Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài - Chương 47

Tác giả: Dương Tiểu Bạch

Phản Ứng Mãnh Liệt
" Á... ".
" Á... ".
Một âm thanh mảnh vỡ vang lên ai nấy đều hoảng hốt quay lại. Ở chỗ trống đằng sau kia hỗn độn, mảnh vỡ thuỷ tinh tan nát hòa với rượi.
Cho thấy lực vô cùng lớn.
Vân Thiên Nhược giật mình tay nắm chặt chiếc váy trước иgự¢. Mắt ngước nhìn lên nam nhân an tĩnh từ khi nào đã đứng dậy.
Xung quanh mờ ảo, ánh mắt nam nhân sáng quắc kì dị. Ánh mắt hằn chứa dao găm, quét nhìn những người phía dưới. Vô cùng đáng sợ, lại thêm thân hình cao lớn tản ra khí lạnh như băng.
Nam nhân vẫn lạnh mặt, động tay một cái áo vest đắt tiền được cởi ra. Nhanh như chớp ném xuống an vị trên phím đàn, thâm sâu nhìn cô gái đang trân mắt nhìn anh.
Không ai thốt lên một tiếng, thanh âm lạnh đến cột sống nghe rõ mồn một:
" Mặc vào ".
Mọi người còn đang ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của nam nhân uy lực này. Bọn họ không biết đây là ai, nhưng có thể đứng trên đó chắc chắn không tầm thường. Bởi vì bọn họ nghe nói, hôm nay có một vị quyền thế đã bao hết tầng trên.
Chưa dừng ở đó, nam nhân hung hiểm khạc ra thanh âm mệnh lệnh mười phần:
" Còn nhìn ". Anh nhìn đám người này chướng mắt vô cùng.
Tất cả không ai nói với ai lời nào, ngẩn người một lúc, rời về chỗ ngồi trước khi giông tố kéo đến.
Không khí vui vẻ vì sự xuất hiện của nam nhân này mà biến mất. Chỉ còn tiếng xì xào khe khẽ, nhiều người cũng đã ra về.
Vân Thiên Nhược đã mặc vào chiếc áo của Trình Dật Hàn. Vừa vặn dài có thể che được phần nào cơ thể, nặng trĩu trong lòng cũng vơi đi một ít.
" Tần Dạ. Cậu không nói rõ ràng với cô ta sao? ".
Tần Dạ biết cô ta trong lời nói thiếu gia là ám chỉ quản lí.
" Vâng. Thiếu gia, là do tôi sơ suất ".
Tần Dạ cũng quá vô tội, cậu chủ chỉ bảo anh giao Vân Tiểu Thư cho quản lí. Vấn đề còn lại anh rất mơ hồ, cũng không dám đoán ý tứ cậu chủ.
Khi Vân Tiểu Thư xuất hiện rồi mọi chuyện tiếp diễn anh cũng không ngờ đến. Cậu chủ là chán ghét thế nào lại một chút ý định cứu Vân Tiểu Thư cũng không có. Còn giao cô ấy cho quản lí ở đây, đoán chắc quản lí đã hiểu sai ý tứ của thiếu gia.
Người Trình Dật Hàn anh đưa đến, cô ta lại cả gan đem ra mua bán kiếm lợi.
Anh muốn cô từ từ thưởng thức con đường đi đến địa ngục, chứ không phải nhanh chóng như vậy. Nỗi đau đó, quá nhẹ nhàng và nhân từ cho tội lỗi của cô rồi.
" Đuổi việc ".
Trình Dật Hàn không nhìn ra suy nghĩ anh so với cách làm đang sai lệch. Bởi vì Vân Thiên Nhược là đang từ từ chịu thống khổ, chẳng qua không phải anh trực tiếp ra tay. Theo lí, hận một người, nhìn người đó bị bạc đãi, bị dẫm đạp tự tôn. Trình Dật Hàn phải cao hứng, chứ không phải trách phạt quản lí.
" Vâng ".
Tần Dạ đi rồi mắt Trình Dật Hàn nhìn lại phía sân khấu đã không còn dáng người kia.
Anh chỉ mới quay qua nói vài câu, cô lại đi đâu mất. Đoán chừng cô đã đi thay đồ nên cũng không suy nghĩ, ngồi lại ghế rộng.
Một lát sau, Tần Dạ sau khi gặp quản lí xong bình thản quay lại:
" Thiếu gia, quản lí nói Vân Tiểu Thư đã đi rồi. Hơn nữa cũng không thay ra bộ đồ trên người ".
Nghe chưa đến hết câu, nam nhân sắc mặt âm trầm đã dứt khoát đứng dậy.
Trong lòng lại mắng chửi không ngừng.
Cô không có tỉnh táo sao?
Vân Thiên Nhược không muốn tiếp tục ở lại đó, cũng không để ý bộ dạng bản thân thế nào chỉ là muốn nhanh một chút tránh xa Trình Dật Hàn.
Chân trần đi bộ trên vỉa hè, không khí về đêm lạnh lẽo, trong lòng cô cũng không một chút hơi ấm. Từ chiếc áo vest vẫn còn vương lại hơi ấm của anh, nhưng không đủ để sưởi ấm lòng cô.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến vào thời điểm cô còn chưa tỉnh táo.
Cô bây giờ không dám bắt xe đi chỉ đành đi bộ, trang phục trên người cô người ta lại nghĩ cô có ý đồ.
Trình Dật Hàn ánh mắt căng thẳng nhìn bên đường, đến khi nhìn thấy thân ảnh ngồi xổm dưới gốc cây to tay kiềm chặt đầu gối tạo cảm giác an toàn. Cô quá nhỏ, nếu anh không tinh mắt sẽ không trông thấy.
" Dừng ".
Xe thắng gấp lợi hại, tiếng xe xé tan không gian yên tĩnh về đêm. Nhưng cô gái lại vẫn bất động ngồi yên, không quan tâm bên ngoài đường đang xảy ra chuyện gì.
Xuất hiện trong tầm mắt thẫn thờ là một đôi giày da hàng hiệu sạch sẽ. Vân Thiên Nhược có chút chán ghét, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai rồi.
Chỉ là không hiểu, anh ở đây làm gì?
Lẽ nào muốn đòi lại cái áo sao?
Nhưng cô không thể trả lại anh bây giờ được?
Trình Dật Hàn biết cô đã nhìn đến sự hiện diện của anh, nhưng lại một mực không động.
Tức giận tay đập mạnh thứ đồ trong tay xuống trước mặt cô.
" Cầm lấy ". Muốn chạy lại không tính cầm đồ của mình.
Lúc này, Vân Thiên Nhược mới nhớ ra, bản thân lúc trên sân khấu cái gì cũng không nghĩ liền rời đi. Lại quên mất không cầm theo túi xách.
Vẫn không nhúc nhích, cô trước tiên muốn chờ người nam nhân này rời đi. Ngay cả nhìn mặt anh cô cũng không muốn, nhìn rồi lại vô cớ thấy đau. Nói chi là nói chuyện đáp lại anh, bởi vì cô thật sợ thanh âm phát ra không phải giọng nói mà là tiếng khóc nghẹn ngào.
Lần đầu tiên chứng kiến thái độ hời hợt của cô, anh có chút không quen. Cô lại tỏ vẻ như anh làm khó cô vậy, nếu cô thật sự không muốn trình diễn trước mặt đám người đó tại sao một chút phản kháng cũng không có.
Anh ngược lại thấy cô là đang thất vọng vì bị anh phá hư chuyện tốt. Đêm hôm khuya khoắt lại mặc như vậy ra đường, còn không phải để kiếm mối làm ăn khác.
Điều cô muốn làm, anh nhất định sẽ cản cho bằng được.
" Vân Thiên Nhược, cô đứng dậy ". Giống như là chịu đủ cô rồi, lạnh giọng ra lệnh.
Vẫn bất động giống như không có nghe thấy.
" Đứng dậy ".
Không hiểu tại sao anh chần chờ không đi, cô lại không muốn ᴆụng chạm anh. Tay cầm lấy túi xách, lướt qua không thèm nhìn anh một cái, chân bước đi về trước.
Trình Dật Hàn nhìn cô đi về phía trước, một câu cũng không nói rõ ràng đang xem nhẹ sự tồn tại của anh.
" Cô dám bước thêm một bước nữa, giao dịch xem như hủy ".
Nhìn chiếc áo vest chỉ vừa vặn che tới bắp đùi cô, bỗng một cỗ nóng lan khắp người anh. Đây đơn giản là sinh lí bình thường của đàn ông, anh có một chút phản ứng cũng là đương nhiên. Nhưng anh tuyệt sẽ không mất khống chế mà ᴆụng vào cô.
Ghê tởm.
Nghe đến " giao dịch ", cô không thể không nhượng bộ anh. Chậm rãi quay đầu lại, một chút né tránh ánh mắt anh.
" Anh muốn nói gì? ".
" Lên xe ".
Tự nhủ lòng " Vân Thiên Nhược, nhịn một chút. Qua hết lần này sẽ không có gì phải dè dặt anh ấy nữa ".
Răm rắp làm theo, bước lại chiếc xe. Tần Dạ đã đứng ở đó, tay mở cửa ghế sau cho cô.
" Cảm ơn ".
Tiếp đó, ngoài dự đoán ghế bên cạnh cũng lún xuống.
Ngạc nhiên đề phòng, cô xịch sát ra ngoài. Anh ngồi ở đây làm gì, phía trên không phải còn ghế sao?
Hành động né tránh của cô, anh càng không muốn thuận theo. Thân thể cao lớn sát lại, thành công tháo gỡ xuống gương mặt bình thản vừa rồi.
" Anh... Đừng lại gần tôi ". Bộ đồ trên người khiến cô không được tự nhiên chút nào.
" Tại sao không thể? ". Hôn cũng đã hôn qua, nơi không thể chạm cũng đã chạm qua. Anh ngược lại muốn biết còn có gì không thể?
Ý nghĩ này có từ trước, không mất một giây suy nghĩ liền dễ dàng nói ra lí do:
" Nam nữ thụ thụ bất thân ".
Không cùng cô so đo, anh nghiêng người qua lại vẫn ngồi yên, không có ý định nhích qua.
" Cô định cứ như vậy mặc luôn áo tôi "
" Tôi... sẽ mua trả...".
Lạnh giọng cắt đứt, lại khiến gương mặt lo sợ của cô càng biến sắc:
" Không cần, tôi muốn cô lập tức cởi ra ".
Tay nhỏ dùng sức nắm chặt lấy áo, giống như chiếc phao cứu mạng:
" Anh không được quá đáng như vậy ". Cô còn không dễ dãi như vậy, anh nói cô cởi cô phải cởi. Nói cô mặc cô liền mặc, bây giờ lại nói cô cởi.
Để cô sợ hãi, là cảm giác vui lòng mà Trình Dật Hàn hiếm có.
" Cô ăn mặc như vậy, chẳng qua là muốn quyến rũ tôi không phải sao? "
Nếu muốn quyến rũ anh, cô đã làm từ mấy năm trước, sẽ không chờ đến bây giờ.
" Ngượng ngùng, để anh hiểu lầm rồi. Đối tượng tôi quyến rũ không phải là anh ".
Vừa dứt lời, cô lại muốn nhanh chóng cắn đứt lưỡi mình. Hiện tượng miệng nhanh hơn não khi nói chuyện với anh cô sẽ không kiềm chế được. Cô tự dưng lại quên mất tình huống hiện tại, còn chưa thể chống lại anh lúc này.
" Tôi nhớ nhầm rồi đi. Cô là muốn quyến rũ đám người kia ".
Trình Dật Hàn thanh âm, dễ dàng nhận ra lửa giận vô cớ.
" Bọn họ kêu cô cởi cô liền cởi, bây giờ tôi kêu cô cởi cô cũng nên làm tương tự như vậy ".
Vân Thiên Nhược không ngờ một câu nói khích bác anh, lại bị anh trả lại ngàn vạn xấu hổ.
" Tôi không phải đã theo lời anh mà làm rồi sao? ".
" Tôi lại không nhìn thấy ". Anh hiện tại nói cô cởi cô còn chưa có làm, lại còn lí sự.
" Anh còn vờ như không biết gì. Nếu không phải anh nói với... ".
Anh không có lí do gì phải giải thích cả, cô hiểu bản thân thấp bé là tốt. Anh đuổi việc cô ta không phải vì muốn đòi lại công bằng cho cô. Mà bởi vì anh tức giận khi cô ta tự cho mình thông minh, tự ý hành xử.
" Cô có thể không nghe theo ".
Nếu còn lựa chọn khác, cô sẽ không đánh mất tự tôn cầu xin anh.
" Nếu không phải anh nắm trong tay Triệu Thị. Tôi cần phải làm như vậy sao? ". Thẳng thắn chính là tính cách của cô, cô đã nghĩ muốn tránh xa khỏi cuộc đời anh.
Nữ nhân đáng giận.
Ánh mắt anh lúc này đặc biệt âm ngoan, lạnh giọng lại thô lỗ nắm chặt bả vai cô.
" Chỉ cần ai có thể cho cô lợi, cô đều làm theo. Phải hay là không? ". Nữ nhân hai lòng anh không lạ, nhưng mặt dày như cô anh chưa thấy qua.
Cô có phải nhắc nhở anh không? Anh nói nhỏ cô nghe rất rõ rồi, không cần phải lớn tiếng như vậy. Càng không cần hở chút là dùng bạo lực với cô. Cô sẽ không sợ anh, Tần Dạ cũng ở đây cô càng không sợ.
" Phải. Anh hết lần này đến lần khác áp bách tôi, tôi cũng đã chịu đủ rồi. Nếu chỉ vì việc tôi vô cớ được nhờ vả để vào công ty anh, khiến anh bất mãn. Anh hoàn toàn có thể nói, tôi có thể nghỉ việc không chút do dự. Bởi vì tôi là cấp dưới cho nên những chuyện anh làm rất vô lí, tôi cái gì cũng không nói lại anh. ".
Dừng một chút lấy sức cô lại nói:
" Tôi chưa thấy qua ai hành xử ngông cuồng như anh vậy. Thời điểm muốn tôi lên xe liền kéo lên xe, tức giận rồi thì đuổi tôi xuống. Anh nói tôi phải thể hiện cho anh thấy, tôi cũng đã làm. Nhưng giờ anh lại nói tôi có thể không làm. Từ đầu anh vốn dĩ đã sắp xếp đâu vào đấy, có cho tôi cơ hội từ chối sao?".
" Anh tưởng rằng tôi muốn tìm anh sao? Nếu người khác có thể giúp tôi, tôi sẽ không dại khờ mà tìm đến anh để rước nhục vào người ".
Một chút cũng không muốn chịu thua khí thế của anh. Bả vai bị anh dùng sức làm đau lại không muốn biểu lộ ra ngoài.
Cô lúc này dám lớn tiếng chỉ trích anh.
Trình Dật Hàn không phải nam nhân bạo lực phụ nữ, nhưng nữ nhân này lại muốn thách thức anh. Bây giờ cô đang ở thế bị động cầu xin anh, lại vọng tưởng nghĩ đến sự giúp đỡ người khác.
Đáng tiếc, chuyện này ngoài anh ra ai cũng sẽ không giúp được cô. Cho dù cô có bày ra bộ dáng " phong tình vạn chủng, kiều mị bách thái "* cũng không ai dám đối đầu với anh.
" Vân Thiên Nhược ".
Theo tức giận của anh, cánh tay hữu lực giơ lên muốn dập tắt lửa giận ngùn ngụt trong anh. Cách duy nhất chính là để nữ nhân không biết điều này khuất phục.
Vân Thiên Nhược vẫn còn ám ảnh cái tát giáng trời của đàn ông kia. Bây giờ lại chứng kiến Trình Dật Hàn lại muốn đánh mình, trong lòng dấy lên cảm giác đau nhói.
Đau ở tim vẫn là nhiều hơn, cô nói gì sai chỗ nào?
Mi dài run rẩy, môi khẽ giật lại quật cường mở đôi mắt to nhìn khuôn mặt nam tính lại hung ác trước mặt.
Đôi con ngươi trừng anh không sợ hãi, kéo tâm trí anh trở lại.
Anh tốt nhất là đánh cô thật mạnh, để cô nhìn rõ một chút nam nhân cô yêu có bao nhiêu tàn nhẫn. Cũng để anh biết, Vân Thiên Nhược cô không phải con rối.
Trình Dật Hàn anh trước giờ không đánh phụ nữ, cho dù người anh hận thấu xương anh cũng sẽ không động thủ.
Tần Dạ chăm chú lái xe lại không nghe xót từ nào hai người nói chuyện. Anh phát hiện thiếu gia rất lạ, khi thấy thiếu gia dễ dàng tức giận với Vân Tiểu Thư anh thật ngạc nhiên. Còn không tin vào mắt mình khi thấy thiếu gia muốn ra tay đánh người.
Hình ảnh này của thiếu gia, anh chưa từng thấy qua. Dường như từng câu nói của Vân Tiểu Thư dễ dàng khiến thiếu gia tức giận. Anh nghe, lại thấy rất đỗi bình thường. Vị Tiểu Thư này, cũng thật đặc biệt, lại sẵng giọng chỉ trích thiếu gia.
Che giấu cảm xúc khác lạ nhanh chóng, Trình Dật Hàn đẩy mạnh Vân Thiên Nhược ᴆụng vào thành xe.
" Ưm.. ". Bất ngờ khiến Vân Thiên Nhược rên nhẹ, tránh được đau đớn trên mặt. Lại tránh không khỏi cái nhói trên lưng, cái đẩy mạnh tay lại ᴆụng vào vết thương người đàn ông hung dữ kia đem lại.
Trình Dật Hàn ngồi cạnh dễ dàng nghe được tiếng rên khe khẽ của cô, lại không chút nào thấy có lỗi.
Chọc giận anh, hậu quả cô nhận sẽ không tốt.
Lúc xuống xe, một thanh âm không chút cảm xúc truyền đến:
" Sáng mai đến công ty gặp tôi, sẽ không có cơ hội lần hai cho cô ".
Tức giận lại không thể không đáp lại anh, mục đích của cô đã sắp thành.
" Tôi sẽ đi ". Nhục nhã hôm nay cô phải chịu là để đánh đổi Triệu Thị, sao có thể bỏ giữa chừng.
(*) Phong tình vạn chủng, kiều mị bách thái: Cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc