Phản Nghịch - Chương 01

Tác giả: Chấp Loạn

Một bước tiến vào gian phòng này Hướng Nhu liền hối hận.
Đây là ngôi nhà mang phong cách Nhật Bản bốn phía bao quanh đều là rừng trúc, ngôi nhà có kiến trúc gỗ tinh xảo mà trang nhã ở gia trang riềng của Thành gia. Bà cố nội của Thành gia yêu thích nơi thanh nhã này nên một năm đến đây nghỉ hai, ba lần.
Cuốc sống bình thường ở nơi này rất yên tĩnh và hầu như không có ai tới, Thành Đại Nghiệp nói muốn tìm một nơi yên tĩnh, đầu tiên nàng nghĩ tới hắn muốn đến trường tìm một nơi yên tĩnh không nghĩ tới hắn đưa nàng tới nơi này.
“Cách” một tiếng, cửa bị đóng lại
Nàng nhanh chóng xoay người, mặc bộ đồng phục trung học chậm rãi đi tới cạnh Thành Đại Nghiệp với thân hình cao lớn che đi ngọn đèn bên cửa sổ làm cho phòng có vẻ âm u hơn.
“Hối hận?” hắn hỏi, giọng nói trầm ấm làm cho không gian hắc ám trở nên ấm hơn mà vô cùng thân thiết.
Nàng cắn môi không nói gì, tay nắm thật chặt, đầu ngón tay đều đâm vào lòng bàn tay mềm mại.
“Hoặc là nói ngươi sợ, chưa lâm trận đã bỏ chạy?” khẩu khí của hắn nói là hỏi thì không bằng nói là hắn khiêu khích đi.
Hướng Nhu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lộ ra v ẻ quật cường.
“Ai nói ta sợ?”
“Không sợ” Thân hình to lớn tiến lại gần một chút.
“Đương nhiên” Nàng cậy mạnh đưa khuôn mặt nhỏ nhắn nâng cao lên, bây giờ nàng mới phát hiện hắn đứng gần quá, gần đến nỗi da thịt của nàng đều cảm thấy khó hô hấp.
“tốt lắm”
Hai chữ này dừng ở cánh môi của nàng, nhiệt năng bạc môi nam tính chặt chẽ bao trùm nàng. (first kiss rùi =p~)
Hướng Nhu trừng mắt lớn đầu tiên là toàn thân cứng ngắc tiếp đến là theo bản năng nàng giãy dụa nhưng hắn kiên cường không buông, đem nàng cố định trong иgự¢ mình, đại chưởng tham tiến bá đạo dùng lưỡi tiến vào thám hiểm bên trong miệng nàng.
Hơi thở nam tính cùng xúc cảm nóng làm cho nàng kinh hoàng muốn giãy dụa nhưng hắn dùng một tay cố định cổ tay của nàng còn tay kia tham lam ở trước иgự¢ của nàng xờ loạn bộ đồng phục cùng với đoá hoa đại biểu tốt nghiệp.
Nụ hôn nồng nhiệt làm ý chí của nàng tan biến, toàn thân nàng đều nóng lên, thần trí dần dần mê say.
Hơi thở nam tính cùng với khát vọng cuồng nhiệt bao phủ kháng cự nhỏ còn sót lại của nàng, xích mích tồn tại đã lâu trước đây nay lại thuỷ chung chờ mong, dụ hoặc nàng khiến nàng không tự chủ được bắt đầu hưởng thụ.
Sau một hồi lâu Thành Đại Nghiệp nhìn chăm chú vào đôi môi hồng phấn do bị hôn lâu, con ngươi thâm ưu bừa bại chạy rồi phát hiện bộ đồng phục đã trở nên hỗn độn mấy chiếc cúc áo đã mở ra làm lộ ra bộ иgự¢ sữa mềm mại.
Dụς ∀ọηg trong chốc lát đã bùng phát hắn lại lần nữa mạnh mẽ hôn trụ nàng, ôm nàng đến chiếc giường sạch sẽ mà đơn giản trong căn phòng gần đó.
Nụ hôn kia lại giống như ngọn lửa rồi từ từ bùng phát. Mọi việc diễn ra quá nhanh làm cho Hướng Nhu trở tay không kịp. Lí trí còn sót lại không ngừng nhắc nhở nếu không kháng cự khẳng định sự việc ngày càng sai…. Cố tình làm chuyện sai lầm, cảm giác đứng lên cũng là rất đúng.
Ngăm đen dày rộng đại chưởng, bình dán nàng thon dài thân hình hoạt hạ, liêu khởi màu đen đồng phục váy. Nàng toàn thân cứng đờ, kinh hoảng đè lại tay hắn, trong mắt lộ ra bất lực cùng không xác đàng. ( Chỗ này 2 bọn ta bó tay k hiểu đc mà hiểu đc chỉ tổ mất máu nhiều hăn thôi)
“Đừng sợ” hắn nói nhỏ, hơi thở hoạt nhập của nàng phát “ anh sẽ không thương tổn em…”
Taynàng dần dần yếu đuối, dựa vào trong иgự¢ hắn tuỳ ý hắn. Bộ đồng phục chỉ còn sót lại một chiếc cúc áo duy nhất.
“Em là của anh” hắn hạ thấp giọng tuyên bố, một tay cởi chiếc quần còn sót lại duy nhất của nàng, thân hình rắn chắc xâm nhập vào giữa hai chân nàng lúc đó, Dụς ∀ọηg cứng rắn bị áp chế để tiến vào chỗ nhu thuận của nàng.
Đau!
Hướng Nhu khẽ kêu một tiếng, cảm giác được động t ác của hắn ngày càng mạnh.
“Sẽ không đau, từ từ!” mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt ngăm đen.
Nàng cảm thấy như là bị một đao đâm vào!
Đau đến nỗi không gì có thể hình dung, nàng cảm thấy như chính mình bị xé rách ra, ! Cư nhiên vì men say, cùng với ý loạn tình mê khát cầu, đã muốn bị đau nhức khu trục nửa điểm không dư thừa
“Ngừng!” nàng ra sức giãy dụa, phụ giúp hắn khoan kiên. “ Ngươi, ngươi, đi ra ngoài!”.
Hắn thật nhanh lùi về sau nhưng là hắn bắt lấy eo nhỏ của nàng và tiến vào nơi sâu nhất của nàng.
Nàng cắn răng thật chặt bắt đầu hoài nghi mình sẽ ૮ɦếƭ ngay ở trên giường. Ngày mại báo chí địa phương sẽ đưa tin tức ở trang đầu “Học sinh trung học vụng trộm nếm trái cấm, ૮ɦếƭ tại phòng nhỏ trong núi” tiều đề đến lúc đó toàn thôn sẽ biết nàng cùng hắn… (trí tưởng tượng của chị phong phú thật J)
Bọn họ ở trong này
Tại đây trên giường
“Ta bảo ngươi ngừng!” nàng đau đến mất lí trí không ngừng đánh vào bờ vai của hắn. “lập tức dừng lại!”
Thành Đại Nghiệp căn bản là không dừng lại được, món ăn thèm thuồng đã lâu rốt cuộc cũng ăn được như thế nào hắn lại bỏ ra được? Nàng như nhánh cỏ non làm cho hắn khó lòng khắc chế được. Hiện tại cho dù có một khẩu súng đặt ở trên đầu hắn thì hắn cũng vô pháp đình chỉ.
Cơn giận của Hướng Nhu cuối cùng xuất hiện, quyết định lấy “vũ lực trấn áp” nắm chậu hoa nhỏ bên giường hướng đầu hắn đập tới.
“Ngươi muốn làm cái gì” hắn bốc hoả ra tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé “ ngươi muốn đập vào đầu ta”
“ Ta muốn đập tan cái đầu của ngươi!”
“ Ngươi muốn nhìn ta đầu rơi máu chảy à?”
“ Là ngươi làm cho ta đổ máu trước”
“ Ngươi, nữ nhân điên!” hắn rít gào, cố sức ngăn lại hành động hung ác của nàng.
Hai người liền như vậy quần áo không chỉnh tề giống như bánh bột mì cùng một chỗ, triển khai “vật lộn”.
Hắn càng buộc chặt ngăn Dụς ∀ọηg mênh ௱ôЛƓ khắc chế không cho nàng điên cuống vặn veọ.
“Cho ta một chút thời gian”.
Nàng lập tức cự tuyệt “mơ tưởng! Lăn xuống đi, cách ta một chút!”.
Thành Đại Nghiệp cắn chặt hàm răng, run run hít sâu một hơi dung tốc độ thong thả rời nàng đi. Thân thể cao lớn lật nghiêng như ngã vào trên giường thở dốc như là vừa bị người ta tra tấn.
hắn cắn răng chịu khổ làm cho Hướng Nhu nhìn xem lại phát hoả. Nàng mới là người chịu đau à ! Này 「 gia hại giả 」, dựa vào cái gì lộ ra cái loại này biểu tình?
Nàng miễn cưỡng khởi động thân mình, đôi tay rộng mở áo, che khuất những gì bị hắn hôn đến mẫn cảm đẫy đà, thân mình hướng mép giường. Nhưng là, vừa mới có động tác, hắn liền hoả tốc ra tay, cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng, đối của nàng ý đồ 「 cách triệt, biểu hiện nghiêm chỉnh kháng nghị.
“ Ngươi muốn đi đâu?”
“Về nhà.” nàng trừng mắt nhìn hắn, một tay lại cầm lấy chậu hoa.
Thành Đại Nghiệp nhanh chóng áp đảo nàng, đoạt đi hung khí nguy hiếm xa xa ném tới góc tường. “ngươi hãy nghe ta nói, lần đầu tiên luôn hội……”
Nàng căn bản không chịu nghe, cố gắng đem hắn đá xuống giường, hai người lại lần nữa chiến đấu cùng một chỗ, lăn qua lăn lại trên giường.
“Cạch!
Cửa bị đẩy ra, một thanh niên bộ dạng cương nghị không biết đi vào từ lúc nào đã đến trước cửa đem bộ dạng hai người bộ dạng quần áo không chỉnh tề thu hết vào tầm mắt.
Mặc dù là tình hình chiến đấu ác liệt, Thành Đại Nghiệp phản ứng cực nhanh như cũ. Hắn nhanh chóng xoay người, vòng bụng cứng rắn ᴆụng trúng hai chân Hướng Nhu lại thét lớn một tiếng không có đường lui kiên trì hung thân hình ngăn trở nàng.
Hai nam nhân đối mặt, Hướng Nhu bị che ở phía sau giờ mới phát hiện ở cửa xuất hiện khách không mời mà đến. Nàng nhô đầu ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, liền kinh ngạc hô lên.
“Đại ca!”
Miệng nàng vừa hô đại ca trong đầu liền xuất hiện “xong rồi” hai chữ to đùng.
Không xong! Lúc này chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bắt gian ở giường, mặc cho ai đều có thể liếc mắt một cái là nhìn ra nàng cùng Thành Đại Nghiệp làm cái “chuyện tốt” gì.
Bên trong im lặng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang ở ngoài phòng, ba người không có nói chuyện, Hướng Vinh với ánh mắt tràn đầy lửa giận thay phiên nhìn hai người vài vòng sau một lúc lâu mới mở miệng.
“Sự tình là như thế nào phát sinh ?”
Hôm đó khí trời nóng bức như mọi hôm.
Ánh mặt trời chiếu vào trung tâm thị trấn nhỏ ở Đài Loan, mấy chiếc xe tải chuyên chở hoa chạy qua ngã tư trên trấn, xe vận chuyển các loại hoa cỏ tươi ra bên ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai của tháng chín đã có không ít người đi lại. Trừ bỏ ồn ào bàn bạc về các loại hoa thì trường cấp một và cấp hai đã kết thúc kỳ nghỉ hè, các bé đều mặc đồng phục, lưng đeo túi xách, tinh thần hưng phấn hướng cửa trường đi tới, tiếng cười cùng tiếng chuyện trò nổi lên ầm ĩ, sáng sớm ở ngã tư không khí rất nhộn nhịp tràn đầy sức sống tươi mới.
Đương nhiên, học sinh cấp ba cũng không ngoại lệ.
Cũng ở góc ngã tư huyên náo đó căn nhà bề thế có hoa viên lại bao phủ vẫn yên tĩnh lạ thường.
Người của Thành gia tuy sáng sớm đã tỉnh dậy nhưng mỗi người đi lại thật nhẹ nhàng, động tác cũng thật cẩn thận, ngay cả người làm vườn cũng phải nắm vòi nước ngồi tưới hoa. Trần tẩu giúp việc ở gian bếp đi qua đi lại bưng lên bữa sáng phong phú.
Chính là ngồi quanh chiếc bàn là đôi vợ chồng trung niên cộng thêm một lão phu nhân có mái tóc bạc trắng, cả người thần sắc khẩn trương, đối với người ngồi ở bàn ăn làm như không thấy, tầm mắt hướng về phía cuối hành lang, cửa phòng vẫn đang đóng chặt.
Cánh cửa không hề có động tĩnh, tiếng chuông lại đột ngột vang lên.
Mọi người sắc mặt đại biến, lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ thượng, tay nắm chuỗi tràng hạt vung mạnh lên.
“Mau, mau! Nhanh đi mở cửa, miễn làm đánh thức Đại Nghiệp!” Bà vội vàng nói, chuỗi tràng hạt lay động không ngừng.
Ngồi gần cách cửa nhất là Thành Văn nghe lời của mẹ mình vội vàng rời bàn ăn, ba bước thì chỉ cần hai bước đã tới cửa, vội vàng mở ra.
Đứng ở bên ngoài cửa lớn là một cô gái.
Cô gái dáng người thon dài, ngũ quan thanh tú, điềm đạm tựa như một gốc cây hoa mai, bởi vì lạnh lùng cho nên càng thêm phần xinh đẹp. Cô mặc đồng phục trung học mới tinh, áo màu trắng cùng chiếc váy đen dài đến đầu gối thật phẳng phiu, cả người xem ra sạch sẽ, ngay cả mấy sợi tóc ngang vai cũng không có điểm rối loạn.
“Thành thúc, buổi sáng tốt lành”. Cô lễ phép cúi đầu, thanh âm trong trẻo.
Thành Văn trong mắt dấy lên hy vọng, giống như nhìn thấy đấng cứu thế nhanh nhẹn nói: “Nhanh” hắn vội vàng đáp một chữ, lập tức quay đầu, hướng mẹ mình thông báo tin tức tốt. “ Mẹ, là Hướng Nhu, con bé đã đến!”.
Lão phu nhân run run đứng dậy, chống cây gậy thong thả bước đến bên cạnh, đẩy đứa con ra, hai mắt đẫm lệ cầm bàn tay nhỏ bé của Hướng Nhu.
“ Tiểu Nhu, ngươi, ngươi thật sự đã đến!”
“Thành lão phu nhân bình an”. Hướng Nhu giúp đỡ lão nhân gia, thoáng cúi đầu, sợi tóc đen bóng lướt qua gò má mịn mà lộ ra lỗ tai đẹp đẽ.
Lão phu nhân lấy ra khăn tay, lau nước mắt kích động đem tay nàng cầm thật chặt.
“Ta thật trông mong ngươi đến! Đợi từ sáng sớm, rất lâu không thấy được ngươi, ta còn tưởng ngươi không tới”.
“ Xin yên tâm, con nếu đã đáp ứng bà liền nhất định nói được làm được.” Cô cúi đầu, giúp đỡ lão nhân gia đi trở về bên cạnh bàn, đi thật cẩn thận.
Lão phu nhân vẫn là nắm tay cô, để cô ngồi ở cạnh bà ở bàn ăn vẫn là không nỡ buông tay. “ Muốn hay không cùng nhau dùng bữa sáng? A, trong nhà vừa có rau diếp, vẫn còn tươi, ta bảo Trần tẩu chuẩn bị cho ngươi.”
“ Con ở nhà đã ăn qua” .Cô dịu dàng cười cười, uyển chuyển cự tuyệt hảo ý lão nhân gia, lập tức vào vấn đề chính: “Xin hỏi, Thành đồng học chuẩn bị xong rồi sao? Con là tới đón hắn tới trường.”
Thành Văn đi trở về bên cạnh bàn, xấu hổ, nhắc tới tính cách tồi tệ của con trai độc nhất, liền cảm thấy đau đầu không thôi. “ Chà, cái kia…… Đại Nghiệp…… nó còn đang ngủ……” Bản thân là cha mỗi sáng đều sớm rời giường còn tiểu tử kia thì đến lúc mặt trời lên cao vẫn còn chưa thức dậy.
Lông mày hơi nhíu lại, Hướng Nhu cúi đầu, nhìn nhìn đồng hổ ở cổ tay. “Một lát nữa là đến bảy giờ, nếu không nhanh lên thì khẳng định là không kịp tham dự lễ khai giảng.”
“ Xin hỏi, phòng của Thành đồng học ở đâu ạ?” Cô không muốn lãng phí thời gian, quyết định nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.
Không ai dám trả lời, tầm mắt lại đều nhìn chằm chằm vào cuối hành lang, tiết lộ đáp án.
“ Con xin phép ạ “. Hướng Nhu đeo túi sách, giày da màu đen sáng bóng giẫm lên tấm thảm quý của Tây ban nha, hướng “căn phòng” đi đến.
“Tiểu Nhu, con đợi chút.” Thành phu nhân sau một hồi lâu vẫn là không nhịn được gọi cô, chần chừ mở miệng: “Đại Nghiệp rất sinh khí khi bắt nó rời giường, mọi người trong nhà đều khi*p đãm tính xấu này của hắn. Không bằng ngươi đừng ᴆụng hắn, đợi cho hắn tự tỉnh ngủ, các con hãy…….”
“ Không sao ạ.” Hướng Nhu nở nụ cười yếu ớt, khuôn mặt bình tĩnh. Cô nhìn chăm chú vào các ánh mắt lo lắng, âm thanh mềm mại mang theo sự kiên quyết, đối với mọi người tuyên bố:
“ Con không sợ cậu ấy.”
Rèm cửa sổ mỏng manh che đi ánh nắng mặt trời chói chang, bên trong chỉ mang nhiệt độ ấm áp của mùa hè.
Hai tròng mắt trong suốt của Hướng Nhu đảo qua đồ dùng đơn giản hỗn loạn trên sàn nhà, dừng lại ở nam nhân đang mang mộng đẹp trên người, đôi mắt đầu tiên là hiện lên một tia phẫn nộ nhưng lập tức lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Nàng vẻ mặt tự nhiên, bước đến chiếc giường chỉ cách một mét, dùng âm thanh dễ nghe gọi.
“Thành đồng học[1], đã đến giờ đi học, xin mời rời giường chuẩn bị.”
Không hề có động tĩnh.
“Thành đồng học, đã đến giờ đi học, xin mời rời giường chuẩn bị.” Nàng cực kì có kiên nhẫn, gằn từng tiếng lặp lại, rõ rang là âm điệu trầm bổng giống như người chủ trì buổi lễ kéo cờ hay người dẫn chương trình.
Vẫn không hề có động tĩnh.
Thanh niên hai mắt nhắm chặt, hơi thở cùng tiếng ngáy vẫn như cũ đều đều phát ra tiếng như con sư tử đang ngủ say, thân hình cường tráng nằm yên bình như cũ, chỉ mặc duy nhất cái quần lộ ra phần иgự¢ trần trụi, rắn chắc mà ngăm đen giống như người tập luyện thường xuyên.
Hắn ngủ rất bình yên như là có người bên cạnh kêu rát họng thì cũng có thể yên tĩnh tiếp tục đánh cờ với chu công. Hướng Nhu không nổi giận chỉ là bình tĩnh mở cặp sách, lấy ra một chai nước khoáng, dùng bàn tay trắng nõn từ từ mở nút chai.
Sau đó nàng đến bên giường, nghiêng nghiêng cổ tay làm cho chai nước khoáng mát lạnh chảy ra ngoài hướng đến thanh niên đang ngủ kia.
Tiếng rống giận dữ như sấm sét bùng lên.
“Làm cái quỷ gì?”
Thành Đại Nghiệp ngồi mạnh dậy, lượng nước trong chai vẫn dọc theo khuôn mặt đi xuống, tập hợp ngay ngắn ở dưới cằm rồi đi dần xuống иgự¢.
“Thành đồng học, sớm a.” Hướng Nhu lúc này mới dừng tay, cầm cái chai cất đi, tay vẩy vẩy vài giọt nước đi, miễn cho áo trắng dính nước.
Đối với người xấu tính như hắn, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Thành Đại Nghiệp là người có tiếng tăm trên trấn, trong nhà làm xây dựng nên phát đạt, ba cùng chú ba người đồng lòng hợp lực đem kinh doanh xây dựng phát triển lớn mạnh, không chỉ kiếm được nhiều tiền mà cùng mọi người còn có quan hệ tốt, có thể hô phong hoán vũ ở đây.
Hắn thân là cháu đích tôn nhưng lại không học giỏi, ngược lại còn đi khắp nơi gây sự, ở mấy trấn thân cận có thể nói là có tiếng xấu, học sinh vùng lân cận nghe thấy tên của hắn không phải cảm thấy kính nể mà chính là run sợ.
Vì trói buộc con sư tử này mà trường học mới đầu còn buộc hắn tham gia đội bóng rổ, chờ mong có thể sử dụng khả năng vận động của hắn để làm tiêu hao nhiều sức lực.
Hắn cố tình không nghe sự chỉ huy, đứng trên sân hai tay chắp sau lưng, đứng bất động tại chỗ như núi, đội trưởng hạ lệnh yêu cầu hắn liền đánh một quyền, ôm quả bóng ném tất cả những ai đang cản hắn.
Còn chưa đến rổ trọng tài đã lớn tiếng thổi còi, tuyên bố hắn phạm quy, đội bóng rổ tức giận xông lên cùng hắn đánh một trận. Từ lúc đó về sau ngay cả thầy giáo cũng từ bỏ hy vọng, tuyên bố hắn bất trị.
Học trò bất trị như vậy cùng người học giỏi Hướng Nhu căn bản không hề cùng nhau xuất hiện. Nàng ngẫu nhiên thấy hắn là lúc hắn coi thường luật giao thông, lái xe máy mà chưa có bằng lái xe, nhanh như chớp gây sự chú ý, âm thanh đinh tai nhức óc làm cho ai cũng phải nhíu mày.
Lần này ở bên tai nàng gào thét không phải tạp âm của xe máy, mà là thanh âm rít gào của hắn.
“Mẹ nó, ngươi là ai?” Thành Đại Nghiệp to tiếng chất vấn, giận dữ trừng mắt nhìn nàng, đầu tóc rối bời như sự phẫn nộ bây giờ của hắn, gân xanh trên mặt nổi hết cả lên, càng nhìn càng giống sư tử, tuỳ lúc mà cắn người.
“Hướng Nhu.”
Con ngươi sắc bén nheo lại, thật ra đối với tên này có điểm ấn tượng.
“Học sinh gương mẫu?” Khẩu khí тһô Ьạᴏ, nói như đang nói điều thô tục. “Ngươi ở trong phòng ta làm cái gì?”
“Thành bà nội nhờ ta chiếu cố ngươi.” Nàng vừa không hoảng sợ cùng không sợ sệt, hai mắt trong suốt nhìn thấy tên kia khuôn mặt tuấn tú đã biến thành một màu đen.
Bởi vì xao nhãng học hành, Thành Đại Nghiệp trung học năm nhất liền học tận hai năm, sang năm nếu không thể lên lớp sẽ bị buộc thôi học, vui vẻ đi nhập ngũ. Thành bà nội vì sốt ruột trong lòng, nghĩ đến Hướng gia có nữ nhân lanh lợi thông minh năm nay thật trùng hợp lại cùng lớp với Đại Nghiệp, bà liền chống gậy đến Hướng gia nhờ cậy Hướng Nhu.
Khổ nhục kế vốn khiến cho người ta khó có thể từ chối, bà lại dùng khổ nhục kế nên không thể không chịu thua.
Bà ở lại Hướng gia, hai tay đặt lên иgự¢, thở suy yếu và nếu Hướng Nhu lắc đầu thì sẽ làm bộ dạng bị shock làm cho nàng cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, ra tay “hộ tống” củ khoai lang nóng này.
Hướng Nhu trong lòng biết rõ rang đây là nhiệm vụ mang nhiều gánh nặng. Nhưng là nếu nàng đã đồng ý thì dù thế nào cũng làm cho bằng được.
Nhưng nỗi khổ tâm của bà nội, người cháu như hắn lại hiển nhiên không có một chút cảm kích.
“Gặp quỷ! Ta cũng không phải là trẻ con ba bốn tuổi, vì sao cần người chiếu cố?” Hắn lấy ở đầu giường ra một bao thuốc, lấy ra một điếu, châm lửa, khói thuốc lá có thể làm tinh thần thanh tỉnh, con ngươi đen láy trên khuôn mặt nàng, chầm chậm di chuyển.
Đối với hòn ngọc trên tay Hướng gia hắn có chút ấn tượng, trong tất cả các kì thi nàng đều đứng thứ nhất, hàng năm là điển hình gương mẫu. Chính là không nghĩ tới mới vài năm không gặp thì tiểu quỷ gầy gò nhưng thật ra thêm mấy lạng thịt hơn nữa vẫn toả sáng ở địa phương.
Rầm!
Bát nước lạnh thứ hai đổ xuống, đem miệng hắn đang phì phèo khói thuốc thanh toán sạch sẽ!
“Con mẹ nó! Ngươi làm cái quỷ gì?” Hắn từ trên giường nhảy dựng lên, gầm rú với nàng, thân hình cường tráng không ngừng nhỏ nước, ẩm ướt giống như vừa được vớt lên từ trong nước.
“Hút thuốc có hại cho sức khoẻ.” Hướng Nhu ngay cả mắt cũng không thèm nhìn, duy trì hình tượng tao nhã không chê vào đâu được, đem chai nước rỗng tuếch thu hồi, thực hiện trách nhiệm bảo vệ môi trường.
Hắn bộ dạng dữ tợn như là muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng.
“Sức khoẻ của ta, liên quan cái rắm đến ngươi?”
“Đúng là không liên quan.” Nàng nhún vai, cười lễ phép nhưng lại lạnh như băng. “Nhưng là ta chán ghét mùi thuốc.”
Đem không khí hít vào trong một trận lớn, Thành Đại Nghiệp đầu óc căng thẳng, ẩm ướt bao quanh người, con ngươi loé ra tia nguy hiểm.
Tính tình hắn nóng nảy cùng uy lực kinh người có thể nói là nổi danh, mọi người đối với hắn là sợ hãi, cho dù ăn gan báo cũng không dám đắc tội với hắn.
Mà nữ nhân này chẳng những quấy nhiễu mộng đẹp của hắn lại còn đổ nước lên người hắn.
Không những đổ một lần mà còn là hai lần
Hắn có mơ cũng không nghĩ đến lại có nữ nhân không muốn sống như vậy, dám can đảm chọc giận hắn. Cho tới nay các nữ nhân khác nhìn thấy hắn giống như trẻ con nhìn thấy thú dữ, có thể trốn thì liền trốn chạy thật xa, nữ nhân có lá gan tiếp cận với hắn thì đều là hắn có “hứng thú” mới có thể……..
Nghĩ đến lửa giận lại bùng nổ, mãnh liệt hơn lần trước, con ngươi đen lần thứ hai biểu lộ vẻ tức giận mà tà khí không kiêng kị gì phát ra.
“Ta hiểu được.” Thành Đại Nghiệp nhệch lông mày lên, chậm chậm bước xuống giường, hướng nàng bước đến, cười đến lộ ra tà khí làm cho hắn tăng thêm sức quyến rũ. “Nói cái gì mà bà nội nhờ ngươi, bất quá chỉ là cái cớ, ngươi là muốn thu hút sự chú ý của ta đi?”
Không hổ danh là học sinh gương mẫu, dùng cách nào cũng muốn nổi bật! Thật ra nàng xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ là đùa giỡn cũng có thể làm hắn đối xử khác đi.
Hướng Nhu lại liếc hắn một cái, thực rõ rang phủ định đáp án.
“Không phải.”
Thành Đại Nghiệp đương nhiên không tin, mày rậm đắc chí nhếch lên rất cao như sư tử săn mồi, bước đến gần nàng. Hắn một tay đặt lên tường, hữu hiệu đem nàng bao vây trên tường, giọt nước liền theo mũi dọc xuống rơi trên quần áo của nàng.
Giọt nước thấm ướt đồng phục làm cho áo trở nên có chút trong suốt, mơ hồ có thể thấy nội y màu trắng. Hắn không cách nào che dấu ánh mắt chăm chú nhìn vào иgự¢ của nàng, đoán vòng иgự¢ kia nếu thật sự vừa lòng bàn tay hắn thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Hướng Nhu không có đường lui, như cũ khẽ nhếch cằm, biểu tình không chút sợ hãi nghênh tiếp cặp con ngươi đen kia, không né tránh lại càng không chạy trốn. Ánh mắt càn rỡ của hắn làm cho nàng muốn hai tay che иgự¢ làm cho nàng muốn chạy.
“Cách xa ta một chút.” Nàng cảnh cáo, thanh âm lạnh như băng.
“Các cô gái ở mấy trấn lân cận đều chờ mong ta làm như vậy.” Hắn nghĩ mình như mật hoa thu hút đàn bướm, ưu ái không ít nữ nhân. “Ngươi cũng vậy đi?” Hắn không nghiêm túc, khoé miệng nhếch lên.
Nàng cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ xem thường.
“Loại mặt hàng cấp bậc thấp như ngươi ta nhìn còn chướng mắt.”
Thành Đại Nghiệp cúi gần mặt lại, khuôn mặt tuấn tú tiếp cận càng gần, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, chop mũi mềm mại vướng sợi tóc, thanh âm như đang thì thầm.
“Ngươi muốn hay không xem thử rồi mới quyết định?”
“Cũng tốt.”
Nàng thong thả trả lời, môi phát ra một tia cười lạnh, tiếp theo thản nhiên rat ay.
Chiếc váy đột nhiên kéo lên, chân nhấc lên ra đòn vào hắn. Tức giận lúc trước bùng nổ đã bị nàng khoá lại, vai bờ vai cùng cổ tay tráng kiện kia bị nàng đánh ngã.
Bịch!
Một tiếng nổ, Thành Đại Nghiệp bị đánh ngã.
“Thử xong rồi.” Nàng cúi đầu nhìn bại tướng, biểu tình thản nhiên. “Ta cảm thấy ngươi không đủ mạnh.” Nàng một câu hai nghĩa, mắng chửi người còn có thể không mang theo từ thô tục.
Cái này đối với nam nhân chính là vô cùng nhục nhã.
“Mẹ nó, chiêu này ngươi học từ đâu? Bởi vì tự tôn bị hạ thấp, miệng hắn càng không sạch sẽ, thời điểm hỏi câu này không còn mang theo sự thô tục mà biểu đạt sự rung động trong lòng.
“Dương gia đạo quán”
Nàng thản nhiên trả lời, nhìn thấy sách vở cùng cặp sách bị vứt bừa bãi ở trên bàn, nhìn mặt hắn một cái. “Đứng lên, chuẩn bị đi học, ta ra ngoài, năm phút sau xuất phát.” Nói xong nàng mở cửa phòng ra, từ từ đi ra ngoài, dáng tao nhã bước đi của thục nữ.
Lấy lại vẻ bình thường, Thành Đại Nghiệp nhảy dựng lên, đánh giá đối phương một lát. Nhưng là lần này ngã sấp xuống thì thật sự làm trái nguyên tắc của hắn.
Còn nữa khi hắn ngẩng đầu lên, chuẩn bị chửi ầm lên thì cảnh đẹp làm cho hăn mất đi năng lực ngôn ngữ.
Bởi vì nằm dưới đất, từ góc độ hắn nhìn lên trùng hợp có thể thấy màu cặp chân loáng thoáng sa chiếc váy dài màu đen.
Nữ nhân lạnh lung có thân thủ rất cao lại có cặp đùi thật mê người!
Mắt cá chân thanh tú làm cho không người nào có thể suy nghĩ, đường cong duyên dáng không hề che lấp đi, loáng thoáng chỉ lộ ra da thịt trắng hồng đủ làm chon am nhân điên cuồng lên.
Ông trời, “cảnh sắc trước mắt thật sự là đẹp! Làm cho hắn sẵn sang hi sinh lòng tự tôn của nam nhi, tiếp tục nằm trên mặt đất, nhìn cặp chân kia nhiều một chút.
Hắn đã quên mắng, đã quên tức giận, thâm chí là quên đau đớn trên lưng. Tuy rằng hai chân trong lúc đó có chút đau cũng bởi vì nàng đá, mà là bới vì lí do khác……..
Cho dù đó cũng chính bởi vì nàng mà “dậy”
Thành Đại Nghiệp lớn như vậy nằm trên mặt đất thèm dỏ dãi nhìn chằm chằm vào cặp đùi xinh đẹp của Hướng Nhu, thẳng đến khi nàng đi ra khỏi tầm mắt mới thôi.
Chú thích:
[1] đồng học: bạn đồng môn, bạn cùng lớp, bạn học.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc