Phong Lưu - Chương 218

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Công chúa làm mai
- Sáu bảy năm?
Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp chớp mắt, oán trách nói:
- Dung nhan tàn phai, một nữ nhân có mấy cái sáu bảy năm?
Đường Tiểu Đông ôm nàng cười hắc hắc nói:
- Công chúa tỷ tỷ vẫn xinh đẹp mỹ miều kìa?
Mắt đẹp của Trưởng công chúa Ngọc Chân nhíu lại, tuy biểu tình oán trách, nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.
- Lý hữu tướng khẳng định không chịu thì sao?
Đường Tiểu Đông cắn răng nói:
- Cùng lắm là một chưởng phân hai… A…
Trên ௱ô** bị Trưởng công chúa Ngọc Chân ngắt nhéo chặn ngang:
- Hồ đồ, danh tiết của người ta đều hủy trong tay chàng, đừng trốn tránh vấn đề nữa.
Đường Tiểu Đông gạt bỏ biểu tình bi thống khóc không ra nước mắt:
- Đó là kế duy nhất, Đằng Giao chịu chút ủy khuất, về sau bồi thường nàng nhiều một chút…
Rõ ràng vẫn trốn tránh vấn đề của Lý Lâm Phủ.
Răng ngọc của Trưởng công chúa Ngọc Chân hung hăng cắn lên nhiều nơi trên thân hắn.
Năm nay, vì sao mỹ nữ đều thích cắn người như thế?
Mệnh khổ mà.
Bề ngoài ôn nhu mỹ lệ che giấu sự bạo ngược, rất là bạo ngược.
- Ai…
Trưởng công chúa Ngọc Chân đột nhiên ngưng trọng thở dài:
- Giống như người ta nợ chàng cả đời vậy, được rồi, ta thử đi nói cùng Lý hữu tướng một chút…
- Công chúa tỷ tỷ thật tốt.
Đường Tiểu Đông vui vẻ ôm nàng hôn điên cuồng, có điều không phải trên mặt, mà là hạt đào hồng mê người, đến khi toàn thân Trưởng công chúa Ngọc Chân run rẩy, phát tiếng ậm ừ.
Ý tứ của Trưởng công chúa Ngọc Chân rất rõ, nếu như muốn đả thông Lý Lâm Phủ, Hà Hiểu Nguyệt bên kia cũng không dùng được.
- Làm phiền công chúa tỷ tỷ rồi, công chúa tỷ tỷ tự thân xuất mã, khẳng định là thành công hai trăm phần trăm, hắc hắc.
Vừa cổ động, đương nhiên không quên vừa vuốt ௱ô** ngựa.
Đôi mắt Trưởng công chúa Ngọc Chân lóe lên xấu hổ:
- Tiện nghi đều để chàng chiếm hết.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, ôm nàng hôn một trăm cái điên cuồng.
- Ai, tên oan gia này, lại làm khổ ta rồi…
Trong miệng thì than, người lại như bạch tuộc tám vòi quấn chặt lấy hắn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân giá lâm, Lý Lâm Phủ và nữ nhi bảo bối Lý Đằng Giao tảo triều trở về xuất môn nghênh tiếp.
Quan hệ giữa Trưởng công chúa Ngọc Chân và ái thiếp Hàn Yên không tệ, sau khi gặp chuyện, Trưởng công chúa Ngọc Chân bình thường đều đến điều tra cùng ai ủi, còn phái người ở tướng phủ đợi tin lành. Điều này làm cho Lý Lâm Phủ có chút cảm động.
Chỉ là ái thiếp này mất tung, như bùn chìm xuống biển rộng, không có bất luận tin tức.
Nhã Nhàn tiểu cư này đến nay vẫn ௱ô** quạnh, mặc dù tiểu thiếp mới nạp cùng Hàn Yêu có bảy tám phần giống nhau, nhưng không cách nào thay thế, nguyên do bởi vì Nhã Nhàn tiểu cư này, Liễu Nguyệt Cơ cũng không dám đến, là Lý Lâm Phủ không cho nàng tiến vào.
Không có sự cho phép của hắn, ai vào cấm địa Nhã Nhàn tiểu cư, giết không tha.
Đây là mệnh lệnh của Lâm phủ.
Trông nom Nhã Nhà tiểu cư chính là ba mươi sáu thiên cương lãnh huyết vô tình, lục thân không nhận, ngoại trừ Lý Đằng Giao có thể ra vào, ai vào đều ૮ɦếƭ.
Mà Trưởng công chúa Ngọc Chân vào phủ lại là thời gian ban ngày, hơn nữa là lần đầu ở trong phủ dùng cơm trưa, cho đến lúc chạng vạng mới cùng Lý Đằng Giao tay trong tay ly khai.
Mà không biết nàng dùng phương pháp gì thuyết phục Lý Lâm Phủ nhượng bộ, trong này không thể thiếu sự nũng níu khóc lóc của Lý Đằng GIao, cùng trợ giúp của Liễu Nguyệt Cơ, Lý Lâm Phủ mới không cam lòng nhượng bộ.
Lý Lâm Phủ không phải sợ Trưởng công chúa Ngọc Chân, thái tử tiền nhiệm cũng vì ba tấc lưỡi mềm của hắn bức tử, hiện tại thái tử Lý Hanh cũng bị hắn chèn ép không thể xoay người, hắn nhượng bộ là cho Trưởng công chúa Ngọc Chân mặt mũi, đương nhiên, nữ nhi bảo bối một khóc hai quậy ba treo cổ cũng là nguyên nhân làm hắn xao động.
Nói chung, một cửa Lý Lâm Phủ này rốt cuộc đã vượt qua.
Vẫn như thường ngày, Hà Ngụy rửa mặt xong, liền quen lười biếng ngồi ở hậu viện, đợi nữ nhi dâng tới Phỉ Thúy Trân Châu hương vị mê người.
Đại môn đóng chặt, bàn tròn cũng chất trong góc không chút bài biện, hôm nay nữ nhi không mở cửa kinh doanh sao?
- Cha, trà đến.
Phỉ Thúy Trân Châu hương thơm ngào ngạt mê người đạt trên bàn, Hà Ngụy sắc mặt vui tươi làm một ngụm.
Ý, dường như có chút khác thường, hôm nay nữ nhi bảo bối mặc một bộ xiêm y mới tinh, trang phục cực kỳ xinh xắn, không lẽ có chuyện vui sao?
Hắn cười ha hả nói:
- Nữ nhi a, hôm nay có việc gì vui vậy?
- Cha, đừng đoán mò.
Hà Hiểu Nguyệt trừng mắt oán trách hắn, chỉ là khóe môi ẩn hiện dáng tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt đang cười, ngay cả mày liễu tựa hồ cũng đang cười, khẳng định là có chuyện vui lớn gì đó.
Sẽ không phải có công tử nhà ai đến đề thân chứ?
Hà Ngụy cười ha hả nói:
- Nữ nhi à, không phải Vương công tử đến đề thân đó chứ?
- Cha.
Vẻ mặt Hà Hiểu Nguyệt hơi biến, đưa tay đoạt lấy chén Phỉ Thủy Trân Châu còn nóng.
Biểu tình oán trách nói:
- Người nhắc Vương công tử nữa, thì bữa sáng hôm nay sẽ không có đâu.
Hà Ngụy cười ha hả:
- Không đề cập đến thì không đề cập, vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Đúng là nữ nhân hướng ngoại, vẫn còn chưa xuất giá, tâm tư đã sớm chạy đến nơi khác, ha ha.
Tuy Vương Tam công tử làm hắn phi thường thỏa mãn, nhưng nữ nhi không thích, hắn cũng không thể ép buộc nữ nhi gả cho Vương Tam công tử.
Nếu nữ nhi không thích Vương Tam công tử, thì quên đi, chỉ cần là nam nhân trung hậu thành thật, chỉ cần nữ nhi thích, hắn đương nhiên không phản đối, đương nhiên, tốt nhất là phú quý một chút, nữ nhi gả đi cũng không chịu khổ.
Hắn cũng hiểu rõ, kỳ thực Đường công tử kia cũng không tệ, chỉ là có hơi nhiều nữ nhân, tuy họ đều cam tâm tình nguyện, nhưng mà hắn chỉ có đúng mỗi một nữ nhi tốt này, nếu nữ nhi gả đi làm thiếp, hắn có ૮ɦếƭ cũng không đồng ý.
Ăn như hổ đói hết thức ăn trong bát, nhìn nữ nhi vẫn đứng ở cửa, dẫm dẫm đầu ngón chân nhìn xung quanh, Hà Ngụy nở nụ cười, xem ra đoán không sai.
Nhìn y phục trên người, vội vàng trở về phòng thay đổi một bộ y phục khác.
Người phải ăn mặc Phật khải kim trang, thay đổi thân y này, chí ít có chút phong thái của tiểu lão bản mà, ha hả.
Ngồi ở trên ghế, trong đầu vui vẻ vì nữ nhi, lại không khỏi sinh ra cảm giác mất mác.
Nữ nhi lớn không thể lưu, sống nương tựa với mình rốt cuộc phải lập gia đình rồi, phải ly khai mình rồi, trong đầu còn có chút lo lắng cùng luyến tiếc mà, ai, thương xót cho lòng phụ mẫu thiên hạ.
- Trưởng công chúa Ngọc Chân giá lâm.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng xướng làm cho Hà Ngụy thất thần sợ đến té trên mặt đất.
Công chúa?
Hắn sợ run cả người, luống cuống tay chân bò dậy, chạy đến ngoài đại môn, quỳ xuống song song với nữ nhi.
- Thảo dân Hà Ngụy (Hà Hiểu Nguyệt) khấu kiến công chúa điện hạ.
- Bình thân.
Ở trong vòng vây cung nữ, Trưởng công chúa Ngọc Chân yêu kiều đi tới.
- Công… Công chúa điện hạ.
Trong cuộc đời ngay cả một đại quan cũng chưa từng ra mắt, đột nhiên hôm nay có một vị công chúa điện hạ thân thể vạn kim giá lâm. Hà Ngụy khẩn trương đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nói cũng nói lắp.
- Công chúa điện hạ.
Hà Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng bái kiến.
Lúc trước mặc dù đã có thông tri của Đường Tiểu Đông, chỉ là dưới ánh mắt soi thấu của Trưởng công chúa Ngọc Chân, vẫn làm nàng có chút co quắp bất an.
- Hà lão bá không cần đa lễ, lần này Ngọc Chân tới đây chỉ dùng thân phận cá nhân bái phỏng lão nhân gia người.
Chữ “người” kia làm cho Hà Ngụy sợ run cả người, tưởng là cơn mộng, hung hăng nhéo mạnh lấy bắp đù* mình vài cái.
Rất đau, chuyện này không phải là mộng rồi.
- Hiểu Nguyệt muội tử quả nhiên là nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nắm tay nàng đi vào đại đường.
Sớm có cung nữ bày ghế ngọc, ba người ngồi xuống.
Hà Ngụy ngồi ở một bên, Hà Hiểu Nguyệt thì ngồi ở bên người Trưởng công chúa Ngọc Chân.
Nhìn nữ nhi thân thiết cùng Trưởng công chúa Ngọc Chân, trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, lúc nào mà nữ nhi lại quen biết với công chúa điện hạ thân thể vạn kim vậy?
Trưởng công chúa Ngọc Chân mỉm cười:
- Hà lão bá.
- Có thảo dân, công chúa điện hạ có gì phân phó?
Hà Ngụy khôi phục lại hơn phân nửa thần trí, vừa nghe công chúa kêu gọi, vội vàng đứng dậy quỳ xuống hành lễ.
- Ai….
Trưởng công chúa Ngọc Chân thở dài một tiếng, ôn nhu nói:
- Hà lão bá không cần đa lễ, lần này Ngọc Chân là dùng thân phận cá nhân mà đến.
- Vâng vâng vâng ….
Hà Ngụy thiếu chút nữa lại dập đầu một trận, thân phận quan gian cũng được, thân phận cá nhân cũng được, đều là công chúa điện hạ thân thể vạn kim, bực thảo dân hắn đương nhiên phải dập đầu rồi.
Trưởng công chúa Ngọc Chân bất đắc dĩ nhìn về phía Hà Hiểu Nguyệt, đang cúi đầu xuống, hai gò má ửng đỏ lộ vẻ cực kỳ khẩn trương và bất an.
- Được rồi, lần này Ngọc Chân đến đây là có hai chuyện…
Hà Ngụy lại cuống quít từ ghế lăn xuống quỳ lạy:
- Xin… Công chúa điện hạ cứ… Nói.
Dù sao đi nữa cũng khuyên bảo hắn không được, không thể làm gì khác hơn là kệ hắn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân đi thẳng vào vấn đề nói:
- Thứ nhất, Ngọc Chân muốn nhìn thấy Hiểu Nguyêt muội tử.
Hà Ngụy ngẩn ngơ, tưởng rằng bản thân nghe lầm, cố sức lắc lắc đầu một chút, hồi sau một phản ứng lại, không thiếu lại dập dầu:
- Công chúa đã ưu ái, Hà Ngụy khấu tạ long ân mênh ௱ô** cuồn cuộn.
Lần này lại không chút nói lắp, nói nhấn mạnh rõ từng chữ cực kỳ.
Muội muội của công chúa điện hạ, vậy chẳng là thân phận công chúa sao?
Hôm nay vì sao lại ra như vậy?
Thảo nào sáng sớm chim khách liên tục hót. Trời ạ, mặt trời ngày hôm nay thật là tươi đẹp mê người mà.
Hà Hiểu Nguyệt ngồi ở một bên chu cái miệng nhỏ nhắn ra, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là si ngốc, ngay cả tạ ân cũng quên mất.
- Một chuyện khác, quan hệ đến chung thân đại sự của Hiểu Nguyệt muội…
Hà Hiểu Nguyệt chớp động linh cơ, vội vàng đứng lên, quỳ bên người phụ thân:
- Hiểu Nguyệt… Cảm tạ ưu ái của công chúa, toàn bộ đều do công chúa tác chủ…
Một ánh sét ngang trời đánh xuống, làm cho Hà Ngụy đầu cứ ông ông lên, ba hồn bảy vía toàn bộ ly khai.
Là vị thái tử điện hạ nào coi trọng Hiểu Nguyệt sao?
Nữ nhi gả vào trong cung, làm thái tử phi, tương lai…
Đột nhiên chuyện tốt khổng lồ lần lượt nổ vang từng đợt trong đầu Hà Ngụy, cho đến khi Trưởng công chúa Ngọc Chân nói ra chuyện muốn tác hợp cho nhà trai là Đường công tử Lôi Châu, hắn mới giật mình tỉnh táo lại.
- Chuyện này...
Trong lúc cấp thiết, hắn không biết phải mở miệng ra sao.
Để nữ nhi qua đó làm thiếp? Hắn bất luận thế nào cũng không đáp ứng, chỉ là nếu như đó là ý tứ của hoàng thượng, sẽ thành đại tội kháng chỉ tịch thu toàn bộ tài sản nhà chém đầu kẻ phạm tội.
Sự tình vốn rất đơn giản, hắn lại càng nghĩ càng thấy phức tạp.
Trưởng công chúa Ngọc Chân cũng không nói nữa, chỉ thản nhiên cười nói:
- Hà lão bá, Ngọc Chân có thể cam đoan với người, Hiểu Nguyệt muội tử qua đó, không phải với thân phận là thiếp thân đâu.
Không phải là thiếp, vậy là thê, thê tử chính thất rồi.
Sự tình chuyển biến quá nhanh, đầu óc của Hà Ngụy căn bản không đỡ nổi, suy nghĩ phức tạp cùng tăng lên.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhận Hiểu Nguyệt làm muội muội, thì Hiểu Nguyệt tự nhiên cũng có thân phận công chúa điện hạ Đại Đường tôn quý, thân phận công chúa như vậy, tự nhiên còn cao quý hơn so với thiên kim của Lý hữu tướng, làm chính thất là đương nhiên rồi.
Mặc dù có chút ý tứ bức hôn, nhưng mà vạn nhất là thật, không chịu đồng ý, đó là kháng chỉ, kết cục của kháng chỉ là đầu lìa khỏi cổ.
Đầu bản thân rớt xuống còn được, nhưng liên lụy đến nữ nhi tuổi còn thanh xuân, đó chính là tội lỗi lớn.
Len lén liếc nhìn ánh mắt nữ nhi, trong lòng càng khổ, nữ nhi đúng là sớm có ý tứ với gia hỏa kia rồi, hiện tại lộ ra biểu tình kinh hỷ hận không thể lập tức gả qua đó, mà thôi.
- Công… Công chúa điện hạ, người… Thực sự có thể… Có thể bảo chứng Hiểu Nguyệt gả qua đó là… Chính thất…
Gan lớn hỏi thẳng, đây chính là năng lực duy nhất hắn làm vì nữ nhi.
- Đương nhiên rồi.
Trưởng công chúa Ngọc Chân tự tin gật đầu.
Lý Lâm Phủ kẻ làm người ta đau đầu nhất cũng phải gật đầu, thì còn chuyện gì không làm được?
Hà Ngụy cuối cùng liền thở phào nhẹ nhõm, dập đầu nói:
- Vậy… Toàn bộ đều do công chúa điện hạ tác chủ giùm…
- Cảm tạ công chúa điện hạ.
Hà Hiểu Nguyệt dập đầu theo, thần sắc hồng phấn lộ vẻ cảm kích, mỉm cười H**g phấn.
Trưởng công chúa Ngọc Chân đảo mắt nhìn qua, mỉm cười nói:
- Được rồi, chuyện hôn nhân này liền định như vậy đi, tỷ tỷ còn có việc bận, nếu muội tử không việc gì, có thể tiến cung tìm tỷ tỷ chơi đùa.
Công chúa khởi giá hồi cung, cha con Hà gia lại tiếp tục dập đầu tiễn đưa.
Công chúa điện hạ cất bước rồi, Hạ Ngụy toàn thân giống như hư thoát, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế.
Hiện tại hắn mới phát giác ra toàn thân lạnh lẽo, y phục trên người đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Nhìn biểu tình trên vẻ mặt nữ nhi liền biết, nàng đối với chuyện hôn nhân này là cực kỳ ưng ý, phi thường bằng lòng.
Chỉ là tiểu tử kia nhiều nữ nhân như vậy, khẳng định là một đại củ cải hoa tâm, trong lòng không khỏi lo lắng thay cho nữ nhi mình.
Tuy là chính thất, nhưng nếu thất sủng, thì….
Đau đầu, cực kỳ đau đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc