Phong Lưu - Chương 224

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Rình coi
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn

Đường Tiểu Đông cùng Lý Đằng Giao tận tình chuyển động thỏa thích trên giường, căn bản không chú ý đến ngoài phòng có người rình coi.
Thời gian này còn chưa có thủy tinh, cửa sổ giấy điểm nhẹ nước bọt, căn bản không phát sinh một chút tiếng động.
Thấy ẩu đả mãnh liệt trên giường lớn làm Liễu Nguyệt Cơ mặt đỏ tới mang tai, thở gấp gáp, toàn thân khô nóng như nhũn ra.
Nàng đang tuổi thanh xuân xuân phong phơi phới, lại gả cho một lão già bất lực, trong đầu không biết có bao nhiêu nghẹn khuất, chỉ là khi*p sợ Vương gia và quyền thế của Lý Lâm Phủ, nên không dám lộ ra nửa điểm bất mãn.
Cũng may nàng tinh thông thuật mị hoặc, làm cho Lý Lâm Phủ mê đến thần hồn điên đảo, cái bóng của Hoắc Hàn Yên dần dần bị nàng thay thế được.
Lý Lâm Phủ cực kỳ sủng ái nàng, ngoại trừ Nhã Nhàn tiểu cư không thể ra vào, trên cơ bản là muốn mặt trời hái mặt trời, muốn ánh trăng Lý Lâm Phủ liền hái xuống, ít nhiều cũng bù đắp tâm lý buồn bã một chút.
Cái gọi là ăn no ấm cật, thường ngày không động đậy vì khi*p sợ đến áp lực cực lớn của Lý phủ, từng chút từng chút đọng lại, lúc này lại nhìn trộm cảnh xuân vô hạn trong phòng. Xuân tình thường ngày áp chế cực lực giống như hồng thủy vỡ đê, lập tức tan vỡ toàn bộ.
Cho đến khi tiếng gầm trong phòng tĩnh xuống, lúc này nàng mới giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo chạy về cư viện của mình.
Gian ngoài chính là của thị nữ thi*p thân Ánh Hồng, cũng là từ Vương phủ mang qua, luận dung mạo, so với Liễu Nguyệt Cơ còn sắc sảo hơn nửa phần.
Liễu Nguyệt Cơ đẩy cửa tiến vào, Ánh Hồng đang muốn cởi y phục lên giường, thấy biểu tình nàng động tình, cười ha hả:
- Xem ngươi kìa, lại động tình rồi, thực sự là náo động mà.
Trong giọng nói không ngờ lại không có nửa điểm cung kính của nô tỳ đối với chủ tử.
Nàng ôm Liễu Nguyệt Cơ, một tay tiến vào váy của nàng, cười nhẹ:
- Nước ra đến như vậy sao? Xem ra tối hôm qua còn chưa đủ nha?
Nghe giọng nói của nàng, tựa hồ rất quen tình hình này.
- A…
Có lẽ động tác của Ánh Hồng quá mạnh, Nguyệt Cơ nhíu mày rên đau khổ.
- Đừng tưởng là ta không biết ngươi vừa đi làm gì, trước khi địa vị của ngươi chưa củng cố hoàn toàn, ngươi vẫn là thành thật một chút cho ta.
Thanh âm của Ánh Hồng trở nên cực kỳ âm lãnh, rõ ràng mang theo sự uy Hi*p.
- Nguyệt Cơ không dám…
Nguyệt Cơ hầu như bị đốt cháy mất đi lý trí bỗng rùng mình một cái.
- Còn nữa, họ Đường kia là địch nhân của chúng ta, ngươi phải nhớ kỹ.
- Vâng…
- Hừ…
Khuôn mặt mê người của Ánh Hồng lộ ra vẻ cười quỷ dị, đặt Nguyệt Cơ dưới thân, cực lực khiêu khích.
Công phu của nàng cũng không tệ, lại làm cho Nguyệt Cơ vừa mới sợ đến thanh tỉnh hai gò má ửng đỏ, thở gấp cúi đầu phát ra tiếng rên rĩ, thân thể nóng hổi khó nhịn được giãy dụa lên.
Hai nữ nhân ở trên giường cuộn thành một đoàn, phát sinh tiếng ư ư a a, tựa hồ phô bày cho người ngoài nghe thấy, càng tuyệt không sợ làm Lý Lâm Phủ ngủ say trong phòng giật mình tỉnh giấc.
Kỳ thực, Lý Lâm Phủ cũng biết bản thân không thể thoải mãn ái thi*p, đã sớm ngầm đồng ý cho hai nàng có quan hệ mờ ám này, có đôi khi còn hăng hái bừng bừng một bên quan chiến.
Trộm cùng nữ nhân quan hệ, ở bên quan chiến cũng có thể hưởng thụ thỏa mãn tâm lý, nhưng nếu trộm cùng nam nhân ngoại tình, hắn tuyệt đối Gi*t không tha.
Nam nhân, mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, ai lại chịu được cắm sừng?
Ngày thứ hai dùng bữa sáng, Liễu Nguyệt Cơ vẫn như cũ chịu khó gắp cho ba người, đồng thời cười duyên nói:
- Ngày hôm nay Đằng Giao thật đẹp nha.
Lý Đằng Giao trải qua ái tình tưới tắm, quả thật kiều diễm mỹ lệ động nhân.
Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, mỉm cười cúi đầu, càng phát ra sự e thẹn động người.
Lý Lâm Phủ vuốt lấy râu dài, hiểu ý mỉm cười.
Đường Tiểu Đông cũng nhíu đầu lông mày, trong giọng nói của Liễu Nguyệt Cơ, tựa hồ mang theo đố kỵ, vẻ mờ ám trong ánh mắt liếc về phía mình càng đậm.
Hắn không khởi sờ sờ khuôn mặt của mình, có chút thô ráp, căn bản không phải dạng tiểu bạch kiểm, trắng trẻo dễ nhìn mà.
Không thể nào, thực sự là muốn câu dẫn lão tử sao?
Đầu năm nay, mỹ nữ không thích tiểu bạch kiểm?
Ngược lại thích nam nhâm to con thô tục sao?
Dù sao tuyệt đối không thể ᴆụng vào Liễu Nguyệt Cơ.
Trải qua một đêm trùng tu, Trung tâm ngu nhạc lần nữa khai trương, khách nhân vẫn chật ních như trước, chỉ là không ít cô nương từ các thanh lâu khác qua đây kiếm ăn, hơi luyện tập liền có thể lên đài ứng phó, giảm bớt áp lực to lớn cho các cô nương khác.
Qua đây làm bạn nhảy, so với bán mình ở thanh lâu cũ còn khá hơn, không hạn chế ai, chỉ bất quá phải cùng khách nhân khiêu vũ một hai ca khúc mà thôi.
Công việc dễ dàng, tiền lương lại cao, tuy khách nhân cho tiền thưởng không nhiều lắm, một người cho một chút, một ngày đêm trôi qua, chút ít kia liền tụ thành rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy, không tới nửa năm, đều có thể được của hồi môn tương đối dày.
Trước đó vẫn có chút lo lắng, hiện tại thì tốt rồi, chuyện như vậy ai không muốn làm? Mười mấy cô nương từ các thanh lâu khác tận lực ra sức, cùng khách nhân nhảy vài khúc, tiền thưởng liền lọt vào hầu bao.
Đồng thời làm công cho lão bản, cũng có thể kiếm được tiền cho mình, hơn nữa không ai, ai không nỗ lực làm việc?
Đường Tiểu Đông lười biếng được một ngày đêm, liền bị Lôi Mị buộc đến trường, dù sao, khoa khảo không còn xa, mọi người đều ôm hy vọng lớn đối với hắn.
Trải qua tra tìm mười dặm, một gã thủ hạ của Lý Ngạo nói nhỏ vài câu ở bên tai hắn, nghe được ánh mắt Đường Tiểu Đông liền sáng lên.

Tiếng cầm du dương đứt quãng quanh quẩn ở trong sơn lâm thật lâu, lộ ra cảm xúc mê man, đau thương, cô độc, đơn lạnh của người đánh đàn.
Rừng xanh miết lay động, một nam tử trẻ tuổi chắp tay đứng thẳng, thân ảnh có vẻ cô độc, yếu ớt dưới gió núi phất phới.
Một đại hán vóc người lực lưỡng lẳng lặng đứng thẳng một bên, thắt lưng thẳng tắp như thương, tràn ngập lực lượng, còn có một cỗ vị đạo lãnh khốc vô tình lăn tăn ra.
- Thái tử điện hạ ra ngoài đã lâu, cần phải trở về rồi….
Đại hán còn chưa nói dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến, trong tiếng dương cầm, hàn mang dài bảy xích lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống vô tức hiện ngang иgự¢ hắn, lộ ra sát khí sắc bén, một người giữ quan, chứa đựng khí thế uy mãnh bá đạo vạn người không thể mở đường.
Nhìn hơn mười người lặng yên xuất hiện, hai mắt hắn híp lại thành một đường cong nhỏ, như kim tiêm sắc nhọn, bắn ra sát khí vô cùng lạnh lẽo sắc bén.
Ánh mắt rơi xuống cung nỏ trong tay những người đó, nét mặt cương nghị lộ ra vẻ mỉm cười sầu thảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc