Ông Xã Là Người Thực Vật - Chương 73

Tác giả: Văn Nhất Nhất

Cuối cùng, Hứa Mạch đã mời Diệp Di Nhiên ăn một bữa tiệc lớn. Với thân phận của Diệp Di Nhiên, có lớn hay không dĩ nhiên không quan trọng mà quan trọng là Hứa Mạch mời cơm với thái độ lấy lòng. Chỉ một điểm này thôi thì vô đã hài lòng rồi.
Sau khi ăn xong, Chu Lăng lái xe đưa Diệp Di Nhiên về, Hứa Mạch và Lâm Du đã trở về nhà mình.
"Anh định xử lý Lâm Hồng Tín thế nào?" Nếu Diệp Di Nhiên đã chắc chắn Lâm Hồng Tín đang có âm mưu thì Lâm Du không cho là Hứa Mạch sẽ tiếp tục án binh bất động.
"Tất nhiên là sẽ phản công không chút lưu tình rồi." Lần này Hứa Mạch không có ý định cho Lâm Hồng Tín thêm cơ hội lật ngược tình thế nữa. Muốn chèn ép thì phải chèn ép cho giống thật, không có chút tình cảm.
"Giống như lần trước Lý thị làm với Chu thị vậy." Nhớ tới Chu Đáo bị Lý thị trêu đùa, Lâm Du lại nói.
" Ừ. Đối tượng của Lý thị đúng là Chu thị, nhưng Chu Lăng không tiến hành nên cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa may mà Lý thị đã khiến địa vị của Chu Đáo ở Chu thị bị xuống dốc không phanh, ngược lại còn giúp Chu Lăng xóa bỏ chướng ngại không nhỏ." Vì vậy cho nên Chu Lăng mới không truy cứu chuyện này. Dĩ nhiên, Hứa Mạch không cho là Chu Lăng thật sự không để bụng, dienxxdafnnlleequysdoon chẳng qua là anh chưa tìm được cơ hội thích hợp để phản kích thôi.
"Chắc Lý thị để ý thân phận của Chu Tuyền. Dù sao nếu Chu Tuyền không giấu giếm thân phận thì Lý Mộng cũng sẽ không gả cho Chu Tuyền. Chu Đáo thua trong tay Lý thị, bây giờ lại tính học theo Lý thị dùng cách này để đối phó Hứa thị, quả nhiên là thế sự biến ảo bất thường." Lâm Du nói.
"Bởi vì Chu Đáo thật sự cho là, trò lừa bịp lúc trước của Lý thị đã khiến cho Chu thị bị tổn thất rất lớn." Nói đến Chu Đáo, Hứa Mạch chỉ cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng là làm tổng giám đốc Chu thị nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả trách nhiệm gánh vác nguy cơ tối thiểu cũng không có. Lúc xảy ra chuyện chẳng những không cẩn thận điều tra rõ ràng mà chỉ dựa vào mấy câu nói thì đã bị dọa sợ đến không dám lên tiếng nữa, ảo não rời khỏi trung tâm quyền lực như Chu thị. Cũng có lẽ đây chính là nguyên nhân Chu Đáo thất bại chăng?
Lâm Du im lặng. Thật ra thì cô cũng không nghĩ tới chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò giả tạo, mặc dù nó thật sự khiến Chu Đáo kinh sợ. Rõ ràng chỉ cần để ý đi dò xét một chút thì sẽ biết vụ hợp tác giữa Chu thị và Lý thị ngay từ đầu đã không hề được tiến hành, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt thôi.
"Nhắc tới chuyện này thì Chu Đáo rất giống Lâm Hồng Tín, tự cho mình là đúng rồi cũng thể tự gánh vác được cái gì." Nghĩ lại hai người này thông đồng với nhau, Hứa Mạch bĩu môi một cái, cười châm chọc.
Chu Đáo và Lâm Hồng Tín thật sự cho là bọn họ sẽ thành công. Vòng vo tam quốc một hồi để bày ra một bàn cờ lớn như vậy, còn dùng Chu thị để ngụy trang, tặng cho Chu Lăng một số tiền lớn, Chu Đáo và Lâm Hồng Tín không tin Hứa thị sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
"Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao ông không dùng danh nghĩa của mình để trở mình rồi." Màn đêm buông xuống, Chu Đáo và Lâm Hồng Tín ngồi đối diện nhau, giơ ly R*ợ*u lên rảnh rỗi trò chuyện.
"Nếu như là tên của tôi thì sợ là công ty vừa mới thành lập sẽ khiến Hứa Mạch chú ý. Với nền móng của Hứa thị thì tạm thời tôi sẽ không làm gì được. Nhưng có núi dựa thì lại không giống vậy nữa. Đại tập đoàn sau lưng tôi nổi danh quốc tế, tâm kế Hứa Mạch có sâu đến đâu thì cũng tuyệt đối không ngờ tới tôi là người đại diện của tập đoàn này ở trong nước." Không phải Lâm Hồng Tín không nghĩ tới tự mình thành lập công ty Lâm thị. Nhưng với tình hình trước mắt thì có chút khó khăn. Nhưng mà hung hăng đánh cho Hứa thị một đòn ở sau lưng cũng không tệ.
"Đúng vậy. Người trẻ tuổi bây giờ ai cũng có lòng dạ ác độc, không hề dễ đối phó." Nói đến Hứa Mạch, Chu Đáo lại nghĩ đến Chu Lăng. Mặc dù lúc trước có thu nhập đáng kể để chống đỡ, nhưng ông lại không còn tiếng nói trong hội đồng quản trị của Chu thị như trước nữa.
Chu Đáo cũng hiểu rõ, đám lão già cổ đông kia lo sợ nếu ông nắm giữ quyền hành thì sẽ dạy dỗ bọn họ. Mặc dù trong lòng Chu Đáo có ý định này nhưng... Thời cơ chưa tới, thật ra thì ông cũng không vội.
"So với bọn họ, chúng ta quả thật đã già rồi." Từ lâu về trước, Lâm Hồng Tín chưa từng nghĩ ông sẽ thua trong tay hai tiểu bối như Hứa Mạch và Lâm Du. Khuất nhục bị buộc rời khỏi thành phố D ông vẫn còn nhớ, đến nay vẫn không hề quên mà ngược lại càng ngày càng hận sâu hơn.
" Tục ngữ nói đúng, gừng càng già càng cay. Cho dù những người trẻ tuổi có tâm cơ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tự kê đá đập vào chân mình." Cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, giọng điệu của Chu Đáo cũng thay đổi, trong giọng nói có chút lạnh lẽo.
Lâm Hồng Tín lộ vẻ mỉa mai nhếch miệng, giơ ly R*ợ*u trong tay về phía Chu Đáo. Không sai, dù là Hứa Mạch hay Lâm Du thì cũng sẽ nhất định bại trong tay ông.
Trong kế hoạch của Chu Đáo và Lâm Hồng Tín, vai trò của Chu Tuyền cũng quan trọng không thể thiếu. Rời khỏi Chu thị thì lại tìm được chỗ trống dưới quyền của Lâm Hồng Tín để phát huy, giống như cá gặp nước, rất dễ chịu thoải mái. Vì vậy mà thái độ đối với Lâm Nhất Thiến cũng càng lúc càng ôn hòa.
Dưới tình huống này, Chu Tuyền lại đưa ra lời đề nghị phục hôn với Lâm Nhất Thiến.
Lâm Nhất Thiến đã bị chẩn đoán chính xác không thể nào đứng dậy nữa, cả đời đều phải ngồi trên xe lăn. Đối mặt với số phận như vậy, cô ta không cam lòng vừa giận vừa hận, đã từng muốn tự sát một lần.
Nhưng mà trong lúc cô ta chìm trong bóng tối u ám thì chính Chu Tuyền đã cứu thoát cô ta, kéo cô ta ra khỏi vũng đầm lầy. Đối với Chu Tuyền, Lâm Nhất Thiến cảm kích, dần dần cũng sinh ra chút rung động.
Chẳng qua những cảm giác rung động này còn chưa kịp biến thành tình yêu thì Chu Tuyền liền cưới Lý Mộng.
Lâm Nhất Thiến biết, lúc ấy Chu Tuyền bị buộc phải cưới. Đứng ở lập trường của Chu Tuyền thì anh đã làm đầy đủ mọi thứ, cũng không hề có lỗi với cô ta. Khi Chu Tuyền chuyển hết bất động sản qua tên cô ta thì đã lo đầy đủ hết cho cô ta rồi.
Lâm Nhất Thiến đều nhớ tất cả mọi thứ, nhưng lại khó xóa bỏ được cảm giác đau nhói khi đọc được tin tức Chu Tuyền và Lý Mộng kết hôn trên mạng. Giây phút đó, nhìn ảnh cưới của Chu Tuyền và Lý Mộng thì Lâm Nhất Thiến lại hận không thể cầm dao đâm hai người bọn họ một nhát.
Không sai, Lâm Nhất Thiến không chỉ hận một mình Lý Mộng mà cô ta cũng hận Chu Tuyền. Bởi vì Chu Tuyền khiến cô ta nhớ lại những chuyện không vui, đó chính là ngày Hứa Mạch đón Lâm Du về làm vợ.
Nếu như có thể, Lâm Nhất Thiến tình nguyện chưa từng đích thân tham gia hôn lễ của Hứa Mạch và Lâm Du. Nhưng lúc đó cô không thể từ chối nên buộc phải thành thật đến tham gia. Cô ta tức giận, ghen tị, thậm chí muốn dùng chút thủ đoạn để ςướק Hứa Mạch lại. Nhưng cuối cùng lại đều thất bại.
--- susublue ~ Thichtruyen ---
Lâm Hồng Tín trốn khỏi thành phố D, Tôn Uyển Đình bị bắt, mà chính bản thân cô ta lại biến thành người tàn phế không thể đi... Lâm Nhất Thiến coi Chu Tuyền như cái phao cứu nạn duy nhất, anh chính là sự hi vọng của cô ta.
Nhưng Chu Tuyền lại phản bội cô ta, Chu Tuyền cưới người phụ nữ khác giống như Hứa Mạch cưới Lâm Du, sau đó đẩy cô ta vào vực sâu vạn trượng. Lâm Nhất Thiến thầm tính toán vô số lần, nếu như Chu Tuyền cũng hại cô ta thì cô ta nên chạy thoát như thế nào.
Điều khiến cho Lâm Nhất Thiến bất ngờ là cô ta chưa kịp nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo để đối phó thì Chu Tuyền và Lý Mộng đã ly dị. Bởi vì Lý thị bỏ mặc Lý Mộng, bởi vì Lý Mộng không có cách nào để mang lại lợi ích cho Chu thị nên Chu Đáo mới buộc Chu Tuyền ly hôn với Lý Mộng.
Lúc nghe tin tức này Lâm Nhất Thiến không biết nên vui mừng hay nên nguội lạnh. Vui mừng, tại sao phải vui mừng? Chu Tuyền và Lý Mộng ly hôn, anh ta sẽ lập tức trở lại bên cạnh cô sao? Lòng nguội lạnh, sao có thể không nguội lạnh chứ? Chu Tuyền có thể đối xử vô tình vô nghĩa với Lý Mộng như vậy, ai có thể bảo đảm ngày sau anh ta không đối xử với cô như vậy?
Chu Tuyền thật sự yêu cô sao? Lâm Nhất Thiến lắc đầu một cái. Lời nói từ đáy lòng khuyên cô không được tin.
Giống như trong nội tâm cô vẫn luôn hướng về Hứa Mạch, Lâm Nhất Thiến cũng tin chắc rằng Chu Tuyền chưa từng quên Lâm Du. Cô ta và Chu Tuyền, coi như là đồng bệnh tương liên, hai người đều là con trùng đáng thương tự sưởi ấm lẫn nhau thôi.
Lâm Hồng Tín trở về giúp Lâm Nhất Thiến thấy được ánh sáng. Sâu trong nội tâm của cô, cô hận Lâm Hồng Tín, hận Lâm Hồng Tín vô tình nghiêng đầu bỏ đi. Nhưng mà đến hôm nay, khi phải trải qua thời gian ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt Chu Tuyền mà sống thì Lâm Nhất Thiến còn có thể yêu cầu cái gì?
Cô không thể yêu cầu gì cả, chỉ cầu đoạt lại tất cả những thứ thuộc về cô thôi. Bao gồm cả những gì Lâm Du ςướק từ cô, tất cả đều phải trả lại gấp bội! Bởi vì nghĩ như vậy nên Lâm Nhất Thiến mới tùy tiện tha thứ cho Lâm Hồng Tín. Không hề do dự mà dự định nhờ cậy Lâm Hồng Tín.
Điều khiến cho Lâm Nhất Thiến không ứng phó kịp là thân thế của Chu Tuyền đột nhiên bị đưa ra ánh sáng. Con ngoài gia thú sao? Cái này thì tính là gì? Ban đầu cô không tình nguyện gả cho Hứa Mạch mà lại chọn một người đàn ông khác, thì ra đó lại là con riêng mà Nhà họ Chu không thừa nhận?
Nói như vậy thì ban đầu cô bị một đứa con riêng ghét bỏ nhiều lần, còn không vừa mắt cô đủ thứ chỗ? Chu Tuyền dựa vào cái gì, rốt cuộc là dựa vào cái gì mà được sống trong hào quang Dưới *** phận nhị thiếu gia Chu thị tới ngày hôm nay, còn từng tổn thương cô như vậy nữa?
Cô nên cảm kích hay sao. Nếu không phải cô kịp thời ly hôn với Chu Tuyền, nếu không phải lúc ấy Chu Tuyền muốn theo đuổi Lâm Du thì sao cô có thể thuận lợi thoát khỏi việc bị Chu Tuyền làm nhục?
Buồn cười, quá buồn cười! Rốt cuộc Chu Tuyền đang tính toán cái gì, tự xưng là chúa cứu thế rồi kéo cô từ trong bóng tối ra ngoài sao? Là bởi vì nhìn thấy được vài hình ảnh quan thuộc trên người cô cho nên mới cảm động sao?
Trách không được lúc đó Chu Tuyền lại không chùn bước, đồng ý hợp tác với ba cô, không vạch trần sự thật cô không phải Lâm Du mà lại lựa chọn giúp cô giấu giếm. Lúc ấy Lâm Nhất Thiến có hơi hoài nghi, luôn cảm thấy thật sự có gì đó kỳ lạ. Nhưng mà đến khi biết được thân phận thật của Chu Tuyền thì cô mới hiểu rõ rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Thì ra Chu Tuyền đang tìm cây dù bảo vệ. Dù là Lâm Du hay là cô thì chỉ cần là con gái Nhà họ Lâm thì Chu Tuyền đều sẽ không từ chối. Mục đích của anh ta là Bác Dương, là tài sản Nhà họ Lâm.
Ngày hôm đó tâm trạng Lâm Nhất Thiến đầy phức tạp, cố gắng vặn vẹo mọi thứ tốt đẹp Chu Tuyền làm cho cô trong khoảng thời gian này. Cô ác ý suy đoán hành động của Chu Tuyền, mỗi một chuyện Chu Tuyền làm cho cô đều là giả bộ.
Sâu hơn nữa, Lâm Nhất Thiến chắc chắn là Chu Tuyền biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thân phận mình bị vạch trần cho nên mới phải dựa vào cô, dựa vào Nhà họ Lâm để gia tăng giá trị con người anh ta!
Sau khi suy nghĩ nhiều ngày thì Lâm Nhất Thiến bắt đầu gắn kết tất cả mọi chuyện lại với nhau. Cô không chút khách sáo định tội Chu Tuyền, đồng thời phát lời thề tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những gì Chu Tuyền đã lừa gạt cô, càng không quên Chu Tuyền đã làm nhục cô.
Khi Chu Tuyền nói muốn cùng cô rời khỏi thành phố D thì Lâm Nhất Thiến đã từng muốn từ chối. Nhưng mà lúc đó cô vẫn chưa gặp Lâm Hồng Tín, không có cách nào bảo đảm Lâm Hồng Tín sẽ không vứt bỏ cô không quan tâm một lần nữa. Cho nên Lâm Nhất Thiến xúi Chu Tuyền mang hết mọi tài sản của Nhà họ Chu đi để phòng bất cứ tình huống nào rồi để mặc cho Chu Tuyền đưa cô tới thành phố S.
Cũng may lần này Lâm Hồng Tín không có lừa cô. Lâm Hồng Tín thật sự vinh dự trở về, hơn nữa còn mang theo một món tiền lớn, chẳng mấy chốc sẽ trở nên mạnh mẽ.
Khi Lâm Hồng Tín bảo đảm là còn để ý đến đứa con gái như cô, Lâm Nhất Thiến vừa định lật bài ngửa với Chu Tuyền thì Chu Đáo lại tự động tìm tới cửa.
Lâm Hồng Tín ngầm nói với Lâm Nhất Thiến, nếu muốn báo thù, thì phải đầy đủ lợi dụng Chu Đáo cha con, dienxdafn;lle&quys*do0n cùng với phía sau bọn họ Chu gia. Không có chốc lát do dự, Lâm Nhất Thiến đáp ứng phối hợp Lâm Hồng Tín hành động. Do Lâm Hồng Tín tới kềm chế Chu Đáo, nàng thì cần phải tận hết sức lung lạc Chu Tuyền.
Chuyện giống như cô và Lâm Hồng Tín dự đoán, tiến triển rất thuận lợi. Dự án hợp tác với Chu thị cũng thành công, dùng nó làm bàn đạp để đến đàm phán với Hứa thị. Lâm Nhất Thiến tin tưởng Hứa Mạch sẽ mắc câu.
Bởi vì cảm thấy chẳng mấy chốc nữa sẽ thấy Hứa Mạch chật vật nên tâm trạng mấy ngày nay của Lâm Nhất Thiến rất tốt, tốt đến mức không có cách nào diễn tả bằng lời được. Nhưng đúng lúc đó thì Chu Tuyền đột nhiên đề cập phục hôn với cô?
Phản ứng đầu tiên của Lâm Nhất Thiến là chán ghét. Cô lại từ chối gả cho Chu Tuyền một lần nữa, cô không thể ngu xuẩn trèo lên thuyền giặc của Chu Tuyền một lần nữa. Chu Tuyền là một tên lừa gạt, là một đứa con riêng không thấy được ánh sáng. Nếu ở cùng Chu Tuyền thì cả đời này cô cũng không ngóc đầu lên được, đi tới đâu cũng sẽ bị người ta cười nhạo...
Trong lòng Lâm Nhất Thiến nghĩ vậy nhưng lại không có cách nào nói ra khỏi miệng, càng không thể nói cho Chu Tuyền nghe. Cho nên cô không đồng ý nhưng lại không biết nên từ chối thế nào, trong lúc nhất thời lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Chu Tuyền nói không ngại cô không thể đi đứng, không ngại chăm sóc cô cả đời. Nhưng mà Lâm Nhất Thiến muốn trả lời là cô để ý, cho dù ngồi trên xe lăn cả đời thì cô cũng không muốn để cho Chu Tuyền chăm sóc.
Quá nhiều lời than phiền che giấu trong lòng, giấu ở khóe miệng, Lâm Nhất Thiến nóng lòng, lo âu. Cô không biết rốt cuộc cô còn phải theo Chu Tuyền diễn vai diễn này bao lâu nữa, nhưng quả thật cô cảm nhận được mình sắp chịu không nổi rồi.
Chu Tuyền không phải người ngu. Ngược lại ở một phương diện khác, thật ra thì anh ta nhạy bén hơn người thường. Cũng giống như ánh nhìn của người khác về anh.
Chính bởi vì là con riêng nên Chu Tuyền mới phá lệ coi trọng người cái nhìn của người khác đối với mình. Từ khi trở lại Nhà họ Chu, nhìn ngoài mặt thì anh là Nhị thiếu gia Nhà họ Chu, nhưng trên thực tế trong lòng anh hiểu rõ hơn ai khác, anh và Chu Lăng khác nhau. Dù anh có cố gắng cạnh tranh, trở nên xuất sắc thế nào, bất kể anh cố gắng xây dựng hình tượng hoàn mỹ trước mặt người ngoài ra sao thì một khi thân thế của anh bị vạch trần, anh sẽ bị đánh trở về nguyên hình, không có cách nào phản kháng.
Người có tâm tư nhạy cảm như Chu Tuyền thì sao lại không nhận ra trong lúc nóng nảy bất an, Lâm Nhất Thiến vô tình tỏ ra khinh bỉ? Anh luôn ép chính mình không được để ý, không muốn suy nghĩ nhiều nhưng... Cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Lâm Nhất Thiến không muốn phục hôn với anh! Bởi vì anh không phải người thừa kế đường đường chính chính của Chu thị, là đứa con riêng không thấy ánh sáng? Chu Tuyền vốn cho là ít nhất Lâm Nhất Thiến sẽ không nhìn anh như vậy, ít nhất cô ta ngồi trên xe lăn được anh cứu thì sẽ ôm lòng cám kích tiếp nhận sự hiện hữu của anh. Không ngờ tất cả chỉ là suy nghĩ ngu ngốc của anh.
Chu Tuyền cười tự giễu, không nhắc lại chuyện phục hôn với Lâm Nhất Thiến nữa.
Lâm Nhất Thiến thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tránh được một kiếp nên âm thầm vui mừng.
"Ba, con muốn về nhà." Trên đường đưa Chu Đáo rời khỏi thành phố S, Chu Tuyền bỗng nhiên mở miệng, tâm trạng không vui, "Lúc ấy hoảng hốt rời khỏi thành phố D là bởi vì không muốn đối mặt với nhiều người nghi ngờ mình, không muốn nhìn thấy mọi người cười nhạo và châm chọc con là con riêng. Vì chạy trốn nên con bất chấp tất cả gom hết tiền trong hòm sắt của ba. Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật là buồn cười, ngu xuẩn, hết sức ngu ngốc..."
Không ngờ Chu Tuyền lại đột nhiên nói tới chuyện này, Chu Đáo ngẩn người, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả. Sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Thế nào? Ở chỗ Lâm Hồng Tín không vui sao? Không vui thì về nhà. Ba còn chưa già đến mức không thể làm gì, chỉ cần có ba ở đây thì dù là lúc nào cũng có thể che chở con. Dù tạm thời không thể cho con trở về Chu thị nhưng sớm muộn gì cũng sẽ giao lại Chu thị cho con."
Bởi vì thái độ của Chu Đáo khiến Chu Tuyền bất chợt chua xót chóp mũi, đỏ cả vành mắt: "Ba, thật xin lỗi. Lúc ấy con không nên bị cám dỗ, không nên tự chủ trương, không nên không thương lượng với ba. Con..."
"Được rồi, đừng nói những thứ này. Giữa ba con với nhau, nào có ai mang thù mãi được? Ba chỉ công nhận con là con trai. Chờ đến ngày ba nằm liệt rồi thì vẫn phải nhờ con nuôi dưỡng đấy!" Vỗ vỗ vai Chu Tuyền, sắc mặt Chu Đáo dịu dàng, giọng nói cũng rất ấm áp.
Chu Lăng sẽ mãi mãi không thấy được vẻ từ ái này của Chu Đáo. Nhưng mà Chu Tuyền lại thường xuyên được cảm nhận nên giờ phút này lại càng cảm động hơn, thiếu chút nữa là rơi lệ. Cho dù là con riêng cũng vẫn có người muốn anh, không phải sao?
Đưa Chu Đáo đi, tâm trạng của Chu Tuyền bỗng nhiên bình phục lại. Không hối hận cũng không còn oán trời trách đất nữa, mặt đầy vẻ bình tĩnh trở về chỗ ở tại thành phố S.
Vốn dĩ Lâm Hồng Tín tới thành phố S trước cho nên lúc Chu Tuyền đưa Lâm Nhất Thiến chạy tới đây thì đương nhiên sẽ ở trong phòng do Lâm Hồng Tín mua. Trước khi xào xáo với Lâm Nhất Thiến thì Chu Tuyền cũng không cảm thấy có gì không ổn, cũng không cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, Chu Tuyền nhếch mép một cái rồi dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.
Lúc Chu Tuyền bỏ đi, Lâm Nhất Thiến cũng biết. Nhưng cô ta không có ra mặt ngăn cản, cũng không nói nhiều nửa chữ. Đối với cô mà nói, cứ như vậy thoát khỏi Chu Tuyền cũng là một chuyện tốt. Sâu hơn nữa thì cô càng cảm thấy thoải mái hơn.
Không khó đoán được suy nghĩ của Lâm Nhất Thiến, Chu Tuyền không hề chần chờ, cũng không lưu luyến chút nào. Cũng có lẽ anh vốn không thích hợp để đối xử thật lòng với một người phụ nữ nào. Anh như vậy là do ba anh dạy, coi phụ nữ như quần áo, không có gì đáng để coi trọng, cứ lấy tiền ra là có thể đổi thôi.
Một lát sau Lâm Hồng Tín mới trở về, nghe nói Chu Tuyền dọn đi thì lập tức đen mặt, không nhịn được cho Lâm Nhất Thiến một bạt tai: "Thành sự thì thiếu, bại sự có thừa.”
"Ba?" Không dám tin nhìn Lâm Hồng Tín, Lâm Nhất Thiến không thể tránh né cái tát này nên chỉ có thể ngoan ngoãn nhận trọn.
"Mày có biết bây giờ là lúc nào không? Tao đã dặn đi dặn lại là mày phải giữ Chu Tuyền lại. Vậy mà mày đã làm cái gì? Đuổi nó ra ngoài sao? Mày nói thử đi, rốt cuộc mày còn có ích lợi gì?" Mấy ngày nay Lâm Hồng Tín mới ký một vụ hợp tác với Chu Đáo, dù thế nào thì cũng đều là để gây dựng sự nghiệp, tốt xấu gì ông cũng phải cho tổng công ty một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng Lâm Nhất Thiến đã làm cái gì? Đâm thọt, gây rắc rối ở phía sau, một mực ngáng chân ông? Đơn giản là không biết làm gì cả!
"Chẳng lẽ vì giữ anh ta lại thì con nhất định phải gả cho anh ta sao? Ba, ba biết Chu Tuyền đưa ra lời đề nghị vô lý gì không? Anh ta muốn phục hôn với con đó! Buồn cười! Ba đừng quên Chu Tuyền cũng chỉ là một con riêng thôi, anh ta có gì xứng với con chứ?" Lâm Nhất Thiến bụm mặt thét to. Cô không muốn gả cho Chu Tuyền, ૮ɦếƭ cũng không gả!
"A! Tao còn tưởng là chuyện gì? Lại là phục hôn." Lâm Hồng Tín cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Nhất Thiến như đang nhìn kẻ ngu, "Mày cho rằng bộ dáng của mày bây giờ còn có ai tranh nhau giành giật chứ? Ngoại trừ thân phận con riêng ra thì Chu Tuyền có chỗ nào không xứng với mày? Nói một câu công bằng thì Chu Tuyền tình nguyện cần mày thì mày nên tìm một góc nào đó để cười trộm, không ngờ lại còn ba lần bốn lượt kén cá chọn canh? Ngu không thể nói!"
"Ba! Sao ba có thể nói con như vậy? Con là con gái ruột của ba đó!" Không ngờ Lâm Hồng Tín lại thiên vị Chu Tuyền, Lâm Nhất Thiến khẽ cắn răng, sắc mặt đỏ bừng, "Dù Chu Tuyền có tốt đến thế nào thì cũng chỉ là một đứa con riêng, con coi thường anh ta! Sớm muộn gì cũng có một ngày con tìm được một người mạnh hơn anh ta ngàn vạn lần."
"Mạnh hơn Chu Tuyền ngàn vạn lần sao? Ai? Hứa Mạch?" Lâm Hồng Tín không hề bị lay động bởi lời nói của Lâm Nhất Thiến, trong mắt còn đầy vẻ khinh thường, "Chẳng lẽ đến bây giờ mà mày còn chưa hiểu tình trạng của mình sao, còn nghĩ có thể leo lên người Hứa Mạch ư? Mặc dù tao quyết định đối phó Hứa Mạch, nhưng không thể không nói với bộ dáng bây giờ của mày thì vốn không xứng với Hứa Mạch. Cho nên đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, Chu Tuyền tình nguyện cưới mày thì mày nên biết thân biết phận đi!"
"Không! Đánh ૮ɦếƭ con cũng không gả cho Chu Tuyền, tuyệt đối không lấy chồng!" Dù Lâm Hồng Tín nói thế nào thì Lâm Nhất Thiến cũng không đồng ý gả cho Chu Tuyền.
"Vậy cả đời này mày đừng gả nữa!" Thấy Lâm Nhất Thiến hồ đồ ngu xuẩn, Lâm Hồng Tín rất chán ghét. Hất tay một cái, lên lầu trở về phòng.
Lâm Nhất Thiến bị ném lại phòng khách một mình, trong mắt ngập nước, không nhịn được bắt đầu khóc sụt sùi. Cô cho là Lâm Hồng Tín sẽ đứng về phía cô. Với thân phận con riêng của Chu Tuyền thì Lâm Hồng Tín nên coi thường mới phải. Nhưng vì sao? Vì sao Lâm Hồng Tín lại đột nhiên thay đổi thái độ? Cô cũng từng thử không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn để cho Chu Tuyền chăm sóc mình, nhưng... Nhưng cô không thể nổi.
"Nghe nói Chu Tuyền từ rời khỏi nhà của Lâm Hồng Tín." Chu Lăng phái người theo dõi chăm chú tin tức ở thành phố S nên nhanh chóng nắm được tin tức.
"Sao? Không phải Lâm Hồng Tín định kéo cậu xuống đài ư, không muốn đẩy Chu Đáo lên làm tổng giám đốc Chu thị nữa sao? Thế nào? Đột nhiên rạn nứt rồi hả?" Vô duyên vô cớ chuyển ra ngoài, Hứa Mạch không cho đó chỉ là chuyện nhỏ.
"Theo tin tức đáng tin thì hình như Chu Tuyền muốn phục hôn với Lâm Nhất Thiến nhưng Lâm Nhất Thiến từ chối. Sau đó có lẽ là Chu Tuyền không nén giận được nên liền chuyển ra ngoài." Nói đến chuyện này, Chu Lăng chỉ cảm thấy buồn cười. Lâm Nhất Thiến từ chối sao? Chẳng lẽ bởi vì ghét bỏ Chu Tuyền là con riêng?
"Thật là không ngờ." Hứa Mạch cười một tiếng. Không ngờ Lâm Nhất Thiến lại có cốt khí như vậy, ở với Chu Tuyền lâu như vậy, sau khi đường hoàng tìm được núi dựa là Lâm Hồng Tín thì liền đá Chu Tuyền bay ra ngoài. Càng không ngờ rằng Chu Tuyền lại thật sự bị quăng đi như vậy, cũng không biết bây giờ Chu Tuyền có cảm tưởng gì? Nhất định là hối hận muốn ૮ɦếƭ rồi! Hối hận rằng khi đó không nên đưa Lâm Nhất Thiến ra viện, còn không ngại cực khổ chăm sóc cô ta lâu như vậy.
"Còn có chuyện khác càng khiến người ta không ngờ tới. Sau khi Lâm Hồng Tín về nhà biết được chuyện này thì cho Lâm Nhất Thiến một cái tát, nói là Lâm Nhất Thiến không nên từ chối Chu Tuyền mà nên vui mừng rồi trốn ở chỗ nào đó cười trộm." Đối với tác phong của Lâm Hồng Tín, Chu Lăng cũng không biết phải nói gì. Anh lại phát hiện Lâm Hồng Tín và Chu Đáo có chỗ giống nhau đó là: Không xứng là ba.
"Thật đúng là cha nào con nấy!" Hứa Mạch nhíu mi, giọng điệu cảm thán.
"Tôi cảm thấy chuyện này còn chưa xong." Lúc vừa nói câu nói này thì ánh mắt Chu Lăng lạnh lùng, giọng điệu chắc chắn.
" Ừ." Hứa Mạch gật đầu một cái. Quả thật không thể kết thúc ở đây được. Dựa vào việc Chu Đáo sống ૮ɦếƭ coi trọng đứa con riêng như Chu Tuyền thì chắc hẳn phải có hành động gì chứ? Dù không phải đối đầu trực diện với Lâm Hồng Tín thì cũng sẽ giở trò ở một khía cạnh khác. Như vậy anh chỉ cần ngồi chờ xem kịch vui là được.
Tất nhiên Hứa Mạch cũng nói chuyện Chu Tuyền và Lâm Nhất Thiến rạn nứt cho Lâm Du biết rồi.
Lâm Du chớp mắt mấy cái, cảm thấy ngoài ý muốn: "Em còn tưởng rằng hai người bọn họ thấy chân tình trong lúc hoạn nạn chứ?"
"Em nghĩ Lâm Nhất Thiến là loại người gì? Cô ta làm gì biết báo ân? Không đâm cho Chu Tuyền mấy dao ở phía sau thì đã không tệ rồi." Như đã nói, ban đầu Hứa Mạch còn chuẩn bị một món quà lớn cho Lâm Nhất Thiến, nhưng mà vẫn chưa đưa đi thôi. Chẳng bằng nhân lúc này đưa đến cho Chu Tuyền đi?
Với nhân phẩm của Lâm Nhất Thiến thì Lâm Du không còn gì để đánh giá. Giữa cô và Lâm Nhất Thiến đã từng như nước với lửa, ấn tượng về nhau trong lòng đối phương đã sớm hạ xuống mức thấp nhất, không có cách nào để diễn tả bằng ngôn từ.
Quả nhiên Hứa Mạch nói được làm được, nhanh chóng đưa cho Chu Tuyền một món quà lớn.
Nhìn mấy hình ảnh thối nát trong máy tính, sắc mặt Chu Tuyền đen như đáy nồi, không hề do dự cầm lấy CD đi đưa cho Lâm Hồng Tín.
Lâm Hồng Tín biết có một khoảng thời gian Lâm Nhất Thiến rất thích chơi bời, nhưng lại không ngờ rằng Lâm Nhất Thiến lại chơi ngu xuẩn như vậy. Bị người ta chụp ảnh rồi quay video mà cũng không biết, còn suốt ngày tự cho là đúng, mù quáng tự đại, thật đúng là chọc ông tức ૮ɦếƭ.
Nếu như Lâm Nhất Thiến không phải con gái ruột duy nhất của ông thì Lâm Hồng Tín đã sớm buông tay mặc kệ rồi. Giờ phút này nhìn thấy Lâm Nhất Thiến ngủ với người đàn ông khác, hơn nữa trong video còn là nhiều tên đàn ông khác nhau thì sắc mặt Lâm Hồng Tín xanh mét, á khẩu không trả lời được.
Nhìn phản ứng của Lâm Hồng Tín, Chu Tuyền cứng rắn nói: “Bác trai, con cảm thấy con trở về thành phố D sẽ tốt hơn."
Trong lòng ông biết lần này thật sự không thể giữ Chu Tuyền lại được nữa, Lâm Hồng Tín không ngừng thầm mắng Lâm Nhất Thiến, chỉ đành gật đầu một cái: "Xin lỗi, là bác không quản giáo Nhất Thiến tốt."
"Không sao. Chuyện của Lâm nhị tiểu thư không liên quan gì tới con. Về phần cái video này, bác vẫn nên xử lý cho cẩn thận đi." Vào lúc này Lâm Nhất Thiến đã biến thành chiếc giày rách trong lòng Chu Tuyền, khiến anh muốn nôn mửa, phỉ nhổ. Chắc hẳn vì như vậy mà giọng điệu không được tốt lắm.Sắc mặt Lâm Hồng Tín càng lúc càng xấu hổ. Muốn hỏi kỹ xem rốt cuộc Chu Tuyền lấy được cái CD này từ đâu nhưng lại cảm thấy không tiện hỏi ra miệng. Hơn nữa dù có hỏi thì cũng chưa chắc Chu Tuyền đã nói sự thật.
Chu Tuyền cũng không cho Lâm Hồng Tín cơ hội hỏi. Nhanh chân đi ra khỏi văn phòng của Lâm Hồng Tín, thu dọn xong vật phẩm riêng tư của mình thì rời khỏi thành phố S.
Lúc Lâm Hồng Tín thở hổn hển quăng cái CD xuống trước mặt Lâm Nhất Thiến thì cô ta hoàn toàn ngớ ngẩn. Tại sao có thể như vậy? Không thể nào! Cô... Cô hoàn toàn không biết rốt cuộc là ai quay...
"Mày chơi điên loạn thì tốt xấu gì cũng phải chú ý an toàn một chút. Cái này thì tính là gì? CD bị người ta đưa thẳng đến chỗ của Chu Tuyền, rõ ràng là để cho người ta chế giễu, mất mặt hay không?" Đối mặt với Lâm Nhất Thiến như vậy, Lâm Hồng Tín cũng không còn sức để mắng chửi nữa.
"Chu Tuyền? Sao lại là Chu Tuyền? Chẳng lẽ là anh ta..." Nghe thấy cái tên Chu Tuyền, Lâm Nhất Thiến liền cho rằng là Chu Tuyền vì yêu sinh hận, muốn làm nhục cô.
"Đủ rồi, mày đừng có nghĩ oan cho người ta. Nếu như nó sớm có cái CD này thì nó sẽ không chăm sóc mày lâu như vậy đâu, càng không thể nào đề nghị phục hôn với mày. Mày làm ra những chuyện xấu này thì có thằng đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ chứ? Tao là ba ruột của mày còn chê mày bẩn nữa chứ đừng nói tới tên đàn ông khác!" Lời suy đoán từ miệng Lâm Nhất Thiến thật sự không đáng tin cậy, Lâm Hồng Tín không nhịn được ngắt ngang lời cô, châm chọc nói.
Bị Lâm Hồng Tín nói đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, Lâm Nhất Thiến không nhịn được che lỗ tai: "Không phải Chu Tuyền thì chính là Lâm Du! Con vốn không có thù với ai, ngoại trừ Lâm Du muốn nhìn con nhếch nhác ra thì còn ai nữa?"
"Còn có ai? Mày đừng quên tính tình mày cao ngạo, đi đâu cũng thích đắc tội với người khác. Khỏi cần phải nói, chắc chắn là con bạn tốt của mày, chị em tốt, con nhỏ tên Triệu Linh Lộ đó. Nếu như không phải tự bản thân mày gieo tai họa thì sao có thể hại mẹ của mày bị bắt chứ?" Cũng đã lâu rồi, từ khi Lâm Hồng Tín mới gặp lại Lâm Nhất Thiến thì đây là lần đầu tiên ông nhắc tới Tôn Uyển Đình.
Cũng giống vậy, Lâm Nhất Thiến không hề chủ động nhắc tới Tôn Uyển Đình. Giống như là sự ăn ý giữa cha con với nhau, âm thầm đạt được hiệp nghị rồi thì sẽ cố ý né tránh không nhắc tới chuyện đó nữa.
Nhưng giờ phút này Lâm Hồng Tín lại phạm quy, ông không chút lưu tình đâm vào vết sẹo của Lâm Nhất Thiến, khiến cho Lâm Nhất Thiến không có cách nào tự lừa dối mình nữa.
Liều mạng lắc đầu một cái, Lâm Nhất Thiến hô to: "Không phải như vậy! Không phải lỗi của con! Tất cả đều tại bọn họ, cũng là lỗi của bọn họ..."
Lười phải tranh chấp với Lâm Nhất Thiến, Lâm Hồng Tín quay đầu lại trực tiếp kêu người đưa Lâm Nhất Thiến đang la hét đi.
"Các người buông tôi ra, buông tôi ra!" Tuyệt đối không ngờ rằng sẽ lại bị Lâm Hồng Tín vứt bỏ lần nữa, Lâm Nhất Thiến trợn to mắt nhìn Lâm Hồng Tín, "Ba, ba kêu bọn họ đưa con đi đâu? Mau kêu bọn họ buông con ra..."
Buông ra? Lâm Hồng Tín cũng không muốn làm tới mức tuyệt tình như vậy. Nhưng trước khi ông về nhà thì không biết những video khó coi của Lâm Nhất Thiến đã bị ai tung lên mạng. Nếu như ông không sớm đưa ra quyết định thì sẽ không chỉ ảnh hưởng tới thanh danh của ông mà còn có sự nghiệp của ông nữa. Mà Lâm Hồng Tín tuyệt đối không cho phép.
Lâm Nhất Thiến mới vừa bị đưa vào phòng bệnh trong một trại an dưỡng cao cấp ngoài thành phố S, cửa bị khóa ở bên ngoài. Nơi này không phải bệnh viện tâm thần nhưng lại không khác gì bệnh viện tâm thần. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có một mình cô ngồi đó. Bên ngoài... Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng rít chói tai, đó là âm thanh đau đớn thê lương đáng sợ khi không chịu nổi việc trị liệu.
Lâm Nhất Thiến như phát điên vậy, đập đồ trong phòng, kêu la thả cô ra ngoài, nhưng từ đầu đến cuối không được ai đáp lại. Nếu không phải có thức ăn được đưa vào phòng đúng giờ từ cửa sổ nhỏ thì cô còn cho rằng mình bị bỏ ở đây không ai hỏi han tới.
Chờ đến ban đêm thì tình trạng còn bết bát hơn. Đủ các loại tiếng kêu lạ lùng thay phiên nhau vang lên, có người kêu rên vì ốm đau, có người lại bực bội không kiềm chế nổi vì bị đưa vào viện an dưỡng, tóm lại không phải là cái gì tốt đẹp cả.
"Lâm Nhất Thiến bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi." Cũng trong lúc đó, Hứa Mạch ôm trọn cả người Lâm Du vào trong ***, nhẹ nhàng nói.
Cơ thể Lâm Du cứng đờ rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhẹ giọng kêu: "Ồ."
"Không sợ, có anh ở đây." Hứa Mạch êm ái vỗ lưng Lâm Du giống như dỗ trẻ con vậy, khẽ ngâm nga ngâm nga đồng dao mà không sợ làm phiền người khác.
Kèm theo giọng nói dịu dàng của Hứa Mạch, Lâm Du nhắm mắt lại, dần dần rơi vào trạng thái ngủ say. Ở trong mơ, không có sự u ám, không có sợ hãi, chỉ có hương vị ngọt ngào tốt đẹp và ánh mặt trời rực rỡ.
Nhìn dung nhan ngủ say của Lâm Du, Hứa Mạch nhếch miệng, hôn lên trán cô một cái. Anh đã từng nói sẽ báo thù cho cô.
Chu Tuyền không hề hỏi han gì tới Lâm Nhất Thiến. Giống như trong cuộc đời anh chưa từng xuất hiện người phụ nữ này vậy, cả người anh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi. Ít nhất cũng đã từng xúc động, ngây thơ, anh không muốn đứng đầu ngọn gió nữa mà chỉ vùi người ở Nhà họ Chu, yên lặng bày mưu tính kế cho Chu Đáo.
Chu Đáo lại đưa dự án hợp tác lên Hội đồng quản trị thêm lần nữa. Mà vụ hợp tác lần này ông ta cũng tự đề cử cho vị trí tổng giám đốc.
"Trước đây mấy người nói tôi không xứng đáng với chức tổng giám đốc, không có năng lực mang lại lợi ích cho công ty. Nhưng bây giờ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà tôi đã đưa lên hai dự án lớn. Xem xét lại tổng giám đốc mới của chúng ta đi, ngoại trừ có nền móng vững chắc ra thì vốn không có chút thành tích gì, càng không thể phát triển. Không biết chư vị thành viên trong ban giám đốc có cảm tưởng gì?" Chu Đáo dương dương đắc ý đứng trong phòng họp, ưỡn *** đứng thẳng tắp.
Quả thật có không ít thành viên trong ban giám đốc bị Chu Đáo thu mua, cũng được hưởng không ít lợi ích. Thấy Chu Đáo đề cử tổng giám đốc thì ngay lập tức bắt đầu phụ họa, tất cả đều ủng hộ Chu Đáo.
"Vậy đề cử lại lần nữa đi!" Chu Lăng lại không hề hoảng hốt chút nào, bình tĩnh gật đầu một cái.
"Tổng giám đốc!" Những thành viên ban giám đốc coi Chu Lăng như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó thì cảm thấy hơi kinh ngạc, vội vàng muốn ngăn cản.
"Chu thị không phải của một mình tôi, mọi người cũng muốn tốt cho Chu thị." Chỉ là một câu nói đơn giản, Chu Lăng liền giao ra quyền hành. Chẳng qua chỉ là quyền quản lý, cũng không phải cổ phần, Chu Lăng cũng không thèm để ý đến Chu Đáo đang nhảy nhót. Lấy được lại mất đi, không phải sẽ càng thảm hại hơn sao?
Về phần những người ủng hộ Chu Đáo, Chu Lăng tin tưởng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ xin anh nhậm chức tổng giám đốc lại lần nữa.
Bởi vì Chu Đáo có chuẩn bị nên kết quả đề cử nghiêng về phía ông ta. Trưng bộ mặt tiểu nhân đắc chí ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn Chu Lăng đi ra khỏi phòng làm việc, Chu Đáo cất tiếng cười to.
Nếu Chu Đáo lên làm tổng giám đốc lần nữa thì Chu Tuyền cũng sẽ lập tức trở về Chu thị. Về chuyện lần này còn có người nghi ngờ, nhưng lại bị Chu Đáo cưỡng chế đàn áp xuống.
Ngược lại là Chu Lăng, sau khi rời khỏi chức tổng giám đốc thì liền ung dung đến Thần Thiên. Dù người khác nghĩ như thế nào thì anh đã quyết định mỗi ngày đều đến Thần Thiên đi làm.
Biết được Chu Đáo đoạt lại Chu thị, Lâm Hồng Tín lại ghen tỵ. Hâm mộ Chu Đáo có số mệnh tốt, ghen tị vì ông vẫn chưa thể đoạt lại Bác Dương. Vì vậy nên lúc này liền quyết định đẩy nhanh hành động, sớm ngày thu lại Bác Dương vào trong túi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc