Phong Lưu - Chương 209

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Công chúa chột dạ
Chẳng lẽ là... Lý Thanh Liên đổi tính rồi?
Ánh mắt của nàng quét về phía những địa phương có thể giấu người.
Nếu như là Lý Thanh Liên trở về, với danh tiếng của hắn, tuyệt đối không thể lặng lẽ tiến vào trong thành Trường An, bởi vì Lý Thanh Liên là đương kim đệ nhất tài tử của Đại Đường, đi đến đâu mà chả có người nhận ra.
Không phải Lý Thanh Liên thì có thể là ai?
Ngoại trừ Lý Thanh Liên, còn dạng nam tử nào mới có thể khiến cho tiểu cô cô động tâm?
Không dám đối mặt vơi ánh mặt quái dị của Dương quý phi, trưởng công chúa Ngọc Chân thấp giọng nói.
- Vì sao hôm nay tỷ tỷ lại rảnh rỗi xuất cung đến đây vậy?
Tuy rằng Đường Tiểu Đông đã rời đi, bất qua ánh mắt quái dị của Dương quý phi khiến cho tâm thần nàng mạc danh kỳ diệu trở nên khẩn trường cùng bất an. Khiến cho nàng có một loại cảm giác sợ hãi tựa như bị bắt gian tại giường vậy.
- Phì…
Dương quý phi cười nhẹ một tiếng.
- Muội muội.
- Ah... Tỷ tỷ...
Trưởng công chúa Ngọc Chân lại càng hoảng sợ, trả lời theo bản năng, biểu lộ có tật giật mình rõ ràng ở trên mặt.
Hai gò má trơn bóng mê người của Dương quý phi tràn đầy vui vẻ, thậm chí mang theo vài phần khôi hài khi bắt quả tang.
- Giao ra đây đi!
- Giao... Giao cái gì...
Trưởng công chúa Ngọc Chân chột dạ, trái tim kịch liệt nhảy loạn, khuôn mặt đỏ ửng, ngay cả cổ cùng lỗ tai cũng đỏ theo.
Dương quý phi thấy vậy càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, xem ra bản thân mình tới không đúng lúc rồi, quấy rầy người ta đầu gối tay ấp, *** triền miên.
Ánh mắt rơi xuống quyển Phong Nguyệt đại lục đặt trên bàn, đôi mắt xinh đẹp duyên dáng chợt tỏa ra hào quang hiếu kỳ.
Khi nàng cầm cuốn sách lên, trái tim trưởng công chúa Ngọc Chân lập tức đập thình thịch, mặt mày lại càng đỏ bừng, muốn thò tay đoạt lấy sách nhưng lại không dám.
Tuy rằng hai người xưng nhau là tỷ muội, bất quá dù sao người ta vẫn là hoàng tẩu.
Dương quý phi mở trang đầu tiên ra, đọc nội dụng giới thiệu vắn tắt ghi ở bên trên, chợt a lên một tiếng.
- Cuốn sách này tựa hồ không tệ.
Trưởng công chúa Ngọc Chân ngập ngừng, không dám nói hết câu.
- Muội muội, cuốn sách này, tỷ tỷ mượn đọc nha.
Dương quý phi cầm sách, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
- Tỷ tỷ không quấy rầy các ngươi nữa, hi hi.
Tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên.
Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng mặt, giơ tay vuốt vuốt trái tim đang nhảy lên kịch liệt, tựa hồ sắp vọt khỏi ***g *** mất.
- Tỷ tỷ không quấy rầy các ngươi nữa?
- Các ngươi? Ý tứ rất rõ ràng?
A, chẳng lẽ nàng thực sự đã nhìn ra?
Trong lúc nhất thời, trưởng công chúa Ngọc Chân vừa sợ vừa thẹn lại vừa mờ mịt.
Đại ca ở trong phong lưu khoái hoạt, Tần Thiên Bảo chờ ở bên ngoài cũng uống say đến mờ mắt, hắn đã sớm được Đường Tiểu Đông phân phó, mấy vị tiểu đạo cô kia tuy rằng mỗi người đều vô cùng xinh đẹp, nhưng đều là những củ khoai lang nóng bỏng, ngàn vạn lần không được ***ng vào.
Đụng không được thì chỉ còn cách thành thật mà uống R*ợ*u, mấy bầu R*ợ*u vào bụng, rốt cục đại ca cũng trở ra.
Hai người giục ngựa chạy như điên, theo một con đường tất, trở lại thành Trường An, cuối cùng cũng về kịp lúc đóng cửa thành.
Trở lại trung tâm ngu nhạc, chứng kiến một gã cao thủ tinh anh của Lôi gia, thần sắc vội vàng chạy đi, Đường Tiểu Đông hiếu kỳ hỏi.
- Lôi Liệt, chuyện gì vậy?
Lôi Liệt hành lễ, mặt mũi tràn đầy tràn đầy ý tứ, quơ quơ kim chỉ trên tay.
- Tiểu Thanh cần dùng gấp, ta đi mua.
Hiện tại tiểu hỏa tử đang toàn lực trồng cây si với Tiểu Thanh, lời Tiểu Thanh nói chính là mệnh lệnh.
Đường Tiểu Đông cùng Tần Thiên Bảo cười lớn, khiến cho mặt mũi tiểu hỏa tử đỏ bừng. Tần Thiên Bảo hiếu kỳ hỏi.
- Chúng ta không phải là có một ít kim chỉ sao? Đã dùng hết rồi à?
Lôi Liệt nhún nhún vai, gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
- Hôm nay đúng là lắm quái sự, các cô nương không hẹn mà đồng loạt đòi thay đổi ga giường cùng chăn gối, chỉ mỗi việc khâu chăn lại thôi cũng đủ khiến cho Tiểu
Thanh bận bịu cả ngày!
Khuôn mặt Lôi Liệt tràn đầy biểu lộ đau lòng, xem ra tiểu tử này thực sự rất nghiêm túc với Tiểu Thanh.
- Huynh đệ, cố gắng lên!
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai hắn, bày ra tư thế cổ vũ, trên mặt lại tràn đầy vẻ cổ quái.
Không hẹn mà đồng loạt thay chăn ga gối đệm?
Trái tim kịch liệt nhảy lên, trong kinh hỷ còn tràn đầy đắng chát.
Cho dù công phu cực mạnh, cũng sao có thể chống đỡ được hết cả một đám sói cái như vậy? Người máy còn cần bổ sung năng lượng, huống chi là con người!
Xem ra có đôi khi diễm phúc cũng là một loại lấy mạng người.

Trương Lãng bị người dựng dậy từ trong chăn của Tiểu Thúy.
Hắn là đệ tử quan gia, cảm thấy có chút cáu kỉnh, bất quá khi chứng kiến thiết bài thân phận mà mấy đại hán lộ ra, lập tức sợ đến mặt cắt không còn hột máu, tiếng chửi sắp phun ra khỏi miệng lập tức nuốt vào. Mai Hoa nội vệ cũng chính là nội vệ cung đình, do đích thân hoàng đế quản lý, là đơn vị chuyên môn phụ trách việc trấn áp đối nội. Người bị bọn hắn tìm tới, trên cơ bản là đều không nhìn thấy mặt trời mọc ngày hôm sau, sao không dọa cho Trương Lãng sợ tới mức hồn phi phách tán cho được?
- Mấy... Mấy vị đại ca...
Hàm răng đánh vào nhau phát ra tiếng lách cách, hắn sợ tới mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Tiểu Thúy lại càng sợ tới mức hét lên một tiếng, trùm chăn kín đầu, lộ ra vòng ௱ô** bự trơn bóng trắng nõn đang không ngừng run rẩy.
Vị đại hán cầm đầu vác một thanh kim đao trên vai ngồi xuống mép giường, bàn tay vỗ vỗ lên bờ ௱ô** trắng nõn đang không ngừng run rẩy kia một cái, nở một nụ cười quỷ dị.
- Trương công tử thực đúng là biết hưởng thụ, hắc hắc...
Một người khác lấy ra một quyển sách quơ quơ trước mặt hắn...
- Phong Nguyệt đại lục.
Trương Lãng mặt cắt không còn hột máu, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Mặc dù Đại Đường đã có lệnh cấm bán loại sách này, bất quá lệnh cấm chỉ là thùng rỗng kêu to, tất cả các cửa hàng bán sách trong thành Trường An đều bày bán loại sách này một cách công khai, cho tới tận bây giờ vẫn chưa thấy ai quản. Ta sao lại xui xẻo như vậy?
Chưa từng nghe nói qua người nào bán sách H bị bắt bớ, mà hắn hết lần này tới lần khác đều bị người của Mai Hoa nội vệ theo dõi.
Trương Lãng mặt xám như tro, khóc không ra nước mắt, rơi vào tay Mai Hoa nội vệ, ngay cả phụ thân cũng không cứu nổi hắn, lần này thì thực sự toi rồi. Đại hán cầm đầu bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười, vẻ mặt âm dương quái khí.
- Lão thất, ngươi nói xem, trong thiên hạ này có vị đại anh hùng nào có thể sống qua 183 loại cực hình của chúng ta.
Mấy tên đại hán còn lại vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, đồng thanh đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc