Pa Pa 17 Tuổi - Chương 02

Tác giả: Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

Sau khi tan học, từ sớm đã ko thấy bóng dáng của Bạch Tu Nghệ . Cũng đúng , Bạch thúc chỉ bảo hắn đưa tôi đi học , chứ có nói sau giờ học phải đón tôi đâu . Nhưng vấn đầu là, tôi căn bản ko tìm được đường trở về nhà ,nhưng dựa theo hợp đồng , từ giờ cho đến khi sinh con , tôi phải sống ở nhà hắn . Vì thế, bất đắc dĩ , tôi chỉ có thể dựa theo con đường trong trí nhớ đã đi lúc sáng sớm để trở về
Trời dần dần tối , ánh đèn xung quanh càng lúc càng thưa thốt , chuyện này mà đối với 1 kẻ ko phân biệt được Đông Tây Nam Bắc mà nói , thì việc tìm đường ko phải là một việc đơn giản .
Bụng thật đói nha, hiện tại chắc cũng phải gần 9 giờ rồi , nhưng mà , bóng dáng nhà hắn như còn nằm ở cõi Tây Thiên xa mờ
Bất chợt điện thoại di động vang lên
"A lô?"Tôi vô lực tiếp đón
"Ở đâu?" Từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói cực kì ko kiên nhẫn
Bạch Tu Nghệ
Tôi nhìn nhìn xung quanh nhưng cũng ko biết hiện tại mình đang ở nơi nào
"Ko biết"
"Cô đang giỡn mặt với tôi sao?" Hắn tức giận
"Ko có" Tôi đàng hoàng trả lời
"Hừ, nếu ko muốn trở về thì cứ việc nói thẳng, đừng làm cho người khác lãng phí thời gian đi ra ngoài tìm cô"
"Ko phải" Bây giờ mà rời Bạch gia, chẳng khác nào từ bỏ
"Con mẹ nó, vậy tôi phải đi đâu tìm cô đây?" Bạch Tu Nghệ ko còn giữ được bình tĩnh gầm lên
"Ko biết" Tôi nói thật là tôi ko biết (Rin: cách nói chuyện của bạn này giống Tiểu Minh nhỉ?? haha:D)
"Cô................." Hắn giận đến mức ko biết phải nói cái gì cho phải
"Tôi đói bụng" Bụng từ nãy giờ vẫn đang réo gọi
".............." Từ đầu dây điện thoại bên kia ko âm thanh
"Anh..........muốn tới đón tôi sao?" Tôi cẩn thận hỏi, nếu như hắn ko đến đón tôi , thì đêm nay chắc chắn tôi phải ngủ ở đầu đường xó chợ rồi
Bạch Tu Nghệ hít vào thật sâu , sau đó lại cắn răng nói "Tìm một của hàng gần đấy , sau đó đưa điện thoại cho ông chủ"
"A"
Ngồi ở trong xe trở về nhà, mặt của Bạch Tu Nghệ vẫn căng thẳng, nhìn bộ dạng kinh người của hắn, tôi cũng ko dám nói gì thêm . Trong lòng cũng đang suy nghĩ , khuôn mặt này của hắn so với lúc còn ở trường học khác biệt ngàn trùng , thì ra con trai cũng giống như con gái, luôn đem bộ mặt đẹp nhất trình ra trước mọi người . Dối trá!
Bụng ko thức thời réo gọi , ai, bình thường tao cũng ko phải ko để cho mày ăn cơm , tại sao mày cứ phải làm chuyện mất mặt như vậy a
Bạch Tu Nghệ ko nhịn được , nhìn nhìn nó , tôi vội vàng chối bỏ quan hệ "Ko liên quan đến tôi, nó tự kêu!" Ng'n t chỉ vào bụng
Hắn ngồi ở chỗ điều khiển xe sôi trào 1 trận, sau đó lại ném cho tôi một túi bánh bích quy "Làm cho nó đừng kêu nữa"
Là hương cốm. Tôi nhíu nhíu mày "Tôi thích hương sô cô la"
"Vậy cô có ăn hay ko?" Bạch Tu Nghệ tức giận hướng tôi la to
"Ăn" Bụng ơi bụng à, tao đến cứu mày đây
"Thật phiền phức , trong lúc ăn cô có thể ngậm miệng lại được ko?" Hắn chán ghét nhìn tôi
"Tôi nhỏ giọng nói thầm "Ngậm miệng lại? Vậy *** trong lỗ mũi à?"
"..............." Bạch Tu Nghệ ko muốn nói nhiều thêm cầu nào, buồn bực móc ra 1 *** lá
"Điều thứ 18 trong hợp đồng : Trong lúc mang thai , nhà trai ko được *** uống R*ợ*u"Tôi vừa cầm bánh bích quy vừa lẩm bẩm đọc
Hắn quay lại ko thể tin được nhìn tôi "Cô có biết thân phận của mình ko?"
"Biết"
"Vậy thì ko nên chõ mõm nhiều vào chuyện của người khác"
"A"
Bạch Tu Nghệ vừa định đốt thuốc, thì lại tức giận ném ra ngoài
"Đáng ૮ɦếƭ"
"Tôi vẫn còn thích hương sô cô la"
"Câm miệng!!"
Quay trở về Bạch gia, Bạch thúc cũng ko có nói gì, chỉ kêu quản gia chuẩn bị cho tôi cơm tối, sau đó lại gọi Bạch Tu Nghệ vào thư phòng
Thỉnh thoảng trong thư phòng, truyền ra một vài tiếng gầm gừ
Hôm sau, tôi đi ra ngoài , Bạch Tu Nghệ đã ngồi sẵn ở trong ko kiên nhẫn chờ tôi
"Nhanh lên 1 chút!"
"A"
Xe như cũ dừng lại ở chỗ ngày hôm qua tôi đã xuống
"Xuống xe"
"Ừ"
Tôi nghe lời ung dung đi xuống, trong lòng cũng đang nói thầm, ko biết cái cuộc sống lên xe xuống xe như thế này còn muốn kéo dài bao lâu
Trong sân tường , mọi lúc mọi nơi cũng thấy được một đoàn ong bướm vây xung quanh Bạch Tu Nghệ , còn hắn lại thành thảo chào hỏi . Chỉ cần xuất hiện những huống như thế này thì Khổng Dĩ Ưu sau đó nhất định sẽ xuất hiện , đám ong bướm nhơ bẩn sẽ tự tàn úa rồi nhường vị trí lại cho hoa tiên
Điều thứ sáu trong hợp đồng : ko được ăn thực phẩm ko bổ dưỡng hoặc bỏ đi
Tôi lắc lắc đầu "Ko có dinh dưỡng"
Dương Tử ngây ngốc nhìn tôi "Cậu nói tiếng gì vậy?"
Sau khi tan học , tôi lấy tấm bản đồ quản gia đã đưa cho tôi khoa tay múa chân , song khi đi đến cái chỗ Bạch Tu Nghệ đã thả tôi xuống lúc sáng thì lại nghe được một tràn kèn chói tai . Tôi ngẩng đầu lên , đập vào mắt là khuôn mặt ko kiên nhẫn chờ đợi của hắn . Tôi đi lên phía trước
"Có việc ?"
"Lên xe"
"A"
Buổi tối hắn lại chịu đưa tôi về nhà? thật kì lạ!! Nhưng dù là thế nào thì chuyện có xe ngồi miễn phí ko cần phải vất vả tìm đường cũng là chuyện tốt
Cứ như thế, quan hệ giữa tôi và Bạch Tu Nghệ chỉ duy trì ở mức đi nhờ xe,dù cho gặp nhau ở trường học , ánh mắt chúng tôi có chạm nhau, thì chúng tôi cũng chỉ là hai người xa lạ ko quen biết . Từ sau buổi chiều đầu tiên gặp gỡ đó, tôi và hắn, cũng ko có bất kì cái gần gũi nào . Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi sống ở Bạch gia
Thời gian thấm thoát trôi nhanh đã qua một tháng
Nguyệt sự của tôi vẫn chưa tới
Người của Bạch gia so với tôi còn chú ý đến chi tiết hơn nên đã lập tức đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra
Tôi, đã mang thai
Vuốt khuôn bụng còn rất bằng phẳng của mình, thật khó tin khi có một sinh mệnh nhỏ đang ngày ngày được hình thành tại nơi đây mà điều còn khó tin hơn là chúng tôi chỉ làm qua 1 lần mà đã trúng được giải nhất . Vẫn chưa làm tốt công việc chuẩn bị làm mẹ, nhưng ở cái tuổi 17 tôi đã phải tiếp nhận sự thật . Đưa bé này là vì muốn cứu em gái mà tôi sinh ra , là món nợ kiếp này mà tôi sẽ thiếu . Còn em gái , có lẽ nàng là món nợ kiếp trước của tôi
Chuyện tôi mang thai đã khiến cho toàn Bạch gia trên dưới ai ai đều H**g phấn , bất kể bọn họ có cái động cơ gì nhưng thứ mà họ sắp sửa phải nghênh đón dù sao cũng là con cháu của mình . Bạch thúc đối với tôi cũng quan tâm hơn nhiều, cả nhà trên dưới ai ai cũng cực kì chu đáo săn sóc tôi , tôi cũng cảm thụ sâu sắc được cái gì gọi là mẫu bằng tử quý (Rin: con sang mẹ được hưởng lây)
Chỉ có mỗi Bạch Tu Nghệ hết lần này đến lần khác vẫn biểu hiện tiêu cực , có khi tôi cũng muốn phát giận, nhưng phải cố gắng kềm chế nhịn lại . Tâm tình của hắn tôi cũng có thể hiểu , vừa mới học năm hai cấp 3 đã phải làm ba , cho dù là ai cũng khó có thể chấp nhận cái kết quả này
Điều thứ ba trong hợp đồng : nhà gái mang thai có thể đi học ở trường như bình thường , cho đến 6 tháng sau phải trở về Bạch gia chờ sinh con
Mặc kệ là như thế nào, tôi vẫn là học sinh năm hai trung học , sau khi sinh con xong tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình , vì thế chuyện bài vở và bài tập vô luận thế nào tôi cũng ko thể bỏ phế . Sáu tháng mang thai có thể đi học như bình thường , tôi sẽ cố gắng học . Hi vọng từ đây cho đến 6 tháng , bụng ko quá lớn, nếu ko rất có thể tôi phải về nhà nghỉ ngơi sớm
Những ngày kế tiếp , Bạch Tu Nghệ như muốn tránh gặp mặt tôi, sáng chiều đi học đều ko thấy hắn . Còn chuyện đến trường thì hắn phái xe khác đưa tôi đi, sau khi tan học cũng là tài xế riêng đưa tôi về nhà .
Dương Tử có ý trêu chọc hỏi tôi có phải đã bắt trúng người có tiền rồi hay ko? Tôi chỉ biết nói gần đây đang ở tạm nhà của một người thân có tiền
Tất cả mọi kiểm tra của tôi đều được bác sĩ gia đình thực hiện, để tránh khỏi tình trạng phải đi đến bệnh viện chật chọi
Buổi tối, tôi xuống lầu tìm nước uống, lại phát hiện trên ghế sa lon trong phòng khách có người nằm ở đó *** . Tôi lặng lẽ đi đến
"Người nào?" Người trên ghế sa lon hoảng sợ nhảy dựng lên
"Tôi, xuống uống nước" Tôi hươ hươ ly nước trong tay
Thấy tôi, hắn ko nói nữa, tiện tai đem thuốc dập tắt . Bộ dạng của hắn thoạt nhìn có chút nhếch nhác , quần áo trên người rất bẩn có chỗ còn bị xé toạc . Tôi cẩn thận hỏi
"Anh, đánh nhau?"
Hắn ko để ý đến tôi, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ cũ .
Ko thèm để tâm đến hắn, tôi cũng thức thời chuẩn bị lên lầu
"Tôi cứu một đứa trẻ suýt nữa bị xe đâm vào"
Giọng nói của Bạch Tu Nghệ bất chợt vang lên ở phía sau, tôi dừng bước, quay người lại nhìn hắn "Vậy đứa trẻ đó có sao ko?"
"Ko sao, nó rất nhỏ, nhìn qua chỉ khoảng 2 , 3 tuổi"
"Nhất định là do người nhà nó ko chăm sóc nó tốt, nếu ko thì tại sao một đứa bé nhỏ như vậy lại có thể chạy ra ngoài đường?" Tôi ko nhịn được, quở trách nói
"Chăm sóc con nhỏ..........trách nhiệm rất lớn" Hắn như nói với tôi , lại như nói với chính mình
Trong lúc này , tôi bất chợt hiểu được mấy ngày nay hắn trốn tránh cái gì . Một học sinh trung học như hắn mà đã phải nhận trách nhiệm làm "ba" hiển nhiên hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng
"Thật xin lỗi" Tự đáy lòng mình tôi nói lên , tất cả mọi chuyện này, Bạch Tu Nghệ đều phải gánh chịu , tôi cuối cùng cũng thấy nên nói với hắn một câu xin lỗi
"Tại sao phải xin lỗi? Bởi vì cô mang thai?" Ánh mắt của hắn ở trong bóng tối lộ ra vẻ dị thường sáng ngời
"Vì anh vô tội" Sau khi nói xong, tôi xoat người lên lầu , nhưng vẫn cảm giác được phía sau , tầm mắt kia vẫn tồn tại
Tiết thể dục ngày thứ hai là tiết có buổi luyện tập bóng chuyền mà tôi và Dương Tử thích nhất . Phải biết rằng trong trường cấp 3 này chúng tôi nổi tiếng là phối hợp ăn ý
Sau khi chuẩn bị xong, tới lượt tôi nhảy lên một đường xinh đẹp chuyền bóng , cầu thủ đội bạn nhanh chóng đánh trả lại , Dương Tử lập tức chạy lên phía trước đỡ bóng . Cứ như vậy đánh qua đánh lại cho đến khi cả hai đội luyện tập vô cùng kịch liệt .
Vào thời điểm tôi đang quay cuồng đệm bóng, thì lại bị một người từ đâu vọt tới , xách cổ áo
"૮ɦếƭ tiệt, cô làm cái gì ở đây?" Bạch Tu Nghệ nộ khí đằng đằng xuất hiện trước mặt tôi
"Đánh bóng chuyền" tôi thành thật trả lời
"Đi theo tôi" Hắn kéo tôi đi ra bên ngoài sân tập
Tất cả mọi bạn học cũng dừng lại, mặc cho bóng rơi xuống đất ko ngừng nảy lên . Tôi ko khỏi tròn mắt nhìn Bạch Tu Nghệ nổi giận . Tôi biết, tin tức nữ nhân vật chính thay đổi ngày hôm nay sẽ được loan truyền
Dẫn tôi đến một góc trốn tránh mọi người , Bạch Tu Nghệ đè thấp âm thanh
"Cô có biết mình đang mang thai ko?"
"Biết" Điều này so với hắn , tôi còn hiểu rõ hơn
"Đã biết vậy sao cô còn vận động mạnh?" Hắn vẻ mặt ko tin rằng còn có loại phụ nữ như tôi tồn tại
"Cái đó ko tính là vận động mạnh" Tôi bình tĩnh trình bày sự thật, so với tiết học nhảy cao, thì cái này hiển nhiên ko được gọi là "mạnh"
"Cô......cô chạy qua chạy lại trên sân bóng mà còn ko gọi là mạnh sao?"
"Anh ko được gọi là "chạy qua chạy lại" mà phải nói là "cố gắng đệm cầu" " Tôi kịp thời sửa lại lỗi dùng chữ của hắn
"Cô? Cô muốn tôi tức ૮ɦếƭ sao?" Nhìn bộ dạng của hắn, giống như giận đến mức muốn hóa điên , khuôn mặt đã bắt đầu P0'p méo
"Ko muốn" Tôi đàng hoàng trả lời, dù sao hắn có tức ૮ɦếƭ cũng ko phải là lỗi do tôi ko tốt
"Còn có loại phụ nữ như cô tồn tại sao?"
"Có, loại phụ nữ mang thai ở thời kì kháng chiến..........."
"Câm miệng!!"
"Ừ"
Xế chiều, tin tức đặc sắc đã được loan truyền , lần đầu tiên Bạch Tu Nghệ đột ngột ko thể kềm chế được tính tình đã cùng một kẻ dung mạo ko đặc sắc như tôi tiếp xúc thân mật , sau đó hắn lại ko thể kềm chế được tức giận , ầm ầm mắng . Trong lúc nhất thời, hình tượng chính diện của hắn đã làm cho người ta thắc mắc , còn tôi cũng ko còn là một kẻ vô danh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc