Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 02

Tác giả: Cổ Nại

Chiêu Ninh đang tươi cười đột nhiên xịu mặt, dường như không muốn thấy mặt người đang vào liền úp mặt xuống bàn.
Bà nội Hoắc nhìn bộ dạng khó giải thích của Chiêu Ninh rồi nhìn sang thằng cháu nội đến đêm tân hôn cũng không thèm ở nhà bỗng nhiên cụt hứng buông chén đũa khoanh tay trước иgự¢, hai con mắt vui vẻ vừa rồi chuyển thành nghiêm trang.
Vú Vương nhìn tiểu thiếu gia đi tới cũng không dám nói nhiều, chỉ chào hỏi Hoắc Thương Châu một tiếng “Thiếu gia, cậu về rồi”, nói xong bà vội bưng bát đũa vào nhà bếp.
Hoắc Thương Châu liếc mắt nhìn Chiêu Ninh nằm trên bàn quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý. Ngược lại đi đến bên cạnh bà nội Hoắc: “Bà nội, bà ăn sáng xong chưa?” Hoắc Thương Châu ôm lấy bà nội Hoắc, anh biết bà nội đang tức giận, bác sĩ nói nhất định không được để bà kích động.
“Ăn rồi” Bà nội Hoắc không nhìn thằng cháu, tức giận nói
Hoắc Thương Châu hắng giọng một cái, thấy Chiêu Ninh còn nằm đây chưa chịu đi, định ngủ hay sao? Anh định nhắc nhở Chiêu Ninh biết ý một chút, nhưng Chiêu Ninh vẫn cứ kiên trì.
“Con tối hôm qua đi đâu?” Bà nội Hoắc mở miệng hỏi, nói gì thì nói đêm tân hôn cũng không thể đi ra ngoài, ngộ nhỡ gặp mấy tay săn ảnh có phải hôm nay đầy mặt báo ra không.
“Trong bang có chút việc, cho nên…” Hoắc Thương Châu ấp a ấp úng.
Bà nội Hoắc bị chọc cười, thằng cháu bà bình thường máu lạnh vô tình, nhưng thật ra chỉ bà mới biết thực ra nó như đứa trẻ to xác, nội tâm luôn thiếu cảm giác an toàn. Vừa nghe câu nói này của Hoắc Thương Châu, bà nội Hoắc biết ngay là đang nói láo. Trên thương trường, cậu đấu đá không gì không làm được, nhưng trước mặt bà nội, chỉ cần nói dối là ấp a ấp úng.
“Bà nội, con lên tầng nghỉ chút!” Chiêu Ninh thật sự không ở thêm được nữa, cô cảm thấy nếu tiếp tục cái tư thế này, cái cổ sẽ gãy mất. Bất đắc dĩ, cô vội vã đứng lên, chào bà nội Hoắc rồi chạy như bay lên tầng. Nhanh như chim yến vèo một cái chạy hết mười mấy bậc thang. Lôi Ảnh đang nói chuyện với thuộc hạ trong phòng khách, thấy bóng dáng nhanh nhẹn kia không khỏi cười thầm.
Lúc này, Hoắc Thương Châu có cảm giác mình bị bỏ qua, anh là ôn dịch chắc? Có cần thiết phải nhanh chóng né chánh như thế? Thậm chí không thèm nhìn một cái, cái cô dâu can đảm trong hôn lễ hôm qua đi đâu mất rồi?
“Bà nội, con về thăm bà một chút, giờ con phải ra sân bay đi Hàn Quốc, bà nội Hoắc nhớ ăn uống đúng giờ, 1 tuần sau cháu về”
Bà nội Hoắc biết Hoắc Thương Châu rất bận, lần này bà không đùa bỡn với tính khí của thằng cháu nội, định nói nhưng lại thôi, nhìn Hoắc Thương Châu, phút cuối mới mở miệng “Được, 1 tuần sau trở lại, lập tức về nhà cho bà nội Hoắc”
Hoắc Thương Châu thấy bà nội Hoắc nội cười, anh cũng cười, chỉ có trước mặt bà nội, anh mới biết cười, không đúng, còn có một cô gái nữa… Một người anh hết lòng bảo vệ… chỉ tiếc…
“Chủ tịch!”
Lôi Ảnh cắt đứt suy nghĩ của Hoắc Thương Châu, anh thơm 1 cái lên má bà nội Hoắc nội rồi rời phòng khách.
“Đi thôi”
Anh nói với Lôi Ảnh rồi bước ra khỏi nhà, anh và Lôi Ảnh rất ăn ý, đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biết đối phương muốn gì. Đây là nguyên nhân Lão gia cho Lôi Ảnh tới Hoắc gia cùng thiếu gia huấn luyện, chính là để sau này anh có thể trợ lực cho thiếu gia.
Chiêu Ninh biết Hoắc Thương Châu mấy ngày nay đi công tác tâm tình rất tốt, bởi vì tối thiểu 1 tuần này cô không cần lo lắng nửa đêm anh đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Chiêu Ninh xách cháo gà đến bệnh viện cho mẹ, vừa vào cửa đã thấy Lục Doãn Thịnh, Chiêu Ninh nhìn vẻ mặt anh có thể đoán anh đã biết chuyện mình kết hôn.
“Lục Doãn Thịnh, sao anh lại tới đây?” Chiêu Ninh giả vờ không biết mang bình giữ nhiệt để xuống cạnh giường cười nhìn mẹ. “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào? Trông có vẻ tốt hơn đó”.
Hoắc gia cho người đặc biệt chăm sóc mẹ Chiêu Ninh thay cô, chính là để bà nội Hoắc được chăm sóc tốt nhất mà không khiến Chiêu Ninh phải mệt.
“Ừ, tốt lắm, tiểu Lục tới lâu rồi, các con đi ra ngoài hàn huyên chút đi”.Lục Doãn Thịnh cùng con gái bà cùng học cấp 2 với nhau, tình cảm vẫn rất tốt, nhưng bà cũng hiểu con gái mình, Chiêu Ninh chỉ đối xử với Lục Doãn Thịnh như anh em bạn bè, chỉ có Lục Doãn Thịnh là khác… Bây giờ con gái cũng đã kết hôn, hai người cũng đến lúc nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi.
Chiêu Ninh cảm thấy mẹ nói rất đúng, cô đúng là nên nói chuyện một chút với Lục Doãn Thịnh. Nhiều năm qua, tình cảm của Lục Doãn Thịnh đối với mình như thế nào cô làm sao không biết, có điều không muốn phá vỡ mối quan hệ hàng xóm, lại nghĩ lúc đó nhỏ tuổi, chờ lớn lên anh sẽ yêu thương cô gái khác, nhưng nghe chừng đến lúc này anh vẫn không từ bỏ.
Lục Doãn Thịnh theo sau Chiêu Ninh, hai người đi ra khoảng sân của bệnh viện, Chiêu Ninh ngồi xuống một chiếc ghế băng, vỗ vào vị trí bên cạnh ý bảo anh ngồi, hai người vốn thân quen nên có thể hiểu ý, cô cũng không thích làm bộ làm tịch, muốn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
“Ninh Ninh, anh biết em định nói gì, nhưng… Kể cả biết em đã kết hôn, anh vẫn không cách nào từ bỏ” Lục Doãn Thịnh ngồi bên cạnh Chiêu Ninh thừa nhận mình vô cùng thích cô. Cao to đẹp trai, bao nhiêu cô gái chạy theo, nhưng anh cũng không biết từ khi nào anh đã bắt đầu yêu Chiêu Ninh, cô gái vốn cùng mình xưng anh – em. Hơn nữa cô càng khiến anh thất vọng khi đối với anh chưa bao giờ vượt qua tình bạn.
“Ai dà! Làm gì nghiêm túc thế. Ai cho anh quên em? Anh mà quên em là em liều ૮ɦếƭ tìm anh!” Chiêu Ninh ôm vai Lục Doãn Thịnh, cố ý ra vẻ tự nhiên.
Lục Doãn Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng của cô vẫn như cũ không thay đổi, mỗi lần đề cập đến vấn đề nhạy cảm này, cô lại chuyển sang đề tài khác.
“Được rồi! Mặc thiếu nữ xinh đẹp em đây đã lập gia đình, nhưng quan hệ giữa chúng ta không hề thay đổi, anh nói có đúng không? Chiêu Ninh thu tay lại hoa tay múa chân, rồi dùng bả vai ᴆụng vào Lục Doãn Thịnh đang cúi đầu im lặng.
Cha của Lục Doãn Thịnh là cán bộ ngoại giao cao cấp, hiện đang làm ở Đại Sứ Quán Anh quốc, mẹ là cán bộ Kiểm sát, gia đình rất tốt, Chiêu Ninh không muốn vì mình là làm ảnh hưởng đến quan hệ gia đình Lục Doãn Thịnh, bởi vì cha mẹ anh cũng không thích cô, mà Chiêu Ninh cũng chưa bao giờ tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.
“Ha ha! Em thật không biết ngượng”, Lục Doãn Thịnh biết việc này đã không thể còn thay đổi, vậy cũng tốt, nếu không làm được người yêu thì làm bạn tốt cũng không tồi. Người yêu có thể sẽ có lúc chia tay, nhưng bạn tốt thì không bao giờ, Lục Doãn Thịnh tự an ủi lòng mình, anh chậm rãi quay sang nhìn khuôn mặt Chiêu Ninh, kia gò má hồng như ánh mặt trời, hơi thở ấy, sự bướng bỉnh, quật cường, ương ngạnh của cô, tất cả tất cả… vẫn luôn làm anh xao động
Ở nhà quá nhàm chán Cố Chiêu Ninh nhìn một vòng căn phòng của Hoắc Thương Châu. Toàn một màu tro, thảo nào anh ta lạnh lùng như thế, trông phòng cũng chẳng hề có tí sức sống nào.
“A” Cố Chiêu Ninh nghĩ ngay đến một việc quan trọng, cô lập tức thay quần áo phi như bay ra ngoài.
“Bà nội, con đi ra ngoài chút nha” Trong lúc vội vàng, không quên chào bà nội Hoắc đang ngồi xem TV ngoài phòng khách.
“Con nhỏ này…” Bà nội Hoắc bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem TV.
Chợ Bắc Môn
Đây là nơi tập hợp các hộ kinh doanh gia đình, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ đếm không xuể, cũng là nơi có nhiều hàng hóa, dịch vụ đang dạng nhất mà giá lại rẻ.
Cố Chiêu Ninh nhìn một lượt các cửa hàng thấy hoa cả mắt, hồng phấn, vàng, tím, xanh cô đều thích, rốt cuộc nên chọn màu gì đây.
Đi dạo một vòng, rốt cuộc Cố Chiêu Ninh tìm được một hàng, nhìn qua so với các nhà khác chất vải rèm cửa tốt hơn, giá tiền cũng có phần rẻ hơn, cô bỏ qua các màu khác lựa rèm cửa sổ màu hồng, đặt kích thước như đã hỏi ✓ú Vương, Cố Chiêu Ninh thanh toán tiền đặt cọc rồi hẹn sáng hôm sau tới lấy.
Cố Chiêu Ninh còn cao hứng chọn ga giường màu trắng sữa bên trên đều là hoa văn cánh đào màu hồng nhạt, cùng một lô đồ linh tinh khác thành một đống lớn.
Bọc lớn bọc nhỏ từ chợ đi ra, tài xế vội vàng đỡ trên tay Cố Chiêu Ninh.
Mệt ૮ɦếƭ đi được! Cố Chiêu Ninh ngồi trong xe không ngừng thở hổn hển, sớm biết thế này mang theo tảng băng tới. Hộ vệ Hoắc gia Cố Chiêu Ninh đều gọi là tảng băng, bởi vì họ chẳng lộ ra cảm xúc gì cả.
Về đến nhà, Cố Chiêu Ninh thấy Bà nội Hoắc kinh ngạc nhìn cô mua một đống đồ, cô liền uống một hơi hết cốc nước rồi kể cho bà nội nghe.
“Bà nội, con muốn đổi lại màu sắc trong phòng”
“Ừ… Hả?” Bà nội Hoắc gật đầu một cách máy móc rồi đột nhiên giật mình nhìn về phía Cố Chiêu Ninh, việc lớn rồi, lần này nên làm gì? Bà lại không thể nói không được, nhưng nếu để cô thật sự thay đổi màu sắc trong phòng thì… Theo tính khí thằng cháu trai, sẽ tuyệt đối không tha cho đứa nhỏ này.
“Bắt đầu làm việc” Không chờ bà nội Hoắc nội đồng ý, Cố Chiêu Ninh vội vàng phân công người hầu trong nhà cùng nhau làm. Vách tường và ghế salon trong phòng Hoắc Thương Châu màu trắng sữa, tạm thời không cần động tới, những thứ khác cô một mực đổi hết. Cô còn mua mấy cái gối ôm nhỏ họa tiết hoạt hình để trên ghế salon, trên giường lớn cũng mua cái cái to hình ghế Teddy.
Ngày hôm sau, rèm cửa được mang tới, Cố Chiêu Ninh vội vàng sai người thay, đổi xong Cố Chiêu Ninh nhìn lại kiệt tác của mình, chống nạnh cười hài lòng.
“Thiếu gia đã về”, một cô hầu nữ chạy vào báo cáo cho Cố Chiêu Ninh, họ đều sợ hãi không biết thiếu gia có chấp nhận việc này không, trước kia phòng ngủ của thiếu gia, ngày cả một khung ảnh cũng không cho phép họ thay đổi, nếu nhìn thấy phòng như thế này… sẽ thế nào đây?
“Về thì về! Không phải sợ! Có ta bảo kê” Cố Chiêu Ninh vỗ иgự¢ buông một lời thề son sắt.
Hoắc Thương Châu trở về liền nghe bà nội nói Cố Chiêu Ninh đã dọn dẹp lại phòng, nhìn bà nội ậm ừ là anh biết không có cái gì tốt đẹp rồi, Hoắc Thương Châu khí thế hung hăng đi lên tầng, Lôi Ảnh biết thiếu gia đang nổi giận, anh đổ mồ hôi hột thay cho cái người cả gan kia. Nếu cô thật động vào đồ vật quý báu nhất của thiếu gia xem như mạng nhỏ của cô khó giữ rồi, Lôi Ảnh vô cùng lo lắng vội vã đi theo Hoắc Thương Châu đi lên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc