Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 18

Tác giả: Hi Vũ Yên

Sau khi được bác sĩ chuẩn trị, Quan Vũ Hạm được ra khỏi phòng cấp cứu.
“Bà xã, tại sao?” Lâm Trí đau lòng nhìn cô.
Quan Vũ Hạm không nói câu nào, trong lòng trống rỗng, lục phủ ngũ tạng cũng như bị lấy đi hết. Cô bắt đầu rơi lệ, nhưng không phát ra tiếng nào, sau này chỉ có thể tưởng niệm, cô đã không thể cầm đôi tay ấm áp kia của mẹ, nghĩ đến đây thì nước mắt muốn dừng cũng không dừng được, sau khi rơi xuống nước cảm thấy ba kéo tay mình, vì sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ ba không muốn cô đi cùng?
“Bà xã, anh chỉ muốn cho em biết, em còn có anh, còn có anh yêu em... Em nhất định phải tin anh, chuyện như thế này không được xảy ra nữa, mạng của em không chỉ là của em, bắt đầu từ hôm nay cái mạng này là của Lâm Trí anh, chừng nào anh còn sống, anh sẽ không để em ૮ɦếƭ.” Lâm Trí đau khổ nói ra những lời trong lòng mình. Cho dù tổn thương cô, nhưng cậu vẫn muốn nói, cô là của cậu, hắn không thể không có cô.
Quan Vũ Hạm không nói lời nào, thân thể cuộn tròn, lặng lẽ rơi lệ.
Ba ngày sau, cha mẹ Quan Vũ Hạm được chôn cất ở nơi tốt nhất, đều là do Lâm Đông an bài, hai vợ chồng chôn cùng nhau. Không cần sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cần ૮ɦếƭ cùng ngày cùng tháng cùng năm, vì sao lại có câu này, Quan Vũ Hạm thật hận, thật là ác độc.
Trước bia mộ.
Quan Vũ Hạm mặc quần áo màu đen, đeo kính râm đứng trước mộ, môi mím chặt, một thân màu đen làm nổi bật làn da tái nhợt của cô. Lòng của cô đau như bị dao cứa, nước mắt không ngừng rơi, thì ra khoảng cách xa nhất trên đời là sống và ૮ɦếƭ, chớp mắt cha mẹ đã trở thành người không cùng thế giới với mình. Loại đau khổ tê tâm liệt phế này làm cho cô khóc không ra tiếng.
Những chuyện kia, những người đó, không ngừng rời xa, không ngừng bị quên lãng, trong một không gian mênh ௱o^ЛƓ vô hạn, vừa tốt đẹp, vừa lạnh lẽo, vừa thê lương, ưu thương nối tiếp, người người không cùng một phương thức mà cáo biệt.
Trong mắt Lâm Trí đau lòng, đã ba ngày nay Quan Vũ Hạm không nói một câu nào, khuôn mặt xinh đẹp vì đau lòng mà trở nên thê lương. Bây giờ cô cần nhất chính là thời gian, cậu muốn dùng thời gian yêu cô, thương cô, cưng chiều cô. Hiện tại cậu không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, chờ bà xã thoát ra khỏi đau khổ, cậu sẽ nghênh đón cô trở về.
Ba tháng sau.
“Bà xã.” Lâm Trí vừa tan làm, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Quan Vũ Hạm từ ban công chạy ra, trong tay còn đang cầm bình tưới nước, “Về rồi à.”
“Nhắm mắt lại.”
Quan Vũ Hạm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lâm Trí từ phía sau lấy ra một bó hoa, đưa đến trước mặt Quan Vũ Hạm.
“Mở mắt ra đi.”
Thật ra Lâm Trí vừa vào cửa, Quan Vũ Hạm đã ngửi thấy mùi hoa thơm, thấy Lâm Trí vẻ mặt vui mừng, không đành lòng làm cậu mất hứng, nên giả bộ rất vui.
Lâm Trí nói được là làm được. Kể từ khi cha mẹ Quan Vũ Hạm qua đời, cậu càng yêu thương Quan Vũ Hạm gấp bội. Quan Vũ Hạm cũng hiểu, từ từ tiếp nhận thực tế, dù sao người ૮ɦếƭ không thể sống lại, cha mẹ ở trên thiên đường chắc cũng hi vọng cô hạnh phúc.
Quan Vũ Hạm cũng đã thông suốt, Lâm Trí cũng yên tâm, cả nhà đều yêu thương người đã mất đi song thân là cô.
Cuộc sống cũng trở lại như cũ.
Lâm Trí quyết tâm nói yêu với bà xã, họ chưa yêu mà kết hôn, cảm thấy ủy khuất cho cô, cho nên cậu muốn một lần nữa theo đuổi bà xã của mình.
Yêu chiều đối đãi của Lâm Trí đều ở trong lòng Quan Vũ Hạm, nghĩ lại liền cảm động, không nhịn được nước mắt rơi xuống.
Lâm Trí nhìn vợ yêu rơi lệ, ngay lập tức luống cuống, “Bà xã sao vậy?”
“Người ta cảm động không được sao?” Quan Vũ Hạm dí dỏm nói, Lâm Trí bỗng bị nước mắt làm cho hết hồn, bà xã nói một câu, hắn liền bình tĩnh trở lại.
Thật ra Quan Vũ Hạm vẫn cố gắng kiên cường, cô không muốn làm cho người thân duy nhất bên cạnh khổ sở. Hơn một tháng, cô vẫn vì cha mẹ giữ đạo hiếu, ngay cả Lâm Trí cũng cùng cô giữ đạo hiếu. Kể từ khi cha mẹ qua đời, Lâm Trí chưa bao giờ đòi hỏi quá đáng Hạm Hạm, hắn không đành lòng, nhìn bà xã mắt đẫm lệ làm hắn đau lòng.
Nhưng hôm nay cô lại cười, ba tháng nay, đây là lần đầu tiên cười. Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cô đã hiểu ra, người sống thì phải sống cho tốt, cuộc sống có nhiều điều không như ý, không thể tự giận mình, phải kiên cường đối mặt với tất cả, vì người thân.
Lâm Trí cứ nhìn chằm chằm Quan Vũ Hạm như vậy, khuôn mặt cô đã bớt ưu thương, đôi mắt đã tràn ngập ánh sáng, bởi vì vừa rồi cảm động, trên mặt còn một giọt nước mắt, như lê hoa đái vũ, đôi môi đỏ mọng hồng nhuận.
Quan Vũ Hạm thấy Lâm Trí nhìn mình như thế, cô cười như có như không, khóe miệng mang theo một tia u oán, áo trắng không thể che giấu thân hình xinh đẹp. Lúc này có một tia nắng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt Quan Vũ Hạm, hình như là đang nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Trí liền chìm vào trầm luân, thân thể có bản năng khát vọng. Đôi mắt nâu sẫm với ánh mắt trong suốt, cứ như vậy nhìn Quan Vũ Hạm không rời.
Hắn chầm chậm hôn lên môi cô, thật mềm, thật lâu, không đành lòng rời đi.
“Không, em không thở được.” Quan Vũ Hạm dùng sức đẩy Lâm Trí.
“Đứa ngốc.” Lâm Trí cười nói, thì ra lão bà không biết hôn!
“Anh… khoe mẽ.” Quan Vũ Hạm vì mới hôn xong, mặt còn đỏ hơn trước.
Quan Vũ Hạm nghĩ thầm, thì ra mình cũng kích động như thế, vừa rồi tim cô như nhảy lên, thật may đã ngừng lại. Ngượng ngùng nhớ lại, mặt càng nóng.
Quan Vũ Hạm không có lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng, tất cả đều tự nhiên, thuận lợi công thành chiếm đất, nhất cử bắt lại.
Trời đất vĩnh viễn không tách rời, lúc này hai người cũng không muốn rời xa đối phương.
Trời ạ, một đêm kia Lâm Trí điên rồi, năm lần.
Biết rõ cô sẽ đau nhưng hắn vẫn vác S***g ra trận, hắn không quản được tiểu đệ của hắn, tiểu đệ muốn làm việc, hắn không bình ổn lại tiểu đệ còn chưa tính, lại còn cùng tiểu đệ nháo lên, vì vậy, một đêm kia bọn họ cũng điên rồi. Quan Vũ Hạm ngoan ngoan ngoãn ngoãn bị giáo dục, cho đên chín giờ sáng vẫn không dậy nổi, bởi vì vận động quá dữ dội nên thắt lưng bị đau.
Lâm Trí vừa mở mắt ra đã nói một chữ, “Cục cưng.”
“Cục cưng nào?”
“Ở đây.” Lâm Trí chỉ chỉ phía dưới.
“Ở đâu?” Quan Vũ Hạm không hiểu, rốt cuộc là nơi nào?
“Trứng của cục cưng!” Lâm Trí rống to. Quan Vũ Hạm lập tức đi bưng bít cái miệng hắn lại, nếu như bố mẹ chồng nghe được thì xấu hổ đến mức nào.
Thật ra thì, tiếng vẫn truyền xuống đến tầng dưới.
Cả nhà ăn xong, Quan Vũ Hạm trở về phòng, Lâm Đông đến công ty, chỉ còn lại Lâm Trí cùng mẹ hắn.
“Con trai, không có chuyện gì chứ?”
“Chuyện gì?” Lâm Trí không hiểu.
“Bảo bối của con không bị sao chứ?”
“Ha ha…Mẹ được lắm.” Lâm Trí cười to.
“Tiểu tử thối, cười cái gì? Con phải yêu quý thân thể.”
“Mẹ nha, mẹ nghe lén bọn con nói chuyện?”
“Hừ ai đi nghe lén? Tiếng con lớn như vậy, hàng xóm cũng có thể nghe được.”
“Thật không? Chà chà, về sau phải cẩn thận.” Lâm Trí cố ý giả vờ nghiêm túc.
“Thật không có chuyện gì?”
“Mẹ nói gì vậy, nhiệm vụ con khó khăn, mẹ không phải muốn ôm cháu à nha?”
“Tiểu tử thối, mẹ nằm mơ cũng muốn. Con phải làm cho tốt.”
“Vâng, con nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vinh quang này.” Lâm Trí đứng dậy, nói xong cười ha ha chạy lên lầu.
Lâm Trí trở về phòng, thấy Quan Vũ Hạm nằm trên bàn.
“Bà xã sao vậy?”
“Mệt quá.”
Một câu mệt quá, Lâm Trí cũng thương tiếc cho vợ yêu, chỉ là không biểu hiện ra.
“Bà xã, em nhất định phải rèn luyện thật nhiều. Sau này còn phải làm nhiều, không cho phép em lười biếng.” Lâm Trí được voi đòi tiên nói, cũng không nhịn được cười.
“Thôi đi, mệt ૮ɦếƭ đi được.” Quan Vũ Hạm không đồng ý trả lời.
Lâm Trí thấy bà xã nư vậy thì trêu đùa, lại có phản ứng, liền đi tới bên cạnh Quan Vũ Hạm, cầm tay cô nói, “Sờ anh đi.”
“Anh…” Quan Vũ Hạm ***ng phải một vật cưng cứng, em trai của anh đúng là không biết xấu hổ, mặt cô thoáng đỏ ửng, thật là quẫn bách.
“Nói cho anh biết, không được, được voi đòi tiên. Bản cô nương không muốn phục vụ.” Quan Vũ Hạm nói xong liền đứng dậy chạy trốn, không ngờ Lâm Trí nói thì chậm nhưng động tác rất nhanh, từ phía sau ôm lấy cô.
“Muốn chạy?”
“A!” Quan Vũ Hạm không ngờ bị bắt, sợ đến nỗi hét to một tiếng.
Lâm Trí không chút khách khí dùng em trai của mình chĩa vào người cô, “Không được nhúc nhích.”
Quan Vũ Hạm cảm thấy hạ thân bị một cây gậy chĩa vào, khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa. “Em…Em đầu hàng.” Quan Vũ Hạm nhận thấy tình huống nguy hiểm, con gái thông minh không thể chịu thiệt, vì vậy làm bộ khuất phục.
“Đầu hàng? Đã muộn.” Lâm Trí không an phận bắt đầu sờ ***, giống như xâm lược, chỗ nào cũng không buông tha.
“Hảo hán tha mạng.” Quan Vũ Hạm cầu xin tha thứ, thân thể cô thật sự không chịu nổi.
“Được, chỉ là anh tha em một lần, em phải trả anh hai lần.” Lâm Trí giơ hai ngón tay, cảnh cáo bà xã.
“Anh…cho vay lãi suất cao à? Thật đen tối.” Quan Vũ Hạm cười một tiếng nói, chọc cho Lâm Trí cười sang sảng.
Gần đây Ma Điêu cùng Ma Đát không có động tĩnh gì, thì ra là thủ hạ của Quan Hùng Phách phát hiện bọn chúng theo dõi Quan Vũ Hạm, vì vậy báo cho lão đại, kể từ khi Quan Vũ Hạm bị bắt cóc lúc trước, Quan Hùng Phách vẫn phái người bí mật bảo vệ Quan Vũ Hạm.
Quan Hùng Phách cho người mang Ma Điêu cùng Ma Đát mới vào phòng làm việc của mình.
Không khí trong phòng làm việc cực kỳ căng thẳng, Quan Hùng Phách ngậm điếu xì gà, nhả ra khói nồng nặc, đây vẫn là động tác của anh khi ***.
“Anh Hùng, hôm nay gọi chúng tôi đến có chuyện gì?” Ma Đát cẩn thận hỏi, mặc dù hắn ta ít gặp Quan Hùng Phách nhưng vẫn nghe nói, bên ngoài vẫn hay đồn rằng lòng dạ người này độc ác, vì vậy hắn ta vẫn nên cẩn thận.
“Mấy người vừa mới nhận một vụ mới hả?” Quan Hùng Phách lạnh lùng hỏi.
“À, đúng, nhận một vụ, nhưng chưa làm.” Ma Đát nói thật, khi hắn ta ở trong địa bàn của anh Hùng thì còn kha khá hơn chút, nếu không có kiếm thế nào cũng không đủ.
“Bọn mày biết Quan Vũ Hạm?”
“Anh Hùng, chính là người này.”
“Hừ, thật là to gan.” Quan Hùng Phách giận dữ.
“Anh đừng tức giận, em không biết đã làm sai chuyện gì? Xin hãy nói cho em biết.” Ma Đát sợ đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
“Quan Vũ Hạm là em gái Quan Hùng Phách tao, bọn mày ăn gan hùm mật gấu, dám động vào em gái tao, chán sống rồi à!” Quan Hùng Phách hét lớn.
“A? Cô ấy là em gái của Anh Hùng sao? Em không biết, nếu biết cho bọn em ba lá gan bọn em cũng không dám!” Ma Đát run rẩy, thiếu chút nữa tè ra quần. Không ngờ người gặp người người sợ, quỷ gặp quỷ tránh cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.
“Ai bảo bọn mày làm vậy?” Quan Hùng Phách lại hỏi.
“Là một người phụ nữ. Bọn em có quy tắc không hỏi tên khách hàng, Chuyện này là thật!” Ma Điêu cùng Ma Đát gật đầu lia lịa, không dám nói bừa.
“Bọn mày nhớ kỹ, cách xa em gái tao một chút. Nếu không bọn mày sẽ không được ૮ɦếƭ toàn thây. Cút cho ta.” Quan Hùng Phách đe dọa.
“Dạ dạ, chúng em biến, chúng em cút ngay.” Hai người bị sợ chạy ra ngoài.
Là cô ta, nhất định là cô ta! Quan Hùng Phách đã đoán được ai muốn hại Quan Vũ Hạm. Sau này chắc chắn sẽ gặp lại người phụ nữ ác độc này, không biết còn định làm ra chuyện gì nữa đây?
Lâm Trí dạo này như mới bước vào tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều có tinh lực dồi dào, tâm tình cực tốt, chỉ là cực khổ cho Vũ Hạm, mỗi ngày không nói là phải thực hiện nghĩa vụ của bà xã, Lâm Trí còn muốn Quan Vũ Hạm chủ động, nếu thất bại sẽ phải đền gấp đôi. Quan Vũ Hạm khổ không thể tả, nhưng cũng thích thú.
Hai người giống như một đôi tình nhân mới yêu nhau, chỉ là có chút không giống, bọn họ còn phải thực hiện công việc tạo người.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cha mẹ Quan Vũ Hạm đã qua đời đã được nửa năm, nhưng ở cùng Lâm Trí, được Lâm Trí yêu thương, cô không còn thấy cô đơn nữa.
Hạnh phúc luôn làm người ta lưu luyến.
Trải qua nửa năm này Lâm Trí cũng hiểu rõ Quan Hùng Phách hơn, biết người này không có ác ý với bà xã, dần dần tiếp xúc với anh ta, thì ra người này cũng không xấu xa như trong truyền thuyết. Thật ra thì Quan Hùng Phách chỉ khoan hậu đối với một mình cậu mà thôi, chứ người bên ngoài vẫn còn sợ hãi. Sỡ dĩ Quan Hùng Phách đối đãi đặc biệt với Lâm Trí như vậy, không hoàn toàn là vì Quan Vũ Hạm, mà là Lâm Trí rất giống anh ta hồi còn trẻ.
Cái gì cũng nói rồi, tất cả đều là duyên phận.

Quan Vũ Hạm cùng Lâm Trí đến thăm mộ cha mẹ, thấy trước bia không những có hoa mà còn có một ít qùa tặng.
“A? Đây là của ai nhỉ?” Lâm Trí nhìn thấy bên cạnh bia mộ có một *** còn mới, chắc người chưa đi bao xa nên đã đuổi theo, quả nhiên nhìn thấy hai người đang đi xuống núi.
“Đứng lại!” Lâm Trí hô to, Quan Vũ Hạm cũng chạy tới.
“Bóng lưng rất quen.” Quan Vũ Hạm lẩm bẩm, lại nhớ ra, “A! Vinh Hi, Vinh Hi đợi chút!” Quan Vũ Hạm đuổi theo.
Thì ra là Hàn Vinh Hi đến thăm mộ, anh ta nghe Quan Vũ Hạm gọi liền dừng bước, chào hỏi, “Vũ Hạm, không ngờ lại gặp em ở chỗ này.”
“Vinh Hi, anh về từ lúc nào vậy? Sao không nói cho em?” Quan Vũ Hạm nhìn thấy anh ta cũng rất vui mừng.
“Hôm qua vừa về, cùng một người bạn về thăm nhà.”
“Bạn? Bạn gái à?” Quan Vũ Hạm vui vẻ hỏi, bạn cũ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của mình.
“Ha ha…” Hàn Vinh Hi không biết nói gì.
“Nha, còn xấu hổ?”
“Hôm nay cô ấy với anh cùng đi, ở đây này.” Hàn Vinh Hi giơ tay chỉ chỉ,
“Bóng lưng rất quen.” Lần này đến lượt Lâm Trí nói.
“A!” Lâm Trí cùng Quan Vũ Hạm cùng hô.
“Tuệ Nhàn, lại đây.” Hàn Vinh Hi gọi, thật là tạo hóa trêu ngươi, không ngờ hai người có lúc cũng đi chung con đường.
Thì ra lần trước Mạnh Tuệ Nhàn thấy Ma Điêu cùng Ma Đát bị chỉnh, cho nên cao chạy xa bay, khi đến Mĩ, ai ngờ gặp Hàn Vinh Hi mở quán ăn, hai người đều là người thất bại trong tình yêu, vì vậy dễ dàng đến với nhau. Hàn Vinh Hi lập tức bị Mạnh Tuệ Nhàn hấp dẫn, hai người đang trong thời kỳ bùng cháy, lần này về nước cũng đang chuẩn bị kết hôn.
Mạnh Tuệ Nhàn chào Quan Vũ Hạm, có thể thấy được cô ta đã thay đổi không ít, quần áo cũng không lòe loẹt như trước, ánh mắt cũng khác trước rất nhiều, từ xảo quyệt trở nên thanh thuần.
Ma lực của tình yêu thật vĩ đại, nó có thể làm người trở nên xấu xí, cũng có thể thay đổi người ta đến mức thần kỳ.
“Bọn anh trở về chuẩn bị kết hôn.” Hàn Vinh Hi vui vẻ nói.
“Thật sao? Tốt quá.” Quan Vũ Hạm vui vẻ nói.
“Mặc dù có chút vội vàng, nhưng anh đã làm ba rồi, đứa bé đợi không kịp.” Hàn Vinh Hi sờ bụng Mạnh Tuệ Nhàn nói, vẻ mặt thật hạnh phúc.
“A! Tốt, tốt quá.” Quan Vũ Hạm không ngờ đến.
“Chúc mừng anh song hỉ lâm môn.” Lâm Trí chúc mừng.
“Cảm ơn.”
Tất cả tìm thấy hạnh phúc của chính mình, mọi thứ đã hoàn hảo.
Về sau Quan Hùng Phách biết được, trái tim lơ lửng cũng đã để xuống, yên tâm rời đi, thì ra Quan Hùng Phách muốn để Lâm Trí thay mình tiếp quản cơ nghiệp, anh ta vẫn mong tìm được người nối nghiệp, trong biển người tìm được Lâm Trí, không chút do dự gì giao lại cho Lâm Trí.
Lâm Trí bí mật tiếp quản thế lực của Quan Hùng Phách, người trong nhà không biết, ban ngày cậu đi làm, buổi tối ra ngoài, người trong nhà hỏi, cậu nói học lớp Taekwondo, nhưng cậu thật sự đến lớp Taekwondo báo danh, hơn nữa còn rất yêu thích.
Ban đầu thủ hạ của Quan Hùng Phách cũng không phục theo, nhưng sau khi biết Lâm Trí lợi hại, cuối cùng cũng hiểu vì sao lão đại chắp tay phó thác bọn họ cho Lâm Trí, thật ra cậu có năng lực, cho nên mọi người cũng ngoan ngoãn, không dám trêu chọc lão đại nhỏ tuổi này.
Lâm Trí vừa mới tỉnh ngủ, thì nghe thấy từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa, vội vàng đứng dậy.
“Bà xã sao vậy?” Lâm Trí quan tâm hỏi.
“Không sao.”
“Có cần phải tới bệnh viện không?”
“Đứa ngốc.”
Lâm Trí nghe bà xã gọi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Quan Vũ Hạm cầm lấy tay cậu đặt lên bụng mình, “Sờ đi.”
“Đợi đã, em nói là em mang thai?” Lâm Trí không thể tin được.
“Anh thật ngốc.”
“Hay quá!” Lâm Trí hoan hô. “Anh đã nói rồi, mỗi ngày anh đều chăm em tốt như vậy, còn tưởng mình làm chưa tốt, hóa ra là đứa nhỏ muốn đùa giỡn cha nó. Ha ha, anh làm cha rồi!”
Lâm Trí quả thật vui vẻ, bố mẹ chồng cũng cao hứng, cười đến nỗi không khép miệng được.
***
Một năm sau, thế lực Lâm Trí trong hắc bang đã vững chắc.
“Lại đây nào bảo bối, cho cha hôn một cái.”
“A Trí anh xem, Đồng Đồng cũng muốn rồi, mau đến ôm nó đi.”
Thì ra Quan Vũ Hạm mang thai đôi, còn là long phượng thai. Hai đứa nhỏ này phải gọi là đáng yêu, chúng đã kế thừ hết ưu điểm của cha mẹ.
Chỉ thấy Lâm Trí chân trái ngồi một đứa, đù* phải ngồi một, thật là ghen tị ૮ɦếƭ người khác.
Toàn Văn Hoàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc