Ông Xã Là Người Thực Vật - Chương 98

Tác giả: Văn Nhất Nhất

Bác hai Hứa lại phát hiện, cho dù đi tới bàn này thì bà vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm Du. Cũng không biết có phải là cố ý hay không, từ đầu đến cuối Lâm Du đều không có cơ hội mở miệng. Hoặc nên nói là Hứa Mạch trông chừng Lâm Du quá kỹ, chỉ cần là bác hai Hứa mở miệng thì nhất định sẽ ngắt ngang. Cũng vì vậy mà không ai để ý tới bà.
Sau khi liên tục thử nhiều lần vẫn không có kết quả thì bác hai Hứa liền từ bỏ. Bà tự nhận mình có mắt nhìn, không đến nổi lúc này còn không nhìn ra ý của Hứa Mạch. Tuy không biết Lâm Du có cùng suy nghĩ hay không, nhưng đúng là bà đã bị loại bỏ ra khỏi danh sách những người được ở xung quanh Lâm Du.
Đứng xa xa nhìn hành động của mẹ mình, Hứa Hoán bất đắc dĩ thở dài một hơi. Không phải anh không muốn giải vây cho mẹ, chẳng qua là ngay cả anh cũng cảm thấy nên ngăn cách mẹ mình và ra Lâm Du sẽ tốt hơn. Mâu thuẫn lúc trước dù đã qua nhưng cũng không thể tránh khỏi sự xa cách. Cho nên anh thấy cứ giữ khoảng cách như vậy là tốt nhất, không cần phải thay đổi.
"Anh họ, chị họ, ly R*ợ*u này phải kính hai người." Tần Nam dẫn theo Doãn Tĩnh Lan đi tới bàn của Hứa Mạch, cố ý nâng ly lên nói cám ơn Hứa Mạch và Lâm Du. Bất kể người khác nghĩ như thế nào nhưng anh cảm thấy Hứa Mạch và Lâm Du đã giúp mình rất nhiều. Tiếng cám ơn này xuất phát từ nội tâm.
" Anh họ, chị họ, cám ơn." Doãn Tĩnh Lan rất thích Lâm Du. Cùng lúc đó, cũng có ấn tượng không tệ về Hứa Mạch. Việc quen biết được Tần Nam, cô luôn coi Lâm Du là người làm mối nên mới cực kỳ sùng bái.
Lúc này là giờ lành nên Hứa Mạch và Lâm Du không từ chối, trực tiếp thu nhận lời cám ơn của hai người. Mặc dù bọn họ cho là tình cảm là chuyện của riêng Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan.
"Dù nói như vậy thì Hứa Hoán vẫn thua!" Đẩy cánh tay Hứa Hoán một cái, Diệp Di Nhiên cười trêu ghẹo.
"Tôi nhận thua." Đây cũng không phải chuyện khó chịu gì, Hứa Hoán còn không tự đại đến mức độ chống chế. Anh giơ ly R*ợ*u về phía hai người, thản nhiên gật đầu.
"Bây giờ nhận thua cũng không được. Tôi chờ tới ngày cậu kết hôn.” Ban đầu đánh cuộc cũng chỉ là muốn tìm niềm vui, cái gọi là trừng phạt chỉ là uống R*ợ*u mà thôi. Hôm nay Tần Nam không ngăn cản được, lúc này Hứa Hoán nâng ly mời R*ợ*u, không chút khách sáo uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền phản kích.
Hứa Hoán tỏ vẻ sao cũng được, nhún nhún vai, buông tay vô tội nói: " Được! Tôi cũng chờ tới ngày đó."
So với biến cố trong hôn lễ của Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi, hôn lễ của Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan có thể nói là thuận buồm xuôi gió hơn. Cho đến lúc tiễn tất cả tân khách cũng không xảy ra chuyện không vui gì.
Dĩ nhiên vào lúc này trên mạng đã ồn ào không thể nói nổi. Tần Nam có thân phận gì? Là ảnh đế quốc tế đó. Anh kết hôn thì nhất định sẽ đưa tới sóng to gió lớn. Nhưng nhân viên của giải trí Thần Thiên không phải ăn không ngồi rồi nên sớm đã chuẩn bị xong các biện pháp đối phó rồi, không có cách nào chống lại tất cả lời bàn tán nhưng cũng không để mình rơi vào thế yếu.
Vào lúc này, tác dụng của tập chí Đóa Nhuế đã phát huy. Với địa vị của Đóa Nhuế hiện nay thì những bài báo có liên quan đến Tần Nam đều có sức thuyết phục rất mạnh. Tất nhiên cũng chậm rãi giảm bớt áp lực cho giải trí Thần Thiên.
Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất. Qua thời gian, những lời bàn tán cũng dần dần lắng xuống. Dù là tốt hay xấu thì cũng chìm mất. Mà bản thân nhân vật của những lời nghị luận này lại đang vui thích dẫn Doãn Tĩnh Lan ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Sau khi hai bé lớn, bé nhỏ nhà Lâm Du được nửa tuổi thì liền đưa về Nhà họ Hứa.
Từ khi hai bảo bảo ra đời thì Tần Khả Tâm liền giảm bớt lịch trình. Chờ đến khi hai bé lớn và bé nhỏ được đưa về Nhà họ Hứa thì bà liền tuyên bố muốn ở ẩn, sau này cũng không diễn tấu nữa. Mỗi ngày đều trông coi cháu trai và cháu gái, giống như lấy được niềm vui của toàn thế giới vậy.
"Không có gì. Hai đứa cứ đi làm đi, hai đứa bé đã có mẹ trông rồi." Đây là lời cam kết của Tần Khả Tâm đối với Hứa Mạch và Lâm Du. Bà không hề có quan niệm là có con rồi thì không cho Lâm Du ra ngoài làm việc. Biết Lâm Du có trọng trác*** nề trên người nên chưa từng nghĩ sẽ bắt Lâm Du từ bỏ công việc.
Đối với quyết định của Tần Khả Tâm, Hứa Chấn Thiên cũng không phản đối. Con cái có sự lựa chọn của con cái, chỉ cần không phạm pháp thì ông cũng sẽ không nhúng tay vào. Lâm Du làm việc rất khá, dù không coi là nữ cường nhân nhưng cũng có sức quyến rũ riêng biệt của con bé. Nếu Hứa Mạch không phản đối thì ông làm trưởng bối cũng sẽ ngầm cho phép.
Hứa Mạch quả thật không phản đối Lâm Du đi làm. Ở trong lòng anh, chỉ cần điều Lâm Du muốn làm thì dù là gì cũng được. Công việc cũng tốt, ở nhà cũng được, anh đều ủng hộ vô điều kiện. Vả lại nói thật anh rất hưởng thụ việc mỗi ngày đưa đón Lâm Du đi làm. Cảm giác chung ***ng này rất thú vị, luôn tạo động lực vô hạn cho anh.
"Anh họ, anh đừng bao giờ cấm chị họ đi làm đó. Em chỉ có mỗi chị họ làm núi dựa thôi!" Tần Nam cũng vô tình nghe thấy mẹ mình nói chuyện, lúc này mới lập tức gọi điện cho Hứa Mạch. Dường như gần đây mấy vị trưởng bối cũng đang bàn bạc về chuyện này, ngược lại không có ai kiên quyết phản đối, cũng không chỉ trích Lâm Du không đúng, chẳng qua là ngồi đánh giá bàn bạc thôi.
" Ừ." Mấy vị trưởng bối đều có nói ý kiến của mình cho Hứa Mạch biết. Trước đó, Hứa Mạch đều đã tỏ thái độ với bọn họ rồi, hoàn toàn không thèm để ý tới việc bị hỏi.
"Phù! Vậy em an tâm rồi." Dĩ nhiên không phải Tần Nam nói chuyện này chỉ vì tiền đồ của mình mà là anh muốn chắc chắn thái độ của Hứa Mạch. So sánh với nhau thì anh cảm thấy Lâm Du thích hợp đi làm hơn là ở nhà chăm con. Nếu Hứa Mạch không bị các trưởng bối ảnh hưởng thì dĩ nhiên không còn gì tốt hơn nữa.
"Em cảm thấy anh uổng phí tâm tư rồi." Buồn cười nhìn thái độ của Tần Nam, Doãn Tĩnh Lan không nhịn được lắc đầu một cái. Cô là phụ nữ nên tất nhiên hiểu hơn Tần Nam. Từ khi biết Hứa Mạch và Lâm Du, Hứa Mạch không hề che giấu việc mình cưng chiều Lâm Du. Nếu nói là trưởng bối Nhà họ Hứa ép Lâm Du ở nhà chăm sóc con thì Doãn Tĩnh Lan còn tin chứ nếu nói đây là ý của Hứa Mạch thì thà cô tin là do Lâm Du tự tình nguyện muốn vậy còn hơn.
"Không phải là để phòng ngừa lỡ như sao!" Nghe Doãn Tĩnh Lan nói như thế, Tần Nam không khỏi cảm thấy lúng túng, cười khan biện giải cho mình.
"Vậy cũng phải có căn cứ mới được! Anh họ đối xử tốt với chị họ, chỉ cần người không mù thì đều có thể nhìn ra được. Cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng anh họ sẽ làm chuyện khiến chị ấy không vui." Doãn Tĩnh Lan nói tới đây liền nhìn Tần Nam đầy ẩn ý, trịnh trọng nói, "Về điểm này thì anh phải học tập anh họ cho tốt mới được."
Hoàn toàn không lường được mình sẽ bị dính líu vào, Tần Nam chỉ cảm thấy anh là người vô tội mà cũng bị trúng đạn. Nhưng nếu Doãn Tĩnh Lan đã yêu cầu như vậy rồi thì anh cũng sẽ tỏ rõ thái độ: "Anh họ vẫn là tấm gương cho anh học tập, cho tới bây giờ cũng không thay đổi."
"Vậy thì tốt." Cũng không biết là có phải đã bị Tần Nam đồng hóa rồi hay không, độ tin phục của Doãn Tĩnh Lan vào Hứa Mạch đã đạt tới cảnh giới nhất định, cô tin tưởng chỉ đơn giản vì đó là do Tần Nam nói, vì vậy nên không tranh luận thêm gì nữa.
Ngắt điện thoại của Tần Nam, Hứa Mạch còn chưa mở miệng nói gì thì đã nghe Lâm Du kinh ngạc nói: "Tần Nam?"
" Ừ. Hỏi chuyện em đi làm." Những cuộc điện thoại như vậy đã không phải là lần đầu tiên, Hứa Mạch cực kỳ bình tĩnh nói với Lâm Du.
Lâm Du không nhịn cười được. Cô thật không ngờ chỉ vì một chuyện không đáng nhắc tới mà lại khiến nhiều người quan tâm như vậy. Thật ra thì đối với cô có đi làm hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì dù đến công ty hay ở nhà cô đều không để ý.
"Tất cả mọi người rất quan tâm em." Không thể nghi ngờ sự quan tâm của mọi người nên Hứa Mạch liền khẳng định chắc chắn.
" Ừ, cám ơn mọi người." Có lẽ là bởi vì không hề phòng bị Hứa Mạch, hoặc là vì đã sinh con nên tính tình Lâm Du bất tri bất giác trở nên mềm mại. Nụ cười cũng thể hiện rất nhiều cảm giác trong lòng.
Thật ra thì lúc trước Hứa Mạch cũng không hỏi Lâm Du về chuyện này, chỉ vì anh cho rằng mình hiểu Lâm Du. Giờ phút này mọi chuyện phát triển đến mữa này, Hứa Mạch bỗng nhiên tỉ mỉ hỏi suy nghĩ của Lâm Du về vấn đề đơn giản này.
"Em không phản đối việc đi làm. Đồng thời, cũng không trốn tránh việc ở nhà trông con." Lâm Du trả lời theo suy nghĩ của mình, không hề che giấu, cũng không hề gượng ép. Cô tin là Hứa Mạch cũng hiểu ý của mình.
Đúng như dự đoán, Lâm Du vừa dứt lời thì Hứa Mạch liền cười. Mặc dù có hơi khác so với suy nghĩ của anh nhưng quả thật anh có hiểu ý của Lâm Du.
"Cho nên, không cần phải quá để ý đến chuyện này. Nếu như nhất định cần em ở nhà chăm con thì cũng không thành vấn đề." Lâm Du nói với Hứa Mạch đầy chắc chắn.
"Không cần." Mặc dù Lâm Du nói không trốn tránh nhưng Hứa Mạch vẫn kiên định lắc đầu, "So với ở nhà chăm con thì anh càng muốn Tiểu Du theo anh đi làm."
Hứa Mạch tự là mình có thể nhìn thấu lòng người. Với những gì anh biết về Lâm Du thì Lâm Du quả thật không phải người phụ nữ của sự nghiệp. Nhưng Hứa Mạch biết rõ Lâm Du bất an cỡ nào.
Từ rất lâu về trước Hứa Mạch đã bảo đảm với Lâm Du là anh sẽ cho Lâm Du nắm giữ càng lúc càng nhiều thứ chứ sẽ không bịa đại lý do để ép Lâm Du ở nhà. Dù Lâm Du tự nguyện thì Hứa Mạch cũng sẽ không đồng ý. Anh muốn Lâm Du đứng ở vị trí cao hơn, vì anh biết chỉ có như vậy thì Lâm Du mới có thể bộc lộ được nhiều khả năng hơn.
" Được, em nghe lời anh." Lâm Du cũng không phản đối lời nói của Hứa Mạch nên gật đầu nói.
Nhìn Lâm Du biết điều như vậy, Hứa Mạch bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại như một vũng nước. Anh ôm chầm Lâm Du vào trong ***, thầm thở dài một hơi. Quả nhiên vẫn không có cách nào buông tay! Dù có thế nào thì cũng phải giữ chặt lấy, không cho phép người trong *** này bị chút uất ức nào.
Chuyện Lâm Du tiếp tục đi làm cứ như vậy trôi qua. Từ nay về sau những người có tư cách nói đến chuyện này cũng sẽ không nghị luận nửa câu. Vì vậy nên người không liên quan sẽ không nhịn được hiếu kỳ mà đi hỏi thăm, nhưng thấy họ mềm cứng đều không nói thì cũng âm thâm bỏ qua.
Lịch trình sau lễ cưới của Tần Nam lại cực kỳ bận rộn. Bởi vì lịch trình không chỉ giới hạn ở thành phố D nên không thể không thường xuyên bay đi khắp nơi, Doãn Tĩnh Lan dứt khoát xung phong nhận việc làm trợ lý cho Tần Nam, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều ở bên cạnh Tần Nam.
Đối với việc này, Diệp Di Nhiên bĩu môi một cái, cười oán trách Doãn Tĩnh Lan thật không có nguyên tắc, cứ như vậy đã bán mình ra ngoài.
"Bọn tớ gọi là *** không rời." Doãn Tĩnh Lan không hề mắc cỡ, ngẩng đầu khoe khoang ngay trước mặt Diệp Di Nhiên và Lâm Du.
Lâm Du rất ủng hộ sự lựa chọn của Doãn Tĩnh Lan. Nghề của Tần Nam quá đặc thù, nếu như cứ luôn ở hai nơi khác nhau thì khó đảm bảo được xa mặt cách lòng. Đến lúc đó lại xảy ra mâu thuẫn không thể hóa giải, nếu vậy không bằng bắt đầu từ bây giờ liền P0'p ૮ɦếƭ mọi khả năng có thể xảy ra từ trong trứng nước.
"Cậu xem, ngay cả chị họ cũng ủng hộ tớ." Lấy được thái độ của Lâm Du, Doãn Tĩnh Lan càng kiên định đi theo Tần Nam. Ngược lại Tần Nam cũng không thiếu tiền mà phải bắt cô đi làm, cô cũng không cảm thấy làm trợ lý cho Tần Nam là phải phụ thuộc vào Tần Nam. Chính cô có cổ phần và lợi nhuận từ vài tiệm mì, như vậy cũng đủ để cô tùy ý phung phí.
Nếu không phải địa vị kinh tế được xếp theo tầng lớp thì cô hoàn toàn có thể được coi là người có địa vị cao mà lại tự đi dìm mình xuống, sao phải nhìn sắc mặt Tần Nam để sống qua ngày. Bởi vì điều kiện tiên quyết là Doãn Tĩnh Lan hoàn toàn có thể tự do tự tại lựa chọn cuộc sống và công việc mà cô muốn, hoàn toàn không cần lo cho tương lai.
"Tùy cậu vậy!" Sau khi Diệp Di Nhiên kết hôn vẫn đến Diệp thị để làm việc. Chính cô cảm thấy vào Chu thị cũng sẽ bị người ta định nghĩa là vô dụng. Tuy rằng vào Diệp thị làm việc cũng nhờ quan hệ nhưng Diệp thị là công ty nhà cô, vào đó làm không phải là chuyện đương nhiên sao?
Sau khi gả cho Chu Lăng, Chu thị cũng được coi như là công ty nhà của cô. Nhưng Diệp Di Nhiên chưa bao giờ mơ ước đến cổ phần của Chu thị, cũng không hề nghĩ sẽ lấy nửa đồng của Chu thị. Điều này gần như là Diệp Di Nhiên đã đường đường chính chính vạch rõ khoảng cách với Chu thị, cho đến hiện nay cũng vẫn như thế.
Nhưng dù sao tình huống của Doãn Tĩnh Lan và Diệp Di Nhiên cũng khác nhau. Bản thân Tần Nam cũng không vào Tần thị làm việc, Doãn Tĩnh Lan đi theo anh cũng không thể coi là lợi dụng Tần thị. Ngược lại bên phía Thần Thiên cũng rất hoan nghênh Doãn Tĩnh Lan gia nhập.
Người đồng ý cho Doãn Tĩnh Lan trở thành trợ lý của Tần Nam cũng không phải là Lâm Du, mà là Cố Nhiên và Chu Lăng quyết định. Hiếm khi hai người có cùng một ý kiến, rối rít đưa ra đủ loại lọi ích Doãn Tĩnh Lan mang lại sau khi vào Thần Thiên.
Chẳng hạn như một người cầm tiền lương mà tới hai người dùng, hơn nữa nhất định sẽ làm trọn chức trách, chăm sóc Tần Nam cực kỳ chu đáo. Hơn nữa có lẽ còn tự móc tiền túi ra mua thêm đồ ăn cho Tần Nam vì lo lắng cậu ta ăn chưa no. Dù sao cũng là người nhà mà, không cần phải rõ ràng tiền bạc như vậy.
Nghe Cố Nhiên và Chu Lăng nói xong thì Lâm Du xạm mặt lại: "Hai người chắc chắn làm như vậy thì Tần Nam không sẽ trở mặt sao? Sao lại có cảm giác công ty đang tự hãm hại người nhà mình vậy?"
"Sai." Cố Nhiên khoanh hai tay trước ***, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng, "Nên biết là không phải ai cũng có thể tùy tiện đảm nhiệm chức trợ lý của Tần Nam. Với lý lịch của Doãn Tĩnh Lan hoàn toàn không hợp với vị trí này. Nếu không phải xem xét cô ấy có thân phận đặc thù, thì cô ấy sẽ không được hưởng đãi ngộ như vậy. Cho nên hai bên cùng lùi một bước, vừa vặn đạt được thỏa thuận."
Lời nói của Cố Nhiên có đạo lý, nhưng lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng Cố Nhiên sao? Lâm Du không nhịn được nhìn Chu Lăng. Nếu như là Chu Lăng nói thì nhất định cô sẽ không nghi ngờ.
"Chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi." Nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Du, Chu Lăng không nhúc nhích chút nào, bình tĩnh trả lời.
Được rồi, cô không nên đòi hỏi câu trả lời từ Chu Lăng. Lâm Du nhún vai, cũng không nói nhiều về chuyện này nữa. Chuyện Doãn Tĩnh Lan trở thành trợ lý của Tần Nam đã được quyết định, cô chỉ cần chọn thời gian thích hợp để nói cho Doãn Tĩnh Lan biết là được rồi.
Người nhà làm trợ lý thì cảm giác đương nhiên không giống bình thường, đãi ngộ được hưởng thụ cũng hoàn toàn khác. Có Doãn Tĩnh Lan đi theo thì dù lịch trình của Tần Nam có bận rộn cũng sẽ cảm thấy không phiền phức. Mỗi khi mệt mỏi mà có thể lập tức nhìn thấy bà xã của mình thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng cảm thấy mình được đối xử cao cấp. Đây điều đầu tiên, nhưng hơn thế nữa là mệt mỏi cũng sẽ tiêu tan.
"Cái này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái [1], một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh." Đối với sự lựa chọn của Doãn Tĩnh Lan, lúc đầu còn không đồng ý, đến hiện giờ khi nhận rõ thực tế thì Diệp Di Nhiên vẫn không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối như lúc đầu.
[1] Chu Du đánh Hoàng Cái: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về.
"Em cảm thấy rất tốt đẹp." Diệp Di Nhiên cảm thấy Doãn Tĩnh Lan không nên phụ thuộc vào Tần Nam để sống, Lâm Du cảm thấy nếu như hai người yêu nhau thật lòng thì sẽ có rất nhiều chuyện không thành vấn đề. Doãn Tĩnh Lan hy sinh vì Tần Nam, Tần Nam không thể không biết. Nếu như Tần Nam không biết hồi báo lại thì Tần Nam không đáng để yêu. Ngược lại, trong chuyện tình cảm của bọn họ thì đây có thể được xem là một chất xúc tác rất tốt.
"Em vẫn thích độc lập kinh tế. Không phải là vì không muốn chồng mình tốn tiền, mà là cảm thấy ở một khía cạnh nào đó sẽ chẳng có gì để sợ." Diệp Di Nhiên đùa giỡn cái muỗng nhỏ trong ly cà phê, ấm ức nằm bò trên bàn.
Lâm Du cũng không tính tranh cãi về chuyện độc lập kinh tế với Diệp Di Nhiên. Đối với cô mà nói, chỉ cần do mình khổ cực có được, thì dù làm công việc gì cũng đều là độc lập. Dù Doãn Tĩnh Lan là trợ lý của Tần Nam thì cũng không thể phủ nhận năng lực làm việc của Doãn Tĩnh Lan. Chẳng qua chỉ là có liên quan đến Tần Nam nhiều hơn một chút mà thôi, không liên quan gì đến công việc của mình.
Nhưng mà Lâm Du nhìn sắc mặt của Diệp Di Nhiên thì nghi ngờ hỏi: "Em không thoải mái sao?"
" Ừ, cả người uể oải, không có chút sức lực nào." Diệp Di Nhiên bĩu môi, rất uất ức nói.
"Bị bệnh sao? Có cần đến bệnh viện khám thử không?" Lâm Du vừa nói vừa định đứng dậy đưa Diệp Di Nhiên đi bệnh viện.
"Không cần đâu. Mấy ngày nay em đều như vậy, cảm thấy không giống như bị bệnh." Diệp Di Nhiên không muốn cử động nên liền từ chối.
"Không được. Chuyện khác có thể chiều em nhưng thân thể mình thì không thể." Lâm Du rất coi trọng sức khỏe nên lập tức kéo cánh tay Diệp Di Nhiên lên, giọng lạnh hẳn đi, "Đứng lên, chị đỡ em đi."
Diệp Di Nhiên sợ nhất là khi Lâm Du tức giận nên không nói nhiều nữa, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo ra ngoài. Nhưng cô cảm thấy không sao thật, chỉ cảm thấy không còn chút sức lực nào, đặc biệt là rất muốn ngủ, hay là đi kiểm tra một chút để yên tâm hơn.
Hôm nay Lâm Du tự lái xe ra ngoài để dễ dàng đưa Diệp Di Nhiên đi bệnh viện.
Chờ đến lúc có kết quả chẩn đoán thì Lâm Du không biết phải nói gì với Diệp Di Nhiên. Đưa sổ khám bệnh cho Diệp Di Nhiên tự nhìn, Lâm Du cầm điện thoại lên bắt đầu gọi điện.
"Mang thai?" Khi nghe Lâm Du nói chuyện này, Hứa Mạch ngẩn người, "Bây giờ em và Di Nhiên đang ở cùng nhau sao?"
" Ừ, vừa rồi đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra thì phát hiện." Nói đến chuyện Diệp Di Nhiên mang thai mà ngay chính bản thân mình lại còn không phát hiện ra, Lâm Du cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mang thai không phải chuyện nhỏ, không thể lơ là, khinh thường. Nếu khi Diệp Di Nhiên phát hiện mình không thoải mái liền lập tức tới bệnh viện kiểm tra thì nhất định đã sớm biết kết quả.
Hứa Mạch ở đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó mới nói: "Vậy em đứa Di Nhiên về nhà trước, anh gọi điện báo cho dì biết."
" Được." Đúng là Lâm Du còn chưa kịp thông báo cho mẹ Diệp biết chuyện này, cuộc gọi đầu tiên là cho Hứa Mạch. Còn về người sắp được làm ba như Chu Lăng thì Lâm Du cảm thấy vẫn nên để cho Diệp Di Nhiên tự nói thì tốt hơn.
Diệp Di Nhiên đứng bên cạnh Lâm Du đã hoàn toàn quên mất chuyện gọi điện thoại, ngây người nhìn sổ khám bệnh trong tay, một hồi lâu mới phản ứng lại. Thật sự mang thai sao? Quá khó tin mà.
"Đừng đứng ngây người ra như thế, gọi điện cho Chu Lăng trước đi." Lâm Du cúp điện thoại xoay người lại thấy cảnh tượng như vậy thì lên tiếng nhắc nhở.
"À, đúng rồi." Đến lúc này Diệp Di Nhiên mới giật mình tỉnh lại, rồi liền vội vàng móc điện thoại trong túi ra, bắt đầu tìm số điện thoại của Chu Lăng.
Cảm thấy Diệp Di Nhiên khẩn trương, cuối cùng trên mặt Lâm Du cũng có một nụ cười. Đỡ Diệp Di Nhiên ngồi xuống bên cạnh, thuận tay giúp Diệp Di Nhiên tìm số điện thoại của Chu Lăng rồi bấm gọi, khi chắc chắn đang kết nối thì mới trả lại cho Diệp Di Nhiên.
Nhìn thấy ý chế nhạo trong mắt Lâm Du, Diệp Di Nhiên không nhịn được đỏ cả mặt. Cô cũng không muốn khẩn trương như vậy, đây không phải là vì lần đầu tiên sao, thế nên trong lúc nhất thời mới không kịp phản ứng.
So với Diệp Di Nhiên, phản ứng của Chu Lăng cũng không tốt hơn chút nào. Lúc cúp điện thoại thì có vẻ như đã rơi vào trạng thái đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, ngay cả hội nghị đang mở cũng không để ý.
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì Chu Lăng chợt đứng lên, vọt ra khỏi phòng họp. Để lại một đám nhân viên sững sờ ngồi đó, đầu óc mơ hồ, đi cũng không dám đi, ngồi lại cũng không dám ngồi.
Bởi vì Chu Lăng nói muốn tới đón Diệp Di Nhiên nên Lâm Du cũng không gấp gáp đưa Diệp Di Nhiên đi nữa. Hai người an vị ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, vừa trò chuyện vừa chờ Chu Lăng đến.
Lâm Du đã từng sinh hai bảo bảo, đúng là có thể cho Diệp Di Nhiên rất nhiều lời khuyên có ích. Cô thật sự không thể yên tâm về Diệp Di Nhiên, Lâm Du không sợ làm phiền người khác, dặn dò không ít chuyện cần phải chú ý, cẩn thận dặn dò Diệp Di Nhiên không được quá khinh thường.
Diệp Di Nhiên liên tục gật đầu, thật sự rất nghiêm túc lắng nghe những lời dặn dò của Lâm Du. Mặc dù đứa bé này tới rất đột ngột nhưng cô vẫn rất H**g phấn, cũng rất vui mừng.
Lúc Chu Lăng đến, nhìn một cái đã thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt Diệp Di Nhiên. Bước chân bỗng nhiên chậm lại, tâm trạng cuống cuồng cũng dần dần lắng đọng xuống. Bước từng bước, kiên định về phía Diệp Di Nhiên. Từ lâu về trước anh đã coi Diệp Di Nhiên là toàn bộ thế giới rồi, mà bây giờ độ quan trọng của Diệp Di Nhiên lại tăng thêm một bậc nữa. Từ nay về sau, trong thế giới của anh đã hoàn toàn viên mãn.
Giao Diệp Di Nhiên cho Chu Lăng xong, đây cũng là lúc Lâm Du nên rút lui rồi. Không quấy rầy thời gian vui vẻ của cặp vợ chồng son nữa, Lâm Du một mình lái xe rời đi. Cô tin tưởng Diệp Di Nhiên và Chu Lăng sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, mà những lời này không thích hợp để người thứ 3 nghe.
Cực kỳ hiếm khi Lâm Du lái xe đến Hứa thị đón Hứa Mạch tan việc. Sau đó hai người cùng đến Nhà họ Hứa đón hai đứa bé.
Khoảng thời gian gần đây sức khỏe của Hứa Chấn Thiên càng ngày càng kém, vốn nên đến bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng Hứa Chấn Thiên cứ kiên trì muốn ở nhà. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Hứa Mạch trực tiếp thông báo cho bác sĩ gia đình chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc. Mà có hai đứa bé bầu bạn nên tâm trạng của Hứa Chấn Thiên cũng được điều chỉnh không ít.
Thấy Hứa Mạch và Lâm Du cùng nhau vào nhà, Tần Khả Tâm lập tức chỉ cho hai đứa bé nhìn hai người. So với tính cách trầm ổn của bé lớn, bé nhỏ lại hoạt bát hơn. Rõ ràng là một bé gái, nhưng lại giương nanh múa vuốt, cả người đầy sức sống. Khi ngồi cùng bé lớn yên lặng nho nhã thì lại càng hoạt bát hơn.
Hứa Mạch cười ôm lấy bé gái đang chạy về phía mình, không nhịn được nhéo mũi con bé một cái: "Sao lại cảm thấy con gái của chúng ta càng ngày càng giống viên đạn đại bác nhỏ vậy?"
Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng bé vẫn nghe ra Hứa Mạch đang chế nhạo mình. Biết chắc câu hỏi này không phải lời khen nên con bé hầm hừ nghiêng đầu sang chỗ khác, vươn tay về phía Lâm Du.
"Mẹ không muốn ôm con, con quá nặng." Đối với cân nặng của con gái mình, Lâm Du rất muốn than thở. Nói ghét bỏ thì cũng không phải, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ không nhịn được cảm thấy lo lắng, con gái mà béo quá thì sau này có thể gầy xuống được không?
Không được Lâm Du ôm, bé gái uất ức xụ miệng xuống, vừa định khóc hai tiếng biểu đạt sự bất mãn thì liền bị ba mình vỗ đầu một cái.
"Con đó, không chịu ăn uống điều độ thì ngay cả ba cũng sẽ không ôm. Nhìn anh con rồi nhìn lại con xem, thật ra thì ba cũng rất lo lắng cho con!" Hứa Mạch than thở xong liền không nể mặt tiếp tục nói, "Cho nên con đừng ức hiếp mẹ. Mẹ không thể ôm con, nếu không sẽ bị con đè nát.”
Hứa Mạch nói chuyện đồng thời Lâm Du đã đi qua ôm lấy bé trai.
Chờ đến khi bé gái cái hiểu cái không xoay đầu lại, phát hiện trong *** của mẹ không có vị trí của cô thì liền cau lông mi nho nhỏ lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng dãn ra. Bởi vì là anh hai nên bé mới để cho anh ôm mẹ. Ai bảo bình thường anh hai có gì ngon cũng để lại cho bé chứ, tình cảm giữa bé và anh hai là tốt nhất.
Mỗi người lớn ôm một đứa bé, hình ảnh vui vẻ hài hòa khiến cho Tần Khả Tâm mở to cả mắt. Từ lúc có cháu trai và cháu gái thì cuộc sống của bà càng lúc càng thoải mái. Thấy tình cảm của Hứa Mạch và Lâm Du chẳng những không lạnh nhạt theo thời gian mà ngược lại còn càng ngày càng nồng đậm, bà cũng càng yên tâm.
Bởi vì tới đón con nên Hứa Mạch và Lâm Du cũng ở lại Nhà họ Hứa ăn cơm. Đúng là trùng hợp, hôm nay mọi người đều tụ tập về Nhà họ Hứa, ngay cả bác hai Hứa và Hứa Hoán cũng đến.
Tới bây giờ Hứa Hoán vẫn chưa gặp được người thuộc về anh, nhưng anh lại rất yêu thương hai đứa bé, thật đúng là cưng chiều đến tột đỉnh. Hai đứa bé luôn cầu gì được nấy. Nhất là đối với bé gái, gần như muốn đội bé lên đầu để thờ luôn.
Mỗi lần thấy Hứa Hoán chơi đùa với bé gái, bác hai Hứa cũng sẽ không nhịn được ngồi bên cạnh nhắc nhở, kêu Hứa Hoán mau kết hôn, tự mình sinh một đứa. Ngược lại nhìn thấy Hứa Hoán kiên nhẫn chơi với bé thì chắc chắn sau này sẽ trở thành một người ba tốt.
Hứa Hoán cũng không thèm nói gì, làm như không nghe thấy, tiếp tục chơi đùa với bé gái. Anh có thể nghe ra mẹ mình đang nói bóng nói gió, nhưng lại không thể không nói, mẹ anh còn chưa đủ hiểu anh.
Cũng không phải đứa bé nào anh cũng đều thích. Anh thích bé là vì hợp mắt anh, cũng bởi vì bé là cháu gái ruột của anh. Cũng là đứa bé đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống của anh nên tất nhiên sẽ được hưởng nhiều đãi ngộ đặc biệt. Dĩ nhiên trong đó cũng không thể thiếu cảm giác hiếu kỳ và mới mẻ của anh. Nếu là những đứa trẻ khác, Hứa Hoán không cho là mình có thể kiên nhẫn đến vậy.
"A..." Thật vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm Du, bác hai Hứa thận trọng liếc nhìn Hứa Mạch đang chơi đùa với bé gái trong phòng khách, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Du gần đây có khỏe không?"
" Dạ, rất tốt." Lâm Du không hề để ý đến khoảng cách giữa cô và bác hai Hứa. Hoặc có thể nói là thật ra bản thân cô đã sớm quên mất chuyện không vui trước đây rồi. Nhưng một điều rất hiển nhiên là bác hai Hứa vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, thái độ khi nói chuyện với cô cũng rất cẩn thận.
"Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan cũng rất tốt sao!" Bác hai Hứa nhắc tới Tần Nam, không phải dò xét mà chỉ đơn giản là không nhắc đến Hứa Hoán. Bà không muốn quá gắng sức, lo lắng sẽ nhắc lại những chuyện không hay rồi lại khiến cho mối quan hệ giữa mình với Lâm Du trở nên càng lúng túng hơn.
"Dạ." Bác hai Hứa tự nhận mình nói chuyện rất có kỹ xảo, nhưng lại khó nén được ý đồ thật sự. Nhưng nếu bác hai Hứa đã thích giấu giếm thì Lâm Du cũng không vạch trần, vì vậy đành trả lời theo những gì bác hai Hứa hỏi.
"Tiểu Du, là như vầy." Bác hai Hứa cực kỳ lúng túng, kiên trì nói đến cùng, "Con xem, các con cũng đều đã kết hôn rồi, chỉ còn lại một mình Hứa Hoán. Không biết bên cạnh các con có cô gái nào thích hợp không, có thể giới thiệu cho Hứa Hoán không?"
Không ngờ bác hai Hứa lại thật sự nói đến chuyện này ngay trước mặt cô, hơn nữa còn nói rất thẳng thắn. Lâm Du sửng sốt một chút, rồi nhìn về phía Hứa Hoán đang ngồi trong phòng khách theo bản năng: "Chắc cậu ấy không yêu cầu người khác giới thiệu bạn gái cho mình chứ?"
Lâm Du nói thật lòng, không có bất kỳ ý châm chọc nào, cũng không phải cố ý từ chối bác hai Hứa. Còn về việc bác hai Hứa nghĩ như thế nào thì Lâm Du không có cách nào để đoán, cũng không muốn quan tâm.
Trong tích tắc, đúng là bác hai Hứa thật sự cho là Lâm Du cố ý làm cho mình khó chịu. Nhưng rồi cũng nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ đó lại. Với sự hiểu biết của bà về Lâm Du, Lâm Du không phải người như vậy, cũng sẽ không đối xử với bà như vậy.
Nghĩ tới đây, bác hai Hứa thầm thở dài một hơi, không ngừng cố gắng nói: "Hứa Hoán không để ý đến chuyện này, chỉ có thể dựa vào người nhà chúng ta giúp đỡ. Bác là trưởng bối, ánh mắt có thể không bằng người tuổi trẻ các con. Tiểu Du là dâu trưởng, nếu như có cơ hội thì làm phiền con cũng giới thiệu cho Hứa Hoán một hai đối tượng thích hợp được không?"
"Bác hai." Lâm Du không muốn nói dối, cũng không muốn trả lời đại khái với bác hai Hứa. Nên liền tỏ thái độ thật sự, nghiêm túc nói, "Những người phụ nữ con từng tiếp xúc, đều là nghệ sĩ của Thần Thiên, sợ là không thích hợp với Hứa Hoán. Con cũng không có bạn bè thân thiết nào cho nên không có cách nào giới thiệu một cô gái có thân phận xứng với Hứa Hoán được."
Bác hai Hứa công nhận lời giải thích của Lâm Du, nhưng lại không thể từ bỏ như thế. Bà ta thật sự rất coi trọng Lâm Du, có thể nói là tin tưởng mù quáng rằng Lâm Du có thể giúp được một tay. Dù sao lúc trước có Tần Nam làm ví dụ như vậy nên bác hai Hứa tin rằng Lâm Du có quen người khác nữa.
Chỉ nhìn vẻ mặt bác hai Hứa thì Lâm Du đã có thể đoán được ý của bà. Bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Mạch, chờ Hứa Mạch tới đây xử lý tình huống này.
Cho tới bây giờ ánh mắt của Hứa Mạch vẫn luôn rất nhạy bén. Ngay từ lúc bác hai Hứa đến gần Lâm Du anh đã chú ý tới. Nếu không phải Hứa Chấn Thiên ngồi bên cạnh nhìn thì anh nhất định không nể tình mà liền đi qua đó. Dĩ nhiên, mặc dù có Hứa Chấn Thiên canh chừng, dieendafnleequysdoon Hứa Mạch cũng không làm gì. Chẳng qua chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hứa Hoán một cái đầy ám chỉ.
Cả người Hứa Hoán run lên, ánh mắt nhìn bác hai Hứa cũng đầy bất đắc dĩ. Anh hoàn toàn có thể đoán được mẹ mình muốn gì, nhưng trên thực tế anh không hề hứng thú với chuyện kết hôn, nên lúc này mới bị liên lụy như vậy.
Bởi vì là mẹ ruột nên Hứa Hoán mới không đi thẳng qua đó, như vậy sẽ khiến bác hai Hứa mất mặt. Nhưng cho dù sợ mẹ mình mất mặt thì Hứa Hoán cũng sẽ không mặc cho tình hình trở nên bế tắc hơn.
Ngồi chờ một lát, nghĩ chắc bà cũng đã nói xong, Hứa Hoán chậm rãi đứng lên, rồi đi qua: "Mẹ, mẹ và chị họ đứng đây nói cái gì vậy?"
"Còn có thể nói cái gì? Lo cho chung thân đại sự của con đó." Tức giận liếc mắt nhìn Hứa Hoán, bác hai Hứa lạnh mặt liếc nhìn Hứa Hoán một chút, "Chị họ con cũng đứng ở đây, tự mình nói đi."
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn con nói cái gì?" Hứa Hoán dở khóc dở cười ôm lấy bé trai từ tay Lâm Du, tự mình trêu đùa đứa cháu đáng yêu, "Có đói bụng hay không? Chú dẫn con đi ăn đồ ngon chịu không?"
Hiếm khi bé trai phối hợp gật đầu một cái, vung cánh tay chỉ Hứa Mạch: "Muốn ba ba."
"Ơ, đây đúng là tình huống ly kỳ. Bé lớn nhà chúng ta thích ba ba hơn mẹ từ lúc nào vậy?" Chỉ cần là người quen biết bé thì đều biết bé trai thích Lâm Du hơn. Nhưng lúc này lại nghe thấy bé muốn Hứa Mạch, Hứa Hoán liền kinh ngạc.
"Ba ba, theo mẹ." Bé trai không biết dùng nhiều từ, nhưng năng lực suy luận của bé lại rất mạnh. Chẳng qua chỉ là năm chữ đơn giản nhưng Hứa Hoán lập tức hiểu ngay.
Ngay cả bé trai còn có thể nhìn ra Lâm Du bị ức hiếp! Anh liếc mắt nhìn bác hai Hứa một cái rồi hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Bị Hứa Hoán liếc nhìn như vậy, trên mặt bác hai Hứa đầy vẻ khó hiểu. Nhìn bà làm gì? Bà cũng không ức hiếp thằng bé. Đứa bé muốn ba không phải là chuyện rất bình thường sao? Tâm trạng của trẻ con luôn thay đổi thất thường.
"Chị họ, em ôm bé đưa cho anh họ trước." Biết mẹ mình không hiểu ý của thằng bé nên Hứa Hoán cười xin lỗi với Lâm Du, ngay sau đó lôi bác hai Hứa đi, "Mẹ, chuyện của con tự con sẽ quyết định, sớm muộn gì cũng sẽ để cho mẹ hài lòng."
"Con nói hài lòng là liền hài lòng sao? Nếu con thật sự muốn để cho mẹ hài lòng thì ít nhất nên tìm cho mẹ một người con dâu mà mẹ có thể hài lòng trước đi. Đừng cứ mãi nói suông, sớm muộn là lúc nào? Mẹ nghe không hiểu ý của con." Bác hai Hứa cũng biết Hứa Hoán trả lời qua loa cho có lệ nên lửa giận bắt đầu cháy rừng rực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc