Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 106

Tác giả: Chấp Loạn

Nghĩ tới đây Triệu Vân Văn bắt đầu tính toán, tìm thời gian thích hợp, gọi điện thoại cho Hà Quyên, hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.
Hà Quyên khẽ nhíu mày, hỏi "Chúng ta có chuyện gì đáng nói sao?"
Trước khi gọi điện thoại cho Hà Quyên, Triệu Vân Văn đã nghĩ đến cô ấy sẽ nói như vậy, hai người từ nhỏ đến lớn đều nhìn không vừa mắt lẫn nhau: "Với chị thì không có cái gì để nói, nhưng chị không muốn nói chuyện về dì của chị một chút sao?"
Sau mấy giây trầm mặc bên kia đầu điện thoại, dứt khoát hỏi "Thời gian, địa điểm."
Triệu Vân Văn hả hê cong khóe môi lên, cô biết Phương Thục Tú chính là nhược điểm của Hà Quyên, sau khi nói thời gian địa điểm xong, còn cố ý nói thêm một câu, chỉ hai người.
Sau khi Hà Quyên đồng ý, hai người liền cúp điện thoại.
"Thế nào?" Chu Duệ Trạch cảm thấy biểu cảm của Hà Quyên không đúng lắm, cuộc điện thoại kia là ai gọi vậy?
"Triệu Vân Văn không biết muốn làm gì, hẹn em ra nói chuyện một chút." Hà Quyên nhún vai một cái, "Từ nhỏ cô ta đã là một người phiền toái, đến bây giờ cũng còn như vậy."
"Muốn anh cùng đi với em không?" Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, trong lòng đã biết Triệu Vân Văn muốn nói gì, nhưng cũng không vạch trần.
"Không cần đâu, em không yếu như vậy nha." Hà Quyên tùy ý cười một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên hoàn toàn không đặt chuyện kia ở trong lòng, nhẹ nhàng cười. Thật ra thì, dựa vào thủ đoạn của anh, những động tác nhỏ ở ngoài kia anh đều biết rõ, nếu muốn bất tri bất giác tiêu diệt sạch sẽ tất cả, đương nhiên có thể dễ dàng làm được.
Nhưng mà anh không muốn làm như vậy.
Sau buổi tối tan việc, Hà Quyên đi đến chỗ hẹn, Chu Duệ Trạch ngồi ở trong phòng làm việc, không lâu sau Nhiếp Nghiêu liền mở cửa đi vào: "Đã phái người đi rồi, tất cả đều thu xếp xong hết."
Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu gật đầu một cái, một chút biểu cảm căng thẳng cũng không có.
Nhiếp Nghiêu tùy tiện ngồi xuống, không nhịn được tò mò mà hỏi một câu: "Chỉ cần cậu nói một câu, những người đó đã sớm biến mất, cần gì phải phiền toái như vậy chứ?"
"Cậu chưa kết hôn, nên cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch dựa vào ghế, bày ra bộ mặt giảng dạy, làm cho toàn thân cao thấp của Nhiếp Nghiêu nơi nào cũng khó chịu.
"Loại chuyện như vậy cùng kết hôn hay không kết hôn thì có quan hệ gì?" Nhiếp Nghiêu im lặng, trước kia bọn họ ai cũng chưa kết hôn, lúc xử lý chuyện còn không phải là tất cả đều rất lưu loát sao.
Chẳng lẽ sau khi kết hôn, Chu Duệ Trạch làm việc liền "Ôn hòa" rồi hả?
Cũng không thấy ôn hòa nha, cậu ta làm việc vẫn không chừa đường lui như thế.
"Cậu không cảm thấy bà xã của mình vì bảo vệ mình mà ngăn ở phía trước, loại cảm giác này thật ấm áp sao?" Chu Duệ Trạch cười, nụ cười ấy được cho là ngọt ngào nhất, Nhiếp Nghiêu thấy được như vậy, toàn thân liền nổi da gà vụt vụt vụt tất cả đều tập thể dựng lên.
Hồi lâu, mới nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Cậu quá Biến th' "
Lượn một vòng lớn như vậy chỉ vì muốn nhìn Hà Quyên bảo vệ cậu ta, quan tâm cậu ta.
Đây cũng không phải là một loại Biến th' sao?
"Cậu không cần hiểu." Chu Duệ Trạch nói ra lời nói thấm thía, "Đây là cảm giác được người mình yêu quan tâm, loại người chưa kết hôn chưa có yêu người như cậu, làm sao có thể trải nghiệm được chứ?"
Cái trán của Nhiếp Nghiêu hằn gân xanh lên, không nhịn được K**h th**h cậu ta: "Kết hôn, yêu, thứ tự cậu đảo lộn lại rồi sao?"
"Thứ tự không quan trọng, quan trọng là, cưới được vợ vào tay." Chu Duệ Trạch hài lòng cười.
Nhiếp Nghiêu không nhịn được nâng trán lên, khổ sở than thở: "Thật muốn để chị dâu xem bộ dáng này của cậu một chút, thật quá âm hiểm."
"Yên tâm, mặc kệ là hình dáng gì, bà xã tôi cũng yêu tôi." Chu Duệ Trạch tràn đầy tự tin nói.
Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch một hồi lâu, chân thành đề nghị: "Tôi nói này, cậu có phải nên hẹn một bác sĩ tâm lý hay không?"
"Cậu muốn ૮ɦếƭ sao?" Chu Duệ Trạch không chút khách khí hỏi, "Phí mai táng tôi nhất định chi nhiều tiền, bia mộ sẽ chọn cái tốt nhất cho cậu."
"Anh em tốt không thể như vậy." Nhiếp Nghiêu vội vàng cười nịnh hót, đồng thời nói sang chuyện khác, "Chị dâu tự mình đi thật không có việc gì sao?"
"Chắc chắn sẽ không có chuyện, bà xã tôi lợi hại như vậy mà." Nhắc tới Hà Quyên, khuôn mặt Chu Duệ Trạch tràn đầy hài lòng cùng tự hào.
Như vậy, Hà Quyên cũng không cần cực khổ cố gắng để giành tiền, nghĩ tới các loại phương pháp đến rướt Phương Thục Tú về rồi.
"Xem ra Triệu Quốc Tường có dính dáng với bọn họ." Nhiếp Nghiêu nhắc nhở Chu Duệ Trạch, dính đến Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình anh cũng không tiện nhúng tay, loại chuyện đó luôn phải để Chu Duệ Trạch tự mình quyết định.
Chu Duệ Trạch trầm mặc, Nhiếp Nghiêu có chút bận tâm, chuyện khổ sở như vậy, Chu Duệ Trạch sẽ khó chịu.
Lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa Nhiếp Nghiêu bị nước miếng của mình làm cho sặc ૮ɦếƭ.
Mới vừa rồi anh tưởng tượng đến người buồn bực đã ở đâu rồi?
Người trước mắt cười như không cười, trong mắt tràn đầy tính toán, không phải là Cuồng Lang trước kia sao?
Nhiếp Nghiêu sáng suốt nuốt một ngụm nước bọt, vùi ở trên ghế, chẳng hề nói một câu.
Bình thường mà nói, cái bộ dáng này của Chu Duệ trạch, chính là bày tỏ một chuyện -- triển khai toàn bộ trạng thái.
Bất kỳ chướng ngại nào ngăn trở, toàn bộ đều phải bị tiêu diệt.
Còn nhớ rõ ban đầu có một lần bọn họ làm nhiệm vụ, khu đất kia hoàn toàn là một bãi mìn, muốn gỡ mìn hết sẽ rất lâu, lúc ấy Chu Duệ Trạch chính là cười như vậy.
Sau đó chính thức hiểu rõ, phàm là nụ cười kia cũng không phải chuyện tốt.
Khu có mìn hoàn toàn bị nổ tung.
Cái gì là bại lộ mục tiêu?
Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không quan tâm.
Phải len lén lẻn vào bắt bọn họ thì phải cần tài liệu, diễn biến kết quả cuối cùng chính là. . . . . . Chu Duệ Trạch quang minh chánh đại tiến vào, thuận tiện còn đoạt lấy một chiếc xe quân hỏa.
Trả giá cho việc đó dĩ nhiên cũng thê thảm nặng nề, trên người Chu Duệ Trạch là vết thương lớn chồng lên vết thương nhỏ, hoàn toàn chính là toàn thân đầy máu.
Nhưng mà, để cho trí nhớ của anh khắc sâu nhất chính là, trong tròng mắt đen như mực của Chu Duệ Trạch sáng ngời, âm thầm cảm thấy, thật giống như sói ở trong rừng ngửi thấy mùi máu tươi mà H**g phấn, giống nhau như đúc.
Cái loại hành động điên cuồng đó, hoàn toàn cũng không phải là một người có thể làm được.
Bây giờ Chu Duệ Trạch lại cười như vậy, ở trong lòng Nhiếp Nghiêu âm thầm cầu nguyện, hi vọng những người đó có thể sáng suốt thu tay lại, nếu không, nếu như chó sói nổi điên. . . . . . Thì hậu quả quá nghiêm trọng.
Lúc này, Hà Quyên đã đến khách sạn Triệu Vân Văn hẹn, trong một căn phòng đơn không lớn, món ăn cũng đã được bày lên, Hà Quyên nhìn một chút, trực tiếp ngồi xuống, cũng không có quanh co lòng vòng trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tôi nói này Hà Quyên, chị còn là chị em với tôi chứ?" Triệu Vân Văn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hà Quyên nửa ngày, mới chậm rãi nói, "Chính mình che dấu một người chồng có tiền như vậy, lại để cho tôi cực khổ đi kiếm tiền ở bên ngoài, chị không biết thẹn sao?"
Vừa nghe lời nói của Triệu Vân Văn, Hà Quyên liền cười: "Chồng tôi có tiền hay không thì có quan hệ gì tới cô?"
"Hà Quyên, chị đừng quên, nhiều năm các người ăn nhờ ở đậu nhà tôi như vậy, diễễnđàànlêêquýýđôôn bây giờ cũng đã đến lúc chị phải báo đáp rồi!" Triệu Vân Văn cáu kỉnh quát lớn, cô biết Hà Quyên không muốn nhắc tới quá khứ nhất, cô cố tình phải nói, cố tình phải nói.
"Cô muốn tiền sao? Dễ thôi." Bây giờ Hà Quyên rất rộng rãi, rộng lượng này thật là có phong cách quý phái, "Cô muốn bao nhiêu?"
Loại cảm giác đó giống như là đuổi một kẻ ăn mày, cái loại khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống đó làm Triệu Vân Văn đau nhói thật sâu.
Vốn ngày thường cô sẽ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, đó là cuộc sống của cô, nhưng cũng không đại biểu, Hà Quyên cũng có thể vũ nhục cô như vậy!
"Muốn bao nhiêu cũng không có quan hệ với chị, tiền của chị còn không phải là của chồng chị hay sao?" Triệu Vân Văn cười lạnh, hung hăng châm chọc, "Xài tiền của đàn ông mà cứ ngang nhiên khí phách như vậy sao? Mặt chị thật đúng là đủ dày rồi."
Hà Quyên kỳ quái nhìn Triệu Vân Văn: "Tôi xài tiền của chồng tôi, tại sao lại không thể ngang nhiên chứ?"
"Chồng sao, ai biết ngày nào đó chồng của chị liền thay đổi thành người khác." Triệu Vân Văn chính là không xem nổi bộ dáng khoe khoang kia của Hà Quyên, diễễnđàànlêêquýýđôôn thần bí nói, "Chị cũng nên cẩn thận một chút, chị Hà Quyên, bây giờ tuổi của chị cũng không nhỏ. Đợi đến khi hoa tàn ít bướm, xem anh ta có còn đối xử với chị như bây giờ hay không?"
"Hoa tàn ít bướm?" Hà Quyên buồn cười nhìn Triệu Vân Văn, "Hình như không có ai trẻ mãi không già cả? Ai cũng có ngày đó, huống chi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa cảm thấy tôi cần phải ra oai cái gì."
"Chị cũng biết nhan sắc của mình bình thường à?" Triệu Vân Văn châm chọc, "Tốt nhất nên có chút tự biết rõ."
Hà Quyên cũng không tức giận chút nào, ngược lại tính tình dễ chịu nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy bộ dáng mình đẹp. Nhưng mà hiện tại tôi lại có một tư cách, chính là người chồng tôi yêu chỉ có tôi."
"Thế nào, cô bây giờ là không phải muốn nói với tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ bị một cô gái xinh đẹp hơn thay thế sao? Hoặc là cô cũng có thể trực tiếp nói, cô sẽ thay thế tôi." Hà Quyên hoàn toàn không chờ Triệu Vân Văn mở miệng, trực tiếp làm rõ lời cô ta muốn nói.
"Không sai." Nếu đã nói rõ, Triệu Vân Văn tuyên chiến nhìn về phía Hà Quyên, "Chị lớn hơn tôi nhiều như vậy, vẫn nên thức thời sớm một chút rời khỏi mới phải."
"Người như chị, không bao lâu mặt mũi sẽ nhăn nheo, ngược lại anh ta nhìn cũng không muốn nhìn chị một cái." Triệu Vân Văn cố ý khoe khoang mình trẻ tuổi xinh đẹp, "Bây giờ chính là lúc sắc đẹp của tôi đạt đỉnh cao nhất, so với chị còn mạnh hơn rất nhiều."
"Cô cho rằng chồng tôi là loại đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn hình dáng bên ngoài sao? Bây giờ có rất nhiều đàn ông chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng chỉ có chồng tôi vẫn như cũ tốt như vậy." Hà Quyên rất có lòng tin đối với Chu Duệ Trạch.
"Thật sao? Đáng tiếc, chị là một người vợ già sự thật này ai cũng không thể thay đổi được." Triệu Vân Văn chính là muốn hung hăng đả kích Hà Quyên, loại thực tế này ai cũng không có cách nào thay đổi, coi như Hà Quyên muốn nguỵ biện cũng vô ích.
"Vợ già. . . . . ." Hà Quyên nở nụ cười, cẩn thận nhìn Triệu Vân Văn, nói với cô: "Trẻ tuổi thì ai cũng từng trải qua, nhưng cũng không phải ai cũng có thể trở thành vợ già."
"Cô rủa tôi?" Triệu Vân Văn lập tức liền nghe ra ý tứ trong lời nói của Hà Quyên, cô ta thế nhưng trù mình ૮ɦếƭ sớm.
"Tôi chỉ nói thật, cô biết, mọi người cũng biết về đạo lý tuổi già này, ai cũng sẽ ૮ɦếƭ." Đối với Triệu Vân Văn cực kỳ tức giận, ngược lại tinh thần của Hà Quyên an nhàn hơn nhiều.
"Nếu cô vọng tưởng muốn dùng phương pháp này để làm tôi rời khỏi Chu Duệ Trạch, tôi nói cho cô biết, không có khả năng. Còn nữa, coi như cô muốn đi tranh thủ cũng không có biện pháp, diễễnđàànlêêquýýđôônanh ta cũng sẽ không để ý tới cô." Hà Quyên nói xong, hoàn toàn cũng không chờ Triệu Vân Văn nói gì, đứng dậy rời khỏi.
"Hà Quyên, chị đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chị phải khổ sở." Triệu Vân Văn lớn tiếng kêu lên, cô không cam lòng.
"Đến ngày đó rồi hãy nói." Hà Quyên không hề quay đầu lại, tùy tiện nói một câu, trực tiếp rời đi.
Cô tin tưởng vào tình yêu, nhưng cũng chuẩn bị lúc tình yêu rời khỏi.
Trong khi yêu cô sẽ yêu hết mình, toàn tâm toàn ý mà yêu, ít nhất sẽ không để mình có cơ hội hối hận.
Ngộ nhỡ, nếu ngày nào đó Chu Duệ Trạch không yêu cô nữa, đi yêu người khác, như vậy. . . . . . Cô sẽ rời đi sao?
Về đến nhà, Chu Duệ Trạch vừa mới mở cửa phòng ra, trực tiếp bị Hà Quyên đẩy ngồi xuống ghế sa lon, Hà Quyên từ trên cao nhìn xuống, Chu Duệ Trạch im lặng nhìn cô: "Bà xã, em làm sao vậy?"
"Nói, có yêu em không?" Hà Quyên ép hỏi.
"Yêu chứ." Chu Duệ Trạch vội vàng nói, rõ ràng có thể cảm giác được cảm xúc của Hà Quyên không đúng lắm, Triệu Vân Văn đã nói với cô cái gì sao?
"Sau này nếu không còn yêu nữa, nhất định phải nói với em, em sẽ tự mình rời khỏi, em sẽ không bám chặt lấy anh, em. . . . . ."
Lời của Hà Quyên còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy eo căng thẳng, trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược.
"Anh. . . . . ." Kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch đang đè ở phía trên mình, Hà Quyên có chút không rõ lắm.
"Bà xã, em là không tin tưởng anh sao?" Chu Duệ Trạch nguy hiểm nheo tròng mắt lại, "Anh cảm thấy chúng ta cần phải khai thông một chút. . . . . ."
Về phần khai thông thế nào, đó chính là vấn đề cần phải đóng cửa phòng lại từ từ "Khai thông".
"Còn dám suy nghĩ lung tung nữa không?" Chu Duệ Trạch vừa "Dụng hình" vừa "Bức cung", nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của Hà Quyên ở phía dưới, cắn răng hỏi.
Người đã mệt mỏi không có hơi sức nói chuyện vội vàng lắc đầu loạn xạ.
"Sau này có còn như vậy nữa không?" Động tác của Chu Duệ Trạch vừa nhanh vừa mạnh, phát tiết tất cả tức giận ra ngoài, lại dám hoài nghi anh như vậy, đáng ghét.
Tiếp tục lắc đầu loạn xạ, trong đầu hoàn toàn là một khối bột nhão, chỉ có thể hoàn toàn chạy theo bản năng của mình, lắc lư theo động tác của Chu Duệ Trạch.
Sau khi lấy được bảo đảm của Hà Quyên, lúc này Chu Duệ Trạch mới hài lòng ngưng ép hỏi, về phần hành động. . . . . . Ừ, vẫn tiếp tục chứ sao.
Ai bảo anh ăn thế nào cũng ăn không no chứ?
Chờ đến sau nửa đêm, sau khi Chu Duệ Trạch mới thu thập xong, đóng kỹ cửa phòng đi ra ngoài.
Hà Quyên đã sớm vùi ở trên giường quen thuộc ngủ, thật sự là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi.
"Làm sao cậu tới trễ như vậy?" Nhiếp Nghiêu đợi hơn nửa đêm, còn tưởng rằng Chu Duệ Trạch có chuyện nên không đến.
"Có chút chuyện muốn nói với bà xã, nói xong mới tới." Chu Duệ Trạch tùy ý nói.
Nhiếp Nghiêu kỳ quái nhìn đồng hồ, cũng hơn nửa đêm rồi nha, vợ chồng bọn họ thật đúng là kỳ lạ, thích cầm đèn soi nói chuyện đêm khuya sao?
Thôi, vợ chồng nhà người ta thích như thế nào cũng không có quan hệ với anh, hiện tại trước tiên xử lý tốt chuyện lúc trước rồi nói.
Lúc Chu Duệ Trạch đi tới, có hai người ngồi yên lặng trong phòng, chỉ là ngồi tương đối nhếch nhác, giống như bị kinh sợ không ít, vừa nghe được tiếng động ở cửa, tất cả đều hoảng sợ nhìn lại.
Vừa thấy được là Chu Duệ Trạch đi vào, Triệu Vân Văn kinh ngạc há to miệng: "Sao, tại sao là anh?"
Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng không để ý tới cô ta, ngồi vào ghế, sau khi ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng trên mặt Triệu Quốc Tường và Triệu Vân Văn, mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây các ngươi rất rãnh rỗi sao?"
"Tôi cho cậu biết biết, xã hội này còn có pháp luật. Nếu thức thời thì nhanh một chút thả chúng ta ra, nếu không, tôi báo cảnh sát bắt cậu!" Triệu Quốc Tường cố gắng trấn định hô lên.
Một câu nói lập tức khiến Triệu Quốc Tường sợ hãi, Triệu Vân Văn ở bên cạnh không hiểu nhìn tình huống đang biến chuyển, không nhịn được hỏi tới: "Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Triệu Quốc Tường không nói lời nào, chỉ giống như cả người bị rút đi hơi sức, bất động ngồi dưới đất.
"Rốt cuộc thì sao, cha mau nói đi!" Triệu Vân Văn không hiểu nhìn Triệu Quốc Tường, cô cứ có cảm giác giống như chuyện này có chút không đúng lắm.
"Sống những ngày yên tĩnh mà các người không muốn, tôi cảm thấy các người hết sức muốn thể nghiệm cuộc sống có ý nghĩa." Chu Duệ Trạch cười nói, sau đó từ từ đứng lên.
Triệu Vân Văn có chút ngẩn người, hoàn toàn cũng không biết Chu Duệ Trạch đang muốn làm gì.
Cô trẻ tuổi trải qua ít chuyện, nhưng Triệu Quốc Tường không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu Chu Duệ Trạch là người mà ông tuyệt đối không thể đắc tội, diễễnđàànlêêquýýđôôn vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Không phải vậy, chúng tôi là nhất thời hồ đồ, tuyệt đối không phải muốn làm cái gì. Là có người, có người để tôi tới tìm cậu, nói cậu có tiền."
Chu Duệ Trạch đứng đó cứ lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Tường ngồi sững trên đất như vậy, tính khí cực tốt hỏi: "Có người tìm ông thì ông sẽ tới, người đó bảo ông đi ૮ɦếƭ, vậy ông cũng đi sao?"
"Vốn không muốn động tới các người, ai bảo ông nhất định chặn trước họng S***g, vậy cũng không còn cách nào rồi." Chu Duệ Trạch xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy người sau lưng kêu thảm thiết.
"Tìm cho Triệu Quốc Tường một chỗ thật tốt, để cho bọn họ nỗ lực trải nghiệm một lần tự lực cánh sinh, luôn làm sâu mọt sống cả đời này cũng không vô dụng." Chu Duệ Trạch phân phó, "Bán nhà của Triệu Quốc Tường, đưa cho Phương Thục Tú, phải xử lý tốt."
"Dạ." Thủ hạ lập tức gật đầu đáp lời, xử lý như thế nào hoàn toàn không cần Chu Duệ Trạch dạy, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thế nào xứng đáng đứng bên cạnh Chu Duệ Trạch.
Rất nhanh, mấy ngày sau, căn nhà của Triệu Quốc Tường liền bị bán, sau đó Phương Thục Tú lấy được một khoản bồi thường, dĩ nhiên là khoản bồi thường cho chuyện cha mẹ Hà Quyên gặp chuyện không may nhiều năm trước kia. Làm cho Phương Thục Tú không giải thích được, nhưng luật sư nói một đống điều khoản luật pháp, hoàn toàn làm Phương Thục Tú sắp hôn mê.
Dù sao bà cũng không hiểu, luật sư phải bảo đảm đi bảo đảm lại, mới ký tên, nhận lại khoản tiền kia.
Sau đó lập tức gọi điện thoại cho Hà Quyên, kể lại chuyện đó, Hà Quyên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ là điều khoản luật pháp đều ở đây, tiền cũng nhận lại, cô vừa cẩn thận hỏi Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch mờ mịt nhìn cô: "Anh cũng vậy, không hiểu mấy điều khoản về luật nhiều, vậy đi, em hỏi cố vấn pháp luật của công ty một chút xem."
Vì vậy Hà Quyên chạy xuống lầu dưới hỏi cố vấn pháp luật của tập đoàn Minh Đạt, cố vấn pháp luật nói thông suốt, Hà Quyên cũng không nhớ nổi, ý tứ đại khái cũng không sai biệt lắm với luật sư đã liên lạc với Phương Thục Tú, lúc này Hà Quyên mới tin.
Luật sư thứ nhất nói thì không chắc chắn lắm, luật sư thứ hai cũng nói như vậy, đó chính là khẳng định.
Xác định khoản tiền kia không có vấn đề, Hà Quyên mới để cho Phương Thục Tú nhận vào.
Vốn Phương Thục Tú muốn Hà Quyên nhận lấy số tiền này, nói gì Hà Quyên cũng không nhận, cô nói bà nuôi mình lâu như vậy, bà vẫn nên cầm khoản tiền kia.
Về phần ngày đó Triệu Vân Văn ra khiêu khích, vẫn là triệt triệt để để biến mất khỏi thế giới của cô, thỉnh thoảng Hà Quyên nhớ tới, còn nói với Chu Duệ Trạch một câu, Chu Duệ Trạch hời hợt nói: "Nhất định là cô ta gặp phải một người hoàn hảo hơn anh rồi, không dễ dàng quyến rũ được anh, nhất định là muốn tìm người dễ dàng quyến rũ hơn."
Hà Quyên suy nghĩ một chút cảm thấy cũng rất có đạo lý, tiếp tục vùi đầu làm việc, đương nhiên cũng không chú ý tới tia kỳ quái lóe lên trong mắt Chu Duệ Trạch.
Thật sự không biết cha con Triệu gia đang ở nước ngoài cuộc sống có tốt hay không?
Gọi Mafia bên kia "Đi làm", cũng không để họ dễ dàng như vậy, hi vọng bọn họ có thể chống đỡ hơn mấy năm.
Thật ra thì anh cũng rất nhân từ, chỉ nói cho "Cố chủ" ở bên kia, thế nào cũng phải để Triệu Quốc Tường và Triệu Vân Văn sống thêm vài chục năm, Hà Quyên được Triệu Quốc Tường nuôi dưỡng bao lâu, bọn họ sẽ phải sống bấy lâu.
Khi dễ bà xã của anh, làm sao có thể chỉ là thiếu nợ thì trả tiền?
Lãi nhiều năm như vậy, anh phải tính tính toán toán kỷ, một xu một hào cũng không thể thiếu.
"Thiếp mời đã chuẩn bị xong, cậu xem một chút như thế nào?" Nhiếp Nghiêu đưa kiểu dáng của thiếp mời cho Chu Duệ Trạch xem, gần đây Chu Duệ Trạch làm Hà Quyên không có việc gì thì xuống dưới công ty chạy qua chạy lại, ngoại trừ là để cho cô càng thêm quen thuộc với nghiệp vụ, chủ yếu là anh có một ít chuyện muốn làm sau lưng cô.
"Cũng không tệ lắm." Chu Duệ Trạch nhìn thiếp mời tinh sảo hài lòng cười, anh muốn chuẩn bị một hôn lễ, muốn bù lại thiếu sót cho hai người.
"Vậy thì đặt theo kiểu này đi, còn R*ợ*u thì cậu có yêu cầu đặc biệt gì không?" Nhiếp Nghiêu chỉ là thuận miệng mà hỏi, không đợi Chu Duệ Trạch nói chuyện, liền tự nhiên nói, "Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt."
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày: "Tôi còn chưa nói gì mà."
"Không cần nói, hôm đó cậu chỉ cần làm chú rể là được." Nhiếp Nghiêu cười nói, "À, cậu đừng quên, còn một chuyện chưa giải quyết đó."
"Cái này đương nhiên tôi biết." Chu Duệ Trạch gật đầu, còn có chuyện của Chu Kỳ Côn còn chưa giải quyết, cho là bọn họ làm xong những chuyện nhỏ này mà có thể không sao sao?
"Thật ra thì, cậu không cảm thấy chỉ cần nói thẳng chuyện của bọn họ cho chị dâu biết là được rồi sao, còn mời luật sư ra, chỉ thêm phiền toái?" Nhiếp Nghiêu tùy ý nói, "Không phải cậu luôn nói, giữa vợ chồng không cần phải giấu giếm sao?"
Lời Nhiếp Nghiêu vừa mới dứt, liền phát hiện Chu Duệ Trạch đang dùng một loại ánh mắt ngày tận thế nhìn anh, nhìn anh như vậy, toàn thân liền nổi da gà: "Cậu đổi ánh mắt khác được không?"
"Người anh em, nghe theo lời khuyên của tôi, tìm một cô gái rồi kết hôn đi." Ánh mắt ấy của Chu Duệ Trạch giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cút! Cách xa tôi một chút!" Nhiếp Nghiêu trực tiếp lật người, nhảy từ trên ghế xuống, tạo một khoảng cách xa với Chu Duệ Trạch.
Kể từ sau khi cậu ta cưới vợ, càng ngày càng không bình thường.
"Có chuyện không thể giấu giếm, nhưng loại chuyện như vậy cũng không cần công khai." Chu Duệ Trạch than nhẹ một tiếng, thu hồi nét mặt cười đùa, có tiếng cũng có miếng nói, "Nếu để cho Quyên Tử hoặc là dì nhỏ biết chuyện Triệu Quốc Tường đã làm, bọn họ sẽ rất đau lòng."
"Dì nhỏ sẽ áy náy, bởi vì bà lấy tìm nhầm người mới có thể để Quyên Tử bị khổ sở nhiều năm như vậy. Nếu như Quyên Tử biết, nhất định sẽ cảm thấy cô ấy làm liên lụy dì nhỏ, để dì ấy phải gả cho một người xấu xa." Giọng nói của Chu Duệ Trạch dừng một chút lại nói, "Hai người bọn họ đều là người tốt, vì quá yêu mà suy tính cho người khác, cho nên cái loại bầu không khí không lành mạnh đó cũng không để cho bọn họ tiếp xúc."
Về phần chuyện còn lại, anh sẽ xử lý tốt.
Đột nhiên một ngày nào đó, Chu Duệ Trạch nói với Hà Quyên, anh muốn đi công tác.
"Đi công tác?" Hà Quyên kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch, "Công ty có vấn đề gì sao?"
"Có một khác hàng cũ trước kia, anh muốn nói chuyện một chút với ông ta." Chu Duệ Trạch nói rất mịt mờ, nhưng Hà Quyên đã hiểu là ý gì.
Chu Duệ Trạch có rất nhiều chuyện không thể đem ra ngoài ánh sáng, Hà Quyên chỉ gật đầu, không yên lòng dặn dò: "Tự mình phải cẩn thận, làm xong, phải gọi điện thoại cho em."
"Được, anh biết rồi." Chu Duệ Trạch gật đầu cười.
Ngày đó về nhà, Hà Quyên sớm chuẩn bị đồ đạc cho Chu Duệ Trạch, sáng sớm hôm sau tiễn anh đi. Vốn muốn đưa Chu Duệ Trạch đến sân bay, anh ngăn cản, không để cô đưa mới thôi.
Chu Duệ Trạch đi công tác, Hà Quyên vẫn như đi làm như bình thường, chỉ là công việc cũng ít, thường nhìn chằm chằm điện thoại di động mà ngẩn người, luôn sợ bỏ lỡ tin nhắn hoặc là điện thoại của anh.
Tận đến giờ phút này, Hà Quyên mới chính thức hiểu, cô giống như đã thật sự không thể rời khỏi người kia.
Vuốt điện thoại di động, Hà Quyên lộ ra nụ cười ngọt ngào, thì ra hôn nhân và tình yêu có thể tốt đẹp như vậy, không khổ sở giống như quá khứ.
Chu Duệ Trạch thật sự đi công tác, đi thảo luận.
Chuyện này vẫn luôn phải nói chuyện một chút, nếu không anh sẽ không yên lòng.
"Chu tiên sinh thật là quá khách khí, loại chuyện nhỏ này còn cố ý chạy tới một chuyến làm cái gì?" Bên trong phòng, Giang tiên sinh khách sáo mà cười cười, "Người Tiếu gia vốn cũng là đối thủ của tôi, muốn hợp tác, một cú điện thoại là xong."
"Có một số chuyện vẫn là cùng nhau gặp mặt sẽ nói dễ hơn." Trên mặt Chu Duệ Trạch cũng là đang cười, chỉ là cái loại nụ cười đó mang theo một loại lạnh lùng xa cách, như vậy mà nói, ở trong nghề sẽ cho người ta cảm giác không quá thoải mái.
Nhưng Giang tiên sinh biết Chu Duệ Trạch là ai, làm sao có thể sẽ so đo chứ?
Chu Duệ Trạch luôn luôn là ông chủ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ tự mình tới đây nói chuyện cùng ông, đây là có bao nhiêu nể mặt chứ?
Còn muốn bắt bẻ thái độ của Chu Duệ Trạch sao?
Trừ phi đầu óc của ông bị lừa đá rồi.
"Có cần chuyện gì cứ việc nói, tôi chỉ là không hy vọng công ty Tiếu gia còn tồn tại." Chu Duệ Trạch tỏ rõ lập trường.
Giang tiên sinh lập tức hiểu rõ, Chu Duệ Trạch ra tay, không cần ích lợi.
Công ty Tiếu gia có thể hoàn toàn nhập vào dưới trướng ông, một phần Chu Duệ Trạch cũng không cần, còn vô điều kiện cung cấp trợ giúp cho ông.
"Chu tiên sinh, thứ cho tôi lắm lời, cậu làm như vậy là bởi vì. . . . . ."
Cái bánh bao lớn này quả thật rất tốt, nhưng mà, từ trên trời rơi xuống ông có ăn hay không là một vấn đề.
Chu Duệ Trạch đương nhiên sẽ không hãm hại, bởi vì Chu Duệ Trạch khinh thường mấy thủ đoạn chơi sau lưng này, chơi cũng phải chơi trước mặt.
Điểm này đã nói lên thực lực của Chu Duệ Trạch có bao nhiêu mạnh mẽ.
Thấy người chướng mắt lập tức giải quyết, chính là nói cho người đời biết, là do anh làm đó, thì thế nào?
Thấy khó chịu à?
Khó chịu thì cũng chỉ có thể nhìn.
Một người phách lối thành cái bộ dáng này, thật sự là làm cho người ta hâm mộ lại ghen tỵ.
Thử hỏi người đàn ông nào lại không muốn trở thành một người quyền lực như vậy chứ?
"Tiếu gia đã đắc tội với tôi, muốn chia rẽ tôi với vợ tôi, Giang tiên sinh cảm thấy tôi làm như vậy là quá đáng sao?" Chu Duệ Trạch cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra ngoài.
Giang tiên sinh vừa nghe xong, trong lòng đột nhiên cả kinh, không ngờ Chu Duệ Trạch thế nhưng đã kết hôn rồi.
"Chúc mừng chúc mừng, thật không biết Chu tiên sinh đã kết hôn rồi, cũng không thể đến uống một ly R*ợ*u mừng." Giang tiên sinh vội vàng khách sáo nói.
"Giang tiên sinh khách khí rồi." Chu Duệ Trạch lấy ra một tờ thiếp mời, đưa tới trước mặt Giang tiên sinh, "Đến lúc đó mong rằng ông sẽ đến."
"Nhất định Giang mỗ tôi sẽ đến." Giang tiên sinh thật sự là thụ sủng nhược kinh, thế nhưng khiến Chu Duệ Trạch tự mình đến đưa thiếp mời cho ông, chuyện này, chuyện này. . . . . . Cũng quá kinh khủng phải không?
Không phải ông nghĩ nhiều, nhưng thật sự là chuyện không hợp với lẽ thường.
Giúp đỡ cậu ta đối phó với công ty Tiếu gia, bây giờ lại được cậu ta tự mình đưa thiếp mời. . . . . .
Giang tiên sinh còn không có tự đại đến nổi cho là mình có thể có thân phận gì khiến Chu Duệ Trạch lại cho ông mặt mũi lớn như vậy, phải biết rằng Chu Duệ Trạch hoàn toàn là một người điên, cho tới bây giờ cũng không nể mặt ai bao giờ, muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hôm nay đây là thế nào?
Ông không thể không cẩn thận.
"Nghe nói, Giang tiên sinh buôn bán đá quý cũng không tệ." Chu Duệ Trạch đột nhiên đổi đề tài, khiến trong lòng Giang tiên sinh lập tức cảnh giác, quả nhiên, vẫn có vấn đề.
"Đúng vậy. Chỉ là ở nước ngoài có một ít mỏ khoáng sản, thử thăm dò mà thôi." Giang tiên sinh khiêm tốn nói.
"Giang tiên sinh thật là quá khiêm nhường." Chu Duệ Trạch cười nói, "Những mỏ khoáng sản kia thế nhưng rất có tiền đồ, lôi kéo không ít nhà cung cấp, hàng tiêu thụ đều là thị trường cao cấp, sản phẩm đều là cao cấp trong cao cấp, độc nhất vô nhị. . . . . . Rất có tầm phát triển."
Chu Duệ Trạch khen ngợi, khiến Giang tiên sinh không biết trả lời thế nào.
Ông bây giờ hoàn toàn không rõ Chu Duệ Trạch có ý gì.
"Nghe nói gần đây Giang tiên sinh tìm được một người bạn giường thật không tệ." Chu Duệ Trạch cũng không vòng vo trực tiếp nói.
Bị Chu Duệ Trạch cười như không cười liếc mắt nhìn như vậy, trong lòng Giang tiên sinh cả kinh, đã mơ hồ đoán được có phải là vấn đề bạn giường hay không.
"Chu tiên sinh, ý của cậu là. . . . . ." Giang tiên sinh thận trọng hỏi.
"Dùng sự nghiệp Tiếu gia còn có tình hữu nghĩ của Chu Duệ Trạch tôi để đổi lấy một bạn giường của Giang tiên sinh, không biết ý của Giang tiên sinh như thế nào?" Chu Duệ Trạch trầm giọng hỏi, cái loại khí thế nghiêm túc đó đã bức bách Giang tiên sinh, làm tim ông đập loạn.
Giang tiên sinh lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, đương nhiên không phải là cho không , bên nào nặng bên nào nhẹ ông hiểu rõ ràng: "Chu tiên sinh đã xem trọng, chỉ là một bạn giường mà thôi, thật không đáng giá để Chu tiên sinh phải như vậy. . . . . ."
"Không. . . . . ." Đôi mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, tàn nhẫn nói một câu nói, "Còn cần Giang tiên sinh nữa. . . . . ."
Giang tiên sinh nghe xong, ánh mắt lóe lên hạ xuống, gật đầu đồng ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc