Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 59

Tác giả: Cổ Nại

Cố Chiêu Ninh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người đau nhức, khó nhọc mở mắt, màu trần nhà trắng toát đập vào mắt, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, lan ra từng tế bào.
Con…! Cô sờ sờ bụng mình, cảm giác không giống lắm, con không còn nữa sao?
“Ninh Ninh… em tỉnh rồi?” Hoắc Thương Châu ngồi ở ghế cạnh giường, thấy Cố Chiêu Ninh mở mắt vui mừng nắm lấy tay cô, thấy tay kia của cô đặt trên bụng, vẻ mặt đau thương, anh cảm thấy như có một lưỡi dao từ từ đâm vào tim mình, mỗi lúc đều đau đến tê tái.
Mạc Nhan đang ngồi cùng Lôi Ảnh và Bạch Hiên Dật ở ghế salon, nghe thấy vậy đều vội vã đứng lên chạy tới, đứng bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt, nén nước mắt gượng cười của Cố Chiêu Ninh không cầm lòng được: “Cảm thấy thế nào?”
Rất đau, đau lắm, thân thể đau không bằng nỗi đau trong lòng, nhìn thấy nhiều người quan tâm đến mình như vậy, cô phải tỏ ra kiên cường, không khiến họ lo lắng, cô nặn ra một nụ cười, thều thào: “Không sao, mình rất khỏe.”
Cô càng như vậy, trong lòng Hoắc Thương Châu càng đau, cô gái này luôn luôn ngụy trang mình bằng một bề ngoài có vẻ kiên cường, nhưng anh biết ở trong lòng cô khổ sở hơn bất cứ ai, buông tay cô, anh không nói câu gì, xoay người ra khỏi phòng bệnh, anh không thể đợi thêm nữa, cứ như thế anh sẽ phát điên mất, không khí trong phòng khiến anh không thở nổi, anh phải ra ngoài hít thở một chút.
“Miệng anh ấy bị sao thế?” Ngơ ngác nhìn Hoắc Thương Châu đóng cửa, Cố Chiêu Ninh hỏi Mạc Nhan, cô thấy khóe miệng anh dính máu, đánh nhau với ai sao?
Mạc Nhan ậm ừ nửa ngày rồi đổi chủ đề: “Có gì đâu, cậu đói không? Mình đi mua chút gì cho cậu ăn nhé, bây giờ cần bồi bổ cơ thể, dù sao vừa mới…” Chưa nói xong, cô lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng. Lúc này không nên nói đến, không thấy Cố Chiêu Ninh đang cố gắng giả vờ rất đau khổ ư? Thế này khác gì xát muối lên vết thương của cô ấy.
Bạch Hiên Dật đứng một bên, nụ cười vẫn đẹp như thế, chỉ có điều hôm nay hơi miễn cưỡng, anh đi tới, hai tay nhét túi quần nhìn Cố Chiêu Ninh: “Em vừa mới tỉnh dậy đừng nói nhiều như thế, nghỉ ngơi thật tố, bọn anh ra ngoài để em được yên tĩnh.” Thật ra mà nói, Bạch Hiên Dật rất hiểu cô, lúc này cô không cần mọi người vây quanh, điều đó chỉ làm cho cô thêm khổ sở, có mọi người ở đây cô không dám khóc, còn cố tỏ ra cười vui, chỉ khi đã đi hết, cô mới có thể gỡ lớp ngụy trang, khóc một hồi, phải trút hết ra thì cô mới thấy đỡ đau lòng.
Mạc Nhan gật đầu, Lôi Ảnh vẫn mang theo áy náy không hề nói câu gì, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười với Cố Chiêu Ninh, sau đó cùng hai người đi ra.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Cố Chiêu Ninh cũng không kìm nén nổi nữa trùm chăn lên đầu òa khóc.
Hạnh phúc, luôn xa vời không thể với tới, ngay cả lúc nghĩ rằng chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào sẽ lại phát hiện đó chỉ là ảo ảnh, sờ tới liền biến mất.
Tâm tình Hoắc Thương Châu lúc này đã xuống tận cùng, vô cùng tức giận mà không có chỗ nào để xả, không biết làm gì khác đành núp ở cuối hành lang.
Hoắc Thanh Lăng định đến xem Cố Chiêu Ninh một chút, vừa đến khúc quanh thì nghe tiếng rầm rầm điếc tai, nhìn lại là Hoắc Thương Châu không ngừng đấm vào tường, tay đã rỉ máu, cô liền vội vàng đến kéo anh: “Anh! Anh làm gì thế? Anh làm vậy giải quyết được cái gì? Đừng trẻ con như vậy.” Cô cau mày, như một người lớn nghiễm nhiên dạy dỗ Hoắc Thương Châu, đây là lần đầu tiên cô như vậy.
Hoắc Thương Châu ngây ngốc đứng tại chỗ, hít một hơi sâu: “Anh không xứng đáng có được cô ấy, vì anh cô ấy đã bỏ lỡ rất nhiều thư, mà anh chỉ mang lại cho cô ấy những đau đớn tận cùng.” Anh nghẹn ngào.
Hoắc Thanh Lăng tưởng mình nghe lầm, đột nhiên cô phát hiện anh trai mình từ khi nào trở nên yếu ớt khổ sở như thế, một người luôn tự tin kiêu ngạo như anh chưa từng thấy tuyệt vọng như thế này bao giờ, nếu bà nội biết, chắc sẽ đau lòng lắm.
Cô thở dài: “Anh… đừng *** bản thân, cuộc sống không thể lúc nào cũng như ý, phải chấp nhận thực tế, xem em đi, bị mọi người ђàภђ ђạ mà trưởng thành thế này, em cũng không biết mình có thể lợi hại đến vậy, thế mới là cuộc sống.” Cô vì muốn để Hoắc Thương Châu vui vẻ mà tự nhạo báng mình.
Hoắc Thương Châu cười khổ sở lắc đầu: “Cuộc sống là do con người mà thay đổi, có lúc quá quan tâm lại có thể mất đi, anh rất sợ mất cô ấy, Thanh Lăng, có phải anh chẳng có hi vọng gì không?”
“Không biết… nhưng anh trai em là người đàn ông đẹp trai lại có khả năng nhất trên đời này.” Cô mỉm cười, không còn ầm ĩ như ngày thường, bất chợt lại như một người trưởng thành chin chắn.
“Anh muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, tiện thể đi thăm bà nội.” Hoắc Thương Châu nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Hoắc Thanh Lăng gật đầu: “Đi xử lý vết thương trước, nếu không chị dâu sẽ lo lắng, ra nước ngoài cũng tốt, vừa giải sầu mà bà nội ngày nào cũng nhắc đến chị dâu, anh cũng nên sang thăm bà.” Hoắc Thanh Lăng đau lòng kéo tay Hoắc Thương Châu.
“Ừ….”
Bạch Hiên Dật, Lôi Ảnh đứng trong hành lang im lặng không lên tiếng, Mạc Nhan tựa vào tường thỉnh thoảng nhìn Lôi Ảnh, anh ấy bây giờ không phải là một câu cũng không muốn nói với mình sao, cô không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, tại sao sau đêm đó Lôi Ảnh lại xa lánh cô như vậy, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô cũng không quá 2s, sự tránh né cố ý này khiến cô phát điên.
Điện thoại của Bạch Hiên Dật đổ chuông, anh cầm điện thoại lên nhìn rồi đứng sang một bên nghe.
Lúc này ở cửa chỉ còn lại Lôi Ảnh và Mạc Nhan, cô không nhịn được nữa, giận dữ tới trước mặt Lôi Ảnh ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh tại sao muốn tránh em?”
Lôi Ảnh nhìn cô, khuôn mặt xa cách nói: “Không có.” Anh biết nói thế nào, chưa báo thù xong, anh không thể lo lắng những chuyện riêng tư, anh không muốn khiến Mạc Nhan giống như Cố Chiêu Ninh.
“Anh còn nói không? Lôi Ảnh rốt cuộc anh có ý gì? Anh lấy em ra làm trò đùa à? Nói đến là đến nói đi là đi! Anh xem em là cái gì? Nếu không yêu em thì nói một lời rõ ràng! Đừng khiến em cả ngày lo lắng cho anh, đừng để em phải suốt ngày tưởng nhớ.” Cô nhịn không được nổi giận, mắng anh một thôi một hồi.
Bạch Hiên Dật định quay lại nói có việc phải đi trước lại nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười cười, không xen vào, xoay người rời đi không chào hỏi.
Hoắc Thanh Lăng băng bó cho Hoắc Thương Châu xong định cùng anh đến chỗ Cố Chiêu Ninh, vừa đến chỗ rẽ cũng nghe thấy những lời của Mạc Nhan, cô không có biểu hiện gì chỉ lẳng lặng nhìn hai người.
Hoắc Thương Châu liếc nhìn cô, con nhóc này thì ra cũng hiểu biết, việc này có vẻ đã ngoài tầm kiểm soát.
Hoắc Thương Châu ho nhẹ một tiếng muốn đánh động với hai kẻ đang dây dưa với nhau.
Quả nhiên, Lôi Ảnh vội vàng xoay người, nhìn thấy Hoắc Thanh Lăng rõ ràng đang sửng sốt, sau đó lạnh nhạt đi tới bên cạnh Hoắc Thương Châu, còn Mạc Nhan vẫn không hề chớp mắt nhìn Lôi Ảnh.
Hoắc Thanh Lăng quan sát Mạc Nhan, một cô gái bình thường, diện mạo cũng không quá xinh đẹp, so với cô không thể nào so sánh, nhưng biết Lôi Ảnh thích cô gái này có chút không cam lòng, tới bên cạnh Mạc Nhan vươn tay: “Xin chào, tôi là Hoắc Thanh Lăng.”
Mạc Nhan ngỡ ngàng, thất thần nhìn cô y tá này một hồi lâu, nhưng cũng lịch sự đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Mạc Nhan”. Hoắc Thanh Lăng? Lúc này cô không phản ứng kịp, có quan hệ gì với Hoắc Thương Châu.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Thanh Lăng lại tiếp tục: “Tôi là em họ Hoắc Thương Châu, cô với anh Lôi Ảnh quan hệ thế nào? Không phải anh ấy chọc tức cô chứ? Anh ấy là như vậy, rất hay đùa cợt quá mức, chỉ đặc biệt đối xử tốt với tôi, khi còn bé…”
“Hoắc Thanh Lăng!” Hoắc Thương Châu thấy cô em gái này cố ý nói như vậy trước mặt Mạc Nhan, hòng K**h th**h cô, anh lập tức nghiêm mặt xông tới kéo tay ra: “Đi với anh vào xem chị dâu em thế nào.” Không nói thêm gì liền kéo vào phòng bệnh.
Mạc Nhan cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu ý Thanh Lăng, nhìn lại Lôi Ảnh, không hề bị kích động, một chút cũng không có ý định giải thích, Mạc Nhan vô cùng tức giận, bỏ lại anh quay người rời đi.
Lôi Ảnh thở dài, hãy tỉnh táo thêm một thời gian nữa, nếu anh còn có thể sống trở lại, nhất định sẽ đối xử thật tốt với Mạc Nhan, nếu mất mạng, thì như bây giờ cũng được, Mạc Nhan nhất định sẽ hận anh, chỉ mong đến lúc đó sẽ hoàn toàn quên anh, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Trong phòng bệnh, Cố Chiêu Ninh đã lấy lại được bình tĩnh, thấy Hoắc Thương Châu dẫn vào một cô gái xa lạ thấy hơi ngỡ ngàng, cô gái này xem ra vẫn còn rất trẻ, mặc một bộ đồng phục, cô nghĩ là y tá, vội vàng ngồi dậy, nghi ngờ nhìn: “Không phải vừa tiêm rồi sao? Không cần làm tiếp được không”.
Cô y tá bật cười, Cố Chiêu Ninh vẫn chưa phản ứng kịp, Hoắc Thanh Lăng đã vội đẩy Hoắc Thương Châu tới: “Anh… anh còn không giới thiệu đi, chị dâu nhìn thấy em sợ phát khiếp rồi.”
Chị dâu? Anh? Từ lúc nào thì Hoắc Thương Châu có em gái, Cố Chiêu Ninh nghĩ vừa rồi mình thực sự mất mặt quá, nhất thời đỏ ửng má.
“Ừ… Em cảm thấy người có khỏe hơn không?” Hoắc Thương Châu không vội giới thiệu, lúc này không cần giới thiệu thì cũng biết rồi, ngược lại ân cần dịu dàng quan tâm hỏi thăm Cố Chiêu Ninh.
“Vâng, không có gì, em rất khỏe.” Cô cũng mỉm cười.
Hoắc Thanh Lăng cảm thấy không khí này hơi kỳ cục, nhất thời không hiểu trong đầu muốn gì, vội vàng nói nhỏ mấy câu vào tai Cố Chiêu Ninh, ngay lập tức thấy Cố Chiêu Ninh bật cười.
Hoắc Thương Châu biết, con nhóc này lại nói linh tinh gì rồi.
“Được rồi, em còn phải đi làm việc, chị dâu nghỉ ngơi đi, rảnh em lại đến chỗ chị.” Hoắc Thanh Lăng vỗ tay một cái, cười với Cố Chiêu Ninh rồi quay ra làm mặt hề với Hoắc Thương Châu mới đi khỏi phòng bệnh, trả lại không gian cho hai người.
Hoắc Thương Châu từ từ đến bên giường Cố Chiêu Ninh ngồi xuống, nhìn cô rất lâu không nói gì.
“Không phải anh muốn biết em gái nói gì à?” Cố Chiêu Ninh phá vỡ không khí có phần lúng túng này, cô không muốn biểu hiện với anh là mình đang bị thương, mặc dù trong lòng rất đau.
Anh lắc đầu, kéo tay cô đặt lên môi, hôn một cái, ngước mắt nói với cô: “Tại sao không nói với anh.” Anh không quan tâm Hoắc Thanh Lăng nói gì, chỉ cần cô vui vẻ, kể cả cô ấy có kể xấu anh cũng không sao.
Nụ cười của Cố Chiêu Ninh trở nên cứng đờ, mất tự nhiên nhìn xuống, thấy tay anh băng bỏ: “Anh sao thế này? Tại sao lại làm thế với mình?” Vừa rồi anh ra ngoài tay vẫn bình thường, quay lại đã như thế này, không ai có thể làm tổn thương anh ngoài chính bản thân.
“Nói với anh… vì sao em không nói cho anh biết chúng ta có con. Tại sao lại nói dối anh? Em không tin anh ư? Hay là… Em không hề muốn có đứa bé này.” Anh nhìn Cố Chiêu Ninh khuôn mặt như không sao cả, lại nghi ngờ, nhưng ngay sau khi nói xong anh lại thấy hối hận, bởi vì Cố Chiêu Ninh khóc, anh lại làm cho cô khóc.
“Đừng khóc… đừng khóc, anh sai rồi, anh đáng ૮ɦếƭ… Anh không nên giận dữ với em.” Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh vào ***, cô vừa khóc tim anh đã như muốn tan nát, nếu có thể sớm phát hiện ra sự khác lạ của cô, cũng không khiến cô phải chịu sự đau khổ này, chỉ có điều anh không biết vì sao cô lại không nói với anh, thật ra anh cũng mong chờ họ có con, những điều này Cố Chiêu Ninh cũng biết chứ.
“Vì anh nói… Lúc này anh không muốn có con, là anh! Là anh nói chờ thêm thời gian, anh biết không? Ngay từ lúc biết mình mang thai, em đã rất vui vẻ, nhưng câu nói của anh đã làm em từ thiên đường rơi xuống địa ngục, em phải biết nói thế nào?” Cô vừa khóc vừa gào thét, vốn đã cảm thấy oan uổng, lúc này lại bị Hoắc Thương Châu quát mắng, cô càng cảm thấy uất ức hơn.
Cô nói một hồi khiến Hoắc Thương Châu hận không thể tát vào miệng mình, thì ra cô thực sự bị những lời nói của anh ảnh hưởng, chỉ vì một câu nói vô tâm mà chuyện thành ra thế này. Lòng vô cùng áy náy, anh lẩm bẩm: “Xin lỗi em… tại anh không tốt, xin lỗi em, xin lỗi em.”
Thiên Mộng Tuyết! Anh sẽ không bỏ qua cho cô, mọi thương cảm dành cho cô ta phút chốc hóa thành tro bụi, hơn nữa đây là sự tức giận của một người cha mất con.
Thiên Mộng Tuyết không biết mình đã chạy bao lâu, cuối cùng mệt mỏi dựa vào một bức tường trong một con hẻm nhỏ, cô phải tìm được một chỗ ở trước, sau đó muốn tính sổ rõ ràng với Hứa Cần Dương, hắn không phải muốn cô ૮ɦếƭ sao? Cô cũng muốn xem kẻ nào ૮ɦếƭ trước.
Bộ mặt căm hận trở nên dữ tợn, cô cười, nụ cười mang theo vô tận đau khổ thù hận,
Buổi chiều cùng ngày, cô chạy đến chỗ thuê nhà, tìm được một gian phòng nhỏ bí mật, chỉ có một phòng, chưa bao giờ trải qua sự khó khăn như thế này, cô có phần không thích ứng kịp, đặt đồ xuống, cô đi mua vài bộ quần áo cải trang, cả buổi chiều nhốt mình tron phòng tự hóa trang thử.
Bầu trời tối dần, vẫn là đêm đen như thế, nhưng sau ngày mai, sẽ là vực sâu tội ác tày trời…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc