Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 116

Tác giả: Chấp Loạn

Phụ Nữ Không Cần Vĩ Đại Như Vậy.

Khi Dương An trầm mặc dùng cơm với Mộ Linh Dược, điện thoại di động của Dương An để trên bàn đột nhiên vang lên . . .
Dương An nhìn lướt qua số điện thoại gọi đến, chân mày nhất thời nhíu lại, sắc mặt cũng khó xem buồn bực nhìn lướt qua Mộ Linh Dược đang cúi đầu ăn cơm. Lúc này mới cầm điện thoại di động lên bấm nút nghe.
"Thượng Quan thiếu gia, sao có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế!" Dương An nhếch miệng lên hình như rất mừng rỡ khi nhận được cú điện thoại này.
Điện thoại đầu kia, Thượng Quan Ngưng đang tựa trên ghế sa lon, chân trái vắt lên đùi phải bộ dạng thật lười biếng, nghe giọng nói của đối phương, cũng chậm rãi nhếch môi cười: "Dương đại thiếu, có phải anh là người hay quên nên không nhớ giao dịch giữa chúng ta?"
"Ha ha ha. . . . . . Nói gì vậy? Tôi có bận cách mấy cũng sẽ không quên chuyện của Thượng Quan thiếu gia." Dương An cười ha hả pha trò nhưng cũng biết Thượng Quan Ngưng không phải nhân vật dễ ứng phó.
"Vợ con tôi đang du lịch nước ngoài, tôi nghĩ rằng tôi nên gặp gỡ vị sủng vật kia của anh một chút. Chiếu theo tính tình vợ tôi, hẳn không nên chủ động gây phiền toái cho cô ấy mới phải, thế mà bây giờ tôi lại nghe nói cô ấy bị uất ức, anh nói tôi nên làm thế nào mới phải?"
Ánh mắt Dương An trở nên thâm trầm, sau đó suy nghĩ một chút, Thượng Quan Ngưng là nhân vật gì sao hắn không biết chứ, tuy đây là thủ đô của bọn hắn nhưng nhà họ Hạ bọn họ cũng hoàn toàn không để trong mắt, hiện tại vợ con anh ta đang du lịch nước ngoài sao lại không có người âm thầm bảo vệ, e là từng cử động của vợ con, anh ta cũng nắm trong tay. Mà chuyện mới vừa rồi phỏng chừng vừa kết thúc thì Thượng Quan Ngưng cũng đã nhận được báo cáo.
"Thượng Quan thiếu gia, về chuyện mới vừa rồi kia, sủng vật của tôi không hiểu chuyện, tôi lập tức dạy dỗ cô ta. Sau này sẽ quản giáo cô ta thật tốt, làm sủng vật nên có dáng vẻ của một sủng vật!" Dương An trầm thấp nói, giọng nói không khỏi nghiêm túc.
Mộ Linh Dược ngồi đối diện gương mặt trắng bệch khi nghe hai chữ sủng vật thốt ra từ trong miệng hắn, không biết là bởi vì hai chữ hai chữ sủng vật hay là bởi vì Thượng Quan Ngưng hưng sư vấn tội.
Dương An chỉ hời hợt liếc cô ta một cái, rõ ràng là cao cao tại thượng như vậy cần gì chà đạp chính mình, bây giờ thì tốt rồi, đã hai bàn tay trắng không nói còn khiến cho mình chật vật như vậy.
Đầu dây bên kia Thượng Quan Ngưng không chút để ý nhìn mấy cái ảnh chụp phong cảnh để trên khay trà, người trong tấm ảnh không có chỗ nào mà không lấy Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo làm chủ đạo, khóe miệng dần dần nhiễm ý cười, nụ cười lạnh lẽo như được pha chút hơi ấm. Nếu không phải biết tại chỗ Dương An đã cho Mộ Linh Dược một cái tát, như vậy hiện tại Dương An nhận được sẽ không chỉ là điện thoại mà anh đã hạ lệnh đánh ૮ɦếƭ cô ta lâu rồi.
"Dương đại thiếu, nếu tôi đã làm giao dịch với anh thì sẽ không bội ước trước, dĩ nhiên cũng không cho phép người khác bội ước trước, lần này tôi không so đo, hi vọng không có lần sau, nếu không, anh cũng nên biết nhà họ Mộ không còn sót lại chút gì như thế nào?" Thượng Quan Ngưng nói, nhẹ nhàng nhu hòa nhưng lại hàm chứa uy lực vô cùng lớn.
Cứ như thế gặp qua sóng to gió lớn, Dương An thật kinh hãi một phen, hắn đây coi như là rước phiền toái vào mình sao? "Anh yên tâm, tôi cũng vậy không phải cái loại không có uy tín như thương nhân, nếu chuyện đã đồng ý tự nhiên sẽ không nuốt lời, tôi cũng không muốn tự hủy tương lai mình!"
"Rất tốt, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!" Thượng Quan Ngưng cười, giọng nói lạnh nhạt.
"Hợp tác vui vẻ!" Dương An cũng nói vậy rồi tắt điện thoại, lúc này Dương An mới nhìn về phía Mộ Linh Dược, mắt híp lại làm cho người ta không phát hiện được dụng ý của hắn, thật lâu sau rốt cuộc mở miệng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét nghi ngờ: "Mộ Linh Dược, cô run rẩy là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì tức giận?"
Mộ Linh Dược run run một hồi mới quật cường ngẩng đầu nhìn về phía Dương An, khóe môi kéo nhẹ thành đường cong giễu cợt, "Dương An, bây giờ tôi còn có gì phải sợ hãi đây? Tôi có thể tức giận gì đây? Giống như anh nói, thân là một sủng vật nên có dáng vẻ của một sủng vật, anh có nhìn thấy sủng vật nào sợ hãi hoặc là tức giận? Nếu như có vậy thì không xứng chức sủng vật!"
"Ha ha ha. . . . . ." Dương An cũng khe khẽ bật cười, nụ cười chua chát không thể tả, hắn nói: "Mộ Linh Dược, kỳ thật chúng ta cùng một loại người, lành lạnh giống nhau, cao ngạo giống nhau, chỉ là vận khí của cô thật sự không bằng tôi. Hoặc là nói cô thật sự thông minh không bằng tôi. Cô không nên chọc tới người không nên dây vào, đáng tiếc đến bây giờ còn không biết hối cải, nhưng mà dáng vẻ cái loại người như cô chưa ***ng vào tường thì không quay đầu, không phải, là dáng vẻ có ***ng vào tường vẫn như cũ không quay đầu lại ( ý nói cố chấp cứng đầu ), tôi rất thích! Tôi hi vọng cô không làm cho tôi thất vọng! Ha ha ha. . . . . . Tôi thích xem dáng vẻ thanh cao của cô cúi đầu hướng về phía tôi như chó vẩy đuôi mừng chủ cúi đầu xưng thần ( phục tùng )! Hơn nữa tôi còn thích dáng vẻ cô ở dưới người của tôi uốn éo rên rĩ hơn gấp bội lần dáng vẻ khuất nhục này của cô."
"Anh chính là một tên biến thái!" Mộ Linh Dược cắn răng nhỏ giọng mắng. Sắc mặt vốn đã tái nhợt bây giờ càng trắng bệch hơn. Cô ta hận Thượng Quan Ngưng, cũng hận cả Dương An. Thượng Quan Ngưng phá hủy giấc mộng của cô, Dương An thì phá hủy tất cả tôn nghiêm của cô. Cô nói, Thượng Quan Ngưng, Dương An, trừ phi lần này các người *** tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người trả giá thật lớn! Để cho các người thê thảm đau đến không muốn sống.
Dương An không phải là không hiểu suy nghĩ trong lòng cô ta, cô ta hận mình nhưng lại không thể không đi theo mình, mà hắn cũng rất xác định, vĩnh viễn Mộ Linh Dược cũng không có ngày trở mình, Thượng Quan Ngưng không cho phép, hắn cũng sẽ không cho phép, Mộ Linh Dược cô ta chỉ có thể sống ở bên người Dương An hắn, cho dù có chán ghét hắn, cũng phải xem tâm tình của hắn.
Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo sau khi dùng xong bữa trưa, lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi, trong lúc cũng không có xem bọn hắn hai người một cái.
"Bảo, nhớ nhà không?" Tiêu Hòa Nhã nắm tay Tiêu Tiểu Bảo vừa đi vừa hỏi.
"Có hơi nhớ các cậu!" Tiêu Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu nhẹ nhẹ, cô cũng suy nghĩ. Dầu gì ba anh trai nhà cô và ba đối với cô cũng không tệ, cô cũng hơi nhớ. . . . . Nhớ đến hiệu trưởng! Cho dù cô không muốn thừa nhận mình nhớ, nhưng mà nhớ thì chính là nhớ."Bảo, con có nhớ ba con không?"
Tiêu Tiểu Bảo liếc nhìn cô, dáng vẻ rất nghiêm túc, cuối cùng dùng sức gật đầu một cái, cậu bé cũng hơi nhớ ba mình. Tiêu Tiểu Bảo nghĩ, xem ra chính mình nếu cũng nghĩ như trước đây, vậy thì có thể dễ dàng đặt người đàn ông kia trong tim mình, dù sao người kia cũng là ba của cậu.
"Bảo, con nói có phải mẹ sai rồi không? Nếu như mẹ không đào hôn, không chừng bây giờ một nhà chúng ta ba người đang đi hưởng tuần trăng mật! Hiện tại thì tốt rồi, chỉ còn lại có hai chúng ta!" Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã không khỏi mím mím môi. Trừ không để tâm vui chơi nhiều ngày như vậy, cô vẫn nghĩ đến một chân lý rất thực dụng, đó chính là phụ nữ không cần nghĩ mình vĩ đại. Có lúc mình cảm thấy vĩ đại nhưng trong mắt người khác thật không coi ra gì. Nói không chừng còn bị người ta nói ngu xuẩn! Dù sao bây giờ cô cảm thấy mình rất ngu. So với heo còn ngu xuẩn hơn.
"Bảo, mẹ quyết định, chờ sau khi chúng ta đi du lịch thế giới trở về tìm hiệu trưởng, sau đó chúng ta sẽ kết hôn với ba con, con nói có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống hai tay nắm lấy vai Tiêu Tiểu Bảo trong lòng tràn đầy niềm tin nói.
Tiêu Tiểu Bảo rất là bình tĩnh lắc đầu một cái.
Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã trắng nhợt, trong lòng có một tia khẩn trương, "Bảo, con không đồng ý sao? Có phải lần đào hôn này đã tạo thành bóng ma trong lòng con? Con đừng để trong lòng nhé, thật ra thì mẹ rất thích hiệu trưởng, rất rất ưa thích, có lúc cảm giác mẹ thích ba con còn nhiều hơn so với ba con thích mẹ, tuy nói ra thì có hơi mất mặt, nhưng nếu con không đồng ý, thì. . . . . . Thì mẹ sẽ. . . . . . ." Nói tới đây, Tiêu Hòa Nhã dừng một chút, rốt cuộc giống như hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Nếu con nhất định không muốn, mẹ sẽ không kết. . . . . ."
"Con không phải không đồng ý mẹ và ba kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo ngắt lời cô nói, đưa bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng phất trên mặt của cô, người mẹ này nha, có thể vì cậu không cùng người trong lòng mình ở chung một chỗ, thiên hạ này có người mẹ nào tốt hơn."Không phải chúng ta kết hôn với ba, là mẹ với ba kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo nói nghiêm túc.
"Phốc!" Tiêu Hòa Nhã lại một lần cười phun ra tiếng, nụ cười càng lúc càng rực rỡ, thì ra là ý này à? "Bảo, mẹ cũng thích con, thật thích, thật thích!"
"Bảo cũng thích mẹ, rất ưa thích, rất ưa thích!"
"Bảo, vậy chúng ta trở về đi thôi! Không ở đây nữa, người ở đây nói chuyện quá khó hiểu, đã vậy còn nói rất nhanh nữa, cái mũi thì khoằm giống như mỏ chim đại bàng, ánh mắt thì giống như mắt mèo. Còn không bằng chúng ta về nhìn người nước mình thoải mái hơn không?" Tiêu Hòa Nhã nói với Tiêu Tiểu Bảo. Thật may là về sau cô cố gắng học Anh ngữ cho tốt, bằng không có thể bị chê cười.
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, "Được, chúng ta trở về!"
"Hay là chúng ta đến Nhật Bản hoặc Hàn Quốc xem một chút?" Tiêu Hòa Nhã đề nghị.
"Đừng đi Nhật Bản, không phải mọi người đều tuyệt giao với Nhật Bản sao?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi, nhớ tới lúc trước mình xem trên bản tin thời sự, mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cũng rất có tinh thần chủ nghĩa yêu nước!
Tiêu Hòa Nhã đột nhiên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đứa con nhà mình nói thật là hữu lý, chỉ là. . . . . ."Con trai, cổ nhân có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, con nghĩ chúng ta có nên đi trước thăm dò Nhật Bản một chút hay không?"
Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mẹ mình, đen như mực còn giống như ngọc đen chói mắt, cuối cùng không tự chủ được gật đầu một cái: "Được rồi, chúng ta đi thăm dò!"
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu theo, "Chúng ta qua đó chơi ít ngày rồi về nhà!" Nói xong vô cùng cao hứng, đứng dậy kéo Tiêu Tiểu Bảo đi thẳng về khách sạn.
Trong phòng bán vé máy bay, Tiêu Hòa Nhã đặt Tiêu Tiểu Bảo lên trên đùi của mình, sau đó cùng nhau chờ, hình như họ tới sớm.
"Tiểu Lục, cậu ở bên này trông chừng, tôi đi báo cho lão đại!" Vẫn đi theo hai người, Tiểu Ngũ nói với Tiểu Lục bên cạnh mình.
Tiểu Lục gật đầu một cái: "Yên tâm, tôi sẽ trông chừng bọn họ!"
Bên kia Tiểu Ngũ tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng
Bên kia Thượng Quan Ngưng đang họp, liếc mắt nhìn điện thoại di động đang rung, vốn không định để ý tới nhưng vừa thấy số điện thoại gọi đến nên thay đổi chủ ý, chẳng lẽ hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Thượng Quan Ngưng đưa tay, người đang báo cáo hạng mục công việc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lúc này Thượng Quan Ngưng mới đưa tay bấm nút nghe.
"Tình huống bên đó thế nào?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.
"Lão đại, phu nhân và tiểu thiếu gia định quay trở về, phu nhân còn nói trở về thì tìm ngài kết hôn!" Tiểu Ngũ mĩm cười nói.
Nghe được tin này, khóe miệng Thượng Quan Ngưng cũng chậm rãi giương lên, tạo thành một nụ cười xán lạn."Ah, thật sao?"
Một vòng người vây quanh bàn hội nghị to đùng, cả đám đều trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Ngưng trước mắt, không biết là ai gọi điện đến có thể khiến anh ta vui vẻ đến vậy, quả thật nhìn cực kỳ ngốc, cực kỳ khờ dại! Quá K**h th**h người!
"Họ trở về ngay bây giờ sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, tâm tình càng lúc càng tốt.
"A, không có, họ đi Nhật Bản trước sau đó mới trở về nước!"
"Cái gì?" Giọng nói đang buông lỏng chợt đổi giọng, Thượng Quan Ngưng đột nhiên thu hồi nụ cười: "Không được! Không thể để cho bọn họ đi Nhật Bản, các người lập tức mang hai người họ trở lại cho tôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc