Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng - Chương 01

Tác giả: Hi Vũ Yên

Không Phải Oan Gia Không Đụng Đầu

"A, đừng như vậy, thật là nhột."Quan Vũ Hạm ở trong nước không nhúc nhích, mặc cho con cá nhỏ hôn lên *** mình. Cô cười khanh khách, rất vui vẻ.
Một người đàn ông bên cạnh đang thưởng thức người đẹp trước mắt. Anh yêu cô, Anh là tất cả của cô.
Quan Vũ Hạm bơi tới gần người đàn ông, bọn họ tay trong tay bơi tới nơi sâu nhất dưới biển.
"Nói cho em biết, tại sao em có thể thở trong nước." Quan Vũ Hạm hỏi.
Người đàn ông nhìn cô gái nồng nàn"Đây là thế giới của chúng ta, ở đây em có thể thở trong nước, em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn." Cô gái không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Người đàn ông dịu dàng hôn lên đôi môi cô gái, đôi tay vuốt ve vóc người hoàn mỹ của cô. Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, tay của anh càng ngày càng dùng sức.
Quan Vũ Hạm hoàn toàn chìm đắm trong đó, vóc người nhỏ nhắn mặc cho người đàn ông hưởng dụng, mái tóc thật dài trôi nổi trong nước, thân thể của hai người dạo quanh chơi đùa. . . . . . .
"Hạm Hạm, bảo bối, mau tỉnh đi."
Quan Vũ Hạm mở ra cặp mắt mơ màng, không hiểu sao mình lại nằm mơ. Còn là giấc mộng kỳ lạ! Quan Vũ Hạm đi về phía bàn trang điểm, cô nhìn mình vào trong gương, thế nào cũng không giống một cô gái hai mươi tám tuổi, nếu như đi trên đường mà nói cô mười tám tuổi cũng không quá đáng, một đôi mắt to mê người, vừa đen vừa sáng, lông mi thật dài cong vút, cái miệng nhỏ nhắn vừa đầy đặn lại đỏ thắm, *** trắng như tuyết thật xinh đẹp động lòng người. Thế nhưng vì sao một người đẹp như vậy, bây giờ vẫn còn độc thân. Dùng lời của cô: Duyên phận còn chưa tới . . . . . .
Chủ nhật, Quan Vũ Hạm một mình đi tới khu phố phồn hoa nhất, trong miệng đang ăn loại kem có mùi vị thích nhất.
Hôm nay Quan Vũ Hạm mặc lên người bộ đồ thể thao màu hồng, trên đầu đội thêm cái nón trắng để che ánh mặt trời, vẫn xánh đôi với chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, làm lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô vừa đi dạo vừa hưởng thụ thức ăn ngon.
"A --"Quan Vũ Hạm đột nhiên bị một
bóng đen va ngã trên mặt đất, chiếc nón thì rơi trên mặt đất, một đầu tóc dài đen nhánh xõa bung. Mắt kính cũng trượt xuống dưới mũi, thảm nhất là bộ mặt dính đầy kem.
"Cậu làm sao vậy, đột nhiên chạy ra, đi bộ không nhìn đường sao?"
Đối phương không có lên tiếng.
Sau khi sửa sang lại, Quan Vũ Hạm ngẩng đầu lên, mắt kiếng cũng được lấy xống. Trời ạ! Đây là người hay là quỷ, vóc người cao lớn, hóa trang kì lạ, dưới chân đạp ván trượt, bộ mặt che kín căn bản không nhìn rõ mặt.
"Này --? Có ngươi như vậysao? Đụng phải người ta mà không biết nói-- xin lỗi sao?"
Người này là Lâm Trí, chính là thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn Lâm thị vốn là một công ty lớn đa quốc gia, là công ty mà tất cả mọi người mơ ước. Hễ như Lâm Trí đến đâu, sau lưng luôn có vô số người theo đuổi, trong đó đa số đều phái nữ. Đây cũng là
nguyên nhân mà hôm nay cậu hóa trang như vậy. Đúng dịp là, Quan Vũ Hạm chính là
quản lý chi nhánh tập đoàn Lâm thị, dĩ nhiên Quan Vũ Hạm cũng không biết người này là ai.
"Này? Này? Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không? ---- chẳng lẽ là cậu bị điếc?" Quan Vãu Hạm nghi ngờ đứng ở trước mặt cậu con trai này, cô bắt đầu có chút đồng tình với người tàn tật trước mắt. Tức giận lúc trước cũng trở nên bình tĩnh. Cô hoàn toàn không có chú ý tới đối phương đang đánh giá mình.?
Lúc này Quan Vũ Hạm mặc dù nhếch nhác, nhưng không mất đi vẻ đẹp. Lâm Trí bị cô gái trước mắt hấp dẫn, cô không giống những cô gái khác, trang điểm dầy đậm, bộ mặt của cô, làm lộ ra sự trong sáng và khỏe mạnh.
"Mẹ kiếp, đây chính là người tôi muốn." Lâm Trí nhẹ giọng nói ra tiếng lòng.
"Cậu...Cậu-- có thể nói chuyện, cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi -- dĩ nhiên có thể nói chuyện" Lâm Trí cúi xuống cùng Quan Vũ Hạm đối mặt nói chuyện.
Lúc trước Quan Vũ Hạm cho là người này bị tàn tật, không ngờ. . . . . . Cô tức giận trợn mắt.
"Cậu có bệnh sao? Có thể nói chuyện, tại sao đứng đó không nói lời nào?"
"Bé con-- em muốn nghe tôi nói gì?"
"Bé con, cậu nói Shane?" Quan Vũ Thần sắp bị giận điên lên, lại dám nói tôi lùn, cô ghét
nhất là người khác xem thường mình, cô cao một mét sáu, cũng không cho đây là khuyết điểm. Bởi vì mình tự tin, khiến cho sự nghiệp của cô có chút thành tích, cha cô thường nói con gái của mình rất thông minh, chuyện khác là vụn vặt.
"Oh --! Nơi này còn có người khác sao?"
Trong giọng nói của Lâm Trí tràn đầy sự đùa cợt cùng khiêu chiến.
"Thật là quá đáng, có hiểu lễ phép hay không?" Quan Vũ Hạm giận đến cắn môi mình, chuẩn bị muốn cùng cậu triển khai cuộc chiến.
"Chủ nhân điện thoại tới, chủ nhân điện thoại tới." Ngay giờ phút khẩn trương này, điện thoại Quan Vũ Hạm vang lên.
"Xin chào"
"Quan quản lý đừng quên bốn giờ chiều hôm nay công ty mở dạ tiệc ăn mừng 10 năm thành lập công ty."
"Tiểu Thôi, tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ tham gia đúng giờ, bai." Quan Vũ Hạm cúp điện thoại, nhìn thời gian đã ba giờ.
"Hôm nay do tôi xui xẻo, gặp lại -- không -- vĩnh viễn không gặp."
Quan Vũ Hạm quay đầu đi mất.
Khóe miệng Lâm Trí khẽ động"Bé con em không chạy thoát được đâu." Từ nhỏ đến lớn chỉ cần cậu muốn, dù phương pháp dì cậu cũng sẽ lấy được. Đối với cậu mà nói càng khó có được càng vui, đưa tới cửa thì cậu không có hứng thú, đây chính là điều mọi người thường nói "Hèn hạ!"
Trong dạ tiệc, Quan Vũ Hạm đã không còn ăn mặc như ban ngày, tóc đơn giản cột lại, lộ ra sự cao quý, trên người mặc một bộ dạ phục màu lam nhạt, dưới chân đi đôi giày cao gót khảm đá, ông trời đối với cô cũng không tệ, để cho vóc người cô chỗ nên mập thì mập, nên gầy thì gầy, thật khiến cho người cùng giới ghen tỵ, khiến khác giới phát điên.
"Vũ Hạm, cô đã đến rồi, tôi vốn đang tìm cô, không biết tôi có vinh hạnh mời cô làm bạn nhảy hay không." Người nói chuyện chính là cấp trên của Quan Vũ Hạm, cũng là bạn học cũ của cô, nói rõ một chút: người này tên là Hàn Vinh Hi, tên rất đặc biệt! Giống như tên con gái, nhưng thật ra thì hoàn toàn khác biệt, anh được công ty công nhận là có mùi vị đàn ông, có trách nhiệm, có quyết đoán, quan trọng nhất là rất đẹp trai. Chẳng qua vị trai đẹp này lại khốn khổ theo đuổi Vũ Hạm tám năm, mà ở trong mắt người khác, chắc chắn Hàn Vinh Hi sẽ làm được, nhưng thật ra lại không dùng được với Vũ Hạm, cô vẫn xem Hàn Vinh Hi là anh trai, đây cũng là sự khổ sở nhất và không biết làm sao của Hàn Vinh Hi.
"Dĩ nhiên có thể" Vũ Hạm sảng khoái đồng ý, đối với cô mà nói thay vì cùng người khác nhảy còn không bằng cùng bạn học cũ nhảy!
Đúng lúc này người chủ trì dạ tiệc đi lên đài"Các quý cô, các quý ngài, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hoan nghênh mọi ngươi đã tới tham gia tiệc mừng kỉ niệm 10 năm công ty, hiện tại xin mời tổng giám đốc Lâm nói vài cậu."
Dạ tiệc vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hôm nay công ty lớn nhỏ cổ đông đều tới.
Cuối cùng, tổng giám đốc Lâm nói: "Bây giờ bắt đầu lựa chọn bạn nhảy của mình, các đồng nghiệp, các bạn bè hãy thỏa thích khiêu vũ."
Dĩ nhiên Vũ Hạm cũng không ngoại lệ, cô và Hàn Vinh Hi cũng lên nhảy.
Tổng giám đốc Lâm đi tới trong góc an tĩnh, bấm điện thoại"A Trí, làm sao con còn chưa tới, tất cả mọi người đã tới, cha định giới thiệu con với Mạnh tổng, ông ấy và con gái đã đến, A Trí ta nói cho con biết cô gái này không tệ rất ưu tú, cha đã nhìn xem giúp con rồi."
"Cha đang ở thời đại nào vậy, cha còn ép hôn nữa à."
"Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt, rốt cuộc lúc nào thì con mới để cho ta bế cháu đây?"
"Cha, con mới hai mươi ba tuổi, cha đã để cho con kết hôn, thật là quá đáng đi!"
"Ta và mẹ của con đã có con năm hai mươi ba tuổi." Thật ra thì tuổi Lâm Trí cũng không lớn, nhưng bởi vì lúc đi học có rất nhiều cô gái theo đuổi Lâm Trí, nhưng cậu luôn luôn không để ý tới, cho nên cho tới bây giờ cậu vẫn không có quen bạn gái, cha của cậu cho là con trai không có hứng thú với con gái! Cho nên đành giới thiệu cô gái cho con mình.
"Cha, con biết rồi, một lát sẽ đến, bai." Lâm Trí bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Nửa giờ sau, Lâm Trí đi tới dạ tiệc. Trong dạ tiệc luôn có những cô gái rối rít quăng tới ánh mắt ái mộ, Lâm Trí đã sớm thành thói quen.
Mà anh đang tìm cha mình trong đám người.
"Này, nhìn thấy không? Người đẹp trai kia chính là con trai Lâm tổng."
"Nghe nói còn chưa có bạn gái thì phải?\'\' Trong đám người rối rít bàn luận.
Lúc này ánh mắt Lâm Trí dùng lại ở một góc"Cô -- là cô, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Thật ra thì Lâm Trí thấy được Quan Vũ Hạm, bởi vì Vũ Hạm đã chưa ăn thứ gì cả ngày, nên bây giờ đang bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, cô thật sự rất đói, nghiêm túc hưởng thụ thức ăn ngon, hoàn toàn không có chú ý có người đang nhìn cô.
Ánh mắt Lâm trí từ tò mò biến thành thưởng thức, "Không ngờ vóc người bé con tốt như vậy, ban ngày mặc đồ thể thao nên hoàn toàn không có nhìn ra.
Thật là một người tham ăn, đi tới cũng chỉ ăn."
"Vũ Hạm, này, đây là bánh ngọt cô thích ăn nhất."
"Vinh Hi, cám ơn anh," Vũ Hạm cười nói.
Hai người vừa nói vừa cười, ánh mắt Lâm Trí lúc trước còn thưởng thức đã trở nên tức giận, lông mày cậu nhíu chặt, một loại chiếm giữ không rõ bốc lên.
"Cô là của tôi" Cậu lạnh lùng nói.
"A Trí, con đã đến rồi, đi thôi, ta dẫn con đến gặp con gái của Mạnh tổng. Đúng rồi con gái Mạnh tổng tên là Mạnh Tuệ Nhàn, lát nữa con phải chủ động mời con bé khiêu vũ."
"Lâm Trí gần như mất hồn, đi theo sau lưng cha cậu."
Sau khi giới thiệu đơn giản, hai người xem như đã biết nhau. Thật ra thì Mạnh Tuệ Nhàn cũng không tệ, các phương diện đều rất ưu tú, cha cậu cũng đã điều tra qua, mới dám giới thiệu cho Lâm Trí biết.
Lâm Trí cùng Mạnh tiểu thư đều không nói chuyện, cậu chỉ im lặng suy nghĩ, Mạnh Tuệ Nhàn còn cố ý tìm chút đề tài mà nói, có lẽ cô cũng rất vừa lòng đối với Lâm Trí!
Âm nhạc vang lên lần nữa, sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, điệu nhảy thứ hai sắp bắt đầu, Lâm Trí ngẩng đầu nhìn về phía Quan Vũ Hạm cách đó không xa, chân cậu cũng không sai khiến mà đi về phía cô.
"Xin chào, nhảy một điệu được không?" Tình huống thế này là sao, Lâm Trí phải nên mời Mạnh Tuệ Nhàn khiêu vũ mới đúng!
"Xin lỗi, tôi không ----" Quan Vũ Hạm còn chưa nói xong đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, kéo vào sàn nhảy, ép buộc khiêu vũ.
"Này cậu, hình như cậu đã hiểu lầm, tôi không muốn nhảy."
"Yên lặng, khiêu vũ đi." Lâm Trí ở trong lòng vui thầm, hình như cô không có nhận ra cậu.
"Hôm nay thật là ngày xui xẻo, lúc nào cũng ***ng phải người lập dị." Vũ Hạm bĩu môi nói.
"Vị tiểu thư này, tôi không cho là vậy, hôm nay đối với tôi mà nói thì rất có ý nghĩa."
"Này cậu, xin hỏi chúng ta có quen biết không? Ở đây nhiều người đẹp như vậy, tại sao cậu lại cố tình muốn nhảy với tôi?" Quan Vũ Hạm nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Trí. Hoàn toàn không có vẻ yếu thế.
"Tôi là thấy tội nghiệp cô không tìm được bạn nhảy, mới miễn cưỡng giúp đỡ." Lâm Trí cố ý nói lẫy.
Hiện tại Quan Vũ Hạm rất tức giận, bởi vì đang khiêu vũ, bên cạnh đều là người quen, nên cô đành nhịn. Hơn hết Quan Vũ Hạm cũng không phải là người dễ chọc, cô cố ý đạp lên chân Lâm Trí, một cái, hai cái, ba cái. . . . . .
Lâm Trí bị đạp lên chân, ngược lại không có tức giận, cậu vụng trộm nhìn người trước mắt, tim đập càng nhanh, cổ họng có chút khô khốc, bộ phận nào đó còn đang kích động ђàภђ ђạ cậu. Khiến cậu dùng lực nắm chặt tay Vũ Hạm.
"Cậu -- nắm tôi đau" Vũ Hạm ngẩng đầu cau mày nói.
"Tôi không nhảy nữa" Vũ Hạm quay đầu chuẩn bị đi.
"Cô lại muốn đi" Lâm Trí không có buông tay, dùng sức lôi kéo người đẹp vào ***. Quan Vũ Hạm còn chưa kịp phản ứng, người đã ở trong lòng Lâm Trí, cô không thể tiếp tục nhịn nữa, cô muốn nổi điên.
"Cậu --" Quan Vũ Hạm còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người đàn ông này mạnh mẽ hôn lên môi. Lâm Trí cũng không hiểu nổi tại sao mình lại mất khống chế như vậy, giống như không có cách nào khống chế thân thể.
"Ôi trời, bọn họ đang hôn" trong sàn nhảy có người bàn tán. Đúng lúc này ở trong một góc có người đang cười: "Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt, cuối cùng đã thông suốt" không cần phải nói người này chính là Lâm tổng.
Quan Vũ Hạm giơ tay lên dùng hết sức lực"Ba --" một cái tát đánh vào mặt Lâm Trí, Lâm Trí không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ai -- ui" người kêu lên chính là Lâm tổng. Ông dĩ nhiên là đau lòng cho con trai, nhưng hết cách rồi, ai kêu A Trí cưỡng hôn người ta. Thật ra thì tối nay ông luôn ở một bên để ý cậu.
Quan Vũ Hạm đỏ bừng cả mặt, chạy ra ngoài, vừa lúc lại gặp Hàn Vinh Hi vừa đi vào cửa.
"Vũ Hạm cô làm gì thế?" Hàn Vinh Hi hoàn toàn không biết chuyện gì hỏi.
Quan Vũ Hạm đứng lại, "Vinh Hi đưa tôi về nhà đi."
"Được"
Hai người rời đi, Lâm Trí nhìn bọn họ đi ra ngoài, thái độ càng ngày càng kinh khủng. Không có một người nào dám đến gần cậu, bởi vì ánh mắt kinh khủng của cậu có thể *** người. Mà đàn ông nhà họ Lâm đều nổi danh xấu tính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc