Pa Pa 17 Tuổi - Chương 08

Tác giả: Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

Mẹ vừa gọi điện thoại tới , Tiểu Diệp Tử vừa qua khỏi giải đoạn nguy hiểm , kế tiếp chỉ cần quan sát xem cơ thể có đào thải bộ phận mới hay ko là xong . Về phần ba, ông vẫn ko muốn gặp tôi , mẹ khuyên tôi hãy 1 lần nữa cố gắng chịu đựng , mẹ sẽ khuyên ba giúp .
Bất đắc dĩ cúp điện thoại ,chỉ cần Tiểu Diệp Tử ko gặp nguy hiểm là tôi có thể yên tâm rồi , dù cho ba có tức giận , thì tôi vẫn ko cảm thấy hối hận về những chuyện mình đã làm
Đã lâu ko đi thăm dì Bạch , tôi dậy thật sớm nấu cháo, rồi nhờ quản gia đưa tôi đến bệnh viện . Tôi ko gọi Bạch Tu Nghệ dậy vì từ sau cái đêm hôm đó, tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc quá thân mật với hắn, tự đáy lòng mình tôi luôn nhắc nhở, qua mấy tháng nữa thì tôi và hắn sẽ hoàn toàn trở thành 2 kẻ xa lạ
Đẩy cửa phòng ra, y tá đang giúp dì Bạch chích thuốc, sau khi thấy tôi, nàng vui vẻ kêu lên
"Tiểu Nhứ, mau vào, mau vào"
"Mẹ, mẹ có nghe lời bác sĩ chích thuốc, uống giờ hay ko a" Tôi cười cười đặt xuống cà mên cháo trong tay
"Dĩ nhiên, mẹ rất biết nghe lời, ko tin thì hỏi y tá ở đây này"
Y tá ở cạnh bên cười nói
"Bà Bạch mà ko chịu uống thuốc, thì bác sĩ chỉ cần nói "tôi sẽ nói cho Tiểu Nhứ biết" thì bà ấy sẽ lập tức vui vẻ mà uống thuốc"
"A, nha đầu này đang buộc tội ta phải ko?" Dì Bạch cười mắng y tá 1 tiếng
Sau khi y tá lui ra ngoài, tôi lấy phần cháo đã nấu xong ra "Mẹ đây là cháo con nấu, nhân lúc nó còn chưa nguội , mẹ mau ăn"
"Con ăn sáng chưa?"
"Dạ chưa"
Tôi thành thật trả lời
"haha, vậy thì ăn cùng mẹ đi"
"Dạ"
Tôi và Dì Bạch, 2 người vừa ăn vừa cười nói . Sau khi ăn xong, dì Bạch lại kéo tay tôi, quan tâm nói
"Tiểu Nhứ à, sắc mặt của con ko được tốt lắm, có phải gần con ko có nghỉ ngơi đúng ko?"
"Bác sĩ nói con có chút thiếu máu" Tôi giải thích
"A, vậy thì phải ăn nhiều đồ bổ máu 1 chút, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nha"
"Dạ, Bạch Tu Nghệ đã dặn quản gia chưng cho con rất nhiều canh bổ máu"
Dì Bạch có chút tư lự nhìn tôi "Tiểu Nhứ, mẹ đang suy nghĩ, có lẽ quyết định cho con mang thai cũng ko phải là 1 sai lầm " Tôi khó hiểu nhìn nàng "Tiểu Nghệ rất quan tâm con" Nàng nói ra ý của mình
"Đó là vì đứa bé trong bụng con" Tôi tỉnh táo nói, cũng ko vì Dì Bạch mà nói tránh
"Tiểu Nhứ" Bàn tay ấm áp của dì Bạch xoa lên mặt tôi "Con biết ko? ở trong mắt mẹ, so với đứa bé trong bụng, con còn quan trọng hơn"
"Mẹ........" Lời của nàng khiến cho khóe mắt tôi trở nên ẩm ướt , từ khi lấy vai trò làm mẹ xuất hiện trong Bạch gia, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng tôi còn quan trọng hơn đứa bé trong bụng mình , đối với tôi mà nói, đây là chuyện rất đáng quý
"Con à, tha thứ cho mẹ ích kỷ, đã cho con gánh chịu nỗi đau khổ mà con ko đáng phải gánh lấy"
"Ko, mẹ , nếu ko có mẹ thì em gái con sẽ ko thể được cứu sống . Con chưa bao giờ trách mẹ, thật đó" Tôi vội vàng phản đối
"Tiểu Nhứ........." Khóe mắt Dì Bạch ngân ngấn nước "đứa con ngốc này"
Sau khi rời khỏi bệnh viện , tôi mới cảm thấy thì ra bầu trời hôm nay trông xanh như vậy, nỗi buồn chôn kín trong lòng cũng vì lời nói của dì Bạch mà giảm xuống. Từ lần đầu tiên Liễu Nhứ tôi bước vào Bạch gia cho đến nay với đây là lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất
Trở về Bạch gia tôi vẫn giữ vững tâm tình vui vẻ như cũ , Bạch thúc cũng vì bữa tiệc ngày hôm qua mà đã uống ko ít R*ợ*u , tôi tự mình vào nhà bếp nấu một chén canh ngó sen giúp cho ông giải R*ợ*u . Bạch thúc sau khi thấy chén canh , cứ oán trách nói "Chuyện như vậy cứ để cho quản gia làm cũng được" Nhưng nói tới nói lui, rốt cuộc ông vẫn đem chén súp uống sạch trơn . Tôi mỉm cười nhận lấy cái chén không từ ông
"Cháu của ngài nói sau này ông của nó đừng uống R*ợ*u nhiều như vậy nữa"
Bạch thúc tò mò nhìn tôi "Tiểu Nhứ, tâm tình của con hôm nay cũng ko tệ lắm, cũng biết đùa giỡn rồi"
"Là dì Bạch dạy" Tôi thần bí nháy mắt
"Cô đi thăm mẹ?" Bạch Tu Nghệ gãi gãi đầu tóc rối bời xuất hiện ở phòng khách
"Ừ" Tôi tùy tiện đáp 1 tiếng, đối mặt với hắn tôi vẫn ko thể tỏ ra thản nhiên được
"Tại sao lại ko gọi tôi?" Hắn dấu diếm oán giận "Tôi cũng muốn đi mà"
"Lần sau đi" Tôi nhàn nhạt nói, Bạch Tu Nghệ hoài nghi nhìn tôi
"Tại sao cô có thể trò chuyện vui vẻ với ba, còn đối với tôi lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Tôi làm chuyện có lỗi với cô sao?"
Lời của hắn cũng rước lấy cái nhìn nghiền ngẫm của Bạch thúc "Đúng vậy, Tiểu Nhứ, có phải Bạch Tu Nghệ chọc con giận hay ko? Con nói đi, Bạch thúc sẽ thay con làm chủ"
"Ba, chỉ một chén canh mà người ta đã mua chuộc được ba rồi sao? Ba cũng thật dễ mua chuộc quá?" Bạch Tu Nghệ ko tin được nhìn cha mình
"Hừ, còn dám nói, đã lớn như vậy, mà ngay cả một quả táo con cũng chưa từng gọt cho ba ăn" Bạch thúc tức giận
"Từ trước đến giờ con ăn táo chẳng bao giờ lột vỏ , ba có biết vỏ táo rất bổ dưỡng ko?"
"Con chỉ nói xạo"
"Con nào có?"
Nhìn hai cha con họ đùa giỡn tranh cãi nhau, tôi chỉ biết buồn cười cầm cái chén ko trở về nhà bếp, quản gia ngay sau đó đã đi đến
"Lão gia và thiếu gia thật lâu ko có đùa giỡn với nhau như vậy" Quản gia lẳng lặng nói "Kể từ khi phu nhân ngã bệnh, tôi vẫn chưa từng thấy qua"
Tôi ngừng rửa chén,cũng ko rõ tại sao quản gia lại nói với tôi những thứ này
"Liễu tiểu thư, cảm ơn cô" Quản gia nói ra những lời tự đáy lòng, ánh mắt ông nhìn cũng ko còn vẻ bất hòa và khách sao như trước, chỉ còn lại sự chân thành
Tôi ngượng ngùng cuối đầu" Con cũng ko có làm được cái gì"
"Ha ha, vậy thì cứ tiếp tục ko làm cái gì cũng ko sao" Quản gia cười nói, tôi kinh ngạc mở to hai mắt
"Quản gia, bác vừa rồi đã cười sao?" Ông lập tức thu hồi nụ cười "Cô nhìn lầm rồi"
"Ko có, con vừa thấy được bác cười ở đây, con thề" Tôi khẳng định nói, đồng thời cũng vươn ba ngón tay đối mặt với trời thề
"Ko có" Quản gia ko để ý đến tôi trực tiệp đi ra ngoài
"Có" Tôi đuổi theo , quyết tâm muốn chứng minh quản gia đã từng cười qua
"Ko có" Quản gia mặt vẫn như cũ, vẻ mặt ko chút thay đổi bác bỏ
"Có, rõ ràng là có mà"
Cha con họ Bạch cứ nhìn tôi và quản gia không ngừng nói "có " và " ko có" rồi liếc mắt nhìn nhau
"Cái gì vậy?" Đây là câu hỏi đầu tiên của Bạch thúc khi mở miệng
"Ko rõ" Bạch Tu Nghệ cũng sờ đầu
"A. Vừa nãy nói đến đâu rồi? A, đúng rồi, con ngay cả 1 quả cam cũng ko chịu lột vỏ cho ba"
"Trời ạ, con chưa bao giờ ăn cái thứ đó . Trên thế giới này có tồn tại cái loại thực vật có tên gọi là quả cam sao?"
Bầu không khí lặng im , lạnh lẽo ở Bạch gia đã được cải biến . Bữa cơm từ sớm đã ko còn trầm lặng như trước mà thay vào đó là tiếng cười đùa cùng những câu chuyện lý thú về trường học và công ty , ngay cả quản gia , người luôn tỏ ra nghiêm túc nhất cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, vẫn là tôi phải gợi chuyện trước thì ông ấy mới nói , còn tôi thì cũng có cơ hội để tìm hiểu thêm về cha con họ Bạch , mà hơn nữa, bây giờ tôi cũng đã phát hiện ra, thì ra vẻ mặt vô biểu tình của quản gia cũng đã bắt đầu biết chảy mồ hôi
Cuộc sống dễ dàng như thế nhưng cũng khiến con người ta cảm thấy bất an , ko biết sau khi mọi chuyện kết thúc, con người ta có thể đành lòng dứt áo ra đi hay ko . Dường như rất hiểu chuyện, trong Bạch gia đã ko còn người nào nhắc đến thân phận của tôi và chuyện hợp đồng
Lại một lần nữa Khổng Dĩ Ưu đến Bạch gia chơi, nàng đã phát hiện ra tất cả mọi chuyện ở đây đã thay đổi . Quản gia luôn chủ động đến hỏi tôi bữa trưa muốn ăn cái gì, mà Bạch Tu Nghệ cùng nàng trò chuyện thì lại đột nhiên quay sang tôi hỏi đã uống thuốc hay chưa, còn Bạch thúc thì trước khi đi ra ngoài luôn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới cùng nàng chào hỏi
Nắm chặt tay thành quả đấm , Khổng Dĩ Ưu bết, bây giờ nàng ko thể tỏ ra bất mãn . Bởi vì, nàng ko có cái thân phận đó vì cái thân phận đó phải cần có sự thừa nhận của Bạch Tu Nghệ
"Tu Nghệ ca, anh đã đồng ý đi dạo phố với em" Khổng Dĩ Ưu như trẻ con làm nũng, nhìn thấy một cô gái đẹp mê người như thế làm nũng với mình thì bất kì tên con trai nào cũng sẽ có chút cảm giác tự hào
"Được, em định giờ đi" Bạch Tu Nghệ cưng chìu nói
"Vậy thì xế chiều hôm nay nha, ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi" Khổng Dĩ Ưu vui vẻ nói
"Được, vậy giữa trưa sẽ đi" Sau đó hắn lại quay đầu hỏi tôi "Liễu Nhứ, cô có đi hay ko?"
"Tôi?" Bị Bạch Tu Nghệ hỏi, tôi có chút phản ứng ko kịp
Khổng Dĩ Ưu mất hứng chu miệng "Người ta chỉ muốn đi hai người mà" Bạch Tu Nghệ ghé sát vào đầu nàng cười đến xấu xa "A, em muốn đi cùng anh thôi sao?"
"Tu Nghệ ca thật hư" Khổng Dĩ Ưu nũng nịu nói đánh nhẹ hắn 1 cái (Rin: hành động của bạn này làm ta cúm.....gà quá U-U) . Tôi nghĩ dưới cái tình huống này, tôi nên biến mất thì hơn , tôi nói ko sai mà, anh hùng nên sánh vai cùng mỹ nhân
"A, Liễu Nhứ, cô đi đâu vậy?" Bạch Tu Nghệ thấy tôi đứng dậy lập tức hỏi
"Ờ, đi xem cơm trưa chuẩn bị như thế nào rồi. Thuận tiện giúp đỡ quản gia 1 tay"
"Nhìn thì được, nhưng cô ko được động tay" Bạch Tu Nghệ tùy tiện nói, Khổng Dĩ Ưu nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thù ghét, hận ko thể làm cho tôi lập tức biến mất khỏi thế gian này . Ai, nếu như nàng biết được , thật ra Bạch Tu Nghệ là đang lo lắng cho đứa bé trong bụng tôi , ko biết nàng sẽ có cái cảm tưởng gì?
"A" Tôi rời khỏi cái thế giới thuộc về mỹ nam và mỹ nữ kia , như đào binh chạy trối ૮ɦếƭ . Ở cùng với bọn họ tôi sẽ ko chịu được thứ hào quang lấp lánh phát ra từ thân 2 người đó mà nhắm mắt lại , thứ ánh sáng siêu mạnh từ hai sinh vật chói mắt ở gần nhau là thứ mà ko phải người thường nào như tôi cũng có thể tiếp nhận được
Lúc này, điện thoại di động lai vang lên
"A Lô?"
"Liễu Nhứ, đi tắm suối nước nóng đi" Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Lăng Tịch, tại sao vào cái thời điểm tôi đau khổ nhất hắn luôn biết cách xuất hiện đúng lúc như vậy?
"Ừ , được" Tựa như con tàu tìm được 1 cái cảng tránh gió,tôi ko ngần ngại đồng ý
Sau khi cùng quản gia nói trước 1 tiếng tôi rời khỏi Bạch gia, tôi thật sự ko muốn đối mặt với Bạch Tu Nghệ đặc biết là thời điểm hắn ở cùng Khổng Dĩ Ưu vì tôi sẽ ko thể che giấu cảm xúc khó chịu của mình, loại cảm giác tự ti này luôn tồn tại chân thật trong lòng tôi, nhưng tôi muốn tìm hiểu nó, vì tôi sợ rằng mình sẽ cảm thấy ghê tởm chính mình ko biết lượng sức
Đúng giờ, tôi đi đến chỗ hẹn với Lăng Tịch , nhưng vẫn ko thấy bóng dáng hắn . Đợi 1 lúc thì liền thấy hắn cầm theo bao nhỏ bao lớn chạy đến "Liễu Nhứ mấy thứ này chắc cũng đủ cho cô ăn rồi chứ" Hắn lau mồ hôi trên trán, có ý bảo tôi cầm đống đồ trong tay
Tôi nhìn lại, toàn bộ đều là đồ ăn "Sao lại nhiều như vậy"
"Sợ cô ko đủ ăn, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai" Hắn khoa trương làm ra cái bộ dạng phụ nữ mang thai 9 tháng, khiến tôi cười không ngừng
"Nhỏ giọng 1 chút, anh ko sợ bị người khác nhìn nhầm mình là ba đứa bé sao?" Tôi nói giỡn, nhưng ko ngờ tới vẻ mặt của hắn lại trở nên rất nghiêm túc "Vậy thì đã sao? tôi ko sợ"
Vẻ mặt hắn như thế khiến tôi chợt giât mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, thấy bộ dạng của tôi, hắn cười to "Chỉ nói giỡn, mau vào đi thôi, nghe người ta nói, tắm suối nước nóng thường xuyên rất có lợi cho thai nhi. Tôi khó khăn lắm mới tìm ra được cái thông tin này.........."
Lời nói của Lăng Tịch khiến tôi ko khỏi một lần nữa xem lại sự quan tâm của hắn đối với mình, dường như sự quan tâm đõ đã vượt qua khỏi phạm vi thông thường . Dĩ nhiên, tôi sẽ ko quá ngây thơ như bao nữ sinh khác 1 lòng chung tình với một tên hư đốn , có điều, tôi vẫn thường nghe nói, con trai khi yêu một người thì sẽ có ý muốn bảo vệ người đó nên luôn bày tỏ mặt đàn ông của mình . Nếu đúng là như vậy, thì tôi phải biết cách nhắc nhở hắn, không nên tỏ ra mù quáng trao tim
"Có chuyện này............" Ngồi ở trong đại sảnh khu suối nước nóng, tôi muốn mở miệng nói với hắn rồi lại thôi
"Có chuyện gì? Ko phải lại muốn đi vệ sinh chứ, cô vừa mới đi rồi mà" Hắn tò mò nhìn tôi
"Ko phải cái đó, là chuyện này........." Cắn răng, tôi rốt cuộc cũng mở miệng "Anh đừng quan tâm đến tôi quá mức như vậy, tôi sợ anh vì tôi mà............"
Hắn không ngờ rằng tôi lại nói như vậy, sững sờ tại chổ nhìn dáng vẻ của hắn,tôi có chút hối hận vì sự khinh suất của mình, bèn tìm cách cứu chữa "Thật xin lỗi, tôi ko có ý gì xấu, tôi chỉ .....ko muốn sau này anh lại phát hiện thì ra tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm"
"Ko sao" Hắn dịu dàng cười cười "Có lẽ vì mẹ , cho nên khi thấy có người giống mẹ mình, tôi lại nhịn ko được muốn giúp"
Đón nhận ánh mắt dịu dàng , tôi nhìn hắn nói "Mẹ tôi chưa lập gia đình đã ૮ɦếƭ cũng là vì tôi . Người đàn ông kia ngay cả bóng dáng cũng ko thấy, chỉ có một mình mẹ phải chịu đựng lời cay tiếng độc của người đời . Cuộc sống khi đó rất khổ cực" Hắn hời hợt nói, nhưng tôi vẫn có thể nhận thấy sự đau khổ ẩn chứa bên trong
Tôi ko tự chủ xoa xoa bàn tay lạnh như băng của hắn "Chuyện đã qua"
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười dịu dàng "Đúng vậy, chuyện đã qua"
Hắn nắm chặt lấy tay tôi………..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc