Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 94

Tác giả: Chấp Loạn

Ưu Điểm

"Cảm thấy sa đoạ sao?" Hà Quyên liếc nhìn Thịnh Nhạc Dục, hỏi, "Chẳng lẽ ở trong lòng của anh cho rằng đến quán bar nhất định là sa đoạ sao?"
"Vậy thì anh tới quán bar cũng chính là sa đoạ hay sao?" Bên môi Hà Quyên treo lên một nụ cười mỉa mai.
Cười như vậy khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục không thoải mái, chân mày nhíu chặt: "Tại sao bây giờ em lại trở thành cái bộ dạng này?"
"Là do anh khiêu khích tôi trước, chẳng lẽ anh còn mong tôi tự mình tìm tới cửa để anh làm nhục hay sao?" Hà Quyên buồn cười hỏi Thịnh Nhạc Dục, "Tư tưởng của anh thật sự là rất buồn cười."
"Xem ra sau khi em kết hôn cả người đều không giống nhau." Thịnh Nhạc Dục khinh thường hừ lạnh một tiếng, dùng một loại thái độ khinh bỉ đối mặt với Hà Quyên, muốn cô cảm thấy tự ti.
"Thật sao?" Hà Quyên cười híp mắt hỏi, làm bộ dạng không sao cả nhún nhún vai, "Tôi thay đổi hay không thay đổi, thì thế nào, có liên quan gì tới anh sao?"
"Anh ở chỗ này chỉ tay năm ngón, rất thích sao?" Hà Quyên phát hiện
Thịnh Nhạc Dục có lối suy nghĩ càng ngày càng kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta cảm thấy toàn thế giới phải chuyển động xung quanh anh ta sao?
Tất cả sự vật đều phải lấy tâm trạng vui hay buồn của anh ta mà thay đổi sao?
Thật là. . . . . . Suy nghĩ khoa trương, cô là một người bình thường, không thể giải thích lý luận anh dũng này được.
"Tôi là tốt bụng đến nhắc nhở cô." Thịnh Nhạc Dục bị Hà Quyên nói đến không được tự nhiên, trầm mặt, "Tại sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?"
"Anh là gì của tôi?" Hà Quyên cười lạnh hỏi, "Tôi phạm pháp hay làm trái quy định, cần người khác giúp tôi sửa chữa sao?"
"Tôi theo chồng tôi tới quán bar vui đùa một chút có vấn đề sao? Cho dù có vấn đề, cũng có chồng tôi để ý tới tôi, anh là cái thá gì?"
Giọng điệu Hà Quyên như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục không tìm được lời nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu: "Tôi là quan tâm cô. . . . . ."
"Cám ơn, tôi có chồng thân yêu của tôi quan tâm rồi. Ngài vẫn là quan tâm chính mình thì hơn." Hà Quyên nhìn Thịnh Nhạc Dục một chút, hỏi, "Bây giờ anh có thể đi được chưa? Chỗ này là chỗ của chồng tôi."
"Tôi thật sự không ngờ cô là người tuyệt tình như vậy." Thịnh Nhạc Dục nửa hí tròng mắt nhìn chằm chằm Hà Quyên.
"Tôi thật sự không ngờ anh là người có da mặt dày như vậy." Hà Quyên cũng không thấy ngượng chút nào, thậm chí cũng không có tức giận, cảm thấy bản thân thật tốt, anh ta cảm thấy toàn thế giới có lỗi với anh ta sao, chẳng lẽ phải nói đạo lý với anh ta sao?
Cô không có thời gian rãnh rỗi như vậy.
"Phụ nữ bây giờ quả nhiên rất thực tế." Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hà Quyên.
Hà Quyên cười nhún vai: "Chính là bởi vì thực tế, tôi mới biết yêu thương không cần bắt cá hai tay, đừng làm chuyện gì trái với lương tâm, tôi đương nhiên thực tế. Dáng vẻ anh lợi hại như vậy, cho mình là Đế Vương có thể có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, ngài vẫn sống ở trong ảo tưởng, tôi đương nhiên kém hơn anh."
Hà Quyên nói một phen làm mặt Thịnh Nhạc Dục lúc trắng lúc xanh: "Cô. . . . . ."
"Người này nói cái gì tôi thực tế, có phải là gần đây mọi chuyện của anh không được như ý? Cho nên, nhìn tôi thoải mái, anh liền khó chịu rồi hả?" Hà Quyên đưa ngón trỏ ra quơ quơ trước mặt Thịnh Nhạc Dục, "Như vậy cũng không hay, muốn tìm thăng bằng trên người tôi, như vậy là quá ác độc rồi, loại người không có nhân phẩm như anh, ai dám hợp tác với anh?"
"Vợ làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch nói chuyện điện thoại xong trở lại, vừa hay nhìn thấy một người đáng ghét, vội vàng tới đây.
"Có một tên bị bệnh thần kinh từ bệnh viện chạy ra ngoài." Hà Quyên quay đầu, uất ức nhìn Chu Duệ Trạch.
"Không có việc gì, không có việc gì." Chu Duệ Trạch ôm Hà Quyên, trực tiếp ném tiền xuống , an ủi, "Chúng ta đi tới nơi khác, cách xa nguồn ô nhiễm."
"Ừ." Hà Quyên ngoan ngoãn tựa vào trong *** Chu Duệ Trạch, hô hấp an tĩnh, hai người ôm nhau rời đi.
"Cho tôi một ly R*ợ*u." Thịnh Nhạc Dục tức giận vỗ quầy bar.
Bên trong người pha chế R*ợ*u liếc mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục, chậm rãi nói một câu: "Tiên sinh, nơi này chúng tôi không hoan nghênh ngài, mời đi ra ngoài."
Thái độ cứng rắn làm cho Thịnh Nhạc Dục sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới một người pha chế R*ợ*u lại dám nói chuyện như vậy với anh.
"Nói thế nào đây?" Thịnh Nhạc Dục chợt vỗ quầy bar, tức giận trợn trừng mắt nhìn.
Vốn là gần đây anh ta liên tục gặp chuyện xui xẻo tới cực điểm, hiện tại ngay cả người pha chế R*ợ*u cũng dám nói chuyện như vậy với anh ta, còn không thành công sao được?
Người pha R*ợ*u trực tiếp nói một câu vào tai nghe: "Có người quấy rối."
"Cậu mới quấy rối!" Lời nói của Thịnh Nhạc Dục vừa mới dứt, sau lưng của anh ta lập tức xuất hiện hai người, làm dấu hiệu mời, "Vị tiên sinh này, xin rời đi, không nên gây chuyện."
"Người nào gây chuyện? Rõ ràng là các người. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục kích động đứng lên, phần sau còn chưa nói hết, liền bị hai người kia dùng động tác trực tiếp cắt đứt.
Cánh tay của anh ta, trực tiếp bị vặn đến sau lưng, bị đè ép đi ra ngoài đi ra ngoài từ cửa sau.
"Tôi muốn đi kiện các người!" Thịnh Nhạc Dục không cam lòng la to, đổi lấy là bụng chịu một đòn nghiêm trọng, trong dạ dày một trận sôi trào, nôn mửa.
"Tôi. . . . . ." Mới nói một chữ, lập tức đổi lấy nhiều cú đánh hơn.
Hai người kia thật nghiêm chỉnh huấn luyện, đánh Thịnh Nhạc Dục ở chỗ không bị nhìn người khác nhìn thấy, trên mặt một chút dấu vết cũng không có.
Đợi đến lúc bọn họ dừng tay, Thịnh Nhạc Dục đã nằm co quắp trên mặt đất không phát ra được tiếng nào.
Hai người nhìn Thịnh Nhạc Dục nằm trên đất tựa như con chó ૮ɦếƭ, xoay người trở lại quán bar, cũng không thèm để ý đến việc ở hẻm sau có người.
Thịnh Nhạc Dục chóng mặt nằm trên mặt đất nửa ngày, lúc này mới thử nhúc nhích.
Mới vừa nhúc nhích, trên người mỗi một chỗ đều không ngừng kháng nghị, kêu đau.
Thịnh Nhạc Dục nhịn không được hừ một tiếng, nặng nề té xuống.
Quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển thật lâu, lúc này mới giùng giằng, từ từ, từ từ bò dậy.
Đỡ vách tường cố nén nôn ọe, chờ trận chóng mặt đi qua, anh ta mới di chuyển từng chút một ra bên ngoài.
Đi tới trên đường cái, nhìn trên đường xe cộ đông nghịt, chậm rãi đi qua, đưa tay đón xe.
Vừa rồi bị đánh, cũng may trên mặt không có bị thương, quần áo cũng bị dính một chút đất, cũng không đến nổi nhếch nhác, không đến mức khiến tài xế taxi không chở.
Về đến nhà, Thịnh Nhạc dục *** áo ra nhìn, trên người xanh xanh tím tím, vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.
Không phải không nghĩ tới báo cảnh sát, vấn đề là, quán bar kia dám lộ liễu đối phó anh ta . . . . . Ngẫm lại, cảm giác bên trong quán bar có một người, anh không thể chọc tới.
Hơn nữa, dù là báo cảnh sát, ngày mai anh ta cũng không có thời gian, ngày mai anh ta còn có công việc quan trọng.
Nghĩ đến công việc ngày mai, Thịnh Nhạc Dục nằm ở trong bồn tắm cũng không nhớ tới, chuyện của ngày mai anh thật sự là không muốn đi, nhưng mà . . . .
Phiền não dùng khăn lông đắp lên mặt, anh ta không muốn đi, nghĩ tới tình huống ngày mai mà mình phải đối mặt, nhưng mà, nếu anh ta không đi, sự nghiệp của anh ta sẽ không có chút hy vọng nào.
Mặc kệ như thế nào, cũng muốn nhắm mắt đi một chuyến.
Buổi tối về đến nhà, Chu Duệ Trạch mới hỏi Hà Quyên: "Cái tên kia với em xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh thần kinh chứ sao." Hà Quyên cười lạnh một tiếng, "Không biết bị đả kích gì, muốn tìm thăng bằng trên người em."
"Không có việc gì, không cần để ý đến tên khốn đó." Hà Quyên cũng không để ý đến một người nhàm chán, bây giờ, mỗi ngày bọn họ trôi qua tốt như vậy, một người không quan trọng, một con ruồi theo chân bọn họ thì có quan hệ gì?
Hai người cũng không xem chuyện của Thịnh Nhạc Dục là chuyện to tát gì.
Hà Quyên không để ý đến Thịnh Nhạc Dục, người kia đối với cô mà nói cũng chính là người xa lạ mà thôi, anh ta như thế nào, cùng cô có quan hệ gì sao?
Về phần Chu Duệ Trạch, chỉ cần Hà Quyên không có chuyện gì, anh càng không quan tâm tới.
Hai người đều không xảy ra chuyện gì hết, cứ thế cùng nhau nghỉ ngơi.
Hôm nay, bên trong phòng họp rộng rãi, đoạn phim chiếu từng hình ảnh trang sức xinh đẹp, đợi đến khi tất cả hình ảnh đều chiếu xong, Thịnh Nhạc Dục ngồi ở bên cạnh quản lý hỏi: "Giám đốc Trần, ngài cảm thấy như thế nào?"
Đối với thiết kế của mình, Thịnh Nhạc Dục có lòng tin rất lớn, hỏi như thế, cũng chính là xử lý khách sáo trên công việc.
Giám đốc Trần nhìn tư liệu hình ảnh trong tay một chút, cứ như vậy cúi đầu lật tài liệu, cũng không để ý tới Thịnh Nhạc Dục.
Thịnh Nhạc Dục luôn luôn tự phụ lúc này trán đã nổi gân xanh, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa lao ra, chỉ là suy nghĩ tình cảnh trước mắt của mình, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhịn xuống.
Chờ Giám đốc Trần từ từ nhìn, rốt cuộc, lúc tính nhẫn nại của Thịnh Nhạc Dục sắp bị hao hết, Giám đốc Trần rốt cuộc xem xong rồi.
Giám đốc Trần ngẩng đầu nhìn Thịnh Nhạc Dục, chỉ phun ra hai chữ: "Đồ bỏ đi."
Vọt lên cao, mới vừa rồi bị đè nén thật lâu cơn tức lập tức dâng cao đứng lên: "Ông rốt cuộc có biết nhìn hay không? Trang sức do tôi thiết kế mà là đồ bỏ đi?"
Đối mặt với sự giận dữ của Thịnh Nhạc Dục, giám đốc Trần không nhanh không chậm châm chọc nói: "Cậu không phải là đồ bỏ đi thì là cái gì? Dù sao tôi vẫn không nhìn ra có gì tốt."
"Ông xem không được, đó là bởi vì ông không có ánh mắt tinh tường, xem không hiểu!" Thịnh Nhạc Dục thật nhanh giễu cợt, "Đừng tưởng rằng nhà ông mở công ty vàng bạc đá quý là thật sự hiểu biết về trang sức, còn là công ty nhỏ như vậy, khó trách vẫn không thể mở rộng được quy mô công ty. Đã không có mắt nhìn, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?"
Thịnh Nhạc Dục giễu cợt cũng không làm cho giám đốc Trần tức giận, ngược lại cười theo lời của anh ta nói: "Không sai, công ty của tôi rất nhỏ. Anh đã lợi hại như vậy, tới công ty nhỏ của tôi làm gì? Tập đoàn lớn Quốc Tế và nhiều công ty lớn khác, sao anh không đi tìm đi?"
Một câu hỏi khiến Thịnh Nhạc Dục á khẩu không trả lời được.
Không phải là anh ta không tìm, mà là không biết vì sao, từ sau khi xảy ra chuyện Phỉ Bạch, những công ty có hợp tác với công ty của anh ta đột nhiên chấm dứt hợp tác.
Sau đó lại đi tìm những công ty có thực lực khác, đều là không ngừng vấp phải trắc trở, không còn có người nào muốn anh ta thiết kế.
Không chỉ có như thế, những người đó còn phê bình thiết kế của anh ta từ đầu đến chân nói anh ta là một kẻ vô dụng, mỗi một lần đều khiến anh ta giận đến điên người.
Vì sao anh ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy?
Thịnh Nhạc Dục anh là ai?
Cũng là một người tài giỏi, là nhà thiết kế trang sức có danh tiếng.
Những người kia không có ánh mắt tinh tường, tại sao lại sỉ nhục thiết kế của anh như vậy?
Trong cơn tức giận ầm ĩ với những công ty đó một trận, hợp tác dĩ nhiên là không được.
Đã không hợp tác được với tập đoàn lớn, anh ta còn có thể hợp tác với những công ty hạng vừa, ai biết sau khi tìm được, vẫn không có ai chịu dùng thiết kế của anh ta.
Làm cho anh ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn trong thời gian ngắn.
Không có bạn bè hợp tác chung, tiền thuê nhà, tiền lương của nhân viên anh ta phải làm thế nào?
Xem như anh còn có một chút tiền để dành cũng không kiên trì được bao lâu.
Vì muốn thoát khỏi cảnh khó khăn, anh ta không thể không đi tìm những công ty nhỏ hợp tác, nếu là trước kia, anh ta là người có điạ vị cao làm sao có thể hạ mình đi hợp tác cùng với những công ty nhỏ như vậy?
Vốn chỉ muốn tìm một cái bàn đạp, nào nghĩ đến, cái công ty nhỏ này lại dám đối xử với anh ta như thế!
"Ông cho là tôi yêu thích công ty của ông sao?" Thịnh Nhạc Dục cực kỳ tức giận rống lên một câu, cầm tài liệu xoay người rời đi.
Nhìn Thịnh Nhạc Dục nặng nề xô ngã cửa phòng họp, giám đốc Trần lạnh lùng cười: "Tánh khí như vậy khó trách sẽ đắc tội nhiều người, cho là có chút bản lãnh mà có thể vô pháp vô thiên trong mắt không xem người khác ra gì?"
"Đắc tội với người khác, sau này ở nơi này không thể làm việc yên ổn được." Giám đốc Trần không có chút đồng tình nào với Thịnh Nhạc Dục.
Chớ nhìn thấy công ty của ông nhỏ, nhưng là do chính ông tay trắng dựng lên sự nghiệp dựa vào chính thực lực của mình.
Đối với ông mà nói, càng hiểu thêm, một người muốn tồn tại lâu ở xã hội trước tiên phải học được hai chữ —— khiêm tốn
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Cho rằng tự cao là bản lĩnh hay sao?
Tự tin thì nên có, nhưng mà tự tin quá mức chỉ có thể biểu hiện mình là một người không biết tự ti.
Rất dễ nhận thấy, Thịnh Nhạc Dục chính là người như vậy.
Một người có nhân phẩm như thế nào, sẽ quyết định con đường anh ta đi như thế ấy, Thịnh Nhạc Dục có kết cục gì, ông đã có thể đoán được.
Giám đốc Trần cười lạnh lắc đầu, cười Thịnh Nhạc Dục còn không tự biết bản thân mình đã lâm vào nguy cơ, chẳng lẽ còn không nhìn ra, đã có người ra lệnh niêm phong anh ta rồi?
Chỉ sợ sẽ không có một công ty nào dám nói chuyện hợp tác với anh ta.
Sau khi rời đi Thịnh Nhạc Dục thở phì phò, đi trên đường một lát đã có chút tỉnh táo lại.
Mới vừa rồi anh ta quá kích động rồi, anh ta đang cần tiền đóng tiền nhà, trả tiền lương cho nhân viên?
Thôi, anh ta sẽ không quay đầu lại để đi tìm loại người không có ánh mắt nhìn như ông ta, công ty nhỏ cũng không phải là chỉ có một mình công ty của ông ta.
Về tới công ty, Thịnh Nhạc Dục trốn ở trong phòng làm việc, bắt đầu gọi điện thoại.
Theo từng số điện thoại bấm ra, tất cả nụ cười trên mặt Thịnh Nhạc Dục đều biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là sự âm trầm tức giận.
Đột nhiên đứng dậy, quét qua bàn làm việc, trên bàn tất cả danh thiếp đều bị quét xuống đất, như là tuyết rơi, rơi xuống đầy đất.
Thịnh Nhạc Dục thở hổn hển nhìn chằm chằm những thứ đó, trong mắt bốc hỏa.
Những tấm danh thiếp đó đều do trước kia một số ông chủ của các công ty mặt dày mày dạn nhét vào trong tay anh ta, hiện tại anh ta chủ động gọi điện thoại cho bọn họ nói chuyện hợp tác, bọn họ không phải nói bận thì cũng nói là không có hứng thú.
Trước đây từng người từng người một nịnh bợ anh ta, hiện tại cũng tạo phản?
Bọn họ cho là công ty nhỏ bé của bọn họ thật sự có quyền lực hay sao?
Nếu không phải là hiện tại anh ta cần tiền gấp, làm sao anh ta chịu gọi điện thoại cho bọn họ. Không được, anh ta làm sao có thể chịu thua như vậy?
Thịnh Nhạc Dục lập tức nhấn số nội bộ: "Đặt cho tôi một vé máy bay." Trong nước đã không có, anh ta có thể đi nước khác, nhiều công ty vàng bạc đá quý như vậy chẳng lẽ anh ta nhất định ૮ɦếƭ ở một chỗ sao?
Đợi đến khi Thịnh Nhạc Dục ngồi lên máy bay, điện thoại của Chu Duệ Trạch cũng vang lên: "Anh ta đi rồi?"
Hơi nâng lên khóe môi, nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh to lớn, bên ngoài là một thành phố bận rộn, thong thả ung dung nói: "Không, khiến bên công ty kia hợp tác cùng anh ta."
Trong điện thoại người nghe hiển nhiên là sững sờ, không hiểu tại sao Chu Duệ Trạch muốn làm như vậy, hiện tại rõ ràng đã bức Thịnh Nhạc Dục đến đường cùng, chẳng lẽ muốn bỏ qua cho Thịnh Nhạc Dục sao?
"Nếu là nhà thiết kế đổi trang sức thành đồ giả sẽ như thế nào?" Chu Duệ Trạch chỉ nói một câu đã thành công làm cho người bên kia điện thoại ngậm miệng lại.
Lão đại, anh thật sự rất ác.
Người bên kia điện thoại đáp một tiếng hiểu, cúp điện thoại đi sắp xếp.
Chu Duệ Trạch cúp máy, nhìn ngoài cửa sổ, trên cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo phản xạ nụ cười tàn nhẫn khát máu như sói, món ăn khai vị Thịnh Nhạc Dục đã nếm qua rồi, không biết anh sắp xếp cho anh ta món đầu tiên như vậy, anh ta có thích hay không?
Sau món khai vị thì phải tới món chính. . . . . . Anh sẽ khiến Thịnh Nhạc Dục thưởng thức thật tốt.
Nghe được tiếng động ở cửa, nụ cười bên môi Chu Duệ Trạch đột nhiên biến đổi, dịu dàng đến độ chảy nước: "Vợ à, xem xong tài liệu rồi sao?"
"Ừ, tài liệu công ty này thật sự rất ngăn nắp." Trong tay Hà Quyên đang cầm một ít tài liệu đã qua H**g phấn nói, "Nghĩ tra cái gì, phòng tài liệu lập tức có thể cung cấp, rất có trật tự."
"Những công ty khác không được như vậy phải không?" Chu Duệ Trạch tò mò hỏi
"Không có." Hà Quyên nhớ lại cô đã từng làm việc ở mấy nơi, "Không phải toàn bộ ngăn nắp chính là hỗn loạn, như vậy rất có trật tự, ngăn nắp đứng đầu, có phải các tập đoàn lớn đều như vậy hay không?"
"Nên như vậy. Như vậy tìm kiếm tài liệu này nọ, cái gì cũng có thể vừa nhìn là hiểu ngay." Chu Duệ Trạch mỉm cười nói, anh không phải là một người thích làm khó người khác, nếu bên trong công ty có vấn đề gì, tập đoàn lớn như vậy muốn quản lí thật sự là quá mệt mỏi.
"Cho nên, em thật sự rất bội phục sếp của anh." Hà Quyên đặt đồ trên bàn làm việc, tự đáy lòng nói.
Được khen ngợi.
Chu Duệ Trạch lập tức đưa tới, cảm thấy hứng thú hỏi, "Tại sao bội phục?"
"Có thể quản lý công ty thành như vậy, tuyệt đối là một người thẳng thắn không ham lợi." Lời nói của Hà Quyên, khiến cho Nhiếp Nghiêu ở bên ngoài phòng làm việc muốn trượt chân đẩy cửa tiến vào, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Anh mới vừa rồi nghe cái gì?
Thẳng thắn không ham lợi?
Lợi dụng thân phận ông chủ bóc lột giá trị của anh, ăn bớt ngày nghỉ của anh, cứ như vậy gọi là thẳng thắn không ham lợi sao?
Chẳng lẽ anh cùng với Hà Quyên đối với cái từ này lý giải sai lầm sao?
Nhiếp Nghiêu khiếp sợ, nghe được giọng nói bình tĩnh của Chu Duệ Trạch ở bên trong, "Nặng nề" cho anh một kích: "Ừ, anh ta đúng là người như vậy."
Da mặt cậu ta còn dám dày hơn một chút nữa không.
"Chỉ là, vợ à, sao em thấy được?" Người nào đó còn sâu sắc cảm thấy Hà Quyên khai thác không triệt để, muốn thể hiện trọn vẹn ưu điểm của mình.
"Thật ra thì có lúc cũng sẽ làm chút công việc chân tay ở phòng tài vụ, em có cảm giác ông chủ của các anh rất lỗi lạc, không có che giấu cảm giác. . . . . ." Hà Quyên nói xong, mình cũng nở nụ cười, "Thật ra thì em cũng không hiểu tài vụ, chính là mấy ngày nay làm ở đây nên mới cảm nhận được."
"Ý tứ của anh là, không cần thiết làm những động tác nhỏ kia. Có thời gian gian lận, còn không bằng làm nhiều vụ buôn bán, tiền lời ngược lại nhiều hơn." Vì ở trong lòng Hà Quyên, anh lưu lại hình tượng cao lớn, Chu Duệ Trạch tuyệt đối là người tinh lực dồi dào giáo huấn cho Hà Quyên nhiều lý lẽ vĩ đại.
"Đây mới là người làm chuyện lớn." Hà Quyên bội phục tán dương.
"Ừ, anh cũng vậy rất kính nể anh ta." Chu Duệ Trạch dĩ nhiên là phụ họa theo lời nói của Hà Quyên, nếu không phù hợp mới là lạ.
"Chỉ là đáng tiếc. . . . . ." Hà Quyên tiếc hận than thở.
"Đáng tiếc cái gì?" Chu Duệ Trạch hơi cảm thấy khẩn trương hỏi, chẳng lẽ anh có chỗ nào làm được chưa đủ tốt?
"Đáng tiếc người như vậy, thế nhưng cùng Nhiếp Nghiêu là bạn bè." Hà Quyên tiếc hận than nhẹ khiến Nhiếp Nghiêu giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Anh là người như thế nào?
Thế nào?
Anh chính trực thiện lương, so với cái tên Chu Duệ Trạch vô sỉ đó anh mạnh mẽ gấp mấy trăm lần!
Cái gì gọi là cùng với anh làm bạn bè thì đáng tiếc chứ.
Anh cùng với Chu Duệ Trạch trở thành bạn bè, anh mới là người bị hại có được hay không?
Anh mới là người cần được đồng tình mới đúng?
Nhiếp Nghiêu đang ở bên ngoài phát điên, trong phòng làm việc Chu Duệ Trạch lại nói thêm một câu, khiến trong lòng Nhiếp Nghiêu giống như có một vạn con dê gầm thét đi qua, gọi thẳng, còn có Thiên Lý sao?
"Ai. . . . . . Không có người nào hoàn mỹ hết. Ông chủ anh chính là quá trọng tình nghĩa rồi."
Không thể nhịn được nữa không cần nhịn nữa!
Bịch một cái Nhiếp Nghiêu đạp cửa ra, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm hai người trong phòng làm việc.
Vừa nhìn thấy ánh mắt sắp ăn thịt người của Nhiếp Nghiêu, Hà Quyên vụt một cái che chắn ở trước mặt Chu Duệ Trạch, giống như là hổ mẹ che chở cho hổ con, bảo vệ cho Chu Duệ Trạch thật tốt.
"Quản lý, có chuyện gì sao?" Chu Duệ Trạch thì ngược lại nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ là lạnh lùng hỏi, hoàn toàn công thức hóa giọng nói chứng tỏ một chuyện, bọn họ không quen.
Nhiếp Nghiêu âm thầm hít sâu một hơi, thu lại tâm tình, lạnh lùng hạ lệnh: "Lần trước nói chuyện hợp tác, công ty đối phương có điều kiện mới, cậu lập tức đi làm."
Chu Duệ Trạch vừa nghe, sáng tỏ gật đầu: "Được.” Sau đó cầm túi xách của anh lên, dắt tay Hà Quyên, để cho cô yên tâm, lúc này mới rời đi.
Sau khi Chu Duệ Trạch rời đi, Nhiếp Nghiêu nhìn Hà Quyên một chút, ánh mắt kia hết sức phức tạp, anh đang suy tính có nên vạch trần bộ mặt thật của Chu Duệ Trạch hay không?
Thôi, anh nhịn!
Về sau phải mang cả vốn lẫn lời trả lại cho anh.
Nhất định!
Nhiếp Nghiêu xoay người rời đi, Hà Quyên nhún vai một cái, dù sao chỉ cần Chu Duệ Trạch đi ra ngoài, Nhiếp Nghiêu cũng không dám làm gì anh.
Thật ra thì khoảng thời gian này ở trong công ty, Nhiếp Nghiêu cũng thành thật, dù sao cũng là chỗ làm việc, anh ta cũng không dám làm quá giới hạn.
Xem ra ở trong lòng Nhiếp Nghiêu, quả nhiên sự nghiệp quan trọng hơn.
Sau khi Hà Quyên xác định không có việc gì, lại tiếp tục xử lý công việc trong tay cô, đi theo bên cạnh Chu Duệ Trạch, học được rất nhiều thứ, một số chuyện cô đã có thể tự làm.
Nhiếp Nghiêu trở lại phòng làm việc của anh, Chu Duệ Trạch đã sớm ngồi ở chỗ đó chờ, Nhiếp Nghiêu nhìn cũng không nhìn anh ta đi tới ngồi xuống một bên.
"Không cần hẹp hòi như vậy." Chu Duệ Trạch mở miệng trước, "Khó có được lúc vợ tôi khen ngợi tôi… tôi chính là vì muốn thể hiện ưu điểm của mình một chút."
Anh chỉ là phụ họa một chút mà thôi, không tính là chửi bới sau lưng.
"Đời này tôi quen cậu, thật là gặp xui tám đời." Nhiếp Nghiêu đã vô lực tới cực điểm, dù sao ở trong lòng Hà Quyên, anh hiện tại là một người bị băm thành trăm mảnh.
Hình tượng của anh, hình tượng. . . . . .
Nhìn bộ dạng Nhiếp Nghiêu rối rắm, Chu Duệ Trạch an ủi: "Về sau tớ sẽ trả lại danh dự cho cậu. Hơn nữa, vợ tớ nhìn cậu thế nào không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm của cậu để ở nơi nào rồi."
Nhiếp Nghiêu khinh bỉ liếc nhìn Chu Duệ Trạch, bình thường cũng chưa có ai cùng anh khai thông.
Thôi, những thứ kia đều không quan trọng.
"Triệu Quốc Tường bây giờ đã bắt đầu nóng nảy, đi mọi nơi tìm người." Lời Nhiếp Nghiêu nói, khiến Chu Duệ Trạch hơi nhíu mày, không hiểu hỏi, "Cái loại đồ bỏ đi đó, nói với tớ làm gì?"
"Ông ta đương nhiên không tạo thành uy hiếp, chỉ là, cậu đừng quên Triệu Quốc Tường còn có một người con gái, theo như lời nói thì không phải là con ruột của Phương Thục Tú, nhưng là dì ấy rất thương cô ta. Huống chi cô gái đó cùng với cha cô ta cùng một loại người, nếu là dính líu đến Quyên Tử sẽ không tốt." Lời Nhiếp Nghiêu nói khiến Chu Duệ Trạch có chút không nhịn được.
"Quyên Tử cùng với dì là người rất tốt, cố tình ***ng phải một người không đáng." Chu Duệ Trạch hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng chớp động.
Dám phá hoại hạnh phúc của vợ và dì, toàn bộ đều "Giết không tha.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc