Phi Tử Của Ca Ca - Chương 107

Tác giả: Tất Minh Vũ

Đêm xuống thâm trầm.
Mai Tuyết Tình cùng Hàn Thanh, đái lĩnh từ biên cảnh mang về tới năm mươi tên quan binh, ngựa không dừng vó gấp rút trở về. Bây giờ, Mai Tuyết Tình rốt cục tin tưởng Trần Nhất Kiếm rồi! Hắn thật đúng là một nam nhân có tình có nghĩa! Hai miếng ngọc bội nọ hợp lại thật sự có thể điều động vạn đại quân, đủ thấy tâm ý hắn đối với Ngạo Mai! Xem ra, nàng hạ dược vào trong thức ăn của Trần Nhất Kiếm quả là một hành động sáng suốt. Nói vậy, bọn họ bây giờ sớm đã gạo nấu thành cơm rồi! Mai Tuyết Tình trong lòng cười thầm. Trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhà da diết.
Trở về đường xá phảng phất như gần hơn rất nhiều. Giờ sửu, bọn họ đã di chuyển gần đến đông trang. Xa xa, chỉ thấy nhà cửa, đèn đuốc sáng trưng.
Mai Tuyết Tình trong lòng dâng lên nỗi bất an. Có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Ruổi ngựa đến gần, bốn phía người ngựa chật như nêm cối. Thị vệ? Như thế nào thị vệ trong cung cũng tới? Như vậy nói rõ, Hạng Ngạo Thiên cũng đang có mặt ở đây? Hắn có phải thấy được phong thư nàng lưu lại hay không, cho nên mới cố ý đến đây thăm mình?
Mai Tuyết Tình lúc trước vẫn còn đối với hắn có chút oán hận, nhìn thấy thị vệ trong cung, lòng nàng cũng trở nên mềm xuống. Xem ra, hắn vẩn còn nhớ thương đến mình.
Mỗi thị vệ trong tay đều giương cao bó đuốc cháy hừng hực. Quang cảnh thật quá vĩ đại hả? Mai Tuyết Tình tạm thời quên đi lộ trình vất vả mệt nhọc, trong lòng vô cùng nôn nóng. Thời khắc qua đi bạch điêu bên người, dẫn đầu phát hiện được mục tiêu, nó vui sướng kêu to lên một tiếng, xà xuống đậu trên vai Hạng Ngạo Thiên.
Mai Tuyết Tình ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng bạch điêu, một thanh âm chói tai vang lên, “Ai nha… Hoàng thượng, đây là con chim gì vậy, thật đáng ghét nha!”
“Nghi phi?” Mai Tuyết Tình theo thanh âm bắt tới bóng người, “Nàng, như thế nào cũng tới?” Trong lòng thầm nghĩ, đây là nhà của nàng cùng Hạng Ngạo Thiên, hắn như thế nào có thể mang tần phi đến?
Hạng Ngạo Thiên trên mặt không có chút gì biểu lộ vui mừng như vẻ mặt trong tưởng tượng của Mai Tuyết Tình. Hắn, lạnh lùng như băng giá, nghiêm nghị nhìn chăm chú vào chính mình. Nghi phi, thì diệu võ dương oai đứng cạnh bên người hắn. Mai Tuyết Tình vừa nãy còn kích động cùng vui mừng, bị ánh mắt lạnh lùng tựa băng sương kia nhìn đến, bao nhiêu vui mừng đều bị tắt ngấm.
Hạng Ngạo Thiên thoáng ra hiệu, một gã tiểu thái giám mở ra một đạo thánh chỉ, nương theo tiếng xé gió thanh âm the thé lần nữa vang lên.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế triệu viết: Thiên Long Hoàng triều Công chúa Hạng Ngạo Sương, có tư thông cùng người ngoại bang thật đáng chê trách, nhưng niệm tình chưa tạo thành cục diện không thể vãn hồi, đặc biệt hạ chỉ, từ ngay ngày hôm nay, miễn đi phong tước Công chúa Hạng Ngạo Sương, biếm làm thứ dân, cả đời không được bước vào kinh thành nửa bước! Trái lệnh người, trảm! Khâm thử!”
Lạnh ngắt như tờ. Những cây đuốc hừng hực bốc cháy, vang lên những tiếng nổ lốp bốp. Mọi người đều bị cục diện khó tin này làm cho khi*p sợ! Tại sao có thể như vậy? Mai Tuyết Tình trong đầu càng trống rỗng.
“Còn không mau tạ ơn?” Nương theo gió một thanh âm tức giận vừa lại the thé vang lên.
“Ta…” Mai Tuyết Tình nhảy xuống ngựa, đứng ở tại chỗ. Ai có thể nói cho nàng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng đưa ánh mắt, dừng lại trên người Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên vẻ mặt không chút biểu lộ gì ánh mắt lạnh lùng, Nghi phi đạt được mục đích nở nụ cười châm biếm. Cứ như vậy tươi cười không chút kiêng nể gì, không chút nào có ý che dấu. Bằng vào trực giác của phụ nữ, Mai Tuyết Tình dự cảm được, chuyện này hẳn là có liên quan đến Nghi phi.
Hạng Ngạo Thiên rốt cuộc vì một Nghi phi đến thương tổn nàng? Bọn họ hóa ra âи áι, hóa ra thề non hẹn biển, cũng chỉ cần Nghi phi bên tai nỉ non, mọi thứ đều tan thành mây khói rồi? Mai Tuyết Tình không cam lòng.
“Ngạo… Ca…” Mai Tuyết Tình bước lên phía trước.
“Ai là ca của ngươi?” Hạng Ngạo Thiên “xoát” một tiếng, rút trường kiến từ bên hông ra, mũi kiếm chỉa thẳng về phía иgự¢ Mai Tuyết Tình. “Lập tức bắt đầu từ bây giờ, chúng ta vốn là người qua đường!” Thanh âm lạnh như băng đâm xuyên qua trái tim Mai Tuyết Tình.
“Ta…” Mai Tuyết Tình còn muốn tiến thêm về phía trước một bước. Mũi kiếm đâm vào trong da thịt nàng. Hạng Ngạo Thiên, không chút nào có ý thu tay lại. Máu, từ từ chảy ra. Trên vạt áo dần dần thấm ướt đỏ cả một vùng càng lúc càng lớn. Hai người giằng co.
Thời gian, chậm chạp trôi qua, người bên ngoài cũng yên lặng không nói gì. Không có người nào, dám can đảm tiến lên đối với hành vi của hoàng đế đưa ra dị nghị.
Vẫn giằng co.
Không biết, qua bao lâu…
Đột nhiên, Mai Tuyết Tình quỳ rạp xuống đất, “Tạ chủ long ân!” Sau đó, dứt khoát kiên quyết đứng dậy. “Ta còn tạ ơn, bên trong ngự thư phòng, Hoàng thượng đã vì dân nữ bưng nước chi ân!”
Thanh âm, xa lạ xa xôi, giống như thiên ngoại chi âm.
Hạng Ngạo Thiên khóe miệng giật giật, không có phát ra âm thanh.
Nguyên lai, trong thư phòng, chuyện hắn cố ý làm đả thương nàng, nàng đã sớm biết! Lần này, hắn sợ rằng thật sự đã mất nàng rồi!
“Công chúa…” Đột nhiên, mọi người nhìn thấy Mai Tuyết Tình xoay người lại, trong nháy mắt, thẳng tắp té xuống. Đầu ᴆụng vào tảng đá không lớn không nhỏ trên mặt đất.
Mai Tuyết Tình quật cường gượng đứng lên, nàng tay che đầu, hướng về phía mọi người ngọt ngào mỉm cười như xin lỗi. Sau đó, vừa lại té xuống!
“Công chúa...”
“Tỷ tỷ...”
Đám người có chút hỗn loạn, Ngạo Mai là người đầu tiên chạy vọt tới, “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ, tỷ đừng làm ta sợ…” Ngạo Mai đỡ thân thể của nàng lên, kinh hoảng thất thố nhìn Hạng Ngạo Thiên.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng thực ra đang diễn ra một trận đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, hắn cũng đè nén xuống được ý muốn cử động xông lên phía trước. Chuyện nhỏ không nhịn được, ắc sẽ loạn đại mưu!
Hàn Thanh động thân. Hắn ôm lấy Mai Tuyết Tình, đi vào trong phòng. Không có thái y đi theo, mọi người không biết nên làm thế nào cho phải!
Khi Hàn Thanh mang nàng đặt lên trên noãn sàn, trong nháy mắt, Mai Tuyết Tình đã mau chóng tỉnh lại.
“Không có gì đáng ngại!” Nàng mỉm cười an ủi mọi người, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Mọi người đối mặt nhìn nhau. Không có đại phu, trời vừa lại sụp tối như vậy, làm sao bây giờ?
Trần Nhất Kiếm đi tới, “Để ta xem mạch cho nàng!” Ngạo Mai nâng đỡ thân thể Mai Tuyết Tình dậy, để cho nàng dựa vào người của mình. Giơ lên cổ tay ngọc cổ, Trần Nhất Kiếm dùng ngón trỏ và ngón giữa xem mạch cho nàng.
Hắn cau mày, khó tin nhìn Mai Tuyết Tình liếc mắt một cái, sau đó, lần thứ hai, hắn làm lại chỉ trong chốc lát. Chẳng lẽ là, hơi nhíu nhíu mày. Lúc này đây, hắn nhìn thoáng qua Ngạo Mai. Hắn lại lần nữa đưa tay bắt mạch Mai Tuyết Tình.
“Thế nào hả? Ngươi hiểu y thuật sao?” Ngạo Mai có chút nóng nảy.
Mai Tuyết Tình đột nhiên rõ ràng thái độ nghi hoặc cùng do dự của Trần Nhất Kiếm, chẳng lẽ… chẳng lẽ… chính mình lại…?
Mai Tuyết Tình không dám tiếp tục suy đoán nữa, nàng nháy mắt ra hiệu với Trần Nhất Kiếm, hy vọng hắn có thể lưu tình mà đừng lên tiếng.
“Trần công tử, xem như nể mặt ta đã ra tay trợ giúp ngươi cùng Ngạo Mai, nhất định phải trợ giúp ta, cẩn thận chẩn mạch hả!” Thanh âm uể oải, nhưng mà lời nói mang huyền cơ.
“Đó là, đó là” Trần Nhất Kiếm rốt cục khẳng định phán đoán của chính mình. Nữ nhân này trong đầu đầy những mưu mô, bản thân mình vậy mà cũng có một bí mật lớn như vậy? Trần Nhất Kiếm như nghĩ tới cái gì đó liền cười cười.
“Công chúa cũng không lo ngại!” Buông cổ tay ngọc ra, Trần Nhất Kiếm trầm ổn nói. “Có điều là cách công chúa trợ giúp, hình như như vậy cũng không phải quang minh chính đại gì hả!” Cuối cùng, còn không quên buông lời trêu chọc một câu.
Ngạo Mai mặt ửng đỏ, bí mật này, chỉ có bọn họ ba người biết.
Mọi người ba chân bốn cẳng, trợ giúp Mai Tuyết Tình, đem vết thương trên đầu và trên иgự¢ băng bó lại.
Trời tờ mờ sáng, Hạng Ngạo Thiên vẫn đứng ở bên ngoài sân. Mắt nhìn lên bầu trời đêm đang dần dần ửng sáng, không một ai biết, hắn đang suy nghĩ cái gì!
“Hoàng thượng, chúng ta hồi cung đi!” Nghi phi nỉ non nói. Một đêm đi qua đi lại, thật khiến bọn nàng có chút mệt mỏi rồi. “Không vội! Ngươi không phải thích chỗ sân này hay sao! Bọn họ lập tức đi rồi, ngươi có thể lưu lại, thu thập nơi này!”
“Hoàng thượng… Ta thật sự có thể ở lại chỗ này sao?” Nghi phi cảm giác được chính mình như là đang nằm mơ. Nàng dùng sức nhéo mạnh một chút vào cánh tay mình, đau đớn truyền khắp toàn thân. Là thật! Nàng không phải là đang nằm mơ!
Mai Tuyết Tình thu thập vật dụng của mình.
“Tỷ tỷ, chúng ta cứ ở lại chỗ này đi!” Ngạo Mai sợ Mai Tuyết Tình đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Nơi này, đã không còn là nhà của ta rồi!” Thanh âm thê lương già nua, phảng phất như xuất phát từ miệng của một lão bà tám mươi tuổi. “Sau này, chuyện trong cửa hàng, toàn bộ đều dựa vào muội rồi, muội nhất định phải dành nhiều tâm tư một chút!” Mai Tuyết Tình dặn dò.
Ngạo Mai nước mắt cũng không nhịn được, tuôn rơi xuống như mưa. Hoàng huynh như thế nào lại như vậy? Tại sao không có bất cứ điềm báo trước gì, đã hạ thánh chỉ? Tỷ tỷ là vì nàng mới đi biên cảnh! Về phần vì chuyện này, đại động can qua sao?
“Vậy… Tỷ tỷ, tỷ nghĩ muốn đi nơi nào?” Ngạo Mai muốn biết một chút hành tung của nàng.
“Không biết, đi tới nơi nào, nơi nào cũng chính là nhà rồi!” Mai Tuyết Tình quả thật không biết nên đi nơi nào? Đất rộng lớn bao la, nhà của nàng ở nơi nào? Nơi nào mới thật sự là nhà của nàng? Trái tim, chua xót vô cùng. Nàng sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, nhà của nàng ngay lúc này đây còn đang trong bụng của nàng. Nơi nào, có nàng trên thế giới này, thân nhân duy nhất của nàng! Thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, nàng xách lấy hành lý, đi ra khỏi phòng, đến bên chuồng ngựa dắt Truy Nguyệt ra
Ngạo Mai đuổi theo. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ cần phải nói chuyện lại với hoàng huynh đi!” Ngạo Mai hy vọng, hoàng huynh sau khi chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tỷ tỷ có thể thay đổi tâm ý.
“Hoàng huynh? Ai là hoàng huynh?” Mai Tuyết Tình giống như thoáng giật mình, “Ta biết hắn sao?”
“Tỷ tỷ…” Ngạo Mai càng thêm giật mình, tỷ tỷ không phải ngã một cái, lại mất trí nhớ rồi sao?
Mai Tuyết Tình xoa xoa vết thương trên đầu, rất nghiêm túc hỏi Ngạo Mai, “Hắn là người nào của ta?”
“Tỷ tỷ…” Ngạo Mai ôm lấy cánh tay của nàng, lệ rơi đầy mặt, “Tỷ tỷ, ta không muốn tỷ đi, tỷ đi như vậy, ta thật rất lo lắng không an! Hoàng huynh cũng rất lo lắng lắm!”
Mai Tuyết Tình bất đắc dĩ cười một chút, “Muội yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu!” Gỡ tay Ngạo Mai ra, “Bằng không như vậy đi, muội dẫn ta đi gặp hoàng huynh như lời muội nói, bất quá, muội trợ giúp ta dẫn kiến hắn hả, ta thật sự không nhận ra!”
Ngạo Mai nắm tay nàng, đi ra sân. Ngạo Mai vừa đi vừa nói với nàng, “Tỷ nhìn xem, bên kia kìa, người xoay lưng về phía chúng ta chính là hoàng huynh, cũng là đương kim thiên tử! Nữ nhân đứng bên cạnh hắn đó vốn là Nghi phi!”
“Ah!” Mai Tuyết Tình gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận, “Ta và hoàng huynh muội vốn là như thế nào nhận thức?”
“Không phải nhận thức, tỷ vốn chính là công chúa!” Ngạo Mai kỳ quái, tỷ tỷ nhận thức nàng, nhận thức Trần Nhất Kiếm, như thế nào hết lần này tới lần khác không nhận biết hoàng huynh rồi đây?
“Ta đây gặp hắn, nói cái gì?”Mai Tuyết Tình tiếp tục hướng Ngạo Mai thỉnh giáo.
“Thì nói… Khụ, ta cũng không biết, dù sao, tỷ muốn nói cái gì nhân tiện nói cái đó đi!” Ngạo Mai chỉ là hy vọng hoàng huynh có thể giữ tỷ tỷ ở lại. Các nàng thanh âm nói rất nhỏ, nhưng Hạng Ngạo Thiên thính giác rất tốt đều đã nghe rõ ràng hết.
“Dân nữ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Nghi phi nương nương!” Mai Tuyết Tình quỳ gối xuống đất, hành đại lễ với từng người. Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên không có quay đầu lại, thế nhưng, hắn nghe được âm thanh nàng quỳ xuống đất. Từ khi nào, bọn họ đột nhiên trở nên xa lạ như thế?
Hạng Ngạo Thiên không hề lên tiếng.
Mai Tuyết Tình vô tội ngước nhìn Ngạo Mai, dùng ánh mắt hỏi, bước tiếp theo làm sao bây giờ?
“Hoàng huynh…” Ngạo Mai thở nhẹ một tiếng. Không thể để cho tỷ tỷ vẫn quỳ mãi như vậy được, lặn lội đường xa mệt nhọc, còn có mới vừa rồi bị đả thương, tỷ tỷ thật không chịu nỗi nữa!
“Hãy bình thân!” Sau khi làm lắng dịu tâm tình của chính mình, Hạng Ngạo Thiên xoay người lại.
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Mai Tuyết Tình đứng dậy, “Dân nữ đến thỉnh an Hoàng thượng, dân nữ đi!” Một khuôn mặt hé mở nụ cười, lớn mật nhìn Hạng Ngạo Thiên. Không có chút gì sợ hãi, cũng không có oán hận, không có cảm giác thương tổn, cứ như vậy bình thản nhìn chăm chú vào Hạng Ngạo Thiên. Thật sự phảng phất, giống như bọn họ vốn là hai người xa lạ! Hạng Ngạo Thiên trong lòng vô cùng thống khổ trái tim như co thắt lại. Khoảng cách giữa hắn cùng nàng thật là càng ngày càng xa rồi! Không biết, sau khi hắn xử lý hết tất cả mọi chuyện, lại đi tìm nàng, còn có thể hay không, còn có thể bắt kịp bước chân của nàng hay không? Tình nhi, ủy khuất cho nàng rồi! Bất luận nàng là thật sự quên ta, hay là giả vờ, ta cũng sẽ không trách nàng!
Mai Tuyết Tình quay đầu, cằm hếch lên cao, tinh thần phấn chấn tay dắt theo Truy Nguyệt, cởi bỏ dây cương trên người Truy Nguyệt, vỗ vỗ lên lưng nó “Truy Nguyệt, ngươi cũng tự do rồi, nghĩ muốn đi nơi nào, thì cứ đi đến nơi đó đi!” Sau đó, nàng cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, thân ảnh đơn bạc dần biến mất trong sương mù buổi sớm…
Bạch điêu còn đang xoay lượn vòng vòng trên đầu Mai Tuyết Tình … Nó một bước cũng không rời kiên trì bay đuổi theo chủ nhân!
Truy Nguyệt “hí hí” kêu lên hai tiếng, cũng tung vó cất bước đuổi theo hình bóng của nàng.....
Trong nháy mắt xoay người lại, Mai Tuyết Tình rốt cục không nhịn được nước mắt mặc sức rơi xuống lả chả…
Xem ra, súc sinh so với con người còn có chút hiểu được cảm tình hả!
Hạng Ngạo Thiên gọi Hàn Thanh, ghé vào bên tai hắn nói vài câu, Hàn Thanh lĩnh mệnh rời đi. Rất nhanh, vài con khoái mã cũng biến mất trong tầm nhìn của mọi người…
Trần Nhất Kiếm bên tai Ngạo Mai nói nhỏ vài câu, Ngạo Mai kinh ngạc há hốc miệng. Sau đó, Trần Nhất Kiếm hướng về phía Hạng Ngạo Thiên cáo biệt, xoay người lên ngựa, suất lĩnh binh lính của mình, cũng tiêu tan vô tung vô ảnh.
Ngạo Mai vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào trong mắt Hạng Ngạo Thiên. Ngạo Mai kéo hắn qua bên cạnh, thanh âm nhỏ nhẹ chỉ vừa đủ hai người mới có thể nghe được, nói cho hắn biết một tin tức khi*p sợ.
“Trần Nhất Kiếm nói, tỷ tỷ mang thai rồi!”
“Cái gì?” Hạng Ngạo Thiên kinh hô lên tiếng. Ý thức được chính mình thất thố, hắn lập ổn định lại tâm tình trở nên bình tĩnh.
“Nghi phi, ngươi nhân tiện cứ ở lại chỗ này đi! Trong cung còn có việc!” Phi thân lên ngựa, giơ roi rời đi. Ra khỏi đông trang, hắn quay đầu ngựa lại, theo hướng Mai Tuyết Tình truy đuổi tới. Rất nhanh, hắn cùng Hàn Thanh, Trần Nhất Kiếm nhân mã hội hợp cùng nhau.
“Theo ta thấy, chư vị cũng nên quay về đi, ta mang nàng ta đi là được rồi!” Trần Nhất Kiếm đưa ra đề nghị, “Mặc dù vốn là chuyện nhà của ngươi, nhưng là đứng ở lập trường bằng hữu, ta có thể chiếu cố nàng ấy, mọi chuyện sau này liên quan đến nàng ấy để ta dàn xếp là được rồi!”
“Đa tạ!” Hạng Ngạo Thiên hai tay ôm quyền, “Ta đem vài tên thị vệ này giao cho ngươi, để bọn họ trà trộn vào trong đội ngũ của ngươi, âm thầm chiếu cố nàng!”
“Xem ra, ngươi hay là không tin ta hả!” Trần Nhất Kiếm cười ha ha, “Ngươi là không tin ta, hay là rất lo lắng cho nàng?”
Hạng Ngạo Thiên trên mặt thoáng chốc ửng một màu đỏ sậm.
Một tháng sau. Thiên Long Hoàng triều bên trong ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, biên cảnh thị vệ gởi thư đến!” Hàn Thanh cung kính trình lên.
Xem xong thư tín, Hạng Ngạo Thiên đôi mày kiếm thoáng giãn ra một ít.
“Hàn Thanh, truyền Khai thái y tới gặp Trẫm!”
Hạng Ngạo Thiên thuận tiện đem tin tức tiết lộ cho Hàn Thanh, “Tình nhi hiện đang sống cùng với cả nhà Hứa Sơn! Nàng đã có bốn người cùng bầu bạn trong những tháng ngày mang thai rồi!” Hạng Ngạo Thiên che dấu không được nở nụ cười, trong nụ cười nọ mang theo nỗi niềm hạnh phúc của người sắp thành phụ thân.
Hàn Thanh nhìn Hoàng thượng thấy long nhan ngày càng dần dần gầy gò, rốt cục không nhịn được nói, “Hoàng thượng, ty chức có chuyện không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi, ngươi với ta trong lúc có người ngoài, trước mặt mọi người vốn là quân thần, kì thực ngươi chính là huynh đệ, cái gì có nên nói hay không!” Cảm tình giữa Hạng Ngạo Thiên và Hàn Thanh không đơn giản chỉ là quan hệ quân thần, mà như huynh đệ thân cận.
“Đáng nói thì nói, không nên nói cũng phải nói, Trẫm cũng không trách phạt ngươi!”
Hàn Thanh cố lấy hết dũng khí.
“Hoàng thượng, ty chức cảm giác được cần phải cho công chúa biết chân tướng, nếu không đối với nàng thật có chút không công bằng!”
“Không được, chuyện này không thể nói cho nàng!” Hạng Ngạo Thiên lập tức bác bỏ đề nghị vừa rồi của Hàn Thanh, “Để cho nàng biết càng ít, thì càng an toàn!”
Hàn Thanh bất đắc dĩ rời đi thỉnh Khai thái y đến.
Một lát sau, Khai thái y đứng ở trước long án, lẳng lặng nghe Hạng Ngạo Thiên phân phó, sau đó lĩnh mệnh rời đi.
“Hàn Thanh… Ngươi còn có việc gì sao?” Hạng Ngạo Thiên thấy Hàn Thanh chậm chạp không có lui ra liền hỏi.
“Hoàng thượng, việc sắc phong Nghi phi làm hoàng hậu, nhất định phải triệu cáo thiên hạ sao? Giấy không gói được lửa! Công chúa biết rồi sẽ càng thương tâm hơn!” Hàn Thanh chính là cảm giác được, Hoàng thượng thật có chút quá trớn.
Hạng Ngạo Thiên biết, công chúa trong lời hắn nói thực tế chính là Mai Tuyết Tình.
“Không chỉ triệu cáo thiên hạ, Trẫm còn muốn đại xá thiên hạ!” Hạng Ngạo Thiên nói chắc như đinh đóng cột, “Chỉ có như thế, mới có thể mau chóng chấm dứt trò chơi này!” Hạng Ngạo Thiên đưa ánh mắt nhìn Hàn Thanh “Hy vọng ngươi có thể hiểu“.
“Đối với đông trang tiểu viện vẫn phái người ngầm ngầm theo sát chứ?” Hạng Ngạo Thiên lo lắng hỏi.
“Dạ vẫn luôn giám sát!” Hàn Thanh đáp lời.
“Ngạo Mai gần đây thế nào?” Hạng Ngạo Thiên biết, bởi vì chuyện của Tình nhi, Ngạo Mai tức giận, bây giờ cơ bản sẽ không hồi cung nữa rồi.
“Từ sau khi Nghi phi tiến vào đông trang, Ngạo Mai công chúa cũng không có trở về, nàng vẫn ngụ lại ở trong cửa hàng!”
Xem ra Tình nhi vừa đi, sự vui vẻ ở hậu cung cũng không còn, đông trang tiểu viện cũng không còn vui vẻ, nhân tiện ngay cả hắn trong lòng sung sướng cũng đều tan mất.
Hạng Ngạo Thiên thở dài một hơi. “Trẫm bây giờ đúng là người thân xa lánh! Cũng đáng trở thành kẻ cô đơn rồi!”
“Hoàng thượng…” Hàn Thanh không biết nên như thế nào an ủi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc