Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài - Chương 17

Tác giả: Dương Tiểu Bạch

Lấy Thân Báo Đáp
Trình Dật Hàn xử lí văn kiện, vẫn là không vui vì Lục Tử Kiện ngồi lì từ sáng đến giờ. Có chút không kiên nhẫn hỏi:
" Công ty cậu có phải không sắp phá sản? ".
Lục Tử Kiện có chút hồ đồ, thận trọng quan sát vẻ mặt đen thui Trình Dật Hàn. Lục Tử Kiện làm như nhìn ra điều gì, cười lớn tiếng:
" Cậu là buồn bực vì tôi ở đây cản trở chuyện tốt của cậu?".
Trình Dật Hàn không vui lạnh lùng nhướng mày. Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ đến chuyện gì vậy?
" Thời gian làm việc tôi trước giờ không có hứng thú!".
Lục Tử Kiện gật gật đầu như tin, vẻ mặt cười đểu lại có ý khác, xem đồng hồ, Vân Thiên Nhược chắc cũng sắp nghỉ trưa rồi đi, liền đứng dậy:
" Giờ nghỉ trưa rồi, tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa! ".
" Nghỉ ngơi " đặc biệt được nhấn mạnh, có ngốc cũng nghe ra được ý nghĩa sâu xa của nó.
Trình Dật Hàn nhìn cũng không nhìn Lục Tử Kiện, có chút ngoài ý muốn nhìn màn hình máy tính. Vẻ mặt lạnh xuống, nhíu mày thật chặt.
Lục Tử Kiện biết Vân Thiên Nhược sáng giờ chưa ăn gì, vốn là muốn cùng cô ăn bữa trưa. Ai ngờ cô nói còn rất nhiều việc không thể đi được. Lục Tử Kiện quyết định đi mua về công ty.
Vân Thiên Nhược ngao ngán nhìn đống tài liệu mới chỉ xử lí xong một nửa. Tài liệu hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, những đồng nghiệp đã làm xong và ra ngoài ăn trưa rồi. Xem ra trưa nay cô lại phải nhịn nữa rồi.
Giờ phút này Lục Tử Kiện và Vân Thiên Nhược đang ngồi trong phòng ăn trưa. Lục Tử Kiện mua hai phần cơm hải sản. Vân Thiên Nhược trong lòng đều là ấm áp.
" Tử Kiện, chuyện sáng nay còn chưa cảm ơn anh tốt. Giờ anh lại mua cơm cho tôi nữa. Tôi phải báo đáp anh thế nào đây! ".
Nhìn Vân Thiên Nhược áy náy vì nhận sự giúp đỡ của mình, Lục Tử Kiện nói đùa:
" Lấy thân báo đáp, thế nào? ".
Vân Thiên Nhược chút nữa là sặc, biết Lục Tử Kiện đùa nhưng lại không có vạch trần.
" Được thôi, nếu như không cách nào báo đáp. Vậy cứ thế làm đi! ".Bộ dạng Vân Thiên Nhược nghiêm túc, Lục Tử Kiện có chút hít thở không thông.
" Cô đây là nói thật?". Anh đột nhiên lại có chút căng thẳng, nếu cô thật sự đồng ý anh phải nói như thế nào? Cô lại vẫn chưa có bạn trai, có thể hay không trong lòng cô cũng có một chút để ý đến anh.
Vân Thiên Nhược đột nhiên lại rất muốn đùa, đã thật lâu cô không có tâm tình tốt như vậy.
" Đương nhiên! ". Đôi mắt lại như có liếc nhìn Lục Tử Kiện, tặc tặc lưỡi:
" Thân hình anh tốt như vậy, còn rất dễ nhìn. Tính ra, tôi là người được lời rồi! ".
Lục Tử Kiện nào còn tâm trạng để đùa, anh từ khi nào cho người khác đánh giá mình như vậy.
Thấy vậy, Vân Thiên Nhược cười còn lớn tiếng hơn. Thanh âm tiếng cười cùng vẻ mặt đỏ bừng vì cười, Lục Tử Kiện nhìn thẫn thờ đến mất hồn. Cô gái này, rất đặc biệt, càng tiếp xúc càng thấy rất lạ.
Chuyện Vân Thiên Nhược mới một hôm đã truyền khắp cả công ty rồi. Đúng thật, điều tốt thì không ai biết tiếng xấu thì ai ai cũng biết.
Vân Thiên Nhược cũng chẳng hơi đâu lại đi để ý những lời nói phóng đại đấy. Vân Thiên Nhược cô là ai chứ, cô không nói gì không phải sợ họ, mà là cô cảm thấy không đáng chút nào. Có thể có một người bạn tốt như Lục Tử Kiện, Vân Thiên Nhược đã cảm thấy...
" Cảm thấy thế nào nhỉ?? ". Vân Thiên Nhược cười đến thất hồn lạc phách, cô không biết mình tiếp xúc gần anh, có mang lại điềm xấu gì cho anh không nữa. Nhưng thật lâu rồi, bên cạnh cô không có ai quan tâm cô như vậy, cô tiếc nuối khi không làm bạn với anh.
Hiện tại suy nghĩ của cô đã trưởng thành hơn trước, cô không muốn mình cứ cô đơn như vậy. Ai chân chân thật thật muốn làm bạn cùng cô, cô sẽ không từ chối. Cô sẽ giống như mọi người có bạn rồi một ngày nào đó sẽ có người yêu.
Mấy ngày nay Lục Tử Kiện buổi trưa luôn mua cơm đến cùng cô ăn. Tài liệu phải dịch nhiều, ngày nào cũng phải đi sớm về khuya, có Lục Tử Kiện trò chuyện cô thấy thật vui. Anh chỉ đến cùng cô ăn trưa một lúc rồi đi về, bảo là một mình anh ăn rất nhàm chán.
Lục Tử Kiện đường đường là tổng tài của một công ty lớn không thua gì công ty X. Nhưng Vân Thiên Nhược thấy anh cũng rất rảnh rỗi, không có suốt ngày bận rộn ngồi trong phòng làm việc như ai kia.
Bây giờ Vân Thiên Nhược đã rất đói rồi, Lục Tử Kiện hôm nay lại trễ như vậy. Hiện tại lại đến giờ làm việc, nếu có đến cũng không thể lại nói chuyện ăn cơm rồi.
Trong phòng giám đốc.
Trình Dật Hàn hàn khí khắp người, nhìn Vân Thiên Nhược ngồi ngẩn người cười thầm, một chốc lại nhìn đồng hồ rồi vẻ mặt ủ rũ xuống. Vân Thiên Nhược cực khổ mấy ngày nay, đến gần khuya cô mới về.
Thế nhưng trong lòng anh vẫn là sinh khí, ngày ngày làm như thế việc tại sao trong ánh mắt cô không phải là chán nản. Có phải là mỗi ngày đều có Lục Tử Kiện đến bầu bạn nên đặc biệt cao hứng. Trình Dật Hàn không có ngăn cản Lục Tử Kiện vì giờ đó là nghỉ trưa, cậu ta lại có thể thoải mái đi lại trong công ty anh. Nhìn hai người họ ăn cơm, cười đùa thân mật Trình Dật Hàn nhìn thật chướng mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc