Pha Lê Đen - Chương 14

Tác giả: Chirikamo

Cuộc đời là dòng chữ "Trớ trêu".
Sáng hôm đó Hiếu Thiên đi kiếm việc làm thêm cho tôi. Tôi cũng muốn đi cùng nhưng anh không đồng ý vì tôi vẫn chưa khỏe hắn.
Tôi ngó lên đồng hồ. Bây giờ là hơn 9h rồi, nghĩ bụng tôi không nằm nghỉ nữa mà sẽ lôi sách vở ra học bù cho hôm trước, chỉ vì bị đánh mà tôi phải bỏ mất mấy tiết học.
“ Cho Natri oxit tác dụng với 343 ml nước tạo ra…”
Bỗng. Bà chủ nhà bước vào mỉm cười với tôi:
- Trúc này! Có anh chàng bảnh trai nào đang muốn gặp cháu đó, cậu ấy đợi ngoài cổng.
Tôi lấy làm lạ nhưng rồi cũng cúi đầu chào bà ấy và đi ra gặp cái “anh chàng bảnh trai” – theo lời nói của bà.
Tôi gắng lê từng bước chân mệt mỏi, khó khăn. Ra đến cổng, ngó dài ra đoạn ngõ tôi vẫn chưa thấy cái anh chàng đó.
“Lạ thật! Chắc lại là trò đùa của một ai đó thôi!” – Bụng bảo dạ tôi liền trở lại phòng để tiếp tục học bài.
Bỗng!
- Hoàng Minh Trúc!
Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay người lại thì cái “anh chàng” đó vội gỡ cặp kính đen đen sành điệu ra và ló dần cái “bộ mặt” sau tấm kính mờ của chiếc xe ô tô đỏ láng coóng. “ Anh chàng bảnh trai” đó là Khắc Long. Đúng vậy, làm sao có thể khác được cơ chứ.
Tôi khẽ run người nhưng rồi cũng bước đến phía hắn:
- Có chuyện gì thì anh nói đi, nhanh lên!
- Lên xe đi đã! Làm gì mà vội thế cưng! – Hắn đáp bằng giọng phè phỡn, sau đó đẩy nhẹ cửa cho tôi vào.
Tôi ngó quanh, chưa kịp suy nghĩ thì hắn đã ấn tôi ngồi xuống ghế, không kịp trở tay.
“ Vù! Vù!”
Qúa nhanh chóng, tôi đã yên vị trên chiếc xe ô tô sang trọng một cách vô cùng gượng ép. Tôi gằn lên:
- Anh định đưa tôi đi đâu? Nói đi!
- Đi gặp bác sĩ! – Khắc Long đáp bằng giọng dửng dưng - Chẳng phải cưng mới chỉ được chăm sóc qua loa ở cái phòng y tế tồi tàn của trường sao?
- Nhưng tôi không làm sao cả! – Tôi cố gắng phô trương ra ngoài sự khỏe mạnh lúc này của mình nhưng cũng thật oái ăm thay, hắn ta chẳng thèm màng đến mà cứ coi lời nói của tôi nhẹ tựa như không.
Mặt tôi lại xị xuống, nặng… hơn chì. Như thể được dịp, Khắc Long bật cười khanh khách:
- Haha! Cưng đừng có ủ rủ như thế! Đi khám xong rồi anh sẽ đưa cưng đến xem một nơi, khi nó thế nào thì cưng cũng nhảy cẫng lên vì vui sướng ấy chứ!
Tôi nhăn mặt nhìn hắn qua cái gương của xe ô tô.
Khắc Long vẫn giữ được nét mặt hoan hỉ ban nãy nhưng đôi mắt vẫn thế, sự lạnh giá trong nó vẫn chưa lược bớt tẹo nào. Mái tóc hắn hôm nay không dựng keo lên như mọi khi mà thả rũ xuống, phủ quá tai nhưng để ý thêm một lát thì tôi mới nhận ra rằng không hẳn vậy. Nửa đầu bên kia thì… được cạo hẳn một góc, không quá nhiều nhưng nom rất quậy, đúng chất của hắn. Mà hình như không phải là Khắc Long không vuốt keo “lổm chổm” nữa mà là hắn vừa thay đổi kiểu tóc. Trông vừa hiền hơn nhưng cũng vừa “bợm” hơn.
Tóm gọn lại thì sự đẹp trai của hắn vào bất cứ lúc nào cũng không thể phủ nhận. Và cả sự đáng ghét của hắn cũng vậy. Hắn là đồ khó ưa.
Tôi lè lưỡi và rồi nghếch mặt lên. Chẳng hiểu Khắc Long có kịp thấy cái hành động này của tôi hay không mà tôi lại thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách quen thuộc của hắn. Rõ hâm!
o-0-o
Bước vào cái bệnh viện tư đang nồng lên vì mùi thuốc. Tôi khó chịu đưa tay bịt ngang mũi để không cảm nhận được cái mùi hắc hắc khó chịu ấy.
Khắc Long dẫn tôi vào trong phòng của một ông bác sĩ nào đó, tôi chẳng rõ nhưng điều mà tôi chắc nhất đó là ông ấy rất giỏi. Không phải hắn ta bảo vậy mà là tôi biết hắn ta luôn chọn những cái gì tốt nhất. Và trong trường hợp này cũng vậy.
Ông ta chỉ xem xét vết thương ở chân của tôi qua loa, không kĩ lưỡng cho lắm. Mà tôi nghĩ cũng chẳng cần thiết bởi vì tôi đoán chỉ là bị ngoài da thôi tuy rằng hơi nhức một xí.
- Cậu có thể yên tâm rồi đấy. Cô ấy không bị làm sao cả, chỉ là bị thương ngoài da và bị bầm tím ở một số chỗ. Nếu cần thì chỉ bôi thuốc thôi là ổn.
Tôi nhẹ mỉm cười vì đã cảm thấy thoải mái hơn, không phải là vì tôi đoán đúng bệnh tình của mình, mà là do không quá tốn nhiều tiền cho cái chân đáng nguyền này.
- Được rồi! Bác sĩ cứ kê thuốc luôn đi! – Khắc Long bỗng xua tay nói và xỏ tay lại vào túi quần.
Ông ấy gật gù, quay sang viết đơn thuốc rồi đưa cho hắn. Tiếp đó, tôi cùng hắn đi đến quầy bán thuốc.
Khắc Long quăng tờ giấy vào người cô dược sĩ trẻ và nói bằng giọng thờ ơ, hách dịch:
- Lấy theo cái đơn này!
Theo ánh mắt quan sát từ nãy đến giờ của tôi thì cô ấy chắc chắn là rất tức giận nhưng khi nhìn thấy mái tóc và phong cách của hắn, cô cũng hiểu hắn là người của giới “giang hồ” nên cô nhịn.
Vài phút sau, cô lấy ra một tuýp thuốc nhỏ rồi đáp:
- Của cậu hết 50 ngàn!
Nghe vậy, tôi liền mở P0'p lấy tiền ra trả nhưng Khắc Long đã chặn cái hành động đó lại vì hắn đã lôi sẵn tờ 200 ngàn mới cóng và đưa cho cô dược sĩ từ lúc nào.
Tôi ấm ớ trong miệng nhưng rồi cũng thở dài cho qua. Tôi lại mắc nợ hắn thêm một lần nữa. Rồi tôi lại nhủ với lòng mình rằng khi nào có sẽ trả lại tất, không thiếu Khắc Long một xu. Còn bây giờ tôi cũng chẳng dư giả gì, việc làm thì chưa có nên… để sau tính.
o-0-o
Những tưởng Khắc Long sẽ chở tôi về nhà sau đó nhưng không, hắn lại đưa tôi đến một nơi nào đó mà hắn chắc nịch bảo rằng:
- Chắc chắn cưng sẽ phải nhảy cẫng lên vì vui sướng!
Mặc kệ thế nào thì thế ấy, tôi chỉ biết rằng khi ở bên cạnh hắn tôi chẳng hề hứng thú một tẹo nào mà lại còn cảm thấy bực bội và chán nản nữa chứ.
“Keeét!”
Chiếc xe phanh gấp lại tại một quán café “màu nâu”. Tôi tạm gọi như vậy là vì tôi chưa nhìn thấy cái biển hiệu của nó, chỉ biết là nó được phủ một màn sơn nâu bóng trông rất sang trọng và trang nhã.
Tôi ngơ ngác nhìn quán café rồi lại ngơ ngác nhìn hắn:
- Rốt cuộc là…
- Đây sẽ là nơi làm việc mới của cưng! Quán café Mộc. Chẳng phải cưng đã mất việc ở quán cũ sao?
Gật. Tôi lại nhìn hắn trân trối:
- Sao anh biết…?
- Việc gì mà tôi chẳng biết chứ? – Nói đến đây, hắn lại tuôn một tràng cười rõ hả hê.
Trong khi đó tôi chỉ trố mắt ra nhìn nơi làm việc mới của mình, lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn bao giờ hết. Tôi đã trút được thêm một gán***, đó là tiền bạc.
Tôi lắc lắc tay hắn, hỏi với vẻ háo hức:
- Khi nào tôi có thể bắt đầu công việc?
- Khi cưng muốn. Quán café này cũng khá gần trường học nhưng lại là hướng ngược lại so với nhà trọ của cưng. Hơi xa một chút nếu cưng đi bộ.
Thực ra nếu có xa thì cũng chỉ xa đối với Khắc Long thôi chứ một con bé nhà nghèo như tôi thì đã quá quen rồi, không những thấy không xa mà thậm chí tôi còn thấy gần nữa là đằng khác.
- Mấy giờ thế? – Tôi hỏi gọn.
- 7h đến 9h tối. - Hắn đáp rồi lôi từ trong túi quần ra một bao TL. Tôi rất dị ứng với cái mùi hắc hắc khó chịu này nhưng mặc kệ, lúc này có một thứ đáng để tôi quan tâm hơn, đó là việc làm.
Tôi trộm nghĩ đến lương bổng ở đấy. Làm việc có 2 tiếng đồng hồ thôi thì liệu 1 tháng có được bao nhiêu không nhỉ? Huống hồ gì quán này vốn đã có đủ nhân viên rồi( theo tôi biết rằng ở đây không tuyển nữa mà Khắc Long đã nhờ vào mối quan hệ của hắn để giúp tôi kiếm việc làm).
- Lương…?
- Một triệu! Hơi ít nhưng mà đây là chỗ tốt nhất anh có thể tìm giúp cưng rồi đấy! – Vừa đáp hắn vừa rít một hơi TL. Trông hắn lúc này vô cùng giống một lãng tử đa tình. Nhưng thế nào thì hắn cũng không “lừa tình” tôi được đâu! – Đây cũng chính là điều mà tôi tự hào nhất vì bao nhiêu cô gái muốn được Khắc Long chiều chuộng như tôi mà chẳng được, còn tôi thì vẫn thờ ơ với những tình cảm ấy của hắn.
Tôi lại ngồi ngẫm nghĩ. Thực ra lương 1 triệu/ 1 tháng thì đâu có ít? Nó còn nhiều hơn ở chỗ cũ tôi làm nữa ấy chứ. Thật là tuyệt làm sao! Tôi thực sự bắt đầu cảm thấy biết ơn Khắc Long hơn một chút rồi đấy, tuy ác cảm thì vẫn đang “ăn sâu” trong máu thịt của tôi.
o-0-o
Trưa hôm đó, tôi đi ăn cơm ở ngoài với Khắc Long. Đến tận hơn 1h tôi mới trở về nhà.
Vừa mới bước vào phòng thì tôi đã chạm trán Hiếu Thiên. Anh đã ngồi ở đây để đợi tôi về.
Tôi mỉm cười nhìn anh thì chợt, anh nhảy bổ đến reo hò với tôi:
- Haha! Em xem anh có giỏi không này! Anh mới chỉ đi có hơn chục quán café thế mà cũng tìm được việc làm cho em đấy!
Lúc này tôi mới sững người ra. Ôi trời đất ơi! Tôi thật đãng trí quá, rõ ràng khi sáng anh Thiên đã bảo rằng sẽ đi kiếm việc cho tôi cơ mà? Thế mà tôi lại quên bẵng đi mất và lại còn đồng ý với Khắc Long rằng sẽ làm ở quán café Mộc nữa chứ.
Trong khi đó, Hiếu Thiên vẫn cứ giữ nguyên tâm trạng háo hức đến hồn nhiên đó của anh:
- Lương tháng không phải tệ đâu nhé, cũng bằng đợt trước là 700 ngàn đó em! Nhưng xem ra thì ở đây làm thích hơn so với chỗ cũ nhiều!
Cho đến lúc, anh nhìn thấy bộ mặt bơ phờ không một chút vui vẻ của tôi. Anh mới nhận ra sự “lố bịch” từ nãy đến giờ của mình:
- Em làm sao vậy, Trúc? Anh tìm được việc rồi, đáng lẽ ra em phải vui chứ…? Sao lại…
Tôi nhíu mày nhìn anh, trong giọng nói chứa đầy sự hối lỗi:
- Thật ra… em đã tìm được việc làm rồi. Ở quán Mộc, cũng khá gần trường, lương cũng cao.
- Em xin lúc nào vậy? Sao không nói trước với anh? – Anh Thiên nói mà tôi nghe trong đó có tiếng thở hắt đầy mệt mỏi.
Tôi chưa trả lời, cũng không định trả lời vì tôi… nửa muốn nói dối, nửa muốn nói thật với anh.
Thì bỗng…
- Cái anh chàng đi xe hơi đỏ đấy là ai thế? Lúc nãy cậu ta cũng chở cháu về luôn à Trúc? – Bà chủ nhà từ đâu bước vào và nói một cách vô tư lự.
Còn tôi thì biết, mình chuẩn bị phải đón nhận ánh mắt thất vọng, não nề từ anh.
Anh không nói gì mà cứ thế bước ra khỏi phòng, bàn tay anh siết chặt lại. Vừa đi anh vừa lầm bầm, tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ từng chữ một. Nom có vẻ bực bội lắm!
- Lại là Khắc Long! Lúc nào cũng là Khắc Long!
Nếu có thể thần giao cách cảm.
Em có hay tim tôi nhói đau?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc