Phong Lưu - Chương 76

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Sư tử đại há mồm (hạ).
- Trương đại nhân…
Công tử mặc hoa phục bị binh lính bắt trói trên mặt đất, cả kinh oa oa kêu gọi, hoàn hảo hắn có chút địa vị, đám lính không dám đối đãi quá mức, chỉ là trói hắn lại, không có người nào lấy hắn thử thương đao.
Mấy binh sĩ vừa mới định bắt vị giả công tử thấy việc nghĩa không nhường ai, nhưng lại bị chiết phiết mạ vàng của nàng gõ kêu oa oa.
- Ai dám động thủ?
Giả công tử ưỡn *** đứng ngạo nghễ, có pha vài phần khí thế khiến người khác không dám mạo phạm.
Khí thế, có một số người là trời sinh, có một số người là hậu thiên bồi dưỡng thành, Đường Tiểu Nhân nhận định giả công tử này thuộc về loại thứ nhất, nói rõ địa vị rất lớn, mà địa vị càng lớn càng thêm náo nhiệt.
Lúc này, tới phiên hắn lên sân khấu rồi.
- Trương đại nhân, tại hạ có thể làm chứng, vị công tử này chỉ là thực khách tới đây dùng cơm, bị vô tội liên lụy tới.
Nhắm mắt nói dối, tim không nhảy mạnh mặt không đỏ, loại cảnh giới này không phải ai ai cũng có thể đạt được.
- Ngươi là ai?
Trương đại nhân trợn to đôi con mắt báo khiến kẻ khác sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Tại hạ là lão bản của Túy Tiên Lâu…
- Không có khả năng, lão bản của Túy Tiên Lâu rõ ràng là họ Hoàng!
Công tử mặc hoa phục hú lên quái dị, mạnh mẽ giãy dụa, lập tức dẫn tới đám linh đè chặt, không thể động đậy.
Hắn chính là khi dễ lão bản Túy Tiên Lâu là người bên ngoài, không có chỗ dựa đằng sau, hơn nữa sinh ý không quá mức náo nhiệt mới nghĩ muốn mua Túy Tiên Lâu này, vừa đám vừa xua, mỗi ngày đều mang theo một đám gia nô tới quấy rối, mục đính chính là muốn buộc lão bản Túy Tiên Lâu bán cho hắn.
Bàn tính toán rung động tanh tách, lại không hề nghĩ tới bị Đường Tiểu Đông chen một chân, giành trước mua đứt Túy Tiên Lâu.
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Thế gian này, cái gì cũng có thể!
Lấy ra lệnh bài thân phận Tráng Vũ tướng quân, Trương đại nhân vội vàng khom mình hành lễ, thần tình cực kỳ cung kính.
- Đường đại nhân…
Trong thành Trường An, có rất nhiều quan viên thuộc về chức vụ nhàn rỗi, Tráng Vũ tướng quân này chính là một trong số đó, tuy rằng chỉ là quan tứ phẩm, so với hắn cao hơn một hai cấp, nhưng quan viên cấp dưới gặp quan viên cấp trên đều phải hành lễ thỉnh an.
Bộ dáng cung kính của Trương đại nhân khiến tất cả mọi người có mặt đều mở lớn cái miệng, ngay cả giả công tử cũng nháy động đôi con mắt to, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông mỉm cười với nàng:
- Không có công tử hỗ trợ, tửu lâu của ta sợ là bị đập nát vụn rồi, đa tạ đa tạ!
Ánh mắt chuyển hướng Trương đại nhân, bộ dáng đồ của ta đều bị đập nát hết rồi, tổn thất này nên tính toán như thế nào?
Hắn chỉ vào bốn người Tần Thiên Bảo nói:
- Bọn họ đều là hộ vệ tùy tùng của ta, bị đánh thành như vậy, không ૮ɦếƭ cũng thàn thương nặng, tiền thuốc men quả thực không hề nhỏ…
Sấu Hầu co người một góc đột nhiên phát ra *** rỉ thống khổ, tay chân co rúm, mắt trắng dã, bộ dáng giống như sắp tắt thở tới nơi.
Không biết là người nào gọi đại phu tới, luống cuống tay chân bắt mạch và khám cho Sấu Hầu, chốc lát đã liệt kê một loạt thang thuốc điều trị các loại, tất cả đều là phương thuốc đại bộ, cái gì lộc nhung nhân sâm, tổ yến linh chi, mỗi một loại trong đó đều tiêu tốn không ít bạc.
Không đợi Trương đại nhân ra lệnh, mấy binh sĩ cơ linh đã luống cuống tay chân cởi dây thừng trói ba người Tần Thiên Bảo.
Ngay cả quan trên đều cúi đầu khom lưng, địa vị của lão bản Túy Tiên Lâu này không thể đùa, chí ít cũng cao hơn quan trên mấy cấp, những tiểu binh như bọn họ đương nhiên không thể đắc tội được, làm không tốt còn có thể bị hắn chụp một tội danh nào đó, ném vào trong tù, vậy thì xong đời rồi.
Đám gia nô của gã công tử mặc hoa phục thì sợ tới mức toàn thân nhũn ra, mặt cắt không còn chút máu, không nghĩ tới Hoàng lão bản đã len lén bán Túy Tiên Lâu cho vị Đường đại nhân xa lạ này, bọn họ không biết tình hình lỗ mãng động thủ đánh người, ẩu đả mệnh quan triều định, tội này nhất lớn.
Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống:
- Trương đại nhân, hành hung giữa ban ngày ban mặt, ẩu đả mệnh quan triều đình, phải bị tội gì?
Trương đại nhân hít một hơi khí lạnh, đáp:
- Theo luật phải chém.
Tuy rằng trên người đám gia nô đều mang theo ít VK như chủy thủ gậy gộc, thế nhưng khi đánh nhau người đông thế mạnh, chiếm thượng phong hoàn toàn, không lấy VK ra, lúc này lại trở thành chứng cữ phạm tội nguy hiểm.
Nguyên bản hắn ra lệnh cho thủ hạ trói gã công tử mặc hoa phục, mục đính là muốn chèn éo một ít tiền mà thôi, mà Đường Tiểu Đông cho bọn hắn tội danh ẩu đả mệnh quan triều đình, hoàn toàn là ép vào đường ૮ɦếƭ, tâm độc ác khiến người ta kinh hãi.
- Oan uổng a đại nhân…
Gã công tử mặc hoa phục sợ tới mức mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Không để ý thấy biểu tình không đồng ý của giả công tử, Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Nhìn vào mặt mũi của Trương đại nhân, ta cũng không muốn làm quá tuyệt, bồi thường chút bạc tổn thất coi như bỏ qua.
Mọi người đều thở dài một hơi, chỉ là lời nói phía sau của Đường Tiểu Đông càng khiến mọi người kinh hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
- Những cái bàn ghế này tuy rằng tương đối mới, nhưng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, cộng thêm tiền thuốc men, cộng lại đền năm nghìn lượng là được, về phần phí tổn thất tinh thần, phí khách nhân sợ hãi, phí biểu diễn các loại có thể miễn…
Hắn còn chưa nói hết, gã công tử mặc hoa phục dĩ nhiên phát sinh một *** rỉ thống khổ, lần thứ hai ngã nhào.
Năm nghìn lượng bạc trắng, không sai biệt lắm có thể mua trọn cả tòa Túy Tiên Lâu này rồi, điều này căn bản không khác biệt nhiều so với ςướק đoạt.
Thiếu nữ mặc giả nam trang nhịn không được, phát ra một tiếng cười nhẹ, những từ ngữ mới mẻ và phương thức bồi thường thú vị này, thực ra là lần đầu tiên nàng nghe nói.
Đám người Tần Thiên Bảo, Sấu Hầu che miệng cười trộm, lặng lẽ giơ Ng'n t cái lên.
Không để ý vẻ mặt biểu tình bất mãn của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta nghĩ, trên người vị công tử này nhất định không mang theo nhiều bạc như vậy, như vậy đi, viết giấy ghi nợ là được rồi, chờ khi công tử đây có tiền bạc chậm rãi trả, không vội.
Trương đại nhân nhìn ra được đây là bố cục của Đường Tiểu Đông, đám ngu xuẩn này đưa đầu lên cho người ta gõ, trách được ai?
Sắc mặt hắn trầm xuống:
- Diệp công tử, ngươi muốn đền tiền hay là muốn vào nhà lao?
- Ta… Ta đền tiền…
Diệp công tử đã sợ tới mức ba hồn bảy vía rời khỏi cơ thể.
Vào nhà lao ngồi? Toàn thân hắn da mềm thịt non, không bị đám phạm vi hung hãn quanh năm bị nhốt trong đó *** mới là lạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc