Phong Lưu - Chương 172

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Bán rất chạy
Bắn pháo chính là từ ngữ mới mẻ hắn học được từ chỗ lão đại.
Cũng không chờ cho Đường Tiểu Đông có điều phản ứng, người này đã chạy trối ૮ɦếƭ ra khỏi học đường.
Ta kháo, không thể nào, phản ứng kịch liệt như vậy?
Thực sự là đại sắc lang mười phần.
Lão tử vừa viết vừa đọc, vì sao không có nửa điểm phản ứng?
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, nhìn vài tờ được viết ra, thẳng thắn để Tần Thiên Bảo tới tiếp nhận công tác của Trương Lãng.
Vừa viết được một lúc, Tần Thiên Bảo cũng nhanh chóng trướng mặt đỏ bừng, bất an giãy dụa thân thể, hổn hển nói:
- Lão đại, lão đại kiếm được từ đâu mấy thứ này? Lợi hại như vậy? Ta… Ta…
- Kháo, chỉ còn một ít cuối cùng, viết hết cho ta rồi nói tiếp!
Tuy rằng chỉ còn một hai trang cuối cùng, nhưng Tần Thiên Bảo vừa chép vừa thất thần, lại viết chữ không tốt, khiến hắn phải liên tục xé giấy vứt một mảnh lớn.
- Kháo, uổng cho ngươi là cao thủ, điểm định lực như vậy cũng không có?
Đường Tiểu Đông cười mắng gõ trên đầu hắn một cái, cuối cùng cũng xong phần bản thảo đầu tiên, có thể trở về sắp chữ in ấn rồi.
Xoa xoa cái đầu đau nhức, Tần Thiên Bảo trướng đỏ bừng mặt, cười khổ nói:
- Đại ca, Thiên Bảo nhìn qua không ít sách H, duy nhất một quyển kia, văn chương miêu tả trần trụi… Quá, quá cái kia rồi…
- Nói tiếp…
Đường Tiểu Đông rất muốn biết hiệu quả của loại sách H này như thế nào?
Tần Thiên Bảo trướng mặt tới đỏ bừng, liều mạng xoa xoa đầu, biểu tình bất an nói:
- Đoạn này quá… Quá lợi hại rồi, chọc ta luôn… Luôn phát nóng…
Đường Tiểu Đông thỏa mãn gật đầu, giao bản thảo đã chép xong cho Tần Thiên Bảo, trịnh trọng nói:
- Đây là trò hay kiếm tiền, hiện tại ngươi lên ngựa chạy trở về, để các huynh đệ tăng ca in ấn, trước tiên làm một trăm bản.
Tần Thiên Bảo hiếu kỳ hỏi:
- Đại ca, sách H này sẽ không phải là huynh viết sao?
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, đột nhiên nhớ tới điều gì, che mặt tàn bạo nói:
- Tiểu tử ngươi cẩn thận một chút cho ta, nghìn vạn lần không được để mấy người Mị nhi biết, nếu không, hừ hừ, ta trước tiên giao ngươi cho Tần ngũ thúc, để hắn bắt ngươi về nhà đặc huấn năm sáu năm!
Sắc mặt Tần Thiên Bảo lập tức chuyển trắng, vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại ca, còn không bằng lấy mạng ta cho xong…
- Muốn lười biếng vậy thì làm cho cẩn thận!
Đường Tiểu Đông căn dặn hắn cẩn thận.
- Yên tâm đi lão đại, đảm bảo ok!
Tần Thiên Bảo cao hứng bừng bừng cầm bản thảo chạy nhanh.
Giá của sách H trên chợ đen cao tới dọa người, một bản “Phong trần kiếp” chính là bộ truyện K**h th**h nóng người nhất hắn từng xem qua, tuyệt đối là bán chạy như tôm tươi, đại ca chỉ để in ấn một trăm bản, như vậy cũng quá thiếu, dù thế nào cũng phải in ấn
hơn nghìn bản.
Càng bán được nhiều, tiền kiếm được càng nhiều, đây chính là món lãi kếch sù.
Tần Thiên Bảo đi rồi, Đường Tiểu Đông tiếp tục đẽo gọt, theo như phản ứng của Trương Lãng và Tần Thiên Bảo, Phong Trần Kiếp hẳn là rất được hoan nghênh, chỉ là tiêu thụ ra ngoài như thế nào, điều này cần phải dựa vào tiểu tử Trương Lãng rồi.
Tiểu tử Trương Lãng này nóng tới mức phải chạy đi bắn pháo, ngồi buồn chán, hắn lại cầm Pu't vẽ loạn tranh ảnh các loại.
Trước đây hắn xem qua không ít sách H, thế nhưng lại không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng thực ra bộ truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung đại hiệp lại nhớ phi thường rõ ràng, bộ truyện này có thể nói hắn yêu thích không rời tay, thời điểm buồn chán lại mở ra đọc đi đọc lại, phỏng chừng không tới ba mươi lần thì cũng có ít nhất hơn hai mươi lần.
Trong lòng không khỏi nhảy lên, sao không viết lại Lộc Đỉnh Ký của lão Kim?
Hắn nghĩ làm liền làm, bắt đầu thực sự động Pu't.
Lão Kim, trộm tác phẩm của ngươi, thực sự xin lỗi rồi.
Mới viết được hơn chục tờ, cảm giác con mắt chua xót, không thể làm gì khác hơn là kết thúc công việc, vừa lúc tiên sinh dạy học tuyên bố hết khóa, tan học.
Trở lại Túy Tiên Lâu, dùng cơm xong, lặng lẽ tới nhà xưởng in ấn, Tần Thiên Bảo và công nhân đã bắt đầu công việc in ấn từ lâu, chỉ riêng việc tìm kiếm khuôn chữ đã khiến bọn họ bận tới đầu choáng não váng, nếu không phải có Vương Cường hỗ trợ, sợ rằng còn phải tiêu tốn khá nhiều thời gian.
Cũng may một trăm bộ không tính nhiều, phiền toái nhất chính là tìm khuôn chữ, chỉ là có Vương Cường hỗ trợ, tiến độ nhanh hơn nhiều.
An ủi vài câu, Đường Tiểu Đông trở lại trong phòng, tiếp tục vùi đầu vào sao chép Lộc Đỉnh Ký của lão Kim.
Khó thấy phu quân chăm chỉ học tập như vậy, các cô nương điều rất vui vẻ, đương nhiên sẽ không quấy rối, người nấu cháo gà ngươi pha trà thơm, việc này khó tránh rơi vào người Kha Vân Tiên.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Đông và Tần Thiên Bảo hai người ba ngựa chạy tới thư viện, một, một ngựa trong đó là một trăm bản Phong Trần Kiếp, mượn cớ giúp tiên sinh dạy học in ấn sách, chúng nữ không ai hoài nghi, dù biểu hiện chăm chỉ của phu quân để các nàng phi thường thoải mái.
Đường Tiểu Đông phấn chấn tinh thần, Tần Thiên Bảo thì lại mệt mỏi rã rời, vừa đi vừa ngáp, rõ ràng giấc ngủ không đủ nghiêm trọng.
Không cần đoán, người này khẳng định là coi sách tới *** lên não, quấn quít lấy Châu nhi liều mạng suốt đêm.
Khi tới học viện, Đường Tiểu Đông ném cho Trương Lãng một quyển sách H, để hắn đọc trước.
Đây chỉ là tập thứ nhất của Phong Trần Kiếp, tuy rằng có hơn ba mươi trang, nhưng bởi vì thời đại hiện nay hạn chế rất nhiều về in ấn thể chữ, khiến chữ in ấn ra tương đối lớn, chiếm trang sách tương đối, số lượng từ thì ít.
Theo quyển một tính toán, phỏng chừng toàn bộ Phong Trần Kiếp chí ít cũng phải có tám tập, nếu như số lượng tiêu thụ tốt thì tiếp tục làm, số lượng tiêu thụ không tốt thì dừng hẳn, dù sao chỉ là thí nghiệm một trăm bản, không lỗ bao nhiêu.
Trương Lãng giống như lấy được chí bảo, cúi đầu lật xem, rất nhanh, bởi vì tửu sắc quá độ mà khuôn mặt trắng bệnh chuyển thành đỏ bừng, quang mang ác lang hiện rõ trong con mắt.
Thấy hắn đứng dậy, Đường Tiểu Đông nhanh chóng đè hắn lại, tàn bạo nói:
- Tiểu tử ngươi lại *** lên não rồi?
Vẻ mặt Trương Lãng cầu xin:
- Lão đại, sách này quá mức hại người rồi… Trước tiên để ta đi đánh một pháo… Nghẹn muốn ૮ɦếƭ…
Đường Tiểu Đông nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Ngươi phỏng chừng sách này tiêu thụ như thế nào?
- Lão đại yên tâm, Trương Lãng đảm bảo kiếm tiền không ngừng tay!
Người này cầm lấy sách giống như điên như dại chạy ra khỏi học đường, chớp mắt đã chạy về nhà:
- Lão đại, lại cho mấy bản, ta tiện đẩy mạnh tiêu thụ…
Đường Tiểu Đông rút ra chín bản, cộng thêm một bản trong tay đối phương, tổng cộng mười bản.
- Lão đại, có thể dự chi một chút hay không, hắc hắc…
Trương Lãng trơ mặt ra, Ng'n t chà xát, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc