Ông Xã Là Người Thực Vật - Chương 57

Tác giả: Văn Nhất Nhất

Bầu không khí trong phòng khách Tần gia rất yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà nội Tần. Bọn họ vẫn cho rằng bà thích Lý Mộng nhất, hơn nữa, vào thời điểm Lý Mộng khóc lóc trước mặt bà vẫn không thấy bà trở mặt. Ai ngờ rằng bà chỉ là bà không thèm nói thôi. Tuy bà không công khai bất mãn với ả nhưng không có nghĩa ả có thể leo lên đầu bà ngồi.
Thấy thái độ của bà nội Tần kiên định như vậy, con trai trưởng của bà há hốc mồm rồi nhắm mắt lại. So với Lý Mộng thì gia đình ông vẫn hơn.
Chẳng qua là vợ ông luôn nói bên tai rằng sau khi trở về, Lý Mộng đã rất đau lòng và khóc không ngừng, ông sợ phiền toái nên mới đồng ý giúp đỡ. Nhưng mà bây giờ ngay cả mẹ của ông cũng không ưa ả, ông không thể không đứng về phe mẹ mình.
Chỉ còn có anh họ của ả là đứng ngồi không yên. Người xưa có câu: “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, thế tại sao giờ Lý Mộng đã quay đầu hối cải thì mọi người lại không tha thứ cho em ấy? Rõ ràng là bà nội giận cá chém thớt!
Dù trong lòng anh ta có bất mãn đi chăng nữa thì cũng không dám nói ra. Ở trong ngôi nhà này, bà nội lớn nhất, ngay cả ông nội cũng dung túng tất cả. Vậy nên, chọc ai chứ không thể chọc bà nội mất hứng.
Khi hai vợ chồng Hứa Mạch đến thì hai cô cháu Lý Mộng cũng đã nói chuyện xong, ả nở nụ cười rực rỡ quay trở lại ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Thấy Hứa Mạch và Lâm Du đi vào, Lý Mộng đứng lên đầu tiên, cười tươi rói đi qua chỗ của Hứa Mạch rồi nói: "Hứa Mạch, anh đã đến rồi, bà ngoại đã chờ anh rất lâu rồi đấy! Anh nhanh đến đây trò chuyện cùng bà đi."
Hứa Mạch không để ý đến Lý Mộng, nắm tay Lâm Du đến trước mặt ông bà cụ Tần.
Tuy thấy Hứa Mạch không thèm nhìn đến mình nhưng sắc mặt Lý Mộng vẫn không đổi, uốn người muốn qua đó nhưng lại bị Tần Nam chặn lại.
"Ấy da, xin chào người đã lâu không gặp!" Ngăn bước chân của Lý Mộng lại, Tần Nam cợt nhã nói: "Không chào hỏi tôi à? Ở nước ngoài thú vị không? Có tìm được “bạch mã hoàng tử” của đời cô chưa?"
Trong tất cả những người của Tần gia thì Lý Mộng ghét Tần Nam nhất. Mất hứng liếc Tần Nam, lúc này ả liền muốn vòng qua cậu. Nếu không chọc được thì đi chỗ khác thôi!
"Nè, chờ một chút! Chớ có vội đi mà, không bằng hai ta trò chuyện một lát nào." Một khi Tần Nam muốn chặn người nào đó thì đương nhiên cậu sẽ không tùy tiện cho người kia thoát thân.
Lướt nhìn quanh bốn phía, khi đã chắc chắn không ai để ý đến thì Lý Mộng ngay lập tức xệ mặt xuống, thấp giọng nói: "Tránh ra! Hai chúng ta không có gì để nói."
"Sao lại thế được! Tôi còn muốn nghe cô kể về những nơi ăn chơi sa đọa gần đây của cô nữa mà! Chắc cô không biết đâu, sao khi cô không nói lời nào mà bỏ đi, nhà họ Tần của chúng tôi đột nhiên rất tĩnh lặng bởi vì không còn người nào dùng lời ngon tiếng ngọt đổi trắng thay đen nữa." Tần Nam cố tình châm chọc Lý Mộng, để xem ả ứng phó ra sao.
Không muốn tiếp tục đôi co cùng Tần Nam, ả bèn giơ tay muốn đẩy cậu sang chỗ khác.
Tần Nam cực kì khoa trương lùi về phía sau một bước dài, tránh tay của ả như tránh tà: "Trời ạ, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không? Cô không biết “nam nữ thụ thụ bất thân” hả? Không phải cô nói là thích anh họ của tôi sao? Sao giờ lại động tay động chân với tôi? Đừng nói là do giờ tôi đã trở thành ảnh đế nên cô muốn đổi đối tượng nhá. Tôi khuyên cô, sớm từ bỏ ý định đó đi, tôi sẽ không thích cô đâu!"
Phải nói kỹ thuật diễn xuất của đương kim ảnh đế làm sao mà dỡ tệ được. Với cả lần này cậu diễn sinh động đến vậy, sợ gì không có người xem. Ngay cả Lý Mộng cũng bị cậu làm cho bối rối.
"Tiểu Mộng, con đang làm cái gì vậy?" Bà Tần vội vàng đi tới.
"Cô, con không có... Là anh ta..." Ả trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ vào Tần Nam muốn tố cáo. Thiệt là oan uổng mà, đời nào ả lại táy máy tay chân với Tần Nam. Ngược lại là Tần Nam muốn khi dễ cô thì đúng hơn.
"Được rồi được rồi." Thấy Lý Mộng còn muốn giải bày, sắc mặt của bà Tần cực kì khó coi. Dĩ nhiên là bà biết không đời nào ả thích Tần Nam. Tần Nam là ai? Là “quái vật” không thể tin cậy được của nhà họ Tần! Những lời xuất phát từ miệng của nó thì tin được mấy phần. Tiểu Mộng đúng là không biết thức thời, đắc tội ai không chịu, lại đắc tội Tần Nam làm chi không biết!
"Nhưng mà con..." Lý Mộng rất ủy khuất. Rõ ràng cái gì ả cũng không liên quan, ả đã ngoan ngoãn ngồi ở vị trí cách xa Hứa Mạch nhất rồi còn gì.
"Nếu như không muốn cô gọi điện thoại cho ba mẹ con tới thành phố D đón con về nhà ngay lập tức thì con hãy đàng hoàng ngồi ở đây. Im lặng, không làm điều gì cả và tốt hơn hết treo nụ cười ngọt ngào lên trên mặt của con ngay cho cô." Giọng của bà Tần rất thấp, đủ để chỉ có bà và Lý Mộng mới có thể nghe.
"Con..." Lý Mộng cắn răng, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Nam. Ả sẽ không bỏ qua cho Tần Nam. Hãy đợi mà xem!
Tần Nam lơ đễnh nhún nhún vai, đi về phía gần ghế sa lon mà Hứa Mạch đang ngồi. Chẳng qua chỉ là cậu cho Lý Mộng một cái dạy dỗ nho nhỏ, cảnh cáo ả đừng sinh sự nữa thôi. Nếu như Lý Mộng còn tiếp tục “chấp mê bất ngộ”, vậy thì đừng trách cậu vô tình.
Nhìn Tần Nam đi tới, trong đầu những người còn lại của nhà họ Tần đều là dấu chấm hỏi to đùng. Hai người này đùa cái gì thế? Lý Mộng lại “táy máy tay chân” với Tần Nam sao? Không thể tin được!
"Không có biện pháp. Mị lực của ảnh đế quá lớn, muốn cản cũng không thể cản nổi." Tần Nam mặt dày giải thích.
"Khục khục." Ba Tần đang uống nước liền bị sặc: “"Tiểu tử thối”, con nói bậy nói bạ cái gì đấy?"
"Ba à, đừng gọi con bằng “tiểu tử thối” trước mặt mọi người chứ. Như vậy sẽ hạ thấp danh dự của con đó." Nghiêm chỉnh chỉ chỉ vào Lâm Du, Tần Nam kháng nghị.
Hạ thấp danh dự? Ba Tần không nói gì, tức giận liếc Tần Nam, sau đó tiếp tục uống nước.
"Tiểu Nam nói đúng đó. Giá trị con người của nó hiện tại rất lớn. Không phải người tầm thường nào cũng có thể với tới được." Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là bà nội Tần công khai bảo vệ Tần Nam. Dĩ nhiên không phải là do bà công nhận danh hiệu ảnh đế của Tần Nam nên mới làm như vậy, mà là vì Tần Nam biết cách ngăn Lý Mộng lại một cách đúng lúc.
Đừng tưởng rằng bà không thấy, thật ra Lý Mộng không hề “táy máy tay chân” với Tần Nam mà là muốn chạy đến chỗ Hứa Mạch. Đối với việc ả ta chưa từ bỏ ý định, bà nội Tần âm thầm bĩu môi. Có đứa cháu ngoại dâu Lâm Du này rồi thì con lâu bà mới coi trọng Lý Mộng!
"Vẫn là bà nội của con “anh minh thần võ” nhất!" Lấy được sự tán dương của bà nội, Tần Nam gật đầu, không chút khách khí nói.
Cả đám không lời chống đỡ, chỉ có bà nội Tần cười vỗ Tần Nam một cái: "Chỉ có con biết cách dỗ bà nội vui vẻ."
Lý Mộng tức muốn ૮ɦếƭ. Chắc chắn là Tần gia trả đũa ả, không muốn ả dễ chịu đây mà.
"Tiểu Du à, đều là người trong nhà cùng ăn bữa cơm thôi. Con đừng quá khách khí." Bên kia, mẹ Tần thần sắc ôn hòa hướng về phía Lâm Du nói.
"Dạ." Quả thật Lâm Du không giỏi tiếp lời trưởng bối. Mẹ Tần đã có ý “mở đường” cho cô nhưng cô vẫn “đứng tại chỗ” không nói chuyện.
Mẹ Tần cũng không thèm để ý, vui mừng nhìn Lâm Du, thở dài nói: "Quả nhiên Tiểu Du rất nhu thuận, thật đúng là đứa trẻ khiến người khác yêu thích. Mẹ của cháu ngày thường mãi cứ nói với mợ rằng con ngoan hiền thế nào. Mợ cũng mong thằng bé Tần Nam cũng tìm được cho mợ cô con dâu như con thì tốt biết mấy!"
"Mẹ nói đúng tâm điểm rồi đó. Chuyện con tìm vợ chị dâu giúp con lo liệu là đúng rồi. Chị dâu là bà chủ của con, chừng nào chị ấy đồng ý thì con mới có thể nói chuyện yêu đương được." Tần Nam lợi dụng đúng cơ hội xen vào nói.
"Con chen mồm vô làm gì? Con không lo cố gắng tìm bạn gái, đem trách nhiệm đẩy cho chị dâu mình là sao? Không biết hồi trước ai quen một đống bạn gái ta? Khi đó sao không nghe con nói ông chủ không cho con yêu đương vậy?" Nghe Tần Nam nói xong, mẹ Tần liền giận không chỗ phát tiết. Từ nhỏ đến lớn, có mấy lần Tần Nam ngoan ngoãn nghe lời đâu. Nếu không phải hiện tại nó làm dưới trướng Tiểu Du thì không biết giờ bà đã phải lo lắng đến mức nào rồi.
"Con lén quen bạn gái lúc nào? Anh họ có thể chứng minh, con tuyệt đối vô tội!" Tần Nam nói xong liền đem Hứa Mạch đẩy ra ngoài.
“Tên "tiểu tử thối” này, đừng có mang anh họ con ra làm bia đỡ đạn. Anh họ con hiểu chuyện hơn con nhiều, cưới được Tiểu Du làm vợ khiến mọi người ai cũng hài lòng. Khi nào con đẫn cô cháu dâu tốt như chị dâu của con về thì bà mới công nhận con là đứa cháu hiếu thuận." Nghe Tần Nam nhắc tới Hứa Mạch, bà nội Tần không nói hai lời liền làm núi dựa cho cháu ngoại.
"Bà nội à, nội đừng thiên vị như vậy chứ. Sao con lại không hiếu thuận rồi? Bây giờ anh họ cùng chị dâu có thể tới nhà ăn cơm đều là công lao của con đó! Sao nội không ghi công mà lại ghi lỗi cho con rồi! Không chịu đâu!" Nơi nào có Tần Nam thì bầu không khí nơi đó sẽ rất náo nhiệt. Giờ phút này cũng không ngoại lệ.
"Nhất định phải ghi lỗi. Bởi vì mỗi lần con phạm sai lầm đều có thể làm bà nội tức ૮ɦếƭ đi được. Về phần anh họ và chị dâu con tới nhà ăn cơm, con tính lừa bịp ai đó? Nếu anh họ con không đề cập tới, sợ rằng ngay cả con cũng không về nhà nữa, có phải không? Còn dám chạy đến trước mặt nội giành công, muốn bị đánh hả?" Bị Tần Nam chọc cho tâm tình vui vẻ, bà nội Tần cố tình làm vẻ tức giận giơ tay lên muốn đánh Tần Nam.
"Anh họ, cứu mạng!" Đối mặt với bà nội Tần, Tần Nam không chút do dự lựa chọn hướng Hứa Mạch cầu cứu. Ông nội chắc chắn sẽ không giúp cậu, những người còn lại cũng không phải là đối thủ của bà nội, chỉ có anh họ mới có thể cứu cậu khỏi tay bà nội thôi.
Hứa Mạch không nhúc nhích, chỉ nhìn sang rồi lành lạnh nói: "Đáng đời!"
"Anh họ, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Lồng иgự¢ của em như bị anh cắm một đao, thật sâu thật đau, máu chảy đầm đìa..." Cậu cố làm ra vẻ che иgự¢ đảo ở trên ghế sa lon, vẻ mặt giống như thật thống khổ hô.
"Tần Nam, chú có thể nhận vai diễn mảng cổ trang, tôi sẽ nói với Cố Nhiên một tiếng." Mọi người trong phòng khách ai cũng sững sờ, chỉ có Lâm Du là nghiêm túc chấm điểm cho cậu thôi.
"Chị dâu ơi, chị có thể không nói chuyện." Tần Nam nghe thế nào cũng không cảm thấy những lời Lâm Du vừa nói là khen ngợi.
Ngay sau đó, chân Tần Nam bị đá một cái. Lực đạo rất lớn, đau tới mức cậu phải kêu lên.
"Không cần nói chuyện?" Hứa Mạch “tự tiếu phi tiếu(*)” nhìn Tần Nam.
(*) Như có như không.
"Không có, không có. Nếu chị dâu có lời gì thì cứ việc nói, có điều gì dặn dò thì cứ nói với em. Em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không hai lời." Ôm bắp chân bị Hứa Mạch đá trúng, Tần Nam trách móc liệt răng rút ra hơi lạnh.
Mắt thấy Tần Nam biết, Tần gia cả đám bật cười. Cũng Hứa Mạch có thể trấn áp Tần Nam, từ nhỏ chính là như vậy.
Lý Mộng nhưng là một chút cũng không cười nổi. Vốn là cô nên vui vẻ, nên cao hứng Tần Nam bị trấn áp. Có thể Hứa Mạch cũng không phải là vì cô ra mặt, mà là vì Lâm Du. Vừa mới cô đều bị Tần Nam khi dễ thành như vậy, cũng không thấy Hứa Mạch giúp cô...
Bữa cơm tối này, nếu bỏ qua Lý Mộng thì tổng thể rất vui vẻ. Ông nội Tần quả nhiên rất nghe lời vợ, không hề xụ mặt xuống. Mặc dù sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng đây đã là điều rất hiếm thấy rồi. Những người còn lại thì không cần phải nói rồi. Có bà nội Tần làm núi dựa, thêm mẹ Tần chiếu cố, Hứa Mạch cùng Tần Nam làm “tả hữu hộ pháp”, chỉ có người mắt mù mới dám đắc tội Lâm Du.
Bà Tần dự định tìm cơ hội bắt lỗi Lâm Du. Kết quả là bà dứt khoát bỏ ngay ý nghĩ đó, ngoan ngoãn dùng cơm.
Thật sự anh Tần rất bất mãn. Cho dù là Hứa Mạch hay là Tần Nam, anh cũng chẳng thế nào thích được. Thấy em họ của mình bị đắt nạt, anh rất bực bội. Nhưng cùng lắm anh cũng chỉ là phần tử không có tiếng nói, nếu không muốn nói là bị xem như không khí.
"Đây nè Tiểu Du, con ăn nhiều một chút." Trên bàn cơm, chén trước mặt Lâm Du là chất thức ăn cao nhất. Một bên là bà nội Tần gắp cho cô, bên còn lại mẹ Tần cũng không khách khí. Sao cô có thể ăn hết đây trời!
Hiển nhiên vấn đề này không cần Lâm Du phải suy tính. Biết rằng cô đã no, Hứa Mạch tự nhiên trút đồ ăn từ chén của cô sang chén của hắn, rồi nhanh chóng “tiêu diệt” hết tất cả số thức ăn đó.
Bà nội Tần cùng mẹ Tần hiểu ý cười một tiếng, nhìn Lâm Du với ánh mắt từ ái. Quả nhiên Hứa Mạch rất thích cô vợ bé nhỏ này, thế thì phải cố gắng nhanh chóng sinh một đứa bé kháu khỉnh mới được.
Bị hai vị trưởng bối nhìn chăm chú như vậy, sắc mặt Lâm Du đỏ ửng, dần cúi thấp đầu xuống.
Tình cảnh này quá mức nhứt mắt, cơ hồ Lý Thiến muốn bẻ gãy đôi đũa trong tay ngay. Người ngồi ở vị trí đó vốn là ả. Nếu ả mà không rời đi thì còn lâu Lâm Du mới có cơ hội chen chân vào.
Giờ phút này, sắc mặt của Lý Mộng rất khó coi và đương nhiên là Tần Nam thấy được. Cậu rất có ý vị nâng ly hướng về phía ả một cách khiêu khích và thị uy.
Lý Mộng buông đũa vang lên một tiếng “ba”. Đúng là khinh người quá đáng mà!
"Tiểu Mộng, nếu con ăn xong rồi thì về phòng trước đi." Vẫn do bà Tần ngăn cản Lý Mộng nổi tính tiểu thư lên. Nếu để cho ả làm ầm lên vào lúc này thì bà không con mặt mũi mà lưu ả lại nơi này nữa.
Mặt ả nhăn nhó nhưng cuối cùng vẫn cố gắng gượng cười. Ngồi yên tại vị trí, nhỏ nhẹ nói: "Con vẫn chưa ăn xong."
Tần Nam cười khinh thường, tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến mọi người trong bàn ăn nghe thấy.
Lý Mộng âm thầm nghiến răng, đè nén lửa giận, cố mỉm cười. Ả sẽ không để cho Tần Nam được như ý nguyện, tuyệt đối không rời đi một cách dễ dàng được. Ả cứ ngồi lì ở chỗ này đó, xem ai làm gì được ả.
Đối mặt với hành động này của Lý Mộng, cả nhà họ Tần cũng không biết nói gì. Thế rốt cuộc ả đã ăn cơm xong chưa? Nếu chưa ăn xong thì ả buông đũa làm gì? Làm bộ mặt đó cho ai xem? Nếu không ăn thì biến, họ Tần tuyệt không giữ người lại.
"Cô Lý, nếu như cô cảm thấy thức ăn không vừa miệng, mời cô xuống bàn, không cần phải miễn cưỡng chính mình như vậy." Bà nội Tần nhẹ nhàng “góp ý”.
Lý Mộng ngẩng đầu lên, thức ăn mới vừa cho vào trong miệng giờ nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong. Lần này ả trở về, bà nội Tần không còn thân mật kêu qua một tiếng "Tiểu Mộng" nữa, mỗi lần thấy đều gọi ả là "cô Lý”, lịch sự nhưng xa cách.
Lần này trở về, ả muốn cải thiện mối quan hệ tốt đẹp với bà nội Tần như lúc xưa. Nhưng trước mắt thì hiệu quả quá nhỏ. Bà nội Tần đã ghi hận ả, không thèm quan tâm ả lấy lòng thế nào.
Giờ này bị Bà nội Tần đuổi ngay trước mọi người, Lý Mộng trầm mặc một chút, nước mắt lưng tròng nhìn về phía bà nội Tần: "Bà ngoại, con..."
"Hình như cô Lý kêu sai rồi. Tôi không phải bà ngoại của cô Lý. Nếu muốn cô Lý có thể gọi tôi là “bà nội Tần”." Lúc mới bắt đầu, Lý Mộng gọi là "bà nội Tần". Nhưng về sau, vì ả có phát sinh tình cảm với Hứa Mạch nên ả chuyển sang gọi bà là bà ngoại. Lúc trước bà không thèm để ý, nhưng hiện nay thì không được.
Lần này Lý Mộng thật sự khóc. Lần này ả bất chấp, mặc kệ tình huống có phù hợp hay không.
Tình cảnh lúc này rất khó coi. Sắc mặt bà nội Tần hoàn toàn trầm xuống, mất hứng nhìn sang bà Tần.
"Cha, mẹ, mọi người, thật xin lỗi. Con mang nó trở về phòng trước." Bà Tần cũng không nghĩ tới Lý Mộng sẽ khóc vào lúc này. Bà nhanh chóng lôi cánh tay Lý Mộng đi lên lầu.
Lý Mộng không muốn rời đi. Ả rất muốn nghe theo lời cô mình, tiếp tục dùng bộ dáng đoan trang, miệng thì mỉm cười ngồi nơi đó nhưng giờ thì ả không nhịn được nữa rồi. Oan uổng quá mà! Ả chị hận hiện tại không thể đuổi Lâm Du đi ngay lập tức thôi.
Hất tay bà Tần ra, Lý Mộng cố chấp ngồi đó, sau đó la ầm lên: “Người đi phải là cô ta!"
Người mà ả chỉ là Lâm Du. Lúc này ông nội Tần tức giận vỗ bàn một cái, mặt tối sầm lại giáo huấn: "Thật quá quắc!"
"Ông ngoại nói đúng. Cô ta đúng là quá quắc mà! Cô ta dựa vào cái gì mà gả cho Hứa Mạch? Dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này? Cô ta thừa lúc vắng mà vào, bất quá cũng chỉ là đồ thay thế. Nếu không phải em gái cô ta hại thì Hứa Mạch đâu có vì xảy ra tai nạn xe cộ mà biến thành người thực vật nằm trên giường lâu như vậy chứ! Căn bản cô ta không xứng ngồi ở chỗ này!" Tâm tình Lý Mộng có chút kích động, nói toàn những lời khó nghe. Cô ta bây giờ như “oán phụ”, hoàn toàn khác lạ với hình tượng ả gầy dựng trước kia.
"Cô ấy không xứng, cô xứng sao?" Hứa Mạch lạnh lùng mở miệng, giọng điệu châm chọc và khinh thường.
"Hứa Mạch!" Lý Mộng không cam lòng xoay người nhìn hắn, chỉ vào Lâm Du mà giải thích: "Em tận mắt thấy cô ta nhận chi phiếu, đồng ý rời đi. Cô ta đến bên anh chỉ vì tiền."
"Chi phiếu?" Tần Nam kinh ngạc lên tiếng. Có ý gì? Lý Mộng cho chị dâu chi phiếu? Đừng đùa chứ!
"Không sai, chính là chi phiếu." Lý Mộng hít sâu một cái ổn định lại tâm tình, giọng trấn định: "Ông ngoại, bà ngoại, hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên cháu và người phụ nữ này gặp mặt. Ngày đó khi mới trở lại thành phố D, con đã tình cờ gặp cô ta ở vườn bách thú. Lúc ấy con có đưa cho cô ta một tấm chi phiếu với số tiền không nhỏ, cô ta cũng đã nhận lấy nhưng đến bây giờ lại không chịu rời khỏi Hứa Mạch."
"Thật sao?" Tần Nam kinh ngạc há to miệng. Cậu nhìn Hứa Mạch rồi lại nhìn sang Lâm Du một chút, cuối cùng vẫn không thể nhịn được lòng tò mò hỏi: "Chị dâu ơi, cô ta cho chị bao nhiêu tiền? Đủ mua một bộ quần áo không?"
Vốn Lý Mộng cho là sau khi ả nói ra sự thật này thì thái độ của người Tần gia đối với Lâm Du sẽ thay đổi. Nhưng câu hỏi của Tần Nam đã giúp Lâm Du giải vây trong chớp mắt, thậm chí còn gián tiếp cười nhạo và châm biếm ả. Thật bực mình mà!
"Tần Nam! Anh không thể im miệng được hả?" Gần như nghiến răng nghiến lợi, Lý Mộng hét Tần Nam.
"Không thể." Cậu ương ngạnh trả lời, cuồng vọng nhìn Lý Mộng: "Đây là nhà của tôi, cô dựa vào cái gì mà dám bảo tôi im miệng?"
"Vậy thì anh đừng có chen mồm vào khi người khác đang nói chuyện." Ả chỉ có thể nhận thua trước sự vô sỉ của Tần Nam. Nhìn thái độ của mọi người, ả hạ quyết tâm phải hạ bệ Lâm Du cho bằng được: "Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen nên không nói được gì hả?"
Sau khi nghe mấy lời Lý Mộng khiêu khích Lâm Du, Tần Nam đành nuốt vào mấy lời cậu dự định nói tiếp. Cậu vẫn còn nhớ những lời anh họ nói, ả mà chọc vào chị dâu thì chỉ có nước chịu thất bại một cách thảm hại.
"Tôi đã nói số tiền đó tôi thay cô quyên góp vào quỹ trợ cấp người nghèo khó ở vùng núi rồi mà. Nếu cô cần bằng chứng thì có biên lai bên trong túi xách của tôi này." Lâm Du đáp trả lại như Lý Mộng mong muốn nhưng nội dung cô nói lại không phải những điều Lý Mộng muốn nghe.
"Quyên góp cái gì chứ? Tôi quyên góp lúc nào? Cô bớt nói hưu nói vượn đi, tính đánh lừa dư luận à!" Lý Mộng thất kinh trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ không tin. Lâm Du thật sự đem tiền đi quyên góp sao? Không thể nào! Đó cũng không phải là số tiền nhỏ!
Lâm Du không trả lời. Cô đứng dậy lấy túi. Khi nghe Hứa Mạch nói muốn đến nhà họ Tần ăn cơm, cô liền cố ý bỏ biên lai vào túi xách để đối phó chiêu này của Lý Mộng. Thật không may, những điều ả và bà Tần bàn bạc lúc nãy cô đều nghe được và cô đa có dự tính trong lòng rồi.
Chờ đến khi Lâm Du đem biên lai ra, bà nội Tần trực tiếp cầm lấy. Sau khi nhìn thấy số tiền, bà kinh ngạc một chút. Số tiền thật sự rất lớn!
Ông nội Tần cùng những người khác sau khi thấy được biên lai, ai cũng nhất thời thay đổi sắc mặt. Cho tới bây giờ bọn họ vẫn không biết, nhà họ Lý lại cho Lý Mộng nhiều tiền xài vặt đến mức độ này.
"Ha ha ha ha!" Sau khi Tần Nam nhìn biên lai, cậu không khách khí cười ra tiếng: "Tôi dám cam đoan, con số này tuyệt đối không phải là Lý Mộng cho. Nhất định là của chị dâu rồi!"
Thấy mọi người thay đổi sắc mặt, ả liền nhận ra có cái gì đó không đúng. Chờ đến Tần Nam hô ra miệng, đột nhiên ả kịp phản ứng, chộp đoạt lấy biên lai.
Nhưng sau khi nhìn thấy con số trên đó, ả khi*p sợ tới mức choáng váng: “Sao lại có thể... Sao lại nhiều như vậy?"
Đến lúc này Lâm Du mới làm như “thấy có gì đó không đúng”, cô cầm lấy biên lai kiểm tra. Cô há hốc mồm rồi bình tĩnh lại: "Xin lỗi, tôi lấy nhầm, đây là biên lai của tôi quyên góp. Cô chờ một chút, của cô là tờ khác."
"Phốc xuy..." Tần Nam không nhịn được bật cười, giơ ngón tay cái lên trước Lâm Du. Hèn gì anh họ không lo lắng chị dâu sẽ bị khi dễ. Đúng là thâm hậu mà!
Hứa Mạch cũng giương khóe miệng lên. Chống lại ánh mắt nghi nhờ của mọi người, hắn giải thích rõ: "Tâm tính Tiểu Du lương thiện, cô ấy làm rất nhiều việc thiện chỉ là không để lại danh tính thôi."
"Thì ra là như vậy." Mặc dù vẫn kinh hãi với con số khổng lồ mà Lâm Du quyên góp nhưng đương nhiên bà sẽ không biểu hiện rỗ ràng trên mặt. Vỗ иgự¢ cười một tiếng, giọng bà nội Tần đầy kiêu ngạo: "Thật là đứa bé ngoan, không hổ là cháu dâu nhà của chúng ta! Đủ “тһô Ьạᴏ”!"
"Không sai." Ông nội Tần cũng gật đầu theo. Vừa rồi ông đã nhìn kỹ, tên người quyên góp kia cũng không phải là "Lâm Du" mà là "Lâm An Yến". Lâm An Yến là ai đương nhiên ông nội Tần biết rõ, thế nên ông càng cảm thấy Lâm Du là người con gái tốt. Phần này hiếu tâm này cực kỳ đáng quý.
"Đã sớm nghe nói Tiểu Du là một đứa bé hiền lành nhưng đến hôm nay mới tận mắt thấy rõ." Mẹ Tần đúng lúc tiếp lời, quay đầu nhìn Lâm Du: "Tiểu Du, con quyên góp đến chỗ nào? Nói cho mợ ba nghe, nhất định cậu mợ sẽ quyên góp.”
"Là quỹ ngân sách An Yến." Đây là lần đầu tiên cô nói cho người khác biết, cô ngầm vì ông nội mà lập quỹ ngân sách này. Nếu như mẹ Tần thật nguyện ý góp tiền, Lâm Du vô cùng hoan nghênh.
Quỹ An Yến chỉ được đưa đến địa phương thực sự gặp khó khăn. Về điểm này Lâm Du rất chú tâm.
"Quỹ An Yến?" Lúc đầu mẹ Tần hơi nghi ngờ, nhưng khi nghĩ lại bà lại bừng tỉnh đại ngộ. Lúc này bà càng quyết tâm muốn quyên tiền.
Ông bà nội Tần cũng cực kì ủng hộ hành động của mẹ Tần, ông bà cũng không chức nghĩ ngợi biểu minh mình cũng muốn góp tiền.
Hai vị trưởng bối đã lên tiếng muốn quyên góp, hậu bối bọn họ có thể im lặng sao! Mặc kệ là bao nhiêu, nhưng nhất định phải có một tiếng nói. Người thông minh thoáng cái liền nghĩ đến hàm nghĩa của hai chữ "An Yến" này nhưng đương nhiên họ không tình nguyện quyên tiền, chỉ nói suôn là sẽ quyên góp nhưng không nói ra con số cụ thể là bao nhiêu cả.
Thật ra quyên nhiều hay quyên ít Lâm Du cũng không coi trọng. Nếu có nhiều người quyên góp thì sẽ càng giúp được nhiều đồng bào khó khăn hơn. Những người không tình nguyện quyên thì cô ghi nhận sự chú ý của họ vậy.
Lý Mộng mờ mịt nhìn bầu không khí trong phòng. Ả đang nắm trong tay tờ biên lai mà Lâm Du đưa cho, nhìn hai chữ "Lý Mộng" trên đó ả chỉ cảm thấy lòng tràn đầy tức giận, xé nát nó ngay trước mặt mọi người.
"Cô lừa gạt ai đấy? Cô tưởng tùy tiện lấy ra một tờ giấy rách là có thể chứng minh cô đem tiền của tôi đi quyên góp sao? Còn có tấm biên lai kia, con số lớn quá mức giả tạo, tính lừa bịp kẻ si đần hả? Đừng tưởng rằng chỉ có cô biết làm việc thiện, tôi cũng biết! Tôi có thể khẳng định trên thế giới này không hề tồn tại cái gọi là”quỹ An Yến” gì gì đó. Tất cả đều là do cô ta tự mình thêu dệt nên!" Trừ bà Tần và con trai bà ta đồng ý với Lý Mộng ra thì những người còn lại đều không tin.
Bọn họ chưa từng nghe qua "quỹ An Yến" này. Nếu không vì giữ thể diện thì bà Tần và anh Tần sẽ không đưa chi phiếu ra.
"Ngu si!" Biết được Lâm An Yến chính là ông nội của Lâm Du, Tần Nam so với ai khác càng tin tưởng có quỹ này tồn tại. Hướng về phía Lý Mộng liếc mắt, Tần Nam giọng đầy ắp giễu cợt, "Chính cô kiến thức nông cạn, liền nói trên cái thế giới này không tồn tại? Có chút thông thường có được hay không?"
"Quỹ An Yến thật sự tồn tại." Không có coi thường Bà Tần cùng Tần đường ca nghi ngờ, Hứa Mạch ngồi thẳng, cười nói, "Do chính tay tôi làm thủ tục, có hồ sơ ở cơ quan có thẩm quyền. Nếu như ai không tin thì có thể gọi điện thoại điều tra."
Hứa Mạch cười, giọng điệu bình thản. Bà Tần cùng anh Tần lúng túng ho nhẹ hai tiếng, quay đầu lại. Nếu như là Hứa Mạch hỗ trợ sắp lập tổ quỹ ngân sách, kia liền không có gì thật là kỳ quái rồi, nhất định là chuyện thật.
Liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của bà Tần cùng anh họ, nụ cười trên môi Hứa Mạch càng sâu, tiếp tục nói: "Tiền là của Tiểu Du, không liên quan gì tới tôi."
"Hứa Mạch, nói nhiều tất nói hớ. Nếu như anh không khẩn cấp muốn bảo vệ người phụ nữ này, muốn giữ danh tiếng tốt cho cô ta đến vậy thì có lẽ tôi sẽ tin. Nhưng bây giờ thì...!" Giống như bắt được sơ hở trong lời nói của Hứa Mạch, Lý Mộng đắc ý nâng cằm: "Anh nói người phụ nữ này làm ra tiền? Ai tin?"
"Tôi tin!" Tần Nam dùng vẻ mặt trịnh trọng trả lời Lý Mộng, kèm theo đó là cái gật đầu chắc chắn.
Lý Mộng bĩu môi, ả lười tranh cãi với Tần Nam. Tần Nam chính là nói nhảm, cố ý đối nghịch với ả, muốn ả cảm thấy khó chịu thôi.
"Tôi thấy có một số người lỗ tai họ chỉ chưng cho đủ các bộ phận thôi chứ không dùng để nghe. Hay nói đúng hơn là họ giả bộ không nghe thấy, cố tình muốn gây chuyện phá rối, để nhà chúng tôi không được an bình." Lý Mộng cho là không để ý tới Tần Nam sẽ tôn lên sự cao ngạo của ả, không nghĩ rằng lại bị Tần Nam mạnh mẽ châm chọc.
"Tần Nam, coi như tôi xin anh, làm ơn cư xử như một người đàn ông được không? Đừng có “âm dương quái khí” làm nhục người khác như vậy." Lý Mộng cố gắng hết sức điều chỉnh tâm trạng, đè lửa giận xuống: "Tốt lắm. Tự anh nói lại xem, điều gì mà anh vừa mới nói mà tôi không để mắt đến?"
Cậu chỉ chờ những lời này. Tần Nam vểnh mép, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý: "Tôi nói chị dâu là bà chủ của tôi. Hàm ý của câu nói này dám hỏi cô Lý có nghe hiểu được không? Tôi - tân ảnh đế, “cây rụng tiền” của giải trí Thần Thiên, là nghệ sĩ dưới tay của chị dâu, tôi kiếm sống ở công ty của chị dâu. Cô làm ơn lắng tai nghe cho rõ, là chị dâu, không phải anh họ. Tôi nói thẳng thừng như vậy, cô làm ơn đừng có giả bộ không nghe thấy nữa?"
Dĩ nhiên là người nhà họ Tần biết Lâm Du là tổng giám đốc của Thần Thiên. Bất kể Lâm Du dựa vào bản lãnh của mình hay là dựa vào Hứa Mạch nên mới có thể đi tới độ cao này, bọn họ cũng không để ý. Chỉ cần Lâm Du ngồi yên vị trí đó, Thần Thiên chính là của Lâm Du, ai cũng không chỉ trích được.
Vì vừa mới về nước nên ả chưa nghe ai nói qua chuyện này. Ả chỉ đơn thuần biết Lâm Du là vợ của Hứa Mạch thôi. Về phần Lâm Du có thành tựu hay địa vị gì, hết thảy ả đều không quan tâm.
Lúc nãy ả có nghe Tần Nam rêu rao Lâm Du là bà chủ, nhưng ả cho rằng đó chỉ là do cậu muốn lấy lòng Lâm Du nên mới thuận miệng nói thế. Dù sao hiện nay Lâm Du là vợ trên danh nghĩa của Hứa Mạch, Tần Nam lấy lòng là chuyện bình thường.
Giờ phút này đột nhiên nghe Tần Nam tận lực nhấn mạnh Lâm Du là bà chủ của công ty giải trí Thần Thiên, Lý Mộng sững sốt: "Có ý gì? Hứa Mạch đem công ty đưa cho Lâm Du rồi hả?"
Tần Nam trực tiếp bị chọc phát cười. Nhìn Lý Mộng giống như đứa ngốc, thở dài một hơi, lắc đầu một cái, không lên tiếng nữa.
"Không phải tôi đưa. Thần Thiên là do Tiểu Du tự mình bỏ vốn thu mua, cuối cùng ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Giải trí Thần Thiên không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không có quyền lên tiếng, tất cả đều do Tiểu Du toàn quyền làm chủ." Mặc kệ những người ở đây có tin hay không, Hứa Mạch chỉ có thể nói như vậy.
"Chuyện này con có nghe. Quả thật Tiểu Du rất có bản lĩnh, ngay cả ông nội Hứa gia cũng khen không dứt miệng luôn!" Mẹ Tần rất biết cách làm người. Cho dù những điều Hứa Mạch nói không phải thật thì bà vẫn sẽ ủng hộ. Chẳng những thế, bà còn tranh thủ “dát vàng” cho Lâm Du: "Đúng rồi, nghe nói Tiểu Du còn được mời tham diễn phim điện ảnh quốc tế mới nữa. Lúc nào thì chiếu vậy Tiểu Du? Nếu được con giữ lại cho mợ vài vé nhé. Mẹ của con đã giới thiệu cho mợ nghe rất nhiều lần, đến nỗi mợ cũng muốn xem ngay lập tức luôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc