Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài - Chương 05

Tác giả: Dương Tiểu Bạch

Cô Cũng Có Gia Đình
Mọi người đã sớm đi ngủ hết rồi. Vân Thiên Nhược thật không muốn đánh thức họ dậy nhưng giờ cô không biết phải đi đâu cả. Cô nhìn về ngôi nhà bỏ hoang bên cạnh, trong lòng nghĩ, nếu như năm đó không phải tại cô, thì bây giờ có phải đã không bị bỏ hoang như vậy rồi không? Người giúp việc từ trong ra mở cổng cho cô.
" Đại tiểu thư, cô về rồi! ".
" Dì Thẩm, thật ngại quá, khuya như vậy còn phiền dì!"
" Không sao, dì còn chưa có ngủ. Con nhanh lên phòng nghỉ ngơi đi, chắc mệt cả ngày rồi ". Vẻ mặt dịu dàng phúc hậu của dì Thẩm như sưởi ấm cho cõi lòng Vân Thiên Nhược vậy.
" Cảm ơn dì!". Vân Thiên Nhược đi thẳng lên lầu rồi dừng lại trước căn phòng đã mấy tháng cô chưa bước chân vào. Ngày hôm nay đúng là rất mệt mỏi, tắm rửa xong, cô không suy nghĩ gì mà trực tiếp ngủ, chỉ một lát là thiếp đi.
Sáng hôm sau Diêu Thanh Nhan biết tin con gái hôm qua đã về nhà thì trực tiếp đi lên lầu, không đánh thức Vân Thiên Nhược mà nhẹ nhàng đem cửa đẩy vào. Nhìn Vân Thiên Nhược ngủ say giấc, trong lòng người làm mẹ bình yên rồi. Bà biết, con gái đi học xa chắc phải chịu không ít cực khổ rồi. Đau xót nhưng bà hi vọng con gái bà có thể trưởng thành, có thể chống đỡ mọi khó khăn. Bà nuối tiếc vì bà không làm được điều đó, bà biết con gái bà làm được, vì con thực mạnh mẽ và kiên cường. Hi vọng con sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của người mẹ này, Nếu ba con còn sống, tin tưởng ông ấy sẽ rất vui khi thấy con có thể độc lập như vậy, không cần dựa dẫm vào người khác. Rất nhiều thứ mẹ không thể cho con, mẹ chỉ có thể cầu nguyện cho con dù gặp chuyện gì cũng có thể thuận lợi vượt qua. Chuyện năm đó, vốn không phải lỗi của con, con không cần tự trách mình.
Diêu Thanh Nhan vuốt nhẹ khuôn mặt Vân Thiên Nhược, đầy nâng niu, khóe miệng cười thật hạnh phúc.
" Cực khổ cho con rồi! ".
Ánh mắt của bà đỏ hoe, vừa vui mà lại vừa xót xa.
Vân Thiên Nhược động đẩy mắt, Diêu Thanh Nhàn cũng bình ổn lại cảm xúc.
Hơi dụi dụi mắt, Vân Thiên Nhược ngồi dậy, giọng nói còn pha chút uể oải mới ngủ dậy.
" Mẹ! Có chuyện gì sao?"
" Không có gì, mẹ nghe nói tối qua con về khuya, mẹ lên xem coi con thế nào!"
" Con khỏe lắm mẹ, ngủ một giấc thật thoải mái! Mẹ, mẹ có khỏe không? Dượng có đối tốt với mẹ không? "
"Mẹ tốt lắm, dượng con đối xử với mẹ rất tốt, con không cần lo lắng!".
" Như vậy con yên tâm rồi, con chỉ cần mẹ sống thật tốt, thật tốt là con an lòng rồi! ". Vân Thiên Nhược ôm chặt lấy mẹ thủ thỉ.
" Con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy! ".
" Dạ, con đã lớn rồi mà! ".
" Con dậy tắm rửa rồi ăn sáng đi, có nấu món con thích đó! ". Diêu Thanh Nhan yêu thương xoa đầu cô.
Nghe vậy, Vân Thiên Nhược nhảy nhanh xuống giường, giọng vang lại:
" Tuân mệnh!"
Diêu Thanh Nhan vẫn là không nhịn được cười, vẫn trẻ con như vậy, nhắc đến đồ ăn lại háo hức cả lên. Ăn nhiều như vậy tại sao vẫn không có thịt chút nào.
Lúc cô xuống lầu, mọi người đã ngồi vào bàn ăn hết rồi, nhìn thấy Dượng cô lễ phép chào:
" Chào buổi sáng dượng. Hôm qua con về trễ nên không chào hỏi dượng được. "
Triệu Chánh Đạo cười nói:
" Về là tốt rồi. Nào, lại đây ăn sáng, đã lâu rồi con chưa về nhà, ở bên ngoài có phải chịu thiệt thòi rồi không? "
" Dạ không đâu ạ! Mặc dù không tốt như ở nhà nhưng con không thấy khổ đâu ạ."
" Lần này con về khi nào lại đi? "
" Con tính tuần sau ạ, mà giờ đột nhiên có chút chuyện nên chiều con phải đi rồi ạ"
" Nhanh như vậy sao? ". Diêu Thanh Nhan gắp miếng thịt cho cô rồi hỏi.
" Dạ mẹ "
" Chị không ở lại chơi với em sao, em muốn chị dẫn đi chơi!". Triệu Thanh Ca ngước khuôn mặt bầu bĩnh chăm chú nhìn cô.
" Lần sau chị sẽ dẫn em đi có được không! Bé Thanh Ca ở nhà phải nghe lời ba mẹ có biết không".
" Dạ, em ngoan lắm ".
" Đây, ăn nhiều một chút cho nhanh lớn nào".
Vân Thiên Nhược gắp đồ ăn cho em, Triệu Thanh Ca cười híp mắt. Triệu Chánh Đạo và Diêu Thanh Nhan cũng nhìn nhau cười thỏa mãn, hài lòng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
" Mẹ, Chánh Phàm như thế nào rồi "
" Tháng trước nó có về, nhưng việc gấp gáp, hai ngày lại bay qua, nên không có nói cho con".
" Cũng lâu rồi, chưa gặp cậu ấy".
" Tiểu Phàm chỉ một năm nữa là tốt nghiệp rồi, chỉ đào tạo 3.5 năm thôi!"
" Nhanh như vậy, có thể nhanh chóng giúp dượng quản lí công ty rồi!"
" Haha, đúng vậy, dượng cũng nên nghỉ ngơi rồi "
Bữa ăn sáng tràn ngập tiếng cười, dượng thì phải đến công ty, mẹ đã đưa bé Thanh Ca đi học. Vân Thiên Nhược nhàm chán nên đi phụ dì Thẩm làm việc lặt vặt. Thật ra, không cần phải thuê giúp việc nhưng vì dượng không muốn mẹ cực. Làm việc lâu năm nên dì Thẩm cũng như một thành viên trong nhà vậy.
Đến chiều, Vân Thiên Nhược lại phải đi. Thật sự cô vẫn chưa muốn đi. Nhưng lại không thể không đi. Cô rất ghét cái cảm giác của bản thân khi đối diện với Trình Dật Hàn. Lần này có duyên gặp lại nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau rồi, chỉ cần cô rời khỏi thành phố A thì chuyện gặp lại anh sẽ rất khó. Cô không muốn lại đi lên vết xe đổ của mình, cô thật không chắc chắn bản thân thật sự đã quên cái cảm giác rung động của nhiều năm trước. Nếu không tại sao cứ cố chấp mà không chấp nhận ai, xem ra cô phải nhanh chóng kiếm một mối tình rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc