Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 112

Tác giả: Chấp Loạn

Cô Bé, Em Có Yêu Anh Không?

Người đàn ông anh tuấn ngồi xổm trước mặt cô, mặt không biểu cảm vươn tay bấm bấm mặt của cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Đôi mắt Tiêu Hòa Nhã đẫm lệ hoa mắt gật đầu một cái, rất là uất ức nói: "Đau! Rất đau! Đau vô cùng!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, cảm thấy cái hiệu quả này cũng không tệ lắm, lúc này mới đứng dậy kéo cô đứng lên, "Vậy thì tốt, biết đau thì em không có nằm mơ rồi!"
Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu theo, nước mắt còn vương vài giọt, thật ai oán nhìn anh: "Dầu gì anh cũng nên nhẹ tay một chút chứ! dđ*lqd*Nhìn dáng vẻ anh thật không có lương tâm, nói thế nào em cũng là người vừa khỏi bệnh!"
Thượng Quan Ngưng lôi kéo cô đi vào trong nhà, nghe lời nói ai oán của cô, không thể không lên tiếng giải thích, nói thế nào thì anh cũng là người tốt bụng: "Nếu anh không mạnh tay một chút sao khiến cho em có cảm giác được? Cũng như khi nãy em vừa mới véo Đại Tứ, cậu ấy đâu cảm thấy đau!”
Vừa nghe anh nói thế, Tiêu Hòa Nhã liền kịp phản ứng là mình bị Đại Tứ đùa bỡn, bằng không sự thật rõ ràng như vậy, tại sao mình lại nghĩ là ảo giác hoặc là nằm mơ giữa ban ngày, hiển nhiên là do cô quá tin tưởng Đại Tứ! Quay đầu lại hung hăng trừng anh ta một cái để bày tỏ nỗi tức giận bất bình trong lòng mình. . . .
Đại Tứ khẽ mỉm cười không để trong lòng, cũng không thấy có tội gì lớn, dù sao chỗ cô vừa nhéo cũng hơi đau, cậu có thể nhịn xuống đã coi như là công đức lắm rồi.
Người ta thì thản nhiên, cô có véo mấy đi nữa cũng vô dụng,Tiêu Hòa Nhã đúng là vẫn thua trận trước, rốt cuộc dời lực chú ý đặt lên người Thượng Quan Ngưng mới vừa trở về, "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, anh trở về lúc nào? Chuyện này điều tra đến đâu rồi? Có tìm được hung thủ hay không? Khi nào thì em có thể đi học lại? Em. . . . . ."
"Ngừng!" Thượng Quan Ngưng cắt đứt giọng nói liến thoắng không ngừng của cô, "Tiểu thư làm ơn đi, cùng một lúc em hỏi anh nhiều vấn đề như vậy, em muốn anh trả lời cái nào?"
"Trả lời từng cái một!" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn gương mặt của anh hình như hơi gầy gò, vốn là lẽ thẳng khí hùng cuối cùng lại trở nên chột dạ, "À. . . . . . Hiệu trưởng, anh không cần trả lời ngay, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, đợi nghỉ ngơi tốt rồi nói cho em nghe được không?”
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô, nhưng cũng không làm trái ý cô, như cô mong muốn tạm thời mượn giường bệnh của cô, tiện thể mượn cô làm gối ôm, nghỉ ngơi cho khỏe.
"Ai ai. . . . . . Em đâu có nói phải cùng nhau nghỉ ngơi, em. . . . . ." Nhìn anh nhắm mắt đi vào giấc ngủ, giọng nói cuối cùng càng ngày càng nhỏ, rồi ngoan ngoãn im miệng. Được rồi được rồi, thì cùng ngủ với anh! Thật ra thì mấy ngày nay cô đã ngủ rất nhiều, hiện tại không mệt nhọc chút nào, nhưng khi nhìn gương mặt mệt mỏi của anh cô lại không nỡ. Cái gì gọi là tình yêu, cô không hiểu, chỉ là từ lúc nhìn thấy anh, cô liền đặt anh ở trong lòng, ngọt bùi cay đắng tư vị gì cũng đều có. Lại vẫn luyến tiếc không buông được. Nhưng. . . . . .
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Tiêu Hòa Nhã nghe có tiếng nói, vội vàng vẫy vẫy tay, sau đó chỉ chỉ vào người đang ngủ ở bên cạnh mình, ý muốn Tiểu Bảo nói nhỏ thôi.
Mới vừa vào cửa Tiêu Tiểu Bảo thấy tình cảnh trước mắt, lập tức ngậm miệng lại ."Con đi tìm cậu, một lát nữa mới lên!" Tiêu Tiểu Bảo hướng về phía Tiêu Hòa Nhã mấp máy môi nói. Thấy cô gật đầu lúc này cậu bé mới rón rén lui ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại. Lúc này trong phòng bệnh thật yên tĩnh.
Bên kia, Mộ Linh Dược vừa rời khỏi khu nhà của Thượng Quan Ngưng, thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Mộ. Trong đầu chỉ toàn là câu nói vô tình kia của Thượng Quan Ngưng, phá hủy đi thanh cao kiêu ngạo của cô, nếu như anh ta hài lòng sẽ suy tính lại tha cho nhà họ Mộ. Bẩm sinh cô đã thanh cao kiêu ngạo, anh ta lại muốn chính cô phá hủy. Cô làm thế nào phá hủy đây? Khi cô đi cầu xin anh ta không phải đã phá hủy rồi sao? Khi đó cô làm gì còn một chút thanh cao nào nữa?
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô không thể sụp đổ được, dù thế nào đi nữa cô cũng phải suy nghĩ cho ông cụ một chút!" Chú Trung đứng ngoài cửa vừa gõ cửa vừa khuyên lơn. Hiện tại lão gia không còn gì cả, chỉ còn lại mỗi mình cô, cô cũng không thể có chuyện!
Mộ Linh Dược dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt ngồi trên mặt đất, hai cánh tay ôm đầu gối thật chặt, nước mắt rơi đầy trên mặt. Cô sai lầm rồi, cô nên làm gì bây giờ? Tiếng gõ cửa phía ngoài không ngừng, cô không dám để cho mình khóc thành tiếng, cái nhà này chỉ có thể dựa vào mỗi mình cô, nếu như cô cũng vô dụng như vậy, cái nhà này còn có thể cứu vãn sao?
"Chú Trung, tôi không sao! Chú hãy yên tâm đi, tôi có biện pháp giải quyết!” Dằn xuống một bụng uất ức, Mộ Linh Dược cố nén khóc ra vẻ không có chuyện gì, cô nói.
Chú Trung là hạng người gì, ở bên cạnh ông cụ Mộ thấy biết bao sóng to gió lớn, tâm tình hiện nay của cô sao ông không hiểu? Nhưng mà thế giới này chính là như vậy, một ngày nào đó vì mình phạm sai lầm mà phải trả giá thật đắt.
Mộ Linh Dược đứng dậy, gần như là đã quyết định chuyện trọng đại, ánh mắt quyết tuyệt đi vào phòng tắm, Thượng Quan Ngưng, tôi hi vọng anh có thể nói lời giữ lời!
Trong bệnh viện, Thượng Quan Ngưng vẫn ngủ từ xế chiều thẳng tới trời tối, vốn là Tiêu Hòa Nhã nói không buồn ngủ cuối cùng cô ngủ so với Thượng Quan Ngưng còn sâu hơn. Khi Tiêu Hòa Nhã tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ, không phải phòng bệnh trong bệnh viện cũng không phải phòng của mình.
Mắt kính không biết vứt ở đâu, chung quanh tối đen thật sự không nhìn thấy được thứ gì, cô thận trọng bò xuống giường, không biết giầy để chổ nào, trong lòng hơi sợ hãi, chuyện tình mấy ngày trước vẫn còn ám ảnh trong đầu cô, chẳng lẽ lại bị người nào bắt cóc nữa? Suy nghĩ một chút lại lắc đầu, ai có thể lợi hại như vậy từ trong *** Hiệu trưởng trói cô đi được, chuyện này hầu như là không thể nào xảy ra. Vậy nơi này là nơi nào đây! Đưa hai tay ra dò dẫm đường đi, cô không hy vọng mình sẽ ***ng vào tường!
"Ui da!" Đột nhiên, đầu gối ***ng phải góc bàn hay gì đó, Tiêu Hòa Nhã đau kêu thành tiếng, cảm giác một chân cũng tê rần. Vừa lúc đó, cửa phòng bị mở ra, kế tiếp chính là âm thanh bật đèn.
Tiêu Hòa Nhã quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt rất là kỳ quái của Thượng Quan Ngưng đang đứng ở cửa, "Sao không nằm trên giường cho khỏe em ngồi trên đất làm gì?" Thượng Quan Ngưng rất là không hiểu hỏi.
"Đây là đâu vậy?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, trong bụng đầy lửa giận.
"Sướng viên! Phòng của anh!" Thượng Quan nói một cách tự nhiên.
"Không phải anh ngủ cũng mở đèn sao?" Tiêu Hòa Nhã rống lên, lại còn mang cô dời đến phòng của anh làm gì? Dù là ở Sướng viên, cô cũng có phòng của mình, nếu không thì mang cô đặt ở phòng của Tiểu Bảo cũng được mà.
"Anh chưa ngủ mà!" Thượng Quan Ngưng vô tội nói tiếp, lại nhìn Tiêu Hòa Nhã đang nổi giận đùng đùng, dường như hận không được xông lên phía trước xé nát bản mặt muốn cười mà không được cười của anh ra. Ôi chao, không lẽ đứng nhìn dáng vẻ cô đau đến thế mà anh còn không tới dìu cô ngay lập tức sao?
"Cút!" Cuối cùng không xé được bộ mặt thấy ghét kia lại không muốn nhìn thấy anh, Tiêu Hòa Nhã không thể làm gì khác hơn là đuổi anh đi, thật đúng là nhắm mắt làm ngơ.
"Đây là phòng của anh!" Đáng tiếc, Thượng Quan Ngưng tuyệt không hiểu khổ tâm của cô, vẫn dáng vẻ bình chân như vại tựa vào khung cửa.
Tiêu Hòa Nhã liền nổi đóa, cô bò dậy, nhanh chóng vọt tới, thật may là cô ngồi nảy giờ, chỗ bị ***ng đau hình như cũng không còn nghiêm trọng. Mượn tức giận làm can đảm, liền đưa tay lôi cà vạt của anh lại gần làm cho anh phải cúi đầu, cô nhón chân lên giận dữ cắn vào cái cằm của anh, trong lòng thật thỏa mãn. Hừ, anh đẹp trai phải không, cắn cho sứt cằm ra luôn xem anh còn đẹp nữa hay không !
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng chợt lóe, tùy ý để cái miệng nhỏ nhắn gặm trên cằm mình, ấm áp hơi đau một tý, nhìn bóng dáng trân quý luôn ở trong lòng mình thật gần, giống như có vật gì đó len lỏi vào quấy nhiễu trong tim anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn thật gần, trong lòng anh càng mềm mại. Không khỏi vươn tay ôm cô vào trong ***, đổi thủ làm công. Kèm theo một tiếng thở dài dịu dàng, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên áp nhẹ môi mình xuống.
Không phải cái loại lây dính ** kia..., đó chỉ là nụ hôn nhàn nhạt dịu dàng, bình thường giống như nước chảy, Tiêu Hòa Nhã hơi mê mẩn, nụ hôn ngọt ngào này khiến cho cô có một loại cảm giác đau lòng, giống như cô đã mong đợi thật lâu thật lâu rốt cuộc cũng đã đến, hàng mi thật dài giống cánh bướm đang sãi, vụt sáng vụt sáng mang theo giọt lệ trong suốt, lại luyến tiếc buông anh ra, đành tùy anh cùng với mình môi lưỡi quấn quít, dịu dàng đến tận xương tủy .
"Cô bé, em có yêu thích anh không?" Nụ hôn ngọt ngào rơi xuống vành tai của cô, mang theo âm thanh như muốn đầu độc người ta nhẹ nhàng vang lên. Tiêu Hòa Nhã buông cà vạt anh ra, đưa tay lên ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu mình vào cần cổ anh, nước mắt càng tuôn dữ dội, uất ức thiếu chút nữa nói không nên lời.
"Không thích sao?" Giọng nói mềm nhũn vương chút uất ức, tuyệt không giống như Thượng Quan Ngưng thường ngày.
"Thích!" Tiêu Hòa Nhã quýnh lên vội vàng nói, "Thích!" Rất ưa thích, rất rất ưa thích, thích đến tận xương. Lần đầu tiên khi nhìn thấy, anh đã để lại ấn tượng trong lòng cô, mấy năm nay cô giống như người bị trúng độc, bệnh thời kỳ cuối không phương thuốc nào cứu được.... Thật ra thì cô cũng nghĩ thích loại tình yêu xứng đôi vừa lứa giống mọi người, như những người trẻ tuổi yêu nhau đi dạo trên đường phố, nắm tay nhau cùng đi xem phim rồi hôn nhau. Người thích cô không phải không có, nhưng không có người nào có thể thay thế anh. Có lúc cũng nghi ngờ, có phải do dáng vẻ anh quá đẹp, cho nên cô mới không buông tay, có lẽ là vậy, ít nhất cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thấy ai so với anh có dáng dấp xinh đẹp hơn.
"Chúng ta kết hôn nhé, có được không em?" Thượng Quan Ngưng tiếp tục hấp dẫn, ôm cô thật chặt, hận không được khảm cô vào trong thân thể mình.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã mơ mơ màng màng không rõ ràng lắm, chỉ ôm anh nghẹn ngào không dứt. Hình như thích anh cũng là một chuyện rất uất ức.
"Được, anh sẽ lo chuẩn bị thật nhanh!" Thượng Quan Ngưng buông cô ra, rất là thoải mái nói.
“Chuẩn bị cái gì?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn anh hỏi.
Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, "Thế nào? Em muốn đổi ý? Em mới vừa đồng ý với anh!"
Tiêu Hòa Nhã ngơ ngẩn, cô mới vừa đồng ý cái gì kia, cô. . . . . . Sau đó suy nghĩ một chút, Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, hình như cô vừa vặn nói thích anh thì phải? Thận trọng ngước mắt liếc anh một cái, phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú, Tiêu Hòa Nhã hơi hơi chột dạ, sao mình có thể nói thích anh chứ? Vậy sẽ tạo thành rắc rối cho anh? "Hiệu trưởng, à. . . . . . À, đó là em nói lung tung, anh cũng đừng để ở trong lòng! Em. . . . . ."
"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, cặp mắt cơ hồ có thể phun ra lửa, nói lung tung? "Em nói lung tung? Lời như thế cũng có thể nói lung tung? Vậy em mới vừa nhìn thấy anh vào phòng liền nhào lại ôm ấp, vừa ôm vừa hôn, em coi anh là cái gì? Chẳng lẽ em không tính toán phải phụ trách?"
"Ách. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã muốn ngây ngốc, mới vừa rồi cắn cằm của anh chính là muốn báo thù anh, chọc giận anh thôi, còn nói vừa ôm vừa hôn thì khi nãy là anh mới vừa ôm vừa hôn mình chứ? Còn. . . . . . Còn muốn cô phụ trách?
"Mặc kệ, dù sao lúc nãy em đã đồng ý kết hôn với anh! Kết hôn là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác sau này hãy nói!" Thượng Quan Ngưng nói xong, cũng không cho cô thời gian phản ứng, kéo cô đi thẳng xuống lầu.
"Đợi chút. . . . . . Em. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã còn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn *** của anh liền dừng lại, chỉ là. . . . . ."Hiệu trưởng, em chưa mang giầy!" Tiêu Hòa Nhã rống lên.
Thượng Quan Ngưng phục hồi tinh thần lại, nhưng cũng không cho là mình có lỗi, không mang thì không mang! Thượng Quan Ngưng ngừng lại, làm Tiêu Hòa Nhã cho là anh sẽ thả tay mình ra, ai ngờ anh xoay người lại bế cô lên.
Tiêu Hòa Nhã cả kinh, vội vàng ôm chặt cổ anh, "Này, này. . . . . . Anh muốn làm gì vậy, Hiệu trưởng?"
"Đi xuống ăn cơm!" Thượng Quan Ngưng chân bước không ngừng, tiếp tục đi thẳng xuống lầu.
Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, quả thật cũng cảm thấy mình đói bụng nên không ý kiến gì. Trong phòng ăn, Nhất, Nhị, Tam, Tứ và Tiểu Bảo đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ chờ hai người bọn họ đến là có thể ăn cơm.
"Mẹ xấu hổ, lớn như vậy vẫn còn muốn ba ôm!" Tiêu Tiểu Bảo ngồi kế bên vị trí thứ nhất, hướng về phía Tiêu Hòa Nhã đang nằm trong *** Thượng Quan Ngưng nói.
Mặt Tiêu Hòa Nhã đỏ lên, buông một tay ra phát Thượng Quan Ngưng một cái, đều là lỗi của anh, làm cô bị Tiểu Bảo cười nhạo.
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn, thấy mặt cô thật sự đỏ hồng anh hơi ngạc nhiên, rõ ràng cô là người có làm ra chuyện gì cũng đều không xấu hổ, nhưng bây giờ bởi vì một câu nói của Tiểu Bảo lại đỏ mặt, thật đúng là. . . . . . Đặt cô xuống đối diện với Tiểu Bảo, lúc này anh mới ngồi xuống giữa hai người, "Được rồi, bắt đầu ăn cơm!"
Sau bữa cơm, bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ bị gọi lên thư phòng, Tiêu Hòa Nhã vốn định nhờ phụ tá Dương Liễu lấy dép lê giúp cô, nhưng bị Thượng Quan Ngưng ngăn lại, tới bằng cách nào thì trở về bằng cách ấy, thế là cô lại bị anh ôm trở về phòng.
Tiêu Tiểu Bảo đi theo phía sau cười nham nhở, khi đi đến phòng mình, cậu bé hướng về phía Tiêu Hòa Nhã phất phất tay, "Mẹ, ngủ ngon!"
"Này, này. . . . . . Tiểu Bảo, mẹ muốn ngủ với con ngủ!" Tiêu Hòa Nhã hét to, không khó phát hiện nguy cơ càng ngày càng đến gần mình.
Tiêu Tiểu Bảo chỉ cười không nói, nếu là trước kia, mẹ cậu cùng ai ở chung một chỗ cậu đều không có ý kiến, chỉ cần đối xử tốt với mẹ cậu là được, nhưng bây giờ, cậu hy vọng mẹ sẽ ở chung một chỗ với ba, chỉ có Thượng Quan Ngưng mới có thể lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho mẹ cậu được tốt nhất, có lẽ cũng sẽ có người đối xử tốt với mẹ cậu, tuy nhiên cậu không chắc chắn người đó có nhất định cả đời đối xử tốt với mẹ cậu hay không.
Cậu xem trên ti vi, có vợ chồng bởi vì người phụ nữ không thể sanh con, bất luận hai người có thương yêu nhau nhiều như thế nào cũng có khả năng bị bà nội chia rẽ. Mà cậu thì không hy vọng mẹ cậu cũng gặp phải tình huống như vậy.
Cũng không chờ Tiêu Tiểu Bảo trả lời, Thượng Quan Ngưng liền ôm cô đi thẳng vào phòng của mình. Không nói hai lời trực tiếp ném cô lên giường, “Em đi tắm sau đó hãy ngủ trước, anh làm xong việc sẽ trở lại!"
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, tận tâm vẫy tay: "Em biết rồi, anh lo làm việc của anh đi, em có thể tự chăm sóc cho mình! Không cần lo lắng cho em đâu, thật đấy!" Khuôn mặt Tiêu Hòa Nhã tươi cười, ý vị mười phần lấy lòng.
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô một tí, rồi xoay người đi ra, ngay khi Tiêu Hòa Nhã yên lòng, Thượng Quan Ngưng đi tới cửa đột nhiên ngừng lại, "Đúng rồi, em không cần phải đi về phòng ngủ lúc trước của em, phòng đó anh đã khóa lại rồi, đồ đạc của em anh đã cho người mang tất cả sang phòng anh rồi, cũng không được sang phòng của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo phải học sẽ phân tâm, em đừng làm ảnh hưởng đến con! Sau khi anh làm xong công việc sẽ trở lại, nếu không thấy em ở đây thì em xong rồi!" Nói xong không đợi đáp lại, anh xoay người đi thẳng ra cửa.
Tiêu Hòa Nhã nhìn cánh cửa đã khép thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cái người này. . . . . . Tiêu Hòa Nhã giận dữ, đốm lửa giận trong lòng giống như bị đốt lại, dựa vào cái gì chứ? Ai bảo anh đem toàn bộ đồ đạc của cô dời đến phòng này? Người đàn ông này lại có thể suy nghĩ chặn tất cả đường lui của cô, thật là một người xấu xa.
Trong thư phòng, Thượng Quan Ngưng phân phó công việc cho bốn người chuẩn bị hôn lễ, công việc đơn giản như là ảnh cưới, đãi tiệc linh tinh .... Nhất, Nhị, Tam, Tứ nghe tin vui này cười thật to, rốt cuộc cũng đã qua những ngày buồn bực.
"Đúng rồi, lão đại, bên phía Tống đại thiếu truyền đến một tin, Mộ Linh Dược ở quán bar đắc tội Dương An, hiện tại bị Dương An nhốt!" Đại Nhất sau khi cười xong liền báo cáo với Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng vuốt cằm bóng loáng của mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười đùa giỡn,lê quý đôn, "Dương An? Nghe nói người đó là Trung tướng trẻ tuổi nhất?"
"Dạ phải, chính là Dương An, nghe nói, Mộ Linh Dược uống R*ợ*u say bị mấy tên nhà giàu đùa giỡn, lúc phản kháng lại không cẩn thận nâng ly R*ợ*u nện vào trên đầu Dương An! Tại chỗ cô ta bị Dương An quạt cho mấy tát tay." dღđ。l。qღđ Đại Nhất rất là bà tám giải thích.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, hứng thú "Nếu anh ta đã giúp tôi xử lý vậy cũng không cần hỏi nhiều! Chuyện nhà họ Mộ kết thúc từ đây, nhưng nhớ vĩnh viễn không cho nhà họ Mộ có cơ hội Đông Sơn tái khởi (trở mình lập lại cơ nghiệp)!"
"Yên tâm đi, lão đại, tất cả vây cánh nhà họ Mộ toàn bộ bị chặt đứt, tất cả sản nghiệp cũng bị phá sản, huống hồ còn có Xích Viêm đang trông chừng, nhà họ Mộ không thể nào Đông Sơn tái khởi!" Đại Nhị mở miệng nói.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, "Tốt lắm, mọi người cũng đi nghỉ ngơi cả đi, ngày mai còn bắt tay vào lo chuyện hôn lễ nữa!"
"Dạ!" Nhất, Nhị, Tam, Tứ rất là nghiêm túc đứng nghiêm như thực hiện quân lễ (lễ nghi quân đội), thoáng cái đã đi ra ngoài. Thượng Quan Ngưng còn nán lại xem tài liệu một lát rồi mới đi trở về phòng ngủ.
Thượng Quan Ngưng vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy một cái đầu từ trong phòng tắm thò ra ngoài, liếc xung quanh một cái, lúc này cả người mới choàng khăn tắm lớn chạy về phía tủ treo quần áo. Thượng Quan Ngưng ngẩn ngơ nhìn, nói không thành tiếng.
Ừm, nói thế nào nhỉ, cô quên mất mắt kính của mình để chỗ nào rồi, cho nên mặc dù có liếc nhìn chung quanh cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ mà thôi, quả thật không nhìn thấy có người đứng cạnh cửa. Tiêu Hòa Nhã mở mấy cánh cửa tủ treo quần áo thật to ra, không phải nói đồ của cô bị dời hết qua đây sao? Thế quần áo ngủ của cô đâu cả rồi? Hay vẫn còn ở bên kia hả? Cô lật đống đồ vùn vụt như bay, chỉ chốc lát sau đồ đạc được để chỉnh tề trong tủ đã bị cô lật ngổn ngang, nhưng vẫn không tìm được áo ngủ của cô.
"Ai đó?" Đột nhiên gần bên có tiếng thở dài vang lên, Tiêu Hòa Nhã cả kinh, vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt của Thượng Quan Ngưng nhìn cô ra vẻ ý như không chịu nổi, anh còn không chịu nổi? Cô mới là người không chịu nổi mới phải chứ?
“Này, này, này. . . . . . Anh có biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn không, anh vào phòng sao không gõ cửa? Anh không thấy trên người em không có mặc gì sao?" Tiêu Hòa Nhã chỉ vào mũi của anh rống lên, cái người này quá khinh người mà.
"Đây là phòng của anh, em là vợ của anh, cái gì mà phi lễ chớ nhìn, lần sau đừng nói lung tung, làm cho người ta lầm tưởng em rất có dáng vẻ học thức!" Thượng Quan Ngưng kéo cô ra phía sau mình, sau đó tìm áo ngủ giúp cô, tất cả quần áo trong tủ treo của anh, đều phân loại để riêng ra từng loại, nếu muốn tìm cũng không khó khăn lắm mới phải. Mở cánh cửa thứ tư của tủ treo quần áo ra, bên trong để toàn bộ áo ngủ của anh và cô đủ loại kiểu dáng!
Tiêu Hòa Nhã liếc nhìn về phía ba cánh cửa tủ bị cô bới lên lộn xộn lung tung trước mặt, lại nhìn sang cánh cửa thứ tư, quần áo để trong đó thật chỉnh tề, trong lòng có hơi chột dạ, cái này không nên trách cô, dù sao cô cũng đâu biết rõ đâu?
Vừa định đưa tay cầm lấy chiếc áo ngủ có hình đầu thỏ trắng dễ thương, nhưng Thượng Quan Ngưng cầm chiếc áo ngủ hai dây màu đỏ nhét vào trong tay cô.
"Sao em phải mặc cái áo này?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, thật sự không hài lòng lắm, áo ngủ gì ngắn cũn cỡn như thế này, che được phía trên thì không giấu được phía dưới, chi bằng khỏi mặc gì cả mà ngủ có hơn không!
"Đây là kiểu dáng mùa hè này! Cái áo kia của em quá ngây thơ, ngay cả Tiểu Bảo cũng chê đấy!" Thượng Quan Ngưng nói xong, cầm áo ngủ hình đầu thỏ trắng lên, "Em mặc áo ngủ xong thì lên giường đi, anh đi tắm!"
"Anh đi tắm cầm áo ngủ của em theo làm gì?" Tiêu Hòa Nhã ngây ngô, không rõ chân tướng ( không hiểu) hỏi.
"Mang đi bỏ!" Thượng Quan Ngưng lành lạnh nói, sau đó đóng chặt cửa phòng tắm lại!
Tiêu Hòa Nhã nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, mãi đến khi không thấy bóng lưng anh nữa thì nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, vẫn là câu nói kia đúng: ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu.Thôi, thay đồ đi ngủ vậy. Tiêu Hòa Nhã cầm áo ngủ trong tay suy tính, thật ra thì trừ quá ngắn, kết cấu cái áo ngủ này vẫn đủ thoải mái, nhất là thời tiết không lạnh không nóng như hiện giờ, mặc vào rất dễ chịu.
Thấy cánh cửa phòng tắm còn đang đóng, lúc này cô mới yên tâm buông khăn tắm ra. Vừa lúc đó, cửa phòng tắm vốn đang đóng chặt nhưng bất thình lình bị kéo ra, nửa thân trên để trần của Thượng Quan Ngưng nhô đầu ra vừa đúng nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã trên người không ***.
"Ồ. . . . . ." Không đợi Tiêu Hòa Nhã mắng, Thượng Quan Ngưng liền đóng cửa lại.
Nhìn anh tự giác như thế, khiến lời Tiêu Hòa Nhã vừa tới miệng định chửi mắng liền nuốt xuống, buông cánh tay che ngang *** ra cầm lấy áo ngủ đang đặt trên giường, “két” một tiếng, cửa lại bị mở ra
"Thượng Quan Ngưng, anh có bệnh à! Toàn nhìn trộm người ta!" Rốt cuộc chịu không nổi, Tiêu Hòa Nhã vội vàng cầm lấy áo ngủ che ở phía trước người mình tức giận há miệng mắng to.
Thượng Quan Ngưng rất nghiêm túc lắc đầu một cái, "Không phải, khi nãy mãi lo lấy áo ngủ cho em mà quên lấy đồ ngủ của anh, em thay áo xong thì lấy hộ đưa tới đây cho anh!" Dáng vẻ thẳng thắn vô tư như thế, tuyệt không giống như là mượn cơ hội nhìn trộm người. Cũng làm cho người hoài nghi thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân.
"Biết biết!" Tiêu Hòa Nhã bất đắc dĩ, cố sức rống to.
Thượng Quan Ngưng khẽ cười hai tiếng, lúc này mới đóng cửa lại, an tâm tắm rửa.
Tiêu Hòa Nhã hướng về phía cánh cửa đang đóng làm mặt quỷ, cô thay áo ngủ xong nhanh chóng bò lên giường, quấn chăn thật kỹ lưỡng, hừ, tự anh lỏa thể (***) chạy đi mà lấy đồ ngủ, tôi mới không rảnh lấy cho anh! Tưởng tượng cảnh người nào đó lửa giận ngút trời thân hình *** chạy đi lấy đồ ngủ, Tiêu Hòa Nhã quấn trong chăn tâm tình thật tốt, cười híp mắt chuẩn bị đi gặp Chu công (sắp sửa ngủ)
Trong phòng tắm Thượng Quan Ngưng chờ cả buổi vẫn không thấy động tĩnh gì, không cần nghĩ cũng biết cô nhóc kia có chủ ý gì, tùy tiện cầm khăn tắm quấn ngang hông, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước. Vừa ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã nằm trên giường trùm chăn kín mít giống như con sâu trong kén, trên giường có một cái chăn đều bị cô lấy che kín người rồi. Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, chậm rãi đi tới.
Tâm tình cô đang rất tốt, cơn buồn ngủ cũng đã đến, đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cảm thấy hình như có cái gì đó quấy nhiễu, cô mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú rơi vào phía trên mặt mình, còn có mấy giọt nước không ngừng theo tóc của anh nhỏ xuống.
"Này, này. . . . . . Anh mau sấy tóc cho khô đi!" Tiêu Hòa Nhã từ trong chăn thò tay đẩy anh tránh ra.
"Không!" Thượng Quan Ngưng từ chối thẳng thừng.
"Để đầu ướt vậy sẽ bị cảm đấy!" Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc khuyên, "Thật đó, anh mau sấy tóc cho khô đi!"
Thượng Quan Ngưng lắc đầu lần nữa, "Trừ phi em giúp anh!"
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh, cảm thấy hiện tại Hiệu trưởng chẳng có dáng vẻ Hiệu trưởng chút nào, cái bộ dáng này rõ ràng so với Tiểu Bảo còn nhỏ hơn! Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Hòa Nhã lui bước, cố sức từ trên giường ngồi dậy, mới phát hiện ra bộ dáng của mình thật có điểm giống Mỹ Nhân Ngư (nàng tiên cá). Cô suy nghĩ vẩn vơ, cầm lấy máy sấy tóc anh đưa tới, vừa sấy tóc cho anh vừa cười khúc khích.
"Tóc anh có được không?" Gối lên chân cô, Thượng Quan Ngưng hỏi, nhớ khi cô cười giống như ngây ngốc.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, trên người của anh không có cái gì là không tốt, nhất là ở trong lòng cô, ngay cả khi nói giận liền giận cũng vẫn xinh đẹp, ăn vạ cũng tỏ ra có khí chất như vậy. Cái này có phải giống như nói người tình trong mắt hóa Tây Thi chứ? Hắc hắc. . . . . .
"Có được hay không à?" Không nghe thấy cô trả lời, Thượng Quan Ngưng lại hỏi, hiện giờ quả thật anh không khác gì một đứa bé.
"Em gật đầu rồi mà!" Tiêu Hòa Nhã nói, cảm thấy quái lạ không sao giải thích được.
"Em gật đầu sao anh có thể nhìn thấy?"
"À. . . . . ."
"Tại sao em không lấy đồ ngủ giúp anh?"
"Có sao? A, đúng rồi, em thay áo ngủ xong đột nhiên đầu váng mắt hoa nên quên mất chuyện này! Hay để lần sau em sẽ lấy giúp anh nhé."
"Vậy hôm nay thì sao, ai lấy?"
"Thì tự anh đi lấy!"
"Anh không đi!"
"Vậy em cũng không đi!"
"Em thật không đi?"
"Vậy anh khỏi mặc đồ, ngủ *** luôn đi!"
"Tốt!"
"À. . . . . . Em nói đùa thôi!" Nói giỡn, để anh ngủ *** người gặp nạn còn không phải là cô sao, "Cái đó. . . . . . Hiệu trưởng, anh xem em đã lên giường rồi, anh tự lấy đồ mặc đi, tiện thể cất máy sấy tóc luôn nhá!"
Thượng Quan Ngưng đưa tay sờ thử tóc của mình, thấy đã khô rồi, anh cầm máy sấy tóc từ trong tay cô đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó xoay người nhìn Tiêu Hòa Nhã, "Em xem, tuyệt không hề tiện thể!"
"Hiệu trưởng, trước kia không phải anh rất ngay thẳng sao? Trông dáng vẻ anh bây giờ thật có một chút vô lại!" Tiêu Hòa Nhã có chút chút không chịu nổi nói, thậm chí hơi ảo giác hình tượng của anh trong lòng cô bị tiêu tan một chút xíu, dĩ nhiên, dáng vẻ Hiệu trưởng như vậy, nếu như kết cục cuối cùng không phải vạch trần cô mà nói, thì cô vẫn cảm thấy Hiệu trưởng thật đáng yêu!
Thượng Quan Ngưng nhìn cô, vẻ mặt như không thể tin, "Hiện tại em cảm thấy anh giống như vô lại?"
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, không phải giống như mà hoàn toàn chính là. . . , nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ này, cô quyết định ngoan ngoãn câm miệng. "Hiệu trưởng, ngủ ngon!" Sau khi nói xong liền lăn đùng ra giường, sau đó quấn chăn quanh người giống một con sâu thật to lăn đến một bên giường. Đó gọi là cách xa nguy hiểm.
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô một cái, sau đó rất chính nhân quân tử nằm vật xuống trên giường, trên người vẫn chỉ quấn khăn tắm, dáng vẻ như muốn che mà còn thẹn thùng, Tiêu Hòa Nhã len lén mở mắt liếc nhìn anh, hình như anh có lẽ đã nhắm mắt lại ngủ, nhưng vẫn còn có chút chút không yên tâm.
"Hiệu trưởng, nếu anh không đắp chăn có thể bị cảm hay không?" Cô hạ thấp giọng hỏi.
Thượng Quan Ngưng không để ý đến cô, hình như đã ngủ thiếp đi. Tiêu Hòa Nhã nghĩ, có thể mấy ngày nay anh quá mệt mỏi, nên mới ngủ nhanh như vậy. Sau đó lăn ngược lại, lấy cái chăn đang đắp trên người mình, nhẹ nhàng đắp lên người của anh.
"A di đà Phật, ngủ đến khi trời sáng, anh thức dậy còn trễ hơn mình, Amen!" Tiêu Hòa Nhã chắp tay trước *** cầu nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc