Phát Rồ - Chương 20

Tác giả: Thả An

Đấu S***g, nước Mỹ, những thế lực ngầm và những vụ giao dịch ngầm, xem ra còn thú vị hơn những lời Lara nói.
Khi Hướng Phù Sinh quen Lâm Sóc, cô chưa bao giờ ngờ rằng con người hắn lại phức tạp đến vậy. Mặc dù Hồng Kông nổi tiếng về mảng xã hội đen, mặc dù cô sống giữa lưng chừng núi cũng cần có vệ sỹ đi theo, nhưng thế giới của cô dường như vẫn cách rất xa S***g đạn.
Sự thực về con người Lâm Sóc, Hướng Phù Sinh cũng phải rất lâu sau này mới biết rõ, nó rối rắm vượt xa tưởng tượng của cô. Không chỉ là mối quan hệ dây mơ rễ má giữa bố hắn và bố cô, mà còn có "Ông chú" của hắn ở bên Mỹ. Không chừng nếu hiểu rõ những éo le bên trong thân phận hắn, sẽ nắm bắt được phần nào tính cách khốc liệt, u ám khiến người ta khó mà đoán định kia.
Có điều tất cả những thứ đó đều không phải thứ cô thực sự quan tâm lúc này. Khi Mike xuất hiện, nói với cô rằng, Lâm Sóc bị thương, nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng cô chỉ có một cảm giác mơ hồ, cảm thấy khó tin.
Hắn có ૮ɦếƭ không? Đó là câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu cô. Ngay sau đó cô lại nghĩ, nếu như hắn ૮ɦếƭ thật, thì Hướng Phù Sinh, liệu mày có thỏa mãn với kết thúc như vậy không?
Hai suy nghĩ này vừa dấy lên, liền giống như virus xâm nhập vào tế bào não, nhanh chóng lan rộng, không ngừng trở đi trở lại trong đầu óc cô. Hắn sẽ ૮ɦếƭ ư? Cô muốn hắn ૮ɦếƭ, nhưng ૮ɦếƭ thế này sao?
Cô cứ thế như ngây như ngốc, theo Mike đi xe tới sân bay, lại bao một chiếc máy bay bay thẳng tới NewYork. Tiếp viên hàng không đưa tới một chiếc chăn bông, cô liền quấn quanh người, mơ màng thiếp đi, mơ một giấc mơ dài.
Cụ thể trong mơ diễn ra những gì, khi mở mắt ra, Hướng Phù Sinh đã không còn nhớ nữa, trong đầu chỉ sót lại một ấn tượng duy nhất. Một gương mặt với đôi mắt chất chứa nụ cười.
Cô biết trong tim mình đã có câu trả lời, và hóa ra lời đáp ấy đã ở đó từ lâu.
Xuống máy bay, người được cử tới đón họ đã chờ sẵn. Từ trước đến giờ, Lâm Sóc chưa khi nào để Hướng Phù Sinh hay biết gì về việc làm ăn của mình tại Mỹ, nhưng cô biết, ở đây hắn có một trợ lý khác giúp hắn giải quyết công việc.
Người tới đón không hề giải thích đầu đuôi sự việc với cô, thậm chí cô hỏi, người đó cũng không mở miệng. Tới bệnh viện, người của Lâm Sóc mới thật sự ra đón. Người này tự xưng là Andrew, một người da trắng có đôi mắt sắc bén như mắt mèo, thân hình cao gầy, một kẻ kiệm lời khác hẳn anh chàng Mike.
Andrew chỉ nói với Hướng Phù Sinh đúng một câu.
"Đàm phán đổ bể, đại ca trúng đạn, vị trí ngay gần tim, hiện giờ đang trong phòng theo dõi đặc biệt, chưa tỉnh.”
Câu nói này mang tới cho Hướng Phù Sinh một lượng thông tin không nhỏ, nhưng cô chỉ nắm bắt được một điểm quan trọng nhất.
Hắn còn sống, dù vẫn đang hôn mê.
Hướng Phù Sinh phát hiện khi biết đích xác hắn vẫn còn sống, cô đã thở ra nhẹ nhõm.
Có điều, khi cô tới gần cửa sổ nhìn vào phòng bệnh của Lâm Sóc, chút cảm giác an ủi ban nãy bỗng đột nhiên biến mất không còn dấu vết, thay vào đó, là một cảm giác đau đớn đến lạ lùng, giống như trái tim bị vật gì rất nặng đè lên.
Những người nằm trong phòng theo dõi đặc biệt có lẽ đều như vậy. Khắp người đủ loại ống dẫn, nối vào hàng đống máy móc được xếp đặt trật tự, lạnh lùng. Trên màn hình máy đo, các dãy số chốc chốc lại biến động. Bộ đồ bệnh nhân hơi nhăn nhúm bao phủ lấy cơ thể yếu ớt, khuôn mặt hắn trắng như sáp, nếu không nhìn vào đường điện tâm đồ, khó mà biết hắn còn sống hay không.
Hướng Phù Sinh không thể tin rằng, kẻ nằm kia lại là Lâm Sóc.
Có thể vì hắn đã đứng ở vị trí trên cao mà trông xuống cô quá lâu, khiến cô quên mất rằng người đàn ông tàn nhẫn ngoan cường đó, hóa ra cũng có một xác thịt phàm trần. Một viên đạn đã đủ để kết liễu tính mạng của hắn.
Thật là châm biếm làm sao, Hướng Phù Sinh nghĩ thầm. Nếu như cô đủ nhẫn tâm, có lẽ đã chọn cách cùng hắn xuống địa ngục. Nhưng có khi, cái ૮ɦếƭ đối với người đàn ông này lại là sự giải thoát thì sao?
Tự mình bứt ra khỏi suy tư, Hướng Phù Sinh hỏi Andrew: "Bác sỹ nói thế nào? Bao lâu nữa anh ấy mới tỉnh?"
"Không biết chắc." Andrew đáp, đoạn làm dấu chữ thập trước ***.
"Anh mà cũng tin thần thánh?" Hướng Phù Sinh nhướn mày. Cô đã thoáng thấy khẩu S***g bên hông Andrew, thậm chí có thể tưởng tượng vẻ thản nhiên đối diện với ***, máu tươi và giết chóc của anh ta. Người như vậy mà cũng theo đạo ư?
Andrew dường như nhìn ra nghi vấn của cô, anh ta lạnh lùng đưa ra một lời khẳng định: "Tôi có niềm tin của riêng mình. Ngài ấy cũng vậy." Anh ta chăm chú nhìn Lâm Sóc qua tấm cửa kính, trong mắt ánh lên một tia sùng bái.
Hướng Phù Sinh cũng nhìn theo hướng đó. Trong thân xác hao gầy kia dường như vẫn còn cất giấu một sức mạnh khôn lường.
Có lẽ Lâm Sóc thực sự là một đối thủ hùng mạnh. Thứ năng lượng hắc ám đến chói mắt, không biết đã khiến bao nhiêu người giống như cô, bị hắn cuốn hút, rồi cam tâm tình nguyện không bao giờ thoát khỏi.
Chắc chắn sẽ tỉnh lại. Người như hắn, nhất định phải tỉnh lại.
"Là anh ta bảo các người báo cho tôi biết?" Hồi lâu, cô hỏi.
"Ngài ấy nói, cô nghe chuyện chắc chắn sẽ rất vui." Andrew quay sang Hướng Phù Sinh, đảo mắt thăm dò.
Hướng Phù Sinh lắc đầu. Vui? Sao hắn cứ lấy thứ tiêu chuẩn đạo đức tưởng tượng của mình ra đánh giá người khác như thế?
"Có điều đại ca chắc không muốn cô tới. Tình thế vẫn chưa hoàn toàn ổn định." Andrew ngừng lại giây lát, đoạn nói tiếp: "Tôi nghĩ đại ca không bao giờ muốn cô dính dáng vào chuyện này."
"Dính dáng?" Hướng Phù Sinh lặp lại, quay sang cười với Andrew: "Căn bản không có cái gọi là dính dáng. Tôi và anh ta là một, chẳng gì có thể tách rời, không thể."
Ra khỏi bệnh viện, trời vừa hửng sáng. Hướng Phù Sinh chưa hoàn toàn thích nghi với giờ giấc nơi đây, cảm thấy đầu mình có chút không tỉnh táo. Ban đầu cô không muốn đi, bởi rời khỏi bệnh viện cũng không biết phải đi đâu, dù sao cô bay qua đây mục đích chỉ là tới thăm hắn. Nhưng Andrew nói anh ta tự ý quyết định mời cô sang, không thể để cô có mảy may mệt mỏi, nên sai người đưa cô về căn hộ của Lâm Sóc ở New York. Hướng Phù Sinh vốn cho rằng địa chỉ này đã công khai, rất không an toàn, nhưng từ lời Andrevv cô mới được biết, tấm cửa kính trong nhà chống đạn còn kinh khủng hơn tại các khách sạn cao cấp.
Lại lần nữa đứng trước khung cửa sổ đó, ngắm mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên từ chân trời, cô bất giác lắc đầu. Thật ra Lâm Sóc nói không sai, cô là một cô gái vô tâm, hờ hững như thế. Cô hiểu về hắn quá ít, nói đúng hơn là được nghe hắn kể về mình quá ít, quá nghèo nàn. Hắn quan tâm chăm sóc, dịu dàng tử tế với cô từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, hắn hoàn toàn thấu hiểu, bao dung cô. Nhưng cô chưa từng nghĩ mình cũng sẽ đối đãi với hắn như thế.
Giữa họ tồn tại một sự bất công vô cùng. Hắn hiểu cô, tận tình chăm sóc đến tận cùng, nhưng hắn cũng tàn nhẫn với cô tận cùng. Cô ngược lại chưa từng tiếp cận cõi lòng hắn, nhưng cô trao hắn quá nhiều những yêu thương, ấm áp, nhiều đến nỗi đủ bao bọc trọn trái tim hoang tàn của hắn.
Quay ra ngắm nhìn căn nhà này, bày trí thật đẹp đẽ, thiết kế thật tinh tế, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nhưng lạnh lẽo chẳng có hơi người, không một dấu hiệu của sự sống. Hắn dùng một tấm kính chống đạn bảo vệ bản thân, hắn sở hữu một cái vỏ ngoài mạnh mẽ không thể ***, nhưng còn bên trong trái tim hắn thì sao? Có lẽ trong ấy chỉ có nỗi trống trải cô độc. Ngày ấy, tâm tình cô trao đã bất ngờ vượt qua bức tường chống đạn kiên cố kia, bước vào thế giới bên trong lúc nào không hay.
Và hắn yêu cô.
Ngày trước khi bị phản bội, cô từng nghi ngờ điều ấy. Nhưng thời gian càng dài, cô càng tin rằng, tình cảm của hắn thậm chí nhiều hơn những gì cô đã trao đi. Cô có người thân, có một đám bạn vô tư thẳng thắn, còn hắn thì không. Thứ mà hắn có, ngoài cái vỏ ngoài chống đạn thật kiên cố, ngoài đám nhân viên luôn nghe lời, tất cả chỉ có dối lừa và toan tính.
Thế nên, cô trở thành tất cả với hắn. Đáng lẽ cô phải thấy hạnh phúc mới phải? Có người con gái nào không muốn mình trở thành duy nhất đối với người đàn ông mình yêu?
Chỉ tiếc rằng...
Cố dẹp đi những suy nghĩ và tiếng thở than vô dụng trong lòng, Hướng Phù Sinh lục trong bếp vài món đồ ăn sẵn lót dạ, sau đó đi tắm rửa cho trôi hết những bụi bặm mệt nhoài. Cô tựa lưng lên giường nghỉ ngơi một lát. Vừa nhắm mắt lại, giấc mơ hỗn độn lại ập tới. Cô thấy nụ cười của hắn, thấy nước mắt của mình, thấy cánh tay đàn ông thon dài nắm chặt lấy cổ tay cô, có... Rất nhiều, mơ hồ không rõ... Bỗng, cô thấy hắn nằm ngã giữa vũng máu, cô giật mình tỉnh giấc.
Ngồi trên chiếc giường rộng, trán và sau lưng Hướng Phù Sinh ướt sũng mồ hôi lạnh. Ướt đến nỗi chiếc áo dính chặt vào *** lộ rõ nội y bên trong. Một cảm giác nhơ nhớp khó chịu trào lên. Cảnh tượng trong mơ quá chân thật, cứ như chính cô có mặt ở đó vậy. Viên đạn găm vào ***g *** hắn bằng một tốc độ phi thường, sau đó là máu, máu tươi dần dần lan rộng trên chiếc sơ mi màu trắng, không ngừng chảy ra, chẳng thể nào cầm lại được. Cô bàng hoàng hoang mang đứng đó. Hắn cứ nhìn cô mãi. Dùng đôi mắt tuyệt đẹp ẩn hiện ý cười của mình nhìn cô, không chịu nói gì.
Hướng Phù Sinh quệt mồ hôi trán, ngoảnh đầu qua một bên. Chỗ trước đây hắn thường nằm ngủ giờ trống không. Trong đầu cô hiện ra gương mặt đang ngủ của hắn, ngủ thật bình yên, hơi thở đều đều.
Cô đột ngột leo xuống giường, thay quần áo lao đi.
Cô phải gặp hắn, nợ hắn chưa trả xong, hắn không được ૮ɦếƭ, cũng không thể cứ nằm đó mãi. Không được.
Khi tới nơi, cô thấy trong phòng bệnh có rất nhiều y bác sỹ đang bu quanh. Họ đang làm cấp cứu.
Cô nhìn thấy trên màn hình máy giám sát, nhịp tim của hắn đã về không.
Hướng Phù Sinh thấy chân mềm nhũn, giật lùi rồi ngồi bệt xuống hàng ghế ngoài hành lang, hai mắt dán vào những gì xảy ra bên trong lớp cửa kính.
Cô thấy bác sỹ lắc đầu, đường điện tâm đồ trở về bình lặng như một dòng kẻ. Cả thế giới bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn phân hai màu trắng đen.
Y tá rút ống thở ra, chầm chậm phủ lên gương mặt hắn một tấm chăn trắng mỏng.
Andrew xông lên trước, nắm lấy cánh tay bác sỹ ngay khi ông vừa ra khỏi phòng. Vị bác sỹ nọ lắc đầu, nói xin lỗi.
Cảnh tượng trước mắt dường như lặp lại hình ảnh nhiều năm về trước. Giây trước vẫn còn là một người sống sờ sờ, khắc sau đã hóa một xác ૮ɦếƭ cứng lạnh. Ta có thể chạm vào, có thể ôm lấy, nhưng người đó chẳng bao giờ trả lời, chẳng bao giờ trao ta hơi ấm nữa…
Hướng Phù Sinh bịt miệng, tay chân cô lạnh cóng. Giờ cô không thể suy nghĩ được gì, cũng không thể nào chấp nhận.
Đôi mắt cười của hắn bỗng chốc xuất hiện trong đầu. Hắn đang nhìn cô, khóe miệng thấp thoáng nhếch lên... Giờ đây tất cả những điều đó còn đâu nữa. Nếu còn, chỉ là một xác người đang bắt đầu mục nát, cần được xử lý.
Andrew bước vào phòng bệnh, nhưng chỉ đứng bên giường, im lặng nhìn, không vén khăn trắng ra. Hồi lâu, anh ta nhìn ra ngoài cửa cách đó không xa, Hướng Phù Sinh đang co ro ngồi sững ở đó. Andrew rảo bước ra ngoài.
"Có muốn vào không? Gặp ngài ấy lần cuối."
Hướng Phù Sinh đột nhiên ngẩng đẩu lên, ánh mắt trống rỗng. Dường như phải mất một lúc lâu cô mới hiểu được lời nói của Andrew. Định thần lại, cô gắng gượng đứng lên, từng bước từng bước tập tễnh vào phòng. Căn phòng thoang thoảng mùi đặc trưng của thuốc khử trùng. Nơi đây thật giống ở nhà, ngăn nắp mà quạnh quẽ. Nhưng dù thế nào, người nằm kia cũng chẳng thể cảm nhận được nữa.
Cô đưa tay nắm lấy tấm khăn trắng, chợt phát hiện tay mình không kìm được đang run. Cô sợ điều gì? Hắn ૮ɦếƭ rồi, cô nên vui mới phải? Chính hắn đã nói, cô nên vui mới phải.
Cầm chắc mép khăn, cô hạ quyết tâm, nhanh tay vén lên. Trước mắt cô xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Từ mắt mũi cho tới quai hàm, vẫn cứ đẹp đẽ không chê vào đâu được. Mi mắt hắn nhắm chặt, phủ lên hai con ngươi đó.
Chính là hắn rồi. Đúng là hắn.
Trước cả khi cô kịp nhận ra, hai hàng nước mắt đã tuôn trào. Cô khóc, khóc vì hắn.
Đặt tấm khăn trắng lại như cũ, cô xoay người, gần như xông ra khỏi phòng, Cô muốn nôn. Cái xác lạnh lẽo đó khiến cô phát nôn.
Nhưng cô cũng muốn cười, cười con tạo thật biết trêu ngươi, đã bỡn cợt lại cười nhạo mình. Khó khăn biết mấy mới vạch ra một chiến dịch, đột nhiên chẳng còn đối thủ, hoang đường vô cùng.
Cô càng không ghìm được nước mắt và nỗi tuyệt vọng. Cô cứ tưởng chẳng có gì chia cắt được hai người, cô tưởng hắn sẽ vượt qua, nhưng cái ૮ɦếƭ, có bao giờ để ý đến ý nguyện và hi vọng của con người ta.
Chạy qua một đoạn hành lang rất dài, cuối cùng cô dừng lại, dựa vào tường. Cố nén chặt tất cả những rối rắm trong lòng, gắng hết sức điều hòa lại nhịp thở.
Cô đang rối bời, cô đang tuyệt vọng. Liệu có khi nào tuyệt vọng hơn cả bốn năm trước? Không có mục tiêu, không có ai ở bên, đơn độc một mình. Con đường phía trước, làm sao đi tiếp được đây?
Những câu hỏi đó chưa tìm được lời giải, nhưng chuyện hậu sự cần lo liệu thì ùn ùn kéo tới. May thay có Andrew, anh ta xếp đặt mọi chuyện đâu vào đấy, cứ như sớm đã có chuẩn bị vậy. Hướng Phù Sinh cảm thấy nghi ngờ, nhưng anh ta chỉ trả lời, chọn con đường này, phải viết sẵn di chúc từ sớm. ૮ɦếƭ, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Vẻ mặt của anh ta khi nhắc đến chuyện này như nói chuyện con người bắt buộc phải ăn, phải uống, và ăn nhiều hay ăn ít vậy. Hướng Phù Sinh không phải chưa bao giờ tiếp cận cái ૮ɦếƭ. Cha mẹ cô lần lượt qua đời, cô từng tự sát, lần nào cũng tiếp cận tử thần ở khoảng cách rất gần. Nhưng cô chưa bao giờ tiếp nhận nó một cách thản nhiên, đem cái danh từ sinh li tử biệt đó ra bàn luận. Cô không phải không biết Lâm Sóc ngoài tư cách một doanh nhân Hồng Kông còn có một thân phận quan trọng khác, nhưng cô vẫn luôn lẩn tránh không nghĩ về những nguy hiểm tột độ mà cái thân phận kia mang lại. Cô chỉ cảm thấy, hắn không thể ૮ɦếƭ được.
Ông trời có lần nào để cô được như ý đâu?
Hướng Phù Sinh ngồi thừ trên ghế sô pha từ sáng tới đêm khuya. Cô chỉ nhìn ra ngoài. Mặt trời hết mọc rồi lặn, mặt trăng tới rồi đi, ánh đèn sáng lên rồi tối... Chỉ có trái tim cô, dường như không còn đập nữa.
Những ngày này cô không nhận được cú điện thoại nào, có lẽ tin tức vẫn chưa truyền về Hồng Kông. Theo những gì Hướng Phù Sinh được biết, ở Mỹ, Lâm Sóc sử dụng một thân phận khác, không liên quan gì tới cái tên "Lâm Sóc" cả, do đó trên danh nghĩa, người tên "Lâm Sóc" vẫn còn sống.
Hướng Phù Sinh lúc này hoàn toàn có thể đòi toàn bộ những tài sản vốn thuộc về cô trở lại, nhưng cô không mảy may nghĩ tới chuyện đó. Thứ cô quan tâm vốn dĩ không phải là cổ phần, là tiền. Điều khiến cô nhức nhối là sự phản bội, là người cha đã ૮ɦếƭ, là nỗi hận với tất cả mọi hành vi của Lâm Sóc.
Có điều hắn đã ૮ɦếƭ, chẳng bao giờ nhìn thấy cô đã trả miếng hắn, đã chiến thắng thế nào. Địch thủ đã không thể phản kháng, thì thắng hay thua nào còn ý nghĩa.
Ngày hạ táng, Hướng Phù Sinh mặc một chiếc váy liền màu đen, thêm áo choàng phủ bên ngoài, mái đầu chải thật gọn, bên tai cài một đóa hoa son trà màu trắng. Ngước mắt nhìn vào tấm gương lớn, cô lẩm bẩm trong miệng: "Đẹp không?" Trong kính hình như bảng lảng một bóng hình, đứng phía sau, hai tay luồn qua eo cô, cười gật đầu.
Cô nhắm chặt mắt lại, muốn xóa sạch ảo ảnh, nhưng trong đầu toàn là hắn, đầy ăm ắp. Nén chặt những rối ren trong lòng, cô xuống nhà lên chiếc xe Andrew phái tới chờ sẵn.
Andrew nói, nghĩa địa làm nơi hạ táng là do Lâm Sóc tự mình chọn, tất cả mọi chuyện đều đã ký thác xong xuôi. Anh ta chỉ theo đó mà làm, còn cô, cũng chỉ biết đứng nhìn. Cô biết đến tận bây giờ bản thân vẫn chưa chấp nhận rằng hắn đã ૮ɦếƭ, cho dù nắp quan tài đã đóng lại thật sự.
Xe chở linh cữu tiến vào dưới ánh mắt của mọi người. Tất cả những người đưa tiễn đều mặc áo đen. Hướng Phù Sinh dù chưa từng gặp ai trong số họ, nhưng cũng đoán ra bọn họ và Andrew là người cùng hội cùng thuyền.
Hôm đó việc cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt. Ai nấy đều căng như dây đàn, lo sợ có kẻ địch xuất hiện. Andrew cũng vậy, sát khí của hắn vô cùng nặng nề, cảnh giác đưa mắt liếc nhìn tứ phía.
"Những người giết hắn, hôm nay có tới không?" Hướng Phù Sinh hỏi.
"Khả năng rất thấp. Hôm đó đại ca đã đồng ý từ bỏ tất cả các chuyến buôn hàng nóng. Bọn chúng giết đại ca cũng là vì muốn đóng đinh mấy vụ làm ăn lại." Trong mắt Andrew lóe lên một tia hung ác "Chúng giành phần lợi, tự nhiên sẽ im miệng. Đến đây đóng kịch ngang với việc nộp mạng. Nhưng chỉ sợ vạn nhất..."
"Hắn từ bỏ việc buôn bán S***g, đồng nghĩa với việc vứt đi chén cơm của tất cả các anh, vậy mà các anh không phản đối ư?"
"Hiếm ai thật sự yêu thích công việc giết chóc, suốt ngày phải sống trong phập phồng lo sợ." Andrew cúi đầu. "Đại ca từ khi tiếp quản việc kinh doanh, lúc nào cũng nghĩ cách đưa nó về trong sạch. Ban đầu dĩ nhiên có người không hiểu, đã từng xảy ra tranh chấp, thậm chí liều mạng xô xát, nhưng khi mọi thứ đi vào quy củ, tất cả anh em rồi sẽ hiểu."
"Trước nay tôi không nhận ra, anh ta lại là một người sống vì chính nghĩa, biết nghĩ cho người khác đến thế."
"Đó là vì cô không hiểu anh ấy. Không hiểu anh ấy đã phải lớn lên trong môi trường như thế nào. Phu nhân dẫn theo đại ca tới nhờ cậy một người đàn ông, chính là cha nuôi của tôi. Cha nuôi tôi là người nghiêm khắc đến nghiệt ngã, ai không trải qua không thể hiểu được. Ông rất kỳ vọng vào đại ca, mà càng hi vọng, việc dạy dỗ càng khắc nghiệt. Đại ca từng nói, anh bước trên con đường này là không được lựa chọn, nhưng khi đủ mạnh mẽ, anh muốn mang đến cho người khác quyền lựa chọn."
"Không được lựa chọn?" Hướng Phù Sinh cười chế giễu. "Vì không có lựa chọn nên anh ta mới đối xử với tôi như thế ư? Thật biết tạo hình tượng cho bản thân."
Andrew nghe giọng điệu chế nhạo của cô, liếc xéo một cái, thản nhiên nói: "Có phải cô cảm thấy rất không công bằng, cảm thấy rất uất ức? Tôi có biết chuyện của cô. Chính do cha cô năm đó ép cha đại ca phải ૮ɦếƭ, mới dẫn đến con đường đời nghiệt ngã không lối thoát của ngài ấy sau này. Ban đầu đại ca không hề nghĩ tới việc về Hồng Kông, người sinh ra ở Mỹ, rất xa lạ với tất cả mọi thứ ở đó. Nhưng tiến độ thay đổi, hình thức kinh doanh S***g ống không được thuận lợi, nếu muốn tiến xa hơn, bắt buộc phải phát triển thị trường mới. Ngài ấy liền nghĩ tới Hồng Kông. Cô là lối thoát của đại ca, cũng là lối thoát của tất cả chúng tôi. Chọn được lối thoát, cũng đồng thời phải hi sinh cô. Nhưng đối với ngài ấy mà nói, đó là cách lựa chọn phải hi sinh ít nhất.”
Bóc tách dần mọi chuyện, hóa ra nguồn cơn tất cả là từ những thủ đoạn bất chính của cha cô trên thương trường, ép cha của Lâm Sóc phải rời Hồng Kông, rồi ra đi tại Mỹ. Hai mươi mấy năm sau, giống như nhà nhà từng xem trên sân khấu những vở kịch báo ân báo oán chất chồng rối ren, nhân quả tuần hoàn, cô trở thành vật tế của cuộc báo thù.
Khi nghi lễ hạ táng bắt đầu, cuộc đối thoại giữa Hướng Phù Sinh và Andrew liền kết thúc. Đây có lẽ là cuộc nói chuyện dài nhất giữa hai người. Nếu là khi Lâm Sóc còn sống, có thể những lời nói này còn có chút giá trị, nhưng hiện giờ, chỉ đành coi là những lời tưởng nhớ người đã khuất mà thôi.
Chiếc quan tài nặng nề được hạ huyệt, rải lên cánh hoa và vôi bột, lấp đất dần. Tiếng cầu nguyện của vị mục sư tiễn đưa một đời người đến nơi vĩnh hằng vang lên.
Hướng Phù Sinh đứng bên cạnh, cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt nắng ráo. Cô ngẩng đầu lên nhìn, cả bầu trời xa vạn dặm không gợn chút mây. Lòng người tuyệt nhiên tương phản, âm trầm đến độ bất ổn.
Hắn đã ૮ɦếƭ. Những ân oán trong quá khứ hoặc tương lai đều theo hắn vùi xuống ba tấc đất. Tất cả đều ngã ngũ. Nhưng tại sao?... Trên *** cô vẫn đè nặng một tảng đá lớn.
Sau tang lễ, luật sư tại Mỹ của Lâm Sóc liền tới xử lý những việc liên quan. Căn hộ tại NewYork của hắn chuyển sang tên Hướng Phù Sinh, còn cổ phần công ty do Andrew tiếp quản, những thứ khác đều được chia chác rạch ròi, thỏa đáng.
Đêm cuối cùng trước khi rời Mỹ, Hướng Phù Sinh tự chuốc mình say, đập vỡ chai R*ợ*u, sau đó nện tan tành tất cả mọi thứ trong nhà bếp. Chán chê, cô nằm co ro giữa đống đổ nát, nắm chặt bức ảnh hai người chụp chung rồi khóc to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc