Ông Xã Là Người Thực Vật - Chương 88

Tác giả: Văn Nhất Nhất

Cuối cùng bác hai Hứa vẫn nghe theo ý Hứa Hoán. Mặc dù bà cũng không đồng ý với cách nói của Hứa Hoán nhưng Hứa Hoán đã nói sẽ làm cho Hứa Mạch hết giận, đây cũng là thứ mà bà để ý nhất. Có Hứa Hoán ra mặt, nếu như có thể thành công hóa giải chuyện này thì tất nhiên không thể có gì tốt hơn nữa.
Hứa Hoán trực tiếp đến nhà Hứa Mạch. Lúc đó Hứa Mạch và Lâm Du đều ở nhà. Thấy hai người thì Hứa Hoán cũng không vòng vo mà trực tiếp nói luôn.
Nghe Hứa Hoán giải thích, Lâm Du hiểu rõ gật đầu một cái, đứng dậy vào phòng bếp cắt trái cây. Gần đây bác hai Hứa siêng năng gọi điện thoại cho cô cũng là vì chuyện này. Giờ phút này Hứa Hoán tới thì cứ để cho Hứa Hoán và Hứa Mạch trò chuyện là được.
"Anh họ, xin lỗi, mẹ em đã chui vào ngõ cụt rồi, còn gây ra phiền phức cho anh và chị họ nữa." Hứa Hoán cũng bị buộc đến bất đắc dĩ, không thể không nói lời xin lỗi. Chuyện này vốn là do mẹ anh có lỗi trước, người cuối cùng bám riết không buông cũng là mẹ anh.
" Ừ." Ngay trước mặt Hứa Hoán, Hứa Mạch không hề che giấu sự bất mãn, cũng không nhận lời xin lỗi của Hứa Hoán. Ngược lại mọi chuyện đã huyên náo đến mức mọi người đều biết, không cần phải che giấu.
"Em đã nói với mẹ em rồi, sau này sẽ không quấy rầy chị họ nữa." Khẽ thở dài một hơi, tâm trạng của Hứa Hoán cũng khấp khởi, "Việc chị họ giúp chọn đối tượng hẹn hò em rất cảm kích. Về phần nhưng lời nói của mẹ em thì cứ coi như không khí là được rồi."
" Ừ." Hứa Mạch không có bỏ mặc Hứa Hoán ở ngoài cửa, cũng không có bịt tai không nghe lời xin lỗi của Hứa Hoán. Hứa Hoán nói gì anh đều nghe. Về phần những cái khác thì thứ cho anh không thể làm được.
Cũng biết không thể khiến anh họ hiểu thông được... Vì biết như vậy nên Hứa Hoán không nhiều lời nữa, chờ đến khi Lâm Du đi ra thì lại tỏ vẻ nghiêm túc nói xin lỗi lần nữa với Lâm Du.
"Thật ra thì không cần cứ luôn nói chuyện này mãi." Mặc dù Lâm Du không phải người lòng dạ rộng lớn, nhưng cũng không hề bụng dạ hẹp hòi đến mức chuyện gì cũng không chịu bỏ qua. Bác hai Hứa áy náy, cô cũng đã nghe nói rất nhiều lần, cũng đã không còn để ở trong lòng nữa rồi.
Đối với Lâm Du mà nói, đầu tiên là Hứa Mạch, rồi mới đến người nhà của Hứa Mạch. Chỉ cần Hứa Mạch đứng ở bên cạnh cô thì những người khác có không thèm chú ý đến cô hoặc thậm chí không nhìn cô cũng sẽ vì Hứa Mạch mà chân thành đối xử với người Nhà họ Hứa, nhưng cũng phải xây dựng trên cơ sở người Nhà họ Hứa coi cô là người một nhà. Nếu như Nhà họ Hứa không chịu tiếp nhận cô thì cô cũng sẽ không dùng mặt nóng đi dán vào ௱ôЛƓ lạnh (1).
(1) ‘Mặt nóng dán lên ௱ôЛƓ lạnh.’ chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái ௱ôЛƓ lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, lòng nhiệt tình không được đáp lại, giống như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.
Bác hai Hứa cũng không được coi như là quá thân thiện, Lâm Du cũng không quá để ý. Trong số những người Nhà họ Hứa, người đối xử tốt với cô nhất là Tần Khả Tâm, tiếp theo là Hứa Diệp Lỗi và Hứa Chấn Thiên. Đồng thời cô cũng để ý ba người này hơn. Nói đến vị trí của bác hai Hứa trong lòng Lâm Du thì còn không bằng Hứa Hoán nữa.
Về phần vị trí của Hứa Hoán ở trong lòng Lâm Du thế nào thì chỉ cần nghĩ lại những chuyện không vui trong quá khứ, cùng với việc Lâm Du chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho Hứa Hoán cũng có thể đoán được ít nhiều.
Ngay cả Hứa Hoán Lâm Du cũng không để trong lòng, huống hồ gì là bác hai Hứa? Chẳng qua là so với người xa lạ thì thân quen hơn một chút mà thôi, có cũng được mà không có cũng được, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ qua, tất nhiên cũng không khiến lòng cô tổn thương được.
Vì vậy cho nên Lâm Du không có dễ dàng tha thứ cho thái độ của bác hai Hứa như người ngoài nghĩ. Nếu như không phải cơn tức của Hứa Mạch khó tiêu thì chuyện này đã sớm được bỏ qua, không người nào còn nhắc tới nữa.
"Em cũng biết, chẳng qua là mẹ em, bà ấy... Ai, như vậy đi, đây là lần cuối cùng em nói đến chuyện này, xin chị họ nhẫn nại một chút." Sao Hứa Hoán lại không nhìn ra thái độ của Lâm Du. Đối với chuyện này, Lâm Du là người bị hại, nhưng cũng là người đầu tiên tha thứ cho mẹ anh. Sở dĩ đến bây giờ chuyện này vẫn chưa bị ngửa bài, nguyên nhân không phải là vì Lâm Du, mà là bởi vì anh họ anh quá để ý đến Lâm Du, cũng bởi vì bác cả gái và bác cả trai cũng chung cùng một chiến tuyến, muốn ra mặt vì Lâm Du.
" Được, em biết rồi." Không tính tiếp tục nghĩ nhiều nữa, Lâm Du gật đầu một cái.
Đi ra khỏi nhà của Hứa Mạch và Lâm Du, Hứa Hoán thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào, điều nên nói cũng đã nói xong rồi, nếu còn gây rối nữa thì chính là bọn họ quá chấp nhất rồi.
Sau khi Diệp Di Nhiên nghe được chuyện này. Thật lâu vẫn không phản ứng lại, ngay sau đó lại đùng đùng nhổ nước bọt.
"Được rồi được rồi, không phải là chuyện gì lớn, đừng có cuống cuồng nữa." Đẩy một ly kem qua cho Diệp Di Nhiên, Lâm Du bất đắc dĩ cười cười.
"Có thể không nóng nảy được sao? Đây là chuyện gì chứ? Quả thực là..." Bởi vì bác hai Hứa là bác hai của Diệp Di Nhiên, thân là tiểu bối Diệp Di Nhiên quả thực không thể̀ nói xấu sau lưng, nín thật lâu đến mức sắc mặt đỏ bừng lên.
"Bác ấy không phải người xấu, chẳng qua là nhất thời nhanh miệng, quá lo lắng cho Hứa Hoán mà thôi." Vỗ vỗ bả vai Diệp Di Nhiên, Lâm Du nói.
"Ai, bình thường bác hai vô cùng tốt, đối xử với em và anh họ rất tốt, yêu thương giống như con của mình. Chẳng qua là không ngờ vừa ᴆụng phải chuyện liên quan đến Hứa Hoán thì bác ấy lại trở nên như vậy." Nếu như không phải Lâm Du nói cho cô biết chuyện này thì Diệp Di Nhiên thật sự không tin bác hai Hứa lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà sự thật trước mắt, Diệp Di Nhiên không có cách nào làm bộ như không biết, cũng không thể không tin tưởng.
" Ừ." Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Lâm Du gặp bác hai Hứa, mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng đại khái có nghe nói qua nhân phẩm của bác hai Hứa. Vói cách xử sự của bác hai Hứa thì quả thật không giống như người không biết phân biệt phải trái, sau đó tùy ý oán trách người.
" Coi như quên đi, dù sao chị họ cũng không tức giận, chuyện này cứ cho qua như vậy đi!" Diệp Di Nhiên khổ não ăn kem ly, lẩm bẩm. Nhưng cũng không có cách nào khác, thái độ của Lâm Du rõ ràng, cô cũng không tiện chạy đến Nhà họ Hứa để tìm bác hai Hứa mà truy hỏi chuyện này nữa.
"Chị cũng có ý này." Lâm Du nói chuyện này với Diệp Di Nhiên, thuần túy là muốn hỏi thăm xem Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan đã phát triển đến đâu rồi nhân tiện nhắc tới mà thôi. Vả lại cho dù chuyện này đã qua nhưng nhất định Diệp Di Nhiên sẽ còn nghe được từ chỗ khác nữa. Hôm nay nếu nói tới điều này rồi thì Lâm Du cũng không giấu giếm nữa.
Nói đến Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan, bởi vì Tần Nam tích cực chủ động, quả thật có tiến triển đáng vui. Nhưng vì Tần Nam bận rộn nhiều việc, gần đây lại bay sang vùng khác để quay phim, cho nên mới trì hoãn lại.
"Nhưng mà, thái độ của Tĩnh Lan cũng có xu hướng tiếp tục tiếp xúc. Em dò xét nhiều lần rồi, Tĩnh Lan không phải đang nói láo, cũng không cần phải gạt em vì chuyện này." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa nở nụ cười, " Lát nữa em còn hẹn Tĩnh Lan đi dạo phố, nếu không thì chị họ cũng đi cùng đi? Sau đó thì có thể giáp mặt để hỏi thái độ Tĩnh Lan là thế nào rồi."
"Không được. Có em ở đây thì chị yên tâm rồi. Dù sao em giúp là tốt nhất, nếu như Tĩnh Lan có nhắc tới Tần Nam làm chưa tốt chỗ nào thì có thể nói tất cả với chị. Chị sẽ nhắc nhở Tần Nam chú ý, từ bỏ mấy khuyết điểm đó đi." Lâm Du tự biết mình và Doãn Tĩnh Lan không có quan hệ tốt đến mức có thể giáp mặt hỏi việc này được, huống chi cô còn đứng về phía Tần Nam.
" Được, không thành vấn đề." Diệp Di Nhiên đồng ý với nhiệm vụ mà Lâm Du giao, không chút hàm hồ trả lời, "Nghe ý Tĩnh Lan thì phần lớn là rất hài lòng với Tần Nam. Vấn đề còn lại là do sinh hoạt hàng ngày, xem tính tình có hợp hay không. Đợi Tần Nam quay xong vai diễn trở lại rồi hẳng nói đi! Tóm lại còn phải tiếp xúc nhiều một chút mới biết được."
Diệp Di Nhiên nói có lý, Lâm Du không hề phản đối, hơn nữa còn nhờ Diệp Di Nhiên truyền lời với Doãn Tĩnh Lan: Lần này Tần Nam quay phim xong sẽ có mấy tháng để nghỉ ngơi, đến lúc đó sẽ ở lại thành phố D, chung sống thật tốt với Doãn Tĩnh Lan.
Vốn dĩ xác nhận xong việc coi mắt cho Tần Nam thì Lâm Du liền cân nhắc đến tính chất công việc của Tần Nam. Nhưng vì vai diễn đã sớm được quyết định, lịch trình cũng đã sớm sắp xếp xong, từ chối không được, cũng không thể từ chối, Tần Nam liền phải đâm đầu vào công việc.
Nhưng Lâm Du đã thông báo lịch trình ngày kế tiếp cho quản lý của Tần Nam, để cho anh gác lại mọi chuyện trước. Nếu như không thể hoãn được lịch trình thì cũng sẽ cố gắng chọn ở thành phố D.
Có lẽ đây chính là phúc lợi của người nhà! Ngược lại Tần Nam không hề phản đối, mẹ Tần lại càng cảm kích từ nội tâm, tặng cho Lâm Du tới mấy món quà lớn, còn la hét hứa hẹn lúc Tần Nam kết hôn nhất định phải cho Lâm Du mấy cái bao lì xì...
Thái độ của mẹ Tần và bác hai Hứa đối lập nhau, cũng làm cho Lâm Du cảm nhận được rất sâu sắc. Thật ra thì không coi là chuyện lớn, nhưng hai vị trưởng bối lại rất để ý.
Bất kể nói thế nào thì việc Hứa Hoán và Tần Nam coi mắt cũng có một kết thúc. Không thể nào phủ nhận, Lâm Du thở phào nhẹ nhõm.
Nói đến công việc, gần đây Cố Nhiên rất hay oán hận. Không vì cái gì khác mà chỉ vì gần đây lịch trình của bà xã nhà anh quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống vợ chồng ngọt ngào như anh mong muốn.
"Cậu nghĩ ra cách gì để giảm bớt lịch trình trong ngày cho Tuyết Nhi chưa?" Nghe Cố Nhiên than phiền, Lâm Du dứt khoát hỏi.
"Không có!" Biết Triệu Tuyết Nhi thật sự thích diễn phim, Cố Nhiên lắc đầu một cái, nhưng vẫn có chút bực tức, "Tuyết Nhi lại chạy đến vùng khác, em cũng không thể đi dò xét, suy nghĩ một chút cũng thấy chua xót."
"Vậy thì đặt lại trọng tâm phát triển của Tuyết Nhi về thành phố D. Cũng không phải chỉ có quay phim mới được xếp vào giới diễn viên nghệ sĩ, quay quảng cáo, làm đại diện cũng đều là công việc của Tuyết Nhi. Cậu xếp lịch trình thích hợp một chút cũng có thể sắp xếp luôn thời gian ở chung với Tuyết Nhi." Lâm Du đề nghị như vậy là rất thật lòng.
So với Triệu Tuyết Nhi, Cố Nhiên lại rõ ràng tình cảm này hơn, cũng thay đổi càng ngày càng nồng nhiệt hơn. Nếu như bởi vì cứ mãi nhân nhượng, tạo thành xung đột không cần thiết thì theo Lâm Du là không đáng giá. Dĩ nhiên, Lâm Du sẽ không đề nghị để Triệu Tuyết Nhi ra khỏi làng nghệ sĩ mà chỉ có thể cố hết sức đưa Triệu Tuyết Nhi trở lại thành phố D thôi.
"Thật sự có thể sao?" Nghe Lâm Du nói, hai mắt Cố Nhiên sáng lên, trừng thật to. Anh cho là Lâm Du sẽ phản đối anh can thiệp vào công việc Tuyết Nhi, không ngờ Lâm Du lại phá lệ đứng về phía anh? Thật sự làm anh quá kinh ngạc!
"Dĩ nhiên có thể. Lịch trình trong ngày của Tuyết Nhi không phải do cậu quản lý sao? Chỉ cần cậu với Tuyết Nhi thỏa thuận là được, mà Tuyết Nhi cũng không có ý kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về." Mặc dù Lâm Du lựa chọn đứng về phía Cố Nhiên nhưng cũng không quên nhắc nhở Cố Nhiên không thể tự tiện hành động.
"Ừ ừ, em biết rồi. Yên tâm, em sẽ không miễn cưỡng Tuyết Nhi, cũng không nỡ để cô ấy đau lòng!" Lấy được câu trả lời hài lòng, Cố Nhiên vui vẻ cười, "Lâm Du, em quyết định rồi, khi Tuyết Nhi trở lại thì vợ chồng bọn em nhất định phải mời chị ăn cơm, báo đáp đại ân đại đức của chị."
Ăn cơm thì không sao, nhưng mà... Đại ân đại đức cái gì? Không phải là quá khoa trương rồi sao? Lâm Du không biết nói gì, dứt khoát không để ý tới Cố Nhiên đang nổi điên nữa.
"Em đi ra ngoài trước đây. Còn phải gọi điện thoại cho Tuyết Nhi để thỏa thuận chuyên mục quảng cáo, đại diện tiếp theo nữa!" Cố Nhiên bị Lâm Du lạnh nhạt đả kích không chút khách sáo khiến anh đang cực kỳ hưng phấn cười khúc khích đi ra ngoài lại cảm thấy hận không thể lập tức kéo Triệu Tuyết Nhi về bên cạnh để trông coi. Phải biết mỗi ngày anh nhìn thấy Hứa Mạch tới đón Lâm Du đều ghen tỵ đến sắp phát điên...
Chu Tuyền và Lý Mộng không ở quán rượu bao lâu thì liền trở về thành phố D.
Lúc thấy Chu Tuyền đưa Lý Mộng về nhà thì Chu Đáo cười rất đắc ý. Hắn đã nói mà, Chu Tuyền nhất định sẽ thỏa hiệp đúng chứ? So với Chu Lăng, đứa con trai này Chu Tuyền nghe lời ông nhiều hơn. Đồng thời cũng phải thừa nhận là Chu Tuyền rất có sức hút với phụ nữ, cũng rất biết khiến phụ nữ vui vẻ.
"Thế nào? Nghĩ thông suốt chưa?" Tránh Lý Mộng, Chu Đáo gọi Chu Tuyền đến thư phòng, dự định khai thông suy nghĩ của anh.
" Ừ." Nếu đã quyết định trở lại rồi thì Chu Tuyền sẽ không có ý định giấu giếm ý đồ của mình nữa. Mặc dù ý định muốn lợi dụng Lý Mộng để dựa vào Nhà họ Lý lúc trước đã thất bại nhưng lần này lại không thể không lặp lại chiêu cũ. Vì ngoại trừ hành động này anh không tìm được cách nào tốt hơn.
"Ba đã sớm nói Nhà họ Lý chính là cơ hội. Chỉ cần lợi dụng được thì sẽ mang lại trăm mối lợi cho chúng ta mà không có một mối hại nào." Nếu không phải như thế, sao lúc đầu Chu Đáo lại ân cần khuyến khích Chu Tuyền cưới Lý Mộng chứ? Chỉ tiếc kết quả sau đó lại không phải tốt đẹp cho nên hiện nay không thể không lặp lại lần nữa.
" Ừ." Trải qua nhiều chuyện như vậy, Chu Tuyền cũng không nghe lệnh Chu Đáo mà làm việc nữa, cũng sẽ không mù quáng tin tưởng. Nếu như ban đầu không phải Chu Đáo ép buộc anh thì Chu Tuyền sẽ không dễ dàng ly hôn với Lý Mộng, cũng sẽ không luân lạc tới hoàn cảnh này. Trong lòng Chu Tuyền vẫn ghi hận Chu Đáo hành động ngang ngược độc tài.
"Con có đàm phán với người Nhà họ Lý chưa?" Điều Chu Đáo quan tâm nhất vẫn là thái độ của Nhà họ Lý. Nếu như Nhà họ Lý vẫn như trước, không đứng về phía ông ta thì việc dỗ Lý Mộng trở lại hoàn toàn là uổng phí thời gian.
"Tạm thời còn chưa." Đối với chuyện này, Chu Tuyền tì không muốn giấu giếm, cũng không có cách nào để giấu giếm. Anh và Chu Đáo bị dồn tới đường cùng, phàm là có một chút hi vọng sống thì Chu Đáo cũng sẽ không bỏ qua. Cũng vì vậy nên nếu như anh bẻ cong thái độ của Nhà họ Lý thì Chu Đáo nhất định sẽ lập tức tìm tới Nhà họ Lý, sau đó lời nói dối của anh sẽ bị lộ tẩy.
"Cái gì? Làm sao còn chưa đàm phán? Tạm thời vẫn chưa là có ý gì? Nhà họ Lý không thèm để ý đến Lý Mộng sao? Chẳng lẽ lại gạt chúng ta?" Không thể trách Chu Đáo lại kích động như vậy. Ông ta đã không có con át chủ bài và cũng không duy trì được thế cân bằng, nếu không thể lợi dụng Lý Mộng để vực dậy thì ông ta chỉ có thể nhận thua.
"Ba, chuyện này không gấp được." Sao Chu Tuyền lại không biết Chu Đáo đang gấp gáp cái gì. Nhưng so với Chu Đáo thì anh lại càng bất đắc dĩ hơn. Cho dù bị đuổi ra khỏi Chu thị thì ít nhất Chu Đáo vẫn còn cổ phần của Chu thị trên danh nghĩa, còn anh thì sao? Cổ phần trong tay anh đã sớm bị Chu Lăng chuyển đi hết rồi. Giống như Lâm Nhất Thiến lúc trước vậy, đã mất hết tất cả.
"Không gấp được? Vậy là con có biện pháp gì tt rồi hả?" Giọng nói có chút giễu cợt, lại có chút mong đợi, Chu Đáo nhìn chằm chằm Chu Tuyền.
Chu Tuyền lắc đầu một cái, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Không có."
"Không có? Vậy con còn dám kêu ta không nên gấp?" Quả nhiên là không vui! Chu Đáo bĩu môi một cái, sự kỳ vọng lập tức biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại sự giễu cợt và khinh thường.
Lần này Chu Tuyền không nói gì nữa. Thật ra thì anh cũng rất sốt ruột, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi. Nhưng mà so với Chu Đáo thì anh ta cũng biết lý trí và tỉnh táo. Chung quy thứ có thể khiến anh luôn muốn vươn lên là vì anh không tin Chu Lăng sẽ luôn đứng trên đỉnh vinh quang, anh nhất định sẽ đẩy Chu Lăng từ đỉnh phong xuống!
"Được rồi, ba cũng không ôm mong đợi gì cả. Vốn là không nên quá coi trọng con." Khi nói câu kia thì Chu Đáo nói rất nhỏ, cứ nghĩ là Chu Tuyền sẽ không nghe được. Nhưng mà Chu Tuyền vẫn nghe thấy.
Đáy lòng dâng lên một cảm giác phẫn hận khó nói, Chu Tuyền không nói gì mà chỉ yên lặng lui ra khỏi thư phòng. Anh sẽ không thất bại mãi như vậy, tuyệt đối sẽ không!
Nếu đã tới thành phố D thì cũng nên đến viếng thăm. Lý Mộng đang gọi điện thoại cho bác cả Tần thì liền dẫn Chu Tuyền đến Nhà họ Tần.
Thấy Lý Mộng đến, Tần lão gia tử cau mày một cái, cũng không hề hoan nghênh. Đợi đến khi nhìn thấy Chu Tuyền bên cạnh Lý Mộng thì Tần lão gia tử trực tiếp đứng lên, rời khỏi phòng khách. Ông cũng không muốn bị tức ૮ɦếƭ, vẫn nên giao cho tiểu tử Tần Nam xử lý chuyện này đi!
Tần Nam rất bất đắc dĩ, cũng rất vô tội. Mặc dù anh không ngại vì giải quyết ưu phiền cho ông nội, nhưng tại sao lần nào anh cũng đều phải chịu trách nhiệm làm người giải quyết mấy chuyện nhức đầu khiến người khác khó chịu như vậy? Huống chi người kia không có ở thành phố D, trực tiếp giao cho anh họ giải quyết không phải tốt hơn sao?
Dĩ nhiên đường ca (1) của anh là biểu ca (2) của Lý Mộng, nhất định sẽ đứng về phía Lý Mộng, đây cũng là một vấn đề. Ai da! Tần Nam âm thầm thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Mạch.
(1): đường ca chỉ anh họ bên nội ( con trai của anh, chị, em của ba)
(2): biểu ca chỉ anh họ bên ngoại ( con trai của anh, chị, em của mẹ)
Cùng lúc đó sắc mặt bác cả Tần cũng khá khó coi. Đúng là bà thương tiếc đứa cháu gái Lý Mộng này nhưng lại không có chút xíu hảo cảm nào đối với Chu Tuyền,. Nhất là sau khi ba Lý tự mình gọi điện cho bà, cảm tưởng của bác cả Tần đối với Chu Tuyền lại càng khác.
"Tiểu Mộng, chẳng lẽ người đàn ông này lại muốn lợi dụng con nữa? Sao con vẫn cứ quấn lấy cậu ta vậy? Quên mất lời dạy dỗ của thông gia lúc trước rồi sao? Hơn nữa thân phận của cậu ta vốn không xứng với con, con cũng đừng ngu ngốc bị vài ba lời nói của cậu ta lừa gạt nữa." Bác cả Tần coi thường Chu Tuyền nên lời nói cũng không hề nể mặt.
"Ơ kìa bác, bác đừng nghe những lời đồn bậy bên ngoài, Chu Tuyền thật ra vô cùng tốt. Hơn nữa cũng không phải con sẽ nhất định tái hôn với anh ta, không liên quan tới chuyện tình cảm." Giải thích như thế đồng thời cũng khiến Lý Mộng cố hết sức lờ đi sự chột dạ trong lòng mình. Ngoài ra cô lại muốn làm một chuyện khác, "Đúng rồi, gần đây bác có thấy Hứa Mạch tới Nhà họ Tần không? Anh ấy... Anh ấy sống thế nào?"
"Con nhóc nhà con, sao lại nhớ cậu ta rồi hả? Cũng không phải con không biết cậu ta và Lâm..." Bác cả Tần nói được một nửa thì bỗng nhiên ngừng lại. Không muốn tổn thương cháu gái nhà mình, cũng không muốn nói đến những mâu thuẫn kia nữa.
"Bọn họ rất tốt phải không? Con cũng biết, anh ấy không hề gặp chuyện không vui.” Mang theo cảm giác mất mác cực lớn, Lý Mộng cúi đầu. Cô cũng rất muốn thuyết phục chính mình không để ý, nhưng thời gian qua lâu như vậy cô vẫn không có cách nào thờ ơ không động lòng được. Bất tri bất giác cô vẫn luôn chờ mong Hứa Mạch và Lâm Du ly hôn...
"Con nhóc ngốc, nếu biết vậy thì đừng suy nghĩ lung tung nữa. Bác cũng rất muốn giúp con đạt được ước muốn của mình, nhưng trên thực tế chuyện này bác quả thật không giúp được gì. Còn có Chu Tuyền đó nữa, con cũng đừng cứ quấn lấy cậu ta mãi nữa, ngoan ngoãn về nhà, đừng để cho ba mẹ con lo lắng." Bác cả Tần tận tình khuyên nhủ.
Nhưng Lý Mộng lại lắc đầu một cái, thái độ cực kỳ kiên quyết: "Bác, bác không biết là con bị cha con đuổi ra ngoài sao. Bây giờ Nhà họ Lý vốn không còn chỗ cho con dung thân. Tất cả bọn họ cũng không thương con, tất cả đều đang trách con không hiểu chuyện, không nghe lời. Nếu như ban đầu người con gả là Hứa Mạch thì tốt rồi, nhất định bọn họ sẽ vẫn như trước đây, nâng con lên tận trời."
"Con..." Nghe Lý Mộng nói vậy thì bác cả Tần không thể nào phản bác, cũng không tìm được cách giải thích nào tốt hơn cách chê Hứa Mạch không tốt. Thở dài một hơi, sờ đầu Lý Mộng, “Được rồi, con nói không sai. Nếu như con gả cho Hứa Mạch thì bây giờ nhất định sẽ là tình trạng khác. Nhưng mà trời xui đất khiến, con đã không còn duyên phận với Hứa Mạch rồi, không phải sao? Đừng tự ђàภђ ђạ mình nữa, ngoan ngoãn về nhà đi, biết không?"
"Bác, con rất muốn nghe lời bác, nhưng con không làm được, con không cam lòng." Bởi vì ban đầu lúc ly dị với Chu Tuyền, bác cả Tần có ra mặt giúp cô cho nên Lý Mộng luôn nhớ ơn bác cả Tần. Nhưng còn về chuyện của Hứa Mạch thì Lý Mộng không có cách nào mặc kệ, "Bác cũng biết từ mới đầu đến giờ người con yêu chỉ có Hứa Mạch. Dù anh ấy nhẫn tâm với con thế nào, vô tình thế nào thì con đều không có cách nào từ bỏ anh ấy. Con... Con yêu anh ấy..."
Thấy Lý Mộng cứ khóc như vậy, bác cả Tần đại cũng không dễ chịu. Vốn dĩ là mọi thứ đều tốt, trai tài gái sắc cưới nhau là chuyện tốt đẹp, nào ngờ cuối cùng lại đi đến nước này?
Một mặt, bác cả Tần lại trách cứ Lý Mộng vì ban đầu không chịu nắm chắc cơ hội tốt, cứ chuồn mất như vậy. Mặt khác, lại không có cách nào không oán trách Hứa Mạch quá ác độc, nói thay lòng là thay lòng, hoàn toàn không cho Lý Mộng một con đường sống. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách nào nhẫn tâm nhìn Lý Mộng chảy nước mắt, lại không thể mắng chửi Hứa Mạch nên trực tiếp ném hét nguyên nhân chuyện này lên đầu Lâm Du.
Nếu không phải Lâm Du đột nhiên xuất hiện phá rối thì sao có thể xảy ra những chuyện phía sau? Lý gia lão sẽ không tức đến mức bệnh tim tái phát, Lý Mộng cũng sẽ không luân lạc tới mức phải gả cho người mình không muốn lại còn bị ép ly hôn, bầu không khí của Nhà họ Lý càng sẽ không trở nên lạnh lẽo như bây giờ... Nói tới nói lui thì vẫn do Lâm Du, Lâm Du không nên xuất hiện!
Một khi ý nghĩ này xuất hiện thì ngay lập tức sẽ bám rễ. Bác cả Tần càng nghĩ càng thấy cháu gái mình bị uất ức, cảm xúc giận cá chém thớt Lâm Du cũng càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Sau đó, bác cả Tần cắn răng một cái, ghé vào tai Lý Mộng dặn dò một phen.
Cuối cùng Lý Mộng vui vẻ ra mặt, cảm kích liên tục gật đầu với bác cả Tần. Trước khi đi còn ôm cánh tay bác cả Tần, không ngừng làm nũng: "Vẫn là bác tốt với tiểu Mộng nhất, tiểu Mộng thích bác nhất!"
"Được rồi, chuyện bác có thể giúp con cũng chỉ có nhiêu đó, con tự xem mà làm đi! Đừng phá hỏng mọi chuyện nữa!" Không yên lòng dặn dò Lý Mộng xong, bác cả Tần nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có ai của Nhà họ Tần nghe được cuộc đối thoại của bà và Lý Mộng thì lúc này mới yên lòng.
Lý Mộng và Chu Tuyền vốn đến tìm bác cả Tần để xin giúp đỡ, mặc dù không thể dựa vào quan hệ tình cảm giữa bác cả Tần và Nhà họ Tần nhưng kế hoạch mà bà nói rất quan trọng, Lý Mộng dự tính thử một lần.
Bây giờ phần lớn thời gian là Chu Tuyền không có việc để làm. Anh dự định dốc toàn lực giúp đỡ Lý Mộng, anh phải giúp Lý Mộng có được Hứa Mạch.
Hứa Mạch đã nhận được tin tức Lý Mộng và Chu Tuyền trở lại thành phố D, thậm chí cả chuyện đến Nhà họ Tần gia anh cũng biết. Sau khi gọi điện báo cho Chu Lăng thì Hứa Mạch liền không để ý tới nữa.
Với thực lực của Lý Mộng và Chu Tuyền của ngày hôm nay thì quả thực không gây nổi sóng gió gì. Huống chi cho dù Lý Mộng và Chu Tuyền ra tay thì chỉ sợ mục tiêu cũng là Chu Lăng. Cho nên Hứa Mạch cũng không để ở trong lòng. Vì vậy mới để cho Lý Mộng và Chu Tuyền có cơ hội để lợi dụng.
Kế hoạch của bác cả Tần thật ra rất đơn giản, chỉ ba chữ: Lâm Nhất Thiến.
Lâm Nhất Thiến là ai? Lý Mộng và Chu Tuyền đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Lâm Nhất Thiến với Hứa Mạch có quan hệ như thế nào, hai người càng hiểu rõ trong lòng. Nếu nhắc tới Lâm Nhất Thiến, như vậy thủ đoạn có thể dùng được dĩ nhiên chính là biện pháp cũ của chính cô ta rồi.
Nếu ban đầu Lâm Nhất Thiến có thể thành công khiến cho Hứa Mạch xảy ra chuyện thì hai người bọn họ liên thủ, sao lại có thể thất bại thảm hại? Cho nên sau khi kín đáo chuẩn bị kế hoạch thì Lý Mộng và Chu Tuyền liền âm thầm ra tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc