Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai - Chương 01

Tác giả: Cổ Nại

Cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, mùa này được xem như thời khắc tốt nhất để giữ vững tình yêu, nhưng đối với một số người, đây chẳng qua cũng là một mùa nhàm chán.
A Thị
Khách sạn 5 sao Ngọc Sáng là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Hoắc Thị tiếng tăm lừng lẫy, phong cách kiến trúc Châu Âu xa hoa, sừng sững ở đại sảnh là một đài phun nước cao gần 30 thước làm rung động lòng người, những thứ này đều tượng trưng cho sự cao quý. Hôm nay, ở đây diễn ra một hôn lễ có một không hai.
Trong phòng trang điểm của cô dâu
Cô dâu ngồi trước gương, mặc kệ thợ trang đểm muốn làm sao thì làm, một ngày vui lớn như thế mà cô dâu mới này cứ buồn buồn, trên mặt chẳng có nổi một nét vui mừng.
Thợ hóa trang vừa đánh phấn hồng cho cô vừa nói: “Cố tiểu thư, đừng căng thẳng, cô dâu nghiêm trang quá cũng không xinh đâu”.
Chiêu Ninh nhếch khóe miệng gượng cười, phù dâu bạn thân Mạc Nhan không nhịn được bấm vào eo cô, ý bảo cô chú ý một chút.
Chiêu Ninh cúi gằm đầu mím môi, bất luận thế nào cô cũng không vui nổi, thực sự không cách nào chấp nhận sự thật là mình sẽ phải lập gia đình, nhất là sẽ phải cùng một người đàn ông xa lạ cùng giường chung gối, đây quả là vấn đề khó khăn.
“Ninh Ninh, đừng than thở nữa, nếu đã quyết định, cứ vui vẻ đối mặt đi. Dù sao lấy được một người giàu có, tiền thuốc thang của bác gái sẽ không cần lo nữa.” Mạc Nhan biết Chiêu Ninh chẳng qua là bất đắc dĩ, tâm bất cam, tình bất nguyện cho nên chỉ có thể an ủi cô nghĩ đến những điều tốt đẹp.
“Nhan Nhan, mình thấy sợ, người đàn ông này mình chưa gặp bao giờ, ngộ nhỡ là kẻ… Mình nên làm gì đây?” Chiêu Ninh lòng đầy lo lắng, vì phí phẫu thuật của mẹ mà ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của lão bà kia, không nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, nhưng bây giờ khi mẹ đã ổn định, chân chính đối mặt với hôn lễ thì cô có chút sợ hãi.
“Nhan Nhan, mình muốn…” Trong đầu Chiêu Ninh đột nhiên thoáng qua một ý tưởng, cô cười tà nói thầm với Mạc Nhan
Ở chung với nhau nhiều năm, Mạc Nhan lập tức hiểu ý, vội vàng cắt đứt câu nói của Chiêu Ninh. Châm chước mấy giây, ghé tai Chiêu Ninh nói một câu.
Sắc mặt Chiêu Ninh lập tức thay đổi, xịu xuống.
“Bác gái còn đang nằm trong viện”. Đúng vậy, Nhan Nhan nói không sai, ý tưởng vừa manh nha trong lòng Chiêu Ninh chỉ vì câu nói này chợt tan vỡ, vì mẹ, cô có nhắm mắt cũng phải tiếp tục cuộc hôn lễ này.
“Cố tiểu thư, đẹp lắm!”
Thợ trang điểm cuối cùng đã hoàn thành việc trang điểm cho cô dâu, từ 5 giờ sáng đã phải ngồi ở đây, Chiêu Ninh thật sự không hiểu được sao lại phải mất thời gian đến thế. Làm vợ của kẻ nào đó… Không phải là vì mong chờ hạnh phúc, cùng người mình yêu đi vào lễ đường, đây chẳng qua là một hôn lễ miễn cưỡng, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nhiều năm về sau Chiêu Ninh đều nhớ về hôn lễ này như vậy.
Chiêu Ninh đứng lên, chân tê cứng, Mạc Nhan phải đỡ cô đi tới cửa.
Hôn lễ sắp bắt đầu

“Chủ tịch! Anh nên lên đường rồi ạ” Lôi Ảnh đứng sau lưng Hoắc Thương Châu, nhìn anh chần chừ không muốn thay quần áo, hôn lễ nửa giờ nữa bắt đầu rồi, anh lo lắng không biết ngài chủ tịch có bỏ trốn hay không.
Hoắc Thương Châu ở trong thư phòng, mặc một bộ quần áo ở nhà đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, bà nội lần này thực sự muốn lấy mạng anh mà, biết rõ ràng trong lòng anh người con gái ấy vẫn tồn tại, lại dùng chính thân thể mình ra uy hiếp. Thấy bà nội bện***, Hoắc Thương Châu đành theo lời khuyên của thầy thuốc mà đáp ứng bà, nếu không…
“Tôi biết rồi, lấy quần áo ra đi” Hoắc Thương Châu lạnh lùng mở miệng, lời cho phép nghe đầy buồn bực.
Hoắc Thương Châu, chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, lúc 18 tuổi, cha mẹ không may đều mất, sống nương tựa vào bà nội. Sản nghiệp của Hoắc gia vô cùng đồ sộ, không chỉ nổi danh trên thương trường mà trong giới xã hội đen cũng hô phong hoán vũ. Tính tình vốn ôn tồn nho nhã nhưng 3 năm trước bỗng nhiên trở nên tàn bạo khát máu, không ai dám chọc vào cũng chẳng dám đến gần.
Thay quần áo xong, Hoắc Thương Châu mở cửa phòng.
Mái tóc ngắn đen bóng xoăn tự nhiên, cặp lông mày rậm, khuôn mặt anh tuấn ít nói cười, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, tròng mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cửa đợi thuộc hạ.
“Đi thôi”, nói xong Hoắc Thương Châu đi thẳng xuống lầu, thuộc hạ đã thành thói quen liền bước theo sau, Lôi Ảnh đi ngay sau anh, còn những người khác theo chân họ.
Bà nội Hoắc vô cùng vui vẻ tất bật chào hỏi các vị khách quý trong khách sạn, mặc dù đã 70 tuổi nhưng so với trước đây, phong độ vẫn không hề giảm sút. Vì Hoắc gia, vì cháu nội duy nhất, Bà nội Hoắc đã tốn không ít sức lực, để cháu nội đồng ý hôn sự này, bà đã phải ra một đòn sát thủ.
Khách khứa đã đông đủ, sắp đến giờ cử hành hôn lễ, Bà nội Hoắc có chút nóng ruột, giờ này Thương Châu vẫn còn chưa tới. Vừa lúc đó, một đoàn người xuất hiện trước cửa, Bà nội Hoắc định thần nhìn lại, đến rồi. Tâm trí lơ lửng của bà giờ mới coi như hạ xuống mặt đất.
“Đứng phía sau sân khấu, đợi Thiếu phu nhân đi lên” Bà nội Hoắc dặn dò hộ vệ bên cạnh.
“Xin mời mọi người ngồi vào chỗ để hôn lễ được bắt đầu” Bà nội Hoắc mời mọi người ngồi vào chỗ, lúc này cha xứ đã đứng trên sân khấu, Hoắc Thương Châu cũng đi về hướng đó, Lôi Ảnh sắp xếp cho đoàn người tản thành hai hàng đứng hai bên, bảo vệ cho hỗn lễ diễn ra suôn sẻ.
Bản hành khúc dành cho hôn lễ vang lên, nửa phút sau ánh sáng trong phòng tối dần, đèn flash tập trung ở đầu thảm đỏ, rèm cửa màu hồng phấn từng lớp được kéo ra, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, Chiêu Ninh bám cánh tay cậu đi ra hội trường, một tràng vỗ tay lập tức vang lên.
Một thân hình yêu kiều trong màu áo cưới trắng tinh vô cùng lung linh hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, sống mũi thẳng, làn da trắng nõn nà, đôi môi mấp máy, đôi mắt to trong sáng với hai hàng mi như cánh bướm trông giống một thiên thần.
“Cô dâu xinh quá”
“Đúng vậy, thật xứng đôi”
Tiếng bàn luận rối rít, Bà nội Hoắc ngồi bên dưới nghe được càng vui vẻ trông thấy.
Cố Chiêu Ninh sinh ra trong một gia đình bần hàn khốn khó, năm nay mới 19 tuổi, lúc 12 tuổi cha bị bệnh qua đời, 1 năm trước mẹ lại bị viêm thận, mọi chi phí sinh hoạt đều đổ lên đầu cô, cô ngược lại kiên cường hơn người, vì bệnh tình của mẹ đành bỏ học, vốn là một học sinh xuất sắc, đột nhiên nghỉ thầy giáo cũng cảm thấy rất tiếc. Một ngày làm công ba ca duy trì kế sinh nhai của cả nhà cùng tiền viện phí của mẹ nhưng vẫn không đủ, đến căn nhà duy nhất cũng đã mang cầm nhưng nửa năm còn lại cũng không biết sẽ ra sao, nếu không gặp được bà nội Hoắc, mẹ của cô chắc không có tiền tiếp tục chữa trị.
Chiêu Ninh đi gần đến đầu kia thảm đỏ cũng nhìn rõ vẻ lạnh lùng của Hoắc Thương Châu, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai! Nhưng trong ánh mắt anh ta lại có một tia khinh thường nhìn mình? Chiêu Ninh vốn cũng không phải người sợ phiền phức, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thương Châu không dọa được cô, Hoắc Thương Châu càng nhìn cô, cô cũng chăm chăm nhìn anh.
Hai người đang đấu mắt thì cậu của Chiêu Ninh đưa tay cô đặt vào tay Hoắc Thương Châu, mặc dù Hoắc Thương Châu đeo găng tay trắng, nhưng Chiêu Ninh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông này, giống như một ngọn lửa vọt thẳng vào đáy lòng Chiêu Ninh.
“Hai con quay về phía ta”, lời nói của cha xứ cắt đứt cái nhìn của hai người, Hoắc Thương Châu cùng Chiêu Ninh xoay về phía cha xứ.
“Hoắc Thương Châu tiên sinh, con có nguyện ý lấy tiểu thư Chiêu Ninh xinh đẹp bên cạnh làm vợ, thề cả đời chung thủy, dù mạnh khỏe hay đau ốm, dù phú quý hay nghèo hèn cũng sẽ yêu thương cô?”
Hoắc Thương Châu im lặng mấy giây, lòng dạ Chiêu Ninh thấp thỏm, cô khấn thầm: Không phải chứ? Đại ca! Ngàn vạn lần xin anh đừng nói không đồng ý vào lúc này! Mất mặt ૮ɦếƭ.
“Con đồng ý”
Ba từ ngắn gọn không chỉ khiến Chiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm mà những người ngồi bên dưới đang toát mồ hôi hột thay cô cũng vậy.
“Tiểu thư Cố Chiêu Ninh, con có đông ý lấy Hoắc Thương Châu tiên sinh anh tuấn bên cạnh làm chồng, thề cả đời chung thủy, dù mạnh khỏe hay đau ốm, dù phú quý hay nghèo hèn cũng sẽ yêu thương anh?
“…”
Một khoảng yên lặng, khiến mọi người lại thót tim, nhưng là cô dâu lại cố tình.
“Con đồng ý”
Chiêu Ninh chẳng qua là ăn miếng trả miếng, vừa rồi Hoắc Thương Châu dọa cô gần ૮ɦếƭ cho nên cô cũng phải dọa lại anh ta một chút.
Quả nhiên, sự im lặng Chiêu Ninh có tác dụng, cô vừa nói dứt lời Hoắc Thương Châu bắt đầu nhìn kỹ cô, mang theo một tâm trạng phức tạp.
“Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau”
Mạc Nhan mặc một bộ lễ phục màu đỏ từ ghế ngồi đi lên, cô nhìn Chiêu Ninh cười vui vẻ bởi vì Hoắc Thương Châu xem ra thật sự là một người đàn ông tốt.
Sau khi hai người đeo nhẫn cho nhau, cha xứ hài lòng gật đầu tuyên bố “Chúa phù hộ các con, amen”
Khi cha xứ kết thúc buổi lễ, mọi người bắt đầu dùng tiệc, Chiêu Ninh kéo Hoắc Thương Châu xuống dưới đến từng bàn mời R*ợ*u cảm ơn…
“Mẹ, con không ở đấy mẹ phải nhớ uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ nhé, tháng sau có thể làm phẫu thuật được rồi.”
“Ừ, mẹ biết rồi, mẹ biết rồi”
“Vâng” Chiêu Ninh cúp điện thoại thở phào một cái, hôm nay là ngày thứ 2 sau lễ cưới, hôm qua Hoắc Thương Châu cả đêm không về, mà cô cũng chẳng thất vọng ngược lại rất thoải mái ngủ, vốn đang lo lắng phải đối phó với cuộc sống thế nào sau ngày cưới, nhưng xem ra Hoắc Thương Châu có vẻ không thích cô, như vậy cô càng yên tâm, đối với cái tảng băng Hoắc Thương Châu bộ mặt khó ưa này cô cũng chẳng hứng thú gì.
Chiêu Ninh dậy rất sớm, cô vốn quen với việc dậy sớm, chưa thích nghi với sinh hoạt của một thiếu phu nhân, cô xuống nhà định giúp làm đồ ăn.
Vào phòng bếp, cô thấy ✓ú Vương đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
“Thiếu phu nhân, cô vào đây là gì? Mau đi ra ngoài, bữa sáng vẫn chưa xong, cô nên đi ngủ thêm một lúc, lát nữa tôi gọi cô”. Mới 5 giờ sáng, thấy Chiêu Ninh đi vào ✓ú Vương rất kinh ngạc, bà cũng còn vừa mới dậy, thế nào mà còn tân hôn, thiếu phu nhân đã dậy sớm như vậy.
“Vú Vương? Cháu tới xem có giúp được việc gì không?” Chiêu Ninh vung ống tay áo ngủ, chiếc áo ngủ cổ hình cánh sen, có hình một chú mèo này do chính cô mang tới, không có áo này cô không ngủ được. Xắn tay áo, Chiêu Ninh nhìn quanh phòng bếp xem có gì để làm không.
Vú Vương yêu mến nhìn Chiêu Ninh, giờ đã là một Phượng Hoàng nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có, lại chạy đến đây đòi bà cho làm việc.
“Không cần không cần, tôi làm được rồi, thói quen ăn uống của lão phu nhân chỉ có tôi biết rõ”. Vú Vương cũng đã hơn 50 tuổi, 3 đời hầu hạ Hoắc gia, 18 tuổi đã đi theo Lão phu nhân, sau đó là Phu nhân còn hiện tại là thiếu phu nhân, ✓ú Vương vẫn cảm thấy mình thật may mắn, Lão phu nhân và Phu nhân cũng rất hiền lành, đối đãi với bà rất tốt, đây cũng chính là nguyên nhân bà đã làm ở đây được mấy chục năm trời, bây giờ nhìn thiếu phu nhân cũng thật là người thân thiện.
“Cháu đến đây rồi, ✓ú cứ dạy, cháu sẽ làm, làm cái gì cũng được, cháu muốn hiếu kính với bà nội” Chiêu Ninh làm nũng níu tay ✓ú Vương, cô chưa bao giờ hiểu mấy cái thứ quy tắc này, cô chỉ muốn cảm ơn bà nội Hoắc, theo cô, chân thành chính là lời cảm ơn tốt nhất.
Vú Vương nhìn bộ dạng Chiêu Ninh không khỏi bật cười, không từ chối được, bà đành vội vàng gật đầu “Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi nhé Thiếu phu nhân.” Vú Vương dơ ra một ngón tay.
Chiêu Ninh thấy ✓ú Vương đồng ý cũng dơ một ngón tay ra “Lần đầu tiên!”
Hai người, ✓ú Vương giao việc, Chiêu Ninh theo chỉ thị làm, tiếng nói cười rôm rả, hoàn thành một bữa sáng phong phú.
“Bà nội, bà dậy rồi ạ”
Đúng 7 giờ, bà nội Hoắc ra khỏi giường, thấy Chiêu Ninh mặc tạp dề bận rộn bưng mâm từ trong phòng bếp ra.
“Ừ, ✓ú Vương đâu rồi?” Bà nội Hoắc cười hỏi, bà thấy kỳ lạ khi Chiêu Ninh ở đây nấu cơm còn ✓ú Vương đi đâu rồi?
Chiêu Ninh đi tới đỡ bà ngồi vào ghế, sau khi bà ngồi, Chiêu Ninh cũng kéo ghế ngồi cạnh, không trả lời mà bưng bát cháo đưa về phía bà nội Hoắc “Bà nội, bà nếm thử chút đi”, Chiêu Ninh nghịch ngợm cười, một chút căng thẳng cũng không thấy, nhưng bà nội Hoắc lại rất thích cái điệu bộ này của cô.
Bà nội Hoắc nhìn bát cháo có nhiều màu sắc, đầu tiên là nhíu mày, sau đó thấy khuôn mặt mong chờ của Chiêu Ninh, bà cầm thìa xúc một miếng.
“Ngon không ạ?”
“Ừ, ngon lắm” ăn thêm một miếng, bà nội Hoắc lại thêm vài miếng, cháo này quả thật là rất ngon.
“Lão phu nhân, thiếu phu nhân mất 1 tiếng đồng hồ nấu đấy, cô nói muốn cho bà nội Hoắc thay đổi khẩu vị” ✓ú Vương bưng sữa tươi từ phòng bếp đi ra, nhìn bà nội đang vui vẻ húp cháo.
“Thật à? Cháu dâu giỏi quá”, bà nội giơ ngón tay cái tán dương Chiêu Ninh
Chiêu Ninh ôm cánh tay bà hóm hỉnh gật đầu, chủ tớ ba ngươi vừa nói vừa cười, đúng lúc này cánh cửa phòng khách cách đó không xa nặng nề được mở ra…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc