Phía Sau Một Cô Gái - Chương 14

Tác giả: Ploy Ngọc Bích

MẸ ĐÃ TỪNG YÊU
Dresden giữa tháng 3 năm 1988.
Tôi ngồi trên bậc thềm trước toà nhà chính của trường đại học, hai tay ôm vòng lấy thân mình. Trời đã vào xuân mà vẫn quá lạnh! Không khí rét buốt làm tôi run rẩy, dù tôi đã nhét người vào hai lớp áo bông. Lạnh làm tôi tái nhợt xanh xao, hệt một kẻ đang ấp trong người khối bệnh. Nhưng chỉ ít phút nữa thôi, khi francis hết giờ học và đến bên tôi, tôi sẽ hồng hào trở lại.
Kia rồi! Mái tóc vàng óng xoăn xoăn của anh thấp thoáng trên hành lang toà nhà đối diện. Hừm …có chuyện gì đây? Sao mặt anh căng thẳng thế kia?
Dresden cuối tháng 5 năm 1988.
Mùa hè thổi phù phù cái nóng hầm hập đặc trưng khắp Dresden . Tôi lững thững rời phòng học lê bước trên con đường đá qua khuôn viên xanh um của trường. Cách tôi hơn trăm met, Francis đang ngồi chờ tôi trên ghế băng gô. Anh có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi thở dài, cố níu bước chân mình chậm thêm. Tôi cũng có chuyện muốn cho anh biết nhưng lòng đang còn phân vân.
Tôi dừng lại quan sát anh. Bàn tay lớn ấp áp là “ máy sưởi” cho bàn tay tôi bé nhỏ trong hai mùa đông qua. Anh có mái tóc vàng bồng bềnh lãng tử và đôi mắt xanh thăm thẳm. Tôi bước đến bên anh. Anh ngước lên nhìn tôi. Ngay thời khắc ánh mắt bối rối của anh chạm vào mắt tôi, tôi ngã xuống.
ôi đang chao đảo đâu đó trong không khí thì có người vực tôi dậy. là Francis. Anh hớt hải đặt tôi ngồi dựa vào mình. Anh ôm nhẹ lấy đầu tôi, dịu dàng đưa cây kem sữa lên ngang miệng tôi cho tôi hớp nhẹ từng miếng. Cơn dễ chịu tăng lên thêm mất phần. Thế nhưng, tôi vẫn mệt lả.
Dresden đầu tháng 11 năm 1988.
Đêm. Tôi dựa vào chiếc gối bông, nửa nằm nửa ngồi trên giường. Căn phòng được thắp sáng leo lét bởi ngọn đèn đường. Cửa sổ khép hờ. Thi thoảng, gió thổi qua khe hở làm tấm rèm trắng cứ phất phơ như ma trơi nhưng tôi chẳng sợ. Con ma trong lòng tôi còn đáng sợ hơn bất cứ ma quỷ nào trên đời.
Có tiếng lục cục dưới bếp, Chắc Francis đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho mình. Đã nhiều tuần rồi, đêm nào anh cũng dỗ cho tôi ngủ rồi mới ***ng đến công việc riêng. Tôi đưa mắt nhìn sang chiếc bàn đặt cạnh giường ngủ, một đống lọ thuốc. Tôi quờ tay hất chúng xuống đất và rên lên một tiếng lớn. Chưa đầy hai giây sau, anh hấp tấp đẩy cửa chạy vào.
Dresden, 21-12-1988.
Tôi ngồi trên giường ngắm những bông tuyết tí xíu ngoài cửa số đang uyển chuyển chao liệng trong không khí.
“em yêu, cây thông của em này! Cười với nó một cái nào!” Francis tươi cười đứng trước mặt tôi.
Tôi khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn anh. Anh đặt cây thông lên bậu cửa sổ, rồi đưa cho tôi thuốc sáng cùng một ly nước. tôi ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng cùng một hớp nước. Xong xuôi anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi và kéo chăn đắp ngang lên người tôi rồi ra khỏi phòng.
Tiếng cửa chính khẽ khàng sập lại, francis đã đi. Tôi nhổ mấy viên thuốc đang nén dưới lưỡi ra lòng bàn tay, rồi đi vào phòng tắm.
Dresden, đầu tháng 2 năm 1989.
“ Anh muốn biết chính xác ngày nao em sẽ ૮ɦếƭ hay sao mà đòi đi theo vào phòng khám?” Tôi gắt gỏng” Anh chỉ muốn gặp bác sĩ để biết làm cách nào chăm sóc em tốt hơn mà thôi”. Giọng anh mất bình tĩnh.
“em không cần. Anh đi đi. Em sẽ về nước. Em không làm gán*** cho anh nữa”.
Tôi vừa khóc vừa chạy dọc hành lang. Francis đuổi theo tôi, hốt hoảng níu tôi lại, ôm ghì tôi vào lòng. Tôi tức tưởi khóc, nửa ngất nửa tỉnh trong vòng tay anh. Hôm đó tôi bỏ buổi khám.
Tôi lẳng lặng lo thủ tục về nước. Hơn một tuần sau, vào một buổi chiều anh đang trong lớp học, tôi bước lên máy bay
Tôi gấp quyển sổ lại, lún sâu hơn vào chiếc ghê sopha êm ái. Tám năm trước, trong lần chuyển nhà từ Berlin đến Munich tôi bắt gặp cuốn sổ này trong chiếc hộp đựng giấy tờ của mẹ. Từ đó nó trở thành tác phẩm “ văn học” yêu thích nhất của tôi.
Mỗi lần muốn đọc tôi phải chờ mẹ đi vắng rồi lén lấy ra khỏi ngăn tủ của mẹ. Sau đó, tôi lại khéo léo đặt nó về chỗ cũ, xoá sạch dấu vết.
Tôi sinh vào cuối tháng 10 năm 1989 tại Hà Nội. Mẹ tôi chưa từng kết hôn. Tôi theo mẹ sang Đức năm bảy tuổi và chưa từng biết mặt bố. Tôi là con lai, da trắng mũi cao. Tóc nâu vàng và mắt nâu sẫm. Là sự kết hợp hoàn hảo của tóc vàn, mắt xanh từ bố và tóc đen, mắt đen từ mẹ? Phải chăng chàng trài Francis chính là bố tôi?
Trước khi có tôi, mẹ đã du học ở Đức, nhưng tôi chưa nghe mẹ kể về thời sinh viên của mình. Tôi không thôi tò mò về Francis. Tuy nhiên, tôi luôn bịt miệng mình lại mỗi lần tôi toan định hỏi mẹ. Chẳng không ngoan gì mà lại tự thú chuyện lục lọi tư trang của người khác.
Hơn nữa, từ ngày tôi còn nhỏ, mẹ luôn lảng tránh chỉ đề về bố và gắt gỏng cực độ khi ai đó cố ý nhắc nhiều đến người đàn ông là bố tôi. Tốt nhất, tôi không nên ngắt nhéo cái vết thương chưa lành lặn của mẹ. Tôi nên thoả mãm với câu chuyện trong cuốn sổ và để trí tưởng tượng của mình chạy rông. Nếu cuốn sổ viết về hành trình tình yêu của bố mẹ, thì có gì đó rất kỳ quái ở đây?
Cô gái trong đấy bệnh rất nặng và bản thân đã đầu hàng thần ૮ɦếƭ, không có tí hợp tác nào trong việc uống thuốc, khám bệnh. Đâu có vẻ gì giống mẹ tôi. Mẹ yêu đời, biết tận hưởng mọi thứ vui, uống bia, nhày đầm, trượt tuyết, mua sắm và mẹ rất khoẻ. Hay cuốn sổ chẳng qua chỉ là tập bản thảo dang dở về một câu chuyện hư cấu. Biết đâu ngày trẻ, mẹ từng ôm mộng thành nhà văn?
Thế nhưng, ngày cuối cùng trong cuốn sổ viết “Dresden, đầu tháng 2 năm 1989”, tức gần 9 tháng sau thì tôi chào đời. Phải chăng mẹ đã bỏ đi khi biết có mang tôi? Vậy chuyện bệnh tật là sao? Trong những câu chữ nghiêng nghiêng rất duyên dáng kia, có bao nhiêu phần sự thật?
- Con có muốn uống chút R*ợ*u cho ấm người không?
Tôi giật thót. Mẹ đứng bên cạnh từ bao giờ. Tôi nhìn mẹ không chớp mắt. Mặt mẹ có nét thất thần. Mắt mẹ nhìn vào cuốn sổ trên đù* tôi. Rồi mẹ quay lưng bước vào bếp.
Mẹ đặt hai ly R*ợ*u đó lên bà, vặn lớn máy sưởi lên một chút rồi ngồi vào chiếc ghế so-pha đối diện. Mẹ chìa tay về phía tôi, ra hiệu đưa trả cuốn sổ.
- Ôi cái thời đáng yêu đáng nhớ!
Giọng mẹ ngọt ngào tay lật từng trang giấy vàng.
- Con tìm thấy nó khi nào?
- Khi mình vừa chuyển nhà đến Munich!
Tôi nuốt nước bọ, chờ cơn thịnh nộ dội lên đầu mình .
- Cất giữ cơn tò mò từng ấy năm, con làm mẹ bất ngờ đấy, con gái ạ!
Mẹ mỉm cười, ánh mắt mẹ ௱ô** lung vào một điểm không cố định trên cuốn sổ.
- Thế con không muốn hỏi gì sao?
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, chẳng biết nên nói gì. Mẹ nhìn tôi, cười lớn. Và mẹ bắt đầu kể, đúng hơn là mẹ bắt đầu bóc nghĩa từng trang viết.
Dresden, giữa tháng 3 năm 1988
Francis là tình yêu đầu, tình yêu duy nhất và cũng là nỗi dày vò suốt đời mẹ. Mười bảy tuổi mẹ sang Đức du học. hai năm sau mẹ gặp và yêu Francis.
Anh yêu đôi mắt đen huyền bí của mẹ. Anh đắm đuối cảm giác mịn mơn man mỗi khi luồn qua làn tóc đen dày, thẳng mượt của mẹ. Anh ngất ngây bởi vẻ Á Đông tinh tế, e ấp dịu dàng quá đỗi của mẹ. Có một thời, trong mắt francis, mẹ là một nữ thần.
Thế nhưng, trái tim non trẻ thường thích bay nhảy. Trong mắt francis bắt đầu có chỗ cho các cô gái khác. Mẹ bất an khi vô tình thấy anh nói chuyện với cô tóc nâu trong lớp học. mẹ thoáng run khi họ cười đùa với nhau và khi cô ấy gục trán trên vai anh.
Có một chuyện xảy ra. Bên cạnh mẹ, Francis hay suy tư hơn. Đôi lần, anh nhìn thẳng vào mắt mẹ định nói gì đấy nhưng lại thôi.
Dresden, cuối tháng 5 năm 1988
Phải nhìn thẳng vào sự thật: Francis muốn chia tay. Anh có tình cảm mới. Một cô gái Đức, cùng ngôn ngữ, cùng văn hoá, cùng nếp sống. Dù sao họ cũng dễ đồng cảm với nhau hơn khi cuộc sống bắt đầu quăng vào mỗi sinh viên những lo nghĩ: ra trường phải tìm việc làm. Tranh đấu leo lên các nấc thang xã hội, lập gia đình …
Francis sắp tốt nghiệp, sắp phải đương đầu với cuộc sống trên đôi chân của mình. Yêu mẹ khiến anh ấy thấy tương lai thêm bấp bênh. Mẹ sẽ về nước hay ở lại? Những khác biệt bám sâu trong gốc rễ văn hoá và nếp sống của hai người về lâu dài có thể dung hoà ổn thoả được? Mẹ hiểu nhưng mẹ không thông cảm.
Hôm ấy, Francis hẹn nói chuyện. mẹ đã tính toán …
Mẹ ngã quỵ xuống, sõng soài trước mặt anh. Anh hốt hoảng bồng mẹ chạy vào phòng y tế. mẹ chỉ lờ mờ cảm nhận được thân hình mình rung lên theo từng nhịp chân anh chạy. thi thoảng, hình như anh cúi xuống nhìn mẹ, ánh mắt lo sợ thật sự.
Dresden, đầu tháng 7 năm 1988
Mẹ xoay xở được một tờ giấy khám bệnh giả, chứng nhận bệnh ung thư. Francis đã ôm chầm lấy mẹ khóc huhuhu như một đứa trẻ.
Mẹ cũng khóc vì giận mình. Khóc để tiếp thêm can đảm đóng nốt màn kịch bệnh tậ. Khóc vì vui mừng đã hất được cẳng cô nàng tóc nâu. Khóc vì bất an… Mẹ không biết sau nhiều tháng, sau vài năm, mẹ phải kết thúc căn bệnh của mình như thế nào. Khóc vì ngu ngốc đã tự đeo cho mình cái gông cứng ngắc rồi sau đó quăng chìa khoá đi.
Để nhập vai và đạt, mẹ luôn âm thầm lải nhải rằng mình đăng mắc bệnh rất nặng, sắp ૮ɦếƭ.
Những lúc Francis ân cần chăm sóc, mẹ nửa hỉ hả, nửa nghi ngờ. Đấy là tình cảm thật, quan tâm thật hay chỉ là trách nhiệm là nghĩa cử cuối cùng? Biết đâu anh đang tự hỏi cô gái phiền toái này bao giờ mới ૮ɦếƭ để mình được tự do.
Mẹ đã bấu víu cái ý nghĩa cay nghiệt đó để làm động lực tiếp tục đóng vai con bệnh. Nếu bên mẹ là gán***, anh phải chịu Tra t** thêm một thời gian dài nữa. Cái giá phải trả cho việc phản bội.
Dresden, đầu tháng 11 năm 1988
Mỗi lần đến bệnh viện là mẹ muốn nôn, muốn phát bệnh thật sự. Mẹ đã bày đủ trò, khóc lóc van xin tự ái nổi đoá để ngăn francis theo vào phòng khám. Nếu không mẹ sẽ đùng đùng bỏ về và doạ vứt hết thuốc. mẹ luôn thắng.
Những lúc francis chờ, mẹ sẽ nấp một góc nào đó để trông chừng, đề phòng anh lén vào phòng khám tìm mình. Chờ khoảng thời gian hơn một tiếng thì mẹ lại lảo đảo bước ra với cái đơn thuốc chuẩn bị sẵn.
Đôi lúc mẹ thấy sợ. mẹ sợ rằng nếu cứ mãi giả bệnh thế này, sẽ có lúc bệnh tật sẽ ghé thăm mình thật sự. Mẹ hoảng loạn mỗi khi bất cẩn nuốt thuốc. Mẹ phải chạy ngay vào phòng tắm móc họng cho nô ra. Mẹ không dám ăn uống để nguỵ tạo hình dáng tiều tuỵ.
Mẹ ngày càng căm ghét francis. Mỗi khi anh dịu dàng đút từng thìa súp mẹ chỉ muốn phun vào mặt anh và hét lớn: “ Anh biến đi cho khuất mắt tôi. Vì anh, vì sự bội bạc của anh mà tôi ra nông nỗi này!”.
Mẹ bày mọi cách ℓàм тìин làm tội Francis. Đang đêm mẹ rên hừ hừ, la hét ra vẻ đau đớn đến cùng cực. Mẹ đập phá đồ đạc, quăng vỡ các lọ thuốc. khi francis ôm chặt lấy mẹ vỗ về an ủi, mẹ ra sức cào cấu, đấm thùm thụp vào người anh. Rồi mẹ khóc ngất, ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Có một lần mẹ hé mắt nhìn francis hì hục lau chùi. Tự nhiên mẹ thấy sống mũi mình cay cay. Một giọt nước mắt vừa uốn éo chảy xuống. Nếu mẹ đùng một cái ngồi dậy, nhào tới ôm chầm lấy anh và đi đứng khoẻ mạnh, liệu đôi mắt ấy có còn dào dạt tình cảm?
Dresden, sáng 21-12 năm 1988
Giáng sinh thứ ba, mẹ và Francis bên nhau. Năm ấy mẹ phải nằm ૮ɦếƭ gi trên giường, them thuồng nhìn người ta nặn ông già tuyết dưới sân, chơi trượt băng.
Tình yêu thật ra là cái quái gì? Tại sao mẹ phải đày thoạ thân mình để níu giữ một trái tim đã mọc cánh và chuẩn bị bay? Cuộc sống còn bao nhiêu thứ tươi đẹp, tại sao mẹ phải tự ràng buộc mình với chiếc giường trắng ớn lạnh này?
Francis có ý mùa xuân sang năm sẽ đưa mẹ nhập viện để được chăm sóc chu đáo hơn. Mẹ đã nổi trận lôi đình. Mẹ chẳng giận anh đã hết kiên nhẫn chăm nom mình. Mẹ lo sợ sự thật phơi bày ra. Nếu anh biết mình chỉ là con rối trong tay mẹ thì sao? Mẹ chẳng dám nghĩ đến những chuyện sau đó nữa.
Có một việc cần được sắp đặt chu đáo: Mẹ bệnh đã khá lâu rồi, đến lúc cần phải biến chuyển.
Dresden, đầu tháng 2 năm 1989
Mẹ cho phép tình trạng của mình khá lên. Mẹ không còn từ chối những món ăn yêu thích. Mẹ cũng đi học lại. mẹ đang chuẩn bị cho việc khỏi bệnh.
Mẹ vui, francis cũng vui. Thế nhưng chẳng biết tên ác mồm nào lại rỉ vào tai anh chuyện một người khi ở gần cái ૮ɦếƭ sẽ tỉnh táo khoẻ mạnh lại trong thời gian ngắn để tận hưởng những giây phút cuối cùng.
Thế là anh cuống cuồng đưa mẹ vào bệnh viện và kiên quyết không thoả hiệp với những tiếng khóc la của mẹ, một hai đòi theo vào phòng khám. Trên hành lang bệnh viện mẹ đành dùng lá bài cuối cùng là đòi bỏ về Việt nam.
Nếu trở về Việt Nam với bệnh tình như thế, chắc chắn anh không bao giờ còn gặp lại mẹ. Anh đành xuôi xị đưa mẹ về.
Mẹ đã hết can đảm sống trong lừa dối dai dẳng.
Có thể ban đầu, francis nán lại bên mẹ vì tình thương, vì trách nhiệm. Nhưng sau một thời gian, chút tình yêu còn sót trong anh đã lài phình nở thành một tình cảm sâu đậm. Tình yêu luôn khiến người ta ngạc nhiên.
Ánh mắt anh nhìn mẹ ngập tràn yêu thương, hệt như cái thời mà với anh mẹ là nữ thần. Anh ôm mẹ trong tay hàng giờ liền chỉ để chắc rằng nhịp thở của mẹ vẫn đều đặn. Nhưng mẹ chẳng thể xem đấy là chiến thắng cho mình.
Mẹ yêu Francis. Mẹ đã giành lại trái tim anh. Mẹ đã giữ được anh bên mình. Mẹ ra đi. Đấy là dấu chấm hết tuyệt diệu nhất cho chuyện tình này.
Mẹ bước lên máy bay với suy nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp, yêu và cưới một người khác. Nhưng khi tình yêu đan móc cùng những cơn nhớ quay quắt, cùng những cảm xúc đằng đẵng thì nó miễn nhiễm với thời gian, với mọi cố gắng để quên.
Tôi ngồi bất động trên ghế so-pha, hết nhìn mẹ lại nhìn cuốn sổ trên bàn. Người mẹ đơn thân sành điệu, độc đáo mà tôi vẫn tự hào. Bao nhiêu phần con người mẹ tôi đã biết và hiểu được?
Tôi nhăn trán, cố tưởng tượng ra mẹ ngày trẻ trong hình dáng của một cô gái ốm yêu, gầy rộc và nhợt nhạt. Tình yêu của mẹ, câu chuyện của mẹ… khiến tôi không khỏi bất ngờ. tâm trang tôi đầy những xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.
Mẹ nhìn tôi, chờ đợi một câu hỏi. Thế nhưng thanh quản tôi tê rần, không khả dĩ bật ra được một âm thanh nào. Mãi một lúc sau đó, thấy mẹ dợm đứng lên, tôi mới nghe giọng mình gấp gáp:
- Francis là bố con?
- Phải
- Mẹ có từng ân hận vì đã lừa dối và bỏ chạy không?
- Không. Ai cũng cần có một thời để nhớ.
- Thế tại sao mẹ lại viết cứ như là … như là … một người bệnh sắp ૮ɦếƭ thật sự? Tại sao mẹ không viết sự thật?
- Ai cũng có những lúc không thể hiểu nổi chính mình.
Mẹ cười nhẹ mắt nhìn ௱ô** lung vào không khí:
- Mẹ có từng viết thư, điện thoại hay email kể cho francis mọi chuyện?Ông ấy có đi tìm mẹ? ông ấy có giận mẹ chuyện đã …
- Năm con sáu tuổi, Francis sang Hà nội tìm mẹ. Mãi tận hơn sáu năm sau, ông ấy mới đi tìm mẹ.
Mẹ ngừng một lúc, tôi có cảm giác mẹ đang nuốt nỗi trách móc pha lẫn tiếc nuối:
- Qua một người bạn, mẹ biết tin và đem con vào Sài Gòn lánh mặt. Mẹ, hừm … thật sự đã phát hoảng. Mẹ sợ ông ấy trả thù, hay ςướק con đi, hay làm một chuyện tồi tệ nào đó để trừng phạt những hành động điên rồ của mẹ ngày xưa. Mẹ đem con bỏ chạy, Sài Gòn, rồi nước Đức. Dù sao nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Francis không bao giờ có thể nghĩ rằng mẹ đang ẩn nấp rất gần ông ấy.
Thề có chúa, khi mẹ dứt lời tôi thấy trong mắt mẹ ánh lên một tua nhìn ranh mãnh. Khi tôi còn đang ngẩn người, cố gắng tiêu hoá hết những gì vừa nghe, mẹ lại lên tiếng:
- Ngủ thôi con, khuya quá rồi. Sáng mai chúng ta sẽ đến Berlin. Con cần gặp Francis. Ông ấy đang nằm viện....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay