Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 104

Tác giả: Chấp Loạn

Bị Chó Cắn.

"Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, người đàn ông này trông đẹp trai hơn anh!" Tiêu Hòa Nhã trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra rớt xuống ba ngàn trượng rồi. Bất quá. . . . . . Tiêu Hòa Nhã sờ sờ cằm nhỏ bóng loáng của mình, bộ dáng một bộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Người này và Hiệu trưởng giống như là? Chẳng lẽ. . . . . .
Tiêu Hòa Nhã xoay người, khẩn trương nhìn Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . . Người đó có phải là anh trai lưu lạc bên ngoài của anh không? Nhìn thật sự rất giống anh!" Tiêu Hòa Nhã ghé vào bên tai Thượng Quan Ngưng rất là nhỏ giọng nói: "Hay anh ta là con riêng của chú Hạ? Anh cũng đừng nên đau lòng quá, em khẳng định là bình thường chú Hạ yêu dì Thượng Quan! Thật đấy, em đều nhìn ra! Ngàn vạn lần anh đừng tức giận chú Hạ, nếu đã là anh em vậy thì tương thân tương ái tốt hơn, chuyện cũ không thể truy cứu, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều không phải. . . . . ."lqd Càng nghĩ càng lo lắng, Tiêu Hòa Nhã còn đưa bàn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ vào *** Thượng Quan Ngưng, hi vọng anh không vì chút chuyện này rồi tức giận mà tổn thương thân thể. Thật đúng là ân oán tình cừu đời trước thì giao cho người của đời trước giải quyết, không cần mình phải mệt mỏi lo lắng.
Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng vừa tối vừa đen, hoàn toàn có thể sánh ngang lọ nồi rồi !
Ngược lại cái người bị Tiêu Hòa Nhã nói là anh trai thất lạc nhiều năm của Thượng Quan Ngưng cười đến không thể ngưng, ha ha ha cười thật vui vẻ khiến mọi người chú ý vây xem, một nhân vật tuấn tú giống như thiên thần, nụ cười hoa mỹ sáng rỡ như vậy, làm cho mọi người đã cơ hồ thậm chí quên bản thân vốn định làm chuyện cần làm, chỉ ngơ ngác nhìn bốn người trước mắt này.
"Cậu!" Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ kêu lên, không biết cái này có gì đáng cười, nhưng lại khiến cho cô cười vui vẻ đến một chút hình tượng cũng không để ý.
"Cậu?" Tiêu Hòa Nhã sững sờ, bộ dáng người trước mắt này so với Hiệu trưởng xem ra nhiều nhất chỉ lớn hơn mấy tuổi, tại sao có thể là cậu chứ? Thận trọng liếc nhìn người trước mắt, chỉ thấy anh ta cười càng thêm vui vẻ, cười run rẩy hết cả người!
"Xin chào, tôi là Thượng Quan Ngôn, cậu của Thượng Quan Ngưng!" Thượng Quan Ngôn vươn tay hướng phía Tiêu Hòa Nhã rất là ôn hòa mở miệng. Khiêm tốn lễ độ giống như một hoàng tử tao nhã.
Nhìn Tiêu Hòa Nhã này, vừa nghe anh ta nói một câu là một xuân tâm manh động ( ý như chị nhìn thấy trai đẹp đã mê mẩn rồi ), còn kém không có nhào tới hai ba cái rồi !"Anh là cậu của Hiệu trưởng, sao nhìn anh lại trẻ thế nhỉ?" Tiêu Hòa Nhã đưa hai tay ra nắm thật chặt ngón tay trắng nõn thon dài của Thượng Quan Ngôn. Thiệt là, vừa nhìn chính là tay ngọc dành chơi đàn dương cầm. Cậu của Hiệu trưởng, có thể đem tay cho tôi mượn cất giấu hai ngày được không? Trong lòng Tiêu Hòa Nhã ảo tưởng.
Thượng Quan Ngôn tiếp tục giữ vững nụ cười như nắng ấm, hình như tuyệt không để ý có người mơ ước tay của mình.
Anh ta thì vui rồi, nhưng có người khác không được vui, trực tiếp tiến lên đưa tay kéo Tiêu Hòa Nhã đến bên cạnh của mình, "Con gái lớn như vậy nhà, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt người đàn ông khác không sợ dọa người sao?" Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm rất là không vui, quát.
Bộ dáng Tiêu Hòa Nhã ngược lại một bộ đương nhiên, nhìn Hiệu trưởng nhà mình một chút, lại nhìn Tiêu Tiểu Bảo không ngừng cười trộm một chút, nhìn về phía Thượng Quan Ngôn đang buồn cười, cuối cùng lại nhìn về phía Hiệu trưởng nhà mình, "Hiệu trưởng, em đã là mẹ của đứa nhỏ, còn có cái gì phải ngại, huống chi phát hiện cái đẹp, truy tìm cái đẹp, là truyền thống mỹ đức của loài người. Đây là biểu hiện tích cực tiến lên lạc quan, tại sao có thể nói mất mặt đây?"
"Em. . . . . . Em còn lý luận?" Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, cô gái này chính là một kẻ háo sắc.
"Cậu, sao đột nhiên cậu tới thành phố Hoa?"
Thượng Quan Ngôn nhún vai, "Rất đột nhiên sao? Cậu lại chỉ cảm thấy bình thường mà? Cô nhóc, cô chính là vợ của cháu Ngưng?"
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu: "Không phải, tôi là mẹ của con anh ta!"
"Ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngôn cười nhỏ, sau đó đưa tay ra đỡ lấy Tiểu Bảo từ trong *** Thượng Quan Ngưng, "Đứa bé này thật xinh đẹp!"
"Con chào ông cậu!" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng của anh ta chào hỏi rất lễ phép.
Thượng Quan Ngôn gật đầu, "Bảo Bảo ngoan!"
Sau đó người một nhà toàn bộ rời khỏi dinh thự họ Hạ. Nhiều người náo nhiệt như vậy dừng lại bữa ăn tối, Tiêu Hòa Nhã cũng nhìn thấy một phòng toàn người đẹp, thật, rất nhiều người đẹp, hiện tại cô không thể không hoài nghi dinh thự họ hạ này đặc biệt sản xuất chỗ ngồi dành cho người đẹp. Sớm biết thế khi cô vừa sanh ra sẽ để cho cha đưa cô đến dinh thự họ Hạ nuôi, nói không chừng hiện tại cô cũng chỉ có hơn chứ không kém đại mỹ nhân.
"Mẹ, đêm nay con ngủ cùng với mẹ có được hay không?" Về đến Sướng viên, Tiêu Tiểu Bảo dựa trong *** Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng mà hỏi.
Tiêu Hòa Nhã mới vừa xuống xe, tâm tình còn hơi mệt mỏi, nghe Tiêu Tiểu Bảo nói, Tiêu Hòa Nhã lập tức gật đầu, giọng nói cũng mềm nhũn: "Được, mẹ cũng vậy rất nhớ lúc chúng ta cùng ngủ chung ấy."
"Thế nào? Cái gì mà rất nhớ, một buổi tối cũng không bỏ được?" Thượng Quan Ngưng ôm Tiểu Bảo tiếp tục suy nghĩ đi vào trong nhà, Tiêu Hòa Nhã mới vừa xuống xe bước chân lung lay cũng không nói gì. "Đại Tứ, cậu giúp tôi ôm Tiểu Bảo trở về phòng!"
"Được!" Đại Tứ cười hì hì gật đầu, sau đó từ trong tay anh nhận lấy Tiểu Bảo, vui vẻ đi tới lầu hai.
"Chú Tứ, ba đâu?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi.
"Đương nhiên là làm người hào hoa rồi!" Đại Tứ vẻ mặt tươi cười nói.
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, ngoan ngoãn để Đại Tứ ôm lên lầu.
Thượng Quan Ngưng đi thẳng tới bên cạnh cửa xe, bế Tiêu Hòa Nhã đang mệt mỏi lên, "Trước kia cũng chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng của em khi được ngủ chung với Tiểu Bảo!"
Tiêu Hòa Nhã liếc anh một cái, "Anh mà biết gì, em muốn đi học có được hay không? Vừa đi lại xa lâu như vậy, nếu biết thế em thế nào chịu xa Tiểu Bảo!"
Thượng Quan Ngưng đột nhiên hiểu ra, thì ra Tiêu Hòa Nhã ở tại Sướng viên mới thoáng cái cũng đã gần một tháng, nhìn mắt Tiêu Hòa Nhã đột nhiên đỏ lên, Thượng Quan Ngưng bất chợt có chút không nỡ, giọng nói lại nghi ngờ: "Ai bảo ban đầu em thi trường xa như thế, ở thành phố Hoa thi không được hay sao?”
"Còn không phải tại anh sao!" Tiêu Hòa Nhã trừng anh, khi đó nếu không phải do anh, cô có thể phát ra phẫn đồ cường( giận quá nên quyết tâm) thi đậu trường cao đẳng ưu việt nhất đó sao? Bây giờ còn trách cô?
Thượng Quan Ngưng coi như là phục cô, chuyện gì cũng có thể đổ hết lên trên người của anh."Được, em nói cái gì thì là cái gì đi, hôm nay anh sẽ ngủ chung hai người!"
"Em không muốn!" Từ lần cá nước thân mật trước, sau lại nhìn thấy anh nghênh ngang mặc cho người phụ nữ khác lôi kéo đâm ra cô ghét anh, Tiêu Hòa Nhã thẳng thừng cự tuyệt quyết định buổi tối ngủ lại phòng của anh! Anh không là gì của cô đúng không ?
Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, không mở miệng, mà trực tiếp ôm cô lên lầu hai, không nói hai lời trực tiếp ném vào phòng tắm, "Mau tắm!" Sau khi nói xong liền đi thẳng đến phòng của Tiêu Tiểu Bảo ở đối diện.
"Ba! Mẹ đâu?" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở trên giường nhẹ giọng hỏi.
"Đang tắm ! Để ba giúp con mở nước tắm rửa!" Thượng Quan Ngưng đi tới, ôm Tiêu Tiểu Bảo đi đến phòng tắm.
"Dạ!"
Khi Tiêu Hòa Nhã thay áo ngủ chạy ra đã nhìn thấy hai người mặc đồ ngủ giống nhau đứng ở trong phòng, Tiêu Hòa Nhã tại chỗ cũng hơi trợn tròn mắt, hai người bọn họ cùng cô mặc chính là cùng một kiểu dáng, cái này là mấy ngày trước cô mua quần áo cho ba mình, vốn là cô cũng định mua cho mình và Tiểu Bảo, sau lại nghe người bán nói mẫu này là thời trang gia đình một nhà ba người, không bán lẻ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mua tất cả, lại nghĩ người như Hiệu trưởng vậy tất nhiên sẽ không mặc loại đồ này, nên cô để ở trong phòng của Tiểu Bảo. dღđ。l。qღđ Không ngờ anh thế nhưng lại mặc, dáng vẻ còn đáng yêu như thế!
Ha ha ha. . . . . . Tiêu Hòa Nhã vui quá, thật sự là chưa từng thấy qua cái bộ dáng này của Thượng Quan Ngưng, thiệt là, so với Tiểu Bảo còn có thể đáng yêu hơn!
"Tiêu Hòa Nhã, em còn cười nữa, có tin anh rút răng em hay không?" Thượng Quan Ngưng có chút thẹn quá thành giận, hướng về phía Tiêu Hòa Nhã đang cười vui vẻ quát.
Tiêu Hòa Nhã vội vàng ôm Tiêu Tiểu Bảo, dúi đầu vào gáy của cậu bé, nụ cười khóe miệng càng phát rực rỡ, "Bảo, Bảo. . . . . . Dáng vẻ ba con trông thật ngốc!" Tiêu Hòa Nhã nói nhỏ bên tai Tiêu Tiểu Bảo, dღđ☆L☆qღđ thật khẽ không dám để cho Thượng Quan Ngưng nghe được.
Tiêu Tiểu Bảo cũng cười khẽ, nhìn bộ dáng Thượng Quan Ngưng bình thường như vậy, đột nhiên cảm thấy hình dạng này của ba mình không tồi! "Ha ha ha. . . . . . Ba, mẹ nói bộ dáng của ba nhìn thật là ngốc!" Tiêu Tiểu Bảo nói rất là nghiêm túc , khóe miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt. Sau đó. . . . . .
Thượng Quan Ngưng trực tiếp xách Tiêu Hòa Nhã lên, hung thần ác sát nhìn chằm chằm cô, "Tiêu Hòa Nhã, em thật to gan!"
"Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, không phải như vậy, em là nói anh mặc áo ngủ nhìn thật đáng yêu nha. . . . . . Không không không. . . . . ." Vừa thấy nét mặt anh thay đổi, Tiêu Hòa Nhã lập tức đổi lời nói, "Hiệu trưởng, không phải đáng yêu, là đẹp trai, thật, anh tuấn đến không sao tả nổi, anh còn đẹp trai hơn cậu anh!"
"Hừ! Mau ngủ!" Thượng Quan Ngưng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông cô ra.
"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã méo miệng, lúc này mới chậm rãi bò đến trên giường, thuận tiện ôm Tiêu Tiểu Bảo lên luôn, mặc dù cậu bé làm phản, nhưng dầu gì cũng là cô nói không phải. Thưởng cho cậu bé cái mặt quỷ, lúc này mới chui vào chăn.
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười ha hả, cũng bò theo vào chăn, "Mẹ, mẹ, chắc không giận thật chứ, mẹ xem ba cũng đâu có đánh mẹ?"
Tiêu Hòa Nhã xoay người liếc cậu bé một cái, "Mới mấy ngày, con đã gục giáo tương hướng( ý như phản bội, quay gót theo giặc vậy), quả là con trai ngoan!"
"Hắc hắc. . . . . . Nào có phản bội? Con mãi mãi là bảo bối của mẹ mà!" Tiêu Tiểu Bảo cười khúc khích, trực tiếp nhào qua ôm cổ của cô làm nũng nói.
"Được rồi, mẹ mềm lòng rồi, không bỏ được. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, bên kia giường to như vậy liền lõm xuống một khối. Chỉ thấy Thượng Quan Ngưng mặt không biểu cảm ( biểu lộ cảm xúc ) nằm bên đó. Cánh tay dài duỗi một cái trực tiếp ôm cô và Tiểu Bảo.
Tiêu Hòa Nhã không nói gì, người này da mặt thật đúng là dầy! Nói không cho tới đây còn dám xông vào. Tiêu Hòa Nhã lại thưởng cho anh cái mặt quỷ.
"Nếu không ngủ, sẽ ném em ra ngoài!" Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại lành lạnh nói.
Tiêu Hòa Nhã chu miệng, đây chính là nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nói gì vậy chứ, rõ ràng là phòng của cô lại muốn ném cô ra ngoài! Được rồi coi như quên đi, xem tình hình biết ai mạnh hơn rồi, cô vẫn nên ngủ sớm một chút thôi. Ô ô. . . . . . Thực sự cô còn muốn đến trường mà, vì sao số cô khổ thế, thật là muốn mạng người!
Ngày hai mươi tám tháng tám, Thượng Quan Ngưng lái xe đưa Tiểu Bảo và Tiêu Hòa Nhã đi lên thủ đô, vừa lên xe, Tiêu Hòa Nhã liền bị chóng mặt.
"Hiệu trưởng, thật ra thì không cần phiền toái như vậy, từ trạm xe ngồi xe đến trường là được rồi!" Tiêu Hòa Nhã tựa trên vai Tiêu Tiểu Bảo, hơi yếu ớt nói.
"Vừa đúng lúc anh không có việc gì!" Thượng Quan Ngưng nói, thật ra thì chủ yếu là anh lo lắng cô ở thủ đô sẽ không được thuận lợi trôi chảy, coi như anh không biết Mộ Linh Dược là ai, nhưng để Tiêu Hòa Nhã ở trường được suông sẻ, anh cũng vội vã đi tìm hiểu một chút. Mộ Linh Dược đó hoàn toàn chính là một thiên chi kiêu tử, ở thành phố Hoa bị nhiều uất ức như vậy tất nhiên sẽ không dễ vậy anh chỉ có thể chuẩn bị tốt toàn bộ. Không để cho cô có cơ hội bị thương tổn mới được.
Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Hòa Nhã đến ký túc xá xong, lập tức mang theo Tiêu Tiểu Bảo rời đi. Khiến Tiêu Hòa Nhã trong khoảng thời gian ngắn có chút chút không tiếp thụ nổi.
"Này, dầu gì em mới đến, có phải anh cũng nên mời em ăn bữa cơm gì chứ!" Tiêu Hòa Nhã hướng về phía bóng lưng của bọn họ hét to, quá không nể tình đi?
"Trước tiên em vào ký túc xá chuẩn bị một chút, anh xong việc sẽ tới tìm em!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cũng không quay đầu lại rất là tiêu sái nói.
Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ, bất đắc dĩ một mình quay trở về ký túc xá. Cái người này cũng quá nhẫn tâm!
"Trời ạ, anh chàng kia rất đẹp trai, người sao lại có người đẹp đến thế!" Trên đường lớn, thỉnh thoảng có nữ sinh đi lướt qua, nhìn Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo xuân tâm nhộn nhạo nói.
“Nhưng đúng là, anh chàng đẹp trai đó quả thật là rất đẹp! So với hoa khôi của trường chúng ta còn đẹp hơn!"
"Nếu như tớ thổ lộ với anh ấy, không biết anh ấy sẽ tiếp nhận hay không!" Đó là một anh chàng nhỏ bé một bộ đồ vest đưa tay lên chỉ về phía đó ao ước nói.
"Cậu thật là, không biết người ta là đàn ông à! Đừng dọa người thế chứ!" Bạn học nữ bên cạnh đập một phát vào người cậu ta, rất là không khách khí nói: "Coi như người ta muốn ra khỏi tủ ( ý như tìm người yêu vậy) cũng không tìm đến người nhỏ bé yếu ớt giống gà như cậu vậy, người đẹp có muốn tìm thì cũng tìm người đẹp trai cao to đúng không ?"
Tiêu Hòa Nhã im lặng, những thứ này đều là cái gì cùng cái gì, ra tủ? Choáng nha, anh mà muốn ra tủ cô còn không đập ૮ɦếƭ anh? Quyết định chụp ảnh người nào đó treo trên tường, để cho người khác có muốn kéo cũng kéo không xuống!
Bên kia Thượng Quan Ngưng mang theo Tiêu Tiểu Bảo trực tiếp đi tìm Tống Duật Minh.
"Tìm tôi làm gì?" Tống Duật Minh nằm trên ghế sa lon không chút để ý hỏi." Bảo Bảo lại chú ôm nào, Thượng Quan Ngưng, uống trà hay uống gì tự mình rót. Tôi không rảnh !" Tống Duật Minh đưa hai tay hướng về phía Tiêu Tiểu Bảo cười híp mắt, nhìn sắc mặt Thượng Quan Ngưng không chút thay đổi.
"Aizz!" Thượng Quan Ngưng không chịu được liếc anh ta một cái, người lười coi như thôi đi, người đã lười còn không tìm người phụ làm giúp, thật là đủ quái gở!
"Stop!" Tống Duật Minh la lên, Tiêu Tiểu Bảo đi tới, lúc này anh ta mới bắt đầu ngồi dậy đem Tiểu Bảo ôm để trên đùi của mình, rồi mới nhìn về phía Thượng Quan Ngưng: "Mấy người kia của anh đều là nghiêm chỉnh huấn luyện, tôi bỏ ra tiền mời đều là những người có thể so được với anh sao? Mà những người đó có đưa cho lão tử, lão tử cũng không thèm!"
"Anh như vậy, chẳng trách Cố Ngộ Bắc nhìn thấy anh thì bỏ chạy, lười như anh còn không tìm người giúp việc, sau này muốn cô ấy về giúp anh giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh, không cần nghĩ cũng biết cô ấy sẽ không muốn làm!" Thượng Quan Ngưng ngồi xuống đối diện với anh ta rất là không khách khí châm chọc.
"Ai nói!" Vừa nhắc tới Cố Ngộ Bắc, người vốn rất là buông tuồng trong lúc bất chợt liền thay đổi, Tống Duật Minh hết sức nghiêm túc mở miệng nói: "Nếu cô ấy đồng ý kết hôn, tôi nhất định sẽ lo hết thảy mọi việc thật chu toàn, tuyệt đối sẽ không để cô ấy mệt mỏi!"
Thượng Quan Ngưng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc Cố Ngộ Bắc trêu chọc anh ta thế nào mà có thể làm cho anh ta cam tâm tình nguyện như vậy? "Anh thích cô gái kia ở điểm nào?"
"Điểm nào cũng thích!" Nhắc tới Cố Ngộ Bắc, Tống Duật Minh liền trở thành một kẻ ngốc khờ dại, bộ dáng cười hì hì này tuyệt đối còn ngốc hơn so với Thượng Quan Ngưng khi mặc đồng phục ngủ gia đình, Tống Duật Minh nói tiếp "Rõ ràng là cô gái chanh chua lại muốn giả dạng làm đại gia khuê tú(ý như gái nhà lành), rõ ràng tính tình tinh nghịch tựa con trai mà phải giả vờ kiều diễm xinh đẹp nhu mì như nước, rõ ràng tức giận muốn ૮ɦếƭ mà hàng ngày có thể cười như hoa như ngọc, anh nói xem cô gái này có đáng yêu hay không?"
Anh ta chính là một kẻ điên, tự ngược đãi mình! Thượng Quan Ngưng ở trong lòng thầm phỉ nhổ, nếu theo như anh ta nói, thì cô gái Cố Ngộ Bắc kia thật đúng là một người làm cho người ta nhức đầu. Mệt cho anh ta mình thua thiệt mà còn tưởng là ưu điểm để ở trong lòng. Cũng thật là làm khó anh ta rồi.
"Tôi giúp anh chú ý đến Cố Ngộ Bắc, anh chú ý Tiêu Hòa Nhã giúp tôi!" Thượng Quan Ngưng cũng không vòng vo nữa, anh vào thẳng vấn đề.
"Vì sao tôi phải chiếu cố Tiêu Hòa Nhã?" Tống Duật Minh rất là khôn khéo nói, "Đừng cho là tôi không biết anh đắc tội người nào, nhà họ Mộ cũng là đối thủ một mất một còn với nhà họ Tống chúng tôi, anh khiến tôi vì cô gái của anh mà đối đầu với nhà họ Mộ sao?"
"Vậy anh cho là thế nào?" Thượng Quan Ngưng khoanh hai tay trước ***, bộ dáng bình chân như vại, hình như tuyệt không sợ anh ta không đồng ý.
"Chủ yếu là điều kiện của anh thật không có tính hấp dẫn, Tiểu Bắc nhà tôi ngoan cực kì, không cần anh phải chăm sóc cô ấy cũng vẫn tốt, đúng không? Đổi lại điều kiện khác nghe một chút!" Gương mặt Tống Duật Minh ra vẻ gian thương, vẻ mặt tươi cười nói.
"Anh cảm thấy không có tính hấp dẫn cũng được, dáng dấp Tiểu Bắc quả thật không tệ, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với bí thư trưởng một chút có phải hay không nên tìm cho Tiểu Bắc một vị hôn phu, dù sao với tôi cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi, anh nói xem được hay không hả?" Thượng Quan Ngưng rất là thoải mái hỏi. Nét mặt nhìn anh ta như đang xem kịch vui.
Tống Duật Minh nét mặt thay đổi, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ không chút để ý kia, "Aizz, aizz, aizz. . . . . . Xem như anh lợi hại! Không phải chỉ là một Mộ Linh Dược sao, chẳng lẽ gia tộc họ Tống chúng tôi to như vậy còn sợ cô ta sao! Anh cứ yên tâm, ở thủ đô này không người nào có thể động đến cô gái của anh một cọng lông!" Tống Duật Minh nói nghiêm túc, thật ra thì chỉ cần Thượng Quan Ngưng mở miệng, anh ta cũng sẽ không cự tuyệt, ngoài việc lợi ích quan hệ cùng nhà họ Hạ, Thượng Quan Ngưng còn là bạn thân của anh ta, khó tìm được bạn thân, nên chỉ cần là chuyện của Thượng Quan Ngưng, anh ta sao có thể từ chối.
Thượng Quan Ngưng cười, tiêu sái đứng dậy: "Bảo, chúng ta đi ăn cơm tối đi!" Thượng Quan Ngưng nói với Tiêu Tiểu Bảo, sau đó với tay ra chờ cậu bé.
Tiêu Tiểu Bảo từ trên đùi Tống Duật Minh tuột xuống, đi từ từ về phía ba mình, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé tới.
Hai cha con tay trong tay khi đi tới cửa thì ngừng lại, Thượng Quan Ngưng quay đầu lại nhìn về phía Tống Duật Minh, một thoáng mỉm cười mê người nói: "Tống Duật Minh, đúng rồi, quên nói với anh, tối nay anh mời cơm khách, Hàaa...!"
"Thượng Quan Ngưng, chuyện mời cơm khách là tôi làm chủ hay anh làm chủ? Tại sao anh nói tôi mời cơm khách thì tôi phải mời, tôi không xin mời!" Tống Duật Minh bốc hỏa, ngồi dậy hướng về phía bên cửa Thượng Quan Ngưng đứng rống to.
"Bớt giận bớt giận, không phải là mời khách ăn một bữa cơm sao? Có cần phải nổi giận đùng đùng thế không? Người không biết còn tưởng rằng chỉ vì ít tiền cơm mà anh nổi giận như vậy, có nghỉ đến mặt mũi mình không?" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, nụ cười trên mặt sâu hơn.
Tống Duật Minh chỉ cảm thấy người này từ trẻ chính là khắc tinh của mình, nhớ đến tác phong nhanh nhẹn hào hoa công tử của anh, không hiểu sao lại ***ng phải một người như vậy, còn là một người đàn ông nữa chú, nhớ ngày đó cũng là bởi vì thấy sắc nên nảy ý đùa giỡn tên nhóc này, từ đó cuộc sống liền Ám Vô Thiên Nhật (tối tăm mịt mờ) trong nước sôi lửa bỏng, lúc ấy làm sao lại không nhìn ra người này là đàn ông, choáng nha, không chỉ đơn giản là đàn ông mà còn là một người đàn ông anh ta không chọc nổi! Một nước cờ sai thua cả ván cờ!
Thượng Quan Ngưng cũng không nói cho Tiêu Hòa Nhã chuyện gì, bởi vì chuyện cũng không nhất định sẽ xảy ra, cần gì để cho cô phiền não quá sớm, hơn nữa có Tống Duật Minh ở một bên chăm sóc, chắc là nhà họ Mộ cũng không tạo nổi bao nhiêu sóng gió, vô luận như thế nào, bọn họ cũng phải cố kỵ thế lực nhà họ Hạ một chút.
Bốn người một bàn trong phòng ăn sang trọng, Tiêu Hòa Nhã rất tò mò hỏi Tống Duật Minh làm sao quen biết Cố Ngộ Bắc, sao lại thích cô ấy!
Tống Duật Minh chỉ cười không nói. Có vài người coi như có đứng lắc lư trước mắt mình cũng không nhất định sẽ để ý, mà có vài người coi như chỉ là gặp thoáng qua mình cũng không nhịn được mà động lòng. Cố Ngộ Bắc chính là cái người mà anh ta gặp thoáng qua, nhưng anh ta không muốn cả đời này chỉ gặp thoáng qua cô. Cho nên anh mới thổ lộ theo đuổi lại khiến cô gái kia bị dọa sợ tới mức càng trốn càng xa.
"Tống đại ca, thật ra thì, Tiểu Bắc cũng không phải hoàn toàn không thích anh, bởi vì từ trung học đệ nhất cấp lên, khi Tiểu Bắc tỏ tình với mấy người bạn nam, nhưng kết quả chỉ có một, đó chính là bị đánh vô cùng thê thảm! Anh là người thứ nhất khiến cho cô ấy chạy trối ૮ɦếƭ, cho nên anh không phải không có cơ hội, nói không chừng là cơ hội thật lớn đấy!" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì nói xong, đột nhiên phát hiện cô và hai người bạn của cô thật trái ngược, Tiểu Bắc là một người tương đối thoải mái, mà cô và Ôn Tiểu Noãn đều không can đảm nói thích người trong lòng. Cô và Thượng Quan Ngưng, luôn cảm thấy giữa hai người khác nhau một trời một vực, luôn cảm thấy mình thật không xứng với anh, còn Ôn Tiểu Noãn với anh cả của mình, rõ ràng Tiểu Noãn là thiên kim của thị trưởng, rõ ràng cái gì cũng tốt nhất, tuy nhiên khi cô ấy ở trước mặt anh trai mình lại chần chừ không có tự tin. Tình yêu, thật là một thứ khiến cho người ta không biết phải ứng phó như thế nào, rất đả thương người! Bây giờ cũng chỉ có thể chúc phúc Tiểu Bắc, mau sớm phát hiện tâm của mình sau đó thì hạnh phúc cả đời.
"Thật sao, thật sao?" Tống Duật Minh đường đường là đại thiếu gia bây giờ lại cười như một đứa bé."Nhìn dáng dấp tôi vẫn còn có hy vọng à?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã cũng cười gật đầu.
"Mẹ, mẹ phải cố gắng học tập thật tốt nhất, chờ khi mẹ được nghỉ con sẽ tới thăm !" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nói.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó chào giống như học sinh tiểu học mở miệng nói: "Tôi nhất định học tập càng ngày càng tốt hơn."
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười, những người khác cũng cười theo.
"Mau ăn đi!" Thượng Quan Ngưng gắp vào trong chén cô rất nhiều món ăn, lành lạnh mở miệng nói.
Bốn người cười cười nói nói, một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng nhận được điện thoại, liền dẫn Tiêu Tiểu Bảo trở về Hoa thị, tuy trở về trước, nhưng vẫn lo lắng cho Tiêu Hòa Nhã, không khỏi ngàn giao phó vạn giao phó. Khuyên cô chú ý cái này lại chú ý cái kia.
"Em biết rõ rồi!" Tiêu Hòa Nhã đẩy anh lên xe, "Em cũng không phải là trẻ con, em đã ở chỗ này hai năm rồi, cũng không phải là sinh viên năm nhất, chỉ còn một năm rưỡi nữa là có thể tốt nghiệp rồi! Cái gì nên biết không nên biết em đều biết, anh cứ yên tâm đi!"
"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Hòa Nhã cắt đứt.
"Em thật sự không có chuyện gì, còn một tháng nữa là đến lễ Quốc Khánh, đến lúc đó nghỉ em sẽ về nhà là được! Anh trở về đi, đi đường cẩn thận một chút!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, cũng không đợi anh đáp lại liền chạy đến vị trí ghế phụ, dặn dò Tiểu Bảo: "Bảo à, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ mẹ thì có thể nhắn tin cho mẹ, còn đặc biệt nhớ thì gọi điện thoại cho mẹ!"
"Đã biết, mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo đưa tay ôm cổ của cô hôn chụt chụt hai cái, trên mặt Tiêu Hòa Nhã có dấu vết nước bọt thật lớn.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, cố nén cho hốc mắt đang tràn đầy nước mắt không chảy ra, cũng cắn nhẹ trên mặt của cậu một cái, lúc này mới đóng cửa xe.
"Đi đường cẩn thận một chút!" Tiêu Hòa Nhã vẫy tay, khi xe nổ máy rốt cuộc không chịu đựng được rơi nước mắt, đáng ૮ɦếƭ, rõ ràng trước kia sẽ không khóc, không phải chỉ xa nhau một tháng sao? Có gì phải khóc!
"Tiểu Bảo, con có muốn ở cùng một chỗ với mẹ không?" Trên đường lái xe trở về Hoa thị, Thượng Quan Ngưng nhỏ giọng hỏi Tiêu Tiểu Bảo bên cạnh.
Tiêu Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía ba đang nghiêm túc lái xe: "Ba định làm cái gì?"
"Mua một ngôi nhà gần trường học, để cho mẹ con ra ngoài ở, như vậy cũng không cần ở trường rồi, con có thể ở chỗ này, khi không có tiết cũng có thể nhìn thấy mẹ con!" Thượng Quan Ngưng nói qua ý nghĩ của mình. Xem cậu có ý kiến gì không.
Khóe miệng Tiêu Tiểu Bảo khẽ nhếch cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Trước kia cậu hai cũng đã nói như vậy, nhưng mà mẹ nói mẹ không có ý định sống lâu dài ở đó, học bốn năm xong sẽ trở về, trước măt đã qua hai năm, mẹ lại càng không đồng ý!" Chính hôm được nghỉ hè cậu vẫn còn nhắc tới đây này!
"Còn hai năm nữa!" Thượng Quan Nhưng suy tính, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Tiễn hai cha con bọn họ, Tiêu Hòa Nhã đi tới ký túc xá, hai ngày nữa sẽ chính thức đi học, nên điều chỉnh tâm trạng một chút. Vốn cho là học đại học năm ba sẽ bình thản trôi qua như năm nhất năm hai, vốn còn giơ tay bảo đảm mình nhất định sẽ không có chuyện gì, Tiêu Hòa Nhã lại đột nhiên chọc tới tên phiền toái không biết tên.
Cô là sinh viên bình thường của trường luật Nhất Minh, thành tích không tiến tới phía trước cũng không rơi xuống phía sau, thế này thì cũng không thể khiến cho giảng viên chú ý mới đúng chứ, lại không biết vì sao, mỗi lần đến tiết học Tâm Lý Học tội phạm, vị giáo sư kia giống có thâm thù đại hận* gì với cô vậy, luôn bới móc sở đoản của cô, giống như cô thật sự làm cho ông ta mất thể diện vậy, luôn tìm mọi cách nhục nhã. Không phải là cô ngu dốt, cái gì không chọn lại cố tình chọn thâm sâu gì gì đó, hoặc là nói cô tâm thuật bất chính**, không tập trung học tập mà chỉ lo làm thế nào quyến rũ đàn ông. Mỗi lần đi học hỏi lui hỏi tới hỏi cho đến khi cô không thể nói nổi nữa. Cô trả lời đúng thì cho qua, còn trả lời không đúng thì nói não cô chứa đầy khoai lang không suy nghĩ được gì!
(*Thâm cừu đại hận: thù sâu hận lớn
**Tâm thuật bất chính: ý nói trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt)
Cô thật sự khâm phục, cô im hơi lặng tiếng là vì để cho ông ta được nước tiến tới sao? Cô giống như người dễ bị khi dễ như vậy sao?
"Tiểu Nhã, sao cậu lại đắc tội giáo sư Dương vậy? Tại sao tớ cảm thấy ông ta đang nhắm vào cậu thế!" Đây là người bạn cô mới quen, Tả Vĩ Hà tan học xong lập tức chạy tới trước mặt cô rất không hiểu hỏi.
Tiêu Hòa Nhã nhún vai, "Sao tớ biết được con chó đó lại để mắt đến tớ thế nào chứ?" Nếu thật sự để cho chó để mắt, một ngày không cắn cô đoán chừng trong lòng sẽ rất khó chịu.
"Cậu đừng nói như vậy, nếu như bị ông ta. . . . . ."
"Cô nói ai là chó hả?" Tả Vĩ Hà còn chưa nói xong, liền bị một âm thanh sắc bén cắt đứt. Tiêu Hòa Nhã cau mày, người này vẫn không chịu dừng lại ư, đi học bị dày vò, tan lớp ông ta còn muốn dày vò nữa sao?
"Tả Vĩ Hà, tớ đi trước, gần đây lỗ tai bị đau một chút, thỉnh thoảng không nghe được gì, tớ đi bệnh viện kiểm tra một chút, lần sau sẽ thảo luận với cậu về đề tài con chó kia!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, cũng không đợi người khác mở miệng, ôm sách vở đi thẳng.
"Cô . . . . ." Chó trong miệng cô, giáo sư Dương cầm thước và sách giáo khoa trong tay run rẩy chỉ về phía cô, "Tiêu Hòa Nhã, cô không để trưởng bối vào mắt*, muốn khi sư diệt tổ** sao? Học phần học kỳ này cô cũng đừng tưởng sẽ đạt yêu cầu!"
(*Không để trưởng bối vào mắt (mắt không tôn trưởng: 目无尊长): ý chỉ vô lễ
**Khi sư diệt tổ (欺师灭祖): phản bội sư môn, giết sư tổ)
Tả Vi Hà đã sớm tránh người, giáo sư Dương này, khiến cô cực kì khó hiểu, tại sao người thế này cũng có thể trở thành giáo sư! Giáo dục quốc dân, cũng sẽ bị hủy ở trong tay những người này.
Tiêu Hòa Nhã đi thẳng tới thư viện, mới phát hiện chuông điện thoại di động reo lên, thì ra là Tiểu Bảo, Quốc Khánh tới rồi khi nào thì về? Tiêu Hòa Nhã khẽ bật cười, gần buổi trưa rồi, thật may là không có ai, không đến nỗi khiến cô hại người khác. Vội vàng gọi điện thoại.
"Mẹ!" Tiểu Bảo ở đầu bên kia vui mừng kêu lên.
Tiêu Hòa Nhã cười, "Bảo, vẫn là mẹ nhớ con nhiều lắm!"
"Tại sao?" Tiêu Tiểu Bảo không hiểu, nhưng cậu một lòng nhớ cô, cô lại còn phải đi học.
"Bởi vì mẹ nói mẹ muốn gởi nhắn tin, rất nhớ liền gọi điện thoại ngay! Con gởi tin nhắn, mẹ gọi điện thoại cho con, không phải là mẹ nhớ con hơn con nhớ mẹ rất nhiều sao?" Tiêu Hòa Nhã nói. Làm Tiêu Tiểu Bảo khẽ bật cười.
"Đúng rồi, Bảo, mẹ gần đây bị chó già cắn!" Tiêu Hòa Nhã thu lại vẻ cười đùa, rất là nghiêm túc mở miệng nói.
"Cái gì? Sao lại bị chó cắn rồi chứ? Mẹ có sao hay không?" Tiêu Tiểu Bảo lo lắng, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống, Thượng Quan Ngưng đi qua, đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, vội vàng đi tới, cầm lấy điện thoại trong tay Tiêu Tiểu Bảo. Bên kia Tiêu Hòa Nhã không biết đã đổi người nghe, vẫn còn ríu rít nói chuyện không ngừng, vốn là lời nói trong lòng không có ai để tâm sự, hiện tại có Tiểu Bảo có thể nghe cô phát tiết một chút ủy khuất trong lòng, tự nhiên càng nói càng hăng hái, cũng không quản Tiểu Bảo có nghe hiểu hay không, dù sao cũng nói rõ chuyện giáo sư giẻ rách kia chỉ mũi nhọn vào cô.
Thượng Quan Ngưng bên này càng nghe chân mày càng nhíu chặt, đáng ૮ɦếƭ, lại dám đối xử với người của anh như vậy? Giáo sư thì thế nào?
"Em cứ ngu ngốc như vậy sao? Bị người khi dễ lại còn không biết xấu hổ nói ra? Mất mặt hay không?" Thượng Quan Ngưng rống lên với chiếc điện thoại. "Lần sau nếu để cho anh nghe thấy em bị giáo sư hoặc là bạn học khi dễ em cũng không cần tới gặp bọn anh nữa!" Thượng Quan Ngưng nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Hòa Nhã ngây ngốc nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào hồi hồn, "Không phải mình gọi điện thoại cho Tiểu Bảo sao? Thế nào người nghe điện thoại lại biến thành anh ấy vậy?"
Rất là im lặng lắc đầu một cái, Tiêu Hòa Nhã trực tiếp tìm được một quyển sách bắt đầu xem một cách say sưa.
"Bạn học, cậu đang xem sách gì? Mà nghiêm túc như vậy?"
"Không biết!" Tiêu Hòa Nhã lật quyển sách lại, để ba chữ to Kim Bình Mai ở trước mặt người nào đó, "Tôi đang xem cái này!"
"Bạn học, thật hăng hái!"
"Ừ, tạm thôi!" Sau đó tiếp tục cúi đầu, không ngừng nỗ lực. Thật đúng là hôm nay có R*ợ*u hôm nay say, nếu không, ngày mai còn phải gặp người kia. Haizz, thật là đau đầu!
"Tiêu Hòa Nhã, em trả lời vấn đề này!" Giáo sư Dương đứng ở trên bục giảng tươi cười nói.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, thật sự có suy nghĩ bất tỉnh cho rồi, sau đó cô cũng thật sự bất tỉnh! Đứng lên rất là nghiêm túc suy nghĩ: "Giáo sư, cái vấn đề này thật ra thì rất đơn giản, chính là cái này cái kia. . . . . ."
"Cái gì cái này cái kia, trả lời vấn đề cho rõ vào!" Giáo sư Dương tức giận quát lên.
"Giáo sư Dương, thầy . . . . ." Hai tay Tiêu Hòa Nhã đè ở trước ***, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bạn học đẹp trai đẹp gái bên cạnh đã sớm nhìn không được rồi, thầy nói đi đường đường là một giáo sư, sao lại có thể cậy quyền như thế, một cô bé tốt như thế lại bị thầy dày vò thành như vậy, thầy vẫn còn chưa hài lòng sao?
"Giáo sư, chúng em có quyền tố cáo thầy!" Vài người đứng lên đồng thanh nói. "Nếu bạn học Tiêu có chuyện gì, thầy chạy không thoát khỏi liên quan!"
Ôi, người tốt! Tiêu Hòa Nhã cảm thán ở sâu trong lòng, thật xin lỗi vì đã lừa gạt các bạn, nhưng mà tớ thật sự bất lực rồi!
"Em em . . . . . Các em, phản rồi có phải hay không, lớp trưởng tìm mấy người đưa bạn học này đi phòng y tế trước, những người khác nghe giảng!" Giáo sư Dương không chút cử động, đứng ở sau lưng ông là ai, một học sinh như vậy thì có thể làm gì được ông?
Tiêu Hòa Nhã nghĩ, giáo sư này, thật ác độc! Haizz! Lòng người khó lường mà! Vẫn là Hoa thị tốt, ở Hoa thị có thể một tay che trời mọi người đều là người của cô, cũng sẽ không lưu lạc tới mức giả bộ bất tỉnh thế này!
Sau khi tan lớp, giáo sư Dương vui vẻ đi tới nhà xe chuẩn bị về nhà, nhìn biểu hiện hôm nay là có thể được khen thưởng rồi, ha ha ha. . . . . . Càng nghĩ càng hưng phấn, không khỏi hát lên một ca khúc.
Nguyên cả một khuôn viên trường to như vậy mà không có một bóng người khác, chỉ có một mình giáo sư Dương đắc ý hả hê đi tới nhà xe.
"Ai ui. Bạn gì đó ơi!" Đột nhiên có một giọng nữ mảnh mai vang lên, giáo sư Dương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người con gái đẹp mặc váy liền tóc dài không cẩn thận té ngã trên đất. Thời cơ anh hùng cứu mỹ* cực tốt, giáo sư Dương vội vàng đi tới.
(*Anh hùng cứu mỹ: là ngôn ngữ trong trò chơi xạ kích (bắn tên) ở Trung Quốc, dùng VK (mũi tên) để cứu mỹ nhân ý)
"Vị bạn học này, em không sao chứ!" Giáo sư Dương vươn tay muốn kéo cô gái lên, một tay nắm tay người đẹp, một tay trực tiếp đưa tới bên eo người đẹp, vừa định muốn kéo cô gái đứng dậy, lại bị một sức lực làm hai người té ngã trên đất, giáo sư Dương còn thẳng tắp nhào vào trước *** người đẹp, loại đầy đặn như ẩn như hiện đó, giáo sư Dương nhìn một hồi miệng đắng lưỡi khô. "Em em . . . . ." Giáo sư Dương nói không ra lời, lại nhất thời không muốn rời khỏi nơi nhuyễn ngọc trong *** người đẹp.
"Tách tách. . . . . ." Đột nhiên đèn flash sáng lên. Giáo sư Dương bị dọa sợ, vội vàng muốn bò dậy từ trên người người đẹp, lại bị người đẹp giữ lại. Rất khó khăn mới rời khỏi thân hình hổ báo muốn nhào tới của người đẹp kia.
"Xoạt!" Một tiếng, người đẹp đột nhiên xé rách chỗ vải trước ***, tóc cũng bị làm cho lộn xộn không chịu nổi, vẻ mặt kinh hoảng, không ngừng lui về phía sau, trong miệng tự lẩm bẩm, "Đừng. . . . . . Không nên tới. . . . . . Đừng!"
Âm thanh kia, tuyệt đối thê thảm, đồng thời tiếng máy chụp hình tách tách không ngừng. giáo sư Dương kinh hãi, vội vàng muốn bắt được cô gái kia, "Con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt, cô nói loạn cái gì thế? Im miệng cho tôi! Không cho phép chụp nữa, bọn mày là ai?"
"Thầy đừng đánh em, thầy bỏ qua cho em đi, thầy muốn em em liền cho thầy, cầu xin thầy đừng đánh em nữa! Không nên ở chỗ này làm em như vậy rất mất thể diện! Hu hu hu. . . . . ." Người đẹp khóc hoa lê đái vũ*. Một bộ dạng ruột gan đứt từng khúc.
(*Hoa lê đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Lúc này vừa đúng lúc lớp trưởng và mấy bạn học đưa Tiêu Hòa Nhã lên phòng y tế đi qua nơi này, thấy một màn đáng sợ như vậy, liền vội vàng tiến lên đỡ người đẹp dậy.
"Giáo sư Dương, làm sao thầy có thể làm ra chuyện không bằng heo chó như thế!" Lớp trưởng dẫn đầu, chỉ vào giáo sư Dương lớn tiếng mắng.
"Các em nói bậy bạ gì đó?" Giáo sư Dương thẹn quá hóa giận, "Có người bẫy thầy, còn có đồng lõa ở nơi đó!" Ngón tay chỉ qua, vốn là người đứng ở nơi đó chụp hình lại biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người cười lạnh, rõ ràng nơi này cũng chỉ có hai người ông ta và cô gái này, nếu như bọn họ không đi qua nơi này, người đẹp này sẽ có kết cục gì?
"Hu hu hu. . . . . . Các bạn không cần lo cho tôi, vô dụng, các bạn không cứu được của tôi đâu, nếu như mà tôi không ngoan ngoãn nghe theo ông ta, ông ta sẽ khiến cho tôi thân bại danh liệt, ông ta không chỉ cường bạo tôi còn giữ ảnh nude của tôi, ông ta. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi nên làm như thế nào đây? Hu hu hu. . . . ." Người đẹp khóc thút thít, ruột gan đứt từng khúc làm cho các bạn học nam tăng thêm lòng can đảm.
"Cô đừng ngậm máu phun người, tôi vốn không biết cô! Cô. . . . . ."
"Giáo sư Dương, thầy nên suy nghĩ phải giải thích với nhà trường thế nào đi!” Một người nam sinh trong đó, *** đồng phục xuống khoác lên trên người người đẹp, vài người khác đỡ cô gái dậy lạnh lùng liếc giáo sư Dương một cái liền phẩy tay áo bỏ đi.
Lưu lại giáo sư Dương cả người phát run sững sờ tại chỗ.
Lúc này vốn là người biến mất không thấy gì chậm rãi xuất hiện, "Giáo sư Dương, vừa nãy định đi đâu lĩnh thưởng hả?" Người nọ đã ở trên cây, cười đến mê người nhìn bộ mặt sa sút tinh thần của giáo sư Dương, rất là ấm áp hỏi.
"Mày. . . . . . . Tất cả đều là mày chủ đạo?" Giáo sư Dương chỉ vào người nọ đột nhiên giống như là hiểu được cái gì đó, oán hận nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Trả lời cho rõ ràng, không được thêm bớt!" Người nọ đi tới trước mặt giáo sư Dương, rất tốt bụng đưa hình cho ông ta xem một chút, "Thế nào? Tôi chụp hình cũng không tệ lắm phải không!"
"Trả lại cho tôi!" Giáo sư Dương nhanh chóng đưa tay muốn đoạt lại những tấm hình có thể làm cho ông ta thân bại danh liệt, nhưng động tác của người nọ còn nhanh hơn cả ông ta, tuyệt không nể mặt ông ta.
"Giáo sư Dương, ông lấy được cũng vô dụng không phải sao?" Người nọ tiếp tục cười, tuyệt không để cơn giận của ông ta vào trong mắt, đi từ từ tới gần, trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo của ông ta: "Ông ngàn lần không nên vạn lần không nên động vào Tiêu Hòa Nhã, ông cho rằng ông là ai? Tiêu Hòa Nhã là người ông có thể động đến sao?" Người này không phải là ai khác, chính là một trong tứ đại hộ vệ của Thượng Quan Ngưng, Đại Nhị. Đúng là tối qua anh đã chạy tới đây, về người đẹp kia, dĩ nhiên là mượn từ Tống Duật Minh!
"Anh có quan hệ thế nào với Tiêu Hòa Nhã? Các anh phá hoại một . . . . ." Giáo sư Dương còn chưa nói hết, liền bị Đại Nhị cắt đứt.
"Nhớ, mặc kệ sau lưng ông là ai, Tiêu Hòa Nhã không phải là người ông có thể động đến! Đây chính là hậu quả ông nhận được khi làm việc không có đầu óc." Đại Nhị lạnh lùng nói xong, trực tiếp xoay người rời đi. Không quản người mất đi tất cả sức lực ngã nhào trên mặt đất- giáo sư Dương một chút nào.
Bên kia Tiêu Hòa Nhã xem cuộc vui đang đặc sắc thấy Đại Nhị đi tới vội vàng lui về sau hai bước.
Đại Nhị lườm cô một cái, "Còn tránh?"
"Nhị sư huynh, đã lâu không gặp!" Tiêu Hòa Vhã vẫy tay cười gượng chào hỏi. Đã tới đây còn muốn sư huynh che chở, cô cũng biết hổ thẹn đấy!
"Thật là ngu ngốc, bị người khi dễ một tháng mới nhớ tới tố cáo, nếu cô nói sớm một chút thì còn phải chịu nhiều tội như vậy sao?" Đại Nhị liếc cô một cái sau đó mới dẫn cô đi ra ngoài.
"Tôi cũng không biết làm sao lại chọc tới ông ta, tôi cũng không phải là sinh viên xuất sắc cũng không phải là sinh viên yếu kém, thành tích không trên không dưới, nơi nào nghĩ tới như thế mà cũng đắc tội người ta chứ?" Tiêu Hòa Nhã nghĩ tới đây cũng cảm thấy mình rất uất ức, dù sao cô cũng không biết mình lúc nào thì chọc tới một giáo sư lớn nữa à.
Tất nhiên Đại Nhị sẽ không nói cho cô biết, bởi vì cô phá hôn lễ của lão đại chọc tức cô dâu cho nên mới có chuyện này, dù sao nói cho cô biết cũng vô ích ngược lại còn tăng thêm phiền não cho cô, có lẽ như lão đại từng nói, chỉ cần bảo vệ cô qua hai năm bình an vô sự, sau này trở lại Hoa thị, thì vị tiểu thư nhà họ Mộ kia cũng không đủ để gây nên chuyện gì!
"Nhị sư huynh, chỉ một mình anh tới thôi sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.
Đại Nhị gật đầu, "Chuyện khẩn cấp, lão đại để cho tôi tới xử lý trước, lão đại có chuyện không thể đi được!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Đúng rồi, Nhị sư huynh, tôi mời anh ăn cơm!" Vốn là Tiêu Hòa Nhã còn tưởng rằng đi học thì cũng không cần hiệu trưởng đưa tiền cho cô, không nghĩ tới vẫn là đúng hạn đánh tới như thế, cho nên tiền mời khách cô vẫn phải có!
"Được!" Đại Nhị cười nói, "Không biết cô bé muốn mời tôi ăn cái gì?"
"Tôi mời anh đi ăn vặt, trong một ngõ hẻm ở đây có rất nhiều món ngon, từ đầu phố đến cuối phố đều là món ăn ngon! Tôi dẫn anh đi nếm thử lần lượt thì thế nào?"
"Được!"
Hai người quyết định, liền hào hứng hướng mục tiêu mà đi. Mới vừa đi tới cửa trường học thì bị một người cản lại.
"Lên xe!" Tống Duật Minh hạ cửa xe xuống, nói với hai người bọn họ.
"Mời ăn cơm?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, đối với tiền bạc nếu có thể tiết kiệm một phần thì nên tiết kiệm.
Tống Duật Minh gật đầu, mình chăm sóc không tốt thì nên nhận lỗi! Người bị khi dễ ngay trên địa bàn của anh mà anh vẫn không biết, thật sự là hổ thẹn với sự nhờ vả!
"Đi thôi, tôi mời hai người đi ăn!" Tống Duật Minh mở miệng nói.
"Nhị sư huynh, lần sau tôi lại mời anh nhé!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, liền trực tiếp chui vào xe.
Đại Nhị không nói gì, cũng đành phải bước vào xe, ăn vặt và bữa tiệc lớn tất nhiên là mỗi người mỗi vẻ rồi, đã có bữa tiệc lớn vậy thì ăn bữa tiệc lớn chứ sao.
Một hàng ba người trực tiếp đi vào khách sạn lớn năm sao, chọn món ăn đương nhiên là các món ăn yêu thích rồi. Tất nhiên Tống Duật Minh cũng không để ý chút tiền bữa cơm này. Chỉ là lúc nhân viên phục vụ đưa thức ăn vào phòng còn tặng thêm một cô gái nữa.
"Tôi nói người nào lại có lá gan như vậy? Thì ra là có Tống đại thiếu chống đở!" Mộ Linh Dược khoanh hai tay trước ***, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tống Duật Minh.
"Ôi, đây không phải là Mộ gia tiểu thư ư! Ăn rồi sao? Có muốn cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa này không?" Tống Duật Minh một tay vuốt tóc một tay cầm thìa chơi, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Linh Dược, lười biếng nói.
"Không cần phải khách khí! Tôi tới chỉ là muốn biết rõ một chuyện, đây là ân oán của tôi với cô ta, tôi rất vui khi nhà họ Tống không tham gia vào chuyện này, nếu không mối quan hệ của nhà họ Tống và nhà họ Mộ rất khó khăn mới yên ổn lại vì chuyện của người khác mà rối loạn đó!" Mộ Linh Dược không khỏi uy ***.
"Ha ha. . . . . ." Tống Duật Minh khẽ bật cười, anh giống như là người sợ hãi người khác uy *** sao? "Không khéo rồi Mộ tiểu thư à, cô bé này là em vợ tương lai của tôi, cô nói chuyện này không liên quan gì đến cô ấy ư?"
"Em vợ?" Mộ Linh Dược nheo cặp mắt lại, ánh mắt oán độc nhìn thẳng vào Tiêu Hòa Nhã, không biết vì Tiêu Hòa Nhã luôn luôn chậm chạp, hay là bởi vì cô không biết vị đại tiểu thư này, mà chỉ một lòng nghiêm túc ăn bữa tiệc lớn, đâu có ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của cô ta chứ?
"Ha ha ha ha. . . . . ." Thấy Tiêu Hòa Nhã đáng yêu như vậy, lại thấy gương mặt xanh mét vì tức giận của Mộ Linh Dược, Tống Duật Minh rất là vui vẻ, không khỏi cười to lên. "Mộ tiểu thư, có chuyện gì thì sau này hãy nói, hiện tại quấy rầy chúng tôi dùng cơm là thất lễ rồi đấy!" Tống Duật Minh thu lại nụ cười mở miệng nói.
"Tống Duật Minh!"
"Mộ Linh Dược!" Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Duật Minh hoàn toàn không để cơn giận của cô ta vào trong mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Mộ Linh Dược. Nói cho cô ta biết anh cũng không phải là người có tính tình tốt gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc