Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 13

Tác giả: Hi Vũ Yên

Quan Vũ Hạm về đến nhà, thấy Lâm Trí đang đọc sách, cảm thấyvì bất ngờ.
"Lâm Trí, cậu đã nhớ gì sao? Đây là cuốn sách cậu thích nhất 《 Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng》. Trước kia, cậu vừa có thời gian thì sẽ lôi ra đọc." Quan Vũ Hạm H**g phấn nói.
"Nhìn vào đây, lần trước cậu mới xem đến đây này, có ấn tượng gì không? Cậu có biết tại sao lại nhớ tên mình là tên ngốc không? Cũng bởi vì vai nam chính trong quyển sách này có lúc rất ngu ngốc và đáng yêu, giống như cậu vậy, cho nên tôi mới có thường bảo cậu là tên ngốc." Quan Vũ Hạm nói tiếp, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể giúp được Lâm Trí khôi phục trí nhớ.
"Lâm Trí -- cậu làm sao vậy?" Quan Vũ Hạm vừa mới phát hiện từ khi cô bước vào cửa, cũng chỉ có mình cô đang nói chuyện, Lâm Trí thì luôn nhìn về phía cô. Cô đưa tay ra sờ lên đầu cậu, xem cậu có phải bị bệnh hay không.
Lâm Trí nắm lấy tay cô.
"Anh có thể hôn em không?" Lâm Trí đột nhiên hỏi, khiến cho Quan Vũ Hạm không kịp ứng phó.
"Hả --" Quan Vũ Hạm đỏ mặt, mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng Lâm Trí đã mất trí nhớ, căn bản không nhận ra mình, cho nên khiến cô có cảm thấy là lạ.
"Không phải em nói em là vợ tôi sao? Cho nên bây giờ anh rất muốn, không được sao?" Lâm Trí cố ý giả bộ dáng vẻ ngu ngốc. Hai! Quan Vũ Hạm không biết làm sao, ngày trước khi cậu hôn cô cũng không thèm hỏi tiếng nào, bây giờ lại tốt như vậy, còn hỏi có được hay không. Làm cô không thể không biết xấu hổ mà nói: Được, đến đây đi -- hôn tôi đi! Không biết phụ nữ trời sinh có da mặt mỏng sao!
"Nhưng mà, cậu biết mình là ai sao? Cậu còn chưa khôi phục trí nhớ mà?" Quan Vũ Hạm kiếm cớ qua loa.
"Đúng vậy -- anh chưa có khôi phục trí nhớ, đầu óc vẫn còn bị bệnh, nhưng mà thân thể lại bình thường, cho nên "nó" cùng cảm thấy khó chịu?" Lâm Trí chỉ chỉ bên dưới. Khiến Quan Vũ Hạm càng đỏ mặt hơn.
"Cái người này đã mất trí nhớ mà vẫn như không chịu yên tĩnh." Quan Vũ Hạm xấu hổ nói.
"Người nào quy định bị mất trí nhớ thì không thể thâm mật với phụ nữ chứ? Có lẽ chờ thêm chút nữa, có thể giúp anh khôi phục trí nhớ thì sao?" Tài ăn nói của Lâm Trí thật tốt, da mặt cũng dầy, không phải luyện qua thì đúng là không chịu nổi.
"Oh -- cũng đúng! Vậy thì thử một chút đi, xem chút nữa có thể trợ giúp cho cậu hay không." Quan Vũ Hạm chầm rì rì nói.
Lâm Trí đã bắt đầu hành động, cậu thuần thục hôn lên *** cô vợ của mình, nhưng Quan Vũ Hạm cảm thấy rất kỳ quái, hóa ra cũng không có gì khác nhau?
"Này-- có phải cậu đã nhớ ra rồi hay không, tại sao tôi lại cảm thấy cậu thành thục hơn bình thường nhỉ." Quan Vũ Hạm đang bị xâm chiếm, trong đầu cũng vẫn không quên suy nghĩ.
"Hừ -- anh bị mất trí nhớ, chứ không bị mất thú tính, em cứ như thì không thể được, làm sao có thể giúp anh khôi phục trí nhớ, em phải chủ động tiến công." Lâm Trí nói xong thì nghiêng người nằm xuống.
"Nằm lên đi." Ý của Lâm Trí là Quan Vũ Hạm nằm úp sấp trên người cậu.
"Hôn anh đi." Lâm Trí ra lệnh cho Quan Vũ Hạm.
Tình hình thế nào rồi? Quan Vũ Hạm bắt đầu lơ mơ.
"Chuyên tâm chút đi, nhanh lên một chút." Lâm Trí thúc giục nói.
"Này, là cậu muốn, vì sao cậu không chịu lao động? Tên lười." Quan Vũ Hạm dạy dỗ Lâm Trí.
"Anh đang bảo em giúp anh trị liệu bệnh mất trí nhớ, chẳng lẽ em muốn anh sẽ vĩnh viễn không nhớ nổi sao? Vả lại em cũng không có tổn thất gì? Lại còn có thể chơi đùa với một mĩ nam miễn phí." Lâm Trí cười nói, là một nụ cười đểu cáng, khiến Quan Vũ Hạm phải nở nụ cười ha ha.
"Được -- hôm nay sẽ để cho cậu biết được sự lợi hại của tôi." Quan Vũ Hạm mãnh liệt tiến công. Một lát sau.
"Có cảm giác không? Nghĩ ra gì không?" Quan Vũ Hạm hỏi. Lâm Trí cố làm ra vẻ điềm tĩnh.
"Hình như có một chút, nhưng vẫn chưa đủ. Nói không chừng chút sẽ nhớ ra. Chúng ta tiếp tục đi." Lâm Trí giả bộ nghiêm chỉnh nói. Thật ra thì trong lòng đã sớm bay bổng.
Trên thế giới có rất nhiều kẻ lừa gạt, có lừa tiền, nhưng chưa có nghe nói tới lừa T*nh d*c. Quan Vũ Hạm là người đầu tiên bị lừa. Khiến cô mệt ૮ɦếƭ, nằm ngủ thiếp đi trên giường.
Lâm Trí nhìn Quan Vũ Hạm đang ngủ say, tuổi của cô và tính cách rất khác nhau, nét mặt rất đáng yêu, rất cần người chăm sóc và bảo vệ, đừng nhìn sự giỏi giang trong công tác, cô cũng rất độc lập và kiên cường. Nhưng trong cuộc sống lại ngược lại.
Cậu mặc quần áo tử tế, ghi lên giấy nhớ: bà xã, cám ơn em đã giúp anh, tên ngốc đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, anh đi ra ngoài một lát, em yên tâm. Ông xã yêu em-- Trí.
Thật ra thì đã trễ thế này Lâm Trí còn muốn đi đâu? Hóa ra là cậu muốn đi gặp Quan Hùng Phách, đề tài lần trước còn chưa có nói xong, mà chuyện xảy ra lần này với Quan Vũ Hạm hình như cũng có dích líu tới anh ta, con gấu đen này không hề đơn giản, chỉ là Lâm Trí không sợ, nghĩ đến Quan Vũ Hạm thì cậu giống như có thêm sức lực. Thật là điều lạ kì.
Lâm Trí đi tới văn phòng làm việc của Quan Hùng Phách thì dừng lại.
"Mẹ kiếp, một Hắc bang lão đại, lại chú trọng tới phòng làm việc như thế, không biết còn tưởng bên trong là Nghệ Thuật Gia! Mụ nội nó, thật là Hầu Tử học đi bộ -- giả mù sa mưa. Lâm Trí cười nhạo nói.
"Này? Cậu ở đâu ra đấy?" Một tên côn đồ đi tới hỏi. Trong miệng còn ngậm ***, thật sự là không hợp với nơi này.
"Tôi tìm Quan Hùng Phách." Lâm Trí đơn giản trả lời. Tên côn đồ này nhìn Lâm Trí từ trên xuống dưới, nhìn thấy cậu có khí thế, còn dám gọi thẳng tên của lão đại, không biết nhân vật phương nào, cho nên thay đổi giọng nói.
"A, chờ một chút, tôi đi xem đại ca có ở trong đó hay không?" Người này vừa mới chuẩn bị đi vào, đối diện đi tới một người.
"Làm gì vậy?" Người nói chuyện là anh em thân thiết của Quan Hùng Phách, mọi người đều gọi anh ta là anh Cường.
"À, anh Cường, là tìm đại ca, em muốn đi thông báo một tiếng." Tên Cường khoát tay chặn lại.
"Ở đây không có việc của cậu, cậu đi về đi." Tên Cường ra lệnh cho tên đó đi về. Sau đó nhìn về phía Lâm Trí.
"Là cậu! Lại tới làm gì vậy? Đại ca của chúng tôi không có thời gian gặp một thằng nhóc thò lò mũi xanh như cậu." Tên Cường đã gần bốn mươi tuổi, vẫn luôn đi theo bên cạnh Quan Hùng Phách, đã thấy rất nhiều nhân vật lợi hại, lại nhìn dáng ngoài so với tuổi tác của cậu còn nhỏ, vì vậy không để cậu ở trong mắt, vốn định qua loa đuổi đi.
"Không muốn gặp tôi, chưa chắc, có lẽ Quan Hùng Phách đang đợi tôi tới đây." Lâm Trí không chịu lùi bước nói.
"Oh -- giọng điệu không nhỏ, đại ca gặp cậu, tại sao phải gặp cậu, Hừ!" Tên Cường dùng mắt liếc qua Lâm Trí một cái, bày tỏ ra sự coi thường.
"Ha ha. . . . . . Thì ra đàn em của Quan Hùng Phách oai phong một cõi lại là mắt chó nhìn người, ý đồ bì ổi." Lâm Trí chọc giận, thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cũng không nhìn xem bây giờ ở đâu, đứng trên địa bàn người ta, chẳng lẽ không muốn mạng sống nữa sao?
Tên Cường vừa thấy sức bật của cậu rất mạnh, nhưng mà đối với anh ta thì quá non nớt.
"Giọng điệu của cậu không nhỏ, tôi thấy cậu chưa mọc đủ lông cánh! Về nhà uống thêm hai năm sữa đi!" Người này tiếp tục đùa cợt Lâm Trí, hoàn toàn không có chú ý việc cậu đã nhẫn nại đến cực hạn.
"Đúng, lông của tôi chưa có mọc đủ, dù sao cũng tốt hơn anh không có lông!" Lâm Trí nhìn thấy người nọ hói đầu, vì vậy lấy đầu anh ta mà ra trêu đùa. Nhưng tên Cường này cũng không phải hạng dễ đối phó như thế, cố làm ra vẻ trấn định. Nếu như không phải lão đại đã đã từng phân phó không được sử dùng vũ lực, nhất định lần này Lâm Trí sẽ phải thua thiệt, dù sao đây cũng là nhà người ta.
"Ha ha. . . . . . Có thú vị, tôi rất thích, đủ mạnh mẽ, rất lâu rồi không có tìm được một đối thủ như vậy, không ngờ hôm nay lại được ***ng phải. Tay tôi lại đang ngữa ngáy! Oh -- không, phải là miệng đang ngứa ngáy." Không ngờ Lâm Trí lại trọng giận anh ta, ngược lại khiến cho anh ta càng thêm hăng máu.
"Anh muốn đấu khẩu, tôi lại không có rảnh rỗi." Lâm Trí nói tiếp.
"Nếu như cậu không rảnh, vậy thì mời trở về đi!" Tên Cường mất hứng mà nói.
"Đương nhiên không có thời gian với anh, thế nhưng nếu như là Quan Hùng Phách, thì tôi vẫn có thời gian." Lâm Trí vẫn tự đại nói.
"Giọng điệu thật lớn, không quá được Cường Tử này, cậu đừng có mà muốn gặp đại ca của tôi, vả lại tên của đại ca cũng không đến lượt cậu có thể gọi?"
"Anh ta là lão đại của anh, còn tôi không liên quan gì, không gọi là Quan Hùng Phách chẳng lẽ phải gọi là gấu đen sao?" Vừa mới mở mồm, lại sợ Cường Tử xông tới, cho nên không định nói thêm gì nữa.
"Thằng nhóc cậu chán sống rồi à, không có phép tắc, nếu như là trước kia, thì cái mạng nhỏ của cậu đã sớm không còn." Cường Tử trở nên an phận rất nhiều.
"Được rồi! Cậu chờ một chút, tôi đi thông báo một tiếng." Cường Tử rời đi.
Lâm Tr cố ý nói lời như vậy, tục ngữ đã nói không sai: mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, thật đúng là có tác dụng.
"Đại ca, em đã thử qua thằng nhóc kia, giống như chui ra từ trong kẽ đá, thực cứng, hơn nữa lại rất mạnh mẽ. Là một hạt giống tốt. Đại ca nói không sai. Kế tiếp phải làm thế nào."
"Ừ -- lần đầu tiên thấy cậu ta, đến tôi cũng cảm thế ngoài ý muốn, cậu ta giống như mọc ra trong giếng, cái rễ cắm vào rất sâu. Tương lai nhất định có thể thành tài, chỉ là vẫn còn trẻ người." Quan Hùng Phách hút điếu xì gà nói, khói mù nồng nặc vây quanh, làm cho người ta cảm giác thần bí.
"Đi gọi cậu ta vào đi, xem cậu ta còn có chuyện gì?" Quan Hùng Phách nói.
"Vâng" Cường Tử đi ra ngoài.
"Ê, mau vào đi." Cường Tử nói với Lâm Trí.
"Tiến vào." Vẫn là cái giọng nói từ tính đó. Lâm Trí đẩy cửa đi vào.
"Muốn gặp anh, thật đúng là không dễ dàng." Lâm Trí phàn nàn nói.
"Không phải cậu đã tiến vào rồi sao, nói đi, là chuyện gì? Tôi rất bận." Quan Hùng Phách nghiêm túc nói.
"Anh có biết Mục Hung Hi không?" Lâm Trí hỏi Quan Hùng Phách.
"Nhóc con, việc này có quan hệ gì tới cậu sao?" Quan Hùng Phách không thể bình tĩnh mà nói.
"Đương nhiên là có quan hệ, người này muốn giết tôi, anh nói xem, đây có coi là có quan hệ hay không?" Lâm Trí cúi xuống nhìn Quan Hùng Phách.
Quan Hùng Phách nhìn không chuyển mắt khỏi người Lâm Trí.
"Vậy nói rõ cậu còn tác dụng, có chỗ dùng nên bị giết, chứ có người bị giết mà không có tác dụng, ít nhất bây giờ cậu còn được sống không phải hay sao?" Quan Hùng Phách lạnh lùng nói. Quả nhiên Quan Hùng Phách là lão đại danh bất hư truyền. Người nhát gan đã sớm bị lời của anh ta hù dọa. Nhưng mà đối với Lâm Trí, chỉ là kinh ngạc một chút, còn không thể dọa tới cậu.
"Tôi rất rất tò mò, anh ta chưa từng gặp tôi trước kia sao, tại sao lại muốn ***? Chẳng lẽ có người sai khiến nên làm như thế?" Lâm Trí nhìn Quan Hùng Phách nói, hiện rõ câu nói có hàm ý khác.
"Nhóc con, nói cho rõ ràng, đừng có giống phụ nữ, nói cuyện quanh co, không mạnh mẽ chút nào."
"Được -- rất thẳng thắn. Tôi là nói có phải anh sai người này làm vậy hay không?" Lâm Trí kích động nói ra lời nói trong lòng.
"Mẹ kiếp-- Quan Hùng Phách tôi sẽ không bao giờ làm việc mờ ám, muốn tôi ***, thì đã không cần tốn sức như vậy." Quan Hùng Phách cảm thấy tức giận, liên tiếp mắng người .
Trúng kế Lâm Trí thấy vậy xem ra cũng biết không có quan hệ trực tiếp tới anh ta, chắc chắn là do Mục Hung Hi làm.
“Chẳng qua anh không thể phủ nhận, vì hai người là anh em?” Lâm Trí tiếp tục truy hỏi đến cùng.
“Cậu cho rằng mình là Thám Tử Conan sao? Hay là Địch Nhân Kiệt? Tôi thấy cậu xem nhiều tiểu thuyết trinh thám quá rồi?” Quan Hùng Phách gần như quát lên.
“Thế nhưng đó là sự thật, anh dám nói mình không biết Mục Hung Hi sao?” Lâm Trí xác định nói.
“Tôi quen biết rất nhiều người, cũng đều phải khai báo với cậu? Cậu cho rằng gặp cậu một lần thì cậu có thể muốn làm gì thì làm sao? Ha ha... Nếu như là quá khứ, thì cái mạng nhỏ của cậu đã sớm không còn rồi. Chỉ với tính khí ngông cuồng của cậu, thì cậu đã sớm ૮ɦếƭ con mẹ nó 100 lần rồi.” Quan Hùng Phách bị Lâm Trí làm cho tức giận đến nỗi đầy miệng thô tục, bây giờ hai người không còn cùng nhau nói chuyện phiếm, mà trong miệng khong còn một câu sạch sẽ.
“Anh nổi giận, chứng minh là tôi đoán đúng.” Lâm Trí nói tiếp.
Quan Hùng Phách bừng tỉnh hiểu ra, là phép khích tướng! Anh ta đã trúng kế. Không ngờ một đời thanh danh đã bị tên nhóc này hãm hại.
“Đúng—, chúng tôi là anh em, chỉ là tôi không có hứng thú với cái mạng nhỏ của cậu, giết cậu thì có tác dụng gì đối với tôi.” Quan Hùng Phách nói đến đây, trong lòng cảm thấy chột dạ. Anh ta hàng ngày hàng đêm nhớ đến phụ nữ, lại còn là vợ của cậu ta. Nếu như thật sự ***, thì đã không còn vướng bận, nhưng anh ta không thể làm thế, bởi vì đây là người đàn ông của Quan Vũ Hạm, không thể để cho cô ấy đau lòng.
Lâm Trí thấy Quan Hùng Phách không giống như đang nói láo, bèn đứng một bên suy nghĩ, có lẽ vụ việc chiếc xe rơi xuống nước không có quan hệ trực tiếp với anh ta, nhưng nhất định là có quan hệ gián tiếp, chỉ là không có chứng cớ nào, không thể làm gì khác hơn là chấm dứt tại đây.
“Tôi tin tưởng anh, đã quấy rầy, hẹn gặp lại.” Lâm Trí liền rời đi.
Quan Hùng Phách lại một lần nữa nhìn theo bóng lưng của cậu, “Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt, nói đến là đến, nói đi là đi, cũng chỉ có cậu mới dám làm như thế, nếu như là người khác, dù có cho người đó ba lá gan thì cũng không dám. Tính tình của cậu làm cho người ta không thể chịu nổi, chẳng qua rất quyết đoán, ngat cả có chút xúc động, thì vẫn có thể suy xét đánh nhanh thắng nhanh, tương lai chắc chắn sẽ nắm quyền trong tay.”
Lâm Trí rời khỏi nhà không lâu, thì Quan Vũ Hạm đã tỉnh lại, thấy giấy dán đầu giường, thì rất vui mừng chạy xuống lấu báo cáo.
“Mẹ, cha, Lâm Trí đã khôi phục trí nhớ rồi.”
“Hả— thật sao, thật tốt quá, nó đâu rồi? Sao không xuống cùng con vậy?” Mẹ Lâm Trí vui mừng hỏi.
“Cậu ấy đi ra ngoài rồi, nói lập tức sẽ trở lại.”
“Đứa nhỏ này, đã trễ như vậy còn đi nơi nào? Oh— mẹ đi nấu đồ ăn khuya, nhất định khi nó trở về sẽ cảm thấy đói.”
“Vậy bà nấu nhiều một chút, mỗi người một phần.” Lâm Đông khai lòng nói, vừa nghe con trai tốt lên, lập tức muốn ăn nhiều hơn.
Quan Vũ Hạm đi qua hỗ trợ, Lâm Trí còn chưa vào nhà, thì đã kêu lên rồi.
“Thừa dịp con không ở nhà, mọi người ăn vụng gì vậy, thật là thơm, khiến con thèm chảy nước dãi.” Lâm Trí nghịch ngợm cũng đã trở về rồi. Mọi người nghe thấy cũng đều vui mừng.
“Đây là mẹ đặc biệt làm cho cậu.” Quan Vũ Hạm vừa nói thì cũng đã bưng lên.
“Con mau nói cho mẹ xem, con làm sao khôi phục trí nhớ vậy?” Lâm Trí cố ý há to mồm chuẩn bị nói. Vũ Hạm thấy vậy vội vàng uhm một tiếng, sợ cậu sẽ nói thật. Lâm Trí cũng không để ý đến cô mà làm bộ không có nghe thấy.
“Mẹ, con nói cho mẹ biết, lần này có thể khôi phục trí nhớ là nhờ Vũ Hạm đã giúp con một tay, bằng không thì còn lâu. Lâm Trí vừa ăn cháo vừa nói.
“Vũ Hạm nói cho mẹ nghe con đã làm thế nào vậy?” Mẹ Lâm có lòng hiếu kỳ thật đúng là không ai bằng!
“A—a, là— như vậy, chúng con cùng nhau nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, cho nên cậu ấy đã tốt lên” Quan Vũ Hạm có chút đỏ mặt, coi như cũng đã trả lời hài lòng.
“A— dễ dàng như vậy sao.” Mẹ Lâm vốn tưởng sẽ rất đặc sắc, cho nên có hơi thất vọng.
“Mẹ, không dễ dàng như vậy đâu! Rất vất vả đó.” Lâm Trí lại chen vào một câu. Khiến Quan Vũ Hạm tức giận, nghĩ thầm trở về phòng sẽ cho cậu đẹp mặt. Nhưng trước mắt phải trả lời mẹ chồng thế nào đây!
“Vũ Hạm nói xem nào.” Ai! Mẹ chồng giống như đứa trẻ, lại thích nghe chuyện xưa. Hết cách rồi, đành phải diễn thôi.
“À, con không chỉ giúp cậu ấy ôn lại kỷ niệm mà còn làm mấy hành động, giúp cậu ấy nâng cao tư tưởng suy nghĩ, thật đó mẹ, không còn gì khác, chỉ có những việc này.” Quan Vũ Hạm đứng dậy đi rửa bát, lại còn quay đầu trừng mắt với Lâm Trí, ý là lát nữa tôi sẽ cho cậu biết tay, sợ mẹ chồng sẽ truy hỏi tiếp, liền vội vàng chạy biến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc