Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 03

Tác giả: Hi Vũ Yên

"Có lẽ cậu Lâm Trí còn không biết, từ nhỏ Vũ Hạm đã biết bơi, cô ấy bơi rất tốt, lúc chúng tôi đi học cũng đều thường bơi với nhau." Hàn Vinh Hi nói ra chuyện này, mục đích là muốn nói với Lâm Trí, anh và Vũ Hạm rất thân, để cho cậu biết điều một chút.
Trên trán Lâm Trí đổ mồ hôi, chẳng qua cũng không thể để anh ta được lợi, nên đành nhẫn nhịn, tùy theo hoàn cảnh mà làm.
"Thật sao? Vậy phải cám ơn anh đã chăm sóc Vũ Hạm nhiều năm như vậy, nhưng sau này anh cũng không cần phải phí tâm nữa, cái thứ duyên phận này rất kỳ diệu, nhưng dù thời gian dài ngắn cũng không liên quan." Lâm Trí tuyệt đối không nhượng bộ nghĩ thầm: Mẹ kiếp, không phải ông trời muốn trừng phạt cậu chứ? Có duy nhất một người khiến cậu rung động, thế nhưng lại thích bơi lội, còn cậu chỉ cần nhìn thấy nước là đã hoa mắt.
"Được rồi, hai người không cần đấu võ mồm nữa, chúng ta tới đây để chơi." Quan Vũ Hạm đi thay quần áo. Chỉ chốc lát sau, Quan Vũ Hạm đã mặc một bộ đồ bơi màu xanh, thật đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác thân thiết. Cô nhảy một cái ùm vào trong nước, không để ý tới hai người đăng kia.
Lâm Trí trợn tròn mắt, trong một ngày được thấy hai lần Quan Vũ Hạm hấp dẫn như thế, không được, cậu cũng muốn xuống nước, không thể để cho bọn họ ở một chỗ. Nhưng cậu có chứng sợ nước! Không biết bơi lội! Nhưng hình như mực nước không sâu lắm, sẽ không có nguy hiểm, "con bà nó, liều mạng thôi. . . . . ."
Cha mẹ Lâm Trí đang nằm uống nước ở gần hồ bơi..., cũng đều đã thay đồ bơi, bọn họ thư thái nằm tắm nắng trên ghế.
Hàn Vinh Hi cũng nhảy xuống, hai người bọn họ ở trong nước vừa nói vừa cười, Lâm Trí không chịu nổi, cậu từng bước từng bước đi tới, tận lực giữ vững biểu hiện bình tĩnh, cậu cũng không dám nhảy, đành phải nắm tay vịn đi xuống nước. Mà tất mọi chuyện cũng chỉ có cha mẹ cậu chú ý, còn bên ngoài cũng không có ai chú ý tới Lâm Trí, những người bên cạnh cũng chỉ biết chơi đùa vui vẻ.
"Ông xã, ông xem thằng nhóc nó xuống nước, như vậy thì phải làm sao bây giờ, A Trí xuống nước sẽ ngất. Ông nhanh đi cứu nó đi?"
"Bà xã, bà đừng có gấp, không phải bây giờ vẫn chưa ngất sao?" Thật ra thì Lâm tổng cũng rất lo lắng, ông thương yêu con trai nhất, chẳng qua hiện tại không thể làm gì! Cho nên đành phải yên lặng theo dõi biến hóa. Ở trong thương trường nhiều năm như vậy, đã khiến cho ông rèn luyện được sức chịu đựng ngạc nhiên, nên ông vẫn kiên nhẫn quan sát. . . . . .
"Lâm Trí, đến bên này, chúng ta cùng tranh tài, xem ai bơi nhanh hơn." Quan Vũ Hạm gọi cậu qua bơi chung, mỗi lần cô và Hàn Vinh Hi tranh tài, đều là Hàn Vinh Hi thắng, bởi vì thể lực của cô không đủ, nên đến cuối đều chậm mất.
"Mẹ kiếp! Sợ cái gì thì gặp cái đó, con bà nó. Bằng bất cứ giá nào, xin thần tiên tỷ tỷ phải phù hộ cho tôi?" Lâm Trí cắn răng, đi tới chỗ Quan Vũ Hạm, trong lòng lẩm nhẩm -- nam mô A Di Đà Phật đừng để cho tôi ngất. Thật sự không có tác dụng, quả nhiên đi tới bên cạnh Quan Vũ Hạm. Trời đất di chuyển. . . . . . Nước di chuyển. . . . . . Người di chuyển. . . . . . Không được, Thần Tiên tỷ tỷ cứu tôi, Ọc, nam chính của chúng ta ngất đi.
Sau khi ngất đi, Lâm Trí còn nói: "Thiên thần cứu tôi." Quả nhiên có một đôi tay lôi đầu cậu ra khỏi mặt nước.
"Này, cậu làm sao vậy? Tỉnh lại đi?" Quan Vũ Hạm nóng nảy hỏi.
"Thì ra là thật" Hàn Vinh Hi nói.
"Vinh Hi, anh nói gì vậy?" Quan Vũ Hạm hỏi.
"Tôi nghe nói Lâm tổng phu nhân có chứng sợ nước, con trai của bà cũng giống như mẹ, thấy nước liền ngất, thì ra là thật!" Hàn Vinh Hi nói cho Quan Vũ Hạm.
"Ồ! Thì ra là cậu ta cũng có điểm yếu, ông trời rất công bằng!" Quan Vũ Hạm nở nụ cười.
Lâm Trí chỉ còn có chút cảm giác choáng váng, đây là mùi của Quan Vũ Hạm, cô ôm cậu sao? Thì ra là cảm giác bị ngất tốt như vậy. Hàn Vinh Hi nhận lấy Lâm Trí, kéo cậu lên trên bờ, anh ta cũng không muốn cho Vũ Hạm ôm lấy tên nhóc đáng ghét này, lên bờ, anh dùng tay vỗ nhè nhẹ lên mặt Lâm Tri,
"Lâm Trí mau tỉnh lại".
"Vũ Hạm, là cô sao?" Đôi mắt Lâm Trí còn chưa có mở ra, liền nhẹ nhàng nói ra lời. Sau đó mở hai mắt ra, "A --" Lâm Trí kêu to, thì ra là cậu nằm ở trong *** Hàn Vinh Hi.
"Trời ạ."
"Vẫn là anh ôm tôi sao?" Lâm Trí hỏi Hàn Vinh Hi.
"Dĩ nhiên, cậu cho rằng là ai ? Là hiên thần à?" Hàn Vinh Hi tức giận nói. Anh cũng không thể nói cho người này biết là Vũ Hạm ôm cậu. Nếu không cậu sẽ được voi đòi tiên!
"Ồ! Không phải thiên thần! Mà là cục phân!" Lâm Trí thất vọng nói, đứng lên đi về phía trước.
Vợ chồng Lâm Tổng ở một bên cười nhẹ, bọn họ đều đôi nón che mặt trời, còn có kính mát, cho nên Lâm Trí đi qua bên cạnh cọn họ cũng không có nhận ra đó là cha mẹ.
Tháng gần đây, mỗi người đều rất bận rộn, bởi vì công ty muốn ký hợp đồng với công ty E lớn nhất nước Mĩ. Công ty đối phương muốn họ đưa ra mẫu thiết kế vừa ý nhất, hơn nữa còn muốn người thiết kế phải có mặt giới thiệu ưu thế sản phẩm, nếu hài lòng mới có thể ký hợp đồng.
Cuối cùng tập đoàn Lâm thị chọn lựa sản phẩm do Lâm Trí thiết kế, đây cũng là điều mà cha Lâm Trí vui mừng nhất, đưa cậu ra khỏi nước là chính xác, cuối cùng không có uổng phí cố gắng. Một tháng này Lâm Trí rất nghiêm túc làm việc, dù sao đây cũng là công ty nhà cậu, cho nên không có uổng phí bỏ ra. Cậu thiết kế đồ cho đối phương, đối phương rất hài lòng. Sau đó là chuẩn bị đi sang Mĩ ký hợp đồng.
Ngoài người kí hợp đồng trong công ty, còn có Lâm Trí cùng đi, bởi vì cậu chưa có kinh nghiệm, lại còn có Quan Vũ Hạm cùng đi. Cho nên rất sẵn sàng, cuối cùng dự định thứ sáu lên đường, tới khi đến nơi thì nghỉ ngơi trước, thích ứng với sự chênh lệch múi giờ, rồi hẹn gặp mặt công ty đối tác vào thứ hai.
"Mẹ, con chỉ đi nhiều nhất là một tuần sẽ về, không cần đem nhiều đồ như vậy, rất phiền toái, nếu thiếu cái gì có thể mua ở bên đó là được!" Quan Vũ Hạm bĩu môi nói.
"Ở bên ngoài phải chăm sóc mình thật tốt, nhớ mỗi ngày phải gọi điện thoại về nhà, báo cáo bình an."
"Tuân lệnh, mẹ." Quan Vũ Hạm chào mẹ.
Thứ sáu, mọi người đều đến sân bay đúng giờ, cùng nhau lên máy bay. Không cần phải nói Lâm Trí cũng sẽ ngồi chung một chỗ với Quan Vũ Hạm. Mà buổi tối hôm trước, chỉ cần nhớ tới có thể đi xa với Quan Vũ Hạm, thì cậu đã H**g phấn không ngủ được, cuối cùng cũng bỏ rơi được cái tên giả vờ chính đáng kia, cả ngày cứ đi theo sau ௱ô** Quan Vũ Hạm, biết cậu có chứng sợ nước, lại còn cố ý hẹn Quan Vũ Hạm đi bơi, làm hại cậu không thể ở chung một chỗ với Quan Vũ Hạm, mỗi ngày phải sống trong đau khổ. Nhưng mấy ngày sắp tới, cô sẽ đều thuộc về cậu, nghĩ tới thôi cũng không khỏi cười khúc khích.
"Cậu cười cái gì vậy?" Quan Vũ Hạm đưa tay đẩy Lâm Trí một cái.
"Tôi đang cười là mấy ngày nay cô sẽ là của tôi." Lâm Trí cười nói.
"Chớ đắc ý, lúc nào thì tôi trở thành người của cậu." Quan Vũ Hạm không chịu nổi nói.
"Cũng không biết được, nói không chừng sau khi trở lại thì cô đã là người phụ nữ của tôi rồi." Lâm Trí không buông tha nói.
Quan Vũ Hạm vươn tay nắm lấy cánh tay Lâm Trí, khiến lúc đầu Lâm Trí vẫn còn thích thú, sau đó lại là đau khổ, vì Vũ Hạm đã cắn một miếng lên cánh tay cậu.
"Nhớ lấy, sau này đàng hoàng cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí."
Mặc dù rất đau, nhưng cậu không có phát ra tiếng gì, bởi vì đây trên máy bay, cần phải yên lặng, nếu như mà ở trong nhà Quan Vũ Hạm thì liền thê thảm, nhất định Lâm Trí sẽ đền đáp lại cô.
"Tôi thích cô không khách khí, bé con à. Cho dù bị tiếp, tôi cũng thích vậy." Lâm Trí lại xấu xa cười nói.
"Cậu, không chỉ có chứng sợ nước, mà còn có chứng thích bị ngược đãi, quả thật là không có thuốc nào chữa được."
"Không, cô sai lầm rồi bé con, cô chính là thuốc của tôi, là thuốc giải duy nhất." Lâm Trí nói nghiêm túc. Bởi vì trong lòng cậu thấy rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, cậu lại không có bất kì phản ứng với cô gái nào, chỉ có khi ở chung một chỗ với Quan Vũ Hạm thì tiểu đệ của cậu mới có phản ứng, hơn nữa lại rất mãnh liệt.
"Dừng lại, sau này không cho phép gọi tôi là bé con, tôi muốn ói, hiểu chưa?" Vũ Hạm có chút tức giận.
"Không, cô đối với tôi mà nói, chính là -- nhặt được báu vật, cô biết không? Cô mới vừa nói cái gì? Cô muốn ói? Cô không biết điều này thể hiện cái gì sao?" Mỗi một lần Lâm Trí nói chuyện với Quan Vũ Hạm đều luôn khó lòng nghiêm chỉnh, đây chính là tính cách trước đây chưa từng có, cho đến khi gặp phải Quan Vũ Hạm thì đều thay đổi.
"Thật không thể chịu nổi cậu, tôi muốn ngủ một lát, đến nơi thì gọi tôi." Quan Vũ Hạm liền chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Toàn thế giới này cũng chỉ có mình cô là đầu gỗ đối với đại soái ca như tôi!" Lâm Trí tràn đầy tự tin nói.
Thật ra thì, Quan Vũ Hạm cũng không có ngủ, cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, vả lại ngày mai phải chuẩn bị ký hợp đồng, đây chính là lòng trách nhiệm với đối tác. Nên biết lần này tới nước Mĩ, đi chơi bời cũng không quan trọng với cô, cho nên công ty thường đưa một vài hợp đồng quan trọng giao cho cô xử lý, bởi vì cô rất có thực lực.
Cũng không lâu sau Quan Vũ Hạm đã ngủ thiếp đi, ngủ rất say, Lâm Trí dựa đầu của cô lên vai mình, để cô có thể thoải mái một chút. Mà cậu nhìn Quan Vũ Hạm đến mất hồn.
"Đồ ngốc, lúc nào thì cô mới có thể hiểu tôi, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên tôi có tình cảm với phái nữ, vì vậy bé con à, tôi sẽ không buông tha cô." Lâm Trí có một tia đau buồn. Trong lòng cô thật sự cho rằng tôi là lưu manh sao? Trong dạ tiệc hôn cô cũng là nụ hôn đầu của cô, nhưng cô có biết đó cũng là lần đầu của tôi không. Người của cô, mùi của cô cũng làm cho tôi mê muội, khiến cho tôi kích động, thậm chí là điên cuồng.
"Bé con, phải làm thế nào mới có thể đi vào lòng cô?" Trên bộ mặt anh tuấn tăng thêm mấy phần ưu sầu.
"Vũ Hạm, tỉnh lại đi, chúng ta đến nơi rồi." Mới vừa bị đánh thức, Quan Vũ Hạm cũng rất mê người, khiến Lâm Trí không nhịn sự mê hoặc, liền nhanh chóng hôn lên môi Vũ Hạm, lần này Vũ Hạm hoàn toàn tỉnh táo, "Cậu --" cô trợn to mắt.
"Xuỵt. . . . . ." Lâm Trí đưa tay ra dấu kêu cô chớ quấy rầy, Quan Vũ Hạm nhìn chung quanh một chút, mọi người trên khoang đều nhìn bọn họ, cho rằng đây là một đối tình nhân, cũng mỉm cười hạnh phúc với họ.
"Thật ra thì chúng tôi không phải. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, Quan Vũ Hạm đã bị Lâm Trí nắm tay kéo ra ngoài.
"Th*** việc gì phải giải thích nhiều như vây! Thế này không phải rất tốt sao? Ngoan ngoãn mới có thể yêu?" Vũ Hạm vừa định phản kích, thì những đồng nghiệp khác đã chạy tới trước mặt, khiến cô không có biện pháp đánh trả, vì vậy cô liền dùng giày cao gót dẫm mạnh lên chân Lâm Trí nói: "Tôi sẽ ngoan ngoãn." Sau đó xấu xa cười, để lại Lâm Trí bị thương.
Lâm Trí ở chung một chỗ với Quan Vũ Hạm rất vui, mặc dù bị dẫm rất đau, nhưng cậu vẫn không khống chế được sự vui sướng, tiến lên gọi: "Vợ à chờ anh một chút." Quan Vũ Hạm rất tức giận cũng không thể làm gì.
"Thật sự bị cậu đánh bại, kiếp trước tôi thiếu nợ cậu à?"
"Có lẽ kiếp trước cô thật sự thiếu nợ tôi, đời này phải đến trả nợ, cho nên cô phải trả cho bằng hết! Chúng ta kết hôn đi?" Lâm Trí đắc ý nói.
"Cậu đừng có đắc ý quá" Quan Vũ Hạm nói xong cũng rời đi.
Sau khi tới nước Mĩ, bọn họ bàn bạc chia làm hai đội, hai ngày nay có thể tự do hoạt động, thứ hai mới phải đi gặp đối tác, cho nên trước tiên có thể đi khắp nơi dạo chơi một chút, bọn họ còn cố ý để Lâm Trí và Vũ Hạm một đội, việc này Lâm Trí cũng biết rõ. Quan Vũ Hạm cũng không sao cả, dù sao nhà họ Lâm cũng sẽ không ăn thịt người.
Bọn họ đã ngồi máy bay từ bốn giờ sáng, khi đến nơi cũng đã là buổi trưa, nhưng nơi này là nước Mĩ, cho nên bây giờ là buổi tối. Vũ Hạm cũng đã nằm ngủ trên máy bay, hiện tại lại ngủ tiếp, khiến cô không thể ngủ được! Cho nên Quan Vũ Hạm liền gọi điện thoại cho mẹ, báo mình bình an, nhưng bụng thấy hơi đói, vì buổi sáng cũng chưa có ăn bao nhiêu.
"Thùng thùng. . . . . ." Có người gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Vũ Hạm là tôi"
"Vào đi!" Lâm Trí đi vào phòng.
"Không ngủ được à! Tôi cũng không thấy mệt, không bằng đi ra ngoài ăn cái gì đi?" Lâm Trí đề nghị nói.
"Hiện tại -- quá muộn rồi! Vả lại đi đâu ăn!" Vũ Hạm buồn bực nói.
"Cô quên à, Tôi đã từng học ở đây! Cho nên gần đây có một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, nhanh chóng chỉnh đốn một chút, tôi sẽ ra bên ngoài chờ cô." Lâm Trí đi ra ngoài trước.
Vừa nói đến ăn, Quan Vũ Hạm cũng không thể nhịn được sự cám dỗ, không ăn cũng uổng, lại được ăn chùa, cho nên liền đổi một bộ quàn áo thoải mái đi ra cửa.
Lâm Trí nói không sai, nhà hàng này rất tuyệt, bọn họ ăn ngon đến nỗi vỡ bụng.
Rời khỏi quán ăn, đi trên con đường lạ lẫm, hai người đều không nói chuyện, hưởng thụ sự yên tĩnh của ban đêm.
"Cám ơn cậu về bữa ăn." Quan Vũ Hạm mỉm cười nói.
"Cô ăn no rồi sao? Nhưng tôi còn rất đói bụng!" Lâm trí cười khẽ nói.
"Cậu đùa gì thế, mới vừa rồi ăn nhiều như vậy mà còn kêu đói?" Quan Vũ Hạm thực sự không tin.
"Bụng của tôi rất no, nhưng tôi còn có một chỗ rất đói! Làm sao bây giờ?" Lâm Trí xấu xa nói.
Quan Vũ Hạm biết mình bị chơi xỏ liền cầm lên túi sách muốn đánh cậu, Lâm Trí nhanh chân bỏ chạy.
"Cậu bị tâm thần à, có thể nghiêm chỉnh một chút được không? Nói cho cậu biết, cậu thật sự hết thuốc chữa rồi!" Quan Vũ Hạm lại bắt đầu dạy dỗ cậu.
"Trời ơi-- cứu mạng, bé con lại muốn dạy dỗ người ta, thật không chịu nổi." Lâm Trí cười ha ha.
"Bé con? Đã nghe qua ở đâu nhỉ?" Gần đây thật sự là quá bận rộn, khiến Quan Vũ Ham không thể nghĩ ra, đành lắc lắc đầu, để cho mình thả lỏng một chút!
"Nước Mĩ -- tôi tới đây" Quan Vũ Hạm lớn tiếng kêu lên, chạy về phía trước...
***
Hai người bọn họ đi ngủ cũng đã là năm giờ sáng, lúc này hai người đang ngủ ngon giấc! Đương nhiên là mỗi người một phòng.
"Đinh linh đinh, đinh linh đinh. . . . . ." Điên thoại trong phòng Lâm Trí lại vang lên. Còn cậu đang buồn ngủ muốn ૮ɦếƭ, không có cách nào đành nhắm mắt nhận điện thoại.
"A lô?"
"Bạn học cũ, chúng ta gặp nhau đi? Đã đến đây rồi thì phải tụ tập chứ? Mấy anh đây đang ở dưới lầu, mau xuống đây nhanh lên, chờ cậu đó." Bạn học của cậu không đợi cậu nói xong thì đã cúp điện thoại.
"Vẫn như vậy, không để cho mình nói xong đã cúp điện thoại, Hai! Có bạn bè như vậy thật là đau buồn!" Lâm Trí đứng dậy, sau khi chải đầu rửa mặt liền ra cửa. Cậu đi tới cửa phòng Quan Vũ Hạm, không biết có nên nói cho cô một tiếng hay không, thôi đi, hiện tại khẳng định là đang ngủ say, chớ quấy rầy cô tỉnh dậy, cậu đành quay đầu đi xuống.
"A Trí --, Ở đây, anh em như cậu đó à, tới nước Mĩ cũng không nói một tiếng."
"Tin tức của các cậu linh thông nhanh như vậy sao? Làm sao tìm được tôi vậy?" Lâm Trí thật sự tò mò hỏi. Nhưng thật ra là mẹ cậu đã thông báo cho nhóm bạn này.
"Anh em: việc này cậu không phải quan tâm, nói một chút đi? Ngươi bạn gái nhỏ của cậu là ai vậy? Thằng nhóc cậu định học nuôi kim ốc tàng kiều à, lúc đi học có nhiều bạn gái đuổi theo cậu như vậy...cậu đều không thèm ngoảnh lại nhìn, thế mà không định làm hòa thượng nữa, định hoàn tục à, mang bạn gái ra ra đây cho anh em mở mang tầm mắt chứ?"
"Tôi hỏi mấy cậu đã nghe ai nói, cái gì mà kim ốc tàng kiều chứ!" Lâm Trí không phục nói.
"Được rồi, chớ giả bộ, chúng tôi đều biết, rốt cuộc là cô gái thế nào, đã khiến cho đại soái ca của chúng ta không thể giải quyết được! Mang ra cho anh em đây nhìn một chút."
"Bạn học cũ, hôm nào đi! Giờ này người ta còn đang ngủ! Đi, tôi mời khách, vẫn chỗ cũ, không say không về." Lâm Trí vừa nói chuyện vừa đẩy bạn học ra ngoài.
Không ngờ nói đi uống..., liền uống đến tận 4 giờ chiều. Lâm Trí trở lại khách sạn thì đã say bất tỉnh nhân sự, cũng bởi vì cậu không cho các bạn học thấy Quan Vũ Hạm, cho nên bọn họ đều trừng phạt cậu, kết quả là uống thành như vậy. Quan Vũ Hạm ở trong phòng nghe thấy âm thanh liền chạy ra ngoài, vừa lúc ***ng phải đám bạn học dìu cậu về, cô liền chạy ra.
"Tại sao uống nhiều R*ợ*u như vậy?" Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mắt, chính là cô gái đã khiến thằng ngốc này uống nhiều R*ợ*u như vậy.
"Cô chính là Quan Vũ Hạm?"
"Làm sao cậu biết?" Quan Vũ Hạm hỏi. Mọi người đồng thời chỉ chỉ Lâm Trí đang ngủ mê man.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc