Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 07

Tác giả: Hi Vũ Yên

Lâm Trí đã đợi giây phút này rất lâu, cậu liền đè ngã Quan Vũ Hạm lên giường, dịu dàng hôn cô dâu. Tay cậu cũng bắt đầu không thành thật, liền nhẹ nhàng cởi xuống lễ phục của Quan Vũ Hạm, cả tay, cả miệng đều sử dụng. Trời ơi: vóc người nhỏ nhắn mà lại có thể che dấu bộ иgự¢ to lớn, lần trước mới chỉ nhìn đã mắt, lần này nhất định phải sờ xem cảm giác như thế nào.
"Không tệ" Lâm Trí dừng lại nụ hôn, kìm lòng không được nói.
"Cái gì không tệ?" Vũ Hạm ngây thơ hỏi.
"Rất mềm mại, còn có rất dãn." Lâm Trí trêu đùa nói. Quan Vũ Hạm đỏ hết cả mặt.
"Cậu, thật là ghét." Lâm Trí không chịu nổi Dụς ∀ọηg của thân thể, liền muốn.
"Lần trước, có cảm giác gì? Vì sao tôi lại không có ấn tượng gì nhỉ?" Vũ Hạm hỏi.
"Bé con, để tôi dùng hành động thực tế nói cho em biết." Lâm Trí nói xong liền giữ lấy cô.
"A -- thật là đau." Vũ Hạm đột nhiên bị công kích, nước mắt liền rơi xuống. Cô dùng sức đánh lên bả vai Lâm Trí.
"A..., a..., thật xin lỗi." Lâm Trí hoàn toàn rõ ràng, cô thật sự là xử nữ.
"Khá hơn chút nào không?" Lâm Trí dịu dàng hơn rất nhiều.
"Tại sao lần trước tôi không có cảm thấy đau?" Ngay lúc quan trọng, Vũ Hạm còn có thời gian nghĩ đến chuyện khác. . . . . ..
"Làm ơn, tập trung tinh lực được không?" Lâm Trí nhẹ nhàng dùng miệng cắn lên môi Quan Vũ Hạm, hy vọng có thể nhắc nhở cô phải làm gì.
Được ăn no, Lâm Trí càng yêu Quan Vũ Hạm hơn, bởi vì cô không chỉ xinh đẹp ở vẻ bên ngoài, mà không ngờ bên trong càng nguy hiểm hơn, xong rồi, Lâm Trí thật sự bị đánh bại bởi Quan Vũ Hạm, thật sự là anh hùng không qua ải mĩ nhân.
"Tôi đi tắm rửa đây." Quan Vũ Hạm nói xong, nhưng Lâm Trí còn đang say mê, cho nên không nghe thấy.
Quan Vũ Hạm không để ý đến cậu, liền đi tắm rửa, qua một lúc lâu, Lâm Trí mới phát hiện trong phòng chỉ còn mình cậu, lại nghe thấy có tiếng nước chảy, thì ra là. . . . . . . . . Cậu liền chạy tới.
"Cô vợ thân yêu: có cần giúp một tay không?" Lâm Trí ghé đầu vào hỏi.
"Không, không cần, câu làm tôi sợ đấy." Vũ Hạm nhanh chóng đưa tay ra che иgự¢ nói, mặc dù hai người mới vừa xảy ra quan hệ, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.
Lâm Tí huýt sáo một tiếng, dùng mắt nói với Vũ Hạm là phía trên che kín, nhưng phía dưới. . . . . . . . .
"Cậu mau đi ra." Vũ Hạm đi tới đóng cửa lại.
Mặt mày Lâm Trí nóng lên, mặc dù mới vừa được ăn no, nhưng khi nhìn thấy một màn vừa rồi. . . . . .
"Ôi! Không nên nghĩ nữa, nếu không sẽ thèm muốn hơn." Vừa nói, cậu vừa mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu.
"Thằng nhóc này, thật là gấp. Thế nào rồi?" Mẹ cậu vui vẻ nói. Vẫn không quên hỏi thăm chuyện riêng tư của con trai.
Lâm Trí không trả lời, chỉ nghịch ngợm đưa ra ngón tay cái. Bỗng nhiên lại quay đầu lại, đi tới trước mặt mẹ cậu nói:"Mẹ, trên giường bị dính máu, thật xin lỗi, phải nhờ mẹ thu dọn rồi."
"Sướng cho con" mẹ cậu cũng nói đùa với con trai.
"Mẹ, cha đâu rồi?"
"Nói là tối nay muốn mời một ít bạn bè ăn cơm, muốn con và Vũ Hạm cùng đi."
"Vâng, con đi chuẩn bị rồi xuống, chúng ta lập tức đi." Lâm Trí chạy ngay lên lầu. Vũ Hạm đã tắm rửa xong đi ra, thấy vết máu trên giường, đang tò mò.
"Lâm Trí, vì sao lại có máu?"
Vũ Hạm chất vấn.
"Bé con, đó là máu xử nữ của em." Lâm Trí ở bên thay quần áo vừa nói, không cẩn thận nói ra lời nói thật.
"Như vậy, một đêm kia, chúng ta không có. . . . . ." Vũ Hạm bừng tỉnh hiểu ra.
"Em cho là thật à? Lâm Trí tôi còn chưa có hèn hạ như vậy." Lâm Trí hả hê nói.
"Cậu vì cái gì mà luôn nói dối thế?"
"Vợ à, tôi đâu có lừa em, là em cho là chúng ta đã như vậy, mà tôi cũng chỉ từ ý nghĩ của em mà nói đùa một chút." Ai ngờ nói đùa lại khiến cậu kiếm được một người vợ.
Trong nhà hàng.
Lâm Đông đã đặt vài bàn, hầu như khách khứa đều đã đến hết, đều là bạn bè trong giới thương nghiệp. Lâm Trí và Quan Vũ Hạm cũng đến.
"Các vị, hôm nay là hôn lễ của con tôi, Lâm Trí và Vũ Hạm, cám ơn mọi người trong lúc bận rộn đã giành chút thời gian, lần nữa tôi xin bày tỏ sự cảm ơn, ly rượu này tôi sẽ cạn hết." Lâm Đông nói xong liền nâng ly uống một hơi. Lâm Trí và Quan Vũ Hạm cũng bưng rượu đứng lên nói:
"Cám ơn các vị tiền bối đã tới tham gia hôn lễ của tôi và Vũ Hạm, tôi cũng xin kính mọi người một ly, hi vọng mọi người ăn uống vui vẻ." Nói xong cậu và Vũ Hạm cũng nâng ly uống.
Mỗi người đều ăn uống vui vẻ, mà lời Lâm Đông vừa nói có chút khách sáo, nhưng thật ra thì những người này mong còn không được, vì trong buôn bán, ai mà chả muốn nịnh bợ. Lâm gia lại còn là thương nghiệp to lớn không người nào có thể so sánh. Lúc này điện thoại vang lên, Lâm Đông đi ra ngoài nghe, giống như rất bí mật.
"A lô? Thế nào rồi?" Lâm Đông không có nói thêm gì nữa, chỉ cúp điện thoại, sắc mặt lại rất kém.
"Cha, làm sao vậy?" Vũ Hạm đi lên trước hỏi.
"Không có chuyện gì, tuổi đã cao nên uống có mấy ly đã cảm thấy choáng quáng." Thật ra thì qua bao nhiêu năm xã giao làm gì có chút rượu đã say được, mà bởi vì cú điện thoại vừa rồi khiến ông không thoải mái.
Điện thoại Vũ Hạm vang lên, vừa muốn nhận, đối phương liền cúp máy, liên tục nhiều lần đều như vậy.
"Vũ Hạm, điện thoại của ai vậy?"Lâm Trí hỏi.
"Dãy số lạ, không biết là người nào? Mỗi lần tôi muốn bắt mày đều lại cúp mất, có thể là đùa dai thôi?" Vũ Hạm thấy khó hiểu. Không bao lâu, trên điện thoại di động gửi tới một đoạn video, Vũ Hạm nhìn xong, mặt mày xanh mét.
"Vũ Hạm sao vậy?" Lâm Trí hỏi.
"Cậu đừng xía vào", nói xong Vũ Hạm bưng rượu lên uống." Chuyện này là sao? Không thể hiểu nổi.
Sau khi thấy tửu lượng của Quan Vũ Hạm không tốt, Lâm Đông liền gọi con trai đưa cô về trước, sau đó sẽ trở lại, vì ở đây còn có khách. Lâm Trí đưa Vũ Hạm về đến cửa nhà nói: "Vũ Hạm mau vào đi, tôi phải quay lại, để cha một mình thì tôi không yên lòng, cho nên đợi giải tan tôi sẽ về."
"Tôi biết rồi, câụ đi đi." Lâm Trí cùng tài xế lái xe đi. Quan Vũ Hạm cũng không có đi vào nhà, mà tìm một chỗ để ngồi. Giọng nói có chút xay xỉn không lưu loát, mở miệng lẩm bẩm nói: "Lâm --Trí-- thối -- đợi cậu --trở lại -- sẽ tính sổ với cậu."
Lúc này một chiếc xe lái tới, đèn xe rất sáng, khiến Quan Vũ Hạm không thể thấy rõ phía trước. Chỉ thấy hai người đàn ông che mặt đi xuống, kéo Vũ Hạm đi, vừa lôi vừa kéo vào xe.
"Lại tới bắt cóc sao?" Vũ Hạm say rượu nói.
"Đại ca, người phụ nữ này uống sau như vậy thì chơi như thế nào?"
"Mày thật ngu? Như vậy không phải là tốt hơn sao, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Xe lái đi rất nhanh, đi tới một nơi vắng vẻ thì dừng lại.
"Đại ca, ở đây đi, nơi này không ai tới, liền chơi trực tiếp ở đây đi." Hai người đàn ông che mặt nói xong, cũng bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo. Tên được gọi là đại ca nói: "Tao lên trước." Tên đó bắt đầu xé rách quần áo của Quan Vũ Hạm, Vũ Hạm say rượu, đầu rất choáng váng, nhưng vẫn còn có ý thức.
"Anh-- muốn làm -- gì? Buông tôi -- ra."
"Con khốn này, cứ chậm rãi hưởng thụ đi, anh đây sẽ chăm sóc cô em thật tốt." Cái tên đại ca che mặt biểu lộ sự háo sắc, còn cười không ngừng, "Người anh em: cái mặt hàng thật đúng là rất tốt, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn thân hình có thân hình."
Ngay lúc này, cửa sổ xe bị người ta đập bể, một bàn tay kéo mở cửa ra. Hai anh em này vừa thấy người đến không có ý tốt, cùng tiến lên, đánh nhau bùm bụp. . . . . . . . . Hai người đều bị đánh cho lê lết.
"Nói -- ai sai các người tới? Nếu muốn sống thì phải nói thật. . . . . ." Một giọng nói đáng sợ khiến hai anh em họ run lập cập.
"Chúng tôi không biết là người nào, có một hôm nhận được cú điện thoại, muốn chúng tôi chơi với cô ta thì cho một số tiền lớn, hơn nữa đã thanh toán một phần, mà hai bên cũng chưa từng gặp mặt, cho nên chúng tôi không biết đối phương, nên xin đại ca tha mạng, xin tha mạng?"
"Cút cho tao, mau cút, nhớ lấy, nếu dám động tới người phụ nữ này, nhất định tao sẽ Gi*t -- chúng mày." Giọng nói của anh ta cho chúng biết anh ta nói được là làm được, khiến hai anh em chúng bị dọa sợ hãi, bò dậy bỏ chạy, xe cũng không dám lấy.
Người này chính là Quan Hùng Phách, từ lần trước nhìn thấy Quan Vũ Hạm, thì giống như mê muội, không thể quên được cô. Nhìn quần áo của Quan Vũ Hạm xộc xệch, tim của anh ta nhói đau, trong mắt tràn đầy lo lắng, thật hối hận vì đã không thịt hai tên đó. Anh ta nhanh chóng mặc quần áo tử tế cho Quan Vũ Hạm, nhìn người đẹp ngủ trước mắt, hồi lâu sau. . . . . . . . . . . . . . .
"Đồ ngốc, vì sao lại uống nhiều rượu như vậy? Không sao rồi, tôi sẽ đưa em về nhà." Quan Hùng Phách ôm lấy Vũ Hạm, đặt vào trong xe mình, thay cô nằm tư thế thoải mái.
"Hôm nay em kết hôn, hiện tại em lại. . . . . . . . . Hừ! Thật là tạo hóa trêu ngươi?" Quan Hùng Phách luôn luôn lạnh lùng vô tình, lúc này là dịu dàng và săn sóc như vậy.
"Là ai? Là ai muốn hại em?" Lông mày anh ta nhíu chặt.
"Nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ đó." Anh ta khởi động xe đi.
Lâm gia.
"Mẹ, mẹ đừng nói giỡn, con thật sự đã đưa Vũ Hạm về rồi." Lâm Trí về nhà phát hiện Vũ Hạm không có ở đây, thực sự lo lắng.
"Con trai, mẹ thật sự không có nhìn thấy con bé? Không có nói đùa, là thật." Tất cả mọi người cũng đều lo lắng.
"Đều là lỗi của con, cô ấy uống nhiều rượu như vậy, con nên đưa cô ấy vào." Lâm Trí oán giận bản thân .
"Chẳng lẽ là. . . . . . . . ." Đột nhiên Lâm Trí nhớ tới lúc ăn cơm, Vũ Hạm nhận được một video, chẳng lẽ là có liên quan tới nó. Mặc dù không biết nội dung, thì cũng xác định không phải chuyện tốt, nếu không thì tại sao trong đêm tân hôn mà cô dâu lại đi đâu. Thật là kì lạ, lần trước mất tích, Lâm Trí vẫn có một loại dự cảm xấu.
Quan Hùng Phách dừng xe ở trong công viên gần nhà họ Lâm, ôm Vũ Hạm xuống, rất thâm tình nhìn cô nói: "Dường như chúng ta đã quen biết từ lâu, có lẽ kiếp trước em là của tôi. . . . . . . . . Nếu không thì sao tôi lại không thể quên được em. Em ở đây nghỉ ngơi một chút, người nhà của em sẽ lập tức tới đón em trở về." Quan Hùng Phách dùng điện thoại của Quan Vũ Hạm nhắn tin cho Lâm Trí, sau đó đậu xe ở gần đấy, tắt đèn xe, tầm mắt vẫn chưa rời khỏi Quan Vũ Hạm.
Lâm Trí nhận được tin nhắn, chạy tới công viên bằng tốc độ nhanh nhất, thấy Vũ Hạm, cậu mới buông lỏng giận dữ.
"Đứa ngốc, em làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ. Tại sao lại chạy tới đây." Vừa đến gần, nhìn thấy Vũ Hạm đang ngủ, liền thấy kì lạ là tin nhắn do cô gửi sao?
Lâm Trí ϲởí áօ khoác xuống, phủ thêm cho Vũ Hạm, nhẹ nhàng ôm Vũ Hạm vào trong иgự¢, sau đó đi về phía nhà.
Quan Hùng Phách nhìn bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
"A Trí, sao vậy?" Lâm Trí ôm Vũ Hàm đi vào, mẹ cậu liền thấy vậy đi tới.
"Mẹ, mẹ đi ngủ đi, ở đây có con rồi, Vũ Hạm chỉ uống say thôi." Lâm Trí không có vẻ mặt gì nói.
"Thiệt là, uống nhiều như vậy làm gì?" Mẹ cậu càu nhàu rời đi.
Lâm Trí nhẹ nhàng đặt Vũ Hạm lên giường, cậu kéo một cái ghế tới, ngồi ở bên giường. Nhìn quần áo cô cậu cũng biết đã có chuyện xảy ra.
"Sau khi tôi rời đi, rốt cuộc em đã đi đâu? Mà lúc trước tôi đã ra công viên tìm, nơi đó không có bất kỳ người nào, vậy thì em đã xảy ra chuyện gì?" Nét mặt Lâm Trí rất lạnh lùng.
"Đây chính là đêm tân hôn của chúng ta sao? Em. . . . . . . . ." Lâm Trí đứng dậy đi lấy quần áo ngủ, cậu ϲởí áօ khoác của Vũ Hạm xuống, chuẩn bị thay cho cô. Vũ Hạm bị lật qua lật lại, có chút tỉnh táo, mơ màng nói:"Lâm Trí thối-- tại sao cậu -- muốn cùng. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, đã lại ngủ say mất rồi.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm?" Lâm Trí cầm điện thoại Vũ Hạm lên, tìm cái video hôm nay gửi tới. Cậu trợn tròn mắt.
"Là ai ? Là ai ? Muốn chơi trò đùa này." Vẻ mặt Lâm Trí rất khó coi.
"Vợ à, đây chính là nguyên nhân khiến em uống nhiều rượu như vậy sao? Em là đang ghen?" Vốn là biểu tình lạnh nhạt liền nở ra nụ cười, trong lòng cô đã có cậu, ha ha. . . . . .
Nhưng mấy giờ này em đã làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Trí cũng không có ngủ, đang suy nghĩ một ít chuyện, có lẽ tất cả mọi chuyện đều có người đứng phía sau, rốt cuộc là người nào? Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua hai giờ, vừa thấy thời gian đã khuya lắm rồi, liền đi tới bên giường ngủ. Nhìn vợ yêu ngủ say nói:
"Đây chính là đêm tân hôn của chúng ta sao? Tôi đã mong đợi rất lâu. . . . . . . . ." Rõ ràng là cậu có chút thất vọng, Lâm Trí đưa tay tắt đèn ngủ cho Vũ Hạm, tay còn chưa có rút về, đã bị Quan Vũ Hạm kéo lấy.
"Ôi trời, lại coi cậu là ôm gối rồi, Thần Tiên tỷ tỷ, rốt cuộc thì người đã tìm cho tôi một cô vợ thế sao? Tôi không muốn cuộc sống sau này phải làm ôm gối!" Lâm Trí không biết làm sao nói, trong khi đó thì một mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, trực tiếp chuyền tới đại não, khiến tất cả bộ phận thân thể cũng nhận được sóng điện, một loại sóng điện kích thích cậu mạnh mẽ.
"Vợ à, đừng trách tôi...chúng ta là vợ chồng hợp pháp." Lâm Trí nói xong đã cúi miệng xuống, bắt đầu hôn vợ yêu xinh đẹp, cậu rất chuyên tâm, chỉ sợ bỏ qua mỗi một tấc da thịt. Quan Vũ Hạm có phản ứng, cô mơ hồ cho là đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào, vì vậy cô nghênh hợp với nụ hôn. Có Quan Vũ Hạm phối hợp, Lâm Trí càng thêm hưởng thụ, được khích lệ, tất cả đều hoàn mỹ.
"Vợ à, em biết bây giờ đang làm gì sao? Em đã tỉnh chưa?" Lâm Trí nhìn Quan Vũ Hạm vẫn nhắm mắt lại, thì muốn xác định có phải thật không. Nhưng vô dụng, không có động tĩnh.
"Em không nói lời nào, chính là ngầm cho phép, vậy tôi sẽ tiếp tục đấy?" Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, cuối cùng Quan Vũ Hạm cũng đã hiểu, giống như mơ thật ra thì không phải mơ. Cô cố gắng mở mắt, thấy tất cả đều là thật, Lâm Trí đang ở trên người cô, rất gần, rất gần, khiến cô ngượng ngùng.
"Cậu...cậu làm gì vậy. . . . . ." Quan Vũ Hạm ngượng ngùng nói.
"Bé con, không nhìn ra là đang làm gì sao? Bổn vương đang thực hiện nghĩa vụ làm chồng."
Đã lúc này rồi, Lâm Trí vẫn không quên nói giỡn, thật là chịu thua cậu. Quan Vũ Hạm vẫn cười, nhưng không có nói lời nào.
"Bạn học Quan Vũ Hạm, tôi muốn tố cáo em, đã không làm tròn trách nhiệm trong đêm tân hôn, ngày mai hãy cùng tôi biện luận nói?" Lâm Trí bắt lấy chuyện này không tha.
"Còn không phải tại cậu?" Vũ Hạm quệt mồm nói.
"Bé con, cái trò đùa đó mà em cũng tin, trừ em ra, tôi thề không có người phụ nữ khác." Quan Vũ Hạm không hiểu cậu, cậu rất khó chịu. Thật ra thì video được gửi tới hôm nay có quay cảnh Lâm Trí và người phụ nữ khác ôm nhau.
"Hôm nay bỏ qua cho cậu." Quan Vũ Hạm cũng không muốn tất cả mọi người không vui, cho nên lần này cho qua.
"Đừng mà, đến đây đi, trừng phạt tôi đi, nhiệt liệt chào đón." Lâm Trí không đứng đắn nói.
"Cậu đừng thừa cơ cợt nhả, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu." Hai người cậu một cậu tôi một câu, liền dai dằng trôi qua. Cuối cùng đêm tân hôn cũng không có tiếc nuối.
Thời gian gần nhất, Hàn Vinh Hi cũng không nhàn rỗi, anh ta lợi dụng chức quyền công ty, lấy một vài tài liệu bí mật của công ty chuyển ra ngoài, trong đó có bản thiết kế sản phẩm, thư từ kế hoạch, đem bán cho một công ty D ở Mĩ, cộng thêm điều kiện thâu tóm tập đoàn Lâm thị. Thật là chiêu ác độc, muốn giải quyết tận gốc tập đoàn Lâm thị.
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều đắm chìm trong Tvui sướng, Lâm Đông nhận được một văn kiện từ nước Mĩ gửi tới, nội dung là họ đã vi phạm điều thứ 13 trong hợp đồng: Hễ là sản phẩm đã kí hợp đồng, thì không thể kí hợp đồng với người giao dịch khác, nếu không Công Ty sẽ phải chịu toàn bộ thệt hại vì vi phạm hợp đồng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc