Phong Lưu - Chương 174

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Lão bản xinh đẹp
Nhất Phẩm Trai là một nhà hàng nhỏ vừa mới khai trương không lâu, bởi vì có bốn món ăn bình thường mà phi thường hấp dẫn rất nhiều thực khác.
Đương nhiên, một nửa nguyên nhân khác chính là bởi vì lão bản của Nhất Phẩm Trai là nữ, nàng có một đôi tiểu xảo thủ đặc biệt, người lại càng đẹp, nàng vẫn được gọi là Hiểu Nguyệt cô nương.
Quan trọng Hiểu Nguyệt cô nương là hoa cúc khuê nữ chưa lấy chồng, đây mới là điểm hấp dẫn lớn nhất đối với các công tử trẻ tuổi chen chúc phá cửa Nhất Phẩm Trai.
Trương Lãng dẫn theo Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảo tới Nhất Phẩm Trai, bên trong không chỉ chật ních thực khác, ngoài cửa còn xếp một hàng dài thực khách chờ cơm, trong đó không ít công tử giàu sang, đại tài tử hào hoa phong nhã, còn có công tử thế gia nhàn rỗi.
Lý Ngạo chuyên môn phụ trách bảo hộ an toàn của cô gia, hắn tự mình tọa trấn Thập Lý tập, thậm chí ba mươi mốt cao thủ rải rác canh phòng bốn phía thị trấn.
Đường Tiểu Đông chân trước bước vào thị trấn, chân sau đã biết, vội vàng dẫn theo hai cao thủ tới, vừa vặn chạm mặt tại cửa Nhất Phẩm Trai.
- Công tử!
Lý Ngạo khom người thi lễ.
- Lý huynh, ngươi lại khách khí như vậy, ta thực sự không được tự nhiên.
Đường Tiểu Đông cười ha ha, đấm nhẹ hắn một quyền.
Chuyện Lý Lâm Phủ âm thầm phái Lý Ngạo hộ vệ, Lý Đằng Giao đã sớm nói cho hắn biết, mặc dù ấn tượng đối với Lý Lâm Phủ không tốt lắm, nhưng trong lòng có chút cảm kích.
- Lão đại, toàn bộ chật ních rồi…
Trương Lãng sầu mi khổ kiểm kiếng đầu ngón chân vào trong, đáng tiếc một đầu không cao, bị thực khách phía trước ngăn chặn.
Lý Ngạo mở miệng một tiếng, hai người thanh niên phía sau hắn lập tức đẩy đám người ra, chớp mắt đã tạo thành một con đường.
Kỳ thực cũng không cần bọn họ đẩy người, những thanh niên công tử ca tuổi trẻ này đã sớm bị hai đạo sát khí lạnh lẽo từ trên người bọn họ phát ra dọa sợ, nhanh chóng né tránh sang hai bên.
Kín người hết chỗ, Đường Tiểu Đông vốn định rời khỏi, dù sao hiện tại hắn đã biết đủ hồng nhan, hơn nữa một người so với một người đẹp hơn, cho dù Hà Hiểu Nguyệt kia có đẹp hơn nữa thì cũng có thể so sánh được với Lôi Mị, Đường Nhu sao?
Chỉ là Lý Ngạo đã vì hắn mở đường, trong lòng đối với Hà Hiểu Nguyệt kia cũng có chút hiếu kỳ, vì vậy không khách khí tiến vào bên trong.
Hai mươi mấy bàn ăn đều đã đầy người, tất cả đều là trẻ tuổi anh tuấn, có thân phận có địa vị, có người đang chậm rãi uống R*ợ*u, cũng có người căn bản không hề động tới thức ăn, có người dùng cơm, khẽ cắn tước nhẹ, nhìn tốc độ ăn cơm của hắn, sợ rằng trên một năm cũng không thể ăn xong bữa.
Một ít tài tử ca có chút tư văn len lén liếc nhìn Hà Hiểu Nguyệt cô nương ngồi ngay ngắn trong quầy hàng, trợn mắt nhìn chằm chằm, nước bọt chảy ròng ròng, giống như đại sắc lang mười năm chưa từng nhìn thấy qua nữ nhân.
Đường Tiểu Đông tiến vào trong điếm, quan sát bốn phía, trang trí của tiệm cơm tương đối đơn giản, ngản nắp sạch sẽ, lịch sự tao nhã, khiến người khác có cảm giác giống như ở nhà.
- Mấy vị khách quan… Ách…
Tiểu nhị đầy mặt tươi cười đón chào, câu nói kế tiếp bởi vì ánh mắt khiếp người của Lý Ngạo dọa sợ, mạnh mẽ nuốt vào trong bụng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Ngạo lần lượt đảo qua các thực khác xung quanh, lớn tiếng nói:
- Không ăn cơm đều cút đi cho ta!
Lời còn chưa dứt, cạch một tiếng, tất cả thực khách đều nâng bát lên, liều mạng lùa cơm vào trong miệng, có một số người khẩn trương tới mức trượt tay rơi xuống đất.
Tiểu nhị ngược lại rất vui vẻ, mấy năm nay thực khách tới nơi này ăn uống mục đích đơn giản là bởi vì lão bản xinh đẹp.
Thế nhưng gọi cơm nước lại ngồi không không ăn, chiếm vị trí, không thể đuổi bọn họ đi được, thực lực đau đầu vô cùng.
Lý Ngạo bày ra tư thái ngang ngược bức người, chính là mong muốn của tiểu nhị.
Ánh mắt của Đường Tiểu Đông trong lúc vô ý chuyển qua trên người lão bản ngồi trong quầy hàng, lập tức trước mắt sáng ngời.
Mày liễu mắt phượng mặt trái xoan, áo bông vải thô lại khó che được khí chất tiểu gia bích ngọc, giống như không cốc u lan, trong điềm tĩnh lộ ra vài phần ôn nhu.
Đối lập với Đường Nhu, về mặt khí chất rất có điểm tương tự, đều là điềm tĩnh ôn nhu, chỉ bất quá người trước có pha vài phần ý nhị tiên tử không nhận đèn khói của nhân gian, người sau là bà chủ tiêu chuẩn cho công việc quản gia.
Loại nữ nhân tiêu chuẩn bà chủ gia đình này, mặc kệ là thời đại nào đều phi thường săn sóc trượng phu của chính mình, đồng thời rất chăm chỉ làm việc gia đình.
Cùng là trở về nhà, người lấy được loại hình nữ nhân như thế này có thể thoải mái bắt chéo chân ngồi ghế xem báo, xem TV, còn nàng thì bận rộn nấu ăn trong bếp, dù bận rộn cũng không quên pha một chén trà thơm cho trượng phu, chuyện trong nhà căn bản không cần nam nhân phải quan tâm.
Trong nhà có một lão bà tốt như vậy, cuộc sống hàng ngày nhất định rất thoải mái nhẹ nhàng.
Đương nhiên rồi, nữ nhân này cần phải giữ gìn cho tốt, bên ngoài là phu nhân, trên giường là dâm phụ, yêu cầu cực cao, tay gấu và thịt cá rất khó cùng có, làm người phải biết đủ.
Vì vậy, loại nữ nhân điển hình bà chủ nhà vẫn được nam nhân thích nhất.
Tại thế kỷ hai mốt, loại nữ nhân này đã thiếu lại càng thiếu, hi vọng các nam đồng bào quý trọng, hắc hắc…
Nữ nhân làm chuyện sinh ý, hơi có tư sắc, bị vô số ác lang chú ý là chuyện bình thường, chỉ là tựa hồ Hà Hiểu Nguyệt đã quen, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, sau đó tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách.
Trương Lãng thấp giọng nói:
- Thế nào, lão đại, hoàn mỹ sao? Hắc hắc…
Người này vừa nói chuyện trong miệng, đôi con mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào thân thể Hà Hiểu Nguyện, hầu kết lên xuống, liều mạng nuốt nước bọt.
Trong lúc này, hai thủ hạ của Lý Ngạo đã dọa chạy mấy vị công tử ca, chốc lát đã kiếm được bàn, tiểu nhị chịu khó thu thập.
Bàn còn chưa thu thập sạch sẽ, bên ngoài đã chạy ào vào bốn người, ngoại trừ người thanh niên diện mục âm trầm hơi lùn một chút, ba người còn lại đều cao lớn, cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Người thanh niên gầy lùn lấy ống tay áo lau lau ghế dài, sau đó khom thắt lưng, sắc mặt lấy lòng:
- Công tử xin mời ngồi.
Ngoài cửa, một vị công tử ca quần áo hoa lệ ngẩng cao đầu tiến vào, trời lạnh còn thưởng thức chiết phiến mạ vàng, thực sự có điểm không ra sao.
Lý Ngạo là tổng quản ngoại sự của tướng phủ, bình thường hay xuất đầu lộ diện, người biết hắn rất nhiều, có mặt mũi của hữu tướng đại nhân ở đây, quan có lớn hơn nữa cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi.
Vị công tử ca này cũng là bộ dạng không coi ai ra gì, dám can đảm đoạt vị trí của hắn, như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là đối phương không biết tình hình, hoặc là quyền thế của đối phương còn lớn hơn hữu tướng địa nhân.
Chỉ là trường hợp sau không có khả năng, bởi vì ngoại trừ Đường Huyền Tông ra, nhân vật ngưu bức thứ hai không còn ai ngoài Lý Lâm Phủ, vì vậy có thể nói là đối
phương không nhận ra hắn, càng không biết thân phận của hắn.
Lý Ngạo còn chưa phát tác, tiểu nhị đã sợ hãi tới mức mặt trắng không còn giọt máu.
Nhưng người làm loại sinh ý như thế này, chiêu bài cần phải rõ, suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Lý Ngạo cùng với hai người thanh niên thủ hạ của hắn tỏa ra khí thế âm trầm bá đạo, đủ khiến người nhát gan bị hù ૮ɦếƭ, dùng đầu ngón chân cũng biết được đó chính là người thường xuyên uống R*ợ*u với Diêm La vương, hơn nữa cách ăn mặc hoa lệ trên người tuyệt
đối là bảo tiêu hộ vệ của nhân vật có quyền thế.
Trương Lãng cũng mặc quần áo rất hoa lệ, không cần đoán cũng biết là người có tiền.
Chỉ có Đường Tiểu Đông, tuy rằng quần áo trên người hắn không phải rất hoa lệ, nhưng nhìn thần thái cung kính của Lý Ngạo đối với hắn cũng biết, đây mới là đại chủ nhân ngưu bức chân chính, tuy rằng tướng mạo rất bình thường, nhưng lại để lộ khí thế thần bí bí hiểm.
Đoạt vị trí càng không cần phải nói tới rồi, tuyệt đối là thế gia công tử hoành hàng ngang ngược thành quen, ba tay chân của hắn giống như ba hắc kim cương, thực sự muốn nháo chuyện, Nhất Phẩm Trai tuyệt đối phải đóng cửa. Tựa hồ cảm giác được chuyện không tốt có thể phát sinh, một số thực khách nhát gan nhanh chóng bỏ bát rời đi.
Ngoại trừ đám người Đường Tiểu Đông, tất cả đều chạy ra ngoài, người nhát gan thì trực tiếp về nhà, người gan lớn thì ở bên ngoài nhò đầu quan sát.
Toàn bộ đại sảnh đột nhiên vắng vẻ không tiếng động, yên lặng tới mức đáng sợ.
Nữ lão bản Hà Hiểu Nguyệt cũng cảm giác được bầu không khí dị dạng trong đại sảnh, ngẩng đầu nhìn qua, mày liễu nhẹ nhăn, trong đôi mắt đẹp mang theo vài phần bất an.
Tiếp xúc tới ánh mắt đặc biệt duyên dáng kia, trái tim Đường Tiểu Đông không khỏi nhảy lên, quay về phía nàng mỉm cười, quay sang Lý Ngạo đạm nhiên nói:
- Lý huynh, coi như xong, vị trí còn nhiều!
Nhìn vào mặt mũi của lão bản xinh đẹp, không tính toán với quỷ liều lĩnh hoành hành không cố kỵ này.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Ngạo nhìn lướt qua vị công tử ca kiêu ngạo, hừ nhẹ một tiếng, xoay người tiến về một bàn trống.
Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, chắp tay cảm kích về phía Đường Tiểu Đông.
Thấy trong đôi mắt xinh đẹp của mỹ nữ hiện lên thần tình cảm kích, tâm tình Đường Tiểu Đông sảng khoái vô cùng, lần này dù sao cũng lưu lại ấn tượng tốt đối với mỹ nữ, sau này muốn kéo gần khoảng cách cũng dễ dàng hơn, hắc hắc.
Chỉ là hắn không muốn phiền phức, công tử ca kiêu ngạo hoành hành không cố kỵ lại bởi vì một tiếng hừ lạnh của Lý Ngạo cảm thấy không vui, chiết phiến mạ vàng chỉ về phía Lý Ngạo, ngạo mạn nói:
- Thế nào, không phục? Tiểu tử, không phục thì lên!
Ta kháo, đây không phải là cố ý đập phá sao?
Cho dù tâm tình của Đường Tiểu Đông tốt hơn nữa cũng không thể vui nổi, Lý Ngạo càng không cần phải nói, sắc mặt âm trầm một xanh một trắng, hàn mang trong mắt bạo thiểm, phóng ra sát khí âm trầm nhiếp hồn người.
Đường đường là tổng quản ngoại sự của tướng phủ, trong thành Trường An có thể nói đi ngang, cho dù là quan lớn hơn nữa cũng phải cho hắn mặt mũi, lúc này ***ng phải một tiểu tử không biết sống ૮ɦếƭ, sao có thể không khiến hắn tức giận tới nổi giận lôi đình.
Tranh một tiếng, trường kiếm rời khỏi vỏ, phá lệ chói tai.
Công tử ca kiêu ngạo cùng cực kia lập tức không còn chút máu, toàn thân như nhũn ra.
Yết hầu đã bị hai thanh trường kiếm sắc bén kề sát, kiếm khí um tùm xuyên qua *** hắn, đâm vào trái tim, thậm chì còn xuyên thấu qua linh hồn, sao không khiến hăn sợ tới hồn phi phách tán?
- … Tha mạng…
Công tử ca hoành hành không cố kỵ không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước, lập tức kêu to tha mạng.
Ba gã đại hán bên cạnh hắn rống lớn, nắm tay xiết chặt vang lên tiếng lách cách, vẻ mặt sát khí đằng đằng, nhưng lại không dám vọng động.
Yết hầu chủ tử đã bị hai thanh trường kiếm sắc bén kề sát, hơi chút khẽ động là xuyên qua ***, cắt đứt cổ.
Tốc độ xuất kiếm của hai người thanh niên kia quá mức nhanh chóng rồi, hơn nữa tựa hồ hai người tương thông tâm ý, không hẹn mà cùng rút kiếm, vì vậy chỉ nghe được một tiếng trường kiếm rời khỏi vỏ.
- Đường huynh đệ hạ thủ lưu tình.
Một tiếng kinh hô hoảng loạn từ bên ngoài cửa đúng lúc truyền đến.
Ngoài cửa, An Khánh Tự với dáng người khôi ngô rảo bước tiến vào, thần sắc khẩn trương nói.
- Đều là người mình, là người mình, chớ nên động võ.
Sau đó, là Trầm Tích Nguyệt so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn gấp n lần. Tiếp xúc với con ngươi như mây như khói của hắn, Đường Tiểu Đông cuống quít dời ánh mắt sang hướng khác, ôm quyền với An Khánh Tự nói.
- An huynh.
Lý Ngạo chỉ thoáng ôm quyền, đây là nể mặt Đường Tiểu Đông, nếu không một tên công tử tiết độ sứ Lô châu nho nhỏ, hắn sao có thể đề vào trong mắt.
- Lý tổng quản.
An Khánh Tự cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Đường Tiểu Đông, sau đó cung kính thi lễ với Lý Ngạo.
Hắn thụ mệnh phụ thân đi đến Trường An, có việc quan trọng muốn cầu kiến hữu tướng đại nhân, mà muốn được yết kiến hữu tướng đại nhân, trước tiên phải qua cửa ải của tổng quản ngoại sự Lý Ngạo này.
- Đại ca cứu ta!
Vị công tử ca vừa nãy hung hăng càn quấy mở miệng hướng An Khánh Tự cầu cứu.
Lưỡi kiếm sáng loáng kề sát cổ khiến hắn hồn phi phách tán, An Khánh Tự xuất hiện khiến hắn lập tức mừng rỡ như điên, bất quá hai vị nam tử kia vẫn mặt vô biểu tình, không hề để ý đến An Khánh Tự, cũng không thu hồi trường kiếm lại.
An Khánh Tự xấu hổ nói.
- Đường huynh! Có thể nể mặt tiểu đệ, tha cho vị huynh đệ của ta được không?
Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Huynh đệ của An huynh, chúng ta sao dám đắc tội?
Sau đó phất phất tay, hai vị nam tử lập tức thu kiếm lui lại, trường kiếm nhập vỏ phát ra một tiếng tranh.
Sắc mặt An Khánh Tự sầm xuống, quát lên.
- Đạt Uy, còn không mau tạ tội với Đường công tử cùng Lý tổng quản!
Vị công tử ca kia vẫn còn đang không ngừng lau mồ hôi trên trán, nghe tiếng quát chói tai của An Khánh Tự, sợ tới mức toàn thân run lên, ủy khuất vạn phần, đành hành lễ tạ tội với Đường Tiểu Đông cùng Lý Ngạo. An Khánh Tự ở một bên giải thích, Sử Đạt Uy là tam công tử tiết độ sứ U Châu Sử Tư Minh, lần này theo hắn đến Trường An hành sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc