Phát Rồ - Chương 03

Tác giả: Thả An

Hạ Thiệu Hinh lúc ấy mới thở phào, cười xấu hổ: "Anh đừng trách em nhé, em muốn tạo cơ hội cho anh trai một chút."
"Anh trai em thật lòng thích Hướng Phù Sinh? Hồi ở Mỹ cậu ấy cũng chơi bời không ít."
"Chậc, tính anh trai em là thế. Trước đây chị Phù Sinh dù thấy anh ấy như thế cũng vẫn theo đuổi, làm anh ấy đâm nhờn. Kết quả hai năm trước, chị Phù Sinh nói bỏ là bỏ thật, anh em mới hoảng hồn lên. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Thiệu Hinh, tuổi bọn em mới có mười sáu mười bảy mà đã hiểu nhiều về chuyện tình cảm thật."
"Vì nhìn thấy nhiều ấy mà anh." Hạ Thiệu Hinh làm điệu bộ khoát tay như người lớn: "Chị Phù Sinh cũng tội lắm, bao nhiêu người theo đuối chỉ vì *** gia tài nhà chị ấy. Nếu hai người này có thể ở bên nhau cũng coi như môn đăng hộ đối rồi."
Hạ Thiệu Hinh vẫn đang líu lo nói gì đó, Lâm Sóc dường như lại chìm vào suy nghĩ riêng.
Xuống tàu, Hướng Phù Sinh cảm thấy đỡ chóng mặt hơn nhiều, cô cứ né sang một bên khiến Hạ Thiệu Phong phải bỏ tay ra.
“Tự em gọi xe về là được rồi." Hướng Phù Sinh xem đồng hồ, cười nói: "Giờ này những nơi vui chơi mới bắt đầu tấp nập đấy, Thượng Hải có mấy chỗ không tệ, anh chắc cũng thông thạo hết rồi, không cần em phải giới thiệu đâu nhi?"
"Crystal, anh cải tà quy chính rồi mà." Hạ Thiệu Phong xua xua tay, mặt đầy tự hào.
"Ha!" Hướng Phù Sinh lạnh lùng cười một tiếng: "Chuyện cười này buồn cười thật đấy!"
"Thật mà." Hạ Thiệu Phong ôm lấy bờ vai Phù Sinh, nở nụ cười thành khẩn: "À, còn nữa, hôm em rơi xuống nước, em hiểu lầm anh rồi, anh có vui vẻ với cô nào đâu. Có người mang R*ợ*u tới biếu, anh ra kí nhận thôi mà."
"Lần sau nhất định mình sẽ bịt kín cái mỏ nhọn của con bé Thiệu Hinh!" Hướng Phù Sinh gỡ tay Hạ Thiệu Phong ra, lườm anh một cái: "Em không muốn nghe anh ba hoa, em về khách sạn đây."
Về đến khách sạn, Hướng Phù Sinh đi ngủ ngay, đề phòng Hạ Thiệu Hinh về tới thấy cô đang thức lại quấn lấy hỏi nọ hỏi kia. Kết quả, Hạ Thiệu Hinh về tới nơi, vẫn cứ lôi Hướng Phù Sinh dậy.
\'\'Chị Phù Sinh, chị với anh em có gì không đấy? Sao chị về sớm thế?"
Hướng Phù Sinh bịt tai lại, cũng không thể ngăn tiếng thẩm vấn tra hỏi của con bé len lỏi vào tai. Cô đành ngồi bật dậy, khoác áo vào, chạy xộc ra khỏi phòng, Hạ Thiệu Hinh đuổi theo, la lớn gọi cô.
Hướng Phù Sinh ra khỏi phòng mình, tới thẳng phòng của Hạ Thiệu Phong, nhấn mấy hồi chuông mới thấy bên trong có tiếng lục tục. Ai ngờ cửa vừa mở, lại là Lâm Sóc đứng đó, chỉ quấn có độc chiếc khăn tắm trên ***, mái tóc còn ướt sũng, nhỏ nước. Những hạt nước theo vòm *** săn chắc lăn xuống, thấm vào tấm khăn. Hướng Phù Sinh tức thì đóng băng.
Lâm Sóc rõ ràng cũng không ngờ tới tình huống này, ngập ngừng hỏi: "Có... chuyện?"
Hướng Phù Sinh mở miệng như cái máy: "Hạ... Hạ Thiệu Phong... đâu?"
"Cậu ấy ra ngoài rồi."
Đang lúc hai người lúng túng, Hạ Thiệu Hinh đã đuổi kịp: "Sao chị chạy nhanh thế...”
"Vậy chào nhé." Hướng Phù Sinh nói xong vội vã nắm chặt tay nắm cửa đóng lại, sau đó quay người đi luôn.
"Ơ, chị, sao tự nhiên đóng cứa lại? Anh em không có ở trong à?"
"Anh của em không ở đó. Mình đi về đi."
Hưóng Phù Sinh kéo Hạ Thiệu Hinh về thẳng phòng. Cô bé Thiệu Hinh ngơ ngác đi theo, bỗng dưng thét lên the thé: "Chị Phù Sinh, chị chảy máu cam kìa!"
Phía sau cánh cửa, Lâm Sóc đứng đó, khóe môi dần nở một nụ cười khó cưỡng.
Trờ về phòng, Hướng Phù Sinh mất một lúc mới cầm được máu, mất mặt không gỡ vào đâu được. Nếu không phải nhìn thấy trai đẹp nảy sinh lòng tà, thì là vì chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thân thể trai đẹp mà nảy sinh lòng tà. Hướng Phù Sinh ngấm ngầm tự nhổ vào mặt mình.
Sau cùng, cô mơ hồ thiếp đi trong tiếng càm ràm quen thuộc của Hạ Thiệu Hinh lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, mọi người lại được một phen dậy sớm, tất cả là do Hạ Thiệu Hinh làm rộn lên, đòi đi vãn cảnh Thượng Hải bằng tàu lửa. Hai cô gái chưa ai từng đi tàu lửa, vào đến ga mua vé cũng luống cuống tay chân, khiến những người xếp hàng đằng sau cười cả nửa ngày, suýt chút nữa còn xảy ra tranh chấp. May nhờ Lâm Sóc quen thuộc đường đi nước bước, mua lấy bốn tấm vé, mọi người mới yên lành đi vào.
Vừa bước qua cửa đã nghe thấy loa phóng thanh thông báo đoàn tàu vào ga. Hạ Thiệu Hinh lao vội xuống lăng, đến nửa đường còn quay lại gọi: "Mau lên mau lên, tàu tới rồi này."
"Cẩn thận, đừng có chạy lăng xăng." Hạ Thiệu Phong cũng lao xuống, bước hai, ba bước một, lo cô nhóc Thiệu Hinh mang giày cao lỡ may bị sái chân.
Hướng Phù Sinh dù đã lường trước, chỉ đi giày đế bằng nhưng cô vốn đã ít vận động, gặp phải chuyện bất ngờ không khỏi cuống lên, đi đứng chậm chạp, xuống tới ba bốn bậc thang cuối, vừa thở phào một cái thì bước hụt, cả người té nhào.
Lâm Sóc đang đi phía trước, nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hướng Phù Sinh, liền quay lại, vừa may đỡ kịp. Khuôn mặt Hướng Phù Sinh đập vào khuôn *** Lâm Sóc, vẫn chưa hoàn hồn, đã nghe thấy "bin bin" hai tiếng, cửa tàu đóng lại ngay trước mắt họ.
“Trời đất, còn hai người kia..." Hạ Thiệu Hinh tay víu chặt cửa kính: "Anh này, cứ đuổi theo em chẳng để ý chị Phù Sinh gì cả! Lỡ mất cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân rồi!"
Hạ Thiệu Phong ngoái nhìn hai người, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tàu tăng tốc, bóng dáng họ dần dần rời khỏi tầm mắt
"Tôi lại cứu cô thêm lần nữa nhé!" Lâm Sóc nghiêng đầu, thả lòng cánh tay đang ôm chặt Hướng Phù Sinh ra, cười nhẹ.
Hướng Phù Sinh bình tĩnh lại, liếc xéo anh ta: "Hừ, có mà nhờ sao quả tạ trên đầu anh phù hộ nên cứ trong bán kính mười mét quanh anh toàn xảy ra chuyện chẳng đâu vào đâu.”
Lâm Sóc khẽ cười: "Thế thì cô đừng có xuất hiện trong vòng bán kính mười mét quanh tôi nữa."
Hướng Phù Sinh trợn mắt, đang định trả miếng, di động chợt reo, Hạ Thiệu Hinh gọi. Hướng Phù Sinh nghe một hồi, chỉ đáp gọn "Biết rồi", cúp máy cái rụp.
"Quý cô Christy Hạ Thiệu Hinh bảo chúng ta ngồi chuyến tàu sau, gặp nhau ở trạm Dự Viên." Hướng Phù Sinh ném ra mấy câu rồi bước những bước dài, xăm xăm đi về khu vực tàu đỗ.
Lâm Sóc đút tay vào túi quần, không đi theo mà chỉ đứng đợi nơi gần cửa xe. Xe tới, hai người lên bằng hai cửa khác nhau, Hướng Phù Sinh lên toa trước, nhìn thấy Lâm Sóc ở xa xa, cô hừ một tiếng lạnh lùng.
Đến ga Dự Viên, Hạ Thiệu Hinh thấy Lâm Sóc một mình xuống tàu, đang định hỏi Hướng Phù Sinh đâu đã thấy Phù Sinh xuống phía sau, cố ý giữ khoảng cách với Lâm Sóc.
"Crystal sao thế?" Hạ Thiệu Phong hỏi Lâm Sóc, lúc này đã tới trước mặt hai anh em họ Hạ.
"Hướng đại tiểu thư nói tớ bị sao quả tạ chiếu, phải đứng cách xa tớ mười mét cho an toàn." Lâm Sóc nhún vai.
Chút ngờ vực trong lòng Hạ Thiệu Phong thoáng chốc tiêu tan, anh cười nhẹ: "Để tớ ra dỗ." Nói xong, liền bước mau về phía Crystal.
Nói mất hồi lâu, Hướng Phù Sinh mới chịu theo Hạ Thiệu Phong nhập hội trở lại nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ với Lâm Sóc, còn Lâm Sóc cũng ra chiều chẳng thèm chấp. Bốn người dạo một vòng Dự Viên, ngoài phố người đông dần, phải nói là đông nghịt. Hướng Phù Sinh muốn mau chóng thoát ra khỏi đám đông nhưng Hạ Thiệu Hinh nhất định muốn ăn bánh bao hấp Nam Tường ở đây. Hướng Phù Sinh không nhịn nổi, cũng không muốn nhịn thêm nữa, một mình tìm đến một quán R*ợ*u không quá đông khách, Hạ Thiệu Phong đi theo, thế là bốn người phân thành hai tổ.
Hạ Thiệu Hinh xếp hàng mua bánh bao cả tiếng đồng hồ, máu cứng đầu đã nổi lên, có mang mười con bò ra kéo cũng kéo không ra, chỉ tội cho Lâm Sóc. Rời khỏi Dự Viên, họ dừng tàu ở trạm kế: Đường Nam Kinh. Hướng Phù Sinh tính toán cẩn thận, lần này quyết không chạy nữa, dứt khoát cùng Hạ Thiệu Phong đi uống trà chiều. Tới tối, bốn người cùng dùng bữa tại một quán ăn Tây. Hạ Thiệu Hinh nắn nắn P0'p P0'p đôi chân nhỏ than mệt liên hồi, đổi lại Hướng Phù Sinh chỉ buông một câu "Đáng đời" gọn lỏn.
Bốn người vừa nhìn xuống cảnh sông, vừa ăn cơm, vừa trò chuyện thật lâu. Chuyến đi Thượng Hải cũng gần tới hồi kết thúc. Ngày hôm sau, cả nhóm thuê một chiếc máy bay, đáp chuyến sớm về Hồng Kông. Ngồi trên máy bay, Hướng Phù Sinh ngấm ngầm nghĩ: Những chuyến du lịch vô vị lại mệt mỏi thế này, chắc chắn cô sẽ không tham gia lần thứ hai. Ai ngờ máy bay hạ cánh, bốn người vừa ra tới sảnh chờ đã bị đám phóng viên ùa đến bao vây.
Bọn họ nhao nhao lên hỏi: "Cô Hướng, xin hỏi cô với ông Lâm đây có quan hệ thế nào? Có phải là tình yêu mới như lời đồn?"
Hướng Phù Sinh cau mày. Lâm Sóc, Lâm Sóc, lại Lâm Sóc...
… O …
Dưới sự hộ tống của đám trợ lý, bốn người lên xe riêng rời khỏi sân bay.
Cửa kính ô tô đóng lại cự tuyệt mọi âm thanh ồn ào bên ngoài, lúc này khuôn mặt cau có của Hướng Phù Sinh mới dần dãn ra. Cô thư ký May ngồi ghế đằng trước đưa cho Phù Sinh một chồng tạp chí. May là trợ lý do cha Phù Sinh sắp xếp, giúp cô giải quyết các việc vụn vặt, đặc biệt là những tình huống thế này.
Đám phóng viên từ trước tới nay chưa bao giờ chịu bỏ qua bất cứ tin tức nào về đời sống riêng tư của giới thượng lưu. Là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Lợi Hằng, ngay từ khi ra đời, Hướng Phù Sinh đi trở thành mục tiêu săn đuổi. Mọi người có thể thấy khó hiểu sao cô không quá khó chịu với báo giới, thật ra là vì cô coi đó như chuyện thường ngày.
Mười tám tuổi, cái tuổi muốn nổi loạn, muốn yêu đương, gây ồn ào nhất, các tạp chí làm sao bỏ qua thời cơ tốt như vậy. Đảo mắt một lượt qua các báo và tạp chí, quả nhiên đầy những dòng tít lớn, in tại vị trí nổi bật: "Bắt gặp Hướng Phù Sinh và mối tình mới Lâm Sóc, bạn thân của vị hôn phu trên sườn núi"; "Hướng Phù Sinh và Lâm Sóc tình cảm nồng nàn tại Trung Hoàn". Trong số các tấm ảnh đăng kèm, không chỉ có ảnh chụp hai người cùng dùng bữa ở Trung Hoàn, còn có tấm ảnh Lâm Sóc xuống nước cứu cô tại bữa tiệc tối hôm đó. Góc độ chụp khiến tư thế của hai người trở nên vô cùng khả nghi.
"Cha tôi có nói gì không?" Hướng Phù Sinh đặt chồng tạp chí sang một bên, hỏi.
"Ông Hướng không nói gì, nhưng bà Hướng thì..."
Hướng Phù Sinh vò đầu, cô có thể tưởng tượng ra được. Đối với những tờ tạp chí nhỏ, chỉ cần không quá xúc phạm đời sống riêng, cha cô sẽ không phản ứng quá mạnh. Nhưng mẹ cô thì khác hẳn. Sức khỏe bà không tốt, khó khăn lắm mới sinh được một cô con gái, dĩ nhiên bà coi cô như báu vật, đến chọn lựa bảo mẫu cũng vô cùng khắt khe. Rõ ràng hiện giờ người bà ưng ý nhất là Hạ Thiệu Phong, con trai người bạn thân. Ngoài Hạ Thiệu Phong, tất cả những tin đồn tình ái của Hướng Phù Sinh với người khác đều khiến bà không bằng lòng. Còn cách bà thể hiện thái độ thì thật...
Người làm vừa mở cửa lớn, Hướng Phù Sinh đã ***ng phải mẹ, bà dường như đứng chờ sẵn từ lâu. Bà Ngu Điềm dù tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng nhờ biết cách chăm sóc, lại thêm vẻ đằm thắm của phụ nữ trung niên, đem so với thời trẻ cũng không thua kém là bao. Ngược lại tính nóng nảy của bà lại theo tuổi tác, cùng sự chiều chuộng của ông Hướng Hằng mà ngày một thăng cấp.
Hướng Phù Sinh vừa định mở miệng, bà Ngu Điềm đã ςướק lời: "Mẹ đã kêu luật sư tố cáo mấy tờ báo đó tội phỉ báng, bôi nhọ thanh danh của con. Còn về con, mẹ không cần biết con với cái tên Lâm... Lâm gì cũng được, không cần biết con và anh ta có xảy ra những chuyện như thế hay không cũng phải cẩn thận cho mẹ." Nói đoạn bà đưa hai tay ôm trọn gương mặt con gái, vuốt ve tha thiết: "Mẹ chỉ thừa nhận Thiệu Phong là con rể, nghe rõ chưa!"
"Con nghe rồi nghe rồi nghe rồi."
Hướng Phù Sinh lập tức biết điều ngoan ngoãn. Bà Ngu Điềm rất hài lòng, tạm cất nanh vuốt nở một nụ cười hiền hậu: "Ngoan lắm."
"Điềm, đừng làm rộn lên nữa. Con nó vừa về tới nhà, để nó lên gác rửa mặt mũi tay chân đã chứ." Ông Hướng đang đọc báo trên sô pha dài, lúc này mới ngẩng đầu lên, khoan thai nói.
Hướng Phù Sinh biết cha mình là công minh rõ ràng nhất, lập tức cười hì hì đi lên gác. Bà Ngu Điềm nhìn chồng, ánh mắt tràn ngập ấm ức.
Ông Hướng Hằng cười nhẹ, để tờ báo xuống, vẫy vẫy tay: "Bà sang đây ngồi đi."
“Ông chẳng chịu giúp tôi quản lý con bé gì cả." Bà Ngu Điềm không chịu đi, rõ ràng vẫn còn bực.
"Ôi trời, bà càng ép, nó càng dễ chống đối. Thà cứ sắp xếp cho chúng nó nhiều cơ hội gặp mặt thân thiết, rồi tình cảm trước đây tự nhiên sẽ được hâm nóng. Như thế có phải hay hơn không?" Ông Hướng nhướn mày.
Thấy xuôi xuôi, bà Ngu Điềm thuận ý tới ngồi cạnh chồng, khẽ than một tiếng: "Vẫn là ông khôn ngoan."
Hướng Phù Sinh chưa biết bố mẹ mình đã bắt tay với nhau, về tới phòng riêng, cô liền mở thời gian biểu ra, tiếc nuối gạch bỏ dự định đến Trung Hoàn tìm Lệ Chí Thành vào tuần sau. Lúc này cô đang là tiêu điểm của báo giới, cần hết sức cẩn thận, nếu lỡ bị bắt gặp đi dùng bữa riêng với Lệ Chí Thành, nhất định sẽ bùng lên tin tức "chuyện ba người". Dù cô rất muốn đến giải thích rõ sự thật tin đồn với Lệ Chí Thành nhưng không thể vì thế mà kéo anh ta vào cuộc.
Khi suy tính về những chuyện này, Hướng Phù Sinh nghĩ rất kín kẽ. Dù ít dù nhiều cô đã học được phép đối nhân xử thế khi tham gia các hoạt động xã hội cùng bố mẹ, nhưng cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Nhà họ Hướng không có quá nhiều họ hàng thân thiết để thăm hỏi, cửa nhà vốn yên tĩnh, ông Hướng Hằng cũng ít khi đem công việc về nhà xử lý, do đó phần lớn thời gian Hương Phù Sinh được bao bọc rất kỹ, đối với sự nghiệt ngã của cuộc sống ngoài kia, cô vẫn chưa hiểu được, hoặc có thể nói, cô hầu như chưa từng tiếp cận với nó.
Trong khi còn ngẩn ngơ với tờ thời gian biểu, di động bỗng đổ chuông.
"Crystal từ Thượng Hải về rồi đấy à?" Trong điện thoại vang lên giọng nói háo hức của Lara, "Chuyện cậu với Lam Sóc trên báo làm ầm cả lên rồi. Rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Báo chí đui mù viết nhảm các cậu cũng hùa theo, làm ơn dùng cái đầu một tí đi được không?" Giọng đáp của Hướng Phù Sinh chẳng mấy thiện chí.
"Nhưng này, mấy đứa bọn tớ đều cảm thấy anh chàng Lâm Sóc này không đơn giản đâu, cậu phải để ý, không là ૮ɦếƭ đây!"
Trong lúc nói, Hướng Phù Sinh nghe thấy có tiếng cười râm ran từ đầu dây kia. Đúng là lũ bạn báo hại, chỉ chực chờ xem chuyện vui. Cô chẳng để ý nữa, tắt luôn điện thoại.
Nhắc tới Lâm Sóc, trong đầu Hướng Phù Sinh liền hiện ra hình ảnh vừa tắm xong của hắn đêm đó, cảm giác bứt rứt cũng quay trở lại. Chỉ hai anh em Hạ Thiệu Phong cùng đủ khiến cô bực mình, nay lại thêm một tên đầu sỏ rắc rối nữa. Mà xem ý Lâm Sóc có vẻ muốn ở lại Hồng Kông lâu dài, đúng là khiến người ta vui không nổi.
Hướng Phù Sinh lại cầm thời gian biểu lên, điền một lịch trình mới: Đi chùa cầu phật, xin một lá bùa hộ thân, trừ tà tránh rủi.
Khoảng hơn một tuần sau, những tin đồn tình cảm giữa Hướng Phù Sinh và Lâm Sóc cũng nguội dần. Bà Ngu Điềm đòi kiện mấy tờ báo, cuối cùng bị ông Hướng Hằng ngầm dập đi cả. Mẹ Phù Sinh cũng là người mau quên, tin tức lắng xuống bà cũng không nhớ tới nữa, lại mải mê theo đuổi chuyện khác.
Hướng Phù Sinh cùng cô trợ lý May đi chùa, xin một lá bùa hình tam giác nho nhỏ để vào trong ví, đi đâu cũng mang theo bên mình. Vậy là suốt một thời gian cô thật sự không ***ng mặt Lâm Sóc, điều này khiến Hướng Phù Sinh rất đỗi hỉ hả.
Hạ Thiệu Phong về nước là vào Thiên Ngu làm việc, hiện tại đứng ra quản lý một công ty quan hệ xã hội cỡ lớn thuộc phạm vi tập đoàn, công ty của Lâm Sóc cũng bắt đầu hoạt động, cả hai người đều bận, cô nhóc Hạ Thiệu Hinh vì thế trở nên rảnh rỗi, lại qua bám lấy Hướng Phù Sinh. Hai ngày gần đầy, cô nhóc nếu không lải nhải về Lâm Sóc, thì lại muốn giúp anh mình đốn gục bà chị quý hóa, bị Hướng Phù Sinh đuổi mấy lần mới biết sợ, không nhắc đến nữa.
Kỳ nghỉ trôi qua quá nửa, khoảng trung tuần tháng tám, công ty Lợi Hằng tổ chức lễ kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày thành lập. Lợi Hằng vốn có ảnh hưởng rất lớn ở Hồng Kông, bữa tiệc tối hôm đó dĩ nhiên vô cùng hoành tráng. Người đứng đầu Thiên Ngu là Dương Uyển Đình vốn nổi tiếng cao ngạo trên thương trường, nhưng vì giao hảo với nhà họ Hướng nhiều năm, trong công việc làm ăn cũng có qua có lại, nên tối đó cùng với con trưởng Hạ Thiệu Phong đến tiệc rất đúng giờ. Có điều thứ thu hút ánh mắt báo giới lại là người ngầm được coi là con rể của nhà họ Hướng - Hạ Thiệu Phong, lại cùng xuất hiện với Lâm Sóc, hai người nói chuyện sôi nổi, chẳng thèm để tâm tới sự soi mói ác nghiệt của báo giới.
Hướng Phù Sinh đã tới tiệc cùng cha mẹ từ lâu, lúc nào cũng theo sát cha mẹ cùng người trong giới hàn huyên, nụ cười luôn tươi tắn trên môi. Hạ Thiệu Phong từ xa đã chú ý nhìn cô, chiếc váy dạ hội kết nơ bướm xẻ vai màu boóc đô làm tôn lên gương mặt thanh tú, mái tóc đen để xõa gọn gàng sau lưng càng khiến gương mặt cô sáng bừng, tay mang một chiếc ví nhỏ, trông giống một con Pu'p bê sứ tinh khôi mới bước ra từ lò nung, càng thêm phần tao nhã. Hạ Thiệu Phong cảm thấy trái tim bứt rứt, cứ như có thứ gì đang quậy phá bên trong.
Bà Dương Uyển Đình đi về phía nhà họ Hướng đang đứng, Hướng Hằng lập tức cùng với phu nhân đi tới nghênh đón.
"Diana, cô tới rồi."
"Tình nghĩa ngần ấy năm, tôi phải giữ thể diện cho ông chứ." Bà Dương Uyển Đình bắt tay ông Hướng, rồi quay sang bà Ngu Điềm: "Tôi mà không đến, thể nào cô ấy cũng làm ầm lên.”
"Cô là nữ doanh nhân thành đạt, cao giá lắm, gặp cô một lần, khó càng thêm khó", bà Ngu Điềm cất lời
Ông Hướng cười: "Tính tình cô ấy cứ thế, cô đừng để ý làm gì."
"Tôi quen Ngu Điềm biết bao năm, chẳng lẽ không hiểu. Nếu mà nói ra, toàn là do anh cả."
Dương Uyển Đình không nói gì thêm. Hạ Thiệu Phong nhận thấy thời điểm thích hợp, liền lên tiếng: "Cháu chào bác trai, bác gái."
"Ồ, Andy đây à!" Nhìn thấy cậu con rể quý hóa, bà Ngu Điềm dĩ nhiên rạng rỡ hẳn lên: "Đúng là lâu lắm rồi mới gặp con, lại đẹp trai ra nữa rồi."
"Dạ đâu có." Hạ Thiệu Phong đáp, nụ cười tỏa nắng.
Khi bà Uyển Đình đi tới, Hướng Phù Sinh đang đứng sau lưng mẹ, chỉ chào một tiếng bác rồi không nói gì nữa. Lúc này ánh mắt cô đang hướng về Lâm Sóc. Anh cùng Hạ Thiệu Phong đều mặc lễ phục kiểu cổ điển, tà áo dài rộng với hai màu. Cổ áo Hạ Thiệu Phong gài một chiếc nơ trắng, còn Lâm Sóc màu đen. Hướng Phù Sinh mân mê chiếc ví trong tay, lòng thầm nghĩ: Cái tên này đúng là chim lợn, đuổi mãi không chịu bay.
Lúc ấy, ánh mắt của bà Ngu Điềm cũng dừng lại ở Lâm Sóc, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ không vui: "Đây là..."
"Đây là Lâm Sóc, bạn tốt của cháu, đã giúp đỡ cháu rất nhiều khi còn bên Mỹ." Hạ Thiệu Phong lập tức đỡ lời, "Trước đây báo giới viết bậy, cậu ấy cũng thấy rất có lỗi."
"Ông Hướng, bà Hướng, rất xin lỗi đã mang lại phiền toái cho ông bà và Crystal." Lâm Sóc lễ phép nói đồng thời đưa tay ra, tác phong rất nhanh nhẹn.
Ông Hướng liếc nhìn Lâm Sóc, mãi rồi cũng chịu đưa tay ra, bắt tay qua loa, vẻ mặt lạnh lùng. Bà Ngu Điềm dứt khoát xua tay, không thèm che đậy ác cảm của mình.
Bà Dương Uyển Đình cảm thấy không khí bế tắc, liền nói: "Hai người còn bận chào hỏi khách, chúng tôi xin đi kẻo lại làm lỡ việc."
Ông Hướng tán đồng một tiếng rồi dẫn vợ và con gái đi chỗ khác.
Bà Ngu Điềm nhỏ giọng gắt: "Sao Uyển Đình lại dắt thằng nhãi đó tới đây. Chẳng lẽ cô ấy không muốn Thiệu Phong và Phù Sinh thành đôi ư?"
"Bà cũng thấy Thiệu Phong và Lâm Sóc thân thiết thế nào rồi. Lâm Sóc muốn đứng vững ở Hồng Kông, Uyển Đình dĩ nhiên phải nể mặt con trai mà đưa nó tới dây chứ."
Ông Hướng nhẫn nại giải thích cho vợ nghe, bà Ngu Điềm mới thôi không nhắc tới nữa. Hướng Phù Sinh chỉ im lặng đi theo cha mẹ.
Điển lễ bắt đầu, Hướng Phù Sinh ngoan ngoãn ngồi một chỗ xem. Đợi tới màn khiêu vũ, sẽ là Hạ Thiệu Phong tới mời cô điệu đầu tiên, việc dĩ nhiên phải thế.
"Em nhảy giỏi hơn nhiều đấy." Hạ Thiệu Phong tay nắm lấy eo Phù Sinh, khen chân tình.
Hướng Phù Sinh bĩu môi: "Anh nhảy được với em mấy lần mà khen cứ như thật."
Hai người ít khi nhảy cùng nhau, có lẽ trừ lễ kỷ niệm năm ngoái, hầu như không còn dịp nào khác. Không phải không có cơ hội, mà là trong mắt Thiệu Phong, cho dù cô bé có ra vẻ người lớn, vẫn là chưa đủ để kề vai bên anh.
Âm nhạc vẫn ngân vang, nhưng hai người lại rơi vào im lặng.
Chờ điệu nhảy kết thúc, Hạ Thiệu Phong dìu Phù Sinh trở về chỗ ngồi, anh cất tiếng: "Phù Sinh, thật ra anh..."
"Dừng hình." Hướng Phù Sinh quay lại nhìn anh: "Em chưa đủ chín chắn, có thể quyết định sai lầm. Nhưng những lời đã nói hai năm về trước, giờ em vẫn chưa có ý định thu hồi."
Nói xong cô không về chỗ ngồi mà đi thẳng ra khỏi hội trường.
Hướng Phù Sinh tựa vào lan can hình trôn ốc nhìn xuống, ngắm hòn non bộ và hồ nước nhân tạo phía dưới. Cô khẽ thở dài, có chút thất vọng. Người ta nói, thứ không có được luôn là thứ đẹp nhất, thứ luôn kề bên thì không cảm thấy quý trọng. Từ nhỏ hai người đã quấn quít bên nhau, Hạ Thiệu Phong luôn có cái cảm giác của vế thứ hai đó. Nếu sớm hơn một chút, chỉ sớm hơn một chút thôi anh nhận ra cô, chú ý đến cô, có lẽ rất nhiều chuyện đã trở nên đơn giản. Giờ đây... với tính cách của cô, đã quyết định thì rất khó thay đổi.
Lâm Sóc đi ra từ nhà vệ sinh, trông thấy Hướng Phù Sinh đang đứng tựa lan can. Trong đầu anh thoáng chốc hiện ra cuộc đối thoại giữa anh và ông Hướng trước đó. Ông ta nói như ra lệnh: "Tôi chẳng quan tâm cậu là ai, cậu muốn làm gì. Không được tiếp cận Phù Sinh. Nếu cậu không làm nổi, tôi sẽ giúp." Khóe môi Lâm Sóc thoáng qua một nét cười, anh vứt khăn lau tay qua một bên, bước tới bên Hướng Phù Sinh.
"Sao lại ra đây?"
Hướng Phù Sinh ngoảnh lại, thấy đó là Lâm Sóc, bất giác lùi về sau một bước: "Việc gì đến anh, đồ sao quả tạ, tránh xa tôi ra."
"Ha, thật là trùng hợp." Lâm Sóc không lui, ngược lại liến sát đến bên Hướng Phù Sinh: "Vừa nãy, cha cô cũng nói với tôi những lời y như vậy."
"Đã thế còn không chịu nghe lời. Anh biết đắc tội với cha tôi sẽ có kết cục thế nào không? Thảm lắm đấy!" Hướng Phù Sinh trợn mắt lên, làm bộ dạng dọa nạt.
Lâm Sóc cười khẽ, bất ngờ tóm lấy eo Hướng Phù Sinh, kéo sát vào *** mình. Môi anh lướt qua tai cô, giọng nói ma mị: "Thế thì tôi càng muốn thử!"
Hướng Phù Sinh bị bất ngờ đến ngây ngẩn, quanh cô vấn vít mùi cơ thể đàn ông, vòm *** trước mặt cũng thế. Mất đến hai giây cô mới phản ứng lại, đưa tay đẩy anh ra, nhung Lâm Sóc đã thả cô ra trước.
Hướng Phù Sinh vừa tức vừa xấu hổ, chì vào mũi Lâm Sóc, lắp bắp: "Anh... anh... anh ૮ɦếƭ chắc rồi."
"A ha." Lâm Sóc đút tay vào túi quần, chẳng có chút sợ sệt nào. "Có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Được ૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Vì cô Hướng đây, tôi ૮ɦếƭ cũng đáng."
"Lâm Sóc, anh là đồ... đồ điên…”
"Đúng, tôi đang phát rồ đây." Lâm Sóc cười, dường như vui đến phát điên, khóe miệng mở lớn, khuôn mặt đầy vẻ hoan hỉ.
Hướng Phù Sinh không ngờ cái tên khốn này khi thật sự cười lên lại... đẹp đến thế. Suy nghĩ này vừa ngo ngoe ngóc dậy, liền bị cô P0'p ૮ɦếƭ ngay tắp lự. Chẳng nghĩ nổi lời nào để mắng nữa, Hướng Phù Sinh vùng vằng bỏ đi.
Lâm Sóc nhìn theo bóng dáng hậm hực của cô, vẫn cười không ngớt miệng. Hướng Phù Sinh, chỉ mới bắt đầu mà cô đã thú vị như vậy rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc