Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 96

Tác giả: Chấp Loạn

Được Lên Trang Nhất.
Tiêu Hòa Nhã không biết bọn họ ở trong thư phòng trên lầu mưu đồ bí mật chuyện gì, ánh mắt rất là khinh thường, choáng mà còn không cho nghe nữa, không nghe thì không nghe, như đề phòng ςướק vậy.
"Được rồi mẹ à!" Tiêu Tiểu Bảo thật sự không nhìn nổi bộ dạng buồn bã của mẹ mình, lúc này mới nhịn không được mở miệng khuyên bảo.
"Tiểu Bảo à!" Tiêu Hòa Nhã rất là ai oán nhìn con trai bảo bối của mình, từ cuối cùng kéo thật dài ngọt như đứa trẻ ăn đường vậy.
Tiêu Tiểu Bảo vội vàng chạy đến bên người Tiêu Hòa Nhã, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tươi cười của cô, "Mẹ, mẹ thật xinh đẹp! Tại sao con có thể có một người mẹ xinh đẹp như vậy!" Tiêu Tiểu Bảo rất là tự hào nói.
"Thật sao thật sao?" Vẻ mặt của Tiêu Hòa Nhã rất vui mừng, hoàn toàn quên tâm trạng không tốt trước đó, hai tay áp lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kích động gần như nói không ra lời. Cô không phải chưa từng được người khác khen ngợi, dầu gì cô cũng là mắt to mặt trái xoan dáng người cũng không tệ, đó cũng là loại người người gặp người thích hoa thấy hoa nở. Chỉ là được người bình thường khen cùng với được người đẹp khen mình xinh đẹp hơn người khác là hoàn toàn không giống nhau rồi. Nhìn thấy cô rất xinh đẹp.
Tiêu Tiểu Bảo thu lại biểu tình gật đầu, bộ dạng nghiêm túc làm cho người ta không thể hoài nghi, "Mẹ, là thật, có mắt của người nào giống như mẹ vậy không vừa sáng vừa tròn, có mặt của người nào giống mẹ như vậy không đẹp đẽ trắng nõn, của người nào. . . . . . ."
"Hắc hắc he he hắc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười hài lòng, ôm chầm lấy con trai của mình, "Vẫn là Bảo Bảo tốt nhất của mẹ."
Lúc này điện thoại nằm ở trong túi đột nhiên vang lên, vốn là hai người đang ôm nhau lúc này mới tách ra.
"A lô, tôi là Tiêu Hòa Nhã, xin hỏi bạn tìm ai?" Tiêu Hòa Nhã mở di động ra rất là ôn hòa mở miệng.
"Nói nhảm, lão nương điện thoại cho cậu không tìm cậu lại tìm chồng của cậu sao?" Người đầu dây bên kia rất không khách khí mắng lên.
Tiêu Hòa Nhã cũng bị hỏi khó rồi, giọng nói này mà cô không biết là của ai thì nhảy lầu tự sát cho rồi! "Làm ơn, tiểu thư Thị trưởng, nói chuyện có thể như một tiểu thư khuê các một chút hay không?" Tiểu thư Thị trưởng, Ôn Tiểu Noãn. Đường đường là thiên kim của Thị trưởng, trước mặt thì giả bộ thanh cao tự nhiên, quay lưng lại là một tiểu thái muội (nữ lưu manh), ăn nói thô lỗ, ham chơi.
"Thôi đi, lão nương có chỗ nào không tiểu thư khuê các hả? Cậu nhanh ra đây cho tớ!" Ôn Tiểu Noãn rống to vào chiếc điện thoại, Cố Ngộ Bắc ngồi ở bên cạnh không chịu được che lỗ tai, thần linh ơi, ngài mau mang vị tiểu thư khuê các gặp quỷ này đi cho con với! Quá làm người ta buồn nôn rồi!
"Bốp!" Một tiếng, Ôn Tiểu Noãn đang nói chuyện với Tiêu Hòa Nhã, còn bớt chút thời gian đạp Cố Ngộ Bắc đang có vẻ mặt khinh bỉ một cước, "Choáng nha, lão nương chỉ vì cậu mới gọi điện thoại cho con bé Tiêu Hòa Nhã ૮ɦếƭ tiệt kia, cậu còn dám ghét bỏ tớ, cẩn thận tớ đánh cậu ra ngoài không gian!"
"Mẹ nó, tại sao là vì tớ? Rõ ràng là cậu muốn đi chơi!" Cố Ngộ Bắc mặc kệ cô có phải là thiên kim Thị trưởng hay không, trực tiếp đạp trở về.
"Cậu còn nói hả? Cẩn thận lão nương đánh ૮ɦếƭ cậu!" Ôn Tiểu Noãn xoay người cái chân thẳng tắp rơi vào trước mặt của Cố Ngộ Bắc, cách gần một phân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Cô Ngộ Bắc hiện lên số giày 37.
Nếu là người khác, đã sớm sắc mặt trắng bệch cám ơn trời đất rồi*, vậy mà Cố Ngộ Bắc lại mặt không biến sắc tim không đập nhanh, bình chân như vại đẩy chân nhỏ của cô bạn ra. Như gió thoáng nước chảy lại uy hiếp mười phần mở miệng nói: "Cậu á nếu lại dám dùng chân thúi của cậu đưa tới trước mặt hoa đào của tớ! Tớ sẽ giúp cậu cắt đi đấy."
(*ở đây có câu cảm ơn trời đất là vì chiếc giày của Ôn Tiểu Noãn chưa đạp vào mặt Cố Ngộ Bắc nên cám ơn trời đất đó)
"Này này này. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ở đầu bên kia điện thoại không vui, các cậu muốn cãi nhau cũng đừng cố ý gọi điện thoại cãi nhau cho tớ nghe, là các cậu quá rỗi rãnh hay là các cậu sợ tớ quá rãnh hả?
"Các cậu còn tranh đi cãi lại tớ liền cúp điện thoại!" Tiêu Hòa Nhã rống lên, nhất thời ở đầu bên kia điện thoại không có âm thanh gì. Không ngờ tiếng rống này lại có hiệu quả như thế.
"Hắc hắc he he. . . . . ." Bên kia, Cố Ngộ Bắc đoạt lấy điện thoại ở trong tay Ôn Tiểu Noãn, cười rất làm người ta buồn nôn: "Nhã ơi. . . . . ."
"Được rồi nói đi!" Tiêu Hòa Nhã sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà của mình, không chịu được nói.
"Tiểu Nhã, cái đó. . . . . . Trong lòng Tiểu Noãn đang tiến hành theo đuổi cuồng nhiệt anh trai của cậu, nhưng trên thực tế lại không dám hành động, hiện tại cậu ấy đang tiến hành rèn luyện, chúng ta theo cậu ấy đi dạo một chút được không?" Cố Ngộ Bắc rất là dịu dàng nói.
"Đi dạo? Đi dạo ở chỗ nào?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô cũng rất kỳ quái, sao Tiểu Noãn lại thích anh trai như vậy chứ? Anh trai nhà mình chính là một người tập hợp giữa băng và lửa, Ôn Tiểu Noãn vừa là một người đối lập với người đứng nhất trường, hai người này có thích hợp ở cùng nhau hay không đây?
"Chúng ta gặp ở chỗ cũ, đến lúc đó rồi quyết định đi dạo ở chỗ nào, ok?" Cố Ngộ Bắc rất là ôn hòa đề nghị.
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó cúp điện thoại, thấy Tiểu Bảo nhà mình đang nhìn mình không chớp mắt."Bảo bảo à, con. . . . . ."
"Con có thể đi cùng với mẹ được không?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi.
Hả. . . . . . Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Bảo chằm chằm, “Con nhất định phải đi cùng với mẹ sao?"
"Vâng!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu một cái, cậu không quá yên tâm mẹ cậu một mình đi ra ngoài.
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu đồng ý, dù sao có tiểu Noãn cùng Tiểu Bắc, có họ ở đó Tiểu Bảo sẽ không có chuyện gì, "Chúng ta đi thôi!"
"Không nói một tiếng với ba sao?" Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu lên rất là nghi hoặc hỏi.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu liếc nhìn thư phòng trên lầu, sau đó rất kiên định lắc đầu, "Không cần, chúng ta để lại tờ giấy cho ba con là được rồi!"
"Vâng!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu.
Sau đó Tiêu Hòa Nhã tìm giấy dán tiện lợi (hay là giấy nhắn, giấy ghi chú, giấy stickies) rồi viết lên đó, "Em với Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo, có thể sẽ muộn về, đừng chờ!" Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé đi ra khỏi nhà.
"Ôi, bảo bối của dì, lâu rồi dì không thấy cháu!" Khi đến nơi, Cố Ngộ Bắc liền ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, rất là thân mật hôn hai cái.
"Đến đây, Bảo Bảo, hôn dì Ôn hai cái nhé!" Ôn Tiểu Noãn vươn tay hướng về phía Tiêu Tiểu Bảo trong *** Cố Ngộ Bắc nói.
Vẻ mặt của Tiêu Tiểu Bảo cười rất tươi, hoàn toàn không để ý mình bị sỗ sàng, hai người này, là hai người bạn tốt của mẹ cậu, yêu ai yêu cả đường đi, cậu cũng rất thích hai vị dì này.
"Dì Ôn, nếu dì thích cậu cả, có thể đi tỏ tình, bằng không người thích cậu cả nhiều như vậy, sao cậu cả biết được dì cũng thích cậu cả chứ?" Tiêu Tiểu Bảo cũng rất nhớ người dì này, nên giọng nói cũng rất là nghiêm túc.
Hiếm thấy được, một Tiểu Noãn luôn luôn nói liên mồm lại đỏ mặt trước mặt bạn tốt, "Ai nói dì thích cậu cả của cháu chứ? Dì đường đường là một thiên kim Thị trưởng làm sao có thể tỏ tình với người khác! Có rất nhiều người thích dì đó."
Thấy người nào đó vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ. Ba người đứng xem rất ăn ý lắc đầu một cái, haizz!
"Lừa mình dối người có cái gì tốt mà nói đi nói lại, từ trung học đến bây giờ, ai không biết cậu thích đại minh tinh Mạc Tân, từ khi cậu biết Mạc Tân chính là anh trai Tiêu Mặc Tân của Tiêu Hòa Nhã, người nào trong chúng ta không biết cậu thích chính là Tiêu Mặc Tân?" Cố Ngộ Bắc ngồi ở trên ghế sofa rất là khinh thường nói.
"Thúi lắm, trừ ba người bọn cậu biết ra thì còn có ai biết hả?" Ôn Tiểu Noãn vì che giấu đỏ mặt nên nói rất lớn tiếng, "Đó là tớ truy tìm, đầu năm nay có người nào không yêu thích thứ gì chứ? Có người còn điên cuồng hơn tớ nhiều được không, người ta mấy tuổi, nhóm máu nào, thích màu gì, có thích ăn cay hay không, lúc nào thì người ta đi nhà vệ sinh cũng biết rất rõ ràng, tớ thích thu thập hình của người ta thì thế nào?"
"Cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi tiểu thư có hiểu hay không?" Cố Ngộ Bắc bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế nghiêng đầu khinh thường nói: "Bản cô nương còn tưởng rằng cậu thật không sợ trời không sợ đất! Không phải là tỏ tình thôi sao? Có gì ghê gớm đâu?"
"Cậu thôi đi!" Ôn tiểu Noãn ôm Tiêu Tiểu Bảo trực tiếp nói to, "Coi như lão nương không dám tỏ tình thì thế nào? Cậu tốt hơn lão nương sao? Bị người ta tỏ tình lại bị dọa cho bỏ chạy, lại không biết xẩu hổ chê lão nương? Cậu cũng không. . . . . ."
"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã cắt đứt Ôn Tiểu Noãn tiếp tục phun nước miếng, chuyện như thế nào sao cô không biết gì hết vậy? "Cậu vừa mới nói Tiểu Bắc chúng ta được ai tỏ tình? Tiểu Bắc bỏ chạy? Tại sao là bỏ chạy mà không phải là trực tiếp đánh tới?" Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò, lúc trước người tỏ tình với Cố Ngộ Bắc và Ôn Tiểu Noãn bình thường chỉ có một loại kết quả, đó chính là bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, coi như hai người bọn họ không ra tay thì cũng sẽ có người áo đen đánh giúp một tay. Còn chạy trối ૮ɦếƭ là ngàn năm khó gặp đó! "Là ai? Là ai tỏ tình với Tiểu Bắc vậy?"
"Cậu không biết à? Chính là. . . . . ."
"Ôn Tiểu Noãn, cậu câm miệng cho tớ!" Vốn là Cố Ngộ Bắc còn bình chân như vại lập tức nhảy lên, thẳng tắp nhào tới trên người của Ôn Tiểu Noãn, "Ai nói tớ bỏ chạy, chỉ là tớ rất ít khi thấy người đó. Ôn Tiểu Noãn, cậu ở đây làm hỏng thanh danh của tớ, tớ liền thay mặt cậu đi tỏ tình với Tiêu Mặc Tân!" Cố Ngộ Bắc uy hiếp.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, nhìn hai người giằng co, sau đó bất đắc dĩ đưa tay ra tiếp nhận con trai bảo bối nhà mình, để tránh nó bị hai người bọn họ dính líu. "Các cậu có thể đánh tiếp, nhưng mà tớ nhất định phải biết người tỏ tình đó là ai?"
"Cậu mời lão nương uống R*ợ*u, lão nương sẽ nói cho cậu biết!" Vốn là hai người đang tính đánh nhau tiếp trong nháy mắt biến thành cậu ôm tôi tôi ôm cậu thân mật như thế, thế này được gọi là phối hợp ăn ý!
Hai mắt Tiêu Hòa Nhã trợn trắng, choáng mà, rõ ràng hai người đều là thiên kim nhà giàu, chỉ có cô một người dân bình thường còn mang theo một đứa bé, lại khắp nơi bóc lột tiền sinh hoạt phí của cô."Tớ không có tiền!"
"Ba của con cậu là con trai của Hoa thị giàu có nhất, Tiêu Hòa Nhã, cậu ở đây giả bộ cái gì chứ?" Ôn Tiểu Noãn ôm cổ của Cố Ngộ Bắc bất mãn nói.
"Đúng vậy!" Ôm hông của Ôn Tiểu Noãn, Cố Ngộ Bắc cùng với cô bạn kẻ xướng người họa, "Mẹ nghèo con quý có hiểu hay không? Bắt thiên tử lệnh chư hầu* cậu đều không biết, rốt cuộc thì làm sao cậu vào được trường đại học đệ nhất thiên hạ hả?" (* khống chế vua ra lệnh cho chư hầu)
Tiêu Hòa Nhã nhìn hai người họ, một bộ dạng rất uất ức, "Chẳng lẽ các cậu muốn trói tâm can bảo bối của mình đi tống tiền người ta hả? Tớ có thể làm ra loại chuyện này với trẻ con được sao?"
"Haizz!" Hai người im lặng, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, Cố Ngộ Bắc đi lên phía trước ςướק Tiểu Bảo từ trong *** cô, Ôn Tiểu Noãn đưa tay nhéo lỗ tai của cô, có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Chúng tớ một đời anh danh (anh danh là tên tuổi anh hùng), làm sao lại kết giao với một người bạn vô dụng như cậu chứ! Trình độ còn thấp hơn chúng tớ rất nhiều!"
(*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Tiêu Hòa Nhã ôm bàn tay Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của cô bạn, ngẩng đầu lên hai mắt đẫm lệ nhìn cô bạn, "Đau! Đau! Mau thả tay ra!"
"Thả tay?" Ôn Tiểu Noãn cười híp mắt: "Nghĩ đến thả tay lão nương liền nhớ lại một chuyện cười!"
Hai mắt Tiêu Hòa Nhã vẫn đẫm lệ, chuyện cười? Nhìn tớ khổ sở như vậy cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện cười thôi sao?
"Dì Ôn, mẹ đau!" Cuối cùng Tiêu Tiểu Bảo không đành lòng, nằm ở trong *** Cố Ngộ Bắc tốt bụng cầu tình.
Lúc này Ôn Tiểu Noãn mới thả lỏng tay, "Nhìn mặt mũi của Tiểu Bảo chúng ta, lão nương bỏ qua cho cậu! Đi, chúng ta đi nhảy!"
"Nhảy?" Tiêu Hòa Nhã vừa xoa lỗ tai vừa nhìn cô bạn chằm chằm, "Tiểu Bảo cũng ở đây, đi nhảy không tốt đâu?"
"Sợ cái gì?" Cố Ngộ Bắc tuyệt không lo lắng, "Có chúng tớ ở đây, ai dám tổn thương Bảo của chúng ta?"
Đây là trọng điểm sao? Tiêu Hòa Nhã có chút im lặng nhìn trời xanh, "Tiểu Bảo mới ba tuổi, loại địa phương đó có thể đi được sao?"
"Có cái gì không thể đi chứ!" Ôn Tiểu Noãn nói như chuyện đương nhiên. "Cậu không có nghe nói đứa bé từ không tuổi (còn trong bụng mẹ) vẫn tiếp thu dạy dỗ, bây giờ chúng ta mang cháu nó đi, đương nhiên là để nhận biết trước hoàn cảnh, đợi trưởng thành mới có thể học tán gái, có biết hay không?"
"Đúng!" Cố Ngộ Bắc phụ họa, "Diện mạo của Tiểu Bảo chúng ta Quốc Sắc Thiên Hương như vậy, sau khi lớn lên chỉ cần đứng ở trong quán R*ợ*u, còn không phải là có một đống người đẹp ôm ấp yêu thương ư! Cho nên chúng ta phải bồi dưỡng định lực cùng với nâng cao phẩm chất trước, không phải là người đẹp nào ôm ấp yêu thương đều có thể tiếp nhận, chúng ta phải chọn người nào thật tốt!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, "Bảo à, con muốn đi sao?"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cũng không phải bởi vì lý do trong miệng của mẹ và hai dì, mà là cậu rất không yên tâm mẹ của cậu đi tới đó. Vẫn là đi theo thì tốt hơn.
"Được rồi, cho con đi để biết thêm!" Tiêu Hòa Nhã nói: "Chỉ là, con ngàn lần đừng nói cho ba con biết, bằng không mẹ sẽ bị thương rất nặng đấy!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu lần nữa, khóe miệng từ từ có ý cười, người nọ đối xử với mẹ cậu làm cậu rất hài lòng.
"Vậy chúng ta lên đường!"
Vì vậy ba người mang theo một đứa trẻ đi tới vũ trường (sàn nhảy), xét thấy kinh nghiệm đã từng bị bắt trước kia, lần này họ không chọn Liệt Diễm vương triều, mà là chọn một vũ trường có cấp bậc không tệ tuy chỗ ngồi không bì được với Liệt Diễm vương triều.
"Đợi đã nào...!" Bốn người họ vừa tới cửa liền bị bảo vệ cản lại, "Chưa tròn mười tám tuổi không được vào?"
"Mắt ông mù à, lão nương có chỗ nào giống chưa tới mười tám tuổi hả?" Tính của Ôn Tiểu Noãn hay nóng nảy, rõ ràng là có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các lại biểu hiện như thế, khiến những đồng chí bảo vệ đã gặp qua không ít loại người nhất thời không thích ứng được tính tình với dáng vẻ lại trái ngược nhau lớn như vậy, ngơ ngác sững sờ một lúc lâu.
"Anh trai à, có phải anh hiểu lầm rồi hay không, chúng tôi đều là người đã gần ba mươi rồi? Anh muốn khen chúng tôi trẻ tuổi cũng không thể quá thực tế như vậy đúng không?" Cố Ngộ Bắc ôm Tiêu Tiểu Bảo thật là uyển chuyển nói.
"Đúng vậy đúng vậy, anh trai à, tôi cũng là mẹ của đứa bé rồi, anh khen tôi như vậy tôi sẽ xấu hổ đó!" Tiêu Hòa Nhã khẽ cúi đầu làm bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng.
Ba người như thế, khiến một anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh muốn vào phải bật cười! Không, không phải một anh chàng đẹp trai, mà là một anh chàng trai đẹp đứng phía trước cả chục người.
"Đại ca!" Người bảo vệ vốn còn có chút sững sờ khi thấy anh chàng này nhất thời trở nên cung kính, thiếu chút nữa cúi người 90 độ cúi chào, rống to lên.
"Cho các cô ấy vào đi!" Người đàn ông kia cười một tiếng, sau đó cất bước tao nhã vào cửa.
"Vâng!" Bảo vệ khom lưng gật đầu, cung kính đáp lại.
"Đúng rồi, về sau không cần nhiệt tình với khách như vậy, dọa người ta thì không tốt cho lắm!" Người đàn ông kia khẽ cười, tiếp tục bước đi.
Bảo vệ giữ cửa im lặng, anh nơi nào nhiệt tình? Anh chỉ muốn nhắc nhở họ, mang đứa bé tới chỗ thế này không tốt mà thôi!
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chàng đẹp trai kia sửng sốt một chút, chỉ là trai đẹp thôi mà, vẫn chưa tới trình độ đẹp trai nhất, cho nên cũng không đến mức. . . . . . Ánh mắt của Tiêu Hòa Nhã chậm rãi chuyển sang trên người của Cố Ngộ Bắc, hiện tại vẻ mặt của con bé kia đờ đẫn giống như bị đả kích rất lớn. Nhìn sang Ôn Tiểu Noãn, thấy vẻ mặt con bé đang tươi cười, một bộ dạng chờ xem kịch vui.
"Tiểu Noãn, cậu sẽ không nói anh chàng đẹp trai vừa nãy chính là người tới cửa tỏ tình với Tiểu Bắc chứ?" Tiêu Hòa Nhã không thế nào xác định hỏi.
Ôn Tiểu Noãn cười híp cả mắt, hoàn toàn là bộ dạng cười không thấy mắt, gật đầu như băm tỏi: "Chính là anh ta chính là anh ta! Cười ૮ɦếƭ tớ rồi, duyên phận đó, tớ tiện tay chỉ cũng chỉ đến địa bàn của anh ta."
"Không được!" Rốt cuộc Cố Ngộ Bắc phục hồi lại tinh thần, "Tớ muốn đổi chỗ, không chơi ở đây được!"
"Không cần, tớ muốn chơi ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cùng Ôn Tiểu Noãn trăm miệng một lời, rất là ăn ý nói.
"Các cậu . . . . ." Cố Ngộ Bắc trừng mắt các cô, tức thiếu chút nữa nói không ra lời.
"Bắc à, nếu bây giờ cậu bỏ đi chính là lâm trận bỏ chạy (gần đến lúc tác chiến lại bỏ chạy), như thế thì không thẳng thắn vô tư rồi, người ta còn tưởng rằng cậu muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào*!" Tiêu Hòa Nhã chạy đến bên cạnh kéo tay của cô bạn phân tích cho cô bạn nghe.
(*muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào (dục cự hoan nghênh): ý chỉ đến trạng thái tâm lý và hành động khác nhau, trong tâm lý là giả bộ cự tuyệt (chán ghét đối phương), nhưng trong hành động lại không muốn đắc tội đối phương, liền dùng biện pháp “nghênh”- chỉ mặt ngoài, giả bộ mà thôi)
"Đúng vậy đúng vậy!" Ôn Tiểu Noãn để tay lên bả vai của cô rất là tán đồng nói: "Chúng ta đường đường là con gái của bí thư Thị trưởng cũng không thua anh ta, không phải chỉ là một Quan Nhị Đại* thôi sao? Chúng ta không thua anh ta!"
(*Quan nhị đại: ý chỉ thế hệ con nhà quan thứ hai giống như phú nhị đại (thế hệ con nhà giàu thứ hai) vậy)
Cố Ngộ Bắc khóc không ra nước mắt, thua, tại sao có thể không thua, người ta là quan ở thủ đô, ba cô chỉ là quan ở địa phương, hoàn toàn không có khả năng so sánh có được hay không?
"Tiểu Bắc,
"Ai sợ anh ta!" Cố Ngộ Bắc vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ, "Chỉ là tớ thấy tâm trạng của anh ta khó chịu! Đi, chúng ta đi vào trong!"
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã vỗ tay ăn mừng thắng lợi với Ôn Tiểu Noãn, sau đó trực tiếp cất bước đi vào.
Tiêu Tiểu Bảo cầm tay của Cố Ngộ Bắc, rất là bất đắc dĩ lắc đầu, tình yêu nam nữ, thật sự làm cho người ta không chịu nổi, cậu thường bị cậu cả lôi đi xem những bộ phim như thế do cậu cả diễn, xem từ đầu tới cuối, chỉ có hai chữ, làm khổ! Vừa bắt đầu người đàn ông làm khổ người phụ nữ, sau đó người phụ nữ lại làm khổ người đàn ông, sau đó hai người cũng làm khổ nhau đến khi mệt mỏi cũng chẳng thèm giằng co, chuyện xưa liền kết thúc. Coi trọng ở chung một chỗ là được, làm khổ lẫn nhau rồi lại thôi? Nhàm chán không? Mệt mỏi không? Dù thế nào đi nữa cậu nhìn thấy liền mệt!
Theo ý của cậu, mẹ cậu cùng ba cậu đang làm khổ nhau, còn khổ hơn cậu cả phải diễn những bộ phim thế này, nhưng cậu sẽ không can thiệp vào quyết định của mẹ cậu, trong lòng của cậu, mẹ còn quan trọng hơn ba nhiều, mặc kệ thế nào, mẹ cậu vì hoài thai mười tháng, đau khổ lại lo lắng sợ hãi, mặc kệ ba của cậu là bởi vì nguyên nhân gì cuối cùng là tới trễ ba năm, cho nên cậu đều lấy suy nghĩ của mẹ làm chuẩn, chỉ cần mẹ cậu vui là tốt rồi. Phụ nữ vẫn khổ cực hơn đàn ông, phải lấy được người đàn ông yêu thương mình mới tốt.
"Tiểu Bảo, con nói có phải dì trúng bẫy của mẹ con?" Sau đó, Cố Ngộ Bắc ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo vừa đi vào bên trong vừa hỏi Tiêu Tiểu Bảo. Việc không liên quan đến mình quan tâm quá sẽ bị loạn.
Tiêu Tiểu Bảo nghe Cố Ngộ Bắc hỏi hơi trầm ngâm một chút, lần này nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, sau đó ôm cô giống như tiếp thêm sức mạnh, "Dì Cố, mặc kệ mẹ và dì Ôn có mưu tính gì đi nữa, luôn có một câu nói đúng, người không thể luôn trốn tránh, nếu như vô tâm làm như không thấy là tốt rồi, coi như cả đời không qua lại với nhau, cũng không thể làm rối loạn cuộc sống của mình!"
"Bảo! Con xác định con chỉ mới ba tuổi sao?" lqd Cố Ngộ Bắc hít hít lỗ mũi không thể nào xác định hỏi.
"Dì Cố, cháu nói nhiều hơn so với bạn bình thường khác, đó là do lúc nói chuyện thì nhớ tới khi xem Cậu Cả diễn trên ti vi! Từ phim thần tượng đến kịch luân thường đạo lý, từ phim võ cổ trang đến tiên hiệp chỉ cần là Cậu Cả biểu diễn cháu đều bị buộc phải xem, mặc dù phần nhiều đều chỉ là kịch giải trí, nhưng không phải không có tác dụng!" Tiêu Tiểu Bảo rất nghiêm túc giải thích. Người ta nói rằng có một số trẻ em có năng khiếu từ ba tuổi thích xem người nổi tiếng, đứa nhỏ này cũng xem, nhưng mà chỉ xem phim truyền hình mà thôi!
Cố Ngộ Bắc gật đầu, "Hoá ra là như vậy! Sau này dì có con trai cũng bảo nó xem truyền hình!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu: "Có thể làm thử!"
"Này, có phải dì cháu hai người muốn mở cuộc hội đàm! Chỉ đi vào cửa thôi cũng đi lâu như thế! Hừ!" Ôn Tiểu Noãn ngó về phía cửa bực mình hai người này nên rống lên.
"Tới liền! Chỉ biết chơi! Không nhìn thấy tớ ôm Tiểu Bảo sao?" Cố Ngộ Bắc cũng hét to trả lại, nhưng chân không tự chủ bước nhanh một chút.
"Đến đây Tiểu Bảo, dì Ôn ôm cháu, dì Cố của cháu nhỏ người ôm cháu đi không nổi...!" Ôn Tiểu Noãn nhận lấy Tiểu Bảo, nhưng miệng vẫn không tha cho Cố Ngộ Bắc. Hình tượng của Cố Ngộ Bắc chính là khéo léo khả ái.
"Ai cũng giống như cậu sao, dáng dấp thẳng đuột tựa như cây trúc!" Cố Ngộ Bắc trừng cô.
"Được rồi được rồi, hai cậu ra ngoài chơi mà vẫn còn gây gổ sao?" Tiêu Hòa Nhã không chịu nổi, cô bỏ nhà trốn đi dễ dàng lắm sao? “Lãng phí thời gian thế này! Nhìn lại mình xem giống cái gì còn ở đó nói người khác là yêu quái, hai cậu không thấy chán sao?"
"Được rồi được rồi, đi nhanh lên đi!" Ôn Tiểu Noãn phất tay, sau đó bước đi thật nhanh vào bên trong cửa. Mà phía trong giai điệu cuồng nhiệt sôi nổi đang vang lên.
Lần đầu tiên các cô tới vũ trường này, ngay chính giữa là một sàn nhảy thật to, ánh đèn rực rỡ, lấp lánh nhiều màu sắc, muôn hình muôn vẻ nam nữ lắc lư thân hình, hành động mặc sức buông thả.
Bốn người bọn Tiêu Hòa Nhã tìm góc vắng vẻ ngồi xuống. Cô còn chưa kịp mở miệng, đã có người hầu bàn bưng khay đi tới.
"Xin chào mọi người, đây là lão đại chúng tôi phân phó đưa tặng Nguyệt Dạ!" Vị bồi bàn kia cung kính khom lưng, trên khay đặt ba chén Nguyệt Dạ trong suốt như ánh trăng đặt ở trước mặt của ba người các cô, một chén sữa tươi đưa tới trước mặt của Tiêu Tiểu Bảo.
"Cám ơn!" Tiêu Tiểu Bảo nhận lấy, gật đầu đáp tạ.
"Không cần khách khí, xin mời dùng!" Người hầu bàn khẽ mỉm cười, rất là ưu nhã xoay người.
"Đợi đã nào...!" Cố Ngộ Bắc gọi hắn lại, giọng nói lành lạnh: "Sữa tươi để lại, còn những thứ khác mang đi!" Tất nhiên cô biết, ở chỗ này muốn tìm được sữa tươi cực kỳ không dễ dàng, sợ Tiểu Bảo không có thức uống gì nên nhịn, nhưng ba người các cô thì hoàn toàn không cần thiết!
"Đừng nha!" Ôn Tiểu Noãn đưa tay ngăn Cố Ngộ Bắc lại, sau đó hướng về phía người bồi bàn đang chờ phân phó lắc đầu một cái, đợi đến khi người hầu bàn thức thời rời đi, Ôn Tiểu Noãn mới mở miệng tiếp tục: "Bất quá chúng ta trả tiền là được!"
Cố Ngộ Bắc không nói gì, sau đó nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã, này choáng nha cậu ấy không nói hai lời nâng ly uống liền..., cô tức giận rất muốn há miệng mắng to, cậu đấy chưa từng chạm qua một giọt R*ợ*u thế nào lại…, cuối cùng vẫn nhịn, ừ thì trả tiền, vì vậy cũng giận dỗi nâng ly lên uống..., ừng ực một hơi hết sạch, nhìn Ôn Tiểu Noãn ợ một tiếng không thấy nói gì, tốt xấu gì cậu cũng phải nói rõ, cậu như vậy có gì khác biệt giống Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, lão Ngưu ăn mẫu đơn.
Tiêu Hòa Nhã lắc lắc đầu, sau đó nhìn Tiểu Bảo của mình hút sữa tươi từng chút một, thật là đã mắt.
Trong sàn nhảy, một khúc lại một khúc vang lên. Giai điệu quen thuộc khiến mắt ba người tỏa sáng, sau đó nhất tề quay đầu nhìn về phía Tiểu Bảo nhà họ Tiêu.
"Bảo, muốn nhìn mấy dì khiêu vũ không?" Cố Ngộ Bắc cười hỏi.
Tiêu Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu, "Muốn!"
"Nhỡ có người gạt bắt mất con thì sao?" Tiêu Hòa Nhã rất không yên tâm, năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra, thật đúng với câu nói kia của Lý Ninh, không có gì là không thể! Ngoài đường còn có người dụ trẻ nhỏ, làm sao có thể bảo đảm ở trong quán bar không có ai dụ dỗ con nít đây?
"Yên tâm đi, mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục cười nói, không phải tất cả trẻ con ba tuổi đều dễ gạt!
"Bảo, cầm lấy một lát chụp hình cho mấy dì, được không?" Ôn Tiểu Noãn cầm điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt Tiêu Tiểu Bảo, cô hỏi.
"Được!" Tiêu Tiểu Bảo nhịn xuống kích động muốn khám phá điện thoại di động, gật mạnh đầu cười, lại nói, cậu đối với cái gì mới đều muốn tìm tòi thay đổi kết cấu **. Nếu chỉ phá chơi thì cậu hoàn toàn không cần lo lắng, nhưng nếu muốn thay đổi thì phải làm nhiều lần mới được, để bảo đảm cái điện thoại di động này có thể chụp hình, lần này cậu quyết tâm nhịn cho qua. Thật may là nơi này cũng không có công cụ.
Sàn nhảy đang trầm lắng lại từ từ sôi nổi lên, có người rời sân cũng có người ra sân lần nữa, giờ khắc này, vũ đài thuộc về ba người họ. Đây là thủ khúc làm bọn họ thành danh, mà đặc biệt điệu nhảy này lại như chuyên dành cho ba người các cô, hoặc linh động như gió hoặc xinh đẹp như lửa sống, dịu dàng như nước, ba người ba loại trạng thái hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh hợp tác vô biên. Dần dần trên vũ đài, trọng tâm chỉ còn lại ba người này, những người khác chỉ làm nền, bọn họ là tiêu điểm của tất cả mọi người.
Tiêu Tiểu Bảo đang cầm điện thoại của Ôn Tiểu Noãn, cẩn thận dùng camera quay, hình như quay phim so với chụp hình thú vị hơn nhiều. Trên màn hình ba người cười rạng rỡ, một người là người thân nhất của cậu, còn hai người kia cũng thân thuộc giống như thế. Mấy người họ cười lên đều xinh đẹp động lòng người.
"Không ngại chú ngồi bên cạnh chứ?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, Tiêu Tiểu Bảo chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông mang gọng kiếng màu vàng ngồi xuống bên cạnh mình.
"Đã ngồi xuống rồi cần gì phải hỏi?" Tiêu Tiểu Bảo thật là không nói gì, sau đó cầm điện thoại di động tiếp tục công việc. dღđ☆L☆qღđ Mẹ cậu hiện tại chơi đùa giống như là một đứa trẻ con , cả dì Ôn, dì Cố cũng giống vậy.
"Dầu gì, chú cũng là bạn tốt của ba cậu, lẽ nào không cho mặt mũi như vậy chứ?" Người đàn ông đeo mắt kiếng rất là uất ức nói.
Tiêu Tiểu Bảo im lặng, để điện thoại ở chế độ tự động quay lúc này mới xoay người nhìn về phía người đàn ông cười có điểm giống hồ ly này, nụ cười này cậu vẫn thường thấy, anh trai của ba cậu, chính là bác cậu lúc nào cũng treo nụ cười như vậy. Nhìn như vô hại thiện lương kì thực tâm địa đen tối giống như đáy nổi, đen tận xương tủy, người đàn ông này và bác của cậu là cùng một loại người. Không dễ chọc!
"Chú biết ba cháu?" Tiêu Tiểu Bảo cười hỏi, bộ dáng thật là ngây thơ đáng yêu.
"Ách. . . . . ." Tống Duật Minh thật sợ hết hồn, giỏi thật, chẳng lẽ cậu nhóc này còn có rất nhiều ba hay sao?
Tiêu Tiểu Bảo chỉ cười không nói, ánh mắt long lanh, đứa trẻ ba tuổi sẽ có bộ dáng này, sau đó: "Chú, gương mặt chú thật là xinh đẹp, ồ! So với dì Cố còn đẹp hơn!" Cười hì hì nói xong, giơ một tay lên chỉ thẳng về phía Cố Ngộ Bắc.
Tống Duật Minh nhìn theo tay cậu bé chỉ thấy cô gái đó cười vui vẻ, nhất thời thu lại nụ cười, "Hừ, gì mà đẹp giống con gái, cũng không phải là mình nguyện ý!"
Tiêu Tiểu Bảo coi như không nghe thấy người này nói thầm, vừa uống sữa tươi vừa nhìn ba người đang nhảy vui vẻ .
"Cháu nói nếu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy người phụ nữ của ông ấy mang theo con trai ông ấy đến loại địa phương này có tức giận hay không?" Đột nhiên ngoài ý muốn Tống Duật Minh mở miệng hỏi.
"Phốc!" Mới vừa hút một ngụm sữa tươi vào trong miệng, nghe người này hỏi liền kích động toàn bộ phun ra ngoài. Cũng may cậu còn thiện lương không phun về phía người nọ, nếu không. . . . . .
"Kích động thế sao, cậu bé?" Tống Duật Minh cầm khăn ướt lên, bất đắc dĩ nhưng cũng rất tỉ mỉ lau khóe miệng cho cậu.
"Chú, thật may là cháu không bị sặc, nếu không dì Cố nhà cháu nhất định sẽ coi chú như kẻ thù!" Thật vất vả mới hết sặc, Tiêu Tiểu Bảo nhìn Tống Duật Minh nói.
“Chú chỉ thấy kỳ lạ mà thôi, cũng không định nói cho ba cháu!" Tống Duật Minh tuyệt không chột dạ nói.
Kết thúc bản nhạc, ba người dừng động tác lại, sau đó tiếng vỗ tay như thủy triều vang dội trùng điệp không dứt.
"Cám ơn cám ơn!" Ba người rất là yêu diễn (yêu thích biểu diễn) nghiêng mình chào đáp tạ. Sau đó khi mọi người còn đang nhìn chăm chú thì bọn họ đã bước xuống.
"Ah, người đó. . . . . . Hình như là con gái Thị trưởng!" Đột nhiên có một giọng nói kinh ngạc cất lên, như quạt gió thổi lửa thêm, nhất thời tiếng bàn luận ầm ĩ ập tới.
"Rắc rắc!" Một tiếng, ánh đèn flash chợt lóe, nhưng chỉ chụp được bóng lưng ba người các cô. Thế nhưng người cầm máy chụp hình kia lại kiên nhẫn đuổi sát không buông, “tiếng rắc rắc” liên tục ánh đèn không ngừng lóe lên, chẳng biết từ lúc nào người nọ đã chạy đến trước mặt các cô, Tiêu Hòa Nhã vội vàng ngăn ở trước mặt của Ôn Tiểu Noãn. Không ai nói thiên kim Thị trưởng thì không thể ra vào quán bar, nhưng con gái lớn của Thị trưởng thì lại không thể, mà Ôn Tiểu Noãn là con gái lớn của Thị trưởng đầu năm đã được tuyển chọn làm đại biểu cho hình tượng thành phố Hoa. Đại biểu cho lực lượng tích cực có chí tiến thủ, tuyệt đối không thể phá hư!
Chắc người này có lẽ là một phóng viên bình thường, không được sếp trọng dụng, trừ phi có thể có được tin tức vô cùng có giá trị cộng với tài viết văn mới có thể nghịch chuyển( xoay chuyển nghịch cảnh). Cố Ngộ Bắc và Tiêu Hòa Nhã chắn ở trước mặt của Ôn Tiểu Noãn. Ôn Tiểu Noãn tức giận vô cùng, hận không được tiến lên giết cái người điên cuồng kia. Cố Ngộ Bắc nắm chặt cô ấy, ra vào loại địa phương này đã coi như là đại kỵ, nếu thêm vào đánh lộn đánh lạo vậy có thể nói lại càng không có hình tượng.
Tống Duật Minh lúc này mới thong thả nhìn chằm chằm người cầm máy chụp hình, chau mày, vung tay lên, lập tức có hai nhóm người không để lại dấu vết tiến lên trước, một nhóm đúng chắn ở trước mặt ba người các cô, hướng dẫn họ đi vào phía trong, một nhóm người khác đi tới phía người cầm máy chụp hình bên kia, tất nhiên ý đồ là muốn lấy lại những tấm hình kia mới thôi.
Người nọ thấy cảnh tượng hỗn loạn trong quán như vậy, nhìn những người đó đi về phía mình, ý định xoay chuyển một cái, liền co cẳng chạy. Nếu anh ta có thể làm phóng viên, tất nhiên phải học cách sinh tồn của phóng viên.
Tiêu Tiểu Bảo bị sợ đến quên phản ứng, một hồi thật lâu cậu bé mới bò xuống ghế sa lon nện bước chân đuổi theo mẹ cậu.
Tống Duật Minh cầm điện thoại cậu để quên lên rồi cũng gấp rút đi theo.
"Mẹ!" Dù sao vẫn là đứa trẻ ba tuổi, mặc dù có thành thục mấy đi nữa, nhìn thấy mẹ bị sợ cậu vẫn rất đau lòng.
Tống Duật Minh ôm lấy cậu bé, lúc này mới sải bước đi tới phòng làm việc phía kia, "Ngoan nha, đừng khóc, mẹ cháu không có chuyện gì! Chỉ là chuyện nhỏ thôi!"
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, hiện tại cậu không thể khóc, bằng không mẹ cậu sẽ tự trách.
Trong phòng, Tiêu Hòa Nhã và Cố Ngộ Bắc trấn an Ôn Tiểu Noãn đang tức giận như bão táp.
"Tốt lắm tốt lắm! Không có chuyện gì, không phải chỉ chụp hai tấm hình thôi sao? Lại không chụp thấy cậu, có chăng chỉ tớ và Tiểu Nhã, cậu không cần phải kích động đến thế." Cố Ngộ Bắc vừa vỗ phía sau lưng của Ôn Tiểu Noãn giúp cô ấy bớt cơn tức vừa mở miệng nói.
"Đúng rồi đó! Cậu nổi giận như thế làm gì? Cùng lắm thì chúng ta tìm một cơ hội đánh ૮ɦếƭ hắn!" Tiêu Hòa Nhã vung tay nói thật là hào sảng, nói thật mỗi lần đánh nhau đều là chuyện của hai cậu ấy, còn cô nhiều nhất chính là trước tiên chuẩn bị một bọc Popcorn cùng với cái ghế ngồi xem cuộc vui. Lần này cô cũng tức giận thật rồi, chờ khi người nọ bị đánh đến ngồi không nổi, bất luận như thế nào cô cũng muốn đi đến đạp cho hai cái đấy! Choáng nha, sao chụp hình cô nhiều thế! Đồ khốn kiếp!
Ôn Tiểu Noãn vốn đang còn tức giận đùng đùng, nhưng nháy mắt liền mềm nhũn ra, ôm Tiêu Hòa Nhã khóc rất không có hình tượng, vừa khóc vừa mắng!
"Con bà nó, bà tới đây nhảy một bản thì thế nào? Con gái nhà Thị trưởng không phải là người à ? Người khác có thể tới chơi tại sao bà đây thì không thể tới ? Nhảy một bản thì thế nào? Chẳng lẽ thành phố Hoa bởi vì tớ tới nhảy một bản liền xuống cấp? Con mẹ nó, nếu để cho bà đây bắt được, thì nhất định đá cho hắn thành thái giám luôn!" Ôn Tiểu Noãn rất là uất ức, nhưng mà so với uất ức thì cô áy náy nhiều hơn, lần này phải khiến Tiểu Nhã và Tiểu Bắc cản giúm cho cô!
Aizz! Nếu là bạn thân của nhau sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy, hai người: một người thì để cậu ấy tùy ý ôm thật chặt mình, một người còn lại là ôm cậu ấy thật chặt. An ủi lẫn nhau như vậy, thật tốt!
Tống Duật Minh ôm Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trước cửa lẳng lặng nhìn một màn này, sau đó xoay người đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Chú gọi điện thoại cho ai vậy?" Tiêu Tiểu Bảo bị Tống Duật Minh ôm, nhìn thấy anh ta gọi điện thoại liền vội vàng hỏi.
"Cho ba cháu !" Tống Duật Minh cũng không gạt cậu bé. Bản thân ở thành phố Hoa thế lực kém xa anh em Hạ thị, có một số việc còn cần phải tự mình ra tay mới được.
“Không phải khi nãy chú nói. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo kinh hãi, mới vừa rồi còn nói sẽ không nói cho. . . . . . Tiêu Tiểu Bảo dừng lại, nhìn Tống Duật Minh không chớp mắt.
Tống Duật Minh cười nhạt, hài lòng khi thấy cậu bé này thật thông minh: "Nếu không nói cho ba cháu biết , ngày mai hình mẹ cháu đang chặn trước mặt của con gái Thị trưởng sẽ xuất hiện trên tít ở trang đầu của các tờ báo lớn!" Chiều cao Tiêu Hòa Nhã tương tự với Ôn Tiểu Noãn, kiểu tóc cũng tương tự, hẳn người nọ quá đắc ý, không nói có thể nhận lầm hay không, ba người các cô ở chung một chỗ, coi như không chụp được ngay mặt Ôn Tiểu Noãn, bọn họ cũng sẽ kêu người khác chỉ ra cái bóng lưng kia chính là Ôn Tiểu Noãn, con gái Thị trưởng thành phố Hoa, còn Tiêu Hòa Nhã bị chụp trực diện thì không thể tránh khỏi bị lên mặt báo.
"Vậy chú mau gọi đi!" Tiêu Tiểu Bảo không muốn mình mẹ gặp phiền phức như vậy, có lẽ ba sẽ nghiêm nghị một chút, nhưng điểm xuất phát của cậu tất nhiên tốt. Coi như có bắt viết kiểm thảo cũng nhận.
Thật ra thì, Thượng Quan Ngưng đã sớm biết hai người bọn họ đi đến chỗ này, chỉ là nghĩ có Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc ở đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, đợi đến giờ anh cho xe đưa mấy người các cô trở về là được, dù sao người ta cũng là một cô gái nhỏ mới hai mươi hai mốt tuổi, không muốn chơi đó là không thể nào, anh cũng không thể xem cô giống xem tội phạm. Coi như có gây ra chút chuyện gì đi nữa, Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc là cao thủ đánh nhau tự nhiên sẽ không để người ta đả thương cô. Mà anh cũng sẽ không để mặc cho cô chơi đùa quá lâu, vì thế sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh tính sai rồi! Khi nhận được điện thoại anh thật hối hận mình đã không xem xét kỹ.
Cho nên khi Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cùng với bốn vị sư huynh sau lưng anh, cô ngây người sửng sốt, nghĩ thầm phen này mình tiêu rồi, không chỉ có gạt anh len lén chạy đến loại địa phương này chơi, còn gây ra chuyện lớn như vậy, lần này khẳng định ૮ɦếƭ chắc!
Thượng Quan Ngưng chỉ lườm cô một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị người khác cắt ngang.
"Ba! Ôm, ôm!" Bị Tống Duật Minh ôm vào trong *** Tiêu Tiểu Bảo quơ hai cánh tay nhỏ bé mở miệng nói giọng mềm nhũn.
Vốn đang tức giận ngút trời, Thượng Quan Ngưng dằn lại cơn thịnh nộ, vươn tay ôm con trai mình trở lại.
"Đại Nhị, đưa ba người họ về nhà!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo nhìn về phía Đại Nhị phân phó.
"Dạ!" Đại Nhị gật đầu, sau đó mời ba người các cô.
Sau đó Tống Duật Minh đưa Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cùng với ba người khác ở sau lưng anh đi về phía phòng làm việc của mình.
"Có chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.
Tống Duật Minh ngồi ở trên ghế sa lon, không muốn rót nước mời mọi người, vì sao? Quá nhiều người, anh ta lười phải rót."Mọi người tự tiện đi, uống trà hay uống cà phê tự mình rót!"
"Chớ nói nhảm, anh là người nào tôi còn không biết sao?" Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn anh ta, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Duật Minh đem mọi chuyện từ lúc mình ở ngoài cửa gặp ba người kia cho tới khi có chuyện xảy ra tỉ mỉ từng chi tiết nói cho Thượng Quan Ngưng, quả thật so với kể chuyện còn đặc sắc hơn.
Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Ngưng thật khó coi, khiến cho Tiêu Tiểu Bảo im lặng một lúc lâu không nói gì, người này nếu đi kể chuyện mà nói không chừng sẽ có nhiều người ái mộ. Choáng nha, có cần phải nói rõ ràng như thế sao? Nói thẳng phần sau không được sao!
"Bây giờ anh mau chóng nghĩ biện pháp ngăn các tòa soạn lớn ngưng phát hành báo, bằng không ngày mai gương mặt người phụ nữ của anh sẽ được trưng bày khắp các phố lớn ngõ nhỏ!" Sau cùng, Tống Duật Minh đưa ra kết luận.
Thượng Quan Ngưng nghe xong, đứng dậy đi thẳng ra.
"Này này này. . . . . . Dầu gì tôi cũng cung cấp tin tức cho anh, một tiếng cảm ơn cũng không nói?" Tống Duật Minh bất mãn, tính thế nào hắn còn giúp dỗ con trai anh kia mà, cũng có thể nói một tiếng cảm ơn chứ?
"Tôi không cho đóng cửa quán bar này đã là nể tình chúng ta là bạn bè, trong quán bar của anh, người phụ nữ của tôi bị đám chó săn chụp ảnh, anh cho là mình còn có công lao?" Thượng Quan Ngưng hí đôi mắt xếch hỏi thật là nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người sợ đến sởn tóc gáy.
"Ha ha ha a. . . . . ." Tống Duật Minh cười gượng."Ngài đi thong thả ha, rảnh rỗi thì tới đây chơi!"
Sau đó Thượng Quan Ngưng mặt không biểu cảm ôm Tiêu Tiểu Bảo xoay người rời đi, Đại Nhất, Đại Tam, Đại Tứ vội vàng đuổi theo.
"Thông báo cho các tòa soạn báo lớn, bài viết về con gái Thị trưởng tiểu thư toàn bộ bỏ hết! Cũng không cho phép đăng bất kỳ tấm hình nào, nếu không thì chuẩn bị đóng cửa phá sản đi!" Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng phân phó nói với ba người ở sau lưng.
"Dạ!" Ba người gật đầu, sau đó bắt đầu người nào làm việc nấy.
Nửa giờ sau, toàn bộ các tòa soạn báo lớn trong thành phố Hoa đều nhận được một cuộc điện thoại giống nhau, phải hủy bỏ tất cả các bài viết cũng như hình ảnh của con gái ngài thị trưởng, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Tại tòa soạn báo Ánh sao.
"Tổng biên, mới vừa có một cuộc điện thoại gọi cho chúng ta. . . . . ." Trợ lý hơi run rẩy nhìn về phía tổng biên của mình nói.
"Tôi biết rồi!" Tổng biên tập vuốt vuốt mi tâm, nhận được loại điện thoại này ông không thấy kỳ lạ, dính đến con gái thị trưởng, không chỉ là đại biểu cho thành phố, đó còn là thiên kim của thị trưởng, quan hệ lợi hại nhiều như vậy, ông không thể không suy tính, ông chỉ là một tổng biên tập nho nhỏ của tòa soạn báo, người ta muốn tiêu diệt ông quả thật dễ như trở bàn tay.
"Anh đi thông báo một tiếng, lập tức hủy bỏ bài viết của Vương Nhân! Mọi tin tức về con gái thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"
"Vâng!" Trợ lý nghe xong, vội vàng chạy đến phòng Biên Tập."Trưởng phòng, trưởng phòng, Tổng biên nói rồi, muốn hủy bỏ bài viết của phóng viên Vương, là người viết tin tức này, nội dung nói về con gái của thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"
"Tại sao? Bài lần này rất đáng xem, ngày mai nhất định sẽ bùng nổ đấy!" Trưởng phòng Biên Tập trừng mắt kính lên rất là kỳ quái hỏi, "Tại sao muốn hủy đi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc