Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình - Chương 11

Tác giả: Miss Sun

Người mới sao anh không làm bạn trai tôi nhỉ ?
Cả một đêm miệt mài viết bài còn dang dở khiến Như Kỳ đầu óc cũng mơ mơ màng màng. Nhưng chưa kịp gục xuống vì cơn buồn ngủ thì tiếng Trường Phi lại thánh thót vang lên
“Tất cả mọi người chú ý, chú ý ” tiếng Trường Phi thu hút mọi ánh mắt tò mò của cả tòa soạn cũng kéo Như Kỳ ra khỏi cơn buồn ngủ da diết. Sau đó vui vẻ nói “Có thông báo có thông báo, chừng nào có thông báo tôi sẽ thông báo sau”
“Trời !” cả tòa soạn đồng thanh ca thán. Còn Như Kỳ thì muốn ném cả cái máy tính bay vào đầu Trường Phi cho bỏ tức
“Hí hí” tiếng Trường Phi cười khoái chí khi đùa được mọi người trong tòa soạn. Có vẻ trò đùa này chính là trò mà Trường Phi thích nhất nên hầu như lúc nào có cơ hội là liền lấy ra sử dụng. Cười chán chê thì Trường Phi lại dùng tay che miệng, hắng giọng nghiêm chỉnh nói tiếp “Đùa thôi, phản ứng chi dữ vậy hông biết ?”
Mỉm cười hòa hoãn nhìn mọi người, Trường Phi nói tiếp
“Thông báo của tôi là tòa soạn chúng ta sẽ đón một nhân viên mới. Vì thế mọi người cho một tràng pháo tay chào mừng nhân viên mới xuất hiện nào” giọng nói như hào hứng tươi vui như thể đó là điều mà Trường Phi chờ mong được thông báo nhất.
Dứt lời xong Trường Phi liền bước ra phía cửa, mắt đảo một vòng hết cả tòa soạn để tạo một chút gọi là bí mật sắp bật mí mà mỉm cười đến sáng lạng
Như Kỳ cảm thấy rất tò mò, dù sao Trường Phi cũng là tổ trưởng đâu cần đích thân ra mở cửa như thế, ai đến mà khiến Trường Phi phải chào đón như thế nhỉ ? nhìn khắp tòa soạn Như Kỳ cũng thấy những câu hỏi đại loại thế xoay quanh đầu các nhân viên trong tòa soạn, nhưng hầu hết mọi người đều không nói ra mà trực tiếp dán mắt vào cánh cửa bí mật đang cất giấu nhân viên mới của Trường Phi mà chờ đợi.
“Tèng téng teng….mọi người hãy chào đón Đườnggggg…..Ngônnnn……… nào” Trường Phi vừa nói hai tay không quên tạo hướng về phía cửa để mọi người chú ý
Đường Ngôn vừa bước qua khỏi cửa thì Trường Phi cũng bước đến cạnh bên mà khoác tay đi vào, nhìn chẳng khác nào cô dâu đang chờ chú rể tiến vào lễ đường. Nhìn thấy cảnh tượng đó Như Kỳ bất giác hiểu ra tại sao Trường Phi lại đặc biệt với Đường Ngôn như vậy. Bởi lẽ nhìn Đường Ngôn rất tỏa sáng với một chiếc áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể làm tôn thêm body 6 múi, ánh mắt nhanh nhẹn sáng rực, nụ cười hòa đồng. Làn da rám nắng màu sôcola vừa ngọt ngào vừa thu hút, phong thái ung dung tiêu biểu cho tầng lớp quý tộc vương giả, nếu xem Đường Ngôn như một nhân vật cổ trang thì có lẽ đã là Vương gia. Mặc dù ai cũng có thể thấy rất rõ khuôn mặt không tự nhiên của Đường Ngôn khi bị Trường Phi bám víu như vậy nhưng anh chàng vẫn lịch sự chịu đựng, cho đến khi đứng lại chào hỏi mọi người trong tòa soạn mới tách ra khỏi Trường Phi. Bởi thế mới nói Đường Ngô có tính nhẫn nại rất cao, không như Khúc Thụy vừa thấy Trường Phi lần đầu tiến lại gần đã bắn sang ánh mắt cảnh báo cấp độ bão, để rồi sau đó Trường Phi cứ sụt sùi là chưa ôm được Khúc Thụy cái nào. Nhưng nghĩ lại Như Kỳ lại thấy sự trùng hợp đến khó tưởng lại lần nữa xảy ra trước mắt mình, đây chẳng phải Đường Ngôn cô vừa gặp tối hôm qua sao ? Nhưng đêm qua dưới ánh sáng không tỏ của quán bar nên Như Kỳ cũng chưa kịp nhìn kỹ được Đường Ngôn như lúc này. Rất có khi chất nha, tòa soạn cô dạo này vận đào hoa rất thịnh thì phải.
Cơ bản Đường Ngôn là người khá kiệm lời, chỉ nói những gì cần thiết còn lại là Trường Phi nói thao thao bất tuyệt. Từ trình độ học vấn đến thói quen sở thích địa chỉ nhà… mọi thứ đều được Trường Phi nắm trong lòng bàn tay. Giống y như lần Trường Phi nói về Khúc Thụy, nhưng lại có phần cụ thể và không e dè khách sáo hơn. Như phép lịch sự thông thường Đường Ngôn đi đến chào hỏi và làm quen với các nhân viên khác, khi đến trước mặt Như Kỳ thì có chút không được tự nhiên khiến Như Kỳ phải mở miệng chào hỏi trước
“Chào anh Đường Ngôn, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Hôm gặp tại bar Over thật thất lễ với anh quá” Như Kỳ giơ tay ra bắt tay Đường Ngôn đồng thời niềm nở như quên đi cơn buồn ngủ
“….” Đường Ngôn cố hình dung lại những người anh đã gặp trong bar Over kia
“Tôi là Như Kỳ. Anh không nhớ thật sao” Như Kỳ xoa xoa quanh cổ mình giả như tiếc nuối
“A” Đường Ngôn như phát hiện ra người quen rồi sau đó khuôn mặt lại có chút bất giác biến đổi có chút ngại ngùng sượng sạo
“Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi” Như Kỳ cười rạng rỡ hơn đưa tay ra nắm tay tỏ ý thân thiện làm quen với Đường Ngôn
“…” mắt Đường Ngôn giật giật, anh chưa thấy có cô gái nào chủ động nắm tay làm quen như thế, nên Đường Ngôn cũng nhẫn nại mà lịch sự bắt tay Như Kỳ mặc dù không thể ghép nổi một người trong bar Over với một người ở đây làm một.
Giờ ăn trưa ở phòng nhân viên cũng đến sớm hơn mọi khi bởi vì Trường Phi muốn được có nhiều thời gian hơn cho mọi người làm quen với nhân viên mới. Mặc dù có hơi lạm quyền vì tổng biên tập Khúc Thụy đã đi ra ngoài giống như câu chủ không ở nhà gà leo lên nóc, nhưng ai cũng vui vẻ leo lên nóc giả như không biết mà đi ăn trưa
“Đường Ngôn muốn ăn gì để Trường Phi lấy cho” Trường Phi giật lấy chiếc dĩa trên tay Đường Ngôn mà vui vẻ nhìn Đường Ngôn dò hỏi
“Không cần, tôi tự lấy được rồi” Đường Ngôn thật chưa thích ứng nổi với những người đồng nghiệp mới này mà giành lại cái dĩa trong tay Trường Phi
“Ăn sườn chiên nhé anh Đường Ngôn” Mi Mi hào sản chuyển miếng sườn vào trong dĩa Đường Ngôn
“…” Đường Ngôn sững người
“Uống ít cà phê cho tỉnh táo” Bùi Tuấn cũng đặt trong tay Đường Ngôn 1 tách cà phê
“..” Đường Ngôn ái ngại
“Rau xanh rất tốt cho sức khỏe nam giới ” Như Kỳ tinh nghịch gắp 1 đũa to cho vào dĩa Đường Ngôn
“….” Đường Ngôn đứng hình, im lặng nuốt khô
“Thôi vậy đủ rồi, chúng ta đi ăn cơm, hí hí” Trường Phi lôi kéo Đường Ngôn về phía bàn ăn chung của mọi người.
Lần đầu trong đời anh bắt gặp một tòa soạn đầy những điều lạ, người cũng lạ, ai cũng tự nhiên đến mức tự tiện. Nhưng lạ thêm ở chỗ là số báo nào của tòa soạn này lúc nào cũng được đánh giá rất cao, chính vì thế mà anh mới rời bỏ công việc nhiếp ảnh tự do của mình để đầu quân vào tòa soạn này. Có lẽ tòa soạn này lại phù hợp với câu “lắm tài nhiều tật”, anh cũng là cần nghiên cứu.
“Đường Ngôn anh có bạn gái chưa vậy?” Mi Mi cất tiếng nói kéo Đường Ngôn đang suy tư
“Chưa” Đường Ngôn ngại ngùng trả lời Mi Mi
“Anh có ngại khi có bạn gái làm chung trong tòa soạn không?” Mi Mi tinh nghịch trêu ghẹo Đường Ngôn
“Không ngại” Đường Ngôn cũng không ngại ngùng lắm những việc bình thường như thế, nên cứ thế thật thà trả lời thôi.
“Vậy tôi tiến cử tôi” Mi Mi đặt ly nước cam của mình trước mặt Đường Ngôn rồi hồn nhiên mỉm cười đắc ý
“….” Đường Ngôn sững sờ chớp mắt ái ngại. Làm sao lại có thể loại con gái tự nhiên thế nhỉ ? Anh không nghĩ rằng tòa soạn này thiếu con trai đến mức mình mới đến chưa đầy một ngày liền bị giăng câu nhanh như thế này
“Hí hí…Trường Phi cũng tự tiến cử mình nữa” Trường Phi hồ hởi tham gia vào việc cầu thân của Đường Ngôn
“….” Đường Ngôn câm lặng đến cả uống nước nhìn mặt cũng thấy rất khó khăn mà nuốt xuống
“Nếu anh chọn tôi, có thể tôi sẽ cho anh coi món đồ của mình sớm một chút” Như Kỳ cũng không ngại mà phụ họa thêm câu chuyện dở khóc dở cười của Đường Ngôn
“….” Đường Ngôn bị ngôn ngữ đánh trọng thương đến nỗi sặc cả nước lên mũi, cứ thế mà ôm *** ho tái mặt
Như Kỳ cảm thấy càng trêu chọc Đường Ngôn nhìn khuôn mặt chuyển biến đầy biểu cảm kia thật là thích quá đi, mặc dù anh vẫn nói rất kiệm lời.
“Nói nhanh đi, anh chọn ai?” Trường Phi vẫn không tha cho Đường Ngôn đang muốn rút đơn mà chạy trốn khỏi tòa soạn lạ này
“Tôi không chọn ai cả” Đường Ngôn khó khăn mở lời
“Không được, phải chọn một người nếu không chúng tôi sẽ sử dụng thủ đoạn ăn không được phá cho hôi mới thôi” Mi Mi nghiêm trọng mà cảnh báo
“ Hơ” Đường Ngôn mặt ửng lên vì có chút không dám tin những gì mình nghe.
“Anh không tin cánh nhà báo chúng tôi à?” mắt nhướng nhướng Mi Mi ra hiệu săn tay áo chuẩn bị, thế là Như Kỳ quyết định góp thêm dầu vào lửa
“Khoan đã, tôi chọn là được rồi chứ gì” Đường Ngôn đẩy đẩy tay phía trước mặt tránh kích động Mi Mi đã đứng lên phùng mang trợn má
“Uhm, vậy nó dễ dàng hơn không” Mi Mi trở về dáng vẻ thục nữ mà vui vẻ chớp chớp mắt nhìn Đường Ngôn
Đối với anh chọn ai trong ba người này cũng đều là tai họa Mi Mi thì nóng lạnh thất thường, vui thì không nói buồn thì lỡ đâu cô phá hủy anh thì sao?- nên trượt. Còn Trường Phi thì khỏi phân tích trượt ngay vì anh không thuộc hai phai. Cuối cùng là Như Kỳ, xinh đẹp thì có thừa nhưng lúc nào cũng bỡn cợt trêu đùa anh nhưng xét về phương diện nào đó thì anh an toàn vì thế kết quả cuối cùng là
“Tôi chọn Như Kỳ” Đường Ngôn gian nan mở miệng chọn
Khuôn mặt của Mi Mi và Trường Phi tất nhiên là xám xịt chỉ có Như Kỳ là vui ra mặt quên luôn cả mệt mỏi và buồn ngủ. Vì sao ư ? Là vì Đường Ngôn sẽ về đội của cô giúp cô hoàn thành những phần còn lại của bài báo viết về nghị trưởng Phương trong những tháng thử việc đầu tiên của anh ta. Chuyện nảy giờ ư ? chỉ là đùa chút thôi !
Như Kỳ thích thú mà hào sản ôm vai Đường Ngôn tỏ ý rằng “Tôi thích anh, hãy về đội của tôi”. Nụ cười chưa kịp khép lại cô đã nghe một giọng nói không có chút nhiệt độ nào vang phía sau lưng mình, làm cô chảy cả mồ hôi lạnh trên lưng giữa cái nắng ngoài trời xé da - 34 độ
“Chưa hết giờ làm việc, mọi người tụ tập xuống đây làm gì ?” Khúc Thụy hai tay bỏ vào túi quần tỏ ý quan tâm mà hỏi han nhưng dưới ánh nhìn của cả đám nhân viên thì đó không có chút thân thiện nào nếu không muốn nói là lời quan tâm khiến ai cũng lạnh sống lưng
Tất nhiên cả đám im lặng còn Trường Phi cũng rất biết giữ mình mà im biệt lun. 2 phút qua đi vẫn không một tiếng nói, vài nhân viên biết chuyện nên lặng lẽ cúi chào Khúc Thụy rồi đi thẳng lên văn phòng. Sau đó thì những người còn lại cũng lũ lượt làm theo kế sách chuồn này, Như Kỳ cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng vừa cúi chào Khúc Thụy chưa kịp ngẩn lên lại bị giọng nói không có nhiệt độ kia làm cho sững lại động tác mà chăm chú lắng nghe
“Nếu cô làm ở đây thì nên biết rằng tòa soạn của tôi không phải là nơi để trêu hoa nghẹo nguyệt” Khúc Thụy mỉm cười nhạt nhẽo nhưng ánh mắt nhìn Như Kỳ thì không chút lưu tình.
Anh vừa về tới tòa soạn thì được biết mọi người đã tập hợp đi ăn trưa từ rất sớm, anh đoán rằng chắc là ăn uống vui vẻ vì tòa soạn có thêm một nhân viên mới. Bỏ cặp táp trong văn phòng, anh cũng muốn xuống tham gia vào buổi tiệc nho nhỏ đó, nhưng vừa bước vào phòng ăn trưa của nhân viên là thấy ngay bộ ba Mi Mi, Như Kỳ và Trường Phi đang bủa vây hù dọa nhân viên mới. Anh còn chưa kịp mở miệng lên tiếng đã thấy Như Kỳ tươi cười sáng lạng mà ôm vai bá cổ Đường Ngôn. Anh thắc mắc rằng liệu Như Kỳ có hiểu hành động vừa rồi của cô là có ý gì không hay là biết mà cố ý bỏ qua. Nếu ngày đầu tiên đi làm được một cô gái xinh đẹp giống Như Kỳ ôm như thế thì liệu có bao nhiêu đồng nghiệp nam không nghĩ lung tung, anh là cũng chỉ vì các nhân viên nam mà lên tiếng bảo vệ, cũng như chỉnh đốn Như Kỳ mà thôi, không có ý gì khác, anh vẫn là đang cố giải thích cho thái độ hơi lạnh lùng vô cớ của mình lúc này
Còn cô thì tất nhiên phải có bất mãn, nói cô trêu hoa nghẹo nguyệt ư ? – không tất cả chỉ là hiểu lầm, một trò chơi thôi và cô chỉ vì hứng khởi mà có chút thân mật. Nhưng giải thích cho người sắt này hiểu cô thấy không cần thiết. Thế nên cô cố nặn ra nụ cười mà nhìn Khúc Thụy đáp lại
“Vâng, tòa soạn đúng là nơi không thích hợp để làm chuyện đó” Như Kỳ mỉm cười chấp nhận rồi gật đầu ra vẻ gật gù đồng ý.
Khúc Thụy có chút cau mày “tòa soạn không thích hợp chẳng lẽ những nơi khác thì lại có thể” đó chẳng phải là ý của cô sao ? nhưng anh vẫn im lặng chờ đợi Như Kỳ nói tiếp.
“Cám ơn tổng biên tập đã nhắc nhở. Em xin phép về phòng làm việc trước” nói xong cô cũng vội bước theo những nhân viên còn lại để mặc ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khúc Thụy là một người khá thoải mái với những nhân viên nữ nhưng sao chỉ có mình Như Kỳ là làm gì anh cũng khiến anh khó hiểu mà bực bội thế không biết. Lúc nào anh cũng chỉ muốn đến chỉnh sửa tác phong làm việc và nói chuyện của cô. Mặc dù cả Mi Mi và Như Kỳ đều lấy chuyện chọc ghẹo những người khác giới làm thú vui, nhưng Mi Mi là tranh thủ tiến cử mình để tìm ý chung nhân, còn Như Kỳ thì chỉ toàn làm người khác sợ hãi. Anh không thể áp dụng bất kì một quy luật hiểu biết về phái nữ nào mà áp dụng lên Như Kỳ, không e dè, không khuôn mẫu, Như Kỳ chẳng khác một con ngựa hoang dã luôn thách thức những chuyên gia như anh thuần hóa. Nếu mục đích của Như Kỳ là muốn anh chú ý thì cô nàng đã hết sức thành công bởi anh không chỉ là chú ý mà còn là bực bội để trong lòng cứ nhìn thấy người là y như rằng muốn đến chỉnh sửa ngay lập tức. Đúng là hết sức tưởng tượng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc