Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 07

Tác giả: Cổ Nại

Dọc đường đi, Hoắc Thương Châu bị Cố Chiêu Ninh không ngừng làm phiền, cô như rắn nước cứ dính vào người anh, hại anh mấy lần suýt đâm xe.
Hoắc Thương Châu mang Cố Chiêu Ninh đến Ngọc Sáng, đây là sản nghiệp của Hoắc Thị, nơi này có phòng riêng của anh, Hoắc Thương Châu bế Cố Chiêu Ninh đến đây thu hút không ít ánh mắt, tất cả mọi người rối rít bàn luận.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, phòng riêng cao cấp nhất, Hoắc Thương Châu vất vả móc thẻ mở cửa phòng. Vào trong phòng, anh đặt Cố Chiêu Ninh trên giường lớn, vốn định đi tắm rửa, nhưng không ngờ Cố Chiêu Ninh gắt gao ôm cổ anh không chịu buông tay.
“Em khó chịu khó, khó chịu quá” Cố Chiêu Ninh thần trí mơ màng lẩm bẩm, tác dụng của thuốc đã đạt đến cực điểm, có thể nhịn đến lúc này đã không hề dễ dàng.
“Ngoan nào, anh đi tắm đã” Hoắc Thương Châu vuốt vuốt mấy sợ tóc lòa xòa của Cố Chiêu Ninh, thay cô xoa cái trán ướt mồ hôi, dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói với cô.
“Không cần… cứu em” Cố Chiêu Ninh bị loại cảm giác lạ lẫm này ђàภђ ђạ không chịu được, cô chỉ biết hiện tại cô khát khao nhìn người đàn ông trước mặt, thân thể như bị đào rỗng, hô hấp không ngừng dồn dập.
Cố Chiêu Ninh không ngừng giãy dụa khiến cơ thể Hoắc Thương Châu cũng phát sinh biến hóa, anh không thể không thừa nhận, Cố Chiêu Ninh lúc này vô cùng cuốn hút, cổ áo mở rộng, vì hô hấp dồn dập mà *** phập phồng, mồ hôi trên người dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mê người, thân thể trẻ trung không ngừng mời gọi, anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với Cố Chiêu Ninh như vậy, cổ họng anh không khỏi giật giật.
“Em khẳng định chứ?” Hoắc Thương Châu vừa vuốt ve cái trán Cố Chiêu Ninh, vừa cực kỳ dịu dàng thì thầm bên tai cô.
“Ừ…” Cô căn bản không hiểu Hoắc Thương Châu có ý gì, theo bản năng ừ một tiếng.
“Mở mắt ra, nhìn rõ anh là ai” Hoắc Thương Châu khẽ nhấc đầu lên, giọng cũng trở nên khàn khàn, phần nhạy cảm đã bắt đầu phản ứng, anh muốn cô, nhưng anh phải cho Cố Chiêu Ninh biết anh là ai.
Cố Chiêu Ninh từ từ mở mắt ra, đôi mắt có hàng mi cánh bướm vụt sáng, yếu ớt nhìn người đàn ông trước mặt “Hoắc … Hoắc …”
Cô khổ sở tưởng chừng sắp khóc, mắt ngấn nước, không phải do ý thức rõ ràng mà là trong vô thức cô gọi ra họ của anh. Nói được một nửa, cô gắt gao cắn môi ưỡn người, thật sự là chịu không nổi, cô cảm thấy mình cũng sắp muốn ૮ɦếƭ.
“Gọi anh là Thương Châu” Hoắc Thương Châu đang nghe Cố Chiêu Ninh gào không thành câu, khóe miệng nở ra một nụ cười mê người, anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vừa cởi ra hai cúc Hoắc Thương Châu đột nhiên ngừng lại, anh đem đôi bàn tay vừa vòng quanh cổ anh của Cố Chiêu Ninh đặt ở *** mình “Cởi giúp anh”
Cố Chiêu Ninh nghe xong lời nói của Hoắc Thương Châu, tay cô run run bắt đầu cởi, một cúc hai cúc, cô dùng tốc độ cực nhanh *** Hoắc Thương Châu ra, mặc dù cô không biết vì sao muốn cởi cúc, mặc dù không khí này có chút ngại ngùng, nhưng từ trong tiềm thức cô tự nói với mình cần Hoắc Thương Châu. Cho nên, tất cả thẹn thùng hay bị làm khó cô đều không bận tâm.
Hoắc Thương Châu nhanh chóng *** Cố Chiêu Ninh, nhìn thân thể trắng nõn không tì vết của cô, anh mỉm cười, anh cũng từng qua đêm với vô số phụ nữ, nhưng anh có cảm giác mình chưa từng thưởng thức qua một thân thể nào như thế này.
Hoắc Thương Châu cởi nốt trở ngại cuối cùng trên cơ thể mình rồi ôm Cố Chiêu Ninh vào *** “Em thật không hối hận chứ?” Mặc dù biết rõ còn hỏi, nhưng Hoắc Thương Châu vẫn muốn có đáp án từ miệng Cố Chiêu Ninh.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Ừm…” Lúc mọi trói buộc trên cơ thể bị tuột đi, Cố Chiêu Ninh cảm thấy lành lạnh, một cảm giác thoải mái, chưa hết cô chau mày lại thở dốc vì kinh ngạc, sau đó khẽ nói một tiếng.
Cố Chiêu Ninh khẽ cắn môi, đây là hành động khiêu chiến đàn ông mạnh mẽ nhất, cô căn bản không biết chính mình chọc giận anh.
Hoắc Thương Châu vốn muốn từ từ đi, nhưng lại bị Cố Chiêu Ninh ngu ngốc châm lửa như vậy khiến anh như bị hạ độc hoàn toàn vô phương cứu chữa, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hơi ngẩn ra, tiếp theo hung hăng phủ lên miệng Cố Chiêu Ninh, Cố Chiêu Ninh cực kỳ trúc trắc, điều này làm cho Hoắc Thương Châu cảm thấy cô còn là một trinh nữ.
Hoắc Thương Châu tay không ngừng hoạt động trên thân thể Cố Chiêu Ninh, hai người dán chặt lấy nhau, cho đến khi anh cảm thấy cô đã hoàn toàn được chuẩn bị kỹ mới dùng một sức.
“Á…” Cố Chiêu Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, một tiếng hét chói tai, một cơn đau chạy thẳng vào đáy lòng, cô biết đã hoàn toàn mất đi chính mình, nước mắt mang theo chút không cam tâm, nước mắt trong chốc lát rơi xuống.
Trong nháy mắt, Hoắc Thương Châu cảm thấy mình đâm rách thứ gì, đột nhiên ngừng, nhìn bộ dạng cô nước mắt nhạt nhòa, Hoắc Thương Châu có chút hối hận, thì ra… cô thật sự cái gì cũng không hiểu, cô vẫn là một cô gái trinh. Hoắc Thương Châu có chút hối hận vì vừa rồi đã hoài nghi cô 19 tuổi chắc cũng từng qua lại với bạn trai, nhưng sao cô lại trong sáng như vậ, Hoắc Thương Châu đưa tay lau nước mắt cô.
“Đừng! Xin anh” một tia tự ái, kiêu ngạo cuối cùng, Cố Chiêu Ninh quay mặt sang không để Hoắc Thương Châu ***ng chạm, cô thật nhơ nhuốc, trong tình huống này đã mất đi thứ mình trân quý nhất.
Hoắc Thương Châu thấy Cố Chiêu Ninh tránh né có chút đau lòng cùng phiền muộn, đau lòng vì nước mắt của cô, nhưng lại buồn vì cô đối với anh còn mâu thuẫn. “Em hối hận?” Hoắc Thương Châu nhẫn nhịn, anh không muốn khiến Cố Chiêu Ninh khổ thêm nữa, anh sẽ không tiếp tục, anh thà để mình chịu khổ còn hơn làm tổn thương cô.
Hoắc Thương Châu không biết mình trở nên thương hoa tiếc ngọc như thế từ khi nào, trước kia anh căn bản sẽ không băn khoăn những thứ này, cũng không vì bất kỳ một người phụ nữ nào cảm thấy đau lòng, trừ một người… mà Cố Chiêu Ninh là thứ hai..
Cố Chiêu Ninh không lắc đầu cũng không gật đầu, không nói lời nào cũng không phủ nhận, điều này nói lên cái gì? Là hối hận thật sao? Hoắc Thương Châu chuẩn bị rời khỏi thân thể cô, anh không đến mức đi *** một cô gái nông nổi.
Đang lúc anh chuẩn bị rời khỏi cô, đột nhiên, đôi bàn tay run rẩy chộp lấy hai cánh tay anh. “Không…”. Anh sắp rời ra khiến Cố Chiêu Ninh bất an, cô không cố giữ được mặt mũi của mình rồi, cô chỉ biết nếu tiếp tục như thế cô thật ૮ɦếƭ mất.
Hoắc Thương Châu khẽ mỉm cười, anh lại lần nữa cúi đầu, thì thầm vào tai Cố Chiêu Ninh “Còn đau không? Có thể bắt đầu chưa?” thật dịu dàng, dịu dàng đến chính bản thân anh cũng không tin được.
Cố Chiêu Ninh cắn cắn đôi môi, vẫn đau một chút, nhưng cảm giác thoải mái nhiều hơn, tuy Hoắc Thương Châu không động đậy, nhưng lúc anh vừa muốn rời cô trong nháy mắt cô cảm thấy không thể ngừng được, Cố Chiêu Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, Hoắc Thương Châu cũng không gấp gáp, anh bắt đầu từ từ từ từ, cho đến khi vẻ mặt khổ sở của Cố Chiêu Ninh hoàn toàn biến mất, Hoắc Thương Châu bắt đầu một vòng tấn công mới…
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trêu ngươi, vô số sao đêm nay đặc biệt lấp lánh…
Reng reng reng… Một hồi chuông dồn dập khiến Cố Chiêu Ninh tỉnh giấc, cô khó nhọc mở mí mắt nặng trĩu, lại phát hiện tiếng chuông đã kết thúc, cô cảm thấy giường có tiếng động, đột nhiên cảm thấy có gì đó! Đêm hôm qua… đêm hôm qua…! Từng đoạn ngắn hiện lên trong đầu, cô biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên không nhớ ra là xảy ra với ai.
Buồn khổ, xấu hổ nhất thời ập vào lòng, Cố Chiêu Ninh cắn cắn môi, cô cũng không nhúc nhích sợ người bên cạnh phát hiện cô đã tỉnh, bây giờ nên làm gì? Xong rồi, cô đã thất thân, sao cô cảm thấy như mình vừa làm việc gì sai trái? Rõ ràng người đàn ông kia được lợi, sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng?
“Em tỉnh rồi à? Sao không nói gì? Quấn chặt như vậy không thấy mệt à?”
Đang lúc cô chuẩn bị tìm người đàn ông kia để nói chuyện, đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc… Là Hoắc Thương Châu! Cái tên đao phủ này! Lại dám sàm sỡ cô? Cố Chiêu Ninh nhất thời nổi giận, nhưng lại ngại vì mình còn chưa mặc gì, cô bực mình xoay người nguyền rủa một tiếng “Khốn kiếp”
“Khốn kiếp? Em biết rõ lại cố ý giả vờ hồ đồ đấy à?” Hoắc Thương Châu cười cười, mang theo một chút đùa giỡn nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, điện thoại của anh vừa kêu lên, sợ làm phiền đến Cố Chiêu Ninh cho nên anh liền tắt đi, hiện tại chuyện gì cũng không thể quấy rầy anh. Vừa quay người liền thấy Cố Chiêu Ninh đang ôm chặt lấy người, anh liền biết cô đã tỉnh. Nhưng không nghĩ cô nửa ngày không thèm nói một câu, vì vậy anh đành mở miệng trước, không ngờ cô lại mắng anh. Đêm qua là cô cầu xin anh, thế mà giờ lại cắn ngược lại một cái.
“Biết rõ cái đầu anh á! Tôi không muốn sống!” Cố Chiêu Ninh nghĩ tới đoạn quan trọng nhất, Hoắc Thương Châu thì thầm bên tai hỏi cô xác định không hối hận, cô hình như trả lời… ừ??? Cố Chiêu Ninh nhất thời cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, liền tranh thủ kéo chăn qua đỉnh đầu, chôn cả người trong đó.
Hoắc Thương Châu bị Cố Chiêu Ninh hoàn toàn chọc cười, anh phát hiện, thực ra thì Cố Chiêu Ninh cũng không hoàn toàn hỏng bét, trừ tính tình nóng nảy, nói chuyện lớn tiếng. Thật ra tì… cũng tốt vô cùng, nhất là… Tối hôm qua, tuy nói Cố Chiêu Ninh dụ dỗ anh, nhưng từ lúc bắt đầu, anh phát hiện ra mình rất có hứng thú với cơ thể cô, lần đầu tiên là cô yêu cầu, khi tác dụng thuốc trên người Cố Chiêu Ninh đã giảm, Hoắc Thương Châu lại muốn ngừng mà không được, đến khi trời gần sáng, anh mới bỏ qua cho Cố Chiêu Ninh đã sớm mệt mỏi nằm sấp xuống.
“Hả? Anh không hiểu?” Hoắc Thương Châu hăng hái hỏi ngược lại.
“Tất cả đều không hiểu!!” Cố Chiêu Ninh ở trong chăn kêu to, chân vẫn không ngừng giãy đạp trong chăn.
Hoắc Thương Châu cùng đắp một cái chăn với cô, Cố Chiêu Ninh động đậy như vậy không khỏi ***ng chạm *** anh, cơ thể lại đột nhiên phản ứng ‘Vậy… anh liền để cho em hiểu” Hoắc Thương Châu kéo chăn qua đầu mình, mạnh mẽ kéo Cố Chiêu Ninh vào lòng, cơ thể Cố Chiêu Ninh cũng làm phản, lúc này bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Cố Chiêu Ninh nhìn chằm chằm Hoắc Thương Châu nửa ngày, anh thật đẹp trai, như thể lần đầu tiên nhìn rõ ràng gương mặt này. Khi Hoắc Thương Châu khẽ mỉm cười, Cố Chiêu Ninh mới phát hiện tư thế của hai người lúng túng đến cỡ nào. Cô vội vã che mặt mình, vì một đôi tay không che được hai bộ phận quan trọng, dứt khoát che mặt đứng lên.
“Nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn xấu hổ à? Người em anh chưa xem qua chắc?”
“A…!!! Im ngay!” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu lại có thể nói ra những lời đó vội vã kêu to, cô thật không có mặt mũi nào nhìn anh! Cô nhớ tối qua có uống R*ợ*u của lão già đó, say R*ợ*u liền không thoải mái, chẳng lẽ… Đây chính là bị bỏ thuốc như trong tiểu thuyết? Nhưng là, cô rõ ràng nhớ cô với Nhan Nhan ở chỗ của chủ quán cơ mà, Hoắc Thương Châu xuất hiện lúc nào, xong đời! Thất thân còn chưa tính, bây giờ còn làm trò cười cho anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc