Phong Lưu - Chương 230

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Hai đầu cọp cái uy chấn Trường An
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn

Thấy tỷ phu có vẻ hơi rầu rĩ không vui, Đường Tiểu Đông kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói vài câu, lúc này mới làm hắn dần dần giãn đi lông mày.
Đường Tiểu Đông biết hắn lo lắng về khoa khảo không thành, ngược lại càng không cần lo, hắn bái vào môn hạ Lý Lâm Phủ, tất nhiên là môn sinh của Lý Lâm Phủ, hơn nữa hắn đã quan hệ sơ sơ trước rồi, đề cập với hai vị đại nhân Trương Vương tên của tỷ phu, lấy sự thông minh của hai vị đại nhân, đương nhiên biết xử lý ra sao.
Dù sao đi nữa quan trường hắc ám, có quan hệ không lợi dụng chính là ngu ngốc, đây là thế đạo.
Tiếp các huynh đệ mấy bát lớn, sau đó hắn cùng Lý Đằng Giao đi thẳng đến tướng phủ.
Lúc này, Lý Lâm Phủ khẳng định đang ở trong phủ thiết yến, hai vị khảo quan chủ giám Trương Vương khẳng định đã đến trình diện, hắn cần phải đi xem một chút.
Quả nhiên, Lý Lâm Phủ, còn có vài vị đại quân trong triều, hai vị khảo quan chủ giám Trương Vương đều ở đó, đều chúc mừng hắn, chỉ là nét mặt hai người Trương Vương có chút không quá tự nhiên.
Đường đại tài tử mà Hữu tướng đại nhân, Trưởng công chúa Ngọc Chân kỳ vọng cực cao lại giao một tờ giấy trắng lên, điều này làm cho hai người bọn họ kinh ngạc vạn phần, trong lòng lo sợ bất an, sầu mi khổ kiếm không biết sau này phải giải thích thế nào với Hữu tướng đại nhân.
Ánh mắt Đường Tiểu Đông nháy nháy với hai người, ý bảo không cần quá mức khẩn trương, nhưng mà có thể không khẩn trương sao?
Trong mắt đại số người, vị Đường đại tài tử này cho dù không phải kim khoa trạng nguyên, chí ít cũng là thám hoa bảng nhãn các loại, hai người lại thoáng điểm tay chân lên, đưa hắn lên vị trí trạng nguyên, tạo một giao tình tốt với Hữu tướng đại nhân.
Thế nhưng, vị Đường đại tài tử này hết lần này đến lần khác giao một tờ giấy trắng, còn muốn thành tích vị trí thứ sáu, thực là làm người ta mở rộng tầm mắt, trăm nghĩ cũng không giải ra.
Trong lòng đang lo làm sao giải thích với Hữu tướng đại nhân, cho dù cười cũng là cười khổ.
Khoa khảo hoàn tất, các tài tử tràn ra đầy thành đi dạo phố, bọn họ ngàn dặm xa xôi đi tới Trường An tham gia cuộc thi này, bọn họ liều mạng học tập là vì chuyện này, xong xuôi liền hoàn toàn giải tỏa rồi, tất nhiên là hăng hái bừng bừng đi du ngoạn, một là thả lỏng, hai là mượn cơ hội du lãm đô thành Trường An của Đại Đường một chút, đồng thời đợi dán thông báo thành tích.
Mà trong đó, một số ít tài tử có tiền càng gia tăng hoạt động, thầm tặng lễ vật, đi quan hệ các nơi, hết người đến quỷ. Chung quy, quay qua quay lại, các vị quan gia giám khảo phụ trách đại phát tài, Lý Lâm Phủ càng hung hăng ngậm lấy một đại Pu't khổng lồ.
Khảo thí hoàn toàn kết thúc, Đường Tiểu Đông toàn thân thư thái, cảm thấy như được giải phóng có được tự do, vui vẻ cực kỳ, mang chúng nữ đi du lịch, ngay cả Ngọc Nhược Vân, Hà Hiểu Nguyệt cũng bỏ hết mọi việc trong tay, cao hứng bừng bừng gia nhập đoàn du ngoạn.
Lúc này sắp tới tháng năm, vẫn là thời tiết tốt để đạp thanh dạo chơi ngoại thành, ngoại thành chính là nơi mọi người đi đến đạp thanh, tiếng hoan hô vui cười không ngớt, cực kỳ náo nhiệt.
Đi dã ngoại, đây là đề nghị của Đường Tiểu Đông, chúng nữ đương nhiên tán thành, đoàn người ngồi lên mã xa hào hoa, trùng trùng điệp điệp thẳng đến ngoại ô.
Nơi họ đi tới, lúc xuống xe, oanh ca yến ngữ trận trận cười duyên, đưa tới vô số ánh mắt của người đạp thanh, ánh mắt các công tử càng chăm chú lên trên người các cô nương, liên tục nuốt nước bọt.
Thoáng cái xuất hiện nhiều mỹ nữ đỉnh cấp như vậy, làm người ta thấy hoa cả mắt, khó có thể kiềm chế.
Ngày hôm nay là ngày gì? Lễ mỹ nữ sao?
Làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, hèn chi nói mỹ nữ là một tuyến phong cảnh mỹ lệ, lời này cực kỳ chân thực, tóm lại, ngày hôm nay đột nhiên truyền đến cuồng phong bạo vũ, cảnh đẹp cực kỳ rực rỡ.
Đoàn mỹ nữ này chỉ có bốn người năm bồi tiếp, Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảo, Chu Bất Vi, Thạch Sùng Vũ. Một ít tên mê sắc tâm động nghĩ tới đến gần, bất quá có hai đầu cọp cái Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao trừng mắt, lá gan bị dọa cho nổ luôn.
Trong thành Trường An, ai cũng có thể không sợ, nhưng nghìn vạn lần đừng chọc đến hai đầu cọp cái này, bị hai nàng đánh ૮ɦếƭ cũng đừng kêu oan, đó là ngươi đáng đời xui xẻo mà thôi.
Ở bên cạnh một rừng cây cắm trại dựng lều, dọn xong các đồ vật, các đại nhân đang bận rộn, bọn họ thì chơi đùa vui vẻ, bất quá bận nhất vẫn là Hà Hiểu Nguyệt, ai kêu nàng có trù nghệ cực tốt làm gì.
Chu Bất Vi cùng Tần Thiên Bảo dạo qua một vòng bốn phía, sau khi trở về liền nói trong rừng ít nhất có ba bốn đội quan gia quyền thế đang du ngoạn ở đây, từ hộ vệ bưu hãn cùng độ xa hoa của trướng bồng có thể nhìn thấy thân phận bọn họ cực cao.
Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:
- Hai vị, không cần phải khẩn trương như vậy.
Khuôn mặt Chu Bất Vi đỏ lên:
- An toàn là trên hết, ha ha.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói:
- Khó có được thời gian thư thái, vậy cố gắng mà thả lỏng đi, ha ha.
Chu Bất Vi ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu như không phải dạng tuyệt thế cao thủ như lão khất cái thần tiên kia, chỉ bằng Đường Sương, Lôi Mị cũng đủ rồi.
Hai nàng đều học qua Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ, dung hợp vào trong chiến đấu, tu vi vũ kỹ lần nữa tăng một tầng, muốn đột phá sự liên thủ của hai nàng, đó là si tâm vọng tưởng.
Hơn nữa Tần Thiên Bảo dưới sự giáo huấn mạnh mẽ của mấy vị trưởng bối, phương diện võ công càng tiến ngàn dặm, mà hắn tự mình dưới chỉ điểm của Đường Sương, cũng có tiến bộ nhảy vọt, giống như cao thủ nhất lưu chứ chẳng chơi. Đường Điềm cũng tiến bộ rất nhanh, phu phụ Thạch gia có công lực không thua Đường Sương, Lôi Mị bao nhiêu, đội hình này đã phi thường cường đại rồi, dám đến gây sự, quả thực là tự
tìm đường ૮ɦếƭ.
Có điều, thế sự vô thường, ai cũng không nói chính xác được, có một số tên vô tri vẫn không biết sống ૮ɦếƭ là gì.
Lời của Đường Tiểu Đông vừa mới dứt, bên dòng suối trước mặt không xa lắm, lại truyền đến tiếng quát giận của Đường Điềm và Lý Đằng Giao cùng tiếng kêu thảm,
không biết tên nào không có mắt lại chọc trúng vào hai đầu cọp cái này nữa.
Kháo, thực không có mắt mà.
Đám người Đường Tiểu Đông, Chu Bất Vi nhìn nhau cười to.
Bốn đại nam nhân đứng ra, Lôi Mị Đường Sương cũng không để ý tới nữa. Dù sao hai đầu cọp cái kia một ngày không có chuyện là khó chịu.
Đi đến bên dòng suối nhỏ trong rừng, Đường Điềm Lý Đằng Giao kéo ống tay áo lên, bộ dạng mười phần cọp cái, ngay cả đám người Đường Tiểu Đông thấy cũng có chút sợ hãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc