Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 08

Tác giả: Hi Vũ Yên

Sau khi Lâm Đông xem xong, thì có một dự cảm xấu, bằng nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường, thì công ty có nội gián. Đầu ông rất đau, đây chính là một khoản không nhỏ?
"A Trí, hôm nay con và ta tới công ty, để Vũ Hạm nghỉ ngơi một ngày." Nét mặt Lâm Đông đã biểu lộ cho con trai biết công ty đã xảy ra chuyện, lại còn là chuyện lớn?
"Vâng cha, con nói cho Vũ Hạm một tiếng." Lâm Trí chạy lên lầu.
"Vợ à, tôi và cha đi tới công ty một chuyến, hình như có chuyện, buổi chiều sẽ trở lại." Lâm Trí ở trên mặt Vũ Hạm hôn một cái nói.
"Công ty có chuyện gì?" Vũ Hạm đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết đối với công ty, vừa nghe công ty có chuyện, cô cũng rất lo lắng.
"Tôi sẽ đi cùng mọi người, chỉ lo vội vã kết hôn, nên gần đây cũng không tới công ty!" Quan Vũ Hạm nói xong liền bắt đầu thay quần áo. Một lát sau liền đi ra.
"Cha, con đi cùng mọi người."
"Được rồi!" Ba người ngồi chung một xe.
Ở trong xe Lâm Đông đưa ra bưu kiện buổi sáng nhận được cho bọn họ xem.
"Cha, đây là chuyện gì?" Lâm Trí cũng giật mình. Quan Vũ Hạm cũng có vẻ mặt này.
"Cha, con thấy trước mắt là phái người đi Mĩ điều tra một chuyến, điều tra người đã ăn trộm sản phẩm của công ty chúng ta, có lẽ như vậy có thể thu hồi một phần tổn thất." Vũ Hạm đề nghị nói.
"Hơn nữa muốn tìm người phải là người tin tưởng, tốt nhất là người của mình." Lâm Trí bổ sung.
Lâm Đông không lên tiếng, mà đang trầm tư.
Đến công ty, tất cả mọi người đều tới chúc mừng, chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới, Hàn Vinh Hi cũng không ngoại lệ, giả vờ nói một đống lời chúc mừng.
"Vinh Hi, gần đây công ty có bận bịu gì không?" Vũ Hạm hỏi.
"Hả, công việc của chúng tôi vẫn tốt, mọi người cũng vẫn vui mừng." Hàn Vinh Hi cố gắng vỗ tay.
"Được, được, được, cám ơn mọi người, đều đi làm việc thôi." Quan Vũ Hạm cười nói. Sau đó cùng Hàn Vinh Hi trở về phòng làm việc.
"Thật xin lỗi, trong lúc tôi nghỉ ngơi, đã khiến anh vất vả rồi bạn học cũ." Lúc không có người, Quan Vũ Hạm luôn gọi như vậy.
"Khách khí như vậy làm gì? Chúng ta không chỉ là bạn học mà còn là bạn tốt chứ?" Hàn Vinh Hi vừa nói chuyện vừa đi pha một ly trà, trong lòng rất áy náy, không dám nhìn thẳng vào Quan Vũ Hạm. Thật ra thì bản tính của Hàn Vinh Hi không có xấu xa như vậy, chỉ là bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội, cho nên mới can đảm phản bội công ty, cũng là do Mạnh Tuệ Nhàn giựt giây, nếu không anh ta cũng không làm vậy.
Vũ Hạm tìm tòi lại tư liệu trong máy tính, hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết, hiện tại ai cũng không thể tin tưởng, nhất định trong công ty có nội gián, nếu như sản phẩm mà công ty D kia sản xuất là của Lâm Trí thiết kế, vậy ai sẽ là người đánh cắp? Nhất định phải tra rõ, nếu không sau này càng phiền toái hơn.
"Cha, để con đi cho? Con rất quen thuộc nước Mĩ." Lâm Trí và cha cậu nói chuyện ở trong phòng làm việc.
"Không được, nếu như công ty có nội gián, con không thể ra mặt, phải phái. . . . . . Trong lòng ta có tính toán, muốn tìm một bộ mặt mới, như vậy sẽ không để cho người khác chú ý." Lâm Đông trầm lặng nói.
Lúc này có điện thoại gọi tới.
"Không phải tôi đã nói rằng về sau không nên gọi điện thường xuyên tới sao?. Nói đi, có chuyện gì?" Lâm Đông nghiêm nghị nói cho đối phương biết.
"Vâng, ông chủ, ông phải tôi đi điều tra, đã có đầu mối rồi. Tất cả những người lạ đến dự hôn lễ đều do một người nhờ tới, hình như người này họ Quan." Đối phương trả lời.
"Được rồi, tiếp tục điều tra." Lâm Đông nói xong liền cúp máy.
"Ai vậy cha?"
"Là anh ta, quả nhiên là anh ta, giống như ta suy đoán, người có thể mời rất nhiều nhân vật lớn tới tham gia hôn lễ của con như vậy, cũng chỉ có anh ta -- Quan Hùng Phách. Nhưng làm sao anh ta lại biết Vũ Hạm?"
"Cha, nghe nói Quan Hùng Phách là kẻ bụng dạ nham hiểm, là kẻ nhẫn tâm, vậy vì sao. . . . . . . . . Nghĩ đến Vũ Hạm, cậu lại có một dự cảm xấu, chẳng lẽ anh ta đối với. . . . . . . . . Không được, con nhất định phải gặp người này một lần. Người phụ nữ của con thì ai cũng đừng ***ng vào."
"A Trí, có lẽ không phải như con nghĩ, trước hết không nên kích động, người này là một nhân vật nguy hiểm, chúng ta còn không biết anh ta muốn làm gì?" Lâm Đông khuyên bảo con trai, ông không cho phép con mình mạo hiểm.
"Cha, con mặc kệ anh ta là thần thánh phương nào, đây là quốc gia có sự quản chế, ✻Diễn❇đàn❈lê❉quý❊đôn✽ nếu xảy ra chuyện thì đã có pháp luật, cha yên tâm, con có có chừng mực." Lâm Trí quật cường nói.
Lâm Trí không sợ trời không sợ đất, tính cách cũng không giống ba cậu, có lẽ là còn trẻ, dù sao mới có 23 tuổi.
Quan Vũ Hạm đều bận rộn từ sáng đến tối, đầu dã dúi vào trong tư liệu thì sẽ khó mà rời khỏi.
"Vợ thân yêu, nên tan việc rồi." Lâm Trí thập thà thập thụt chạy vào.
"Ồ, thời gian trôi qua thật nhanh." Vũ Hạm duỗi lưng một cái nói.
Lâm Trí đi tới, liền hôn một cái.
"Này, đây là công ty, mọi người nhìn thấy thì sao."
"Thôi đi, nhìn ra ngoài mà xem, đây là giờ tan tầm, ai mà thèm quan tâm việc tôi hôn vợ chứ?" Lâm Trí lại hôn một cái nữa.
"Cậu, được -- rồi cậu hôn thành nghiện à?" Quan Vũ Hạm thật sự không còn cách với cậu.
Thu dọn một chút, hai người cùng đi về. Hoàn toàn không biết ở một gian phòng khác, đang có một đôi mắt âm hiểm nhìn bọn họ.
"Tất cả mọi thứ vốn là của tôi, đều là cậu ra tay ςướק lấy, tôi sẽ khiến cho cậu phải trả giá thật lớn." Người nói chính là Hàn Vinh Hi. Thật ra thì video lần trước được gửi đến cũng là do anh ta tìm cao thủ máy vi tính ghép. Vốn định ở đêm tân hôn, quấy nhiễu một chút, không ngờ lại khiến bọn họ tốt đẹp hơn. Nhà họ Lâm.
Mọi người đều đang ăn cơm, giống như đều có tâm sự, khiến mẹ Lâm Trí không thể chịu nổi.
"Này? Mấy người làm sao vậy? Biết đang ăn gì không?"
"Xin lỗi mẹ" Vũ Hạm nói trước.
"Mẹ -- không phải không được nói chuyện khi ăn cơm sao?" Lâm Trí nói tiếp.
"Thằng nhóc này, trước kia không để cho con nói, con càng nói, hôm nay lại yên tĩnh như vậy là có vấn đề?" Lâm mẹ rất nhạy cảm.
"Bà à, ăn cơm đi, không có việc gì đâu, chỉ là mấy đứa trẻ mới kết hôn, nên còn chưa thoải mái thôi? Sau này sẽ tốt." Nghe Lâm Đông nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa cơm chiều, Quan Vũ Hạm mặc đồ ngủ đi xuống lầu, cô muốn tìm một quyển sách, hoàn toàn không có chú ý tới cha chồng đang ngồi một bên, vì mới vừa tắm xong, tóc không có buộc lại. Cô không có chú ý tới cha chồng, nhưng cha chồng đã sớm nhìn thấy cô.
"Linh --Tuệ" Lâm Đông không kìm lòng được nói ra. Bởi vì lúc này Quan Vũ Hạm rất giống bộ dạng khi còn trẻ của mẹ cô năm đó, tóc xõa trên vai còn có bộ dạng rất giống. Vũ Hạm đột nhiên bị tiếng nói làm sợ hết hồn.
"Ai cơ?" Quan Vũ Hạm hỏi. Lâm Đông biết mình lỡ miệng.
"À, ta tưởng là A Trí."
"Cha, cha mới vừa nói gì vậy?"
"À, ta đang đọc sách, tưởng rằng A Trí xuống." Lâm Đông giải thích.
"Vâng, con cũng không ngủ được, nên đến tìm sách để xem." Quan Vũ Hạm nói.
Quan Vũ Hạm tìm được sách liền trở về phòng. Lâm Đông lấy ra tấm hình kẹp ở trong sách:"Quá giống, Vũ Hạm thật sự rất giống bà lúc còn trẻ, thật là việc đời trêu ngươi, hai cha con yêu hai mẹ con, kiếp này tôi và bà không có duyên phận, nhưng A Trí may mắn hơn tôi, tôi sẽ để cho bọn nhỏ tiếp diễn tình yêu." Người trong hình chính là mẹ của Vũ Hạm Lý Linh Tuệ.
"A Trí, vừa rồi tôi xuống lầu, nghe cha gọi tên Tuệ(=Trí) gì đó, hình như là gọi tên mẹ tôi. . . . . . Không, không thể nào." Quan Vũ Hạm đầy ắp nghi ngờ nói.
"Nhỡ cha gọi tên tôi thì sao?" Lâm Trí tùy ý trả lời.
"Nhưng tên mẹ tôi cũng có âm Trí, nên mới vừa rồi nghe giống như. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm khó hiểu nói. Lâm Trí vỗ nhẹ lên đầu cô nói.
"Đoán mò cái gì vậy? Có rất nhiều người đặt tên với âm "Trí", có thể là thấy sự thông minh."
"Hư! Người khác có thể thấy thông minh, còn cậu-- không nhìn ra, bảo cậu là tên ngốc thì thích hợp hơn đó?" Quan Vũ Hạm cười nhạo cậu.
"Được rồi! Tên ngốc thì tên ngốc, chỉ là tên ngốc làm việc gì cũng không cần gánh vác trách nhiệm? Cho nên em phải biết một chút sức mạnh của tên ngốc này, tên ngốc tới cũng. . . . . . . . ." Lâm Trí không chút khách khí cởi hết tất cả quần áo của Quan Vũ Hạm.
"Cậu, lại giở trò lưu manh, cứu mạng với?" Xong rồi, Quan Vũ Hạm lại trở thành đồ ăn, hơn nữa còn là thứ hảo hạng.
Lâm Trí thật là quá đáng, kể từ sau khi kết hôn, Quan Vũ Hạm đều phải tăng ca mỗi đêm, có lúc không chỉ làm một lần, mà còn khiến cô hoàn toàn bị đánh bại.
Chớ thấy cậu chỉ bận rộn buổi tối, ban ngày cũng không có nhàn rỗi, mấy ngày nay luôn luôn chú ý tới Quan Hùng Phách, cậu hoài nghi chuyện của công ty cũng có liên quan tới anh ta. Mục tiêu của Quan Hùng Phách chính là Quan Vũ Hạm, cậu có thể chắc chắn. Nghĩ tới đây liền tức điên, thân là một người đàn ông, nếu như không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình, còn đáng là đàn ông không, Lâm Trí lạnh lùng nói:
"Quan Hùng Phách, tôi không cần biết anh là ai? Người phụ nữ của Lâm Trí tôi thì chớ hòng nghĩ tới." Trong giọng nói tràn đầy ngang ngược và quyết liệt.
Gần đây Lâm Trí luôn xuất hiện ở trong hắc đạo, mà Quan Hùng Phách cũng biết.
"Nên tới thì cũng đã tới." Trong miệng Quan Hùng Phách ngậm điếu xì gà, cực kì nắm chặc nói. Nghĩ rằng: Nhất định là tên nhóc này vì cô-- Quan Hùng Phách rơi vào trầm tư. Mà nội tâm luôn bình tĩnh lại trở nên phức tạp. Mấy năm nay luôn đánh đánh giết giết, phụ nữ bên cạnh vô số, nhưng anh ta chỉ dùng họ để phát tiết, cho đến khi nhìn thấy -- Quan Vũ Hạm. Cái người đại ca Hắc Bang tâm địa sắt đá này đã bị hòa tan.
"Quan Vũ Hạm-- có lẽ kiếp trước em là người phụ nữ của tôi, là người phụ nữ của Quan Hùng Phách, nếu không thì sao nhìn thấy em, lại có cảm giác duyên phận." Vẻ mặt Quan Hùng Phách lạnh lùng nói.
Mấy ngày này Lâm Trí thăm dò, khiến cậu càng kinh ngạc, thì ra là chuyện Quan Vũ Hạm mất tích trước khi kết hôn cũng có quan hệ tới anh ta.
"Mẹ kiếp, anh ta dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của cậu, cứ chờ 60 năm nữa đi!" Lâm Trí còn trẻ tuổi nhưng giọng điệu lại không nhỏ, tuyệt đối không chịu thua là bản tính của cậu. Ý muốn bảo vệ càng khiến cậu điên cuồng hơn.
"Đồ ngốc, bị bắt cóc, vì sao không nói? Chẳng lẽ là. . . . . . . . ." Lâm Trí suy đi nghĩ lại, thật sự là kẻ trộm gặp phải cảnh sát -- tâm tính không yên.
"Không -- em là của tôi, đời này nhất định là người phụ nữ của tôi, Quan Vũ Hạm phải yêu tôi. Hơn nữa chỉ có thể yêu một mình tôi, người khác không có tư cách lấy được tình yêu của em." Lâm Trí ngang ngược, thật sự là không ai bằng. Người -- cũng có thể ép buộc. Yêu -- cũng có thể ép buộc sao? Còn trẻ tuổi, *** mười phần.
Mấy ngày nay, Lâm Đông phái thân tín của mình đi sang Mĩ điều tra, kết quả chứng minh là ông đã đúng, công ty có nội gián, bên công ty D ở Mĩ đã thông qua thủ tục mà làm, có mua bán hợp đồng, lần này thì khó rồi. Dự tính xấu nhất là phải gánh chịu mọi tổn thất từ công ty E, công ty của mình tiết lộ cơ mật, nhưng trên thương trường, cái quan trọng nhất là coi trọng chữ tín. Mình đã vi pháp điều ước trước, nên chỉ có thể gánh chịu mọi tổn thất. Vì vậy ông ra lệnh cho thư ký, làm một phần tài liệu về hiệp ước bồi thường, rồi gửi tới cho công ty đối phương. Hi vọng có thể thuận lợi giải quyết, như vậy sau này vẫn còn có cơ hội hợp tác.
Công ty E ở Mĩ thấy tập đoàn Lâm thị gởi tới giấy tờ bồi thường, rất có thành ý, vì vậy không có ý định làm lớn. Không tới mấy ngày sau, đã gửi tới một phần giấy tờ, là nội dung liên quan đến bồi thường, đối phương tiếp nhận một phần bồi thường, ngoài ra yêu cầu tập đoàn Lâm thị dùng bản thiết kế mới trao đổi.
Tin tức này đối với Lâm Đông là chuyện rất tốt, bởi vì đối phương thấy tập đoàn Lâm thị có thành ý, cho nên cho một cơ hội hợp tác. Mà Lâm Trí lại phải bận rộn, vừa điều tra Quan Hùng Phách, vừa thiết kế sản phẩm mới, mà lần này đối phương yêu cầu bản thiết kế phải có ý sáng tạo hơn.
Lâm Trí lôi ra sở học cả đời, hy vọng có thể làm cho đối phương hài lòng, có công mài sắt, có ngày nên kim, đã khiến công ty đối phương vô cùng hài lòng.
Hàn Vinh Hi hết sức tức giận đối với chuyện này, vốn định thông qua việc này để đả kích Lâm Trí, không ngờ chuyện lại như vậy, thật là tiện nghi cho nhà họ Lâm.
"Mẹ kiếp, người xui xẻo thì đến cả uống nước cũng mắc nghẹn đến ông trời cũng giúp nhà họ." Hàn Vinh Hi chửi rủa.
Cuối cùng khủng hoảng của công ty cũng đã qua, Lâm Trí cũng đã điều tra được hết về Quan Hùng Phách. Theo hiểu biết, năm nay người này 36 tuổi, khi mười bảy tuổi đã gia nhập Hắc Bang, hai mươi tuổi đã làm chủ của một Bang hội, cho tới nay thì anh ta đã quản lý tất cả các thế lực của Hắc Bang, đã là đại ca trên vạn người.
Lâm Trí đi tới cửa phòng làm việc của Quan Hùng Phách, ấn chuông cửa.
"Vào đi" một giọng nói đặc biệt phát ra. Lâm Trí ưỡn *** đi vào.
"Anh là Quan Hùng Phách?" Lâm Trí hỏi.
"Đúng vậy" biểu hiện của Quan Hùng Phách rất bình tĩnh.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi" Vẻ mặt Lâm Trí rất lạnh lùng, giống như là đến không có ý tốt.
"Cứ ngồi" Quan Hùng Phách vẫn bình tĩnh. Màu da ngăm đen khiến cho người ta không thể đoán ra anh ta đang nghĩ gì?
"Nói đi? Tại sao anh lại làm như vậy?" Lâm Trí tiếp tục hỏi.
"Ý cậu là gì?" Quan Hùng Phách thức thời hỏi, nói xong liền đốt một ***, hít một hơi, thổi ra làn khói dày đặc.
"Có muốn một điếu không?" Quan Hùng Phách cầm bao thuốc lên hỏi Lâm Trí.
"Trả lời tôi đi?" Lâm Trí đuổi ép không buông.
"Cậu vì vợ mình mà tới sao? Quan Hùng Phách tôi dám làm dám nhận, tôi và vợ cậu không có chuyện gì cả, cậu muốn nghe cái gì? Hay là cậu hi vọng sẽ xảy ra chuyện gì?" Quan Hùng Phách hỏi ngược lại Lâm Trí .
"Tại sao tôi phải tin tưởng anh?"
"Đó là chuyện của cậu, có tin hay không thì tùy." Nếu như không phải Quan Hùng Phách coi trọng Vũ Hạm, thì anh ta đã sớm đuổi cậu ra ngoài rồi. Bởi vì anh ta hi vọng Quan Vũ Hạm có thể hạnh phúc, nhìn thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, thật sự là có khí phách xông pha giang hồ của anh ta năm đó, chỉ là thiếu đi sự bình tĩnh. Đúng lúc này, điện thoại Lâm Trí vang lên.
"A lô? Vợ à, có chuyện gì sao?" Lâm Trí vừa thấy là điện thoại của Quan Vũ Hạm liền nhận nhanh. Đúng lúc này cánh tay cầm xì gà của Quan Hùng Phách khẽ run lên.
"Cậu đi đâu vậy? Trong phòng làm việc cũng không thấy đâu, buổi trưa có đi ăn cơm không? Nếu không tôi sẽ đi trước." Quan Vũ Hạm gọi điện thoại rủ Lâm Trí cùng đi ăn cơm.
"Được, chúng ta gặp nhau ở nhà hàng, em giúp tôi gọi món trước đi, lát nữa tôi sẽ đến." Lâm Trí cúp điện thoại.
"Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, hiện tại tôi phải bồi vợ yêu đi ăn rồi.Tạm biệt." Nói xong liền rời đi. Quan Hùng Phách vốn chỉ lạnh nhạt bỗng nhiên nở nụ cười.
"Thật sự giống mình khi còn trẻ, có khí phách, có can đảm, có cá tính bất cần đời. Mà người này, trong ánh mắt không có sợ hãi, mà nhiều hơn là sự khiêu chiến. Trong khi đó thì mọi người nhìn thấy Quan Hùng Phách cũng phải sợ hãi ba phần, .
Lâm Trí lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà ăn, Quan Vũ Hạm đang dùng bữa ăn.
"Tôi đã gọi đồ ăn giúp cậu, cậu xem có hợp khẩu vị hay không." Vũ Hạm vừa ăn vừa nói.
"Oh, là vợ thân yêu đã gọi thì sao tôi có thể không thích, chỉ là em xem chồng em như động vật ăn chay để nuôi sao? Tôi không ăn thịt làm sao được! Buổi tối lấy hơi sức đâu mà làm việc." Lâm Trí vừa nhìn thức ăn đều là đồ chay, miệng lưỡi liền trơn tru .
"Bớt lắm mồm đi, có thể quan tâm đến thể hình hay không, trong đầu cậu không còn gì khác sao? Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi." Quan Vũ Hạm cằn nhằn Lâm Trí .
"Trong đầu tôi chỉ có em, không thể không có em. . . . . . . . . ’ hết cách rồi, đối mặt với em, tôi không thể nghiêm chỉnh được, mà nếu nghiêm chỉnh thì sẽ hù em mất." Lâm Trí vừa nói vừa hát. Mỗi lần cậu đối mặt với Quan Vũ Hạm, giống như con sư tử hướng về bữa ăn. Đối mặt với người phụ nữ khác, cậu lạnh lùng như tuyết, nhưng ***ng đến Quan Vũ Hạm cậu liền thay đổi.
"Cậu có thể nghiêm chỉnh một lần cho tôi thấy được hây không? Tôi mà sợ sao?" Quan Vũ Hạm cười nhạo Lâm Trí .
"Được, em dám cười nhạo tôi. Về nhà, tôi sẽ cho em biết thế nào là nghiêm chỉnh." Lâm Trí xấu bụng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc