Phát Rồ - Chương 10

Tác giả: Thả An

Để lại một vết hôn màu đỏ tím trên cổ cô, đó là thói quen không hề thay đổi của hắn.
Những thứ là của mình, hắn sẽ đánh dấu, để cho cả thế giới phải biết.
Dứt toạc hai hàng cúc phía trước chiếc áo ngủ, Lâm Sóc hít hà đôi xương quai xanh thẳng tắp, điên cuồng hôn lên đó. Hắn giày vò иgự¢ cô qua lớp áo mỏng... rồi tách hai chân cô...
Từ trước tới nay, trên giường, với cô, hắn luôn là chúa tể.
Hướng Phù Sinh xoay đầu, nắm chặt chiếc gối. Những tiếng rên khan đầy bức bối. "Lâm Sóc, đây là câu trả lời của anh à?" Cô trào phúng.
Lâm Sóc ngước lên. Bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi hắn tối sẫm, bên trong như có một cơn sóng dữ ngầm biến động. Hắn kéo tay cô đặt lên иgự¢ mình, ý muốn cô cảm nhận những chuyển động mạnh mẽ sâu bên trong nó.
"Phù Sinh, em không muốn tôi sao?" Giọng hắn hơi dồn dập, càng thêm phần mê hoặc.
Ánh mắt cô thoáng hiện một cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ giây lát, cô nắm chặt tay, vò иgự¢ áo hắn: "Muốn chứ, mỗi giây, mỗi phút, đều muốn..."
Hướng Phù Sinh nhón lấy những nút áo, cởi ra từng cái từng cái một, nắm vạt kéo hắn lại gần, thì thầm từng chữ một: "...muốn đem anh... băm làm trăm mảnh."
Lâm Sóc dường như đã đoán trước, không thèm để ý, hắn nhấc cằm cô lên, ngón tay vuốt ve đôi môi cô.
"Tôi đang đợi ngày đó đây."
Cô chặn ngón tay hắn lại, vươn người để môi kề môi. "Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu."
Lâm Sóc nuốt trọn làn môi mềm mại của cô lần nữa, chậm rãi мơи тяớи. "Nếu chỉ định lây cảm cho tôi thì trẻ ranh quá đấy." Cô vịn lấy cổ hắn, nụ hôn khiến cô ngạt thở, "Yên tâm, tôi còn chiêu khác."
Hắn cười nhạt, rời môi, giật mạnh chiếc áo ngủ. Những chiếc cúc áo văng ra biến mất dưới tấm thảm. Không nói nhiều thêm nữa, hắn cúi xuống ngấu nghiến làn da trắng mịn của cô. Hướng Phù Sinh đang ốm nặng, không thể chịu nổi sự giày vò này, cô cào mạnh vào lưng hắn như một cách giải tỏa những kích thích đang rạo rực. Bị đau, Lâm Sóc cắn cảnh cáo, Hướng Phù Sinh lườm hắn, đập vào mắt cô là hai con ngươi ngập toàn Dụς ∀ọηg.
Hắn lật người cô lại nâng eo cao lên, đứng đối diện với lưng cô. Vừa khít. Hắn cắn khẽ vành tai cô, hôn dọc sống lưng. Hướng Phù Sinh gần như mềm nhũn, hắn liền ôm eo cô thật chặt. Những nụ hôn của hắn dừng lại ở vết xăm trên hông, như đang thưởng thức một tuyệt tác.
Dừng lại trong phút chốc, rồi lại đột ngột tiếp tục. Hắn sán tới bên tai Hướng Phù Sinh, nói rành rọt từng chữ một "Hướng Phù Sinh, em là người đàn bà của tôi."
Quấn quít, hòa quyện, rồi giải tỏa.
Ba năm, những tình cảm dồn nén đã quá nhiều, cũng quá phức tạp, khiến cho cuộc tình này sâu cay đến vô tận.
Tàn cuộc, cô mệt mỏi thi*p đi trong vòm иgự¢ hắn. Hắn ôm chặt cô. Xa cách lâu đến thế, cứ tưởng tìm lại được những gì đã mất, nhưng sao trái tim lại càng trống trải ௱ôЛƓ lung?
Hắn bước ra ngoài, đóng cửa kính lại, bầu trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Tựa mình vào lan can, hắn châm một điếu thuốc. Bàn tay cầm bật lửa vẫn còn lưu lại hơi ấm của cái ôm ban nãy.
Nhìn từ đỉnh núi xuống cảnh sắc thật tuyệt, chỉ có biển và những ngọn hải đăng lấp lánh.
Nếu không ở đây ngắm phong cảnh sẽ không biết rằng trên đời này, những con đường bình dị thật quá nhiều. Hắn không muốn mãi đứng ở chân núi nhìn lên, hắn phải tìm cách leo đến đỉnh. Mỗi một bước tiến lên đều phải tính toán.
Mà trong một ván cờ, thể nào cũng phải có được có mất.
Hắn không phải chưa từng do dự. Cô cười, hắn sẽ vui theo, cô khóc, hắn sẽ âu sầu. Đó không phải đóng kịch, mà là chân thành.
Đổi cả thiên hạ lấy nụ cười của nàng, quy thuận núi sông để cho nàng niềm vui, thật là lãng mạn, nhưng lại chẳng phải Lâm Sóc.
Hắn không thể từ bỏ mối thù với Hướng Hằng, không thể từ bỏ ván cờ hắn đã dốc cạn mọi thứ của bản thân ra đánh cược.
Cho nên, hắn đành từ bỏ cô. Để cô đau, để cô hận, rồi tự mình hứng chịu nỗi đau ai oán gấp trăm ngàn lần.
Điếu thuốc đã tắt, hắn quay mình lại, tựa lên hàng lan can chạm hoa như cũ. Dư vị đắng chát của điếu thuốc vẫn đâu đây, còn mùi hương của cô đã theo gió tiêu tan.
Hắn bỗng nhớ đến một bài hát, tên là "Trăm năm cô đơn".
Bài hát thế này:
Trái tim, thuộc về em, anh mượn về ký thác, lại hóa ma quỷ trong anh.
Em, thuộc về ai, người tình cờ ngang qua, để lại những trống trải dâng trào.
Đều nhờ dọc đường, dọc đường, cơn mưa trút nước, minh chứng dấu chân anh qua.
Mà sao khi nhắm chặt mắt rồi bừng mở, chỉ thấy sa mạc, nào có bóng lạc đà.
Bóng hình là chân thật, người đến là hư vô, lấy gì nắm giữ;
Trăm năm trước, em chưa là em, anh đâu đã là anh;
Đau thương là thật nước mắt là dối, làm gì có nhân quả;
Trăm năm sau, chẳng còn em, cũng chẳng còn anh.
Gió, thuộc về trời, anh mượn về thổi chơi, lỡ miệng thổi bùng khói lửa nhân gian.
Trời, thuộc về ai, anh mượn về ngắm nghía, tình cờ nhìn ra dáng hình em.
Lâm Sóc cuối cùng đã hiểu, hắn tưởng có thế từ bỏ, cuối cùng vẫn là không nỡ.
Tỉnh dậy từ cơn mê, Hướng Phù Sinh thấy mình mẩy đau nhức, đầu óc mụ mị. Trên tầng không có người, chỉ có ánh nắng từ ngoài rót xuống tấm thảm cách giường một khoảng nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại website: www.thichtruyen.vn
Cô thấy mình ăn vận chỉnh tề, chăn cũng đắp một cách ngay ngắn, không hề bị đá ra như mọi khi, giống như có người suốt đêm thức canh cho mình ngủ vậy.
Chống tay ngồi dậy, cô bước vào nhà tắm. Trong chiếc gương phía trên bồn rửa mặt cô nhìn thấy chính mình: Gương mặt trắng bệch không chút sắc máu, vết hôn bầm tím trên gáy nhìn vẫn rõ ràng.
Kí ức ngày hôm trước chậm rãi hiện lên trong đầu, giờ cô biết chắc đó không phải một giấc mơ. Cởi chiếc áo trên người, những vết tích của cuộc truy hoan bỗng chốc hiện ra trước mắt.
Trận vật lộn sống ૮ɦếƭ như thế đau đớn tới nhường nào, có lẽ chỉ cô hiểu rõ nhất.
Có thể hắn đã quên những tấm ảnh đăng trên báo ngày ấy. Nhưng cô thì nhớ, nhớ rõ ràng.
Từng bài báo, từng bức ảnh, đột nhiên hiện ra ngay trước mắt. Những bức ảnh do chính tay hắn gửi cho tòa soạn. Chỉ vì muốn nhà họ Hạ từ hôn, muốn nhà họ Hướng không thế ngóc đầu lên được nữa, mà hắn đang tâm gửi những bức hình đó đi.
Cúi xuống mở van nước, cô vốc nước lạnh vào mặt. Ngước mắt nhìn lên, cô gái trong gương chẳng có vẻ gì đau buồn.
May nhờ có hắn, thật phải cám ơn hắn, khiến cô hiểu rằng, cái kết của mọi câu chuyện đều chẳng có gì khác ngoài ly biệt.
Cô tưởng rằng chỉ có hơi ấm của hắn mới xua được cái lạnh mùa đông, tưởng rằng được hắn ôm trong vòng tay là có thể vượt qua tất cả. Kết quả lại là bị điều khiển, mất hết khả năng tự mình bước đi.
Ai mà ngờ dù chỉ có một mình, người ta vẫn có thể tồn tại. Củi đốt cũng ấm không kém cái ôm, cùng lắm thì mặc thêm chiếc áo rét là có thể tự do đi lại.
Giống như người ta nói: Ngày ấy tôi nắm tay anh, trước giờ chẳng màng đến tự do. Chỉ cần vĩnh viễn có anh ở đó, đã cảm thấy hạnh phúc thật lớn lao.
Nào ngờ giờ đây cũng đôi tay này lau khô giọt nước mắt, cho dù tình yêu anh chưa tắt, thì người cũng đã vỗ cánh bay xa.
Cô đã nói, muốn xem Lâm Sóc bị quả báo thế nào, nhất định cô phải chờ để xem bằng được.
Yêu và hận chẳng qua chỉ cách nhau một ý nghĩ.
Theo chỉ thị của bác sĩ, cứ đúng giờ uống thuốc, vài ngày sau, bệnh cảm mạo của Hướng Phù Sinh đã gần khỏi, chỉ còn hơi ho một chút. Lâm Sóc ở suốt bên cạnh chăm sóc, công việc ứ đọng rất nhiều, do đó vài ngày gần đây bận đến nỗi không thấy mặt mũi đâu.
Cứ mười giờ tối, Hướng Phù Sinh đã lên giường đi ngủ, còn hắn thường nửa đêm mới trở về. Có khi hắn vào phòng cô, chẳng để làm gì, chỉ ngồi bên mép giường nắm lấy tay cô, mỗi lần như thế là hết cả đêm dài. Cô ngủ giấc không sâu, có lần mơ hồ tỉnh lại, thấy hắn gối đầu lên tay cô, nhắm mắt như thể đang ngủ, mình mẩy đầy mùi rượu. Cô cứ thế ngắm gương mặt đang ngủ của hắn, rồi lại mơ mơ màng màng thi*p đi.
Ban ngày cô ở trong vườn tưới cây, ngắm hoa, xem các tin tức giải trí hay tình hình cổ phiếu, doanh nghiệp... Một tuần cứ thế trôi qua vùn vụt.
Chiều thứ tư, Hướng Phù Sinh vẫn như mọi ngày, nằm trên chiếc ghế tựa trong thư phòng, vừa sưởi nắng vừa đọc sách. Thấy hơi mệt, cô liền đặt cuốn sách đọc dở lên bụng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính, tưới xuống cơ thể, bao bọc lấy cô. Nhắm đôi mắt, tay gác hờ trên thành ghế, cả người cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Mái tóc đen buộc gọn trên bả vai, chỉ sót lại vài sợi xòa xuống.
Lâm Sóc không vào phòng, vì cảnh tượng trước mắt mà dừng bước. Cô nằm đó bình yên như một bức tranh, hắn không muốn quấy rầy.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đập tan sự tĩnh lặng. Hướng Phù Sinh chần chừ mở mắt, nhỏm dậy bước về phía nơi âm thanh phát ra, liền thấy Lâm Sóc đang đứng ngoài cửa. Hắn lập tức quay lưng đi, cầm điện thoại lên nghe.
Cuộc gọi của Lệ Chí Thành, báo với hắn những văn kiện liên quan đã chuẩn bị xong. Lâm Sóc đáp một tiếng, cúp máy. Khi tới cửa phòng nhìn vào, hắn thấy Hướng Phù Sinh đã ngồi xuống từ lúc nào, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
Nói hắn không muốn quấy rầy, chi bằng nói, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của cô.
"Tối nay có một bữa tiệc rượu, em đi cùng tôi." Hắn cất bước tiến vào phòng nói.
"Ồ? Định chính thức đưa tôi ra sân khấu à? Với danh nghĩa gì đây?" Cô đứng dậy, đi sượt qua vai hắn, để cuốn sách lên giá.
Lâm Sóc tới gần, kéo cô quay lại, hai tay hắn áp lên giá sách, nhốt cô trong vòng tay mình, khàn giọng nói: "Vị hôn thê của tôi, như thế đã được chưa?"
"Vị hôn thê của anh?" Hướng Phù Sinh giương mắt nhìn hắn: "Tôi không có hứng làm vật lệ thuộc của anh."
"Câu đó em chỉ có thể nói khi được quyền lựa chọn. Em bây giờ, chẳng có tư cách nói thích hay không thích đâu." Hắn cười nửa miệng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nào cũng như con dao đẫm người ta rớm máu.
"Thế thì cám ơn anh đã giúp tôi hiểu rõ vị trí của mình.” Đôi mắt Hướng Phù Sinh nặng trĩu. "Vậy tôi chỉ còn cách tạm thời nhường nhịn anh một thời gian vậy."
"Chỉ sợ là..." Lâm Sóc cúi xuống, áp mặt vào cổ Hướng Phù Sinh, lưỡi hắn lướt nhẹ qua làn da cô, bất ngờ hôn siết, tạo thêm một vết tích mới. Khi ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh nhìn chán ghét của cô, liền cười nhạt: "Em đã chịu \'tạm thời\', thì sẽ phải \'tạm thời\' cả đời."
Sau đó, Lâm Sóc đưa Hướng Phù Sinh lên gác làm tóc, chọn quần áo, sửa soạn kỹ lưỡng một lượt. Khi Hướng Phù Sinh bước ra từ phòng trang điểm, Lâm Sóc chấn động. Cứ như Hướng Phù Sinh của nhiều năm trước đã trở về vậy, lộng lẫy, đài các...
Mái tóc đen được vén lên kỹ càng, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc điểm xuyết kim cương nhỏ cài lên. Bóng mắt đánh tông nâu khiến đôi mắt cô càng thêm sâu thẳm, làn môi tô vẽ tinh tế làm cô tươi tỉnh hơn nhiều. Chiếc váy dạ tiệc bằng voan màu nude choàng qua vai, ôm lấy những đường nét nữ tính, làm tôn thêm vẻ xinh đẹp tự nhiên.
Hướng Phù Sinh ngắm mình trong gương, đã rất lâu rồi không ăn diện đến vậy, giờ đây bỗng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng không đến nỗi gượng gạo. Trông thấy Lâm Sóc đang nhìn mình không chớp mắt, cô nhếch môi.
Sau đó Lâm Sóc cũng thay đồ dự tiệc, chỉnh lại đầu tóc. Hắn vẫn quen mặc những bộ đồ màu đen, kiểu dáng đứng đắn một chút. Cách ăn mặc này thực sự giống y như chính con người hắn: Bề ngoài không bao giờ lộ sơ hở, khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ và thủ đoạn bên trong.
Hai người ngồi xe tới khách sạn tổ chức dạ tiệc. Tới nơi, thấy ngay lối vào đã trải sẵn một tấm thảm đỏ, Lâm Sóc đặt cánh tay Hướng Phù Sinh lên khuỷu tay mình, kề vai cùng nhau bước vào thang máy. Trước cửa lớn, khách khứa đang lục tục kéo vào, ánh đèn flash của đám phóng viên cũng được thể liên tục chớp tắt. Cảnh tượng thế này đối với Hướng Phù Sinh mà nói, giống như ký ức của kiếp trước, vậy mà giờ phô bày ngay trước mắt.
Lâm Sóc khoác tay Hướng Phù Sinh đường hoàng bước vào cửa. Đám phóng viên nhanh mắt lập tức nhận ra Lâm Sóc, lũ lượt kéo tới vây lại. Có tiếng ai đó hét lên: "Hướng Phù Sinh kìa!" Đám kí giả phút chốc sôi sùng sục, tiếng bấm máy ảnh dậy lên liên tục.
"Xin hỏi cô Hướng về Hồng Kông lúc nào vậy?"
"Hiện giờ cô Hướng và ông Lâm đang có quan hệ thế nào với nhau?"
"Tối nay là bữa tiệc do ông Hạ tổ chức, xin hỏi ông Hạ có biết cô Hướng đến không?"
Hạ Thiệu Phong vừa chào hỏi một vị chủ tịch xong quay ra, đã thấy đám phóng viên xúm lại rất đông trước cửa lớn. Anh bước tới, liền trông thấy người đứng giữa những ánh đèn flash, chính là Hướng Phù Sinh. Cô mặc chiếc váy voan rủ dài thật duyên dáng, tay trong tay cùng Lâm Sóc, vẫn đẹp lộng lẫy đến kinh ngạc, thời gian dường như không thể chạm tới nhan sắc cô, chỉ có điều ánh mắt sao mà thâm sâu không thấy đáy...
Hướng Phù Sinh quả nhiên đã trở về.
"Ông Hạ tới kìa!" Có người để ý thấy Hạ Thiệu Phong đi tới, liền hét lên. Các phóng viên nghe tiếng đua nhau quay đầu lại, quả nhiên trông thấy ông chủ bữa tiệc Hạ Thiệu Phong đang tới. Tiếng bấm máy ảnh vang lên liên hồi, chỉ sợ lỡ mất bất cứ khoảnh khắc nhỏ nào trong lần gặp mặt tay ba gay go này.
Sự phấn khích của các phóng viên không phải không có nguyên do. Bữa tiệc đính hôn hơn ba năm trước giữa Hạ Thiệu Phong và Hướng Phù Sinh đã làm khuấy động cả thành phố, về sau vì vụ tai tiếng "ảnh nóng" mà hủy bỏ hôn ước, ai cũng biết người thứ ba là Lâm Sóc. Xa cách bao năm, ba người gặp lại, câu chuyện yêu hận tình thù rối rắm kiểu này là một tư liệu quá lí tưởng để viết bài.
Hạ Thiệu Phong vẫn thế, vẫn gương mặt điển trai sáng sủa, chẳng thay đổi quá nhiều so với ấn tượng trong tim cô. Có điều, so với anh chàng hay khoe khoang thích thể hiện ngày xưa, giờ anh đã có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều. Không còn là bộ đồ màu sắc quá nổi bật nữa, thay vào đó là bộ đồ tây màu đen in họa tiết chìm, vừa trang nhã vừa đứng đắn.
"Lâm Sóc, tôi đợi anh đã lâu rồi đấy." Hạ Thiệu Phong bước lên vài bước, bắt tay cùng Lâm Sóc, khóe miệng nhoẻn cười, cử chỉ không thể bắt bẻ vào đâu được.
"Để chủ nhân bữa tiệc phải chờ, thật là xấu hổ." Lâm Sóc cười nhạt, kéo Hướng Phù Sinh tới cạnh mình: "Tôi vừa đưa Crystal đi làm tóc. Hai người có lẽ đã một thời gian dài không gặp rồi?"
Hạ Thiệu Phong bị hỏi như vậy, trong lòng bối rối mất một lúc, đoạn đưa mắt nhìn Hướng Phù Sinh thêm lần nữa, biểu cảm phức tạp: "Thật thế, đã lâu lắm không gặp. Xem ra cô Hướng vẫn thân thiết với ông Lâm đây hơn, tôi làm thế nào cũng không thể tìm ra cô ấy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc