Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 63

Tác giả: Cổ Nại

Ngay khi trở về, Hoắc Thương Châu bắt tay vào điều tra A Đông.
Đang ở phòng làm việc tra xét tài liệu của hắn, thì nghe tiếng gõ cửa, thấy có người đi vào, anh nói theo bản năng: “Lôi Ảnh… có chuyện gì?” Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, anh mới không vui gấp lại giấy tờ ngẩng đầu lên, mới nhớ ra đây là trợ lý tạm thời điều tới, không phải Lôi Ảnh, trong lòng nhất thời có cảm giác mất mát, đúng vậy, Lôi Ảnh vẫn còn ở trong tù, anh vẫn chưa quen với điều này.
Hôm qua nói chuyện điện thoại với Cố Chiêu Ninh, cô không ngừng khóc nói rằng thế nào cũng phải đưa Lôi Ảnh ra, anh làm sao không muốn, chỉ có điều phải từ từ, không hiểu phía Tư Nham thế nào.
Anh ra hiệu cho trợ lý chờ, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tư Nham.
“Alo, bên đó thế nào?” Tư Nham vừa nhấc máy, anh đã hỏi thẳng vấn đề.
“Vâng… có một chút khó khăn, nhưng không thành vấn đề, yên tâm, cho tôi nửa tháng, tôi sẽ bàn giao Lôi Ảnh nguyên vẹn cho anh.” Đang vội vàng thu thập chứng cớ thì nhận được điện thoại của Hoắc Thương Châu, hơi mệt mỏi xoa mi tâm, chuyện này quả thật hơi khó giải quyết không phải vì bản thân vụ án, mà vì có quá nhiều sự chú ý, thành ra áp lực với anh cũng tương đối lớn.
“Được… vậy tôi chờ tin tức của anh.” Mỗi ngày một cuộc điện thoại đã thành thói quen, mặc dù mỗi lần trước khi cúp máy đều nói câu này, nhưng thực tế ngày nào cũng quấy rầy Tư Nhan một lần.
“Anh nói đi”. Cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu hít sâu một hơi, sau đó nói với trợ lý đứng cách đó không xa.
Trợ lý gật đầu, đem tài liệu trong tay giao cho Hoắc Thương Châu, sau đó bắt đầu nói: “Đây là kết quả điều tra của chúng tôi mấy ngày qua, A Đông tên thật là Tần Đông, cha hắn trước kia là thuộc hạ của Hắc Ưng, chính là cha của Lôi Ảnh”
Một thoáng hồi hộp, Hoắc Thương Châu dường như nhớ ra điều gì, lập tức giờ tay ngăn trợ lý nói tiếp, nghĩ ngợi một hồi anh hỏi: “Là Tần Trung Hoài?”
Trợ lý gật đầu.
Hoắc Thương Châu bây giờ mới hiểu, thì ra A Đông một mực bám lấy Hứa Cần Dương như một con chó không để ý gì đến danh dự hóa ra là muốn một ngày nào đó có thể đánh gục Hứa Cần Dương. Lúc chưa xảy ra chuyện này, anh cũng không biết, nhưng trong cuộc họp mấy ngày trước, nhất cử nhất động của A Đông có vẻ như hắn đã sớm chuẩn bị cho cái ૮ɦếƭ của Hứa Cần Dương, nếu không, tờ giấy chuyển nhượng kia là cái gì?
Chỉ có điều, vẫn còn một nghi vấn, vì sao Hứa Cần Dương lại ký tên trên giấy chuyển nhượng cổ phần?
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi.” Hoắc Thương Châu gật đầu với trợ lý, sau khi hắn rời khỏi, anh nhíu mày suy nghĩ nguyên do, Lôi Ảnh nhất định biết điều gì…
Hoắc Thương Châu khẩn cấp tìm Tư Nham Khi cùng đi với mình đến sở cảnh sát, anh tìm cục trưởng, ông ta cũng chịu áp lực rất lớn, lần trước chỉ là một quản lý của Ngọc Sáng ông có thể xử lý được, bây giờ là Lôi Ảnh, hơn nữa dư luận đang xôn xao quan tâm, ông mặc dù cấp cao, nhưng trước pháp luật ai cũng bình đẳng, chuyện lần trước không nghiêm trọng như lần này, dù sao Lôi Ảnh cũng bị khởi tố tội cố ý ***, trước khi mở phiên tòa, trừ luật sư, không ai được phép vào thăm.
Nhưng chính Hoắc Thương Châu ra mặt, không thể để anh mất mặt, hơn nữa anh cũng chỉ đơn giản là muốn gặp mặt Lôi Ảnh.
Cho nên cục trưởng đắn đo nưa ngày cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Hoắc Thương Châu cùng Tư Nham Khi cùng đi gặp Lôi Ảnh, trong phòng tiếp khách không có cảnh sát canh giữ, chỉ nhìn qua cửa kính vì sợ bọn họ đưa cho Lôi Ảnh thứ gì.
Hoắc Thương Châu cũng không sợ bọn họ nhìn, bởi anh cũng chỉ muốn biết vài chuyện.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của Lôi Ảnh, một đám râu lởm chởm trên cái cằm đã gầy đi anh thấy không đành lòng: “Lôi Ảnh… Tôi khiến anh khổ sở rồi.” Nói ra những lời này anh cũng không rõ trong lòng mình khó chịu đến mức nào.
Lôi Ảnh nhìn thấy Hoắc Thương Châu dĩ nhiên rất vui vẻ, cứ nghĩ ở sân bay sẽ là lần gặp gỡ cuối cùng, lúc này hai người đều mạnh khỏe ngồi đây, anh rất vui, lắc đầu cười cười: “Không có… Chuyện này là tự tôi chuốc lấy, lại khiến anh phải lưu tâm.” Liếc nhìn Hoắc Thương Châu đứng sau Tư Nham Khi, người này anh đã từng gặp qua, là một luật sư trước kia Hoắc Thương Châu đã từng cứu mạng, nghe nói rất nổi danh, lần này Hoắc Thương Châu phải nhờ tới anh ta, cũng biết đây là một vụ khó giải quyết.
Anh tự trách mình lần này anh gây họa, lại còn liên lụy đến Hoắc Thương Châu, cũng không phải hối hận vì đã làm thế, mà vì anh đã không xử lý sạch sẽ, ngược lại còn sơ hở bị dẫn đến đồn cảnh sát, đến bây giờ anh cũng chưa rõ vì sao cảnh sát lại xuất hiện ở đó.
Hoắc Thương Châu biết thời gian có hạn, cảnh sát không cho anh cơ hội để tán gẫu những thứ này, anh lập tức đi vào vấn đề chính: “Lôi Ảnh, hôm nay tôi muốn hỏi anh một chuyện, hãy thành thật nói ra.”
Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện quan trọng, vì thế anh gật đầu.
“Trước khi nghi ngờ tôi, Hứa Cần Dương đã làm gì với anh?”
Nghe Hoắc Thương Châu nhắc tới chuyện này, Lôi Ảnh có vẻ lúng túng, nhưng anh biết nếu Hoắc Thương Châu đã hỏi, nhất định là có nguyên nhân nên không hề giáu giếm: “Hắn dẫn tôi đến gặp Hoài thúc, là thuộc hạ trước khi của cha tôi.”
Quả nhiên…..
Hoắc Thương Châu đã tháo gỡ được một nỗi băn khoăn, tiếp theo anh hỏi: “Còn A Đường đâu? Lúc nghỉ phép mấy ngày, chẳng phải anh đi tìm ông ta sao?”
Lôi Ảnh gật dầu: “Đúng vậy, tôi đi tìm ông ấy, xác nhận cha mẹ tôi cùng Hoắc Tiên sinh, Hoắc phu nhân đều bị cha con Hứa gia giết hại.”
Điều này, thực ra Hoắc Thương Châu đã sớm nghĩ đến, nhưng lúc Lôi Ảnh nói ra, tim anh vẫn đau như dao cắt, không kịp xử lý vết thương trong lòng, anh lại tiếp tục: “Hoài thúc là người thế nào?”
Lôi Ảnh nhớ, Hoài thúc trước kia đối với anh rất tốt, nhưng ông ta lại làm nhân chứng giả cho Hứa Cần Dương, khiến anh đột nhiên cảm thấy người này rất khó lường, nghĩ ngợi hồi lâu anh nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng ông ta đã liên kết với Hứa Cần Dương lừa gạt tôi, ông ta cầm một nửa chiếc nhẫn luôn bên người Hoắc Tiên sinh xuất hiện, nói là chứng cứ cha mẹ tôi đã lấy trước khi ૮ɦếƭ.” Anh không thể nói tiếp, nặng nề tự trách mình .
Hoắc Thương Châu sau một hồi sửng sốt gật đầu.
Lúc này cảnh sát cũng gõ cửa đi vào nói hết thời gian thăm.
Hoắc Thương Châu lễ độ gật đầu với anh ta, sau đó quay lại nhìn Lôi Ảnh: “Anh cứ yên tâm ở lại đây, tôi sẽ không để anh đợi quá lâu.”
Lôi Ảnh tin tưởng Hoắc Thương Châu đã nói là làm, anh cười cười sau đó để cảnh sát dẫn đi.
Nhìn bóng lưng có vẻ sa sút của Lôi Ảnh, Hoắc Thương Châu nheo mắt, mọi thứ đều dần dần nổi lên mặt nước, chỉ còn chờ quăng một mẻ lưới.
Tại Hứa thị, mọi người đều bị Hoắc Thương Châu gọi điện triệu tập, A Đông cũng không ngoại lệ, hắn cũng chẳng coi trọng gì Hoắc Thương Châu, đã nhiều ngày trôi qua, phía Hoắc Thương Châu một chút động tĩnh cũng không có, hiển nhiên là hắn không có cách nào, chó cùng cắn dậu cũng vô dụng.
Trong lòng sớm tính toán trước, tựa vào ghế, nheo mắt nhìn đám cổ đông đang thì thào ở cửa, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười khó đoán.
9 rưỡi, Hoắc Thương Châu xuất hiện đúng giờ, theo sau anh là trợ lý.
Hoắc Thương Châu vừa xuất hiện, phòng họp lập tức yên tĩnh, anh tới ngồi xuống vị trí của mình, nhìn một lượt rồi cười nhạt: “Lần này tôi gọi mọi người tới là muốn chứng thực việc của Tần Đông tiên sinh.”
Tần Đông… cái tên này vừa ra khỏi miệng Hoắc Thương Châu, A Đông đang rất điềm tĩnh đột nhiên thay đổi ngồi thẳng dậy, gắt gao nhìn anh, mặt đầy vẻ nghi ngờ, mắt nheo thành một đường.
Hắn không biết Hoắc Thương Châu muốn làm gì, nhưng mai danh ẩn tích đã lâu, Hoắc Thương Châu tự nhiên lại gọi ra tên hắn ở đây, điều này xem ra không hề tầm thường.
Hoắc Thương Châu lạnh nhạt quét mắt qua hắn một cái, lấy tài liệu trong tay trợ lý, nháy mắt với anh ta, sau đó trợ lý mang tập tài liệu đã được copy sẵn phát cho các cổ đông.
Sau khi các cổ đông đều có trong tay tài liệu, Hoắc Thương Châu mới nói: “Sau khi xem xong hi vọng các vị đã hiểu. A Đông vốn tên là Tần Đông, con trai Tần Trung Hoài, từng là nhân vật nổi tiếng cho Hứa bang, nhưng nghe nói… sau đó bị trục xuất, không đúng, là bỏ chạy khỏi nơi ông ta sống lưu vong suốt 20 năm, sau đó trở lại quê hương, tìm người vợ đã ly hôn, mang đứa con trai đi, đứa bé 5 tuổi bấy giờ hiện nay là A Đông. Tần Trung Hoài huấn luyện con trai thành một tên sát thủ, trong nhiều năm hai cha con họ bày mưu tính kế ςướק đi Hứa thị, mà Hứa Cần Dương lại chính là vật hi sinh, ha ha.” Anh dừng một chút, trong tài liệu cũng đã viết rất rõ ràng, không cần anh phải thuyết minh lại.
A Đông đập bàn đánh rầm một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Thương Châu! Tại sao anh lại ở đây khoa tay múa chân! Âm mưu của tôi? Tôi thấy muốn ςướק Hứa thị phải là âm mưu của anh mới đúng! Đừng quên, người *** Tổng giám đốc Hứa là Lôi Ảnh.” Hắn thẹn quá hóa giận, các cổ đông cũng nhìn hắn bằng con mắt khác hẳn, hắn cảm thấy ngột ngạt, con mắt không ngừng đảo quanh, trán cũng rịn mồ hôi.
Hoắc Thương Châu khinh thường nhún vai, bình tĩnh nói tiếp: “Chuyện giữa Lôi Ảnh và Hứa Cần Dương là ân oán từ trước, không có liên quan đến những chuyện này, cảnh sát còn không dám phán quyết, lại đến lượt anh nói sao? Được, vậy tôi cho anh xem cái này.”
Pẹt! Một tài liệu được quăng tới trước mặt A Đông, vừa mở ra nhìn chân hắn đã nhũn ra, ngồi phệt xuống, đây là kết quả xét nghiệm DNA giữa hắn và Tần Trung Hoài, tại sao hắn lại có được cái này?
Hoắc Thương Châu thấy hắn không nói gì được nữa, cười lạnh tiếp tục: “Còn muốn xem tiếp không?”
“Đủ rồi!” A Đông có tật giật mình, lập tức gầm lên cắt lời Hoắc Thương Châu.
Đúng lúc này, một nhóm cảnh sát xuất hiện ở cửa phòng họp, một người đến trước mặt A Đông giơ ra lệnh bắt: “Tần Đông tiên sinh, anh bị nghi ngờ là đồng phạm trong vụ mưu sát Hứa Cần Dương, ngụy tạo giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, mời anh theo chúng tôi về trụ sở cảnh sát tiếp nhận điều tra.”
A Đông không thể phản bác, chỉ nhìn Hoắc Thương Châu bằng ánh mắt căm hận, không ngờ sau bao nhiêu năm nỗ lực, vì muốn nhận được một lời khẳng định của cha mà không quản ngày đêm luyện tập, để Hứa Cần Dương trọng dụng mà khong từ chối bất kỳ công việc mệt mỏi hay bán mạng nào, nhưng tất cả chỉ đổi được kết quả như thế này.
Khi A Đông bị còng tay đưa đi, các cổ đông đều nhìn Hoắc Thương Châu bằng con mắt kính phục.
Hoắc Thương Châu nhìn khung cửa vắng lặng, trong lòng lại có phần chua chat, cuối cùng anh đã thành cổ đông lớn nhất của Hứa Thị, cổ phần của Hứa Cần Dương đương nhiên cũng bị anh thu mua, mà người làm các thủ tục chuyển nhượng này với anh chẳng phải ai khác chính là Hứa Thiên vừa mới tỉnh lại.
Hứa Thiên nói, cả đời ông đã làm việc ác, đã chịu báo ứng, bản thân bệnh tật bên cạnh không một người thân thích, con trai thì mất mạng, vì ông bị liệt nên không cần ngồi tù nhưng sẽ bị cảnh sát canh giữ cả đời.
Ông đem số cổ phần của mình bán lại toàn bộ cho Hoắc Thương Châu, cũng coi như đền bù.
Hoắc Thương Châu cũng không ăn chặn gì mớ cổ phần này, bảo bao nhiêu trả bấy nhiêu, không thích dây dưa chuyện nọ sang chuyện kia.
A Đông và Tần Trung Hoài cũng bị bỏ tù, đã khai báo mọi chuyện.
Thì ra, ngày đó kẻ báo cảnh sát chính là bọn họ, thực tế họ đã sắp xếp xong xuôi, nếu Hứa Cần Dương nhất định phải đến kho hàng này, A Đông sẽ mai phục gần đó, kể cả có người giết Hứa Cần Dương hay không hắn cũng khiến Hứa Cần Dương phải ૮ɦếƭ, nhưng hắn không ngờ, Lôi Ảnh lại xuất hiện ở đây nên một mũi tên trúng hai đích, tiếng S***g đầu tiên phát ra chính là hắn núp dưới cửa sổ P0'p cò, vì phát S***g này mà Hứa Cần Dương bắn A Đường, A Đường cũng vì nghe tiếng S***g với P0'p cò. Gần như cùng lúc, cả hai người ngã xuống, Thiên Mộng Tuyết cũng nổi điên nhưng S***g lại chưa lên cò, bi kịch đã xảy ra như thế.
A Đông bỏ chạy như không hề có liên quan, về tới nơi, hắn lấy ra tờ giấy chuyển nhượng Hứa Cần Dương đã ký hôm trước.
Thật ra để có được chữ ký này, A Đông đã tốn nhiều công sức, hắn cho Hứa Cần Dương uống thuốc khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, do tác dụng của thuốc, Hứa Cần Dương không cần nhìn là tài liệu gì đã ký tên.
Những âm mưu này cuối cùng đều bị phơi bày.
Trước đây A Đông đã bị Hứa Cần Dương sai khiến mọi việc, đã giết mấy mạng người, làm nhiều chuyện ác, cuối cùng lĩnh án tử hình, cha của hắn, sau khi khai báo cũng chịu án 17 năm tù.
Hai kẻ này bị giao nộp cộng với năng lực của Tư Nham Khi, cuối cùng Lôi Ảnh bị xử 4 năm tù.
Tại tòa án, Lôi Ảnh cúi đầu không nói gì, với phán quyết này anh cũng thấy hài lòng, cũng không bị tái xét xử, anh chấp nhận kết quả này.
Khi anh bị còng tay dẫn đi, nghe được lời nói của Mạc Nhan, anh nước mắt giàn giụa cắn răng không chịu quay lại, chỉ đứng yên, không trả lời cô câu gì rồi đi vào trong cánh cửa lớn lạnh lẽo.
Mạc Nhanh nghe phán quyết không khóc, khi Lôi Ảnh bị dẫn đi cô không chịu nổi nữa gọi to khiến Lôi Ảnh dừng bước: “Lôi Ảnh! Em chờ anh! Em sẽ đợi anh” Nói xong cô òa khóc, cô phát hiện mình đột nhiên trở nên bất lực, vô cùng bất lực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc