Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi - Chương 35

Tác giả: Hồ Ly Đại Quân

Cả đêm hôm nay, vì uống quá nhiều nước trái cây làm cho Lão Cửu nửa đêm không ngừng đi nhà xí, nàng lại sợ chuột, cho nên không ngừng bảo ta đi cùng nàng, làm ta cười muốn ૮ɦếƭ.
Ngày hôm sau, ta thấy hai mắt Lão Cửu mắt gấu trúc, khóe miệng không nhịn được hơi giương lên. Thật sự là chưa thấy qua Lão Cửu tham ăn như vậy a, ta muốn nói nàng là công chúa, cho dù mấy thứ này uống có ngon đi chăng nữa nhưng nàng ít nhiều cũng phải bận tâm đến thân phận địa vị một chút chứ, có ai giống như nàng không? Nhất định là phải uống một lần cho ૮ɦếƭ mới chịu.
Đáng đời nàng.
Nghĩ đến đội nhân mã kia của Hoàng thượng có lẽ cũng đã đi rồi cho nên ta cùng Lão Cửu cũng nên thu thập một phen để chuẩn bị lên đường. Hôm nay Lão Cửu đã đổi lại nữ trang, cho nên việc thu hút ánh mắt của mọi người tất nhiên là chuyện không cần phải nói. Nhưng kỳ lạ là ngay cả ta như vậy nhưng cũng đưa đến rất nhiều ánh nhìn chăm chú.
Bất quá cũng không phải là ánh mắt tốt đẹp gì, toàn bộ đều lộ ra quái dị.
Nói cho cùng cũng phải trách ta, đến nơi này cũng đã được một khoản thời gian rồi tại sao lại không nghĩ tới phải học cưỡi ngựa chứ. Giờ thì hay rồi, bởi vì ta không biết cưỡi cho nên chỉ có thể tùy Lão Cữu đưa đi. Hai ta cưỡi trên cùng một con ngựa, ta ở phía trước nàng ở phía sau, tay nàng nắm dây cương vòng quanh người ta, vị trí so với các cặp đôi công tử tiểu thư hoàn toàn hoán đổi, như vậy thì làm sao mà không lộ ra quái dị được.
Ta cũng không phải là người không biết xấu hổ, trên đường ra khỏi thành ta thật hận tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi.
Lão Cửu thấy bộ dáng như thế của ta, thuận miệng nói: “Ngày xưa không học cưỡi ngựa, giờ đã biết cái khó rồi sao? Đáng đời.” Dứt lời, nàng lại hét lên một tiếng, quất roi vào ௱ôЛƓ ngựa, con ngựa bị ăn đau liền ra sức chạy nhanh hơn.
Đầu của ta càng ngày càng cúi thấp, hận đến cắn răng, nói thầm cô nàng này cũng ghi thù quá sâu rồi, không phải buổi sáng ta chỉ cười nàng có vài lần thôi mà, nàng lại có thể tra tấn ta như vậy.
...
Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa nên có chút khó chịu. Chỉ chốc lát sau, ta đã cảm giác được dạ dày của mình bắt đầu đảo lộn, cắn răng chịu đựng, ta đoán sắc mặt của ta lúc này chắc chắn đều đã tái xanh. Lại giằng co trong chốc lát, sự khó chịu trong người lại càng thêm nghiêm trọng, ta vội vã bảo Lão Cửu dừng lại. Đợi khi nàng vừa làm cho con ngựa đứng lại, ta liền ngay lập tức nhảy xuống chạy đến cái cây bên cạnh ào ào nôn ra sạch sẽ.
Đến khi đã ‘giải quyết’ xong, ta liền cảm thấy trong người thật thoải mái.
Lúc này Lão Cửu cũng đã chạy đến, đưa cho ta bình nước.
Ta nhận lấy, lại liếc nhìn nàng một cái, vô cùng ủy khuất: “Ngươi thật ác độc.”
Lão Cửu tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt khinh thường. “Ngươi thật vô dụng.”
Ta không nói gì, cũng lười cùng nàng đôi co, bởi vì ta nói không lại nàng a.
Ta lại nghĩ ngơi trong chốc lát, chờ khi đã cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này mới củng nàng lên ngựa. Lúc này đây, Lão Cửu cũng nhân nhượng ta rất nhiều, nàng không tiếp tục để cho tiểu mã chạy nhanh nữa. Có điều, nếu không ra roi thúc ngựa thì những chuyện phức tạp cũng sẽ theo đó mà kéo đến. Nếu ấn theo tốc độ của hai ta bây giờ thì đến được phía Nam cũng là chuyện của một hai tháng sau.
Ta nghĩ đây cũng không phải là chuyện của riêng mình ta vì thế liền nói Lão Cửu dạy ta cưỡi ngựa.
Lão Cửu nhất định cũng đã nghĩ đến, cho nên cũng không dài dòng, liền gật đầu đáp ứng. “Vậy ngươi trước tiên cứ chịu đựng một chút, ta nhớ rõ phía trước không xa là đến Diễm thành, thành trấn ở đó còn rất phồn hoa, chúng ta có thể ở chỗ đó vài ngày, chờ khi ngươi học được tàm tạm thì sẽ đi.”
Ta thở dài, cũng chỉ có thể như thế, ai bảo ta cản trở Lão Cửu làm chi.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, chúng ta mới đến được Diễm thành.
Tìm một tửu lâu không tệ, hai ta ở trong phòng vội vàng ăn chút gì đó rồi tự tắm rửa một phen, sau đó liền ngã lưng xuống giường, không đến một giây thì đã ngủ như ૮ɦếƭ. Ta thật sự rất mệt mỏi, cảm giác chưa bao giờ mệt như hôm nay.
Hôm sau, đến giữa trưa ta mới tỉnh lại.
Khi ta tỉnh lại thì Lão Cửu đã dậy rồi, nàng sớm đã thu thập thỏa đáng, giờ đang ngồi ở bàn trà, vừa uống vừa nhìn ta, cũng không biết đang nhìn những thứ gì. Ta thấy nàng nhìn ta chằm chằm không chuyển mắt, mặt ta bỗng chốc liền đỏ lên, trái tim đập thình thịch không ngừng, nhưng kỳ lạ là cảm giác chán ghét lại không có, trái lại là ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Tại sao lại có loại cảm giác này chứ.
“Cả buổi sáng ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?” Hô hấp của ta có chút rối loạn.
Lão Cửu đặt chung trà trong tay xuống, tay phải chống cằm, vẻ mặt đều là ý cười. “Cũng đã sắp chính ngọ*.”
(*Giữa trưa, 12h)
Nụ cười của Lão Cửu rất rực rỡ, tựa như là nhặt được tiền. Nhưng nụ cười này ta nhìn thấy, không biết tại sao lại trở thành không có ý tốt. Ta có chút lúng túng, nàng cười thành bộ dáng như thế chẳng lẽ là đã thấy ta làm trò hề gì trong lúc ngủ say chăng?
Lão Cửu thấy ta không nói tiếp, vì thế lại nói: “Cảm thấy tốt hơn rồi sao?”
Lúc này ta mới gật đầu, nói: “Ngủ một giấc nên giờ cũng khá hơn nhiều.”
“Có đói bụng không?” Nàng hỏi. “Ta gọi tiểu nhị đem thức ăn vào?”
Ta trầm mặc không lên tiếng, đáy lòng là muốn đi đại sảnh dùng cơm. Dù sao thật vất vả mới có thể ra ngoài du ngoạn một lần tất nhiên là muốn được mở mang thêm kiến thức bên ngoài rồi. Huống hồ lúc trước, khi còn ở hiện đại, trên phim truyền hình không phải có chiếu cảnh nếu muốn hỏi thăm tin tức hay gì đó thì tốt nhất phải đến tửu lâu, trà lâu nơi có nhiều người lui tới hay sao.
Ta muốn biết ở phụ cận có cái gì thú vị, gần nhất xảy ra chuyện bát quái gì, như vậy tất nhiên là phải đến đại sảnh tìm hiểu một phen.
Lão Cửu thấy ta không nói lời nào, lông mày một bên nhướng một bên cau nhìn chằm chằm ta, ta bị nhìn đến chột dạ, tự nhiên cũng không dám nói gì.
Nhưng mà Lão Cửu là người thông minh đến mức nào chứ? Không chờ ta nói gì, nàng liền lắc đầu, nói với ta: “Mặc dù ngươi không nói nhưng toàn bộ đều viết ở trên mặt. Muốn đi xuống đại sảnh dùng bữa còn không mau đi chải đầu rửa mặt? Qua một hồi dưới lầu cũng sẽ không còn người đâu.”
Ha ha, ta hoan hô một tiếng, lập tức từ trên giường bật dậy, rửa mặt chải đầu mặc y phục, tất cả đều nhanh như một trận gió.
Chỉ trong một chốc, ta cùng Lão Cửu còn có Cải Trằng đều đi xuống lầu, lúc này cũng chỉ mới qua giờ cơm một chút cho nên trong đại sảnh dù chưa đầy người nhưng cũng đã chiếm hơn phân nửa. Ta cùng Lão Cửu tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi tiểu nhị chọn một bàn đồ ăn lớn toàn là những món nổi tiếng của tửu lâu này.
Không lâu sau, tất cả món ăn đều được bưng lên, ta cùng Lão Cửu cũng bắt đầu dùng bữa. Nhưng có lẽ là những món này không hợp khẩu vị của Lão Cửu cho nên nàng ăn đặc biệt ít, trái lại là Cải Trắng, Lão Cửu đút cái gì nó cũng đều ăn, chỉ chốc lát sau, cái bụng nhỏ của nó liền tròn lên.
Mà ta, ngoại trừ ăn cơm, lỗ tai cũng không ngừng vểnh lên để nghe ngóng xem bàn bên cạnh đang nói những chuyện lý thú gì. Cái gì mà gần đây bọn đạo tặc Giang Dương lại giở trò cường bạo; Vài môn phái vây đánh một môn phái khác, rồi Trương đại nhân ở nha môn lại cưới một tiểu thi*p nữa, rồi vài ngày nữa là lễ khất xảo.
Lễ khất xảo? Không phải chính là lễ thất tịch sao? Ta cười cười, nghĩ thầm triều đại này cũng có lễ thất tịch sao? Nghĩ nghĩ, ta liền quay sang hỏi Lão Cửu.
Lão Cửu gật đầu, xem như là khẳng định.
“Vậy lễ khất xảo là làm những chuyện gì?”
“Không biết.” Lão Cửu cũng không thèm liếc mắt nhìn ta, vẫn tiếp tục đút cho Cải Trắng, nói: “Nhưng vào lễ khất xảo hằng năm bên ngoài đều rất ồn, nhất định là người đông như kiến.”
Ta nghe xong liền vô cùng vui sướng, nghĩ thầm trong lòng hay là cứ ở lại Diễm thành mấy ngày, đợi khi qua lễ khất xảo rồi hẳn lên đường. Dù sao, đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên từ lúc ta đến nơi này, mặc dù không phải là trải qua cùng người yêu nhưng tối thiểu cũng được mở mang kiến thức a. Huống hồ, loại ngày hội này ở cổ đại khẳng định sẽ không buồn tẻ, đến lúc đó ta sẽ đi hội chùa, xem múa rồng, chơi đăng mê*... Đều là những chuyện thú vị a.
(*Còn gọi là Đố đèn: Là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đó dán trên Ⱡồ₦g đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.)
Đang tưởng tượng hết sức vui vẻ, hai mắt vừa nâng lên lại thình lình thấy một nam tử đang hướng về phía bàn của ta đi đến. Ánh mắt của nam tử kia cùng ta vừa vặn giao nhau, hắn cũng không tránh đi mà còn kéo môi cười cười, giống như ta với hắn rất quen thuộc.
Ta bất động thanh sắc, ấn tượng trong lòng ta đối với nam tử này cũng là không tốt. Nam tử này mặc dù lớn lên không xấu nhưng vừa nhìn chính là dường như rất lỗ mảng, bộ dáng điển hình cho tiểu bạch kiểm.
Quả nhiên, nam tử kia đến trước bàn của ta thì dừng bước. Hắn cúi chào ta cùng Lão Cửu, vừa nhấc đầu lên, ánh mắt liền bị Cải Trắng hấp dẫn, hắn ngẩn ra một chút, đầu lại vừa nhấc thêm một chút, lại bị Lão Cửu thu hút đến. Những động tác này cũng chỉ trong hai ba giây, mà hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái.
Ấn tượng của ta đối với người nọ bây giờ là hoàn toàn không còn một chút tốt đẹp gì nữa. Sắc phôi, đại sắc phôi*!
(*Hiểu nôm na là một tên háo sắc, bại hoại.)
Cũng may, Lão Cửu vẫn tương đối không chịu thua kém, mặc dù vẻ mặt của nàng không chút thay đổi nhưng ta thấy trong mắt của nàng đã lộ ra lãnh ý. Nam tử kia cũng không có mù, thấy Lão Cửu hơi hơi tức giận liền thu lại ánh mắt, sau đó ha ha cười nói: “Hồ ly này rất tuấn tú.”
Ta phi.
Cái tên lang thanh vô văn hóa này, hồ ly thì làm sao lại dùng tuấn tú để hình dung chứ? Cải Trắng nhà ta rõ ràng là đáng yêu, ĐÁNG YÊU!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc