Phát Rồ - Chương 19

Tác giả: Thả An

Hai gò má cô vẫn ửng hồng, nhưng giọng nói đã trở nên nguội lạnh: "Lâm Sóc, anh phải vĩnh viễn ghi nhớ vết thương mà tôi phải chịu, mỗi chút, mỗi chút một, anh đều không được phép quên." Bởi vì, tôi sẽ dần dần từng chút, bắt anh trả lại.
"Anh nhớ.” Hắn xoa nhẹ gò má cô, hôn nhẹ lên trán cô. "Luôn luôn ghi nhớ."
Thêm vài lần quấn quít, hai người mới chìm vào giấc ngủ, có điều mỗi người mang một tâm sự riêng. Chợp mắt được hai, ba tiếng, trời vừa hửng sáng, Lâm Sóc đột nhiên tỉnh giấc. Hướng Phù Sinh vẫn đang say ngủ, vẫn chiếc chăn bị đá đến chẳng ra hình thù, vẫn cái tư thế cuộn tròn như đứa trẻ. Hắn nằm yên đó, chống cằm, chốc chốc lại đưa tay vuốt suối tóc đen dài thẳng mượt của cô. Hắn ngắm nghía rất lâu mới chịu ngồi dậy.
Hắn không vào rửa mặt ngay mà đi ra ban công, châm một ***.
Vầng thái dương nhô lên từ mặt biển, phía chân trời một đường thẳng tắp, ửng lên sắc đỏ au, những con sóng từ phía xa thong dong đuổi nhau vào bờ rồi chợt tan biến, những cơn gió biển ào ạt, khiến người ta cảm thấy se lạnh.
Trên lan can vẫn còn ly R*ợ*u đêm qua cô uống dở. Chiếc ly chân dài còn in rõ vệt son môi. Sự nồng nhiệt đêm qua, là nhờ R*ợ*u này, hay do điều gì khác, chính hắn cũng lười phân biệt.
Đã có vay, tất có trả. Đạo lý này có nghĩa ở mọi nơi.
Do đó hắn không chú ý đến việc trả lại, cũng không để tâm cô làm hắn tổn thương bao nhiêu.
Có điều, khi nỗi đau thật sự đến, đích thực không dễ gì vượt qua.
Mỗi một lời nói dửng dưng, mỗi một nụ cười đầy ẩn ý của cô, đều khiến hắn đau nhói.
Mà nỗi đau ấy là không thể bồi đắp, không thể hoàn trả, chỉ có chờ đợi, ngoài chờ đợi vẫn là chờ đợi mà thôi.
Hắn xưa nay chỉ biết lao đi, không quay đầu, không hối hận, càng không dừng lại. Với hắn, chờ đợi là hình phạt tàn khốc nhất, nó vắt kiệt tình cảm của hắn với thế giới này.
Có lẽ, đã đến lúc hắn phải đối xử với cô khác đi rồi...
"*** chẳng bao giờ giải quyết được vấn đề." Giọng nói của Hướng Phù Sinh vang lên sau lưng hắn. Cô choàng tấm chăn, bước tới bẻ *** trên tay Lâm Sóc, ném vào ly R*ợ*u.
"Dậy sớm vậy?" Hắn như sực tỉnh, kéo cô vào lòng, mân mê cánh tay cô.
Cô xô hắn ra, lạnh lùng liếc một cái. "Bị hun mùi khói thuốc rồi, mau mau đi đánh răng, hôi quá!"
Hắn bất lực lắc lắc đầu, đáp một tiếng "Được", rồi ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh. Hướng Phù Sinh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, cho tới khi bóng dáng ấy khuất hẳn sau cánh cửa mới đi vào phòng.
Cô bước vào phòng để quần áo, cởi tấm chăn ra, lấy bộ đồ ngủ mặc lên người. Bỗng nhìn thấy bản thân mình trong gương, cô khựng lại. Khắp cơ thể đầy những vết tích. Nhắm mắt lại, cảnh điên đảo đêm qua hiện ra, mỗi một dấu vết trên da dường như vẫn còn bỏng rát. Nhưng mở mắt, con ngươi của cô chỉ còn sự lãnh đạm. Quay người lại, Ng'n t cô lần nữa chạm vào hình xăm đó.
"Mặc quần áo vào đi, lạnh đấy.” Hắn bước vào phòng từ lúc nào, choàng bộ đồ ngủ lên người cô, che khuất vết xăm. Cô ngước mắt, thấy hắn đã thay quần áo.
\'\'Chuyện kết hôn, anh định dàn xếp với báo giới thế nào?" Cô cất tiếng hỏi.
"Anh là người bị bỏ rơi, em có gì phải lo chứ?" Lâm Sóc thay bộ đồ ra ngoài xong, liền quay lại ôm lấy Hướng Phù Sinh, hai tay vòng qua eo. Hắn nhìn cô trong gương: "Chút nữa anh sẽ lên máy bay về Hồng Kông. Em có thể ở lại đây chơi vài hôm rồi về cũng được."
Hướng Phù Sinh hơi kinh ngạc. Hắn liền cười nói: "Nhiều nhất ba ngày thôi, nhé? Đừng bắt anh phải tốn người tốn của đi tìm em lần nữa, biết chưa?"
Hắn hôn lên trán cô, không đợi nghe trả lời, trở ra thu dọn đồ đạc đi ngay.
Hướng Phù Sinh cứ đứng trước gương chau mày. Hắn làm vậy là có ý gì? Là dụ ngọt lôi kéo, hay là lui trước tiến sau? Muốn thăm dò ý định của cô, hay hắn đã cảm thấy điều gì rồi?
Cô rốt cuộc có nên trở về, và về lúc nào thì hợp lý?
Con ngươi Hướng Phù Sinh như bị che phủ bởi một tảng mây mù.
…..O…..
Tại Hồng Kông.
Các bài báo liên quan tới hôn lễ thế kỷ giữa Hướng Phù Sinh và Lâm Sóc, các tạp chí đã đành, đến các trang báo mạng cũng chốc chốc lại xuất hiện những tin tức kiểu như: "Hôn lễ thế kỷ trở thành trò cười thế kỷ", "Vì sao cô dâu bỏ trốn?"... Hàng trăm tiêu đề khác nhau, tất cả cùng đặt ra một vấn đề khiến toàn bộ sự kiện càng trở nên ly kì phức tạp.
Lâm Sóc trở về Hồng Kông, sân bay có hàng tá ký giả đứng chờ, hắn phải dùng chiêu "kim thiền thoát xác" lặng lẽ chuồn đi mới thoát được thân. Sau đó trụ sở công ty cũng liên tiếp bị "thất thủ". Dưới sự công kích ác liệt như vậy, ai ai cũng nghĩ Lâm Sóc không chịu được sẽ phải lên tiếng. Nhưng hắn không hề, không một lời giải thích, phân trần, không cung cấp cho giới truyền thông kể cả một lời qua loa mơ hồ.
Hắn càng như vậy, đám săn tin càng sục sôi. Lâm Sóc đã kín miệng như bưng, bọn họ liền nghĩ tới người thứ hai trong cuộc, Hướng Phù Sinh. Thế là những ngày còn lại ở Casablanca của Hướng Phù Sinh chẳng còn thú vị chút nào. Cô đi tới đâu cũng có trung bình hai phóng viên nhảy ra giúp cô phá hỏng hứng thú. Hướng Phù Sinh không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải nguyên do Lâm Sóc thoải mái cho phép cô ở lại.
Vì thế cuối cùng Hướng Phù Sinh quyết định về Hồng Kông sớm một ngày. Cô báo cho Lâm Sóc, bảo hắn phái người đi đón, ai ngờ vừa xuống máy bay, đã chạm mặt cố nhân ngay ở cửa ra.
Lúc ấy Hướng Phù Sinh đang cúi đầu xem điện thoại, người do Lâm Sóc cử đến đi phía sau. Cô đang mải xem, không để ý đâm vào một người đi ra từ phía bên kia. Ngẩng lên nhìn, hóa ra là Hạ Thiệu Phong. Anh đóng bộ công sở, dường như vừa đàm phán xong một vụ làm ăn trở về.
Hai người đều sững lại, chưa mở lời hỏi thăm đã cảm giác thấy ánh đèn flash ở đâu đó. Hướng Phù Sinh liếc Hạ Thiệu Phong, anh gật gật đầu, hai người liền đi qua nhau như không có chuyện gì xảy ra.
"Xem ra báo chí lại được phen ầm ĩ rồi." Hạ Thiệu Phong hạ giọng, cười.
"Các tin tức nóng hổi luôn là con tốt để thay đổi sự chú ý của mọi người." Hướng Phù Sinh đáp lời. "Chỉ khổ cho anh, lại bị dán mác \'quan hệ bất chính\' với em."
"Cô Hướng, xin hỏi việc vắng mặt ở hôn lễ có phải vì ông Hạ không?"
"Ông Hạ, có phải ông và cô Hướng đã nối lại tình xưa?"
"Ông Hạ, chẳng lẽ ông không để tâm chuyện quá khứ giữa cô Hướng và ông Lâm? Ba người rốt cuộc có quan hệ thế nào?"
Cứ bị đám phóng viên chặn đường bao vây quả thực khó chịu, may thay cả hai người đều mang theo vệ sỹ. Người của Hạ Thiệu Phong đi trước mở đường, nhờ đó mà cả hai an toàn rời khỏi sân bay. Bên ngoài, xe của hai người cái trước cái sau đã chờ sẵn, Hạ Thiệu Phong tự mình mở cửa cho Hướng Phù Sinh vào.
Anh đóng cửa xe lại, nói: "Anh lúc nào cũng tình nguyện làm trâu ngựa cho người đẹp, nhưng chẳng có cơ hội, bây giờ có cơ hội, nhất định phải phục vụ chu đáo, em cứ yên tâm."
Hướng Phù Sinh cười, nói: "Anh về đi, chàng kỵ sĩ ạ."
Hai người lên hai chiếc xe khác nhau, từ biệt ở đó.
Khi Hướng Phù Sinh về tới nhà, Lâm Sóc vẫn chưa tan sở.
Chuyện tình cờ gặp mặt Hạ Thiệu Phong ở phi trường thể nào đến tối cũng đăng đầy trên báo, Lâm Sóc về nhà chắc chắn sẽ không vui. Mặc dù cô rất đắc ý muốn xem vẻ mặt bực bội của hắn, nhưng cũng lười giải thích.
Bởi thế về phòng tắm táp thư giãn, sấy khô tóc, cô liền đi ngủ luôn.
Lúc tỉnh dậy, trời đã khuya, cô xuống gác định tìm chút điểm tâm ăn đêm, quả nhiên trông thấy Lâm Sóc mang kính đang xem văn kiện ở phòng khách. Trong nhà có một thư phòng rất lớn, hắn hoàn toàn có thể tới đó làm việc, nhưng hôm nay ngồi lại ở phòng khách, rõ ràng đang chờ cô.
Cô coi như không trông thấy hắn, vào phòng bếp căn dặn người làm xong định lên gác ngay.
"Không chào một câu đã lên rồi à?" Hắn không nhìn lên, chỉ lạnh nhạt nói.
Hướng Phù Sinh đáp ngay: "Vậy thì chào buổi tối nhé!" Vừa nói vừa đi lên.
"Không muốn giải thích gì à? Bỗng dưng gặp tình cũ ở sân bay, sao mà trùng hợp thế."
"Xin hỏi, tôi có thể giải thích rằng, ông Lâm đây đang ghen hay không?" Hướng Phù Sinh khoanh tay trước ***, đứng trên cầu thang liếc nhìn Lâm Sóc.
Lúc này hắn mới chịu đặt tập văn kiện xuống bàn, từ tốn ngẩng lên: "Tôi ghen là chuyện nhỏ, vấn đề là em, xin em hãy chú trọng đến danh tiết của mình một chút. Để mình mang tiếng đa tình hay ho lắm sao?"
Hướng Phù Sinh cau mày: "Lâm Sóc, tôi không muốn cãi nhau với anh."
"Nếu như em không cắm sừng lên đầu tôi, tôi cũng chẳng muốn cãi nhau làm gì."
Hướng Phù Sinh cười nhạt: "Giày rách đi với cặp sừng, đẹp đôi quá còn gì? Anh đã để ý đến danh tiếng như thế, thì đừng có liên quan gì tới tôi nữa, nhặt giày rách về dùng cũng chẳng hay ho lắm đâu."
Lâm Sóc bỏ kính ra, giọng nói lạnh đi thêm ba phần: "Hướng Phù Sinh, em cứ thích vạch mặt nhau thế sao?"
\'"Anh nói cái gì?"
"Tôi nói cái gì?" Lâm Sóc cười lạnh. "Em tưởng tôi sẽ tin, chỉ dựa vào sức em mà có thể rời khỏi Hồng Kông ngay trước mũi tôi à? Có thể trốn một mạch ba năm? Có thể giấu tôi chuyện đứa trẻ? Không có người giúp, Hướng Phù Sinh, làm sao em làm được những chuyện đó?"
Lâm Sóc đứng dậy, từng bước từng bước tiến tới trước mặt cô. Khi đứng cùng một bậc thang với hắn, sát khí ấy khiến cô choáng váng, cảm tưởng như hắn sắp giết mình đến nơi. "Đều là Hạ Thiệu Phong giúp em, đúng không? Đúng không?" Hắn đột ngột nắm lấy cằm cô, mắt long sòng sọc.
"Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?" Cô gắng hết sức ổn định cảm xúc của bản thân, thốt ra một câu hỏi mập mờ.
"Phù Sinh, sao em không thể ngoan ngoãn, nghe lời một chút?" Ng'n t hắn chầm chậm vuốt ve cằm cô, động tác thật dịu dàng, nhưng chỉ chớp mắt, bàn tay ấy đã P0'p chặt cổ họng cô. Hắn hỏi: "Em đã cho hắn cái gì, hả? Đe dọa hắn? Em chẳng có bản lĩnh đó. Quyến rũ hắn? Em cũng không có. Vậy em còn có cái gì khác nữa, Hướng Phù Sinh. Cơ thể của em ư?"
Hướng Phù Sinh trợn tròn mắt, đẩy hắn ra. "Anh tưởng ai cũng vô liêm sỉ như anh à? Bỏ tôi ra!"
"Vậy là đúng rồi.” Lâm Sóc thu tay lại, cười nhạt: "Quả nhiên là hắn. Thật không ngờ đấy, Phù Sinh. Em hóa ra cũng giỏi thật."
"Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tôi lên gác đây." Hướng Phù Sinh quay đầu định đi, liền bị Lâm Sóc kéo lại.
"Em vẫn chưa trả lời tôi."
"Anh định nghe câu trả lời thế nào?" Hướng Phù Sinh đứng vững, cô nói gấp gáp hơn: "Nếu như tôi nói hai chúng tôi lên giường rồi, có phải anh định đuổi tôi ra khỏi nhà không? Lâm Sóc, anh tưởng mình là thánh nhân ư? Anh có tư cách gì mà đòi hỏi tôi phải thế này thế nọ?"
Lâm Sóc cắt ngang lời cô: "Đúng, tôi không phải thánh nhân, nhưng tôi không muốn em cũng dơ bẩn như tôi."
Hận thù đơn thuần vốn không đáng sợ, song hận tình mới đáng lo, bởi nó dằn vặt con người ta từ sâu thẳm bên trong.
Một cái tát bỏng rát, rồi lại một quả táo ngọt ngào. Hắn và cô, sớm đã biết, nhưng trước sau vẫn khoác lên mình thứ tình yêu danh nghĩa rối ren và tù túng kia.
Đối với Hướng Phù Sinh lúc này, không còn gì kinh ngạc, cũng chẳng còn cảm xúc, cô chỉ thấy một sự mỏi mệt kiệt quệ gần như đang quật ngã mình.
"Anh đã biết hết đầu đuôi mọi việc mà vẫn có thể như vậy sao?" Cô gượng cười, "Tôi đã trở về bên anh rồi đây, anh còn yêu cầu gì nữa? Mà tưởng tôi sẽ sống ૮ɦếƭ vì anh ư, anh không thấy suy nghĩ ấy quá nực cười à?"
"Phải, cách nghĩ của tôi buồn cười thế đấy. Nhưng còn em, Hướng Phù Sinh, từ đầu đến cuối em đã bao giờ quan tâm xem tôi nghĩ gì chưa? Em thậm chí còn chẳng đặt câu hỏi vì sao tôi và em có thể tiếp tục được cho đến giờ. Em hận, em đau, tôi hiểu. Vậy còn tôi, tôi hận, tôi đau, em đã có chút gì quan tâm?" Xém chút Lâm Sóc đã buột miệng, trong tích tắc, hắn đã ghìm lại được những dòng cảm xúc yếu đuối hiếm hoi ấy, chỉ nói một câu: "Nhưng có gì ghê gớm đâu."
"Có gì ghê gớm đâu ư, Lâm Sóc? Tôi công nhận, chúng ta đều ích kỷ, nhưng..." Cô vuốt nhẹ lên má hắn, lạnh lùng nói: "Nếu anh thực sự muốn đôi ta còn tiếp tục sống với nhau thì đừng truy cứu nữa."
Lâm Sóc không nói tiếp, hắn cũng không còn thở gấp, sắc mặt bình tĩnh trở lại. Hắn biết cô không nói sai.
Điều gì muốn biết, hắn đều đã biết, rốt cuộc có tra hỏi thêm cũng vô ích.
"Lên lầu đi." Lâm Sóc quay lưng bước lên tầng.
Hướng Phù Sinh nhắm mắt, thở dài một hơi rồi cũng quay về phòng mình. Vừa khép cửa lại, cô tựa mình vào tường, chỉ cảm giác như vừa bị hút hết sức lực. Cô đã mệt thật rồi, trước khi đạt được mục đích cuối cùng, cô không biết còn phải đôi co với hắn bao nhiêu lần, bị hắn tra hỏi, giày vò bao nhiêu lần nữa?
Con người ta tại sao cứ mãi bị ám ảnh mê hoặc? Cứ thoát không ra khỏi cửa hận yêu?
Vừa mở mắt, ngoài cửa sổ trời cũng đã tối. Phải bước tiếp thôi cô thì thầm, phải bước tiếp.
Ngày hôm sau, không khí vui vẻ trong nhà họ Lâm đã trở lại. Hướng Phù Sinh còn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Lâm Sóc vừa xuống nhà đã thấy cô cười với mình, gương mặt hắn lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, hắn nở nụ cười đáp lại. Hắn bước tới hôn nhẹ lên má Hướng Phù Sinh rồi cùng cô ăn sáng.
Ăn xong, cả hai cùng lên lầu, vào phòng thay đồ nam, cô chọn cho hắn một bộ quần áo, chải tóc cho hắn rồi ngồi chiêm ngưỡng thành quả của mình.
Lâm Sóc đứng trước gương thắt cà vạt nhướn nhướn cặp lông mày, nhìn sang, thấy Hướng Phù Sinh ung dung ngồi gần đó.
"Sao hôm nay lại có hứng đột xuất thế?"
"Đừng nhắc nữa, ngày tháng bên nhau còn dài. Hai người cứ suốt ngày gây lộn, chán rồi." Nói đoạn, cô đứng dậy đi tới sau lưng hắn, kéo hắn quay lại, chỉnh chiếc cà vạt cho ngay ngắn.
Hắn mỉm cười, không hỏi gì thêm. Như thế này cũng tốt, cho dù chỉ vì cô chán ngấy chuyện cãi cọ, nhất thời nổi hứng, hoặc cô chỉ tỏ ra thế thôi cũng được, hắn đều vui vẻ chấp nhận.
Chỉ có điều bình yên chưa kéo dài được lâu, tiếng gõ cửa vội vã bất ngờ vang đến. Được Lâm Sóc cho phép, cô người làm bèn cầm chiếc điện thoại di động bước vào. Lâm Sóc nghe điện thoại ngay, không ngại có mặt Hướng Phù Sinh ở đó.
Hướng Phù Sinh đứng cạnh, nhàn rỗi hết phủi áo vest, lại kéo tay áo hắn cho thật thẳng mặc dù áo vẫn sạch sẽ và đã là lượt phẳng phiu. Tiếng nói của đầu dây bên kia cô cũng nghe loáng thoáng, chỉ biết là tiếng Anh, còn nội dung cụ thể ra sao thì cô không rõ, nghe giọng điệu có vẻ là chuyện rất khẩn cấp.
Ngắt máy, hắn quay sang Hướng Phù Sinh, nắm lấy đôi tay không chịu để yên của cô rồi cười nói: "Anh phải về Mỹ xử lý một vài việc, có thể mất một thời gian. Em ngoan ngoãn ở lại đây, đừng đi lại lung tung, nếu thực sự có việc cần ra ngoài thì nhất định phải mang vệ sỹ theo cùng, biết không?"
Cô gật gật đầu, hắn hài lòng nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Mấy ngày tới có thể anh không quan tâm nhiều đến em được, có chuyện gì thì gọi điện cho Mike nhé! Anh đi đây."
Nói xong, hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi bước vội khỏi phòng.
Ắt hẳn là việc gấp rút lắm, Hướng Phù Sinh nhìn theo bóng Lâm Sóc thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, có thời gian để cô làm vài việc.
Lâm Sóc thu xếp hết việc công ty trong buổi sáng, trưa lập tức bay về Mỹ. Hướng Phù Sinh ở nhà, rỗi rãi nằm sưởi nắng đọc sách, hoặc lên mạng đọc tin tức và theo dõi tình hình bên ngoài, chỉ có vậy mà đã hai ngày trôi qua. Hai người cách biệt hai nơi, lập tức bị báo giới vẽ vời thành câu chuyện ly thân, ra ở riêng.
Tuy nói bị giới truyền thông bủa vây rất chặt, song Hướng Phù Sinh vẫn cứ hẹn Lara ra ngoài dạo phố. Lara là một trong số ít những người bạn còn giao thiệp với Hướng Phù Sinh tới thời điểm này. Cũng như bao lần, hai người hẹn nhau ở trung tâm thương mại rồi cùng đi ăn uống. Lara từ hồi lập gia đình tính tình cũng khác nhiều, từ chỗ là một cô gái khôn ngoan, hoạt bát, càng lúc càng ra dáng một người phụ nữ dịu dàng hiền lương thục đức. Không giống như Hướng Phù Sinh, Lara không còn động tới R*ợ*u bia TL, không tiệc tùng đêm ngày nữa mà hy sinh vì người đàn ông cô yêu và vì một gia đình hạnh phúc. Nếu nói Hướng Phù Sinh không ghen tỵ với Lara về điểm này, thì là nói dối.
Đi bộ mệt rồi, cả hai bèn vào nghỉ chân ở một quán điểm tâm, cùng uống trà chiều. Hướng Phù Sinh ngồi trên ghế sô pha, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng là lâu lắm rồi không có tâm trạng đi dạo phố thế này, đi một chút đã mệt rồi."
"Cậu ấy à, sau khi sẩy... sau vụ đó không chịu chăm sóc sức khỏe gì cả." Lara xúc một miếng bánh ga to đưa lên miệng, nuốt rồi nói tiếp: "Mà sao hôm nay không thấy đám phóng viên đến làm phiền nhỉ, dạo này tin tức về cậu và Lâm Sóc không phải đang hot lắm sao?"
"Lara, đầu óc cậu bay theo Mars hết rồi à?" Hướng Phù Sinh chỉ về phía mấy vệ sỹ đang đứng đằng xa, "Lâm Sóc sắp xếp cho mình vài vệ sỹ, mà vệ sỹ thì còn để làm gì nữa? Để giải quyết rắc rối mà."
"Nếu đầu óc mình để ở chỗ Mars thì làm sao mang tin tức đến cho cậu được." Lara càu nhàu, "Này!" Cô cúi đầu lại gần, hạ giọng: "Nghe nói đang có vấn đề gì đó giữa các phe phái bên Mỹ ấy, cậu có biết việc làm ăn của Lâm Sóc bên ấy không?"
"Tớ có biết một chút. Hình như hắn có ông chú là tay sừng sỏ trong thế giới ngầm. Sau này không rõ vì sao mà ૮ɦếƭ, công việc làm ăn liền giao lại cho hắn."
"Không sai. Mặc dù Lâm Sóc dốc sức tìm cách rửa tay hoàn lương, nhưng cậu cũng biết, dính vào việc buôn hàng nóng, kiếm lợi rất nhiều, nhưng rút ra thì không dễ."
Hướng Phù Sinh nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, "Xem ra lần này hắn phải đau đầu một phen đây."
"Trong khoảng thời gian này cậu có thể ra tay rồi, mọi việc càng sớm kết thúc thì càng tốt cho cậu."
"Mình biết, nhưng hắn vốn là người rất cẩn thận, không dễ gì để kẻ khác nắm được thóp." Đặt tách trà xuống, cô nhìn ra cửa sổ, bất giác chau mày. Bên ngoài ánh tịch dương chiếu rọi khắp nơi, cảnh vật thật đẹp. Nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy sống lưng cóng lạnh, dường như có một mối nguy hiểm nào đó đang gần kề.
"Dựa vào khả năng của người đó, chỉ cần một chút manh mối cũng đủ làm dậy lên sóng gió rồi."
"Cẩn phải chuẩn bị thật kỹ, mình đã thua đủ rồi." Hướng Phù Sinh thôi nhìn ra ngoài, lặng lẽ rút từ trong túi một mẩu giấy, đặt xuống dưới đĩa đựng đồ ăn rồi đẩy chiếc đĩa cho Lara, "Việc giải mã, nhờ cậu tìm người giúp nhé."
Lara nhanh tay rút lấy mẩu giấy, nháy mắt: "OK."
Hàn huyên thêm một lúc, đã tới lúc phải chia tay. Trong khi tính tiền, hai người đang định đứng dậy ra về, bỗng đâu xuất hiện một người quen cũ.
"Hướng Phù Sinh." Người đó cất tiếng gọi. Hướng Phù Sinh bất giác ngẩng đầu lên, vừa trông rõ gương mặt người kia đã bị tạt cả ly sinh tố vào mặt.
Lara kinh ngạc nói với Hướng Phù Sinh: "Hạ Thiệu Hinh."
Hạ Thiệu Hinh không thèm để ý đến Lara, chỉ chăm chăm nhìn Hướng Phù Sinh: "Chẳng mấy khi tôi về nước, thật không ngờ, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Sau khoảnh khắc kinh ngạc và bối rối, Hướng Phù Sinh dần trấn tĩnh. Cô hờ hững lấy giấy ăn lau nước trên mặt, không nói tiếng nào. Cùng lúc đó, đám vệ sỹ cũng xông tới, lên tiếng mời cô Hạ rời khỏi. Hướng Phù Sinh ngấm ngầm cười nhạt, thật xứng danh vệ sỹ của Lâm Sóc, cũng biết mặt người nọ người kia lắm. Hạ Thiệu Hinh đứng yên không chịu đi, đám vệ sỹ cũng đứng đó đôi co mãi không thôi.
Thấy có chuyện lùm xùm, quản lý quán lập tức xuất hiện, có vẻ muốn lựa lời hòa giải. Nếu như chuyện này xảy ra cách đây vài năm, có khi Hướng Phù Sinh đã cầm cả ấm trà nóng trên bàn hắt trả. Nhưng lúc này, cô chỉ đứng dậy, chẳng thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt tức giận của Hạ Thiệu Hinh, dửng dưng cầm ví, gọi Lara cùng đi khỏi quán.
Hạ Thiệu Hinh thấy thế càng nổi cơn thịnh nộ, định tóm lấy tay cô. Các vệ sỹ thấy không nhã nhặn thêm được nữa, vội đứng ra cản, giúp Hướng Phù Sinh và Lara thuận lợi ra ngoài. Vừa khỏi cửa, Lara liền nói: "Con bé Hạ Thiệu Hình này sao lại thế đã bao lâu rồi vẫn không hiểu chuyện, thật là quá đáng."
"Hạ Thiệu Phong trước nay đâu cần con bé hiểu chuyện. Cứ nằm trong vòng tay chiều chuộng của anh trai mãi, nó đâm không hiểu nhân tình thế thái thế đấy."
Hướng Phù Sinh cười buồn: "Tớ vừa ςướק đi Lâm Sóc, người mà ngày đó con bé nghiêng ngả, vừa cắm sừng lên đầu ông anh trai nó yêu quý nhất, con bé làm sao không hận tớ cho được?"
"Tất cả là vì Lâm Sóc, cậu chịu biết bao đau khổ vậy mà vẫn bị hiểu lầm..."
"Cậu biết khi nào mới thực sự đáng buồn không? Đó không phải khi chúng ta chịu đau khổ, mà là khi ta than thở, cầu xin sự thấu hiểu và đồng tình của những người chẳng bao giờ chịu hiểu ta." Hướng Phù Sinh lắc đầu: "Tớ không cần Hạ Thiệu Hinh hiểu cho mình, cũng sẽ không buồn vì nó giận tớ."
"Crystal..."
"Lara, cậu biết vì sao người bên cạnh tớ lại là cậu mà không phải ai khác có khả năng giúp đỡ tớ hơn không? Đó là vì cậu luôn tin tớ, mỗi khi xảy ra chuyện, cậu là người đầu tiên hỏi tớ có sao không." Hướng Phù Sinh mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng chân thành: "Xem ra hôm nay bọn mình chỉ dạo phố đến đây được thôi, về đi."
Lara dường như vẫn đắm chìm trong cảm xúc riêng. Hướng Phù Sinh bèn kéo cô chạy đi, coi như trước đó hoàn toàn chẳng xảy ra chuyện không vui kia.
Mỗi người lên xe riêng, trở về nhà. Về đến biệt thự, đám giúp việc thấy quần áo Hướng Phù Sinh dở ướt dở khô, không khỏi ngạc nhiên. Cô lên phòng thay quần áo, tiện thể đi tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm, làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể, khiến cô hoàn toàn quên đi cảm giác lạnh buốt của nước sinh tố bám đầy trên đầu. Cô hít một hơi, lặn xuống nước. Khi không khí trong phổi hoàn toàn tiêu tan, cô bừng mở mắt, nhìn những bọt nước cuối cùng bay qua khỏi đỉnh đầu.
Hướng Phù Sinh, mày thật là thất bại.
Quấn khăn quanh người xong, cô ra khỏi phòng tắm.
Vốn định tới phòng đọc sách giải khuây, giải tỏa hết những cảm xúc tiêu cực, nhưng vừa thay xong quần áo, cô đã thấy người làm vội vã chạy tới báo, trợ lý Mike đến tìm cô có việc gấp.
Hướng Phù Sinh chau mày, lúc cô mới quen Lâm Sóc, Mike là trợ lý tại công ty ở Hồng Kông của hắn. Do Lâm Sóc và cô trợ lý trước đây của Hướng Phù Sinh có dính líu những chuyện không hay, nên Phù Sinh không có thiện cảm với Mike.
Hướng Phù Sinh xuống gác, mang theo chút bực bội, thấy Mike đang đợi ngoài phòng khách sốt ruột đi qua đi lại. Vừa nhìn thấy cô, anh ta lập tức chạy tới.
"Cô Hướng, sếp Lâm xảy ra chuyện rồi."
"Vậy ư? Chuyện gì."
"Bị bắn. Vừa nãy bên đó báo tin về, ngài ấy vẫn chưa vượt qua nguy hiểm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc