Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 95

Tác giả: Chấp Loạn

Thay Đổi Mục Tiêu

"Dì nhỏ, tối nay thêm món ăn.” Hà Quyên mang theo đồ ăn chín cô mua vào nhà Phương Thục Tú, tay còn lại kéo cánh tay Chu Duệ Trạch.
"Tới thì tới, lại mua đồ, xài tiền bậy bạ." Phương Thục Tú giận dỗi quở trách Hà Quyên.
"Dì nhỏ, dì phải để cho chúng con xài tiền, nếu không người trẻ tuổi chúng con không có nghị lực, không tiền không có động lực kiếm tiền." Chu Duệ Trạch thò đầu tới, làm bộ đáng thương lầu bầu.
"Hồ đồ." Phương Thục Tú nhỏ giọng khiển trách một tiếng, vỗ nhẹ bả vai Chu Duệ Trạch một cái, "Con đã lớn như vậy rồi, mà không có dáng vẻ người lớn."
"Bà xã, dì nhỏ đánh anh." Chu Duệ Trạch kiếm Hà Quyên tìm an ủi.
"Đánh anh nữa à? Đau không?" Hà Quyên yêu thương vuốt vuốt bả vai Chu Duệ Trạch, Chu Duệ Trạch lập tức làm kẻ vô lại, "Đau, bà xã. . . . . . Muốn an ủi. . . . . ."
"An ủi cái đầu anh, lấy hoa quả rửa đi!" Hà Quyên đá vào đù* Chu Duệ Trạch một cước, đánh anh vào phòng bếp.
Chu Duệ Trạch giơ cái túi lên làm bộ đáng thương, im lặng đi vào phòng bếp.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên nhịn không được bật cười, Phương Thục Tú cũng cười nhìn cử chỉ của hai vợ chồng, trên mặt nở nụ cười yên tâm.
Biết Chu Duệ Trạch đã lâu, vậy mới phát hiện anh hoàn toàn là một người đàn ông vẫn chưa lớn lên, luôn làm một vài cử động mang tính trẻ con.
Phương Thục Tú làm trưởng bối, bà không cần con của mình giàu có, chỉ cần có cuộc sống vui vẻ là được rồi.
Rất dễ nhận thấy Chu Duệ Trạch đối xử với Quyên Tử rất tốt, Quyên Tử đi cùng với anh cũng rất vui vẻ.
"Được rồi, đừng khi dễ ông xã của con, rửa tay ăn cơm." Phương Thục Tú cười nói, mỗi tuần năm lần, Hà Quyên sẽ dẫn theo Chu Duệ Trạch tới dùng cơm.
"Bà xã, ăn miếng táo." Chu Duệ Trạch cắt quả táo thành mảnh nhỏ, trộn với tương salad, dùng nĩa xiên một miếng đưa đến trong miệng Hà Quyên, nhìn Hà Quyên ăn hết hai miếng, cười hả hê, "Anh đã thử qua, rất ngọt."
"Ừ, quả thật là rất ngọt." Hà Quyên gật đầu, sau đó khó hiểu hỏi Chu Duệ Trạch, "Quả táo ngọt đó là do nó, có liên quan gì tới anh?"
Chu Duệ Trạch nháy mắt một cái, lập tức khoe công: "Là anh chọn."
Chu Duệ Trạch và Hà Quyên đối thoại như trẻ con chọc cho Phương Thục Tú cười to: "Hai đứa dở hơi, mau ăn cơm."
"Dạ." Hà Quyên ngồi xuống, người một nhà cười cười nói nói ăn cơm.
Cơm nước xong, Hà Quyên đi vào phòng bếp dọn dẹp, Chu Duệ Trạch muốn đi phụ giúp, Hà Quyên không cho anh động vào, ở công ty bận bịu cả ngày rồi, anh cũng mệt mỏi.
"Trò chuyện với dì nhỏ một chút đi." Hà Quyên đẩy Chu Duệ Trạch đi ra.
Chu Duệ Trạch gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng để mệt mỏi."
"Yên tâm, ít như vậy sẽ không mệt mỏi." Hà Quyên cười nói.
Chu Duệ Trạch cúi đầu, nhanh chóng hôn xuống môi Hà Quyên một cái, lúc này mới hài lòng cười rời đi.
Nhìn bóng lưng Chu Duệ Trạch hả hê, Hà Quyên cười cong tròng mắt.
Dọn dẹp xong, mọi người trò chuyện thêm một lúc, Phương Thục Tú liền thúc giục bọn họ nhanh trở về, để cho bọn họ nghỉ ngơi sớm.
Về đến nhà, hai người rửa mặt xong, Hà Quyên tựa đầu vào giường xem tạp chí, nhìn phía trên giới thiệu quần áo, sau đó thỉnh thoảng quan sát Chu Duệ Trạch.
Ánh mắt Chu Duệ Trạch từ trên màn hình laptop xoay qua chỗ khác, hỏi "Có chuyện gì sao, bà xã?"
"Anh xem bộ quần áo này đắt quá." Hà Quyên giơ tạp chí lên trước mắt Chu Duệ Trạch, phía trên có giá tiền và các loại hình ảnh giới thiệu.
Chu Duệ Trạch tùy ý quét mắt một vòng: "Cái này cũng coi là thương hiệu, cái giá này là bình thường."
"Cho nên, em mới nói, thương hiệu cũng chưa ra hình dáng gì." Hà Quyên giận dữ nói, "Bán đắt như vậy, thật là ςướק tiền."
"Anh xem quần áo của anh, rõ ràng cũng tốt vô cùng, so với cái này còn tốt hơn, cũng không có bao nhiêu tiền. Vậy thì anh mua quần áo thật tinh mắt." Lời nói của Hà Quyên, khiến Chu Duệ Trạch thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Hà Quyên khó hiểu nhìn Chu Duệ Trạch một cái: "Em không nhìn thấy quần áo của anh có nhãn hiệu, em nói sai sao?"
"Không có." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, "Vẫn là không muốn mua quần áo có thương hiệu thì tốt hơn, tiện nghi lại thoải mái."
"Không sai." Hà Quyên gật đầu, ánh mắt một lần nữa trở lại trên tạp chí, nhìn những bộ quần áo kia cảm giác thế nào cũng không tốt.
Chu Duệ Trạch còn mua quần áo cho cô, giá tiền cũng chỉ một hai trăm, áo khoác ngoài đắt tiền nhất mới năm sáu trăm, mặc lên có bài có bản, rất thoải mái nhìn cũng rất đẹp.
Rõ ràng chính là kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc vào cả người thoải mái, so quần áo trong siêu thị Đại Bài còn tốt hơn.
Chu Duệ Trạch nhìn sang Hà Quyên, ở trong lòng không tiếng động cười, quần áo anh mang về đương nhiên là không có nhãn hiệu, bởi vì là người thiết kế chuyên nghiệp cho thiết kế làm thủ công.
Toàn thế giới chỉ có một cái.
Đã thật lâu anh không đi siêu thị mua quần áo rồi, đã bao nhiêu năm, đã sớm quên mất.
Xử lý xong công việc trong tay, Chu Duệ Trạch đóng máy vi tính lại, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo thật lâu.
"Hả? Sao vậy?" Hà Quyên khó hiểu ngẩng đầu.
"Bà xã, chúng ta phải cố gắng." Chu Duệ Trạc*** nề gật đầu, nói cực kỳ trịnh trọng.
Hà Quyên nháy mắt, chẳng nhẽ cô ngủ mơ hồ hay là đầu óc trì trệ, cô có hơi không hiểu lời của anh lắm?
"Cố gắng cái gì?" Hà Quyên mê mang nhìn Chu Duệ Trạch, sau đó cô nhìn thấy Chu Duệ Trạch từ từ nở nụ cười, từ con cừu nhỏ hiền lành thường ngày biến thành sói xám lớn âm hiểm.
Ngay cả cô còn không suy nghĩ ra, nhưng bản năng của thân thể đang nhắc nhở cô gặp nguy hiểm.
Chỉ tiếc, động tác của Hà Quyên còn không nhanh bằng ai kia.
Lập tức liền bị ***ng ngã, chú sói đưa ra móng vuốt sói, ăn con cừu nhỏ vô tội nào đó, hắc hắc cười to: "Bà xã, chúng ta cố gắng sinh con thôi."
"Anh . . . . .Ừm. . . . . ." Đừng nói phản kháng, ngay cả cơ hội phát ra âm thanh nhỏ cũng không có.
Hà Quyên im lặng nhìn trần nhà, đang suy nghĩ một chuyện —— Chu Duệ Trạch sẽ có chứng nhân cách phân liệt hay không?
Rốt cuộc anh có phải quá nhanh hay không?
Đang suy nghĩ, trên môi khẽ đau, tinh thần lập tức trở về, chú sói bất mãn lầu bầu: "Bà xã, em không chuyên tâm. . . . . ."
"Xem ra là anh chưa đủ cố gắng." Chú sói tìm được "Vấn đề", lập tức dẫn dắt bà xã của mình cuốn vào nhiệt tình trong nước xoáy.
"Anh. . . . . . Ừm, a. . . . . . Chậm, chậm một chút. . . . . ."
Hà Quyên tức giận cắn ở đầu vai Chu Duệ Trạch một cái, cặp mắt ửng hồng ௱ô** lung nhàn nhạt hơi nước, theo anh mà trầm mê.
"Anh xong chưa?" Hà Quyên bị ăn lần nữa vô lực khẽ ngâm, mệt quá.
"Ngày mai nghỉ ngơi. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhanh chóng nói một câu, Hà Quyên nghe được thiếu chút nữa hộc máu.
Căn cứ vào chuyển ngày nghỉ ngơi, cho nên, đợi đến khi anh hài lòng, đã là sau nửa đêm rồi.
Thật ra thì, nếu không phải là chú ý đến thân thể Hà Quyên, Chu Duệ Trạch còn muốn tiếp tục.
Không đủ, nhưng hưởng thụ phúc lợi kéo dài thì tốt hơn, không thể dùng tất cả trong một lần được.
Ôm Hà Quyên đi tắm rửa, thuận tiện thu dọn giường, ôm toàn thân Hà Quyên thơm ngào ngạt, ôm thân thể mềm mại, Chu Duệ Trạch hài lòng hít sâu để cho lòng anh an tâm, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Hà Quyên ngủ một giấc đến trưa, cuốn chăn vùi ở trên giường không dậy nổi.
Chu Duệ Trạch bận trước bận sau nấu cơm, nụ cười cũng chưa từng thu xuống.
"Anh không mệt phải không?" Hà Quyên vùi ở trên giường, nhìn đồ bưng đến trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn Chu Duệ Trạch cười khúc khích.
Hết sức hoài nghi, đầu óc của anh thật còn bình thường sao?
"Không mệt." Chu Duệ Trạch cười ha hả nói, "Buổi tối chúng ta có thể tiếp tục."
Pằng một cái, sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Hà Quyên gảy lìa.
Trực tiếp giơ tay tát một phát vào trên gáy Chu Duệ Trạch, nhỏ giọng khiển trách một tiếng: "Cút!"
Trong đầu anh còn có thể có chuyện gì khác sao?
Bị Hà Quyên vỗ một cái, Chu Duệ Trạch cũng không cảm thấy đau chút nào, vẫn như cũ cười híp mắt nói: "Bà xã, ăn mì."
"Ừ." Hà Quyên cảm thấy cô thật sự là không cần thiết so đo cùng loại người não chập mạch này, người không bình thường, sẽ phải dùng phương pháp không bình thường mà đối đãi, quát lạnh một câu, "Anh là cầm thú sao?"
Chu Duệ Trạch nhỏ giọng phản bác một câu: "Bà xã trời nóng nực, luôn muốn vận động một chút. . . . . ."
"Cút!" Hà Quyên một cước đạp ra ngoài, bị Chu Duệ Trạch tay mắt lanh lẹ cầm mắt cá chân, thuận tay khoác lên trên đù* của anh, cho cô nhéo.
Nhìn người nào đó viết vâng lời như gã sai vặt, Hà Quyên bưng bát, len lén cười, ăn.
Bên trong phòng, có máy điều hòa thổi mát, nhiệt độ thoải mái, giữa hai người cãi nhau ầm ĩ tràn ngập mùi vị hạnh phúc.
Hà Quyên gắp sợi mì, cuốn tại một chỗ, nhét vào trong miệng Chu Duệ Trạch, nhìn anh nhai, lại nhanh chóng nhét thịt bò vào bên trong.
Một bát mì, hai người chia ra ăn, Chu Duệ Trạch cầm bát không đi ra, bưng một chút điểm tâm, bánh bích quy, đồ ăn vặt đi vào.
Mở TV ra, thả khay vào trong xong cũng bò lên giường, ôm Hà Quyên, hai người vừa ăn đồ ăn vặt uống nước trái cây vừa xem phim.
Sau giữa trưa, làm đủ chuyện lười biếng.
Phương Thục Tú ở trong tiệm của mình thu dọn đồ đạc, chuông cửa vừa vang lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, thái độ lập tức chuyển thành kinh ngạc.
Người tới cười một chút, cao ngạo hỏi: "Nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao?"
"Vân Văn, con. . . . . ." Phương Thục Tú có chút ngoài ý muốn, không biết làm sao đối mặt con của chồng trước.
"Tôi tới đây ở hai ngày, bà không hoan nghênh sao?" Triệu Vân Văn đỉnh đạc hỏi Phương Thục Tú, đối với người mẹ ghẻ này, cô không có tình cảm gì, ai bảo Phương Thục Tú chạy đến nhà cô chiếm đoạt ba của cô còn mang theo một đứa con riêng.
Ăn nhà bọn họ uống nhà bọn họ, còn khiến cho Hà Quyên được đi học, Phương Thục Tú và Hà Quyên chính là thiếu nhà bọn họ.
"Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào ngồi, buổi tối muốn ăn chút gì không? Tôi làm cho cô." Sau chút kinh ngạc ngắn ngủi Phương Thục Tú lập tức nhiệt tình chiêu đãi Triệu Vân Văn.
Triệu Vân Văn không có mang chút hành lý gì, chỉ là ôm một cái túi, bên trong có chút quần áo tắm rửa mà thôi.
"Tùy bà, tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ." Triệu Vân Văn không nhịn được nói qua.
Phương Thục Tú lập tức dẫn cô đi lên tầng hai, dọn dẹp phòng khách ra ngoài, để cho cô nghỉ ngơi.
Trở lại tầng một trong tiệm, Phương Thục Tú quyết định hôm nay đóng cửa sớm một chút, đi chuẩn bị cơm tối cho Triệu Vân Văn.
Cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại cho Hà Quyên, lại nghĩ đến cha con nhà họ Triệu và Hà Quyên từ nhỏ tình cảm đã không tốt, vừa thấy mặt không phải gây gổ chính là chiến tranh lạnh, Phương Thục Tú thả điện thoại xuống.
Đợi đến khi làm xong cơm tối, Phương Thục Tú gõ cửa phòng Triệu Vân Văn, nhẹ nhàng kêu cô: "Vân Văn, xuống ăn cơm."
Lắng nghe bên trong không có động tĩnh, còn gọi một tiếng.
"Ồn ào gì thế? Tôi không phải là người điếc." Triệu Vân Văn không nhịn được kêu một câu, lê dép đi ra, hướng bên bàn cơm ngồi xuống, trong lòng buồn bực ăn cơm.
"Vân Văn, làm sao con lại nghĩ tới nơi này?" Phương Thục Tú khó hiểu hỏi, cô không phải nên ở nhà cùng Triệu Quốc Tường sao?
"Ông ấy kết hôn, cùng người phụ nữ kia đi nước ngoài." Triệu Vân Văn tức giận nói xong, "Lại không muốn tôi đi."
"Sao con không đi theo chứ?" Phương Thục Tú lo lắng hỏi.
"Tôi đã hơn hai mươi rồi, nhất định phải đi theo ông ấy sao?" Triệu Vân Văn khinh thường cười, "Tôi chỉ đến đây ở hai ngày, tìm được chỗ tôi liền đi."
"Dì không phải muốn con đi. . . . . ." Phương Thục Tú còn chưa nói hết, Triệu Vân Văn đẩy bát cơm, "Tôi ăn no rồi."
Sau đó đứng dậy trở về phòng, hoàn toàn không cho Phương Thục Tú một cơ hội nói với cô.
Phương Thục Tú ngẩn người, khi ở nhà Triệu Vân Văn vẫn luôn làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng không nghe lời bà nói.
Nếu bà muốn dạy dỗ một chút, lập tức sẽ bị Triệu Quốc Tường mắng, nói cho bà biết, bà bớt lo chuyện của con gái ông ta.
Ở bên cạnh nói qua vài lần, Triệu Vân Văn cũng không để ý tới.
Dáng vẻ hiện tại, bà càng không quản được rồi.
Đợi đến khi Phương Thục Tú dọn dẹp bàn xong, Triệu Vân Văn đã đổi một bộ quần áo khác muốn ra khỏi cửa.
"Vân Văn, cũng muộn như vậy rồi, con còn đi làm gì?" Phương Thục Tú kinh ngạc nhìn Triệu Vân Văn mặc một thân mát mẻ, trên mặt cô còn trang điểm đậm.
"Bà quản được sao?" Triệu Vân Văn lạnh lẽo ném ra một câu, ra cửa rời đi.
Phương Thục Tú bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, tiếp tục thu dọn, đợi một đêm, Triệu Vân Văn cũng không có trở lại, lo lắng không yên.
Mãi cho đến buổi trưa hôm sau, Triệu Vân Văn mới trở về, Phương Thục Tú lập tức chạy tới: "Con đi đâu vậy? Tại sao một đêm không trở về?"
Triệu Vân Văn liếc Phương Thục Tú một cái: "Cùng bạn bè đi chơi."
"Con mới đến, bạn bè ở đâu ra?" Phương Thục Tú không hiểu hỏi.
"Sao bà nhiều chuyện như vậy?" Triệu Vân Văn hừ lạnh một tiếng, không nhịn được trở về phòng ngủ.
Phương Thục Tú bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé này bà không quản được rồi.
Hai ngày sau, sau khi Hà Quyên và Chu Duệ Trạch tan việc, bị Triệu Vân Văn ngăn cản.
"Chị, đã lâu không gặp nha." Triệu Vân Văn xuất hiện, khiến Hà Quyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hơn nữa cho tới bây giờ Triệu Vân Văn cũng chưa từng gọi cô là chị.
"Thật là trùng hợp." Hà Quyên hơi gật đầu, "Chắc cô còn có việc, chúng tôi đi trước đây."
Hà Quyên vẫn nhớ Triệu Vân Văn, từ nhỏ Triệu Vân Văn nhìn cô không thuận mắt, một lần làm lộn xộn sách bài tập của cô, khiến thầy giáo phê bình cô.
Cố ý cắt rách quần áo của cô, dán băng dán trên tóc cô, ném bữa sáng của cô xuống đất. . . . . .
Từ nhỏ đã bắt nạt cô như vậy, lúc đầu cô chỉ biết khóc, nhưng cô sẽ không nói cho dì nhỏ, bởi vì dì nhỏ ở trong căn nhà kia đã rất khó khăn.
Nếu cô nói với dì nhỏ, dì nhỏ có thể như thế nào? Chỉ có thể càng khó khăn hơn.
Cho nên, tất cả mọi chuyện, cô đều im lặng nhẫn nhịn, không nói với ai.
Chỉ hy vọng, ngày nào đó Triệu Vân Văn có thể nghĩ lại, cảm thấy không có gì hay rồi.
Cứ nhịn như vậy, nhịn thật là nhiều năm.
Cô đối với Triệu Vân Văn không thể nói hận, chẳng qua là xem như một người xa lạ.
"Chị, em tới gặp chị, chị đối với em như vậy sao. Sao lại không giới thiệu với em một chút, đây là anh rể chứ?" Triệu Vân Văn mặc váy cực ngắn đến ௱ô**, đi đôi giày tinh xảo, một chiếc dây lưng nhỏ.
Một bộ quần áo đặc biệt "Thích hợp" mặc mùa hè, rất mát mẻ.
Hà Quyên khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì, Chu Duệ Trạch cười nói: "Chúng ta đi tìm nơi nào đó nói chuyện đi, đừng đứng trên đường."
Hà Quyên gật đầu, ở trên đường lớn cãi vã không hay lắm.
Ba người xoay người đi đến khách sạn gần đó, vào một phòng nhỏ.
Chu Duệ Trạch hoàn toàn không để Triệu Vân Văn ở trong mắt, trước gọi thức ăn. Hôm nay công ty có chút việc, phải kéo dài thời gian, làm Hà Quyên đói bụng.
"Em đang ho, uống nước Tuyết Lê được không?" Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên, "Uống nóng nhé? Đừng uống lạnh."
"Tùy anh thôi." Hà Quyên gật đầu, lại dặn dò nhân viên phục vụ một câu, "Trong thịt không cần cho hạt tiêu."
Chu Duệ Trạch ăn cay nhiều, dạ dày không thoải mái.
Hai người gọi thức ăn không coi ai ra gì, Triệu Vân Văn ở bên cạnh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tại sao ban đầu Phương Thục Tú mang theo đứa con riêng chiếm đoạt nhà của cô bây giờ còn để Hà Quyên tìm được một người đàn ông tốt như vậy?
Cô tới nơi này chính là muốn báo thù.
Nếu không phải là bọn họ, làm sao ba của cô sẽ lạnh lùng đối với cô như vậy?
Tại sao cuộc sống của Hà Quyên ở thành phố này lại tốt như vậy, có phòng có xe có chồng, còn là một người thương cô ta như vậy.
Bộ dáng Hà Quyên, so dáng người, hơn được cô sao? Mặc đồ nhân viên bảo thủ như vậy, một chút mùi vị phự nữ cũng không có, bộ dáng như thế tại sao lại có được người chồng tốt như vậy?
Triệu Vân Văn đột nhiên hỏi một câu: "Các người không hỏi xem tôi muốn ăn cái gì sao?"
Hà Quyên vốn không thích Triệu Vân Văn, cô phải có nghĩa vụ gì đối với cô ta sao?
Đột nhiên chạy đến, có thể có chuyện gì tốt?
Chu Duệ Trạch cười hỏi một câu: "Cô mời khách sao?"
"Tôi là khách, anh lại để tôi mời khách sao?" Triệu Vân Văn lập tức trợn to hai mắt, "Hẹp hòi như vậy?"
"Nếu là khách, vẫn là khách nên thuận theo chủ không phải sao. Đây là lễ phép căn bản, không phải không biết chứ?" Chu Duệ Trạch gây khó khăn lại cho Triệu Vân Văn, nhìn dáng vẻ tức giận của Triệu Vân Văn, trong lòng cười thầm.
Cô ta muốn ăn cái gì có liên quan gì với anh?
Tất cả đương nhiên phải do bà xã anh làm chủ.
Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên bắt đầu ăn cơm, Triệu Vân Văn nhìn thức ăn trên bàn bắt đầu mãnh liệt ăn.
Đến khi ăn no, Triệu Vân Văn mới đỉnh đạc nói: "Tôi tới nơi này không có công việc, chị giới thiệu cho tôi một công việc."
Giọng nói ra lệnh khiến Hà Quyên giễu cợt cười một tiếng: "Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, ở chỗ này cũng không có bản lĩnh cao như vậy, không có chỗ giới thiệu cho cô."
"Chị quên cha tôi nuôi các người nhiều năm như vậy? Hiện tại trưởng thành cánh cứng cáp rồi, liền quên báo ân rồi hả?" Triệu Vân Văn hừ lạnh, "Hà Quyên, chị vong ân phụ nghĩa như vậy, đừng trách tôi đến công ty cô làm hỏng danh tiếng của cô."
Hà Quyên biết Triệu Vân Văn chính là một người vô lại, cùng một bộ dáng với ba cô ta.
Cô ở công ty như thế nào, không có vấn đề, nhưng mà cô không muốn ảnh hưởng đến Chu Duệ Trạch.
"Như vậy đi." Chu Duệ Trạch mở miệng, "Cô tuổi không lớn, bây giờ tìm công việc cũng không có công việc gì tốt, không bằng cô nên đi học tập chuyên nghiệp."
"Học tập chuyên nghiệp?" Triệu Vân Văn không ngờ Chu Duệ Trạch nói ra một câu như vậy.
"Tôi có người bạn làm ở ngành này. Cô muốn học cái gì? Thiết kế? Kế toán? Hay quản lý doanh nghiệp?" Chu Duệ Trạch hỏi.
Triệu Vân Văn nheo mắt lập tức nói: "Quản lý doanh nghiệp."
"Ừ, cô để số lại điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô, lúc nào khai giảng, cô phải đi học, học phí chúng tôi trả." Chu Duệ Trạch nói.
"Được." Triệu Vân Văn cười cười, rất hài lòng với kết quả hôm nay.
Cô muốn mang rắc rối cho Hà Quyên, để trút giận, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại được đi bọc, hơn nữa học phí cô cũng không phải trả.
Nếu đúng như cô nghĩ, đến lúc đó còn có chỗ tốt hơn thế này nhiều.
Dù sao anh rể của cô cũng không phải là người có tiền, dù dáng dấp tốt một chút, cũng chỉ là một người nhân viên bình thường, xem nhà và chiếc xe kia, cũng không phải là người có nhiều tiền.
Mục tiêu của cô rất xa.
Rời khỏi khách sạn, ở trên xe, Hà Quyên cúi thấp đầu, trong lòng buồn buồn.
"Bà xã, đừng nóng giận." Chu Duệ Trạch sờ sờ đầu Hà Quyên, an ủi.
"Em không muốn chuyện lúc trước của em làm ảnh hưởng đến anh . . . . ." trong lòng Hà Quyên rất không thoải mái, cô luôn mang rắc rối cho Chu Duệ Trạch.
"Không có chuyện gì." Chu Duệ Trạch cười nói, "Chỉ là cho cô ấy vào một lớp mà thôi, sau khi cô ấy đi học, tự nhiên sẽ không tới làm phiền em"
"Phải không?" Hà Quyên rõ ràng không tin, cô rất hiểu rõ Triệu Vân Văn, cô ta không đơn giản.
Triệu Vân Văn không phải một người an phận, ở trong xã hội có thể lăn lộn lung tung, cả ngày cùng một đám người trong xã hội trong ở chung một chỗ, không làm việc đàng hoàng.
Hiện tại tìm đến cô, sẽ không có gì tốt.
Loại người này, nếu muốn dính vào . . . . .
Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, đừng trách cô lòng dạ ác độc.
Trước kia là vì dì nhỏ, hiện tại. . . . . .Cô tuyệt đối không cho phép Triệu Vân Văn tổn thương người nhà của cô.
Chu Duệ Trạch nhìn gò má Hà Quyên một chút, thấy trong mắt cô xuất hiện sự lạnh lùng, trong lòng khẽ mỉm cười, xem ra Triệu Vân Văn chọc tới bà xã anh rồi.
Nếu Triệu Vân Văn lại làm chuyện gì quá phận, bà xã anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng, Hà Quyên vẫn suy nghĩ nhiều, mặc kệ như thế nào, loại chuyện đó cứ giao cho anh làm thôi.
Bà xã của anh chỉ cần sống thật vui vẻ là tốt rồi, những vấn đề khác, anh sẽ âm thầm giải quyết, xử lý thật hoàn hảo.
Triệu Vân Văn chỉ là vấn đề nhỏ xen vào, hai ngày sau, Chu Duệ Trạch gọi điện thoại cho cô, nói cho cô địa điểm học và thời gian, học phí đã nộp cho cô, còn là lớp tốt nhất.
Trong lớp có rất nhiều người tài giỏi, Triệu Vân Văn hoàn toàn nghe không hiểu họ nói cái gì, nhưng mà mục đích của cô cũng không phải tới học tập, mà có mục đích khác.
Cho nên, ở nơi nào cô cũng dễ hòa đồng rất thoải mái.
Không thể không nói, Triệu Vân Văn quả thật là cô gái có tính cách kiêu ngạo, ăn mặc hết sức xinh đẹp, ngay cả ánh mắt cũng cực kì nhạy bén, qua mấy tiết học đã quen thuộc bạn học bên trong.
Sau đó, bắt đầu ra vào có đôi, không còn có thời gian rảnh rỗi đi tìm Hà Quyên.
Ban đầu Hà Quyên còn có chút lo lắng, sau lại từ trong miệng Chu Duệ Trạch biết được tin tức này, không nhịn được bật cười: "Không thể nghĩ đến kết quả này."
"Cô ấy là loại người ham lợi, có kết quả này cũng là bình thường." Chu Duệ Trạch cười nói.
Thấy dáng vẻ Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên hoài nghi quan sát anh, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng đâm một cái vào *** của anh: "Có phải anh đã sớm nghĩ tới hay không? Cố ý an bài thế này sao?"
Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút lo lắng, chẳng lẽ, Hà Quyên đã nhận ra được cái gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc