Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 14

Tác giả: Hi Vũ Yên

Quan Vũ Hạm dọn dẹp xong thì trở về phòng.
“Mẹ sớm nghỉ ngơi đi, con lên lầu trước đây.” Lâm Trí tạm biệt xong thì cũng lên lầu.
Lâm Trí trở về phòng, Quan Vũ Hạm đã ngồi trước máy vi tính, nhưng không để ý tới cậu.
“Bà xã yêu quý, anh tới đây.” Lâm Trí vươn hai cánh tay ra.
“Đồ xấu xa, hôm nay cậu thật là quá đáng, có phải cậu rất thỏa mãn không?” Quan Vũ Hạm đứng dậy đi tới, nhón chân lên, đưa tay nắm lấy lỗ tai Lâm Trí.
“Chơi rất vui sao?” Vũ Hạm dùng sức nhéo lỗ tai cậu.
“A—, em muốn giết chồng à.” Lâm Trí ha ha cười nói, sau đó ôm chặt lấy Quan Vũ Hạm, rồi quay tròn.
“A— thả tôi xuống.” Quan Vũ Hạm bị dọa sợ mà kêu to.
“Bà xã à để anh cho em ngồi cáp treo miễn phí.” Lâm Trí ôm Quan Vũ Hạm quay vòng.
Sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường. Quan Vũ Hạm bị đè phía dưới.
“Bà xã à anh muốn.” Lâm Trí híp mắt nói.
“Cậu— hôm nay không được. Ai bảo hôm nay cậu lại bắt nạt tôi trước mặt mẹ, không được.” Quan Vũ Hạm giận dỗi nói.
“Ông xã yêu cầu mà em cũng từ chối, được rồi! Bây giờ anh sẽ chuộc tội, cố gắng đền bù cho em.” Lâm Trí không hề đứng đắn nói.
“Cảm ơn, nhưng không cần.” Quan Vũ Hạm cười nói.
“Không được—, em nói gì thế, em muốn từ chối việc chúng ta tạo người sao? Cẩn thận sau này anh sẽ nói cho con biết: bảo bối, ban đầu mẹ con không muốn có con đó?” Lâm Trí dịu dàng nói.
“Đồ xấu xa, đừng nói hươu nói vượn nữa.” Quan Vũ Hạm liếc cậu một cái.
“Đó chính là đồng ý, được— xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Mau lên, không nên lãng phí thời gian, lãng phí thời gian chính là phạm tội.” Lâm Trí vẫn không quên làm trò.
“Cậu lấy đâu ra lí do ngụy biện đó vậy, chỉ có mình cậu nói.” Giờ phút này Quan Vũ Hạm đã nhận được làn sóng điện. Lâm Trí bắn về phía cô 350W điện cao thế, khiến Quan Vũ Hạm không thể làm gì.
“Đây là quyền lợi của đàn ông, cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm. Bản tôn đang thực hiện nghĩa vụ làm chồng. Cũng là có trách nhiệm đối với con cái.” Lâm Trí luống cuống tay chân vẫn không quên lừa gạt.
Mới vừa rồi còn là một cô gái nhỏ lỗ mãng, thì bây giờ giống như một con cừu non. Mà Lâm Trí giống như sói xám.
Ngay khi vợ chồng Lâm Trí đang triền miên, tại một căn phòng khác đang trình diễn một hồi tiết mục mỹ nữ và dã thú rất phấn khích, chẳng qua là do người thật biểu diễn.
Người đàn ông *** xé nát quần áo một người phụ nữ, dùng sức giày xéo đôi bánh bao lớn, sau đó đề cô ta xuống đất, Từ phía sau *** thân thể cô ta, cô ta chỉ có thể phục tùng, không dám phản kháng, một người xong chuyện, lại tới một người khác, cuối cùng mới hài lòng rời khỏi thân thể cô ta.
“Cái gì cho được tôi cũng đã cho, cho nên hai người hãy giúp tôi làm xong việc kia.”
“Cô cứ yên tâm, chúng tôi nói được thì sẽ làm được. Nếu như không phải được thêm thân thể của cô, thì cô không thể mời nổi chúng tôi rời núi” thì ra hai người đàn ông này chính là sát thủ. Bọn họ chỉ nhận những vụ mua bán lớn, chứ còn loại mua bán nhỏ này, bọn họ sẽ không quan tâm, nhưng đổi lấy được người đẹp, cho nên bọn họ chịu giúp.
Mạnh Tuệ Nhàn mặc lại quần áo tử tế, sửa sang thân thể một chút, nghĩ thầm: may mà đã nhờ hỏi thăm sở thích của hai quái thai này, nếu không thì thật đúng là rất khó khăn nhờ được. Hai người quái thai này có tướng mạo xấu xí, nhưng lại là tên háo sắc, chẳng qua khẩu vị cũng rất cao, bởi vì trong tay có tiền, cho nên tìm được rất nhiều người đẹp, mà mỗi lần tìm được, cả hai đều luôn cùng nhau chơi đùa, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, phải gọi là bọn Biến th', thủ đoạn cực kỳ ác đọc, mà những người phụ nữ kia nếu không vì đồng tiền dơ bẩn của họ, thì người bình thường cũng không chịu nổi. Nhưng rất đáng giá, mỗi một lần đều kiếm được một khoản không nhỏ.
" Cô cũng đừng có quênc còn hai lần nữa nhé? Phục vụ hai anh đây cho tốt, về sau có việc gì còn có thể liên lạc." Một người sát thủ trong đó nói. Thì ra là giá cả ban đầu đã bị bọn họ thêm vào điều kiện, chính là muốn chơi đùa Mạnh Tuệ Nhàn ba lần, thì mới chịu vụ mua bán này. Nếu không thì không bàn nữa? Mà người nào nghe thấy tên họ thì đã phải sợ, quỷ nhìn thấy còn phải tránh xa, quả thật là hóa thân của ma quỷ. Bởi vì hai người chưa từng làm việc thất bại, vì vậy ra giá rất cao, họ muốn *** nào vào mùng một, thì tuyệt đối không sống tới mùng hai. Nhưng họ không bai giờ nhận lời mời trực tiếp, mà lần này Mạnh Tuệ Nhàn đã có chuẩn bị, ăn mặc rất mê người, khiến anh em họ cảm thấy sục sôi. Cho nên mới nghĩ ra điều kiện này để được thỏa mãn.
" Chuyện của tôi,hai người không thể nuốt lời ?" Mạnh Tuệ Nhàn nhấn mạnh lần nữa, nghĩ lại còn hai lần nữa, thì cảm thấy buồn nôn, bộ dạng hai người thật xin lỗi đại chúng, miệng lớn không nói, nhưng lỗ mũi cũng lớn, chơi đùa phụ nữ cực kì dã man, lại còn chơi lạ hai nan một nữ. Nếu da mặt mỏng thì đúng là không thể chịu được chuyện này.
" Cái này cô yên tâm, chúng tôi không bao giờ nhận làm mà không nắm chắc phần thắng, nhưng điều kiện trước tiên là chúng tôi muốn chơi hết ba lần thì mới có thể động thủ. Lần sau coi phải lấy hết bản lĩnh của mình, để hai anh em chúng tôi cảm thấy vui vẻ." Sát thủ Ma Điêu nói.
" Các người không nên quá đáng, tôi cũng không phải là gái điếm." Mạnh Tuệ Nhàn tức giận nói.
" Ha ha...... Ít giả bộ thanh thuần đi, cô cho rằng cô là ai ? Chỉ cần hai anh em chúng tôi đã chơi qua thì đều giống nhau cả, nhất định cô phải lấy hết bản lĩnh, ông đây còn chưa thỏa mãn." Ma Điêu hùng hùng hổ hổ nói. Không ngờ hai người không chỉ có bộ dạng xấu xí,mà nội tâm cũng rất xấu xa. Lại còn không giữ chữ tín.
Mạnh Tuệ Nhàn vừa thấy mọi chuyện biến đổi, lập tức thay đổi sắc mặt.
" Chao ôi, anh Điêu, đừng nóng giận mà? Tôi chỉ nói giỡn, anh lại coi là thật sao ." Mạnh Tuệ Nhàn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve trước *** Ma Điêu, hy vọng có thể phóng điện với hắn ta, thật đúng là có tác dụng. Ma Điêu vui vẻ, bắt lấy cánh tay Mạnh Tuệ Nhàn, liền kéo xuống dưới.
" Anh Điêu, đừng nóng giận, đây là lần đầu tiên của người ta đấy ! Về sau vẫn còn hai lần nữa, nhất định khiến anh hài lòng." Mạnh Tuệ Nhàn biết hai người này lại muốn làm gì, cũng sợ làm họ phát bực, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà lúc này Ma Điêu đã bị dẫn dụ, vì vậy bắt đầu động tay động chân.
Manh Tuệ Nhàn không thể chịu nổi, lẩm bẩm kêu :" Anh muốn ăn lần thứ hai nhanh vậy sao ? Vậy thì không thú vị." Mạnh Tuệ Nhàn giảo hoạt nói.
" Đúng vậy người anh em, thức ăn ngon không sợ nguội, đừng vội vàng, hãy giữ lại, không nên dùng xong một lần." Ma Đát ở bên cạnh nói. Thật đúng là có tác dụng. Ma Điêu dừng lại động tác, chỉ là vẫn không phục. Nhưng hắn ta vẫn nghe lời đại ca, liền mặc lại cái quần dài vừa mới cởi xuống, đi qua một bên, xem ra là muốn tự mình an ủi tiểu đệ đệ một chút.
" Cô đi trước đi, đến lúc đó sẽ thông báo cho cô, nhớ rằng nếu gọi thì phải tới nhanh." Ma Đát nói xong, ý bảo Mạnh Tuệ Nhàn rời đi.
" Được, được." Mạnh Tuệ Nhàn lấy tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi phòng, cuối cùng cũng được rời khỏi hai tên Biến th' này, cô ta có chút hối hận khi đã trêu chọc hai người kia rồi, chỉ nghĩ đến thứ thuộc về người đàn ông của mình, lại bị người khác ςướק mất, cô ta không thể cam lòng. Nhưng làm như vậy mới tốt. Còn tên Hàn Vinh Hi thật là vô dụng. Bây giờ chạy đến nước Mỹ mở một nhà hàng. Đúng là đồ vô dụng, con rùa rụt đầu, cho nên bây giờ không còn cách nào khác đành phải dựa vào hai tên Biến th' này thôi, sau khi chuyện thành thì sẽ không còn liên lạc.
Mấy ngày nay,Quan Vũ Hạm ra cửa cứ có cảm giác có người bám đuôi phía sau, nhưng khi quay đầu lại thì không phát hiện người nào khả nghi.
" Đại ca, không ngờ con nhỏ chúng ta ra tay lại là mặt hàng tốt như vậy, làm sao đây, em cũng không muốn lãng phí." Ma Điêu ở trong xe nhìn Quan Vũ Hạm nói.
" Con mẹ nó đúng thật vậy, hai mươi mấy năm nay anh đây đã chơi không ít phụ nữ, như loại hàng này cũng chưa từng thử qua." Ma Đát cũng mất hồn nói.
" Đại ca, con nhỏ hôm qua cũng không tồi lắm, không ngờ hôm nay lại càng thú vị hơn. Gần đây không xem hoàng lịch, co phải anh em chúng ta có số đào hoa hay không ?" Ma Điêu nói xong nước miếng cũng muốn chảy ra.
" Nhưng chúng ta cũng có quy củ, nhận tiền thay người làm việc." Ma Đát nói.
" Chúng ta vẫn nhận tiền ***, nhưng chúng ta cũng không thiếu tiền, mà thiếu phụ nữ!" Ma Điêu nói.
" Để sau hãy nói, chúng ta cứ quan sát, xem tình huống mà hành động." Thật ra thì Ma Đát cũng rất thèm thuồng.
" Con mẹ nó, hai chúng ta không thể bắt người rồi cao chạy xa bay sao, đến lúc đó chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, chẳng phải tốt hơn sao ? " Mã Điêu nói ra kế hoạch của mình.
" Không được, muốn chạy là chạy sao ? Chúng ta không thể vì một con nhỏ mà cắt đứt đường tài lộc." Ma Đát suy nghĩ nói.
" Anh, dù sao chúng ta có tiền, chúng ta cũng nên rửa tay, mỗi người một cô coi như lấy vợ. Dù sao em cũng không muốn lãng phí con nhỏ hôm qua." Ma Đát nói lên giấc mơ ban ngày của mình.
Chớp mắt một tuần đã qua, Mạnh Tuệ Nhàn có phần mất kiên nhẫn, vì vậy cầm điện thoại lên, gọi cho Ma Điêu.
"Anh Điêu, lúc nào thì hai người định hành động vậy ?" Mạnh Tuệ Nhàn nũng nịu nói.
" Em nóng lòng như thế, không đợi được mà muốn anh đây chơi đùa sao ?" Ma Điêu nói.
" Không phải anh Điêu, đã qua một tuần lễ rồi." Mạnh Tuệ Nhàn nịnh nọt nói.
" Anh đây cũng chưa vội, em gấp cái gì, anh đây còn chưa chơi đùa đủ đâu đấy!" Ma Điêu quát lên trong điện thoại.
" Anh Điêu đừng nóng giận chứ, em chỉ hỏi một chút." Mạnh Tuệ Nhàn cảm thấy hối hận khi cùng hai tên Biến th' này làm giao dịch. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao cho nên đành nhịn.
" Kêu cái gì mà kêu, lần sau anh đây sẽ cho cô ngậm đủ, sẽ khiến coi em no ૮ɦếƭ." Ma Điêu hùng hùng hổ hổ nói chuyện, giống như mới vừa ăn qua đậu phụ thối, miệng đầy mùi hôi. Mạnh Tuệ Nhàn nghe có chút ghê tởm, chỉ là cũng không dám để cho người kia biết.
" Được được, tất cả sẽ nghe theo anh, em cúp máy trước." Mạnh Tuệ Nhàn vội vã cúp điện thoại, chạy vào tolet nôn mửa, vốn chỉ nghĩ tới hai tên Biến th' này đã thấy ghê tởm, không ngờ hắn ta còn nói tới món đồ kia, nhớ tới lần trước liền chịu không nổi, bởi vì sau khi trở về quả thực mất đi hứng thú đối với đàn ông, mấy ngày liền ăn không ngon, cứ có cảm giác ghe tởm trong miệng.
Phụ nữ ghen ghét thật là đáng sợ, đến tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ, vì thỏa mãn mọi thứ mà tình nguyện để người ta chà đạp, còn phải làm một số chuyện bẩn thỉu, thật ra thì đến động vật cũng không Biến th' như thế. Lúc này, Mạnh Tuệ Nhàn thật sự không thể cứu chữa!
" Đại ca, làm sao đây, Con đ*** kia gọi điện tới hỏi khi nào hành động." Ma Điêu cúp điện thoại nói với Ma Đát.
" Chờ thêm chút, dù sao cũng còn có hai lần chơi đùa nữa." Ma Đát nói.
" Đại ca, còn chờ gì sao ?" Ma Điêu thiếu kiên nhẫn nói.
Thật ra hai anh em này nhờ có Ma Đát mưu mô, chứ còn Ma Điêu chỉ được cái ngang ngược, tuyệt đối không có bản lĩnh gì. Ma Đát thì không giống vậy, xem ra là có mưu tính thâm sâu.
Kể từ từ lần trước Quan Vũ Hạm bị tập kích trong hang động, Lâm Trí đã dặn dò cô, không có việc gì thì ít đi ra ngoài, mà hai tuần gần đây, Quan Vũ Hạm giống như mất đi tự do, chỉ đi làm rồi tan việc. Khiến cô cảm thấy ngột ngạt, vì vậy liền gọi điện thoại hẹn bạn bè ra ngoài chơi đùa, vài người bọn họ đi tới quán KTV. Quan Vũ Hạm thoải mái ca hát: tên ngốc, tên ngốc, vì anh lo lắng. Tên ngốc, tên ngốc, cho anh trừng phạt. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tên ngốc, tên ngốc, rất yêu anh. Tên ngốc, tên ngốc, không có cách nào kiềm chế. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thật ra thì lần này Lâm Trí xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Quan Vũ Hạm mới thật sự hiểu được mình đã yêu cậu. Trước khi kết hôn cô đã nghĩ rằng mình đã thất thân vì cậu, cho nên mới cùng kết hôn với người kém mình năm tuổi, ở công ty cũng cũng biết gái ế và con trai của tổng giám đốc cưới nhau. Hôn nhân của họ đã trở thành một câu chuyện lớn, được coi là nam tài nữa sắc. Nhưng Quan Vũ Hạm đối với hôn nhân của mình là cam chịu. Mặc dù vẫn thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nhưng trong lòng cũng không biết nên yêu cậu hay là hận cậu. Bởi vì lời nói dối của Lâm Trí, cô đã gả cho cậu, thậm chí cũng không có yêu đương gì. Cho nên Quan Vũ Hạm cho là không có gì, cũng chưa bao giờ nói yêu.
Cho đến ngày hôm đó cô ở trên mặt nước liều mạng gọi Lâm Trí, cô mới ý thức được, Lâm Trí đã sớm ở trong lòng mình, cái người đàn ông nhỏ hơn mình này, đã từ từ tiến vào lòng cô.
Thì ra là chuyện yêu đương sau khi kết hôn cũng sẽ xảy ra trên người của cô.
Cô ra sức hát, hi vọng có thể thức tỉnh bản thân mình. Âm nhạc mở rất to, đến tiếng điện thoại vang lên, cô cũng không hề biết.
"Vũ -- Hạm, cậu-- không có -- chuyện gì -- chứ?" Bạn họ tên San San của cô quan tâm hô to. Quan Vũ Hạm để mic xuống, cầm lên một cốc nước, uống cho đỡ khô cổ họng.
"Mình chỉ cảm thấy gần đây rất mệt mỏi."
"Sau khi cậu kết hôn, cũng không thấy cậu mấy, hai ngày nữa chúng mình còn có một buổi tụ họp bạn bè cũ, cậu sẽ tham gia chứ?" San San lớn tiếng nói.
"Ở đâu vậy? Đến lúc đó nhất định mình sẽ đi." Quan Vũ Hạm rất vui mừng, không có bạn bè thật sự là không có tinh thần.
Quan Vũ Hạm bên này đang cùng bạn bè chơi đùa, còn Lâm Trí sau khi tan việc không thấy cô đâu nên rất lo lắng, vì vậy đã gọi điện thoại, nhưng không có ai nhận, gọi liên tiếp chục cuộc, vẫn không có người nhận. Cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Quan Vũ Hạm cùng bạn bè chơi đùa đến khuya mới giải tán, rời khỏi KTV mới lấy điện thoại di động ra nhìn, mười bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là ông xã gọi tới, lúc ấy lại thấy vui mừng, nói rõ là cô rất quan trọng. Vì vậy gọi lại cho Lâm Trí.
"Alo -- em đang ở đâu vậy? Tại sao không nhận điện thoại?" Lâm Trí bởi vì sốt ruột, nên trong lời nói có mùi thuốc S***g.
"Tôi và bạn bè ra ngoài ca hát." Quan Vũ Hạm trả lời, nhưng cũng không hài lòng với giọng nói quan tâm của Lâm Trí.
"Không phải anh đã nói với em không thể ra ngoài linh tinh sao? Đã trễ thế này em còn không biết đường về nhà à?" Lâm Trí vì sợ mất đi Quan Vũ Hạm, cho nên nói chuyện cũng không dễ nghe, khiến Quan Vũ Hạm không còn kiên nhẫn.
"Đương nhiên tôi biết về nhà, cậu phát cáu cái gì?" Lâm Trí quát to, chọc giận Quan Vũ Hạm.
"Em đừng có mà không biết lòng tốt của người khác được không? Đã mấy giờ rồi hả?" Lâm Trí làm ầm ĩ.
"Cậu bị thần kinh à." Quan Vũ Hạm tức giận cúp điện thoại.
"Mẹ kiếp, dám cúp điện thoại của cậu." Sở dĩ hôm nay Lâm Trí tức giận như vậy, tất cả là vì cậu đi tìm cô khắp nơi, kết quả là cô lại đi ca hát với bạn bè, đến gọi điện báo cũng không có, khiến cậu rất lo lắng.
Quan Vũ Hạm cúp điện thoại, có chút hối hận, thật ra thì cô nên nói trước cho cậu biết, nếu không thì cậu cũng không tức giận như vậy, tất cả cũng vì lo lắng cho cô. Nhưng lo lắng thì lo lắng, nhưng không thể nói dễ nghe một chút sao, đúng là quái thai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc