Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 14

Tác giả: Cổ Nại

“Tại sao” Trương Dịch Dương cúi đầu, không còn hơi sức. Tại sao lại làm thế, nếu khó khăn có thể nói với anh, anh cũng từng nghĩ sẽ trả tiền hộ cô, nhưng chưa kịp nói ra, cô đã mang mình đi bán. Rốt cuộc là tại sao?
“Vì mẹ” Cố Chiêu Ninh rất rõ ràng nói, không có gì giấu diếm, sự thật là như thế, nhưng sao nhìn Trương Dịch Dương lại kỳ lạ như thế, anh như là đang tức giân, Cố Chiêu Ninh vội vàng bổ sung “Nhưng mà không sao…, chồng em đối với em rất tốt” Cố Chiêu Ninh cười nói.
Chồng… Cô ấy đã kết hôn? Hóa ra là như vậy, cũng may, nếu cô thực sự hạnh phúc thì anh có thể nói được gì. Trương Dịch Dương cứ nghĩ bán mình là…
“Đối tốt với em là được rồi, em đi đi” Trương Dịch Dương dừng suy nghĩ của mình lại, sau đó cười với Cố Chiêu Ninh.
‘Vâng, bái bai bác sĩ Trương” Cố Chiêu Ninh khoát tay, sau đó quay đi. Vừa xoay người, khuôn mặt tươi cười của cô trầm xuống. Cô biết tấm lòng của Trương Dịch Dương, nhưng không thể tiếp nhận, cô vẫn coi anh như anh trai, cô giả vờ không biết vì không muốn mất đi tình bạn giữa hai người.
Trương Dịch Dương nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, màu nâu ấy tràn ngập trong mắt anh. Cuối cùng, tình yêu của anh không thể nào được Cố Chiêu Ninh chấp nhận, chưa kịp sinh ra đã bị P0'p ૮ɦếƭ.
…………Tuyến phân cách……………..
“Mẹ” Cố Chiêu Ninh đẩy cửa thò đầu vào thấy mẹ đang ngồi nói chuyện phiếm với người hộ lý trên giường. Cô ranh mãnh đóng cửa đi vào.
Hộ lý nhìn Cố Chiêu Ninh cười rồi nhận bình giữ nhiệt trên tay cô đặt lên tủ.
Cố Chiêu Ninh ngồi bên giường mẹ, cười khúc khích “Mẹ thế nào, chuẩn bị xong chưa?”
“Cái gì chuẩn bị xong chưa, con nhóc này nói gì thế?” Trang Duy bị câu nói điên cuồng của con gái làm sửng sốt.
“Mẹ, con nói cho mẹ một tin tốt, ngày kia mẹ sẽ làm phẫu thuật” Cố Chiêu Ninh cười ranh mãnh, sau đó nắm tay mẹ đặt lên khóe miệng, phẫu thuật xong, nếu mẹ có thể mạnh khỏe ở bên cạnh mình, cô muốn tâm sự một chuyện với mẹ.
“Vậy sao?”
“Vâng, còn vừa nghe bác sĩ Trương nói thế” Cố Chiêu Ninh gật đầu mạnh.
“Trông con vui chưa kìa, còn chưa biết có thành công hay không” Trang Duy Y buông tay Cố Chiêu Ninh, xoa xoa đầu con gái.
“Phì phì phì! Không cho mẹ nói xui xẻo như vậy. Mẹ nhất định sẽ rất tốt” Cố Chiêu Ninh đột nhiên giận tái mặt, nghiêm túc nhìn mẹ.
Trang Duy cười to “Được… lời nói của con gái bảo bối là đúng nhất, mẹ nhất định sẽ thạt tốt, sau này còn chờ con mang bầu cháu ngoại” Trang Duy Y vẫn cho rằng Cố Chiêu Ninh đã tìm được bến đỗ cuộc đời, chàng con rể bà đã gặp một lần xem ra rất xứng đôi với con gái.
“Mẹ!...” Cố Chiêu Ninh xấu hổ cau mày nhìn mẹ, mẹ tự nhiên lại nói thế.
“Làm sao? Đây là chuyện bình thường. Con rể không tệ, mẹ tin tưởng nó sẽ đối tốt với con” Trang Duy Y cười với Cố Chiêu Ninh, nó còn biết ngượng ngùng, xem ra từ lúc kết hôn cũng trưởng thành lên nhiều.
Không tệ? Đầu Cố Chiêu Ninh muốn vỡ! Trước khi cưới, cô chưa hề gặp qua Hoắc Thương Châu, vì muốn cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng, cho nên kéo Lôi Ảnh đến diễn vai anh chồng Hoắc Thương Châu. Kiểu này về sau nhìn thấy Hoắc Thương Châu thật, mẹ sẽ nghĩ thế nào?
Cố Chiêu Ninh cười lạnh “Đúng rồi, mẹ… hai ngày tới con sẽ ở lại bệnh viện với mẹ”. Mặc dù cô vẫn rất tin mẹ sẽ bình yên trở về, nhưng dù sao cũng có nguy hiểm, cô muốn ở cùng mẹ, chỉ sợ có thể sẽ không được nói chuyện cùng mẹ nữa.
“Con nhỏ ngốc này” ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng, Trang Duy Y thương tâm rơi lệ, bà làm sao không biết cô đang nghĩ gì, bản thân bà cũng sợ, cũng lo lắng, sợ không thể tiếp tục được cười nói với con gái.
“Mẹ…” Cố Chiêu Ninh cố nén không cho nước mắt chảy ra, ôm lấy mẹ, thật chặt…
Điện thoại đúng lúc này vang lên, Cố Chiêu Ninh sụt sịt ngồi dậy, móc điện thoại ra, là Lôi Ảnh… Cô đứng dậy nói với mẹ “Mẹ, con đi nghe điện thoại”, nói xong cô đi ra ngoài “Anh Lôi Ảnh à, có chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân, cô bây giờ đang ở bệnh viện à?” Lôi Ảnh gọi điện thoại trong phòng Hoắc Thương Châu, là Hoắc Thương Châu bảo anh gọi. Anh thực sự là không biết làm gì với thiếu gia, rõ ràng trong lòng đã thỏa hiệp, nhưng lại không chịu làm theo, muốn hẹn vợ ăn cơm còn bắt anh gọi điện, làm cho anh gọi điện cũng không tự nhiên.
“Vâng, sao vậy? Cố Chiêu Ninh trả lời.
“À, … lúc nào thì về, tôi đón cô”. Lôi Ảnh không biết nên nói gì, thiếu gia dặn không được nói với Cố Chiêu Ninh đấy là ý của anh. Đây là quả làm khó Lôi Ảnh, bởi vì anh căn bản không quen hẹn hò với phụ nữ.
“Không cần đâu, ngày kia mẹ tôi làm phẫu thuật, cho nên 2 ngày tới tôi sẽ ở lại trong viện. Đúng rồi, Lôi Ảnh, lúc đó anh qua đây một chút được không, dù sao trước khi cưới tôi bảo với mẹ anh là chồng tôi, bà muốn gặp lại anh” Cố Chiêu Ninh có chút khó xử với Cố Chiêu Ninh.
Anh là chồng tôi, những lời Cố Chiêu Ninh vừa nói ra làm cho Lôi Ảnh ngơ ngẩn “Vâng, thiếu phu nhân”
“Vậy tôi cúp máy nhé” nói xong, cô cúp điện thoại đi vào phòng bệnh.
“Thiếu gia” Lôi Ảnh cúp điện thoại xong chậm rãi xoay người thấy Hoắc Thương Châu đang thất thần, ngây mặt, đôi mắt đầy mong chờ. Anh cố gắng nói một tiếng thiếu gia, cố gắng che dấu sự rung động của nội tâm mình.
“Nói gì?” Hoắc Thương Châu mặc dù rất tò mò đợi, nhưng vẫn nói ra không có tí nhiệt độ.
“Thiếu phu nhân nói mẹ cô ấy ngày kia làm phẫu thuật, hai ngày tới không về nhà” Lôi Ảnh cúi đầu nói, thiếu gia còn không biết anh đã đóng vai cậu ấy đi gặp mẹ Cố Chiêu Ninh, không biết phải nói ra thế nào.
“Ừ, tôi cũng nên đến thăm, vẫn còn chưa gặp mặt” Hoắc Thương Châu xoay người nhìn ra cửa sổ, lời nói ý vị sâu xa.
Những lời này làm Lôi Ảnh kinh sợ, anh ta vừa nói muốn gì? Vậy… mẹ Cố bên kia biết làm thế nào?
“Sao không nói gì, anh thấy tôi làm thế là sai à?” Anh hỏi Lôi Ảnh đang đứng đằng sau.
“Không… thật ra thì… Thiếu gia… anh ra mặt” Lôi Ảnh quyết định nói rõ với Hoắc Thương Châu, ngộ nhỡ thiếu gia đến đó thật, chuyện lại trở nên phức tạp.
“Sao?” Hoắc Thương Châu không hiểu ý của Lôi Ảnh, xoay người lại nhìn anh nhẹ nhàng hỏi“Có ý gì”
Lôi Ảnh mấp máy môi, nhìn Hoắc Thương Châu “Thật ra trước đám cưới của anh và thiếu phu nhân, bà nội để tôi thay anh ra mắt mẹ cô ấy” Lôi Ảnh vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Hoắc Thương Châu, anh cũng không tưởng tượng được thiếu gia lại bình tĩnh như vậy, anh ta nhìn mình với ánh mắt hơn cả lạnh lùng.
“Hả? Sao giờ anh mới nói cho tôi biết?” Không biết làm sao, đang nghĩ đến bộ dạng Lôi Ảnh và Cố Chiêu Ninh cùng đi gặp mẹ Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu đố kỵ không dám nói.
“Dạ! Lôi Ản biết sai rồi. Nhưng, thiếu gia, anh không thể đi được.” Lôi Ảnh phản đối, đôi mắt u buồn nhìn Hoắc Thương Châu.
“Anh thay thế tôi?” Con ngươi Hoắc Thương Châu phát ra ánh lạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Lôi Ảnh chằm chằm.
“Lôi Ảnh không dám, nhưng thiếu gia… Thiếu phu nhân vừa nói, mẹ Cố muốn gặp lại tôi, à không, anh” Lôi Ảnh không biết nên giải thích thế nào, hình như càng nói càng loạn, Cố Chiêu Ninh vừa mới nói mẹ cô muốn gặp lại anh trên danh nghĩa Hoắc Thương Châu, thật ra tóm lại là thiếu gia hay là Lôi Ảnh.
“Lôi Ảnh” Hoắc Thương Châu trầm giọng nghiêm nghị kêu tên anh.
“..” Lôi Ảnh không nói gì.
Hoắc Thương Châu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau thốt lên một câu “Được, nếu cô ấy nói anh đi, vậy anh đi đi”. Anh một lần nữa thỏa hiệp, dù sao cuộc phẫu thuật này cũng không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ lại làm mẹ cô kích động trước khi lên bàn mổ, Cố Chiêu Ninh sẽ hận anh đến ૮ɦếƭ.
“Dạ” Lôi Ảnh thấy thiếu gia thỏa hiệp, thở phào nhẹ nhõm, Hoắc thiếu gia đã thay đổi, không còn là một kẻ máu lạnh vô tình nữa.
Cuối cùng cũng tới ngày phẫu thuật, Cố Chiêu Ninh chờ ở cổng bệnh viện thật sớm, Lôi Ảnh gọi điện nói anh đang trên đường đến.
Cố Chiêu Ninh sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đứng ở cổng viện đi qua đi lại.
Trong chốc lát, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cổng bệnh viện, Cố Chiêu Ninh vội vàng đi tới, vốn chỉ nghĩ là Lôi Ảnh không ngời người bước xuống đầu tiên lại là Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh ૮ɦếƭ chân tại chỗ, không biêt làm sao.
“Anh… sao lại tới đây?” Cố Chiêu Ninh kinh ngạc hỏi một câu rất ngu ngốc, sau đó thấy Lôi Ảnh từ ghế phụ đi xuống, cửa sau lưng Hoắc Thương Châu mở vẫn còn một người. “Bà nội”. Đã 3 ngày nay Cố Chiêu Ninh không gặp bà nội, mấy ngày ở trong viện bà đều sai người mang quần áo đến cho cô tắm rửa, cô không nghĩ hôm nay bà nội Hoắc cũng tới.
“Con nhỏ này” Bà nội Hoắc ôm ấp Cố Chiêu Ninh, nở một nụ cười hiền hậu.
“Tất cả chuẩn bị xong chưa?” Bà nội Hoắc buông Chiêu Ninh ra sửa lại mái tóc bị gió thổi rối bời của cô, nhẹ nhàng cười hỏi. Hôm nay là ngày quan trọng nhất đối với người sinh ra cô, cũng là việc đại sự của Hoắc gia. Hoắc Thương Châu không còn cha mẹ, cho nên bà nhât định phải tới.
“Vâng, chuẩn bị xong rồi ạ, bác sĩ nói đợt lát nữa thận Genichi đến sẽ lập tức mổ” Cố Chiêu Ninh miễn cưỡng cười cười, cô rất lo lắng, cũng rất cuống quýt. Cô cười cười với Lôi Ảnh đang đứng gần đó, dù sao anh cũng giúp đỡ cô không ít; nhìn lại một chút Hoắc Thương Châu đứng bên phải rồi quay đi.
“Được rồi, chúng ta vào thôi” Hoắc Thương Châu hắng giọng một cái, anh không chịu được vẻ lạnh lùng cuả Cố Chiêu Ninh, sầm mặt đi vào đầu tiên.
Cố Chiêu Ninh đột nhiên phản ứng, không phải chứ, anh ta đi vào chẳng phải là lộ hết sao. “Ui, Hoắc Thương Châu, anh chờ một chút” Cố Chiêu Ninh buông bà nội, vội vàng đuổi theo Hoắc Thương Châu “Anh không thể vào được” Cô chắn trước mặt, nghiêm túc nhìn anh.
“Yên tâm, Lôi Ảnh đã nói cho ta biết rồi” Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh ra, anh biết cô lo lắng gì, cái gì quan trọng cái gì không anh còn phân biệt được, đây không phải lúc tranh xem ai mới đúng là Hoắc Thương Châu. Anh thản nhiên nhìn Cố Chiêu Ninh rồi thẳng hướng vào bệnh viện.
Cố Chiêu Ninh sững sờ tại chỗ nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu, anh ta cũng biết rồi, thì ra anh ta thực sự không quan tâm đến mình, mình tự ôm một tia ảo tưởng để giờ tan vỡ. Anh lại có thể hào phóng tặng thân phận của mình cho Lôi Ảnh, còn nói ra như một sự hiển nhiên, không một chút ý tứ, Cố Chiêu Ninh đã hi vọng biết bao anh sẽ giận dữ mắng mỏ cô một phen, nhưng anh không hề, tất cả đều chẳng qua là cô tự mình đa tình mà thôi. Cô chau mày, mím môi, mất mát nhìn bóng lưng anh.
Bà nội Hoắc thở dài, vỗ vỗ vai Cố Chiêu Ninh, Chiêu Ninh quay đầu lại cười cười rồi dìu bà nội đi vào.
Đến cửa phòng bệnh, Hoắc Thương Châu rất tự giác đứng phía sau cùng, Lôi Ảnh đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh, tay xách theo giỏ hoa, bà nội Hoắc đứng trước hai người, cùng đi vào phòng bệnh.
“Bà thông gia” Bà nội Hoắc vừa vào cửa tươi cười nhẹ nhàng chào hỏi Trang Duy Y đang ngồi trên giường bệnh chờ phẫu thuật.
“Thân gia bà nội, bà tới rồi ạ?” Trang Duy Y lần đầu gặp bà nội Hoắc, bà vội vã xê dịch khỏi vị trí, mỉm cười có chút tiều tụy.
“Mẹ…” Lôi Ảnh không được tự nhiên gọi một tiếng “Thật xin lỗi, vì không có thời gian đến thăm mẹ thường xuyên” Đem giỏ hoa cầm trong tay để xuống, Lôi Ảnh lại đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh, người ngoài nhìn sẽ thấy hai người rất xứng đôi.
“Không sao, con còn bận công việc, có Ninh Ninh chăm mẹ cũng vậy mà” Trang Duy Y là người khéo hiểu lòng người, với bà, chỉ cần Hoắc Thương ChâuCố Chiêu Ninh là đủ rồi.
“Bà thông gia, bà dạy con gái thật tốt” Bà nội Hoắc Thương Châu vô cùng yêu quý Chiêu Ninh, con nhóc này bình thường ruột để ngoài da, một chút dã tâm cũng không có, lại nấu ăn ngon, ngày nào cũng khiến bà vui vẻ, kể từ ngày Cố Chiêu Ninh về nhà, bà không còn thấy nhàm chán nữa.
Trang Duy Y thấy người của Hoắc gia thích Cố Chiêu Ninh như vậy, mọi lo lắng trước đó đều tan biến, bây giờ nếu bà không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật cũng có thể an tâm, bà thản nhiên cười “Phiền bà còn phải chăm sóc con bé nhiều, đứa nhỏ này tuy tốt, nhưng lại không hay để tâm, con sợ…”
“Mẹ! Không cho mẹ nói lung tung” Cố Chiêu Ninh cau mày cắt đứt lời nói của Trang Duy Y, cô biết mẹ lại định nói ngộ nhỡ gì đó, lúc này sao có thể nói những điều chẳng lành.
“Đúng vậy, đúng vậy a, bà cứ an tâm đi vào, bình an ra ngoài, chúng ta đều sẽ chờ” Bà nội Hoắc ngồi ở ghế đẩu trên đầu giường, kéo tay Trang Duy Y vỗ vỗ nhẹ, Trang Duy Y là một người phụ nữ hiểu chuyện, lại hiền hòa, được bà nội Hoắc an ủi như vậy, cả đời bà xem ra thế là mãn nguyện rồi.
“Được được, không nói, con nhất định sẽ bình yên trở ra” Trang Duy Y nhìn những người thân trước mắt, đã lâu không cảm nhận được sự ấm áp của người thân như vậy, cảm thấy bà nội Hoắc như mẹ của mình, bà rất thích. Không muốn để cho mọi người lo lắng, bà chỉ biết để mọi chuyện ở trong lòng, có phúc hay gặp họa thì hôm nay cũng phải làm phẫu thuật.
“Con đánh gián không ૮ɦếƭ! Mẹ là Đường Tăng bệnh không ૮ɦếƭ” Cố Chiêu Ninh vẻ mặt nghiêm túc nói ra câu đó, khiến Lôi Ảnh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, bà nội Hoắc và Trang Duy Y cũng theo đó cười ầm lên.
“Con nhỏ này… Lúc nào mới có thể lớn đây” Trang Duy Y không còn hơi sức cười, bà thực sự hết cách, cách liên tưởng này quả thật là… không nói nổi.
Cố Chiêu Ninh thấy mọi người đều cười, cô cũng cười theo…
Ngoài cửa, Hoắc Thương Châu nhìn qua kính cửa sổ, thấy mọi người bên trong nói cười rôm rả lông mày nhíu lại: Hoắc Thương Châu! Ngươi sao? Không phải đã nói, trừ Thiên Mộng Tuyết, ngươi sẽ không động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, chẳng lẽ nhanh như vậy đã nuốt lời rồi sao? Hoắc Thương Châu tựa vào tường, ngước đầu, nhắm hai mắt lại.
Thiên Mộng Tuyết, là người phụ nữ anh yêu nhất, kể từ khi nàng ra đi, anh dường như thay đổi hẳn, đem lòng mình đóng băng lại, cũng qua lại với nhiều phụ nữ, chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, xuống khỏi giường coi như hết liên lạc.
Nhưng Cố Chiêu Ninh này lại làm rối loạn cuộc sống của anh, anh có cảm giác lòng mình lại trở nên ấm áp…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc