Pa Pa 17 Tuổi - Chương 05

Tác giả: Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

Không biết có phải là vì nguyên nhân mang thai hay ko, mà gần đây tôi vệ sinh rất nhiều . Giờ học vừa tan tôi đã nhịn ko nổi xông vào nhà vệ sinh nữ. Ai ngờ vừa mới đẩy cửa buồng vệ sinh ra thì tôi đã thấy một một người khuôn mặt tím bầm ngồi trên bồn cầu . Còn chưa kịp la lên thì tôi đã bị đôi bàn tay to của hắn nhấc bổng, bịt chặt miệng , hắn uy Hi*p nói
"ko được lên tiếng"
Tôi bị lời nói này của hắn làm cho hoảng sợ vội vàng gật đầu, thở lớn cũng ko dám thở . Từ bên ngoài truyền đến vài giọng nói tức giận chửi mắng:
"Mẹ kiếp, thằng nhóc đó chạy đi đâu rồi?"
"Bắt được nó , ko thể ko đánh gãy chân"
Không cần hỏi tôi cũng biết cái kẻ đứng phía sau tôi nhất định là bị bọn học sinh du côn trả thù . Có điều bọn chúng cũng quá lờn mặt đi, ở trong trường học mà dám đánh nhau sao?
Bởi vì quá căng thẳng mà tôi càng lúc càng muốn đi vệ sinh, tôi bất an cử động chút chút, thì hắn lại ko thân thiện lên tiếng
"Ko được nhúc nhích"
Tôi nhìn xuyên qua khe cửa ra sức muốn nói chuyện với hắn, có vẻ như hắn biết tôi nóng lòng muốn nói cái gì, nên cũng từ từ buông lỏng tay
"Chỉ cần cô ko lên tiếng,tôi sẽ ko đả thương cô"
Tôi lập tức nghe lời gât đầu , rốt cuộc , hắn cũng định dò xét một chút rồi buông tay, tôi vội vàng nói
"Tôi mắc tiểu, sắp nhịn ko nổi"
Hắn dường như có chút ko kịp phản ứng , ngây ngốc nhìn tôi, tôi cũng gần như muốn khóc
"Tôi muốn đi vệ sinh!"
Lần này rốt cuộc hắn cũng nghe hiểu được rồi, hắn cố nén cười, toan tính nói
"Cô......cô cứ đi đi"
Tôi tức giận nhìn hắn chăm chăm
"Anh ko đi ra, tôi làm sao dám đi a......?"
Hắn vô tội nói
"Cô biết đó, người ngoài kia còn chưa đi, thì tôi làm sao dám ra ngoài a?"
"Vậy anh đi ra bên ngoài buồng vệ sinh đi"
Lúc này, trùng hợp đi vào mấy nữ sinh đang bàn tán sôi nổi về đám nam sinh hư đốn ngoài kia . Hắn bất đắc dĩ chỉ tay vào phìa ngoài nhỏ giọng nói
"Cái đám này nhất định sẽ cho rằng tôi là tên biến thái"
"Vậy........." Tôi sắp sửa nhịn ko được rồi
Hắn xoay người quay mặt vào tường
"Tôi đảm bảo sẽ ko nhìn trộm"
Gần như sắp tè ra quần , tôi rốt cục cũng ko nhịn được nữa, tức giận nói
"Đem lỗ tai bịt lại"
Hắn nén cười, vươn tay ra bịt lại lỗ tai
Ko lo thêm nhiều, tôi nhanh chóng ngồi xuống bồn cầu.............
Ai, rốt cuộc cũng thư thái
Làm xong chuyện,tôi lúng túng đẩy hắn còn đang bịt lỗ tai
"Này, được rồi"
Nhìn dáng vẻ ko bật cười chỉ sợ bị nội thương của hắn . Tôi có chút suy nghĩ muốn vọt ra khỏi buồng vệ sinh , chạy mất . Đúng là thật mất thể diện . Tôi nhìn cũng ko nhìn hắn, đẩy cửa đi ra ngoài , Dương Tử đã chờ ở bên ngoài kêu lên
"Liễu Nhứ, cậu đang ở đây tưới hoa sao?"
"Đi thôi, sắp sửa vào tiết rồi" Tôi nhanh chóng kéo Dương Tử đi ra khỏi nơi này . Trời đất ơi, đừng cho tôi gặp phải cái tên này nữa . Nếu ko tôi sẽ nhịn ko được đi nhảy sông tự tử , đến lúc đó sẽ ૮ɦếƭ một lúc hai mạng người nha
Ai ngờ một ngày còn chưa qua hết, tôi lại tiếp tục gặp phải hắn
Mới vừa ra khỏi phòng học, tôi đã nghe thấy có người gọi tên mình
"Liễu Nhứ"
Theo phản xạ có điều kiện tôi quay đầu lại, chính là cái kẻ buổi sáng tôi gặp trong nhà vệ sinh kia, hắn đang nhàn nhã ngồi trên lên can hành lang, áo sơ mi buông thả mấy cái nút áo . Nhìn hắn như vậy, trong chớp mắt, tôi bỗng có một chút hi vọng rằng hắn sẽ té từ lầu hai xuống
Tôi ko để ý tới hắn, tiếp tục đi về hướng phía trước, nhưng hắn đã cợt nhã đuổi theo
"Sao lại đi? Đi vệ sinh sao?"
Tôi thề, từ khi sinh ra trên cõi đời này , tôi chưa từng gặp người nào đáng chán ghét như hắn
"Anh vẫn chưa bị họ bắt sao?"
Ngay cả cái loại lời nói độc ác này tôi cũng đã nói ra , con à, con đừng hiểu lầm nha, mẹ vốn là một người rất lương thiện
"Hừ, bọn chúng còn rất non tay" Hắn khinh thường nói . Nhìn vết bầm trên mặt hắn, tôi mặt ko chút thay đổi nói
"Là bọn họ đánh sao?"
Hắn cười mỉa gãi gãi đầu
"Thì có chút sơ suất chứ sao"
Tôi thật sự ko có gì để nói với hắn nữa rồi, thấy tôi ko để ý đến mình, hắn cười nói
"Số điện thoại của cô là gì ?"
Vốn định muốn nói "Tại sao phải cho anh biết?" Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện mình vì hắn mà chịu thiệt lúc nãy , tôi lập tức thay đổi suy nghĩ ban đầu
"Nghe kỹ, tôi chỉ nói 1 lần, số của tôi là 13X40X8104X"
Hắn mở to hai mắt "Xin hỏi cái chữ "X" này là có ý gì? Cô cũng chơi cái trò trẻ con nhàm chán của nữ sinh đó sao? Tôi nói cho cô biết nha, hiện tại nam sinh ko có tính nhẫn nại nữa, hơn nữa........" Hắn nhỏ giọng nói thầm "Người ta chỉ có hai "X" , còn cô lại có tới ba"
Tôi vẻ mặt "tùy anh" . Chỉ để lại hắn đứng nguyên một chỗ trừng mắt nhìn theo . Trong lòng có chút khoái cảm sau khi đã trả được thù . Lần sau lỡ có gặp tôi, ko chừng hắn sẽ xách dép bỏ chạy 10 cây số
Buổi tối, quản gia cố ý làm cá cho tôi . Ai ngờ vừa mới bưng ra, tôi đã nhịn ko được ù chạy vào phòng vệ sinh, nghe thấy mùi cá, dạ dày của tôi co thắt dữ dội . Sau khi nôn khan một trận, tôi lại phát hiện Bạch Tu Nghệ mang theo 1 ly nước ấm đợi sẵn bên ngoài
"Súc miệng đi, tôi đến xem cô có sao ko" Hắn vẻ mặt lúng túng nói
Nhận lấy cốc nước trong tay hắn, tôi súc miệng
"Ko sao, chỉ là nghe thấy mùi cá tanh, tôi ko thoải mái"
Nghe xong tôi nói....., hắn lập tức đi trở về phòng ăn "Quản gia, sau này ông đừng làm cá nữa"
Trong lòng của tôi gờn gợn làn sóng ấm áp, hắn ko phải hoàn toàn ko quan tâm đến tôi, cho dù quan hệ giữa chúng tôi chỉ là sự hợp tác, cho dù sự quan tâm của hắn có thể là giành cho đứa con trong bụng tôi . Tôi dần dần đem sự hối hận lúc trước quăng đi , lời nói của hắn hôm tôi giả vờ ngủ say lại văng vẳng bên tai..........
Hôm nay là ngày nghỉ, chúng tôi vốn định đi thăm dì Bạch tại bệnh viện . Nhưng từ sáng sớm một vị khách ko mời đã làm rối loạn cả kế hoạch
Khổng Dĩ Ưu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá tôi, ưu nhã nâng tách cà phê
"Nói như vậy, cô là bà con xa của Tu Nghệ ca?"
"Ừ" Tôi ko được tự nhiên gật đầu, tôi ko có thối quen nói dối, nhưng đành bất đắc dĩ làm vậy
Ánh mắt ko tin tưởng, nàng chuyển hướng nhìn về Bạch Tu Nghệ
"Tu Nghệ ca, sao em ko nghe anh nhắc đến anh có bà con ở trường a?"
Bạch Tu Nghệ vẻ mặt ko đổi "Anh cũng vừa biết đến"
Người này quanh năm đi diễn kịch, chút chuyện nhỏ này khẳng định ko làm khó được hắn, dù sao đạo hạnh của hắn cũng rất cao
"Ha ha, nếu là bà con của Tu Nghệ ca, vậy thì cũng là bà con của em . Liễu Nhứ, sau này ở trường học, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi "Trong đôi mắt Khổng Dĩ Ưu toát lên cái gì thì tôi nhìn ko ra, nhưng bằng trực giác, tôi biết nàng ko thích tôi
"Ừ" Vẫn gật đầu, đối với nàng tôi thật sự ko biết nói cái gì
"Người này ko "dạ" thì a, từ từ sau này em sẽ biết" Thấy tôi giống như tượng gỗ chỉ biết gật đầu, Bạch Tu Nghệ ko chút lưu tình giễu cợt
"Tu Nghệ ca, cũng hiểu nàng quá" Khổng Dĩ Ưu uống cà phê, ko lộ vẻ mặt nói
"A? Vậy sao? Nhưng mà vẫn ko bằng một phần mười sự hiểu biết của anh giành cho em nha" Bạch Tu Nghệ chớp chớp đôi mắt đẹp của hắn
"Ha ha, Tu Nghệ ca quả là thích nói giỡn" Khổng Dĩ Ưu nghe được lời nói của Bạch Tu Nghệ , ánh mắt cũng ko chủ ý liếc về phía tôi
Đang có cái cảm giác trong cái tình huống này, tôi chỉ là kẻ dư thừa, thì vừa vặn lúc này, điện thoại di động lại vang lên , tôi vội vàng cầm lấy điện thoại
"A lô?"
"Ha ha ha........." Người ở đầu dây bên kia , ko nói gì, mà chỉ hướng về phía tôi điên cuồng cười lên ba tiếng . Tôi đem điện thoại rời xa lỗ tai để tránh bị thiệt hại, đợi cho người kia cười xong thì mới đặt điện thoại lại chỗ cũ
"Liễu Như! Chắc là cô ko ngờ tới tôi tìm thấy cô ?"
là hắn? Cái tên "WC"?
"Haha, tôi cũng ko ngờ tới mình có thể làm được chuyện này, nhưng tôi đã phát động mười mấy người anh em thi nhau gọi điện thoại đó" Hắn tự giễu , nhưng trong giọng nói toát ra tia hưng phấn
"Tại sao?" Tôi nhẹ giọng nói khiến cho hắn một trận bất mãn
"Này, ít ra cô cũng phải ngạc nhiên 1 chút chứ"
"A" Tôi điều chỉnh giọng nói "Tôi rất ngạc nhiên nha"
Hắn hoàn toàn đầu hàng trước cái thái độ của tôi
"Thôi đi, coi như tôi chưa nói cái gì"
Bạch Tu Nghệ tò mò nhìn tôi
"Ai gọi vậy?"
"Bạn học" Tôi chỉ có thể trả lời cho hắn như vậy . Nhưng mà trên thực tế quả thật chúng tôi cùng trường
"Bạn hoc?" Hắn hoài nghi nhìn tôi
Người ở bên kia đầu dây điện thoại cũng ko chịu im lặng, lên tiếng
"Liễu Nhứ, nói chuyện qua cái này tôi quả thật ko có kiên nhẫn , chúng ta đi ra ngoài chơi đi"
Hắn tỉnh bơ nói
Dưới cái loại yêu cầu này, bình thường tôi sẽ ko đồng ý . Nhưng mà, đối diện với ánh mắt phòng bị của Khổng Dĩ Ưu tôi rất bất an
"Được"
"Thế thì tốt qua, vậy thì mười hai giờ, tôi đợi cô ở đường Đệ Nhất nha" Hắn khoái trá cúp điện thoại
Tôi đứng dậy nói với Bạch Tu Nghệ
"Có hẹn với bạn học đi dạo phố"
"Ko được" Ko đắn đo suy nghĩ, hắn đã lập tức cự tuyệt tôi
"Tại sao?" Tôi có chút tức giận, hắn có Khổng Dĩ Ưu để tán gẫu còn chưa đủ sao, tại sao cứ phải can thiệp vào sự tự do của tôi
"Tu Nghệ ca. Liễu Như lớn như vậy rồi anh còn lo cái gì?" Khổng Dĩ Ưu kéo tay Bạch Tu Nghệ lên tiếng xoa dịu
"Căn cứ hợp đồng..........." Lời nói đột ngột của tôi lập tức bị Bạch Tu Nghệ cắt đứt "Được, được rồi, cô có thể đi"
Tôi hài lòng gật đầu, hắn ko cam tâm nói tiếp "Có điều , nhất định phải về trước sáu giờ ăn cơm tối"
"Ừ" Tôi đồng ý nói
Tôi xoay người đi về phía cửa, thì giọng nói của Bạch Tu Nghệ cũng đuổi theo phía sau
"nhớ gọi điện về"
"ừ"
"Có đem theo điện thoại chưa?"
"Có"
"Buổi tối phải ngồi taxi đi về"
"A"
"Còn nữa............"
Tôi ko nhịn được lớn tiếng nói
"Tôi đi"
Khổng Dĩ Ưu âm trầm nhìn nhìn..........Nàng, có lẽ ko chỉ là bà con xa
tên "WC" đang tựa vào một chiếc mô tô nhìn thấy tôi , hắn liền mỉm cười chào đón
"Tôi rất hiếu kì, sao cô lại có thể vui vẻ chấp nhận đi ra ngoài?"
"Ko muốn ở nhà" Tôi đường hoàng nói
"Thật là muốn gặp tôi đi" Hắn bộ dạng sắc lang tiến đến gần tôi (*Sắc lang: háo sắc)
"Anh mắt trái có ghèn"
"Cái gì?" Hắn theo bản năng lấy tay dụi mắt, phản ứng tiếp theo, hắn dùng ngón tay chỉ vào tôi
"Con nhỏ này......"
"Này "WC" , tại sao chúng ta lại đến đây?" Tôi ko để ý tới hắn bước chân
"Cái gì mà "WC" , thật khó nghe , tôi tên Lăng Tịch . Học sinh năm nhất, cô gọi tôi là học trưởng cũng được"
"Lăng Tịch, đi thôi" Tôi lơ là nửa câu sau của hắn
Hắn bất đắc dĩ bước theo , trong miệng cũng đang lầm bầm
"Chưa từng thấy cô gái nào ko đáng yêu như vậy"
Cùng Lăng Tịch bước đi vô mục đích trên đường, trong đầu óc tôi lại ko tự chủ nghĩ đến chuyện Bạch Tu Nghệ và Khổng Dĩ Ưu ở bên nhau, ko biết bây giờ bọn họ đang làm gì? là uống trà? hay nói chuyện trên trời dưới đất?
Lăng Tịch đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn vào tủ kính trong cửa hàng bánh ngọt , tôi theo anh mắt của hắn nhìn lại , hắn đang nhìn vào một cái bánh sinh nhật giành cho trẻ con
"Trước kia, mỗi lần sinh nhật , tôi đều đứng ở đây để ngằm nó . Nhưng mà, lại ko mua nổi"
Đây thật là tên "WC" lưu manh kia sao? Khát vọng trong ánh mắt của hắn khiến lòng tôi chua xót, ai , từ khi có em bé, tôi lại phát hiện mình đúng là càng ngày càng dễ mềm lòng
"Tôi khát nước rồi" Dùng ánh mắt cầu xin, tôi nhìn hắn , Lăng Tịch lập tức thu về tất cả mọi tình cảm "A, vậy cô chờ ở chỗ này , tôi đi mua đồ uống cho cô"
Nhìn hắn rời đi, tôi bất đắc dĩ bước vào cửa hàng bánh ngọt, ai , ví tiền thân thương của tao ơi , có lẽ mày sẽ phải bị mỏng đi 1 chút rồi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc