tận tai mà cũng chỉ toàn là giả dối, lừa bịp, thì chỉ dựa vào một chút suy đoán của cô ta để đánh giá một người ư. Cô ta đang vờ đơn thuần hay thực ngu ngốc đây ?
Như Kỳ liếc nhìn cô gái bằng ánh mắt cảnh báo ý nói rằng “tôi sẽ không nhân nhượng nữa nếu cô còn đứng đó vu khống tôi, tốt nhất thì biến đi”.
Cô gái vẫn không e sợ gì trước ánh mắt của Như Kỳ mà cũng căng tròn ánh mắt đầy thách thức mà nhìn lại
Đường Ngôn ngồi nghe suốt từ đầu đến giờ nhưng vẫn không hiểu lắm cô gái này cứ chỉ trích Như Kỳ là tại sao, nhưng anh có cảm giác Như Kỳ không phải hạng người như cô ta nói. Trước mắt anh lúc này là hai cô gái đang nhìn nhau bằng ánh mắt thâm thù đại hận, như có thể tạo ra tia lửa thiêu đốt người khác chỉ bằng ánh mắt. Anh có chút bất an nên vẫn là lên tiếng hòa hoãn đôi bên
“Cô gái, có lẽ cô đã nhầm bạn tôi với người nào đấy”
“Hư…” cô gái thở hắt ra một cái tỏ vẻ khinh thường mà lên tiếng nói
“Con điếm như cô ta thì làm sao tôi có thể nhầm lẫn được”
Như một cú đúp đánh vào sự nhẫn nhịn của Như Kỳ, cô chỉ có thể thốt ra đúng một từ “Cô…” rồi đứng phắt dậy, tay phải cũng bất giác đưa lên cao, cô có thể tưởng tượng được nếu như không có một tiếng nói lạ cất lên làm gián đoạn động tác của cô thì chắc hẳn mặt của cô gái này đã in hằn 5 đấu tay của Như Kỳ.
“Như Kỳ, dừng lại”
Tiếng nói dõng dạc dứt khoát như một mệnh lệnh, khiến cô cũng phải quay lại nhìn mà quên đi động tác của mình vừa rồi là để làm gì, đầu óc cô chẳng còn lấy một chút ý chí nào mà chỉ còn lại sự phẫn nộ, nhưng tiếng nói kia lại khiến cô ngưng động tác, đó là vì sao ? cô không hiểu
Khúc Thụy bước đến bên cạnh Như Kỳ, anh kéo tay Như Kỳ còn giơ trên cao để xuống. Bất giác anh cảm nhận thấy bàn tay Như Kỳ rõ ràng rất lạnh, nên tiện tay anh cũng nắm lấy sưởi ấm đôi chút. Anh đến đây chỉ vì Khánh Hà muốn gặp anh vì một vài chuyện muốn nói cho rõ ràng, nhưng không ngờ lại gặp được cảnh Khánh Hà chỉ trích Như Kỳ. Ngay từ những câu nói đầu tiên của Khánh Hà thì anh đã quan sát biểu hiện của Như Kỳ, anh không hiểu tại sao lâu như thế Như Kỳ mới phản ứng với những điều Khánh Hà nói. Mặc dù anh không khuyến khích việc Như Kỳ động thủ, nhưng quả thật Khánh Hà nên được dạy bảo đôi chút. Nhưng có lẽ do bản chất nam nhi hay sao mà anh không muốn thấy cảnh hai cô gái đánh nhau chỉ vì những việc liên quan đến anh, dù sao thì anh cũng nên can thiệp
“A Khúc Thụy đây rồi, anh đến vừa kịp lúc đấy” Khánh Hà nhạt nhẽo nhìn Khúc Thụy chờ đợi
Đáp lại Khúc Thụy chỉ là im lặng, nhìn Khánh Hà một cách lạnh lẽo và tĩnh lặng, khiến cho Khánh Hà cũng có chút không yên nên cũng vội vàng đảo mắt tránh ánh nhìn không mấy thiện cảm từ phía Khúc Thụy. Một lúc sau, không khí đã có phần ngột ngạt thì Khúc Thụy mới chậm rãi lên tiếng
“Có gì ở đây đáng để tôi xem sao ?” Khúc Thụy bình thản nói như thể chẳng có gì xảy ra, người ngoài lại cứ giả tưởng anh đang cưỡi ngựa xem náo nhiệt thì đúng hơn
“Có chứ, đến xem người tình của anh đang hẹn hò với bạn trai mới” Khánh Hà chẳng khách sáo gì mà liếc nhìn Đường Ngôn như thể bất kì ai có quan hệ với Như Kỳ đều là thù địch với cô ta
Trước câu nói khiêu chiến của Khánh Hà, Như Kỳ có chút khó kìm cơn giận, tay cũng bất giác run lên.
Nhìn về phía tay vẫn còn nắm tay Như Kỳ khiến anh có thể cảm nhận được thay đổi đó của Như Kỳ. Anh nắm chặt tay Như Kỳ hơn rồi kéo cô sát về phía mình, anh không muốn cô lên tiếng, mọi chuyện hãy cứ để anh giải quyết
“Tôi thì không nghĩ Đường Ngôn là bạn trai của Như Kỳ” Khúc Thụy nhếch môi đáp trả Khánh Hà, im lặng một lúc anh liền quay sang Như Kỳ dịu dàng hỏi
“Em đi ăn tối với Đường Ngôn ở đây sao không bảo anh, nếu biết trước em cũng đến đây thì anh đã chở em đến rồi. Lần sau nhớ nói, anh sẽ đi với em, tránh để người khách hiểu lầm”
Như Kỳ im lặng nhìn anh, Đường Ngôn mở to mắt không hiểu, còn Khánh Hà thì chỉ phát ra đúng một từ
“Anh…” nhưng lại lắp bắp như muốn nói thêm, nhưng vẫn không thể nói thành câu, sau đó còn bị Khúc Thụy chặn lại nói chen vào, mặc dù ánh mắt vẫn không nhìn vào Khánh Hà
“Bây giờ em nói xem, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Khúc Thụy ôn nhu nhìn Như Kỳ mà trò chuyện, bất chấp khuôn mặt tức tối của Khánh Hà và ngơ ngác của Đường Ngôn
Lần thứ 2 đặt Như Kỳ vào thế là bạn gái của anh, anh cũng chỉ mong Như Kỳ hành động như lần trước, chỉ im lặng. Bấy nhiêu thôi cũng là một sự hợp tác lớn lao mặc dù anh có cảm giác dựa vào Như Kỳ để đả kích Khánh Hà là một chuyện cũng rất thiệt thòi cho Như Kỳ. Nhưng đó là suy nghĩ lúc trước còn bây giờ thì anh muốn dùng thân phận bạn trai của Như Kỳ để bảo vệ cô trước những lời không căn cứ của Khánh Hà. Xem như anh trả nợ việc lần trước dùng cô làm bia đã kích, mặc dù lời nói và hành động cũng đã làm rồi nhưng anh vẫn muốn tìm một lời giải thích cho chính mình, có lẽ anh đang trả nợ
“…” Như Kỳ lắc đầu, Khúc Thụy thì mỉm cười, vì anh biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo còn cô chỉ cần làm như thế là đủ. Anh còn chưa kịp nói thêm tiếng nào thì Như Kỳ cứ thế ép sát vào người anh như vừa thì thầm với anh vừa nói với Khánh Hà
“Cô ta bảo anh phong lưu, nhưng em không tin, vì thế cô ấy đến gây sự với em” Như Kỳ thủ thỉ
Nói xong Như Kỳ không thèm nhìn Khánh Hà mà cứ thế mở to đôi mắt nhìn sâu vào mắt anh chờ đợi. Ánh mắt Như Kỳ như xoáy sâu vào mắt anh, soi thẳng vào tim khiến nó dường như bị khoét một lỗ rỗng mà anh không biết tìm nơi đâu và thứ gì để bù vào lỗ trống đó. Như Kỳ nói rất tự nhiên như thể chẳng có một Khánh Hà đang đăm đăm giận dữ, một Đường Ngôn ngơ ngác khó hiểu mà chỉ còn lại là hai người yêu nhau nói vài chuyện buồn vui vô cớ. Anh bỗng có chút ấm áp rất lạ, trong lòng dường như trùng lại, tâm trạng cũng nhẹ nhàng mà ôn hòa đáp lại
“Em chỉ cần tin anh là đủ, không cần nghe người khác nói đâu”
Mỉm cười với Như Kỳ, anh dời mắt mình về phía Khánh Hà nhạt nhẽo nói
“Bạn gái tôi đã nói vậy rồi, cô còn gì muốn nói không ?”
“….” Khánh Hà tức giận mà hít thở gấp gáp khiến vòm ngực cũng vì thế mà phập phồng lên xuống, sau đó trừng mắt mà lắp bắp vài chữ
“Các …. Các người ….”
Khánh Hà chưa lắp bắp xong câu của mình thì Khúc Thụy đã lên tiếng nói trước
“Nếu không còn gì thì chúng tôi đi về trước, bạn gái tôi mệt rồi” Khúc Thụy nhìn như không thấy Khánh Hà mà nói
“Đường Ngôn, để lần sau chúng tôi mời cậu một bữa tối khác được không ?” Khúc Thụy nói với Đường Ngôn
Mặc dù sự hoang mang vẫn còn chưa hết trên khuôn mặt của Đường Ngôn, nhưng anh cũng nhanh chóng mà trả lời Khúc Thụy
“Được chứ, hai người cứ về trước” Đường Ngôn đưa tay về phía trước tỏ ý cứ tự nhiên
Quay người bước đi, Khúc Thụy cũng nhanh chóng mà ôm Như Kỳ rời khỏi nhà hàng. Đi được một đoạn, khi chắc rằng không ai đi theo tọc mạnh thì anh cũng buông Như Kỳ ra bởi anh không muốn lợi dụng cái chức danh bạn trai Như Kỳ để khiến cô nàng này chịu thiệt thòi thêm nữa. Bàn tay anh vẫn còn mang hơi ấm của Như Kỳ, chẳng nghĩ nhiều anh nắm lại đút vào túi quần rồi nhàn nhã mà thả bộ về xe, có vẻ đêm nay không khí dễ chịu hơn mọi ngày thì phải.
Nhìn thấy Khúc Thụy đi phía trước mà Như Kỳ chỉ biết lẽo đẽo theo sau, bởi cô còn bận suy nghĩ xem lúc nảy ở nhà hàng mình đã làm những gì, tại sao cô lại dùng cách đó để nói chuyện với anh. Cô không tìm được lý do nào giải thích cho những hành động và lời nói của mình, chẳng lẽ tất cả chỉ vì muốn trả đũa vợ Khúc Thụy, cô quả là thực không hiểu mà
Cô cứ miên man suy nghĩ lung tung cho đến khi đâm sầm vào lưng Khúc Thụy thì cô mới sực tỉnh nhận ra vấn đề. Đừng nói ở nhà hàng mà ngay cả bây giờ cô chẳng biết tại sao mình đi theo anh ta đến nỗi phải đâm bổ vào người anh ta như thế này
“Cô muốn theo tôi về nhà luôn sao?” Khúc Thụy quay lại nhìn Như Kỳ chờ đợi
Cô có chút hơi bối rối, cô còn không biết mình đang đi đâu nữa mà, nhưng dù sao thì cũng vì sỉ diện, nên cô lại mỉm cười vui vẻ nói
“Không cho tình nhân về nhà cũng không sao. Tôi không trách anh đâu, chỉ tới ngã rẽ kia là tôi sẽ bắt taxi đi về nhà tôi rồi ” cô chỉ muốn trêu chọc Khúc Thụy một chút để thay đổi không khí sượng sạo này. Nhưng sau này cô rút ra một kết luận xương máu là ai chọc cũng được trừ tên người sắt này
“Cô có vẻ thích ℓàм тìин nhân của tôi nhỉ?” Khúc Thụy vẫn là hai tay để trong túi quần mà cười cợt nói
“Tôi không thích ℓàм тìин nhân, tôi thích làm phu nhân hơn” Như Kỳ vẫn là đùa bợt đến khi người khác nóng giận mới hả dạ.
Vừa nghe Như Kỳ châm biếm khiêu khích thì Khúc Thụy cũng đứng lại không bước đi nữa mà quay lại dùng đôi mắt đẹp mê mẫn của mình mà nhìn cô thâm ý. Anh bước đến Như Kỳ mỗi lúc một gần, gần đến mức mặt cách mặt chỉ một gang tay. Còn Như Kỳ thì vẫn cương quyết với suy nghĩ của mình mà kiên định đứng không có ý lùi thêm bất cứ bước nào
“Cô nói xem tình nhân và phu nhân khác nhau chỗ nào ?” Khúc Thụy bắt đầu treo lên khóe môi nửa nụ cười khiêu khích lại
“…” cô im lặng, vẫn là mắt đọ mắt. “Muốn xem mắt ai to hả ? - Xin lỗi mắt anh không to bằng mắt tôi đâu” Như Kỳ có chút suy nghĩ trong đầu
“Không biết sao ? Hay để tôi nói cho cô biết” Khúc Thụy tiến lại mỗi lúc một gần đến nỗi cô nghe cả tiếng thở từ phía đối diện, nghe cả tim mình oán trách sao mà không chạy đi bão tới rồi đó.
Khúc Thụy dùng hai bàn tay thon dài của mình vuốt má của Như Kỳ, rồi giữ lại nơi xương quai hàm. Nhanh như cắt Khúc Thụy dùng hết sức nam nhi của mình mà dùng đầu đập vào đầu Như Kỳ.
Mất phương hướng, mất cảm giác, Như Kỳ có cảm tưởng vì cái dập đầu của anh ta đã làm văng não của cô đi đâu mất, khiến cô chỉ có thể đứng ngây ngốc, mắt tròn xoe, còn miệng thì mở to không có thể nói bất kì câu nào cho đến khi anh ta đã đi vào chiếc xe của mình mà khuất dạng. Lúc này cô mới tỉnh lại dùng tay kiểm tra đầu xem có phải não đã văng đi thật không mà chỉ đứng ngây ngốc để anh ta gây án đánh người rồi thong thả bỏ đi như thế, sau đó chỉ là trong lòng gào thét đúng 6 từ “Khúc Thụy, anh lại đánh tôi”
Nếu ai đó hỏi cô lúc này cần gì ? thì cô không cần nghĩ cũng biết mình cần vô bệnh viện. Và quả thật tối đó cô phải vào viện để kiểm cái đầu nhỏ xinh và ra về với một miếng dán trên đầu. Ức chế thật đấy, lần nào cũng là cô sứt đầu mẻ trán, còn anh ta thì biến đi mất dạng. Ai hay truyền tụng câu nói “Quân tử động khẩu không động thủ” thì xin rút lại dùm, cô vẫn là tin vào câu nói “Cái gì cũng có ngoại lệ”
Riêng Khúc Thụy đã bỏ vào xe riêng mà miệng vẫn mỉm cười thích thú vì khuôn mặt ngây ngốc vừa rồi của Như Kỳ. Bị dập đầu đau đến thế chắc cô nàng sẽ sớm giác ngộ chân lý: muốn trêu chọc ai đó thì cũng nên nhìn xem người đó là ai. Xem như hôm nay anh rất thành công mà chỉnh đốn được Như Kỳ, dường như đêm nay không khí rất tốt để thong thả về nhà thì phải. Anh vẫn là cười trong vô thức
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc