Pa Pa 17 Tuổi - Chương 10

Tác giả: Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

Tại trường học, tôi luôn vô ý ***ng phải Khổng Dĩ Ưu. Không thể không thừa nhận cô ấy đúng là lợi hại, bởi vì hoàn toàn không vì bị Bạch Tu Nghệ rống to mà trừng mắt với tôi. Ngược lại còn rất khách khí bắt chuyện.
Tôi đi vào WC nữ, không hẹn mà lại gặp Khổng Dĩ Ưu lần nữa. Cô ấy vẫn bình tĩnh tươi cười, ngữ khí thong dong, “Liễu Nhứ, chuyện lần trước cậu bị bóng chuyền đập trúng, tôi rất xin lỗi.” Vừa nói vừa đẩy ra từng cánh cửa cách gian, nhìn xem có ai ở bên trong hay không. Tôi nghĩ, chắc cô ấy sợ người khác nghe được câu chuyện của chúng tôi.
“Không sao, cậu cũng đã nói rất nhiều lần rồi.” Tôi cũng không phải người chỉ vì … điểm nhỏ này mà ghi hận lâu như vậy.
“Thật không? Vậy tốt quá… Nhưng vẫn phải xin lỗi cậu nhiều hơn.” Khổng Dĩ Ưu vẫn bình tĩnh cười như trước.
Tôi không hiểu lắm, nhưng lại thấy cô ấy cái cầm xô bên cạnh lên, tự đổ vào người mình.
“Cậu…” Thấy động tác đó, tôi sững sờ đứng tại chỗ.
“Liễu Nhứ, anh Tu Nghệ sẽ chỉ là của tôi.” Cô ấy kiên định nói, sau đó xé tách quần áo và cổ áo, hung hăng đánh vào mặt mình mấy cái. Lập tức, những dấu tay đỏ tươi liền hiện lên làn da trắng nõn.
“Lát nữa gặp.” Nhẹ nhàng dương dương tự đắc nói xong, cô ấy chạy ra khỏi WC nữ, mở rộng cửa.
“A, đừng, Liễu Nhứ, cậu đừng như vậy. Mình không cố ý mà, đừng đánh mình.” Khổng Dĩ Ưu vẻ mặt kinh hách ngồi dưới đất, nước mắt đã trào ra bên ngoài. Bộ dáng điềm đạm đáng thương này khiến người ta nhịn không được thương cảm.
Bạn học xung quanh nghe thấy tiếng liền hiếu kỳ chạy tới xem, không rõ vì sao hoa tiên tử bình thường vẫn cao nhã lại chật vật như vậy.
“Liễu Nhứ, đừng đánh mình…” Cô ấy khủng hoảng nhìn tôi. Lúc Bạch Tu Nghệ chạy tới, vừa thấy bộ dáng này của Khổng Dĩ Ưu đã ngồi xổm xuống đỡ lấy, “Xảy ra chuyện gì? Dĩ Ưu, em làm sao vậy?”
Khổng Dĩ Ưu nhìn thấy người mình mong chờ đã đến, lập tức ủy khuất nhào vào lòng hắn, “Anh Tu Nghệ, em thực sự không cố ý dùng bóng chuyền đánh Liễu Nhứ mà… Em… Em đã nói xin lỗi, nhưng… nhưng…” Trên người Khổng Dĩ Ưu rõ ràng đang có “chứng cớ duy nhất”, Bạch Tu Nghệ ngẩng đầu căm tức nhìn tôi, “Là cô làm?”
Giọng nói hoài nghi làm tôi vô cùng đau đớn, nhưng tôi vẫn tin vào một tia hy vọng, “Không phải.” Tôi lắc đầu. Ánh mắt hắn càng thêm không tin, nhịn không được lớn tiếng với tôi, “Chẳng lẽ cô ấy tự làm mình bị thương?”
“Đúng.” Tôi bình tĩnh nói, nhưng không tìm cách giải thích cho mình.
“A? Vậy sao?” Bạch Tu Nghệ mỉa mai nhướn môi, “Liễu Nhứ, thật không ngờ lòng dạ cô lại như vậy. Nhưng không phải tôi đã biết rõ từ trước rồi sao, không phải à?”
Thấy Khổng Dĩ Ưu biểu diễn xuất sắc như thế, tôi nhịn không được vỗ tay cho cô ấy. Thật muốn khóc a, Bạch Tu Nghệ đúng là không cần tốn nhiều đã đẩy tôi vào vực sâu, cái người ngày hôm qua còn chạy theo tôi lải nhải về cục cưng ngày hôm lại đang vẻ mặt thất vọng nhìn tôi… Nhưng, tôi vẫn cười, điên cuồng cười, “Ha ha… Ha ha…” Tôi cười vì mình thật vô dụng! “Ha ha… Đúng vậy, tôi tưởng anh đã biết rồi a. Nếu như chưa biết, vậy bây giờ mới biết thì đúng là quá muộn.”
Chưa bao giờ thấy tôi cười như vậy, Bạch Tu Nghệ nhíu mày. Đúng lúc này, Lăng Tịch đã chạy tới, không quan tâm người trên đất là ai đã vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, “Liễu Nhứ, xảy ra chuyện gì?”
Tôi dừng cười, “Không có gì, chỉ vừa dạy dỗ một người.”
Ánh mắt của Lăng Tịch nhìn về phía hai người dưới đất, lập tức đã hiểu rõ rất cả, nghi vấn nhìn Bạch Tu Nghệ, “Mày tin sao?”
Bạch Tu Nghệ lạnh lùng nói, “Mày có tư cách gì để hỏi?”
Lăng Tịch tựa như rất vui vẻ, xấu xa cười, “Tao đúng là không có tư cách.”
“Lăng Tịch, mang tôi đi ăn cái gì đi, tôi mệt rồi, rất đói.” Tôi vô lực nói, Lăng Tịch đi đến trước mặt Bạch Tu Nghệ, tới gần bên tai hắn, “Cảm ơn mày.”
Sau đó, lập tức nắm lấy tay tôi, “Cậu muốn ăn gì?” Giọng nói bất đắc dĩ nhưng lại lộ ra yêu chiều vô hạn.
“Thịt kho tàu, chân giò.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Ăn cái đó bổ dưỡng sao? Ha ha…” Lăng Tịch khoa trương cười.
Nếu tay của tôi thật sự đã “đánh” người, như vậy ăn cái đó sẽ rất bổ cho nó.
Bạch Tu Nghệ ánh mắt phức tạp nhìn hai người rời đi, câu nói vừa rồi của Lăng Tịch làm hắn bắt đầu có chút hối hận, rất giống như đã không cẩn thận mà làm tổn thương ai đó… Hơn nữa, hắn ta cảm ơn cái gì? Cảm ơn hắn làm tổn thương Liễu Nhứ?
Bàn tay bất giác nắm chặt, thẳng đến khi một tiếng than nhẹ cắt đứt suy nghĩ của hắn, “Đau quá a.”
Khổng Dĩ Ưu trong lòng nhẹ vỗ bàn tay bị hắn nắm chặt, nâng lên khuôn mặt chưa khô nước mắt, tủi thân nói, “Anh Tu nghệ, anh nắm tay em đau quá a.”
Cảm giác được mình có lỗi, Bạch Tu Nghệ lập tức buông tay, “A, xin lỗi.” Sau đó nâng Khổng Dĩ Ưu từ trên mặt đất dậy, “Em không sao chứ?”
“Không có việc gì, anh Tu Nghệ, anh đừng trách Liễu Nhứ. Đều là do em sai trước.” Khổng Dĩ Ưu rộng lượng nói, làm cho các bạn học xung quanh đều tán thưởng cô ta thiện lương.
Nhớ tới Liễu Nhứ vừa cười to như vậy, Bạch Tu Nghệ không khỏi nhìn về phía Khổng Dĩ Ưu lần nữa. Bị ánh mắt thâm trầm của hắn làm cho chột dạ, Khổng Dĩ Ưu quay mặt đi, “Anh Tu Nghệ, quần áo của em bị rách rồi, anh đi cùng em về nhà thay bộ khác được không?”
“Ừ.” Bạch Tu Nghệ nhàn nhạt lên tiếng.
Ánh mắt lại nhìn về phía bọn họ vừa rời đi, cách trả lời đơn giản này, chính là điểm đặc biệt của cô ấy…
Lăng Tịch nhìn tôi miệng còn đầy thức ăn nhưng vẫn không ngừng *** mà cố gắng giữ hai tay tôi, con ngươi sâu xa như muốn nhìn thấu tất cả, “Cậu đã ăn rất nhiều rồi, đừng … ăn nữa.”
“Cậu không có tiền? Yên tâm, tôi có.” Tôi muốn giãy ra, nhưng trái lại lại bị hắn nắm chặt.
“Cục cưng nói nó đã ăn no rồi.” Lăng Tịch ôn nhu nhìn tôi. Đúng vậy, tôi còn cục cưng, sao tôi lại quên mất mà chỉ lo phát tiết vậy chứ! Giống như bị nghẹn vật gì đó trong miệng, tôi không sao nuốt xuống được. Thấy mặt tôi đỏ bừng, Lăng Tịch lấy khăn tay đưa tới trước miệng tôi, “Nhổ ra.”
Tôi cúi đầu, nôn thức ăn lên khăn tay của hắn.
“Tôi không đánh cô ấy.” Tôi cúi đầu, lẳng lặng nói.
“Tôi biết.” Hắn tùy ý trả lời.
“Cậu tin tôi?” Tôi hiếu kỳ nhìn hắn, người khác thấy Khổng Dĩ Ưu biểu diễn như vậy đều vô điều kiện tin tôi đã hại thiên sứ rơi lệ.
“Lời cậu nói, tôi đều tin.” Hắn bình tĩnh mở miệng, ánh mắt ôn nhu làm tôi vô cùng cảm động.
“Lăng Tịch, cảm ơn cậu.” Nước mắt không biết chảy ra từ lúc nào, tích đọng trên mu bàn tay tôi.
“Cô ngốc.” Hắn cười dịu dàng vuốt tóc tôi, “Lần sau còn như vậy thì phải tin luôn có tôi bên cạnh.”
“Ừ.” Tôi nghe lời gật đầu.
“Cậu… Ở Bạch gia?” Hắn ngập ngừng hỏi.
“Ừ.” Tôi không muốn gạt hắn.
“Bọn họ… Đối xử với cậu tốt không?” Khi nhắc tới Bạch gia, Lăng Tịch có chút chần chừ.
“Tốt.” Mặc dù chỉ vì tiểu bảo bảo trong bụng.
“Cậu có vui không?”
Tôi hiếu kỳ nhìn hắn, không rõ vì sao hắn hỏi vậy. Hắn nói tiếp, “Nếu không vui thì nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết tất cả giúp cậu.”
“Ừ.” Tôi khẽ cười gật đầu.
Tôi không nghĩ Lăng Tịch là người tốt như vậy, bởi vì lúc tôi cần người bên cạnh thì luôn có hắn ở bên, vô điều kiện tin tưởng và bao dung tôi, làm tôi thiếu chút nữa tan chảy. Nhưng, tiểu sinh mệnh trong bụng lại đang nhắc nhở tôi về thân phận của chính mình…
Dưới sự kiên trì của Lăng Tịch, hắn đã thành công đưa tôi về nhà. Nhìn khu nhà cấp cao trước mặt, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, thì thào tự nói, “Bạch gia…”
“Lăng Tịch, tôi về đây.” Nhìn tôi vẫy vẫy tay, hắn cười, “Về đi.”
Trong lúc lơ đãng, hình như tôi thấy trên cửa sổ lầu hai, rèm cửa thoáng lay động. Nơi đó, là phòng của Bạch Tu Nghệ.
Trực tiếp trở lại phòng mình, tôi uể oải ngã lên giường. Hôm nay đúng là đặc sắc. Có thể khiến một mỹ nhân cao nhã như vậy hao tốn tâm tư bày trò hãm hại, tôi có nên vỗ tay khen ngợi mị lực của chính mình hay không? Hình ảnh Bạch Tu Nghệ không tin tưởng lại hiện lên trước mắt… Ghê tởm thật, Bạch Tu Nghệ ૮ɦếƭ tiệt vì sao không tin tôi? Vì sao không tin tôi?
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Bạch Tu Nghệ nhìn người nằm hình chữ đại ( 大 ) trên giường, lắc đầu bật cười. Bước chân thong thả tới gần, lẳng lặng ngồi xuống.
Cô ấy khóc, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô… Buổi chiều cô ấy cười điên cuồng như vậy thực sự làm hắn có chút sợ hãi, sợ cô ấy sẽ biến mất theo nụ cười đó. Khi cô ấy nói mình là kẻ xấu, hắn đã rất muốn che miệng cô ấy lại. Nhưng nhìn bộ dáng Khổng Dĩ Ưu chật vật như thế hắn không thể bỏ qua. Bọn họ dù sao cũng lớn lên cùng nhau, mặc dù Khổng Dĩ Ưu có kiêu căng thích hư vinh, nhưng sẽ không đến mức làm ra loại chuyện này. Còn nếu sự thật là thế, vậy thì cô ta quá đáng sợ.
Bàn tay bất giác xoa lên gò má người đang nằm trên giường, “Tôi sai rồi sao? Tôi trách oan cô rồi sao? Vì sao lại cười như vậy? Vì sao…”
Tối hôm qua hình như tôi có mơ, mơ thấy một kẻ hỗn đản tên là Bạch Tu Nghệ! Ai, hắn hẳn nên ở cùng Khổng Dĩ Ưu mới đúng! Không có việc gì nhảy vào trong mộng của tôi làm chi?
Sáng sớm ăn cơm xong tôi cầm túi sách muốn đi học, lại bị Bạch thúc gọi lại, “Tiểu Nhứ, đợi lát nữa rồi đi cùng Tu Nghệ.”
Quay đầu, tôi lẳng lặng nói, “Cục cưng nói, hôm nay nó muốn đi bộ.” Không đợi Bạch thúc phản ứng, tôi đã một mình đi khỏi Bạch gia. Cục cưng à, con đúng là tấm mộc tốt nhất của mẹ.
Đi được một lúc, tôi phát hiện phía sau có một chiếc xe vẫn đi theo. Không cần quay đầu cũng biết đó là Bạch Tu Nghệ! Tôi cố gắng bước lúc nhanh lúc chậm, nhưng chiếc xe kia vẫn giữ khoảng cách đi theo, thẳng đến khi tôi mệt mỏi đứng ở ven đường thở dốc, nó mới dừng lại.
Bạch Tu Nghệ mở cửa xe đi xuống, khi hắn tới gần, tim tôi không thể khống chế đập nhanh hơn, điều chỉnh hô hấp, tôi tận lực không biểu hiện mình chú ý. Hắn nhìn tôi một lát, thở dài một hơi, “Ai, lên xe đi.”
“Không thích.” Tôi bình tĩnh nói, ngữ khí lạnh băng.
“Cô mệt rồi.” Hắn nói ra sự thực.
“Thì sao?” Tôi hỏi lại.
“Cô giận?” Hắn nghiêng đầu nhìn.
“Không.” Tuy miệng nói phủ nhận, nhưng đầu tôi vẫn giận dỗi quay qua một bên.
“Vì sao?” Hắn không giải thích được, bởi vì hắn nghĩ rõ ràng người làm sai là tôi, cho nên tôi đâu có lý do để tức giận. Nhìn hắn một cái, tôi không nói gì, lúc đó tôi đã thừa nhận rồi, bây giờ còn gì để nói nữa? Thấy tôi không để ý tới hắn, Bạch Tu Nghệ tức giận cúi đầu, “Chỉ cần cô giải thích, tôi… sẽ tin.”
“Không cần.” Sau khi nói xong, tôi không để ý đến hắn nữa, bước chân đi về phía trước.
“Cô không quan tâm tôi nghĩ gì sao? Chẳng lẽ cô chỉ muốn tên Lăng Tịch ấy biết?” Nhìn tôi không để ý, hắn hung hăng nói, “Đừng quên, cô là mẹ của con tôi!”
Nghe được lời hắn, tôi dừng lại bước chân, “Chỉ có một cái này thôi, những cái khác, tôi đều không phải.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc